Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung
Chương 100: Bệnh là giả
Pura Vida
26/10/2023
Sau khi bắt mạch kê thuốc bồi dưỡng cơ thể cho Thái thượng hoàng. Tiếp
đến là bắt mạch bình an cho Hoàng thượng. Sau khi hoàn thành bắt mạch
cho hai bậc quân vương. Lý Bách được đưa đến Phương Hoa Điện.
Thái hậu lập tức cho gọi Châu Ân Hoan đến. Vương gia phụng lệnh Hoàng thượng xem xét tội trạng, y biết Cố Tử Yên muốn theo. Vì thế viện cớ cho Vương phi đi theo hỗ trợ y.
Thủy Lạc Quận chúa đã tỉnh, nàng ta yếu ớt ngồi trên giường, sắc mặt xanh xao, môi mép tái nhợt. Dáng vẻ nhẹ nhàng, yếu đuối đến đáng thương. Nàng ta nằm trên giường phủ màn lụa phía sau tấm bình phong lớn.
Tất cả mọi người khuỵu gối hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu.
Bắc Hải đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan, nàng cũng ngước mắt nhìn hắn. Nàng nhận ra rằng sâu trong mắt hắn hôm nay có vài tia bực dọc không vui. Chẳng biết hôm nay thánh thượng buồn bực chuyện gì trong lòng. Sắc mặt khó coi hơn bình thường rất nhiều.
"Truyền Hứa Bách An vào đây." Hoàng thượng ra lệnh, Nguyễn công công lập tức hô lệnh.
Lý Bách từ ngoài nước vào trong, việc đầu tiên huynh ấy làm khi xuất hiện là bái lạy Thái hậu, hành lễ với hoàng thất.
Thái hậu xua tay, "Miễn lễ đi."
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn vị thần y vừa bước vào trong. Hai mắt nàng mở to, không kiềm được ngạc nhiên. Đây là Lý Bách, chẳng phải huynh ấy chỉ là một thái y nhỏ ở Y Viện hành cung thôi sao? Vật đổi sao dời thế nào chẳng biết. Khi gặp lại huynh ấy đã trở thành thần y. Còn là thần y Hứa gia người người ca tụng trong thiên hạ. Cú sốc này khiến Châu Ân Hoan đứng hình
Cố Tử Yên không khỏi ngạc nhiên nhìn thần y trước mắt. Đây là chủ tịch giả dạng người nghèo trong truyền thuyết chính hiệu. Nhìn Lý Thái Y ở hành cung và thần y Hứa gia đúng là một trời một vực. Thảo nào huynh ấy có thể chế thuốc trị bệnh tài như thế.
Vương gia khẽ cúi đầu nói nhỏ bên tai Cố Tử Yên: "Hóa ra tên này không phải là lang băm như hoàng huynh nói. Bổn vương còn tự hỏi tại sao lang băm có thể trị bỏng cho nàng thần kỳ như vậy, bây giờ da tay mịn màng mềm mại hơn trước nhiều."
"..."
Tình địch thì từ thần y cũng thành lang băm thôi.
"Người đằng sau bình phong là Thủy Lạc Quận chúa, Quận chúa bệnh tim nhiều năm không khỏi, hôm qua vừa tái phát bệnh. Ngươi xem thử đi." Thái hậu lên tiếng.
Lý Bách nhanh chóng nhận lệnh. Đích thân Thái hậu đi cùng Lý Bách ra sau bình phong. Màn lụa phủ kín chẳng thể thấy rõ người nằm bên trong. Duy chỉ có cánh tay chìa ra ngoài được phủ khăn lụa chờ được bắt mạch.
Lý Bách hành lễ với Quận chúa. Sau đó tiến hành xem mạch tượng. Thái hậu dõi mắt không rời, động tác của Lý Bách khá chậm kiểm tra mạch rất kỹ.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, Lý Bách lấy bút giấy ghi ngay một đơn thuốc giao người mang đi sắc ngay lập tức.
"Quận chúa quả thật có triệu chứng tim mạch không ổn định, thảo dân kê cho Quận chúa một đơn thuốc dùng ngay tức thì. Khi dùng xong sẽ đỡ bệnh ngay lập tức."
Thái hậu không khỏi ngạc nhiên: "Thần kỳ vậy sao?"
Lý Bách gật đầu, y đợi cung nữ mang thuốc sắc cho Thủy Lạc Quận chúa.
"Quận chúa đây là thuốc dưỡng tâm, người dùng xong sẽ không còn thấy mệt mỏi nữa."
"Đạ tạ thần y."
Thủy Lạc nằm sau lớp màn lụa, nàng ta cảm thấy giọng nói này khá quen, nhưng chẳng nhớ ra nổi giọng này là của ai. Thần y bắt ra bệnh tim thật, thuốc Nhậm thái y đưa công dụng vô cùng hiệu quả. Xem ra ngày hôm nay nàng ta vẫn còn ngồi vững trên lưng ngựa. Người ngã ngựa là Châu Ân Hoan.
Thái hậu bước ra ngoài đánh mắt nhìn nàng, "Quận chúa tim mạch không tốt là thật, ngươi ăn nói thế nào với ai gia đây?"
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Lý Bách, huynh ấy cúi đầu không hồi âm. Nàng quỳ xuống trước mặt Thái hậu. Chậm rãi nói lên ý tứ kiên định:
"Hồi Thái hậu, thần nữ không hề bỏ Suy Tâm Tán vào chén trà của Thủy Lạc Quận chúa."
"Chỉ có ngươi và cung nữ của ngươi động vào chén trà dâng cho Thủy Lạc. Ngươi nói xem, ai gia làm thế nào để tin ngươi đây?" Thái hậu cau mày đáp.
"Hồi Thái hậu, Vinh Vương gia từng nói Suy Tâm Tán ngấm vào người phải mất một khoảng thời gian. Trong thời gian đó, Quận chúa cũng có thể tự hạ độc chính mình. Nếu thần nữ là người hạ độc, chắc chắn sẽ không chọn yến tiệc đông người như vậy ra tay. Như vậy chẳng khác nào đánh trống khua chiêng ta đây hạ độc. Thay vào đó chọn địa điểm vắng người chẳng phải dễ ra tay hơn sao?"
"Châu tiểu thư nói không sai, nếu trẫm là người hạ độc. Trẫm sẽ chọn cách hạ ở điện riêng, Suy Tâm Tán đẩy mạnh nhịp tim khiến cơn đau tim tái phát lấy mạng người. Liều lượng sẽ cho nhiều hơn liều lượng kiểm tra trong xác trà. Quận chúa bệnh tim lâu năm, mấy ai nghĩ nàng ấy bị trúng độc mà chết? Việc gì phải hạ độc ở nơi đông người, đặc biệt có trẫm ở đó. Nếu Quận chúa tái phát sẽ truy cứu ngay, rất dễ bị bại lộ." Hoàng thượng lên tiếng.
Vương gia tiếp lời: "Hoàng thượng nói phải, hạ độc chọn cách này rất mạo hiểm, hơn nữa liều lượng Suy Tâm Tán trong xác trà không nhiều. Bởi khi bỏ quá tay Suy Tâm Tán. Không chỉ người bệnh tim mất mạng người thường cũng có thể trụy tim chết. Chứng tỏ mục đích của hung thủ không phải lấy mạng người."
"Ý của con ai gia không phải không hiểu, nhưng thần y đã cho kết quả Thủy Lạc thật sự có bệnh trong người."
Lý Bách quỳ xuống, "Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, Vương gia, kết quả bệnh của Quận chúa có nhiều tranh cãi như thế. Thần sẽ chẩn mạch thêm một lần nữa, đưa ra kết quả chính xác nhất."
Hoàng thượng lập tức ân chuẩn, "Được, trẫm cho phép ngươi vào chẩn mạch một lần nữa."
Lý Bách lại thưa: "Hồi hoàng thượng lần này để có kết quả chính xác nhất, Hoàng thượng cử thêm ba thái y nữa cùng chẩn mạch cho Quận chúa. Dựa vào bốn kết quả đối chiếu với nhau."
"Được."
Rất nhanh sau đó, ba thái y từ Thái Y Viện được cử tới.
Lý Bách là người chẩn mạch trước, sau là ba thái y kia. Bọn họ không vội nói kết quả, đợi chẩn mạch xong hết mới công khai một lượt. Châu Ân Hoan đã được ban ngồi, nàng cũng ngóng chờ kết quả một lần nữa.
Gần nửa canh giờ, bốn người thay nhau chẩn mạch cho Quận chúa. Ai nấy đều có kết quả của riêng mình. Lý Bách bước lên phía trước, cúi người thưa: "Bẩm Hoàng thượng, cơ thể quận chúa hơi suy nhược, mạch tượng bình thường không có bệnh trong người."
"Bẩm Hoàng thượng, kết quả của thần cũng vậy."
"Thần cũng vậy."
"Quận chúa dạo gần đây tinh thần suy sụp, cơ thể suy nhược cần bồi bổ tịnh dưỡng, ngoài ra không có bệnh nào khác."
Ba Thái y từ Thái Y Viện lần lượt đưa ra kết quả của mình. Bất ngờ hơn ba kết quả này trùng với kết quả của Lý Bách và trái ngược hoàn toàn với kết quả ban đầu.
Thủy Lạc ngồi đằng sau bức bình phong, hai tay bấu chặt tấm chăn bông, hai mắt mở to. Sao có thể như vậy? Rõ ràng nàng ta đã uống thuốc của Nhậm thái y đưa. Kết quả ban đầu rõ ràng là có bệnh. Tại sao lần bắt mạch sau không ai tìm ra bệnh nữa. Đột nhiên, Thủy Lạc Quận chúa sững người, nhận ra điều gì đó bất thường. Nàng ta vén màn lụa liếc nhìn chén thuốc cạn trên tay cung nữa. Thì ra chén thuốc dưỡng tâm này có vấn đề. Thủy Lạc siết chặt chăn bông, nàng ta đã dính bẫy.
Bên ngoài bình phong.
Thái hậu cau mày, "Rõ ràng ban đầu ngươi khám ra bệnh, bây giờ lại nói không có bệnh gì. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Quận chúa có bệnh hay là không?"
"Bẩm Thái hậu, kết quả cuối cùng của thần là cơ thể Quận chúa chỉ có suy nhược, ngoài ra không có bệnh."
"Vô lý! Minh Như bệnh tim từ nhỏ, Nhậm thái y theo chữa trị, ngày ngày phải dùng thuốc giữ mạng. Tại sao bây giờ lại không có bệnh? Chuyện này quá hoang đường!"
"Hồi thái hậu kết quả của ba thái y còn lại đều trùng khớp với thảo dân." Lý Bách đáp.
"Quả thật chúng thần khám không ra bệnh." Ba thái y.
Thái hậu không khỏi bàng hoàng.
Bà lẳng lặng xâu chuỗi lại sự việc. Thủy Lạc bệnh tim từ nhỏ, Hứa gia y thuật thần thánh nổi tiếng nhất Khang Định Quốc vậy mà năm xưa Dương Vương gia chưa một lần mời Hứa gia đến chữa trị cho nàng ta. Đêm tiểu Vương gia đốt pháo nổ, cả ngày Thủy Lạc bị cung nữ tấn công đòi mạng. Nàng ta rất bình tĩnh, vốn dĩ những hiện tượng bất ngờ này đột nhiên xảy ra. Thủy Lạc Quận chúa chỉ có thể phản ứng theo phản xạ. Quên mất chuyện mình đang diễn vở kịch bệnh tật. Nàng ta không có bệnh tim gì cả. Bao nhiêu năm qua vở kịch bệnh tật này được sử dụng lừa lọc biết bao nhiêu người.
"Vốn dĩ lần đầu tiên khám ra bệnh, thảo dân cũng tin rằng thân thể Quận chúa mang bệnh. Sau khi dùng thuốc dưỡng tâm có công dụng bổ tim phổi lưu thông máu. Tất cả triệu chứng bệnh tim của Quận chúa hoàn toàn biến mất. Sau khi bắt mạch lần hai, thảo dân nhận ra bệnh tình của Quận chúa do một loại thuốc nào đó tác động. Vô tình bị thuốc dưỡng tâm hóa giải. Quận chúa chỉ có triệu chứng do thuốc. Hoàn toàn không có bệnh về tim."
"Nói vậy Suy Tâm Tán ở trong trà không thể gây ra cơn đau tim ngất xỉu được, vốn dĩ Quận chúa chẳng có bệnh thành ra có uống phải cũng chỉ choáng váng, buồn nôn thôi. Châu tiểu thư bị oan." Cố Tử Yên thừa thời cơ lên tiếng.
Thái hậu lập tức cho gọi Châu Ân Hoan đến. Vương gia phụng lệnh Hoàng thượng xem xét tội trạng, y biết Cố Tử Yên muốn theo. Vì thế viện cớ cho Vương phi đi theo hỗ trợ y.
Thủy Lạc Quận chúa đã tỉnh, nàng ta yếu ớt ngồi trên giường, sắc mặt xanh xao, môi mép tái nhợt. Dáng vẻ nhẹ nhàng, yếu đuối đến đáng thương. Nàng ta nằm trên giường phủ màn lụa phía sau tấm bình phong lớn.
Tất cả mọi người khuỵu gối hành lễ với Hoàng thượng và Thái hậu.
Bắc Hải đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan, nàng cũng ngước mắt nhìn hắn. Nàng nhận ra rằng sâu trong mắt hắn hôm nay có vài tia bực dọc không vui. Chẳng biết hôm nay thánh thượng buồn bực chuyện gì trong lòng. Sắc mặt khó coi hơn bình thường rất nhiều.
"Truyền Hứa Bách An vào đây." Hoàng thượng ra lệnh, Nguyễn công công lập tức hô lệnh.
Lý Bách từ ngoài nước vào trong, việc đầu tiên huynh ấy làm khi xuất hiện là bái lạy Thái hậu, hành lễ với hoàng thất.
Thái hậu xua tay, "Miễn lễ đi."
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn vị thần y vừa bước vào trong. Hai mắt nàng mở to, không kiềm được ngạc nhiên. Đây là Lý Bách, chẳng phải huynh ấy chỉ là một thái y nhỏ ở Y Viện hành cung thôi sao? Vật đổi sao dời thế nào chẳng biết. Khi gặp lại huynh ấy đã trở thành thần y. Còn là thần y Hứa gia người người ca tụng trong thiên hạ. Cú sốc này khiến Châu Ân Hoan đứng hình
Cố Tử Yên không khỏi ngạc nhiên nhìn thần y trước mắt. Đây là chủ tịch giả dạng người nghèo trong truyền thuyết chính hiệu. Nhìn Lý Thái Y ở hành cung và thần y Hứa gia đúng là một trời một vực. Thảo nào huynh ấy có thể chế thuốc trị bệnh tài như thế.
Vương gia khẽ cúi đầu nói nhỏ bên tai Cố Tử Yên: "Hóa ra tên này không phải là lang băm như hoàng huynh nói. Bổn vương còn tự hỏi tại sao lang băm có thể trị bỏng cho nàng thần kỳ như vậy, bây giờ da tay mịn màng mềm mại hơn trước nhiều."
"..."
Tình địch thì từ thần y cũng thành lang băm thôi.
"Người đằng sau bình phong là Thủy Lạc Quận chúa, Quận chúa bệnh tim nhiều năm không khỏi, hôm qua vừa tái phát bệnh. Ngươi xem thử đi." Thái hậu lên tiếng.
Lý Bách nhanh chóng nhận lệnh. Đích thân Thái hậu đi cùng Lý Bách ra sau bình phong. Màn lụa phủ kín chẳng thể thấy rõ người nằm bên trong. Duy chỉ có cánh tay chìa ra ngoài được phủ khăn lụa chờ được bắt mạch.
Lý Bách hành lễ với Quận chúa. Sau đó tiến hành xem mạch tượng. Thái hậu dõi mắt không rời, động tác của Lý Bách khá chậm kiểm tra mạch rất kỹ.
Sau khi kiểm tra xong xuôi, Lý Bách lấy bút giấy ghi ngay một đơn thuốc giao người mang đi sắc ngay lập tức.
"Quận chúa quả thật có triệu chứng tim mạch không ổn định, thảo dân kê cho Quận chúa một đơn thuốc dùng ngay tức thì. Khi dùng xong sẽ đỡ bệnh ngay lập tức."
Thái hậu không khỏi ngạc nhiên: "Thần kỳ vậy sao?"
Lý Bách gật đầu, y đợi cung nữ mang thuốc sắc cho Thủy Lạc Quận chúa.
"Quận chúa đây là thuốc dưỡng tâm, người dùng xong sẽ không còn thấy mệt mỏi nữa."
"Đạ tạ thần y."
Thủy Lạc nằm sau lớp màn lụa, nàng ta cảm thấy giọng nói này khá quen, nhưng chẳng nhớ ra nổi giọng này là của ai. Thần y bắt ra bệnh tim thật, thuốc Nhậm thái y đưa công dụng vô cùng hiệu quả. Xem ra ngày hôm nay nàng ta vẫn còn ngồi vững trên lưng ngựa. Người ngã ngựa là Châu Ân Hoan.
Thái hậu bước ra ngoài đánh mắt nhìn nàng, "Quận chúa tim mạch không tốt là thật, ngươi ăn nói thế nào với ai gia đây?"
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Lý Bách, huynh ấy cúi đầu không hồi âm. Nàng quỳ xuống trước mặt Thái hậu. Chậm rãi nói lên ý tứ kiên định:
"Hồi Thái hậu, thần nữ không hề bỏ Suy Tâm Tán vào chén trà của Thủy Lạc Quận chúa."
"Chỉ có ngươi và cung nữ của ngươi động vào chén trà dâng cho Thủy Lạc. Ngươi nói xem, ai gia làm thế nào để tin ngươi đây?" Thái hậu cau mày đáp.
"Hồi Thái hậu, Vinh Vương gia từng nói Suy Tâm Tán ngấm vào người phải mất một khoảng thời gian. Trong thời gian đó, Quận chúa cũng có thể tự hạ độc chính mình. Nếu thần nữ là người hạ độc, chắc chắn sẽ không chọn yến tiệc đông người như vậy ra tay. Như vậy chẳng khác nào đánh trống khua chiêng ta đây hạ độc. Thay vào đó chọn địa điểm vắng người chẳng phải dễ ra tay hơn sao?"
"Châu tiểu thư nói không sai, nếu trẫm là người hạ độc. Trẫm sẽ chọn cách hạ ở điện riêng, Suy Tâm Tán đẩy mạnh nhịp tim khiến cơn đau tim tái phát lấy mạng người. Liều lượng sẽ cho nhiều hơn liều lượng kiểm tra trong xác trà. Quận chúa bệnh tim lâu năm, mấy ai nghĩ nàng ấy bị trúng độc mà chết? Việc gì phải hạ độc ở nơi đông người, đặc biệt có trẫm ở đó. Nếu Quận chúa tái phát sẽ truy cứu ngay, rất dễ bị bại lộ." Hoàng thượng lên tiếng.
Vương gia tiếp lời: "Hoàng thượng nói phải, hạ độc chọn cách này rất mạo hiểm, hơn nữa liều lượng Suy Tâm Tán trong xác trà không nhiều. Bởi khi bỏ quá tay Suy Tâm Tán. Không chỉ người bệnh tim mất mạng người thường cũng có thể trụy tim chết. Chứng tỏ mục đích của hung thủ không phải lấy mạng người."
"Ý của con ai gia không phải không hiểu, nhưng thần y đã cho kết quả Thủy Lạc thật sự có bệnh trong người."
Lý Bách quỳ xuống, "Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, Vương gia, kết quả bệnh của Quận chúa có nhiều tranh cãi như thế. Thần sẽ chẩn mạch thêm một lần nữa, đưa ra kết quả chính xác nhất."
Hoàng thượng lập tức ân chuẩn, "Được, trẫm cho phép ngươi vào chẩn mạch một lần nữa."
Lý Bách lại thưa: "Hồi hoàng thượng lần này để có kết quả chính xác nhất, Hoàng thượng cử thêm ba thái y nữa cùng chẩn mạch cho Quận chúa. Dựa vào bốn kết quả đối chiếu với nhau."
"Được."
Rất nhanh sau đó, ba thái y từ Thái Y Viện được cử tới.
Lý Bách là người chẩn mạch trước, sau là ba thái y kia. Bọn họ không vội nói kết quả, đợi chẩn mạch xong hết mới công khai một lượt. Châu Ân Hoan đã được ban ngồi, nàng cũng ngóng chờ kết quả một lần nữa.
Gần nửa canh giờ, bốn người thay nhau chẩn mạch cho Quận chúa. Ai nấy đều có kết quả của riêng mình. Lý Bách bước lên phía trước, cúi người thưa: "Bẩm Hoàng thượng, cơ thể quận chúa hơi suy nhược, mạch tượng bình thường không có bệnh trong người."
"Bẩm Hoàng thượng, kết quả của thần cũng vậy."
"Thần cũng vậy."
"Quận chúa dạo gần đây tinh thần suy sụp, cơ thể suy nhược cần bồi bổ tịnh dưỡng, ngoài ra không có bệnh nào khác."
Ba Thái y từ Thái Y Viện lần lượt đưa ra kết quả của mình. Bất ngờ hơn ba kết quả này trùng với kết quả của Lý Bách và trái ngược hoàn toàn với kết quả ban đầu.
Thủy Lạc ngồi đằng sau bức bình phong, hai tay bấu chặt tấm chăn bông, hai mắt mở to. Sao có thể như vậy? Rõ ràng nàng ta đã uống thuốc của Nhậm thái y đưa. Kết quả ban đầu rõ ràng là có bệnh. Tại sao lần bắt mạch sau không ai tìm ra bệnh nữa. Đột nhiên, Thủy Lạc Quận chúa sững người, nhận ra điều gì đó bất thường. Nàng ta vén màn lụa liếc nhìn chén thuốc cạn trên tay cung nữa. Thì ra chén thuốc dưỡng tâm này có vấn đề. Thủy Lạc siết chặt chăn bông, nàng ta đã dính bẫy.
Bên ngoài bình phong.
Thái hậu cau mày, "Rõ ràng ban đầu ngươi khám ra bệnh, bây giờ lại nói không có bệnh gì. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Quận chúa có bệnh hay là không?"
"Bẩm Thái hậu, kết quả cuối cùng của thần là cơ thể Quận chúa chỉ có suy nhược, ngoài ra không có bệnh."
"Vô lý! Minh Như bệnh tim từ nhỏ, Nhậm thái y theo chữa trị, ngày ngày phải dùng thuốc giữ mạng. Tại sao bây giờ lại không có bệnh? Chuyện này quá hoang đường!"
"Hồi thái hậu kết quả của ba thái y còn lại đều trùng khớp với thảo dân." Lý Bách đáp.
"Quả thật chúng thần khám không ra bệnh." Ba thái y.
Thái hậu không khỏi bàng hoàng.
Bà lẳng lặng xâu chuỗi lại sự việc. Thủy Lạc bệnh tim từ nhỏ, Hứa gia y thuật thần thánh nổi tiếng nhất Khang Định Quốc vậy mà năm xưa Dương Vương gia chưa một lần mời Hứa gia đến chữa trị cho nàng ta. Đêm tiểu Vương gia đốt pháo nổ, cả ngày Thủy Lạc bị cung nữ tấn công đòi mạng. Nàng ta rất bình tĩnh, vốn dĩ những hiện tượng bất ngờ này đột nhiên xảy ra. Thủy Lạc Quận chúa chỉ có thể phản ứng theo phản xạ. Quên mất chuyện mình đang diễn vở kịch bệnh tật. Nàng ta không có bệnh tim gì cả. Bao nhiêu năm qua vở kịch bệnh tật này được sử dụng lừa lọc biết bao nhiêu người.
"Vốn dĩ lần đầu tiên khám ra bệnh, thảo dân cũng tin rằng thân thể Quận chúa mang bệnh. Sau khi dùng thuốc dưỡng tâm có công dụng bổ tim phổi lưu thông máu. Tất cả triệu chứng bệnh tim của Quận chúa hoàn toàn biến mất. Sau khi bắt mạch lần hai, thảo dân nhận ra bệnh tình của Quận chúa do một loại thuốc nào đó tác động. Vô tình bị thuốc dưỡng tâm hóa giải. Quận chúa chỉ có triệu chứng do thuốc. Hoàn toàn không có bệnh về tim."
"Nói vậy Suy Tâm Tán ở trong trà không thể gây ra cơn đau tim ngất xỉu được, vốn dĩ Quận chúa chẳng có bệnh thành ra có uống phải cũng chỉ choáng váng, buồn nôn thôi. Châu tiểu thư bị oan." Cố Tử Yên thừa thời cơ lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.