Quyển 1 - Chương 16: Quỷ thoại
Đại Viên Tử
31/12/2020
Trẻ nhỏ
nói chuyện không có giới hạn gì, nhưng cô bé này diễn đạt coi như rõ
ràng, Trì Diên miễn cưỡng đã hiểu ý của bé, cúi người xoa xoa đầu bé dỗ
dành nói: "Chắc là mẹ và anh trai con nhìn lầm rồi, chú này vẫn luôn ở
đây mà."
Trong lòng cậu cảm thấy buồn cười, loại chuyện nhìn nhầm này, đại khái cũng chỉ có con trẻ mới có thể nghiêm túc.
Cô bé "Dạ" một tiếng, nhìn hai người không nói.
Diệp Nghênh Chi trầm thấp nở nụ cười, tiến lên trước một bước vươn tay ra, tựa hồ cũng muốn xoa đầu bé, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại thu tay trở về.
Trì Diên nghi hoặc nhìn hắn một cái, Diệp Nghênh Chi giải thích nói: "Tay người lớn nhiều vi khuẩn, không tốt cho trẻ con."
Trì Diên nghĩ đến bản thân mới vừa rồi còn sờ đầu con nhà người ta, lập tức có chút xấu hổ, yên lặng thu tay về sau lưng.
Diệp Nghênh Chi khom người nói với bé: "Ngoan, buổi tối về sớm một chút, không nên tự mình đi ngoài, cũng không nên nói chuyện với người lạ, không an toàn."
Cô bé tỉnh tỉnh mê mê nói "A..." một tiếng.
Lúc này chợt nghe một giọng nữ hô: "Văn Văn!"
Cô bé quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình, lại nhìn Diệp Nghênh Chi và Trì Diên một cái, sau đó chạy lảo đảo thật nhanh về phía mẹ giống như chim non về rừng.
Diệp Nghênh Chi kéo Trì Diên tiếp tục đi về phía trước, tiếng mẹ con đối thoại bị bỏ lại xa xa phía sau ——
"Văn Văn, vừa rồi con nói chuyện với ai đó."
"Hai chú trên thuyền lúc chiều ạ, một chú nói chú kia vẫn luôn ở đó. Mẹ ơi con không nói sai mà, là anh hai nhìn lầm rồi..."
Người mẹ trẻ tuổi chỉ cảm thấy phần gáy chợt lạnh.
"Hai chú?" Cô nhìn con gái xác nhận.
Cô bé mở to mắt gật gật đầu.
Nhưng mà, rõ ràng vừa rồi cô trông thấy đứng trước mặt con gái chỉ có một người...
Người mẹ toàn thân rét run, không dám tiếp tục hỏi nữa, lại ôm con gái nhỏ càng thêm chặt. Ngày mai, sáng mai sẽ đưa tụi nhỏ trở về. Không, chồng đang ở nơi khác không về được, bây giờ lập tức gọi cho anh trai, nhờ anh ngày mai tới đón bọn họ trở về.
Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi hai người một đường đi thẳng, cách hồ càng lúc càng gần, con đường này cũng không có đèn đường, chiếu sáng toàn bộ nhờ vào ánh trăng trên trời cùng với ánh đèn từ cửa chính và cửa sổ của các hộ gia đình bên đường. Buổi tối quá mờ, hiện tại Diệp Nghênh Chi chọn con đường này lại có chút vắng, trên đường cũng chỉ còn có hai người bọn họ.
Đi đại khái chừng hai mươi phút, Trì Diên không ngờ lại nhìn thấy ở ven đường phía trước có một đứa nhỏ xấp xỉ cô bé vừa rồi đang vẫy tay với mình, khoảng cách khá xa, ánh sáng cũng tối, nhất thời cậu không thấy rõ hình dạng đối phương, cũng không phân biệt được trai hay gái, chỉ có thể áng chừng từ hình dáng lớn nhỏ nhìn ra là một đứa bé.
Trì Diên nói: "Nghênh Chi, bên kia lại có một đứa bé kìa, còn vẫy tay gọi em qua nữa." Cậu nói xong liền muốn đi qua đó, lại bị Diệp Nghênh Chi ngăn eo ôm lấy.
Diệp Nghênh Chi nhẹ nhàng ôm cậu, cười nói: "Có đứa bé nào đâu, em vừa gặp bé con nhà người ta, trong đầu vẫn còn hình ảnh cho nên nhìn lầm rồi?"
Trì Diên lại nhìn về phía nọ, quả nhiên, thân ảnh nho nhỏ vừa rồi liên tục vẫy tay với cậu đã biến mất.
Cậu nhất thời giật mình. Vừa rồi ấn tượng thị giác vô cùng chân thực, thật sự không giống ảo giác.
Diệp Nghênh Chi tiếp tục ghé vào tai cậu trêu chọc: "Thích trẻ con như vậy, không bằng em sinh cho tôi một đứa đi?"
Trì Diên quay đầu lại trừng hắn: "Anh có thể sinh hay là em có thể sinh? !"
Diệp Nghênh Chi chỉ cười, ôm cậu quay trở về.
Liếc mắt đưa tình không có dinh dưỡng như thế, nhưng lại thành công khiến Trì Diên chuyển dời lực chú ý, không để ý đến một sát na bất thường đó, đáy lòng đã tiếp nhận giải thích "Ảo giác".
————————
Tiếng nước tí ta tí tách, có thứ gì đó xé nước mà ra, cách cậu càng ngày càng gần...
Lúc rạng sáng, Trì Diên lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, từ trên giường ngồi dậy, há miệng lớn thở hổn hển.
Giấc mộng giống nhau như đúc.
Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này, khiến nội tâm cậu cảm thấy sợ hãi.
Đêm nay trời đầy mây, quầng trăng sáng dần dần bị tầng mây bao phủ, trên mặt hồ cũng nổi lên tầng một sương mù, bóng đêm tĩnh lặng như cũ, lại dường như tiềm ẩn thứ gì đó.
Cảm xúc kinh hoảng sợ hãi đến nỗi khó có thể áp chế, cậu bất chấp sẽ quấy nhiễu đến người yêu, úp sấp lên người Diệp Nghênh Chi ôm lấy hắn, nhỏ giọng kêu lên: "Nghênh Chi..."
Diệp Nghênh Chi lập tức mở mắt, bình tĩnh ôm lại cậu, an ủi: "Đừng sợ, không có chuyện gì, tôi ở đây."
Trì Diên lắc đầu, cậu cảm giác sẽ có chuyện đáng sợ hơn phát sinh.
"Cộc cộc", tiếng đập cửa vang lên.
Không chỉ cửa bọn họ, còn có cửa lầu dưới.
Càng thêm quỷ dị là, theo một tiếng "Két..", căn phòng dưới lầu kia không có ai ở, chủ nhà nói là đang lắp đặt thiết bị, cánh cửa cũ kỹ kia thế mà lại mở ra theo tiếng gõ cửa. Tiếng mở cửa cực kỳ rõ ràng truyền đến bên tai cậu.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng bọn họ vẫn đang tiếp tục, dưới lầu rồi lại vang lên tiếng động sột soạt, tựa hồ có thứ gì đó di chuyển như đang bò rạp trên mặt đất.
Trì Diên triệt để cứng đờ, bị hai loại âm thanh đồng thời tồn tại này quấy đến vô lực suy nghĩ, chỉ có thể gắng gượng duy trì tư thế ôm Diệp Nghênh Chi.
Diệp Nghênh Chi cũng không ngừng vỗ lưng cậu an ủi, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt không ngừng run run của Trì Diên, đồng thời không quên đưa tay đem toàn bộ sống lưng bị lộ ra ngoài của cậu nhét về trong chăn.
Trì Diên nghe được tiếng bò rạp dưới lầu kia càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng gần, sau đó hình như thay đổi phương hướng... Thứ kia bò lên tường, chính là bức tường mà đầu giường bọn họ dựa vào! Cậu thậm chí có thể nghe được tiếng móng tay cào trần nhà, sau đó mọi tiếng động đều ngưng—— nhưng Trì Diên biết, thứ kia dừng lại trên trần nhà lầu dưới, đối diện với gầm giường bọn họ.
Nhưng cậu ngay cả đạp cửa mà chạy cũng không dám, bởi vì ngoài cửa tiếng gõ cửa có nhịp vẫn đang tiếp tục.
Trì Diên không dám gây ra tiếng động, ngay cả thở cũng cẩn thận từng chút, cậu sợ "Thứ kia" ở phía dưới nghe thấy.
Cậu cực kỳ cẩn thận tiến đến bên tai Diệp Nghênh Chi nhỏ giọng nói: "... Nghênh Chi, anh nghe thấy không?"
Trong bóng tối, mắt sắc của Diệp Nghênh Chi trở nên cực kỳ thâm trầm, hắn cong cong khóe miệng, lầm rầm một câu: "To gan lớn mật." Đồng thời tay vẫn không quên tiếp tục trấn an người yêu.
Trì Diên hỏi: "Anh nói gì?"
Diệp Nghênh Chi nói: "Tôi nói chuột bây giờ gan thật lớn, may mà nhà chúng ta không có chuột. Cũng không biết là ai đáng ghét như vậy ngày nào cũng gõ cửa, để tôi đi xem lần nữa."
Thái độ chẳng hề để ý của hắn cũng ảnh hưởng đến Trì Diên, Trì Diên cảm thấy không khẩn trương kinh hoảng như vậy nữa: "Không phải chuột, anh nghe tiếng động kia đi, căn bản không phải chuột có thể phát ra."
Diệp Nghênh Chi đem Trì Diên lại lo lắng nâng nửa người lên nhét về trong chăn, bản thân ngồi dậy chuẩn bị xuống giường nói: "Ừ, loại địa phương dựa núi kề sông này các loài động vật hoang dã nhiều, cũng có thể là chồn hoặc tê tê gì đó."
Chồn? Tê tê?
Từ nhỏ Trì Diên đã sống ở thành phố, đối với mấy loài động vật này đều chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, cùng lắm là thấy ở trên tivi, chưa từng thực sự tiếp xúc, cũng không có ấn tượng sâu sắc gì lưu lại, cũng không biết chúng rốt cuộc hình dạng như thế nào, tập tính ra sao. Nghe xong lời Diệp Nghênh Chi nói, cũng thực sự cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, tự mình dọa mình.
Nhưng liên tục hai ngày tiếng gõ cửa bất thường đều vang lên sau khi cậu mơ thấy ác mộng vẫn rất dọa người.
Cậu ôm lấy eo Diệp Nghênh Chi từ phía sau: "Nghênh Chi anh đừng đi qua đó, anh ở lại với em được không... Ngủ một giấc, ngủ một giấc ngày mai trời sáng tỉnh lại sẽ không sao nữa." Cậu cũng không nói lên được là từ đâu mà có được nhận thức "Ngủ một giấc là tốt rồi" này.
Diệp Nghênh Chi nhịn không được quay đầu lại sờ sờ mặt cậu, nhớ tới bộ dạng cậu lúc trước bị dọa đến hai mắt đỏ bừng khóc lên, khuyên nhủ nói: "Tôi đi nhìn thử giống hôm qua thôi, nhất định vẫn là người ngày hôm qua, hôm nay lại nhận nhầm cửa. Tôi mở cửa rồi, hắn nhận ra không phải chỗ ở của mình liền sẽ đi ngay. Nếu không cứ tiếp tục gõ như thế này em làm sao ngủ được?"
Trì Diên cảm thấy an tâm một chút, nhưng nghĩ đến nằm sấp dưới giường cách một tầng nền nhà không biết là thứ gì, lại cảm thấy trong lòng sợ hãi, ngay cả một mình ở lại giường cũng không dám. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nghênh Chi: "... Vậy em với anh cùng đi."
Trong lòng cậu cảm thấy buồn cười, loại chuyện nhìn nhầm này, đại khái cũng chỉ có con trẻ mới có thể nghiêm túc.
Cô bé "Dạ" một tiếng, nhìn hai người không nói.
Diệp Nghênh Chi trầm thấp nở nụ cười, tiến lên trước một bước vươn tay ra, tựa hồ cũng muốn xoa đầu bé, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại thu tay trở về.
Trì Diên nghi hoặc nhìn hắn một cái, Diệp Nghênh Chi giải thích nói: "Tay người lớn nhiều vi khuẩn, không tốt cho trẻ con."
Trì Diên nghĩ đến bản thân mới vừa rồi còn sờ đầu con nhà người ta, lập tức có chút xấu hổ, yên lặng thu tay về sau lưng.
Diệp Nghênh Chi khom người nói với bé: "Ngoan, buổi tối về sớm một chút, không nên tự mình đi ngoài, cũng không nên nói chuyện với người lạ, không an toàn."
Cô bé tỉnh tỉnh mê mê nói "A..." một tiếng.
Lúc này chợt nghe một giọng nữ hô: "Văn Văn!"
Cô bé quay đầu lại, nhìn thấy mẹ mình, lại nhìn Diệp Nghênh Chi và Trì Diên một cái, sau đó chạy lảo đảo thật nhanh về phía mẹ giống như chim non về rừng.
Diệp Nghênh Chi kéo Trì Diên tiếp tục đi về phía trước, tiếng mẹ con đối thoại bị bỏ lại xa xa phía sau ——
"Văn Văn, vừa rồi con nói chuyện với ai đó."
"Hai chú trên thuyền lúc chiều ạ, một chú nói chú kia vẫn luôn ở đó. Mẹ ơi con không nói sai mà, là anh hai nhìn lầm rồi..."
Người mẹ trẻ tuổi chỉ cảm thấy phần gáy chợt lạnh.
"Hai chú?" Cô nhìn con gái xác nhận.
Cô bé mở to mắt gật gật đầu.
Nhưng mà, rõ ràng vừa rồi cô trông thấy đứng trước mặt con gái chỉ có một người...
Người mẹ toàn thân rét run, không dám tiếp tục hỏi nữa, lại ôm con gái nhỏ càng thêm chặt. Ngày mai, sáng mai sẽ đưa tụi nhỏ trở về. Không, chồng đang ở nơi khác không về được, bây giờ lập tức gọi cho anh trai, nhờ anh ngày mai tới đón bọn họ trở về.
Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi hai người một đường đi thẳng, cách hồ càng lúc càng gần, con đường này cũng không có đèn đường, chiếu sáng toàn bộ nhờ vào ánh trăng trên trời cùng với ánh đèn từ cửa chính và cửa sổ của các hộ gia đình bên đường. Buổi tối quá mờ, hiện tại Diệp Nghênh Chi chọn con đường này lại có chút vắng, trên đường cũng chỉ còn có hai người bọn họ.
Đi đại khái chừng hai mươi phút, Trì Diên không ngờ lại nhìn thấy ở ven đường phía trước có một đứa nhỏ xấp xỉ cô bé vừa rồi đang vẫy tay với mình, khoảng cách khá xa, ánh sáng cũng tối, nhất thời cậu không thấy rõ hình dạng đối phương, cũng không phân biệt được trai hay gái, chỉ có thể áng chừng từ hình dáng lớn nhỏ nhìn ra là một đứa bé.
Trì Diên nói: "Nghênh Chi, bên kia lại có một đứa bé kìa, còn vẫy tay gọi em qua nữa." Cậu nói xong liền muốn đi qua đó, lại bị Diệp Nghênh Chi ngăn eo ôm lấy.
Diệp Nghênh Chi nhẹ nhàng ôm cậu, cười nói: "Có đứa bé nào đâu, em vừa gặp bé con nhà người ta, trong đầu vẫn còn hình ảnh cho nên nhìn lầm rồi?"
Trì Diên lại nhìn về phía nọ, quả nhiên, thân ảnh nho nhỏ vừa rồi liên tục vẫy tay với cậu đã biến mất.
Cậu nhất thời giật mình. Vừa rồi ấn tượng thị giác vô cùng chân thực, thật sự không giống ảo giác.
Diệp Nghênh Chi tiếp tục ghé vào tai cậu trêu chọc: "Thích trẻ con như vậy, không bằng em sinh cho tôi một đứa đi?"
Trì Diên quay đầu lại trừng hắn: "Anh có thể sinh hay là em có thể sinh? !"
Diệp Nghênh Chi chỉ cười, ôm cậu quay trở về.
Liếc mắt đưa tình không có dinh dưỡng như thế, nhưng lại thành công khiến Trì Diên chuyển dời lực chú ý, không để ý đến một sát na bất thường đó, đáy lòng đã tiếp nhận giải thích "Ảo giác".
————————
Tiếng nước tí ta tí tách, có thứ gì đó xé nước mà ra, cách cậu càng ngày càng gần...
Lúc rạng sáng, Trì Diên lại một lần nữa bừng tỉnh từ trong giấc mộng, từ trên giường ngồi dậy, há miệng lớn thở hổn hển.
Giấc mộng giống nhau như đúc.
Loại cảm giác bị nhìn chằm chằm này, khiến nội tâm cậu cảm thấy sợ hãi.
Đêm nay trời đầy mây, quầng trăng sáng dần dần bị tầng mây bao phủ, trên mặt hồ cũng nổi lên tầng một sương mù, bóng đêm tĩnh lặng như cũ, lại dường như tiềm ẩn thứ gì đó.
Cảm xúc kinh hoảng sợ hãi đến nỗi khó có thể áp chế, cậu bất chấp sẽ quấy nhiễu đến người yêu, úp sấp lên người Diệp Nghênh Chi ôm lấy hắn, nhỏ giọng kêu lên: "Nghênh Chi..."
Diệp Nghênh Chi lập tức mở mắt, bình tĩnh ôm lại cậu, an ủi: "Đừng sợ, không có chuyện gì, tôi ở đây."
Trì Diên lắc đầu, cậu cảm giác sẽ có chuyện đáng sợ hơn phát sinh.
"Cộc cộc", tiếng đập cửa vang lên.
Không chỉ cửa bọn họ, còn có cửa lầu dưới.
Càng thêm quỷ dị là, theo một tiếng "Két..", căn phòng dưới lầu kia không có ai ở, chủ nhà nói là đang lắp đặt thiết bị, cánh cửa cũ kỹ kia thế mà lại mở ra theo tiếng gõ cửa. Tiếng mở cửa cực kỳ rõ ràng truyền đến bên tai cậu.
Tiếng gõ cửa ngoài phòng bọn họ vẫn đang tiếp tục, dưới lầu rồi lại vang lên tiếng động sột soạt, tựa hồ có thứ gì đó di chuyển như đang bò rạp trên mặt đất.
Trì Diên triệt để cứng đờ, bị hai loại âm thanh đồng thời tồn tại này quấy đến vô lực suy nghĩ, chỉ có thể gắng gượng duy trì tư thế ôm Diệp Nghênh Chi.
Diệp Nghênh Chi cũng không ngừng vỗ lưng cậu an ủi, nhẹ nhàng hôn lên mí mắt không ngừng run run của Trì Diên, đồng thời không quên đưa tay đem toàn bộ sống lưng bị lộ ra ngoài của cậu nhét về trong chăn.
Trì Diên nghe được tiếng bò rạp dưới lầu kia càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng gần, sau đó hình như thay đổi phương hướng... Thứ kia bò lên tường, chính là bức tường mà đầu giường bọn họ dựa vào! Cậu thậm chí có thể nghe được tiếng móng tay cào trần nhà, sau đó mọi tiếng động đều ngưng—— nhưng Trì Diên biết, thứ kia dừng lại trên trần nhà lầu dưới, đối diện với gầm giường bọn họ.
Nhưng cậu ngay cả đạp cửa mà chạy cũng không dám, bởi vì ngoài cửa tiếng gõ cửa có nhịp vẫn đang tiếp tục.
Trì Diên không dám gây ra tiếng động, ngay cả thở cũng cẩn thận từng chút, cậu sợ "Thứ kia" ở phía dưới nghe thấy.
Cậu cực kỳ cẩn thận tiến đến bên tai Diệp Nghênh Chi nhỏ giọng nói: "... Nghênh Chi, anh nghe thấy không?"
Trong bóng tối, mắt sắc của Diệp Nghênh Chi trở nên cực kỳ thâm trầm, hắn cong cong khóe miệng, lầm rầm một câu: "To gan lớn mật." Đồng thời tay vẫn không quên tiếp tục trấn an người yêu.
Trì Diên hỏi: "Anh nói gì?"
Diệp Nghênh Chi nói: "Tôi nói chuột bây giờ gan thật lớn, may mà nhà chúng ta không có chuột. Cũng không biết là ai đáng ghét như vậy ngày nào cũng gõ cửa, để tôi đi xem lần nữa."
Thái độ chẳng hề để ý của hắn cũng ảnh hưởng đến Trì Diên, Trì Diên cảm thấy không khẩn trương kinh hoảng như vậy nữa: "Không phải chuột, anh nghe tiếng động kia đi, căn bản không phải chuột có thể phát ra."
Diệp Nghênh Chi đem Trì Diên lại lo lắng nâng nửa người lên nhét về trong chăn, bản thân ngồi dậy chuẩn bị xuống giường nói: "Ừ, loại địa phương dựa núi kề sông này các loài động vật hoang dã nhiều, cũng có thể là chồn hoặc tê tê gì đó."
Chồn? Tê tê?
Từ nhỏ Trì Diên đã sống ở thành phố, đối với mấy loài động vật này đều chỉ nghe danh mà chưa thấy mặt, cùng lắm là thấy ở trên tivi, chưa từng thực sự tiếp xúc, cũng không có ấn tượng sâu sắc gì lưu lại, cũng không biết chúng rốt cuộc hình dạng như thế nào, tập tính ra sao. Nghe xong lời Diệp Nghênh Chi nói, cũng thực sự cảm thấy có lẽ là mình suy nghĩ nhiều, tự mình dọa mình.
Nhưng liên tục hai ngày tiếng gõ cửa bất thường đều vang lên sau khi cậu mơ thấy ác mộng vẫn rất dọa người.
Cậu ôm lấy eo Diệp Nghênh Chi từ phía sau: "Nghênh Chi anh đừng đi qua đó, anh ở lại với em được không... Ngủ một giấc, ngủ một giấc ngày mai trời sáng tỉnh lại sẽ không sao nữa." Cậu cũng không nói lên được là từ đâu mà có được nhận thức "Ngủ một giấc là tốt rồi" này.
Diệp Nghênh Chi nhịn không được quay đầu lại sờ sờ mặt cậu, nhớ tới bộ dạng cậu lúc trước bị dọa đến hai mắt đỏ bừng khóc lên, khuyên nhủ nói: "Tôi đi nhìn thử giống hôm qua thôi, nhất định vẫn là người ngày hôm qua, hôm nay lại nhận nhầm cửa. Tôi mở cửa rồi, hắn nhận ra không phải chỗ ở của mình liền sẽ đi ngay. Nếu không cứ tiếp tục gõ như thế này em làm sao ngủ được?"
Trì Diên cảm thấy an tâm một chút, nhưng nghĩ đến nằm sấp dưới giường cách một tầng nền nhà không biết là thứ gì, lại cảm thấy trong lòng sợ hãi, ngay cả một mình ở lại giường cũng không dám. Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Nghênh Chi: "... Vậy em với anh cùng đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.