Ta Tưởng Ta Là Lương Thực Dự Trữ
Chương 3: Nuôi con
Mạn Vũ
09/07/2021
All by Mos
Vẻ mặt Diệp Tứ quá mức ngạc nhiên khiến Thư Thời đang kéo ống quần của Diệp Vọng cũng nhịn không được phải nhìn qua.
Nhìn thấy cậu có cần phải giật mình như thế không? Cậu cũng đâu phải xác chết vùng dậy.
Trước khi Diệp Tứ hoàn hồn lại sau cú sốc, hắn đã thấy Thư Thời đang nửa đứng, hai chân trước túm lấy quần của ngài ấy, song song với động tác này là xoẹt một tiếng truyền đến tai Diệp Tứ, không cần nhìn cũng biết ống quần của ngài ấy chắc chắn đã bị xước rồi, có khi còn rách luôn.
Mà phản ứng của ngài ấy với việc này chỉ là quen thuộc túm lấy gáy của tiểu hồ ly, nhấc lên đặt qua một bên rồi nhìn qua ống quần của mình, nhàn nhạt buông một câu: "Bữa tối không có thịt." rồi tiếp tục đi tiếp.
Lúc Diệp Tứ đi ngang qua bên cạnh Thư Thời, lại thật sự có thể thấy ba chữ "không thiết sống" trên mặt hồ ly, khiến hắn hoảng hốt không biết không được ăn thịt là cực hình hay gì......
Hai người cùng bước vào phòng làm việc, sau khi báo cáo xong tiến độ dự án hiện tại, Diệp Tứ đóng tập tài liệu lại, nhịn một lúc lâu nhưng vẫn không chịu được hoi: "Thưa ngài, con hồ ly kia, ngài định... nuôi?"
Động tác của Diệp Vọng vẫn tiếp tục không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời với giọng điệu như vừa rồi giải quyết công việc: "Không, sau vài ngày nữa sẽ thả nó đi."
Dừng lại một chút rồi giải thích thêm một câu: "Nó bị thương lựa chọn ở bên cạnh ta, đây là nhân quả. Sau khi nhân quả kết thúc, ta cũng sẽ không làm những chuyện không cần thiết."
Nghe được những lời này, Diệp Tứ đỡ tài liệu trên tay, trong lòng cảm khái vô cùng: Lần đầu tiên trong một ngàn năm nhìn thấy ngài được một lần nhìn vào thiên đạo, thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu nhân quả. Thực sự là đã bị xã hội văn minh hiện đại ảnh hưởng quá lâu rồi.
Diệp Tứ tự cho rằng mình đã tìm ra câu trả lời thích đáng, đi ra ngoài ngang qua phòng khách, nhìn thấy Thư Thời đang ngồi ngay ngắn trên bàn trà đang dùng răng chọc ra hai cái lỗ trên quả táo, cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Mà trong phòng làm việc, Diệp Vọng, người đã nói chuyện như trên với cấp dưới, nghĩ đến tình huống bất thường lúc bôi thuốc cho hồ ly.
Rõ ràng là một con hồ ly bình thường, nhưng nó quá có tính người.
Hắn trầm ngâm suy tư một hồi, trở tay biến ra một cây gậy chọc mèo lớn.
Lúc này Thư Thời vẫn còn đang phân cao thấp với quả táo, cậu cũng không thật sự muốn ăn nó, nhưng cậu thật sự tức giận vì thịt của bữa tối nay đã bị cắt, vì vậy dùng cách này thể hiện sự kháng nghị của mình.
Diệp Vọng cầm cây gậy chọc mèo bước tới, rút quả táo đang chọc vào răng nanh của Thư Thời xuống, "Với hai chiếc răng nanh này của ngươi, có thể chọc thủng táo cũng không ăn được thịt."
Rõ ràng giọng điệu bình tĩnh, lời nói tường thuật khách quan, nhưng Thư Thời lại nghe ra ý tứ trào phúng trong đấy.
Thư Thời:... Càng tức hơn.
Thấy Thư Thời trở mặt, Diệp Vọng nghĩ ngợi, đưa ra đề nghị: "Hay là, ta giúp ngươi nhổ hai cái răng nanh này luôn?"
Thư Thời:......
Tôi quả thật không phải người, nhưng anh chắc chắn là chó.
Diệp Vọng bỏ qua tiếng kêu thảm thiết đột ngột của hồ ly trước mặt, trực tiếp duỗi tay ra đóng miệng cậu lại, sau đó cầm lấy cây gậy chọc mèo trước mặt, đề nghị nói: "Đến chơi?"
Thư Thời nhìn cây gậy chọc mèo trên tay hắn, lại nghĩ đến thức ăn cho chó mà Cô Hoạch Điểu mua hôm qua, nhất thời ngay cả tức giận cũng không có sức.
Tại sao trong mắt mấy người và chim này, cậu có thể là chó, là mèo, nhưng không thể là hồ ly sao?
Diệp Vọng thấy Thư Thời quay mặt đem mông chổng vào mặt mình, không nói nữa, trực tiếp đung đưa cây gậy chọc mèo lên xuống trước mặt Thư Thời.
Mà Thư Thời sau khi nhìn qua liền tiếp tục xoay người, nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Vọng trêu chọc một hồi không thấy có tác dụng, nghĩ ngợi xong liền tăng thêm điều kiện: "Nếu biểu hiện tốt, có thể được ăn thêm."
Đôi tay nhọn trên đầu Thư Thời giật giật, vô thức gập lại.
Chỉ cần được ăn thêm, hy sinh chút tôn nghiêm thì không có gì là không thể.
Vì vậy, Thư Thời duỗi hai chân trước ra, chạm vào cây gậy chọc mèo, thể hiện chút thành ý cực kỳ muốn ăn thịt tối nay.
Diệp Vọng nhướng mày, giơ cao cây gậy chọc mèo lên.
Thư Thời nhướn thân đuổi theo cây gậy, vô thức bị cuốn theo.
Sau năm phút, Diệp Vọng nhìn cậu đuổi theo cây gậy chọc mèo với vẻ mặt ngu ngơ, chỉ là một con hồ ly hoạt bát, nghi ngờ của hắn đều xua tan.
Bộ dáng ngốc nghếch thế này không giống như có IQ cao lắm.
Diệp Vọng thu tay lại, định kết thúc trò chơi nhàm chán này.
Mà Thư Thời đang đùa đến là vui vẻ, đuổi theo cây gậy chọc mèo nhảy phịch vào trong lồng ngực Diệp Vọng.
Lúc này Diệp Vọng đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám cùng một chiếc gile kẻ sọc màu đen, dưới lớp áo sơ mi mỏng có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp. Thư Thời còn chưa kịp phản ứng đã vùi cả người vào trong lồng ngực của Diệp Vọng, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của gỗ đàn hương, mùi cũng giống như mùi ngửi được khi Thư Thời nằm trên vai hắn, chỉ là giờ khoảng cách gần hơn, mùi cũng càng rõ ràng hơn.
Thư Thời trước giờ đều không thích nước hoa, nhưng không biết vì sao cậu lại đặc biệt thích mùi hương trên người của đại mỹ nhân.
Ngửi thấy đem lại cảm giác cực kỳ thoải mái, loại thoải mái này không phải thoải mái dựa trên sinh lý, mà giống như linh hồn bị thấm đẫm, trở lên càng thông thấu hơn.
Thư Thời cảm giác được tốc độ hấp thụ linh khí xung quanh của mình dường như lại càng nhanh hơn.
Vì chuyện này, Thư Thời trong lồng ngực Diệp Vọng không những không giãy giụa mà còn cọ cọ vào.
Đại mỹ nhân có mùi thật thơm, chỉ là lồng ngực hơi cứng, có chút không thoải mái.
Diệp Vọng lập tức cảm nhận được sức nặng trong lồng ngực mình, còn có cảm giác hơi ngứa do lông hồ ly cọ vào da, cúi đầu xuống liền nhìn thấy đầu hồ ly đang cọ tới cọ lui trong lồng ngực mình.
Hắn ngừng lại một chút, rất nhanh kẹp gáy của tiểu hồ ly lên.
Thư Thời còn chưa kịp cọ thêm vài lần đã bị đại mỹ nhân đặt lên bàn trà, sau đó im lặng nhìn cậu.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Thư Thời mở đôi mắt hồ ly lúng liếng nhìn thẳng qua, không hề có ý hối cải, thậm chí còn nhàn nhã liếm láp hai chân.
Diệp Vọng cụp mắt xuống, không biết vì mục đích gì, lại giơ cây gậy chọc mèo lên.
Lần này Thư Thời không bị cây gậy thu hút, cậu chỉ khua vài cái cho có, động tác với biểu cảm đều cực kỳ có lệ.
Ngay khi Diệp Vọng cảm thấy cậu đã chơi đến mệt, muốn thu lại gậy chọc mèo, Thư Thời lại nhân cơ hội nhảy vào trong lồng ngực Diệp Vọng.
Thái dương Diệp Vọng nảy lên, lần này rất khó nói là không phải cố ý.
Lần thứ hai bị đại mỹ nhân đặt lên bàn trà, Thư Thời thấy đối phương mãi chưa nhúc nhích, cậu không kìm được mà vươn chân đập mạnh cây gậy chọc mèo ở kia, dường như có ý tứ khẩn cấp hàm xúc.
Chỉ là không biết là muốn nghịch cây gậy chọc mèo này hay là muốn cái khác.
Lúc Cô Hoạch Điểu bước vào cửa liền nhìn thấy khung cảnh như này: tiểu hồ ly không biết làm sao vùi mình trong lồng ngực của tiên sinh, nheo mắt như thể sắp ngủ.
Cảnh chủ với vật nuôi sống chung hòa hợp như vậy lại khiến Cô Hoạch Điểu nổi da gà.
Tuổi của Cô Hoạch Điểu cũng có chút già, đã sống cả ngàn năm, từ lúc mới sinh đã nghe được danh hào của tiên sinh, đều không phải những điều dễ nghe gì, hung ác, kiêu ngạo, bất cần đời lại còn có thể đánh nhau bất chấp lý lẽ.
Sau lại qua vài ngàn năm, từ một con chim nhỏ, nay bà đã già, xã hội của nhân loại cũng thay đổi rất nhiều, ngài ấy cũng bắt đầu dung nhập vào xã hội của nhân loại. Bà với vai trò là tộc trưởng của tộc Cô Hoạch điểu mới có thể tranh thủ tới giải quyết một số việc vặt vãnh cho ngài.
Trong hơn năm trăm năm, bà chưa từng thấy bất kỳ sinh vật nào có thể ở bên cạnh ngài đại nghịch bất đạo như thế mà vẫn còn sống.
Nhìn thấy hành động của một người một vật nuôi như vậy, Cô Hoạch Điểu, dựa trên đặc điểm của chủng tộc mình áp lên người khác, đưa ra một kết luận có vẻ cực kỳ hợp lý:
Ngài ấy đây là muốn nuôi một đứa con!
Diệp Vọng cúi đầu nhìn tiểu hồ ly đang vùi đầu trong lồng ngực mình. Có thể do chơi mệt rồi, không còn đủ sức nữa, mắt híp lại, trông rất buồn ngủ.
Hắn cất gậy chọc mèo đi, lần đầu tiên không túm gáy tiểu hồ ly nữa mà giữ nguyên tư thế đem tiểu hồ ly đặt vào một cái tổ bằng chăn cuốn lại.
Sau khi đặt hồ ly xuống, Diệp Vọng nhìn xuống Thư Thời đang thoải mái nằm trên chăn ngủ say sưa, im lặng một lúc lâu, lấy điện thoại mở một phần mềm màu cam lên.
Sau khi mua mấy thứ, nghĩ đến hành vi không thể giải thích được của tiểu hồ ly vừa rồi, ngài Diệp lại mở một trang web tìm kiếm nào đó lên - Vì sao thú cưng lại muốn bổ nhào lên người chủ nhân?
Câu trả lời có rất nhiều: do thói quen, cách xác nhận địa vị, "thể hiện tình yêu" với chủ nhân, chào hỏi chủ nhân, yêu cầu chủ nhân.
Diệp Vọng gạch bỏ cái thứ hai dựa trên chỉ số IQ của tiểu hồ ly, còn lại 1, 3, 4, 5 là thói quen hoặc phụ thuộc vào chủ nhân.
Mí mắt ngài Diệp hơi rủ xuống, không muốn để tiểu hồ ly phát sinh tật xấu như vậy, sau này không có lời cho việc sinh tồn trong tự nhiên, vì vậy hắn lại mở phần mềm màu cam lên.
Sau khi làm xong bữa tối, Cô Hoạch Điểu nhìn tiểu hồ ly trắng muốt đang ngủ ngon lành trong tổ, trong mắt tràn đầy từ ái, tương lai nó hẳn có thể trở thành một tiểu tiên sinh thứ hai - gặp gỡ ngài ấy, được nuôi bằng linh vật linh dược, lại được hỗ trợ tu luyện, trở thành yêu quái hóa thành hình người căn bản không có vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, bà cũng không dám tự tiện quấy rầy Thư Thời vẫn đang ngủ say, thay vào đó là gõ cửa phòng làm việc.
Sau khi Diệp Vọng đi ra, Cô Hoạch Điểu hỏi: "Thưa ngài, có cần đánh thức tiểu tiên sinh không?"
Bước chân của Diệp Vọng hơi khựng lại, hắn không để ý giới tính của tiểu hồ ly, hóa ra là một con hồ ly đực.
Vì vậy cũng không sửa lại xưng hô mà Cô Hoạch Điểu tự lấy, dường như kêu vậy là đúng.
"Thôi, gọi đi."
Mà Cô Hoạch Điểu thấy tiên sinh không sửa lại xưng hô của nàng, nhất thời lại càng thêm hài lòng, hóa ra sống lâu cái gì cũng có thể thấy được, ai có thể ngờ được ngài ấy lại bắt đầu nuôi con!
Thư Thời trực tiếp ngủ từ chiều đến tối, khi bị đánh thức vẫn vô cùng buồn ngủ, mắt cũng chưa mở, chỉ cảm thấy giấc ngủ cực kỳ nhẹ nhàng, nhiều lần bổ nhào lên người đại mỹ nhân mà lưu chuyển hấp thụ linh khí, rất thoải mái.
Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm từ thịt bò hâm, Thư Thời đang buồn ngủ lập tức mở mắt, thơm quáaaa!
Sáng nay Thư Thời phải ăn thịt luộc không nêm gia vị, tuy ăn được nhưng lại không ngon.
Tối nay cậu quyết định chủ động xuất kích, khiến cho nhân loại này thấy được mình cũng có thể ăn được đồ ăn có gia vị.
Vì thế cậu liền bịch bịch bịch chạy vào phòng ăn.
Mà Cô Hoạch Điểu, cho rằng tiểu tiên sinh lúc này chưa tu luyện thành tinh, không thể ăn đồ có gia bị, đã chuẩn bị sẵn thịt bò luộc không, đặt ở góc bếp.
Nhưng Thư Thời lại chẳng thèm nhìn, trực tiếp chạy vào phòng ăn, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Diệp Vọng, lao lên trên ghế, thậm chí còn muốn nhảy lên bàn ăn.
"Dám lên bàn ăn, ba ngày tới không được ăn thịt." Lời nói lạnh băng vô tình.
Lời vừa nói, hai chân trước của Thư Thời vốn đang khuỵu xuống lấy đà được một nửa đột nhiên cứng đờ, sau một lúc dừng lại, Thư Thời buông thõng chân, chạy khỏi ghế như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu đã mất mặt không chỉ một lần, dù sao bọn họ cũng không biết mình là yêu, có ý nghĩa gì đâu.
Sau bữa tối, Thư Thời không chạy loạn trong phòng khách như mọi khi mà trực tiếp đi về ổ, ra chiều chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Vọng nhìn sang cũng chỉ nghĩ cậu chơi cả chiều mệt rồi.
Một giờ rưỡi sáng, trong biệt thự chỉ có một người một thú, à không, có hai con yêu quái hẳn đã ngủ say, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà trong phòng khách, Thư Thời tắm mình trong ánh trăng ngủ đến là ngọt ngào.
Dường như cảm thấy chăn bông phía sau có chút không bằng phẳng liền trở mình, không ngờ nghiêng người liền chạm phải sàn nhà lạnh lẽo.
Mỗi khi Thư Thời ngủ đều sẽ đá chăn, lại phải xoay người xuống giường nhặt lên.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu duỗi tay ra định chạm vào giường, nhưng mãi cũng chẳng tới mép giường nên lại ủy khuất chìm vào giấc ngủ với cảm giác khó chịu.
- ------- Cậu đã hoàn toàn biến thành hình người trong lúc vô thức, ngủ gục với cơ thể trần truồng, dung nhan tinh xảo diễm lệ cứ thế phô bày dưới ánh trăng, đẹp giống như thiên tiên.
Mà tay chân mảnh khảnh của cậu giang rộng, hơn phân nửa thân mình lộ ra ngoài, phần dưới đang đè lên cái ổ nhỏ của cậu.
Lúc cảm nhận được trong nhà có dao động khác thường của linh lực, Diệp Vọng liền mở mắt, trong mắt một mảnh tỉnh táo, thoạt nhìn hoàn toàn không giống bộ dáng mới ngủ say tỉnh lại.
Sau đó hắn xốc chấn lên, xuống giường, chậm rãi bước ra ngoài.
Vẻ mặt Diệp Tứ quá mức ngạc nhiên khiến Thư Thời đang kéo ống quần của Diệp Vọng cũng nhịn không được phải nhìn qua.
Nhìn thấy cậu có cần phải giật mình như thế không? Cậu cũng đâu phải xác chết vùng dậy.
Trước khi Diệp Tứ hoàn hồn lại sau cú sốc, hắn đã thấy Thư Thời đang nửa đứng, hai chân trước túm lấy quần của ngài ấy, song song với động tác này là xoẹt một tiếng truyền đến tai Diệp Tứ, không cần nhìn cũng biết ống quần của ngài ấy chắc chắn đã bị xước rồi, có khi còn rách luôn.
Mà phản ứng của ngài ấy với việc này chỉ là quen thuộc túm lấy gáy của tiểu hồ ly, nhấc lên đặt qua một bên rồi nhìn qua ống quần của mình, nhàn nhạt buông một câu: "Bữa tối không có thịt." rồi tiếp tục đi tiếp.
Lúc Diệp Tứ đi ngang qua bên cạnh Thư Thời, lại thật sự có thể thấy ba chữ "không thiết sống" trên mặt hồ ly, khiến hắn hoảng hốt không biết không được ăn thịt là cực hình hay gì......
Hai người cùng bước vào phòng làm việc, sau khi báo cáo xong tiến độ dự án hiện tại, Diệp Tứ đóng tập tài liệu lại, nhịn một lúc lâu nhưng vẫn không chịu được hoi: "Thưa ngài, con hồ ly kia, ngài định... nuôi?"
Động tác của Diệp Vọng vẫn tiếp tục không ngừng, cũng không ngẩng đầu lên, trả lời với giọng điệu như vừa rồi giải quyết công việc: "Không, sau vài ngày nữa sẽ thả nó đi."
Dừng lại một chút rồi giải thích thêm một câu: "Nó bị thương lựa chọn ở bên cạnh ta, đây là nhân quả. Sau khi nhân quả kết thúc, ta cũng sẽ không làm những chuyện không cần thiết."
Nghe được những lời này, Diệp Tứ đỡ tài liệu trên tay, trong lòng cảm khái vô cùng: Lần đầu tiên trong một ngàn năm nhìn thấy ngài được một lần nhìn vào thiên đạo, thậm chí còn bắt đầu nghiên cứu nhân quả. Thực sự là đã bị xã hội văn minh hiện đại ảnh hưởng quá lâu rồi.
Diệp Tứ tự cho rằng mình đã tìm ra câu trả lời thích đáng, đi ra ngoài ngang qua phòng khách, nhìn thấy Thư Thời đang ngồi ngay ngắn trên bàn trà đang dùng răng chọc ra hai cái lỗ trên quả táo, cảm thấy đáng yêu không chịu được.
Mà trong phòng làm việc, Diệp Vọng, người đã nói chuyện như trên với cấp dưới, nghĩ đến tình huống bất thường lúc bôi thuốc cho hồ ly.
Rõ ràng là một con hồ ly bình thường, nhưng nó quá có tính người.
Hắn trầm ngâm suy tư một hồi, trở tay biến ra một cây gậy chọc mèo lớn.
Lúc này Thư Thời vẫn còn đang phân cao thấp với quả táo, cậu cũng không thật sự muốn ăn nó, nhưng cậu thật sự tức giận vì thịt của bữa tối nay đã bị cắt, vì vậy dùng cách này thể hiện sự kháng nghị của mình.
Diệp Vọng cầm cây gậy chọc mèo bước tới, rút quả táo đang chọc vào răng nanh của Thư Thời xuống, "Với hai chiếc răng nanh này của ngươi, có thể chọc thủng táo cũng không ăn được thịt."
Rõ ràng giọng điệu bình tĩnh, lời nói tường thuật khách quan, nhưng Thư Thời lại nghe ra ý tứ trào phúng trong đấy.
Thư Thời:... Càng tức hơn.
Thấy Thư Thời trở mặt, Diệp Vọng nghĩ ngợi, đưa ra đề nghị: "Hay là, ta giúp ngươi nhổ hai cái răng nanh này luôn?"
Thư Thời:......
Tôi quả thật không phải người, nhưng anh chắc chắn là chó.
Diệp Vọng bỏ qua tiếng kêu thảm thiết đột ngột của hồ ly trước mặt, trực tiếp duỗi tay ra đóng miệng cậu lại, sau đó cầm lấy cây gậy chọc mèo trước mặt, đề nghị nói: "Đến chơi?"
Thư Thời nhìn cây gậy chọc mèo trên tay hắn, lại nghĩ đến thức ăn cho chó mà Cô Hoạch Điểu mua hôm qua, nhất thời ngay cả tức giận cũng không có sức.
Tại sao trong mắt mấy người và chim này, cậu có thể là chó, là mèo, nhưng không thể là hồ ly sao?
Diệp Vọng thấy Thư Thời quay mặt đem mông chổng vào mặt mình, không nói nữa, trực tiếp đung đưa cây gậy chọc mèo lên xuống trước mặt Thư Thời.
Mà Thư Thời sau khi nhìn qua liền tiếp tục xoay người, nhắm mắt làm ngơ.
Diệp Vọng trêu chọc một hồi không thấy có tác dụng, nghĩ ngợi xong liền tăng thêm điều kiện: "Nếu biểu hiện tốt, có thể được ăn thêm."
Đôi tay nhọn trên đầu Thư Thời giật giật, vô thức gập lại.
Chỉ cần được ăn thêm, hy sinh chút tôn nghiêm thì không có gì là không thể.
Vì vậy, Thư Thời duỗi hai chân trước ra, chạm vào cây gậy chọc mèo, thể hiện chút thành ý cực kỳ muốn ăn thịt tối nay.
Diệp Vọng nhướng mày, giơ cao cây gậy chọc mèo lên.
Thư Thời nhướn thân đuổi theo cây gậy, vô thức bị cuốn theo.
Sau năm phút, Diệp Vọng nhìn cậu đuổi theo cây gậy chọc mèo với vẻ mặt ngu ngơ, chỉ là một con hồ ly hoạt bát, nghi ngờ của hắn đều xua tan.
Bộ dáng ngốc nghếch thế này không giống như có IQ cao lắm.
Diệp Vọng thu tay lại, định kết thúc trò chơi nhàm chán này.
Mà Thư Thời đang đùa đến là vui vẻ, đuổi theo cây gậy chọc mèo nhảy phịch vào trong lồng ngực Diệp Vọng.
Lúc này Diệp Vọng đã cởi áo khoác ngoài ra, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu xám cùng một chiếc gile kẻ sọc màu đen, dưới lớp áo sơ mi mỏng có thể mơ hồ nhìn thấy đường nét cơ bắp. Thư Thời còn chưa kịp phản ứng đã vùi cả người vào trong lồng ngực của Diệp Vọng, chóp mũi quanh quẩn mùi hương của gỗ đàn hương, mùi cũng giống như mùi ngửi được khi Thư Thời nằm trên vai hắn, chỉ là giờ khoảng cách gần hơn, mùi cũng càng rõ ràng hơn.
Thư Thời trước giờ đều không thích nước hoa, nhưng không biết vì sao cậu lại đặc biệt thích mùi hương trên người của đại mỹ nhân.
Ngửi thấy đem lại cảm giác cực kỳ thoải mái, loại thoải mái này không phải thoải mái dựa trên sinh lý, mà giống như linh hồn bị thấm đẫm, trở lên càng thông thấu hơn.
Thư Thời cảm giác được tốc độ hấp thụ linh khí xung quanh của mình dường như lại càng nhanh hơn.
Vì chuyện này, Thư Thời trong lồng ngực Diệp Vọng không những không giãy giụa mà còn cọ cọ vào.
Đại mỹ nhân có mùi thật thơm, chỉ là lồng ngực hơi cứng, có chút không thoải mái.
Diệp Vọng lập tức cảm nhận được sức nặng trong lồng ngực mình, còn có cảm giác hơi ngứa do lông hồ ly cọ vào da, cúi đầu xuống liền nhìn thấy đầu hồ ly đang cọ tới cọ lui trong lồng ngực mình.
Hắn ngừng lại một chút, rất nhanh kẹp gáy của tiểu hồ ly lên.
Thư Thời còn chưa kịp cọ thêm vài lần đã bị đại mỹ nhân đặt lên bàn trà, sau đó im lặng nhìn cậu.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, Thư Thời mở đôi mắt hồ ly lúng liếng nhìn thẳng qua, không hề có ý hối cải, thậm chí còn nhàn nhã liếm láp hai chân.
Diệp Vọng cụp mắt xuống, không biết vì mục đích gì, lại giơ cây gậy chọc mèo lên.
Lần này Thư Thời không bị cây gậy thu hút, cậu chỉ khua vài cái cho có, động tác với biểu cảm đều cực kỳ có lệ.
Ngay khi Diệp Vọng cảm thấy cậu đã chơi đến mệt, muốn thu lại gậy chọc mèo, Thư Thời lại nhân cơ hội nhảy vào trong lồng ngực Diệp Vọng.
Thái dương Diệp Vọng nảy lên, lần này rất khó nói là không phải cố ý.
Lần thứ hai bị đại mỹ nhân đặt lên bàn trà, Thư Thời thấy đối phương mãi chưa nhúc nhích, cậu không kìm được mà vươn chân đập mạnh cây gậy chọc mèo ở kia, dường như có ý tứ khẩn cấp hàm xúc.
Chỉ là không biết là muốn nghịch cây gậy chọc mèo này hay là muốn cái khác.
Lúc Cô Hoạch Điểu bước vào cửa liền nhìn thấy khung cảnh như này: tiểu hồ ly không biết làm sao vùi mình trong lồng ngực của tiên sinh, nheo mắt như thể sắp ngủ.
Cảnh chủ với vật nuôi sống chung hòa hợp như vậy lại khiến Cô Hoạch Điểu nổi da gà.
Tuổi của Cô Hoạch Điểu cũng có chút già, đã sống cả ngàn năm, từ lúc mới sinh đã nghe được danh hào của tiên sinh, đều không phải những điều dễ nghe gì, hung ác, kiêu ngạo, bất cần đời lại còn có thể đánh nhau bất chấp lý lẽ.
Sau lại qua vài ngàn năm, từ một con chim nhỏ, nay bà đã già, xã hội của nhân loại cũng thay đổi rất nhiều, ngài ấy cũng bắt đầu dung nhập vào xã hội của nhân loại. Bà với vai trò là tộc trưởng của tộc Cô Hoạch điểu mới có thể tranh thủ tới giải quyết một số việc vặt vãnh cho ngài.
Trong hơn năm trăm năm, bà chưa từng thấy bất kỳ sinh vật nào có thể ở bên cạnh ngài đại nghịch bất đạo như thế mà vẫn còn sống.
Nhìn thấy hành động của một người một vật nuôi như vậy, Cô Hoạch Điểu, dựa trên đặc điểm của chủng tộc mình áp lên người khác, đưa ra một kết luận có vẻ cực kỳ hợp lý:
Ngài ấy đây là muốn nuôi một đứa con!
Diệp Vọng cúi đầu nhìn tiểu hồ ly đang vùi đầu trong lồng ngực mình. Có thể do chơi mệt rồi, không còn đủ sức nữa, mắt híp lại, trông rất buồn ngủ.
Hắn cất gậy chọc mèo đi, lần đầu tiên không túm gáy tiểu hồ ly nữa mà giữ nguyên tư thế đem tiểu hồ ly đặt vào một cái tổ bằng chăn cuốn lại.
Sau khi đặt hồ ly xuống, Diệp Vọng nhìn xuống Thư Thời đang thoải mái nằm trên chăn ngủ say sưa, im lặng một lúc lâu, lấy điện thoại mở một phần mềm màu cam lên.
Sau khi mua mấy thứ, nghĩ đến hành vi không thể giải thích được của tiểu hồ ly vừa rồi, ngài Diệp lại mở một trang web tìm kiếm nào đó lên - Vì sao thú cưng lại muốn bổ nhào lên người chủ nhân?
Câu trả lời có rất nhiều: do thói quen, cách xác nhận địa vị, "thể hiện tình yêu" với chủ nhân, chào hỏi chủ nhân, yêu cầu chủ nhân.
Diệp Vọng gạch bỏ cái thứ hai dựa trên chỉ số IQ của tiểu hồ ly, còn lại 1, 3, 4, 5 là thói quen hoặc phụ thuộc vào chủ nhân.
Mí mắt ngài Diệp hơi rủ xuống, không muốn để tiểu hồ ly phát sinh tật xấu như vậy, sau này không có lời cho việc sinh tồn trong tự nhiên, vì vậy hắn lại mở phần mềm màu cam lên.
Sau khi làm xong bữa tối, Cô Hoạch Điểu nhìn tiểu hồ ly trắng muốt đang ngủ ngon lành trong tổ, trong mắt tràn đầy từ ái, tương lai nó hẳn có thể trở thành một tiểu tiên sinh thứ hai - gặp gỡ ngài ấy, được nuôi bằng linh vật linh dược, lại được hỗ trợ tu luyện, trở thành yêu quái hóa thành hình người căn bản không có vấn đề gì.
Nghĩ như vậy, bà cũng không dám tự tiện quấy rầy Thư Thời vẫn đang ngủ say, thay vào đó là gõ cửa phòng làm việc.
Sau khi Diệp Vọng đi ra, Cô Hoạch Điểu hỏi: "Thưa ngài, có cần đánh thức tiểu tiên sinh không?"
Bước chân của Diệp Vọng hơi khựng lại, hắn không để ý giới tính của tiểu hồ ly, hóa ra là một con hồ ly đực.
Vì vậy cũng không sửa lại xưng hô mà Cô Hoạch Điểu tự lấy, dường như kêu vậy là đúng.
"Thôi, gọi đi."
Mà Cô Hoạch Điểu thấy tiên sinh không sửa lại xưng hô của nàng, nhất thời lại càng thêm hài lòng, hóa ra sống lâu cái gì cũng có thể thấy được, ai có thể ngờ được ngài ấy lại bắt đầu nuôi con!
Thư Thời trực tiếp ngủ từ chiều đến tối, khi bị đánh thức vẫn vô cùng buồn ngủ, mắt cũng chưa mở, chỉ cảm thấy giấc ngủ cực kỳ nhẹ nhàng, nhiều lần bổ nhào lên người đại mỹ nhân mà lưu chuyển hấp thụ linh khí, rất thoải mái.
Nhưng khi ngửi thấy mùi thơm từ thịt bò hâm, Thư Thời đang buồn ngủ lập tức mở mắt, thơm quáaaa!
Sáng nay Thư Thời phải ăn thịt luộc không nêm gia vị, tuy ăn được nhưng lại không ngon.
Tối nay cậu quyết định chủ động xuất kích, khiến cho nhân loại này thấy được mình cũng có thể ăn được đồ ăn có gia vị.
Vì thế cậu liền bịch bịch bịch chạy vào phòng ăn.
Mà Cô Hoạch Điểu, cho rằng tiểu tiên sinh lúc này chưa tu luyện thành tinh, không thể ăn đồ có gia bị, đã chuẩn bị sẵn thịt bò luộc không, đặt ở góc bếp.
Nhưng Thư Thời lại chẳng thèm nhìn, trực tiếp chạy vào phòng ăn, bỏ qua ánh mắt cảnh cáo của Diệp Vọng, lao lên trên ghế, thậm chí còn muốn nhảy lên bàn ăn.
"Dám lên bàn ăn, ba ngày tới không được ăn thịt." Lời nói lạnh băng vô tình.
Lời vừa nói, hai chân trước của Thư Thời vốn đang khuỵu xuống lấy đà được một nửa đột nhiên cứng đờ, sau một lúc dừng lại, Thư Thời buông thõng chân, chạy khỏi ghế như không có chuyện gì xảy ra.
Cậu đã mất mặt không chỉ một lần, dù sao bọn họ cũng không biết mình là yêu, có ý nghĩa gì đâu.
Sau bữa tối, Thư Thời không chạy loạn trong phòng khách như mọi khi mà trực tiếp đi về ổ, ra chiều chuẩn bị đi ngủ.
Diệp Vọng nhìn sang cũng chỉ nghĩ cậu chơi cả chiều mệt rồi.
Một giờ rưỡi sáng, trong biệt thự chỉ có một người một thú, à không, có hai con yêu quái hẳn đã ngủ say, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà trong phòng khách, Thư Thời tắm mình trong ánh trăng ngủ đến là ngọt ngào.
Dường như cảm thấy chăn bông phía sau có chút không bằng phẳng liền trở mình, không ngờ nghiêng người liền chạm phải sàn nhà lạnh lẽo.
Mỗi khi Thư Thời ngủ đều sẽ đá chăn, lại phải xoay người xuống giường nhặt lên.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cậu duỗi tay ra định chạm vào giường, nhưng mãi cũng chẳng tới mép giường nên lại ủy khuất chìm vào giấc ngủ với cảm giác khó chịu.
- ------- Cậu đã hoàn toàn biến thành hình người trong lúc vô thức, ngủ gục với cơ thể trần truồng, dung nhan tinh xảo diễm lệ cứ thế phô bày dưới ánh trăng, đẹp giống như thiên tiên.
Mà tay chân mảnh khảnh của cậu giang rộng, hơn phân nửa thân mình lộ ra ngoài, phần dưới đang đè lên cái ổ nhỏ của cậu.
Lúc cảm nhận được trong nhà có dao động khác thường của linh lực, Diệp Vọng liền mở mắt, trong mắt một mảnh tỉnh táo, thoạt nhìn hoàn toàn không giống bộ dáng mới ngủ say tỉnh lại.
Sau đó hắn xốc chấn lên, xuống giường, chậm rãi bước ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.