Quyển 4 - Chương 101: Giả thần giả quỷ
Đại Viên Tử
02/01/2021
Trì Diên nghĩ nghĩ, nghiến răng một cái rồi đi theo.
Bà lão nhìn đi không vững, thực tế lại đi rất nhanh, Trì Diên phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp đối phương.
Cuối cùng bà lão đi vào một căn nhà trệt nhỏ âm u đơn sơ, đứng trong phòng vẫy tay với Trì Diên ngoài cửa.
Quỷ vẫy tay mời vào nhà, đương nhiên không thể đồng ý.
Trì Diên siết chặt chiếc phù trừ tà còn lại trong áo, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bất chấp đi vào.
Bà lão vẫn vừa lẩm bẩm vừa đi về phía trước: "Chỉ có bà bà là chết già, bà bà sẽ không hại người."
Trì Diên đi theo bà lão vào nhà, bên trong rất tối, cửa sổ đều dán bạt nhựa đen, bạt rất dày làm ánh sáng không xuyên qua được, mặt bà lão trong bóng tối trở nên trắng xanh.
Trì Diên không khỏi nắm tay thành quyền, cúi đầu, chợt trông thấy trên chiếc giường thấp dựa vào tường có một người, là Tống Cẩm.
Cậu kinh ngạc lại cảm kích mà nhìn về phía bà lão: "Bà..."
"Tiểu nha đầu giấu người trên lầu, bà bà nhìn thấy nên đã chuyển người tới đây." Bà lão nhìn lên người trẻ tuổi trước mặt, "Bà bà không hại người, bà bà cũng không cứu được người."
Bà nhìn sắc trời bên ngoài: "Sắp soát na rồi, hai người ở chỗ này sẽ bị tìm ra. Hai người trước đây đã bị soát ra rồi."
"Hiện tại sợ là không đi được nữa."
Trì Diên theo lời bà lão nói nhìn thời gian, đã năm giờ chiều.
Lúc cậu mang thứ kia rời thôn Hà Gia là một giờ chiều, không hề nhận ra đã trôi qua thời gian dài như vậy.
Bà chỉ về phía miếu thần Na: "Thiếu niên vào trong miếu trốn đi. Thần Na sẽ cứu hai người."
Bà lão nói vậy, giọng khàn khàn, biểu lộ trên mặt vẫn cứng đờ không cảm xúc, trong ánh mắt đục ngầu lại toát ra vẻ buồn bã.
Trì Diên gật đầu đáp lời bà, nói cám ơn xong chuẩn bị chào bà lão rời đi.
Trước khi đi cậu nhịn không được hỏi: "Bà ơi, hai người bị soát ra kia nhìn như thế nào ạ?"
"Là hai sai dịch, tới nơi này tìm người."
Vậy chính là hai cảnh sát kia rồi.
Trì Diên đỡ Tống Cẩm đi ra cửa, cuối cùng quay đầu lại nhìn bà lão, nói khẽ: "Sao bà bà không đi?"
Cậu tin tưởng bà lão có thể hiểu ý của cậu.
Bà lão chỉ lên trời: "Không đi được, bà bà chết muộn một bước, không đi được nữa. Ai cũng không đi được nữa."
Bầu trời âm u xám xịt như chì, giống như cái lồng thật lớn, bao trọn cả thôn ở trong.
Trì Diên kỳ thật sớm đã cảm giác được bất thường, thời điểm cậu xử lý hai tiểu quỷ kia, sau khi bị đốt sạch chúng giống như bị khoảng trời này hút vào. Cậu đã cố ý dùng máu vẽ phù vãng sinh lên búp bê nữ đồng kia, cũng vô dụng.
Trì Diên đỡ Tống Cẩm ra ngoài xong không đến miếu thần Na trốn như lời bà lão nói mà đi đến cổng thôn lấy xe máy. Cậu không tin miếu thần Na kia có thể cứu bọn họ, nếu quả thật có thể cứu, vì sao lần trước bà lão không để hai cảnh sát kia trốn vào trong miếu? Nếu quả thật có thần linh, tại sao lại ngồi nhìn thôn trấn mình phù hộ biến thành địa ngục trần gian?
Bà lão nói vậy chẳng qua chỉ là ôm hy vọng và chút niềm tin cuối cùng vào tín ngưỡng, khẩn cầu kỳ tích xuất hiện mà thôi.
Bởi vì bà biết rõ bọn họ đã không còn thời gian, chạy không thoát.
Nhưng Trì Diên vẫn muốn thử, dễ dàng cam chịu số phận mới là chỉ còn đường chết.
Đường từ chỗ bà lão trở lại cổng thôn dường như bị kéo dài vô tận. Hoặc nói là đường vẫn dài như vậy, chỉ có điều sau khi qua giữa trưa, thời gian ban ngày bị ngắn đi dần. Rõ ràng một đoạn đường không dài, khi cậu đỡ Tống Cẩm đi đến cổng thôn, sắc trời đã hoàn toàn biến đen.
Trên di động hiện thời gian là tám giờ tối.
Dây thừng không có ở đây, Trì Diên cố gắng đỡ Tống Cẩm cố định trên xe, lái xe tốc độ cao nhất có thể chạy ra khỏi thôn.
Đi chừng mười phút, con đường phía trước bắt đầu trở nên bằng phẳng rộng rãi —— bọn họ lại trở về thôn Hà Gia.
Phù dẫn đường chỉ có thể có tác dụng một lần, lúc này phù dẫn đường đã không thể dậy nổi hiệu quả.
Trì Diên thầm mắng một tiếng, lại lái xe ra ngoài lần nữa, lần này hoàn toàn không nhìn đường mà đi theo hướng *Sinh Môn trong bát quái, nhưng nửa giờ sau cậu lại nhìn thấy biển hiệu tiệm tạp hóa quen thuộc ở cổng thôn.
(Sinh môn là một trong tám cửa gồm có Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn. Tám cửa này là từ tám phương vị của Bát Quái mà ra. Sinh môn là cửa sống duy nhất trong tám cửa)
Hai giờ sau, đã thử tất cả các biện pháp có thể, Trì Diên dừng lại ở cổng thôn Hà Gia. Xe máy đã hết xăng.
Trong tầm mắt xuất hiện ánh lửa trùng điệp, còn có thể nghe thấy tiếng chiêng trống rõ ràng. Căng mắt nhìn qua, đi đầu là một nhóm người đeo na diện, giơ đèn lồng giấy thắp nến, khua chiêng gõ trống, vung đao kiếm như đạo cụ trên sân khấu, rầm rập đi về phía cổng thôn. Màu sắc kiểu dáng mặt nạ của bọn họ khác nhau, có nhíu mày trợn mắt, có mặt mũi cong cong, có ngớ ngẩn đần độn, dưới ánh lửa chiếu lúc sáng lúc tối, giống như biết cử động.
Đi theo sau những người đó là một đoàn thôn dân vây quanh xem náo nhiệt, có vợ chồng chủ tiệm tạp hóa ở cổng thôn, có một nhà ba người chủ nhà trọ, còn có rất nhiều người Trì Diên và Tống Cẩm đã nói chuyện buổi sáng lúc tìm hiểu tin tức.
Theo màn đêm hoàn toàn buông xuống, con đường ra khỏi thôn dường như triệt để bị đóng lại, bất luận Trì Diên đi như thế nào cuối cùng đều vẫn đảo quanh tại chỗ. Những người kia đi trên đường gõ gõ đánh đánh giơ đao múa kiếm nhìn có vẻ đi không nhanh, kì thực rất nhanh đã đến gần cổng thôn. Trì Diên sợ bị bọn họ phát hiện, dưới tình thế cấp bách kéo Tống Cẩm nhanh chóng trốn vào nhà kho phía sau tiệm tạp hóa ở cổng.
Trước sau nhà kho đều có cửa, cửa trước dễ bề cho người đi vào chuyển hàng hóa lên quầy phía trước bán, cửa sau nối thẳng với sân sau, tiện cho việc dỡ hàng từ trên xe xuống chuyển thẳng vào kho.
Trì Diên đóng cửa trước, thử mở cửa sau —— cánh cửa kia không biết đã bao lâu không sử dụng, đã hoàn toàn hoen gỉ, không thể mở được, bất luận cậu kéo đẩy như thế nào đều không nhúc nhích.
Trì Diên biến sắc, nhận ra thế này không khác gì nhốt mình và Tống Cẩm vào tuyệt cảnh, đang muốn kéo cửa trước ra trốn đến chỗ khác thì chợt nghe thấy bên ngoài ồn ào, toàn bộ đám "Người" kia đã chặn ở cửa ra vào tiệm. Từ trong khe cửa có thể thấy được, bọn họ ở ngoài cửa niệm gì đó, ngay sau đó một người đeo na diện màu đỏ cầm đèn lồng dẫn theo hai người đeo na diện khác đi vào, bắt đầu niệm chú, tra soát lần lượt từng phòng.
Có lẽ đây chính là "Soát na" như lời bà lão nói. Ông chủ tiệm tạp hóa cũng từng nói, nghi thức này để tìm và trục xuất ma tà bệnh dịch.
Ba người kia rất nhanh đã soát đến nhà kho, người đeo na diện màu đỏ đập đập cửa, hô: "Sao cửa này lại khóa?"
Trì Diên lại càng thêm lo lắng, nghe thấy tiếng bên ngoài liền càng dùng sức mà đẩy cửa sau rỉ sắt.
Ngoài cửa một giọng nói khác đặc khẩu âm vang lên: "Đại bá, bên trong có tiếng động, hình như có gì đó."
Trì Diên sợ tới mức lập tức ngưng động tác.
Những "người" ngoài cửa yên tĩnh một giây, lập tức vang lên tiếng kim loại va chạm nhức tai cùng với tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Trì Diên rốt cuộc bất chấp tất cả, dồn hết sức nhấc chân đạp lên cửa sau.
"Rầm" một tiếng, hai cửa trước sau đồng thời mở ra.
Trì Diên thậm chí không dám quay đầu nhìn lại, cõng Tống Cẩm lên chạy thẳng ra ngoài.
Phía sau cậu loáng thoáng vang lên giọng địa phương: "Đại bá, chỗ đó có hai người, liệu có phải kẻ trộm không?"
"Không phải trộm, là... quỷ. Bọn chúng không có bóng."
Bước chân Trì Diên thoáng dừng, cúi đầu nhìn lại —— những hình bóng lay động dưới ánh lửa, mình và Tống Cẩm, đều không có bóng.
Tim cậu nhảy dựng, nhưng giờ cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, chỉ cõng Tống Cẩm liều mạng chạy về phía trước. Cổng thôn không ra được, cậu chỉ có chạy sang bên kia thôn, cậu nhớ rõ nơi này dựa vào sườn núi, nói không chừng có thể trốn vào trong núi.
Tống Cẩm vẫn bất tỉnh thế này tuyệt đối không bình thường, nếu không nhanh chóng chạy ra, cho dù không bị những thứ kia bắt được, Đại Tống sợ là cũng sắp không chống đỡ được nữa.
Sau lưng ánh lửa càng ngày càng gần, Trì Diên quay đầu lại nhìn, người cầm đầu mang na diện màu đỏ cách cậu cùng lắm chỉ mấy mét. Cả đoàn dài như vậy nhưng không có ai tụt lại, kể cả thôn dân xem náo nhiệt cũng theo sát phía sau.
Người chạy không khỏi, không thoát được quỷ.
Trì Diên quay đầu nhìn phía trước, trong lúc bất tri bất giác cậu đã chạy đến ngoài miếu thần Na.
Lúc này không còn lựa chọn nào khác, tiếp tục chạy cũng sẽ lập tức bị những thứ kia đuổi kịp, cậu xốc lại Tống Cẩm, xô cửa mở ra, sau đó đóng cửa lại thặt chặt, dùng máu mình vẽ một tấm phù phong cấm ở chính giữa hai cánh cửa.
Trong bọn chúng có rất nhiều, hoặc là nói phần lớn vẫn còn bảo lưu ý thức làm người, thậm chí hoàn toàn không ý thức rằng được mình đã chết, cho nên bọn chúng trong thời gian ngắn vẫn chưa dám xông tới miếu thần. Chờ đến khi bắt đầu xông vào miếu, muốn phá giải tấm phù kia cũng vẫn cần chút thời gian.
Đây là khoảng thời gian mà Trì Diên có thể tranh thủ cho bản thân lúc này, dùng để cứu mạng mình.
Trong miếu thần Na có ánh lửa yết ớt, trước khi bắt đầu nghi thức soát na có lẽ chúng đã tới miếu trước, vậy nên nhang nến trên bàn thờ trước tượng thần đã được đốt.
Trì Diên đặt Tống Cẩm dựa vào tường, mượn ánh lửa hiu hắt một lần nữa đánh giá khung cảnh bốn phía, suy nghĩ biện pháp có thể thoát khỏi vây khốn.
Lúc này cậu chú ý tới năm chiếc na diện gần cửa nhất trên tường. Chúng nhìn rất mới, màu sắc tươi đẹp, trên mặt nạ cũng không có tích nhiều bụi bặm.
Chúng đều đang cười, mặt mày tươi rói, thế nhưng trong lúc cười vẻ mặt lại thoáng toát ra sự sợ hãi và sầu oán.
Ba mặt nạ phía trên màu trắng như da người bình thường, hình như là một nam một nữ và một đứa bé; hai mặt nạ phía dưới màu đỏ, bốn mắt trợn lên, dường như cực kỳ không cam lòng, Trì Diên không hiểu hàm nghĩa màu sắc của na diện trong quỷ hí, nhưng trong kinh kịch, màu đỏ tượng trưng cho lòng can đảm trung thành.
"Thật sự đấy. Thời điểm mừng năm mới đầu năm nay đã thật sự soát ra quỷ."
"Có na diện. Thu phục ác quỷ vào trong na diện, ác quỷ bị phong ấn sẽ không thoát ra được."
"Chú ở lại đây đi, nếu không bị bọn họ bắt đi sẽ bị làm thành na diện đấy."
"..."
Lời nói của ông chủ tiệm tạp hóa và Oánh Oánh đan xen trong đầu. Trì Diên chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhìn qua năm chiếc mặt nạ kia, nói không nên lời.
Ngày nhà Chu Huy đi ra ngoài là mười lăm tháng giêng, trong thôn chắc hẳn cũng thực hiện nghi lễ nhảy na và soát na như hôm nay, ánh lửa chiếu trời, khua chiêng gõ trống, ba người một nhà đứng ở chỗ ngã ba có lẽ đã rất dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của thôn. Bọn họ đi bộ vào thôn xin giúp đỡ, lại bị thôn dân cho là ma quỷ bắt hết.
Hai cảnh sát truy tìm tung tích nhà Chu Huy đến nơi này được bà bà giấu vào trong nhà mình, nhưng vẫn đã bị bắt ra trong lúc soát na.
Quỷ cho rằngmình là người, coi người thành quỷ bắt lại hành quyết.
Cậu nhắm mắt, một lần nữa chuyển ánh mắt về phía tượng thần chính giữa.
Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, dưới ánh nến chiếu rọi, tượng thần kia vẫn không thể nói là to lớn sừng sững, vẫn đeo mặt nạ màu vàng đen, mặc áo bào gấm màu đỏ như áo bào trong kinh kịch, nhưng thật sự có vẻ cao hơn rất nhiều so với đồng tử thần Na Thái Tử cậu thấy lúc sáng. Không hề giống tiểu hài tử bị mặc quần áo người lớn mà giống thân hình người trưởng thành hơn.
Cậu nhìn tượng thần, nhíu nhíu mày.
Được một đám ma quỷ tế bái, sẽ là thần gì đây; nhìn âm dương nhân gian địa ngục đảo điên, sẽ thần gì đây. Hoặc căn bản vốn không có thần.
Nhưng đúng lúc này, Trì Diên nghe thấy một âm thanh cực kì trầm thấp: "Ngươi muốn cầu ta cứu ngươi và bạn ngươi?"
"Tôi không..." Trì Diên vô thức nói, nói được một nửa mới phản ứng kịp, kinh hãi mà nhìn xung quanh, cuối cùng yên lặng, ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía tượng thần trên bàn thờ—— vừa rồi, là tượng thần nói chuyện với cậu?
Như để nghiệm chứng phỏng đoán của cậu, thanh âm kia lại vang lên: "Ngươi muốn cầu ta cứu ngươi và bạn ngươi?"
Lần này có thể thừa nhận, thanh âm thật sự phát ra từ tượng thần kia.
Trì Diên nuốt nuốt nước miếng, không thể không thu hồi tất cả ý nghĩ bất kính vừa rồi trong đầu, nhưng tâm vẫn có nghi kị đối với tượng thần đột nhiên "Hiển linh" này. Trên thế gian thật sự có thần sao? Hay là nói, đối phương cũng chỉ là một loại ma quỷ, chỉ có điều ma quỷ này tư duy hơi khác? Thậm chí cố ý lừa cậu mắc câu?
Cậu chỉ biết trên đời không có bữa cơm miễn phí, có là thần linh thì cũng muốn nhân gian cung phụng, bất luận đối phương là thần hay quỷ, chỉ cần thật sự có thể giúp cậu và Tống Cẩm thoát khỏi khốn cảnh, cậu có thể cân nhắc giao dịch với đối phương. Dù sao cũng đã thật sự có quỷ bà bà sẵn lòng giúp đỡ bọn họ.
Trì Diên khẽ gật đầu, mục đích của mình rất rõ ràng, căn bản không cần cũng không thể nào giấu giếm.
"Đúng, tôi muốn cầu ngài cứu chúng tôi. Chỉ là không biết nếu muốn cầu ngài cứu thì chúng tôi phải trả lại gì?"
Loại điều kiện này tốt nhất là nên nói rõ ràng trước. Dù là thần thật thì cũng có ác thần. Nói trắng ra là, đối với người mà nói, thần và quỷ cũng chỉ là một thứ gì đó.
Vật kia nghe nói vậy lại khẽ nở nụ cười: "Ngươi hỏi ta muốn gì?"
"Điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi chủ động đi tới, hôn ta, là đủ rồi."
Bà lão nhìn đi không vững, thực tế lại đi rất nhanh, Trì Diên phải chạy bước nhỏ mới đuổi kịp đối phương.
Cuối cùng bà lão đi vào một căn nhà trệt nhỏ âm u đơn sơ, đứng trong phòng vẫy tay với Trì Diên ngoài cửa.
Quỷ vẫy tay mời vào nhà, đương nhiên không thể đồng ý.
Trì Diên siết chặt chiếc phù trừ tà còn lại trong áo, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn bất chấp đi vào.
Bà lão vẫn vừa lẩm bẩm vừa đi về phía trước: "Chỉ có bà bà là chết già, bà bà sẽ không hại người."
Trì Diên đi theo bà lão vào nhà, bên trong rất tối, cửa sổ đều dán bạt nhựa đen, bạt rất dày làm ánh sáng không xuyên qua được, mặt bà lão trong bóng tối trở nên trắng xanh.
Trì Diên không khỏi nắm tay thành quyền, cúi đầu, chợt trông thấy trên chiếc giường thấp dựa vào tường có một người, là Tống Cẩm.
Cậu kinh ngạc lại cảm kích mà nhìn về phía bà lão: "Bà..."
"Tiểu nha đầu giấu người trên lầu, bà bà nhìn thấy nên đã chuyển người tới đây." Bà lão nhìn lên người trẻ tuổi trước mặt, "Bà bà không hại người, bà bà cũng không cứu được người."
Bà nhìn sắc trời bên ngoài: "Sắp soát na rồi, hai người ở chỗ này sẽ bị tìm ra. Hai người trước đây đã bị soát ra rồi."
"Hiện tại sợ là không đi được nữa."
Trì Diên theo lời bà lão nói nhìn thời gian, đã năm giờ chiều.
Lúc cậu mang thứ kia rời thôn Hà Gia là một giờ chiều, không hề nhận ra đã trôi qua thời gian dài như vậy.
Bà chỉ về phía miếu thần Na: "Thiếu niên vào trong miếu trốn đi. Thần Na sẽ cứu hai người."
Bà lão nói vậy, giọng khàn khàn, biểu lộ trên mặt vẫn cứng đờ không cảm xúc, trong ánh mắt đục ngầu lại toát ra vẻ buồn bã.
Trì Diên gật đầu đáp lời bà, nói cám ơn xong chuẩn bị chào bà lão rời đi.
Trước khi đi cậu nhịn không được hỏi: "Bà ơi, hai người bị soát ra kia nhìn như thế nào ạ?"
"Là hai sai dịch, tới nơi này tìm người."
Vậy chính là hai cảnh sát kia rồi.
Trì Diên đỡ Tống Cẩm đi ra cửa, cuối cùng quay đầu lại nhìn bà lão, nói khẽ: "Sao bà bà không đi?"
Cậu tin tưởng bà lão có thể hiểu ý của cậu.
Bà lão chỉ lên trời: "Không đi được, bà bà chết muộn một bước, không đi được nữa. Ai cũng không đi được nữa."
Bầu trời âm u xám xịt như chì, giống như cái lồng thật lớn, bao trọn cả thôn ở trong.
Trì Diên kỳ thật sớm đã cảm giác được bất thường, thời điểm cậu xử lý hai tiểu quỷ kia, sau khi bị đốt sạch chúng giống như bị khoảng trời này hút vào. Cậu đã cố ý dùng máu vẽ phù vãng sinh lên búp bê nữ đồng kia, cũng vô dụng.
Trì Diên đỡ Tống Cẩm ra ngoài xong không đến miếu thần Na trốn như lời bà lão nói mà đi đến cổng thôn lấy xe máy. Cậu không tin miếu thần Na kia có thể cứu bọn họ, nếu quả thật có thể cứu, vì sao lần trước bà lão không để hai cảnh sát kia trốn vào trong miếu? Nếu quả thật có thần linh, tại sao lại ngồi nhìn thôn trấn mình phù hộ biến thành địa ngục trần gian?
Bà lão nói vậy chẳng qua chỉ là ôm hy vọng và chút niềm tin cuối cùng vào tín ngưỡng, khẩn cầu kỳ tích xuất hiện mà thôi.
Bởi vì bà biết rõ bọn họ đã không còn thời gian, chạy không thoát.
Nhưng Trì Diên vẫn muốn thử, dễ dàng cam chịu số phận mới là chỉ còn đường chết.
Đường từ chỗ bà lão trở lại cổng thôn dường như bị kéo dài vô tận. Hoặc nói là đường vẫn dài như vậy, chỉ có điều sau khi qua giữa trưa, thời gian ban ngày bị ngắn đi dần. Rõ ràng một đoạn đường không dài, khi cậu đỡ Tống Cẩm đi đến cổng thôn, sắc trời đã hoàn toàn biến đen.
Trên di động hiện thời gian là tám giờ tối.
Dây thừng không có ở đây, Trì Diên cố gắng đỡ Tống Cẩm cố định trên xe, lái xe tốc độ cao nhất có thể chạy ra khỏi thôn.
Đi chừng mười phút, con đường phía trước bắt đầu trở nên bằng phẳng rộng rãi —— bọn họ lại trở về thôn Hà Gia.
Phù dẫn đường chỉ có thể có tác dụng một lần, lúc này phù dẫn đường đã không thể dậy nổi hiệu quả.
Trì Diên thầm mắng một tiếng, lại lái xe ra ngoài lần nữa, lần này hoàn toàn không nhìn đường mà đi theo hướng *Sinh Môn trong bát quái, nhưng nửa giờ sau cậu lại nhìn thấy biển hiệu tiệm tạp hóa quen thuộc ở cổng thôn.
(Sinh môn là một trong tám cửa gồm có Hưu Môn, Sinh Môn, Thương Môn, Đỗ Môn, Cảnh Môn, Tử Môn, Kinh Môn và Khai Môn. Tám cửa này là từ tám phương vị của Bát Quái mà ra. Sinh môn là cửa sống duy nhất trong tám cửa)
Hai giờ sau, đã thử tất cả các biện pháp có thể, Trì Diên dừng lại ở cổng thôn Hà Gia. Xe máy đã hết xăng.
Trong tầm mắt xuất hiện ánh lửa trùng điệp, còn có thể nghe thấy tiếng chiêng trống rõ ràng. Căng mắt nhìn qua, đi đầu là một nhóm người đeo na diện, giơ đèn lồng giấy thắp nến, khua chiêng gõ trống, vung đao kiếm như đạo cụ trên sân khấu, rầm rập đi về phía cổng thôn. Màu sắc kiểu dáng mặt nạ của bọn họ khác nhau, có nhíu mày trợn mắt, có mặt mũi cong cong, có ngớ ngẩn đần độn, dưới ánh lửa chiếu lúc sáng lúc tối, giống như biết cử động.
Đi theo sau những người đó là một đoàn thôn dân vây quanh xem náo nhiệt, có vợ chồng chủ tiệm tạp hóa ở cổng thôn, có một nhà ba người chủ nhà trọ, còn có rất nhiều người Trì Diên và Tống Cẩm đã nói chuyện buổi sáng lúc tìm hiểu tin tức.
Theo màn đêm hoàn toàn buông xuống, con đường ra khỏi thôn dường như triệt để bị đóng lại, bất luận Trì Diên đi như thế nào cuối cùng đều vẫn đảo quanh tại chỗ. Những người kia đi trên đường gõ gõ đánh đánh giơ đao múa kiếm nhìn có vẻ đi không nhanh, kì thực rất nhanh đã đến gần cổng thôn. Trì Diên sợ bị bọn họ phát hiện, dưới tình thế cấp bách kéo Tống Cẩm nhanh chóng trốn vào nhà kho phía sau tiệm tạp hóa ở cổng.
Trước sau nhà kho đều có cửa, cửa trước dễ bề cho người đi vào chuyển hàng hóa lên quầy phía trước bán, cửa sau nối thẳng với sân sau, tiện cho việc dỡ hàng từ trên xe xuống chuyển thẳng vào kho.
Trì Diên đóng cửa trước, thử mở cửa sau —— cánh cửa kia không biết đã bao lâu không sử dụng, đã hoàn toàn hoen gỉ, không thể mở được, bất luận cậu kéo đẩy như thế nào đều không nhúc nhích.
Trì Diên biến sắc, nhận ra thế này không khác gì nhốt mình và Tống Cẩm vào tuyệt cảnh, đang muốn kéo cửa trước ra trốn đến chỗ khác thì chợt nghe thấy bên ngoài ồn ào, toàn bộ đám "Người" kia đã chặn ở cửa ra vào tiệm. Từ trong khe cửa có thể thấy được, bọn họ ở ngoài cửa niệm gì đó, ngay sau đó một người đeo na diện màu đỏ cầm đèn lồng dẫn theo hai người đeo na diện khác đi vào, bắt đầu niệm chú, tra soát lần lượt từng phòng.
Có lẽ đây chính là "Soát na" như lời bà lão nói. Ông chủ tiệm tạp hóa cũng từng nói, nghi thức này để tìm và trục xuất ma tà bệnh dịch.
Ba người kia rất nhanh đã soát đến nhà kho, người đeo na diện màu đỏ đập đập cửa, hô: "Sao cửa này lại khóa?"
Trì Diên lại càng thêm lo lắng, nghe thấy tiếng bên ngoài liền càng dùng sức mà đẩy cửa sau rỉ sắt.
Ngoài cửa một giọng nói khác đặc khẩu âm vang lên: "Đại bá, bên trong có tiếng động, hình như có gì đó."
Trì Diên sợ tới mức lập tức ngưng động tác.
Những "người" ngoài cửa yên tĩnh một giây, lập tức vang lên tiếng kim loại va chạm nhức tai cùng với tiếng chìa khóa cắm vào ổ.
Trì Diên rốt cuộc bất chấp tất cả, dồn hết sức nhấc chân đạp lên cửa sau.
"Rầm" một tiếng, hai cửa trước sau đồng thời mở ra.
Trì Diên thậm chí không dám quay đầu nhìn lại, cõng Tống Cẩm lên chạy thẳng ra ngoài.
Phía sau cậu loáng thoáng vang lên giọng địa phương: "Đại bá, chỗ đó có hai người, liệu có phải kẻ trộm không?"
"Không phải trộm, là... quỷ. Bọn chúng không có bóng."
Bước chân Trì Diên thoáng dừng, cúi đầu nhìn lại —— những hình bóng lay động dưới ánh lửa, mình và Tống Cẩm, đều không có bóng.
Tim cậu nhảy dựng, nhưng giờ cũng không thể suy nghĩ quá nhiều, chỉ cõng Tống Cẩm liều mạng chạy về phía trước. Cổng thôn không ra được, cậu chỉ có chạy sang bên kia thôn, cậu nhớ rõ nơi này dựa vào sườn núi, nói không chừng có thể trốn vào trong núi.
Tống Cẩm vẫn bất tỉnh thế này tuyệt đối không bình thường, nếu không nhanh chóng chạy ra, cho dù không bị những thứ kia bắt được, Đại Tống sợ là cũng sắp không chống đỡ được nữa.
Sau lưng ánh lửa càng ngày càng gần, Trì Diên quay đầu lại nhìn, người cầm đầu mang na diện màu đỏ cách cậu cùng lắm chỉ mấy mét. Cả đoàn dài như vậy nhưng không có ai tụt lại, kể cả thôn dân xem náo nhiệt cũng theo sát phía sau.
Người chạy không khỏi, không thoát được quỷ.
Trì Diên quay đầu nhìn phía trước, trong lúc bất tri bất giác cậu đã chạy đến ngoài miếu thần Na.
Lúc này không còn lựa chọn nào khác, tiếp tục chạy cũng sẽ lập tức bị những thứ kia đuổi kịp, cậu xốc lại Tống Cẩm, xô cửa mở ra, sau đó đóng cửa lại thặt chặt, dùng máu mình vẽ một tấm phù phong cấm ở chính giữa hai cánh cửa.
Trong bọn chúng có rất nhiều, hoặc là nói phần lớn vẫn còn bảo lưu ý thức làm người, thậm chí hoàn toàn không ý thức rằng được mình đã chết, cho nên bọn chúng trong thời gian ngắn vẫn chưa dám xông tới miếu thần. Chờ đến khi bắt đầu xông vào miếu, muốn phá giải tấm phù kia cũng vẫn cần chút thời gian.
Đây là khoảng thời gian mà Trì Diên có thể tranh thủ cho bản thân lúc này, dùng để cứu mạng mình.
Trong miếu thần Na có ánh lửa yết ớt, trước khi bắt đầu nghi thức soát na có lẽ chúng đã tới miếu trước, vậy nên nhang nến trên bàn thờ trước tượng thần đã được đốt.
Trì Diên đặt Tống Cẩm dựa vào tường, mượn ánh lửa hiu hắt một lần nữa đánh giá khung cảnh bốn phía, suy nghĩ biện pháp có thể thoát khỏi vây khốn.
Lúc này cậu chú ý tới năm chiếc na diện gần cửa nhất trên tường. Chúng nhìn rất mới, màu sắc tươi đẹp, trên mặt nạ cũng không có tích nhiều bụi bặm.
Chúng đều đang cười, mặt mày tươi rói, thế nhưng trong lúc cười vẻ mặt lại thoáng toát ra sự sợ hãi và sầu oán.
Ba mặt nạ phía trên màu trắng như da người bình thường, hình như là một nam một nữ và một đứa bé; hai mặt nạ phía dưới màu đỏ, bốn mắt trợn lên, dường như cực kỳ không cam lòng, Trì Diên không hiểu hàm nghĩa màu sắc của na diện trong quỷ hí, nhưng trong kinh kịch, màu đỏ tượng trưng cho lòng can đảm trung thành.
"Thật sự đấy. Thời điểm mừng năm mới đầu năm nay đã thật sự soát ra quỷ."
"Có na diện. Thu phục ác quỷ vào trong na diện, ác quỷ bị phong ấn sẽ không thoát ra được."
"Chú ở lại đây đi, nếu không bị bọn họ bắt đi sẽ bị làm thành na diện đấy."
"..."
Lời nói của ông chủ tiệm tạp hóa và Oánh Oánh đan xen trong đầu. Trì Diên chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, nhìn qua năm chiếc mặt nạ kia, nói không nên lời.
Ngày nhà Chu Huy đi ra ngoài là mười lăm tháng giêng, trong thôn chắc hẳn cũng thực hiện nghi lễ nhảy na và soát na như hôm nay, ánh lửa chiếu trời, khua chiêng gõ trống, ba người một nhà đứng ở chỗ ngã ba có lẽ đã rất dễ dàng phát hiện ra sự tồn tại của thôn. Bọn họ đi bộ vào thôn xin giúp đỡ, lại bị thôn dân cho là ma quỷ bắt hết.
Hai cảnh sát truy tìm tung tích nhà Chu Huy đến nơi này được bà bà giấu vào trong nhà mình, nhưng vẫn đã bị bắt ra trong lúc soát na.
Quỷ cho rằngmình là người, coi người thành quỷ bắt lại hành quyết.
Cậu nhắm mắt, một lần nữa chuyển ánh mắt về phía tượng thần chính giữa.
Không biết có phải do ảo giác của cậu hay không, dưới ánh nến chiếu rọi, tượng thần kia vẫn không thể nói là to lớn sừng sững, vẫn đeo mặt nạ màu vàng đen, mặc áo bào gấm màu đỏ như áo bào trong kinh kịch, nhưng thật sự có vẻ cao hơn rất nhiều so với đồng tử thần Na Thái Tử cậu thấy lúc sáng. Không hề giống tiểu hài tử bị mặc quần áo người lớn mà giống thân hình người trưởng thành hơn.
Cậu nhìn tượng thần, nhíu nhíu mày.
Được một đám ma quỷ tế bái, sẽ là thần gì đây; nhìn âm dương nhân gian địa ngục đảo điên, sẽ thần gì đây. Hoặc căn bản vốn không có thần.
Nhưng đúng lúc này, Trì Diên nghe thấy một âm thanh cực kì trầm thấp: "Ngươi muốn cầu ta cứu ngươi và bạn ngươi?"
"Tôi không..." Trì Diên vô thức nói, nói được một nửa mới phản ứng kịp, kinh hãi mà nhìn xung quanh, cuối cùng yên lặng, ngẩng đầu một lần nữa nhìn về phía tượng thần trên bàn thờ—— vừa rồi, là tượng thần nói chuyện với cậu?
Như để nghiệm chứng phỏng đoán của cậu, thanh âm kia lại vang lên: "Ngươi muốn cầu ta cứu ngươi và bạn ngươi?"
Lần này có thể thừa nhận, thanh âm thật sự phát ra từ tượng thần kia.
Trì Diên nuốt nuốt nước miếng, không thể không thu hồi tất cả ý nghĩ bất kính vừa rồi trong đầu, nhưng tâm vẫn có nghi kị đối với tượng thần đột nhiên "Hiển linh" này. Trên thế gian thật sự có thần sao? Hay là nói, đối phương cũng chỉ là một loại ma quỷ, chỉ có điều ma quỷ này tư duy hơi khác? Thậm chí cố ý lừa cậu mắc câu?
Cậu chỉ biết trên đời không có bữa cơm miễn phí, có là thần linh thì cũng muốn nhân gian cung phụng, bất luận đối phương là thần hay quỷ, chỉ cần thật sự có thể giúp cậu và Tống Cẩm thoát khỏi khốn cảnh, cậu có thể cân nhắc giao dịch với đối phương. Dù sao cũng đã thật sự có quỷ bà bà sẵn lòng giúp đỡ bọn họ.
Trì Diên khẽ gật đầu, mục đích của mình rất rõ ràng, căn bản không cần cũng không thể nào giấu giếm.
"Đúng, tôi muốn cầu ngài cứu chúng tôi. Chỉ là không biết nếu muốn cầu ngài cứu thì chúng tôi phải trả lại gì?"
Loại điều kiện này tốt nhất là nên nói rõ ràng trước. Dù là thần thật thì cũng có ác thần. Nói trắng ra là, đối với người mà nói, thần và quỷ cũng chỉ là một thứ gì đó.
Vật kia nghe nói vậy lại khẽ nở nụ cười: "Ngươi hỏi ta muốn gì?"
"Điều kiện của ta rất đơn giản, ngươi chủ động đi tới, hôn ta, là đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.