Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung
Chương 105: Hai Tháng
Pura Vida
02/11/2023
Mọi tin tức Châu Ân Hoan trúng độc đều bị phong tỏa hết. Ngoại trừ người
trong Thiều Hoa Hiên và Cố Tử Yên, chuyện trong hậu cung cũng chẳng thể
qua mắt được Thái hậu. Không ai khác biết được tin này. Thiều Hoa Hiên
cũng đổi sạch người, những người biết tin đang bị giam lỏng.
Lý Bách mất ba ngày để quay trở lại hoàng cung nhanh nhất có thể.
Lúc Châu Ân Hoan vừa tỉnh dậy cũng là lúc Lý Bách rời đi, A Tố dìu Châu Ân Hoan xuống giường. Dưỡng Tâm Điện không có cung nữ ở đây, Hoàng thượng lo sợ có người cử người đến hãm hại Châu Ân Hoan một lần nữa. Người hầu kẻ hạ trong Dưỡng Tâm Điện càng vơi đi nhiều hơn. Mọi hoạt động chăm sóc nàng đều là do một tay hắn làm.
Châu Ân Hoan sau khi uống thuốc cầm cự nhiều ngày cộng thêm uống thuốc Lý Bách kê, sức khỏe đỡ hơn rất nhiều. Nàng đã có thể đặt chân xuống giường đi lại. A Tố dìu nàng đi từng bước một. Đằng trước tấm bình phong thêu rồng là đại điện. Châu Ân Hoan nghe thấy được tiếng người trò chuyện.
"Tình trạng của nàng ấy thế nào rồi?" Giọng Hoàng Thượng vang lên.
Châu Ân Hoan nép mình sau bức bình phong lớn.
"Hồi Hoàng thượng, Châu tiểu thư trúng độc nhiều ngày, độc đã ngấm vào lục phủ đang dần lan sang ngũ tạng. Thuốc thái y trong Thái Y Viện kê chỉ có thể cầm cự cho chất độc không lan trong thời gian ngắn. Thảo dân đã cho tiểu thư dùng thuốc, với tình trạng này..." Lý Bách khom người bẩm báo.
"Ngươi cứ nói." Hoàng thượng chống tay lên thái dương, phất tay lệnh cho Lý Bách tiếp tục nói.
"Hồi Hoàng thượng, Hoại Độc trước giờ không có thuốc giải... Hứa gia nhiều đời bào chế thuốc giải nhưng không thành. Tình trạng tiểu thư rất xấu, e rằng chỉ có thể cầm cự được ít tháng nữa."
"Là bao lâu?"
"Hồi Hoàng thượng, tiểu thư còn hai tháng nữa..."
Bắc Hải ngước mắt nhìn tấm bình phong thêu rồng trước mắt, người con gái trong đó đã ngủ say từ lâu. Trái tim hắn bị đâm một nhát thấu trời. Hắn và nàng chỉ mới bắt đầu, vậy mà nàng...
Không thể!
"Ngươi tìm mọi cách giải độc cho nàng, ngươi muốn gì trẫm cũng đồng ý cho ngươi."
Lý Bách cúi người chỉ biết dạ thưa, bởi y biết quá rõ, nhiễm phải loại độc này chỉ có thể mất mạng, thậm chí là mất mạng trong đau đớn tột cùng.
Hoàng thượng lệnh cho Lý Bách lui ra, xung quanh đại điện chỉ còn một mình hắn.
Bóng dáng cao lớn, long bào vàng rực cao quý yên tĩnh ngồi trên ghế. Hắn bần thần giữa đại điện rộng lớn, những lời Lý Bách nói, Bắc Hải nghe rõ ràng từng câu từng chữ khắc sâu vào trong tâm trí.
Hắn không tin.
Hẳn không tin tộc thần y đứng đầu thiên hạ phải chịu thua trước loại độc này.
Hắn không tin Hoan Hoan của hắn bạc mệnh.
Trái tim trong lòng ngực đau thắt, mỗi lần thấy nàng hai mắt nhắm nghiền mất đi nụ cười tươi tắn thường nhật, trong lòng hắn lại phải hứng chịu thêm một trận tra tấn xâu xé.
Bắc Hải ngồi mãi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không vô định, xung quanh hắn toàn là tuyệt vọng bao trùm.
Châu Ân Hoan nghe trọn cuộc trò chuyện giữa quân thần bọn họ. Nàng không sốc khi biết được tin này. Kết quả này, nàng đã đoán được từ lâu. Nàng len lén nhìn thân ảnh trước tâm bình phong.
Bắc Hải yên tĩnh ngồi trên ghế, hắn gầy xuống rồi. Gương mặt tiều tụy đi mấy phần. Bóng dáng của hắn đơn độc quá. Châu Ân Hoan muốn bước ra khỏi tấm bình phong này, nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau. Nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn. Cho dù không còn một nhịp thở.
Nhưng nếu nàng bước ra khỏi tấm bình phong này. Bắc Hải sẽ càng đau đớn nhiều hơn, nàng biết hắn sẽ lừa nàng. Vậy thì nàng cứ mãi ở trong đây, ngây thơ như hắn muốn. Trái tim của Hoàng thượng cũng sẽ an ủi được phần nào. Ít ra cũng đỡ đau đớn hơn khi thấy nàng tuyệt vọng trước cái chết.
Châu Ân Hoan nhấc bước quay lại long sàn, nằm ngay ngắn trên đó. Nàng vờ như mình vẫn còn say ngủ, chẳng hề biết trước kết cục của mình. Một lát sau, Châu Ân Hoan nghe được tiếng bước chân chậm rãi bước vào. Bước rất nhẹ, rất chậm tựa như bước trên băng mỏng. Bởi, Hoàng thượng sợ nàng sẽ tỉnh giấc.
Châu Ân Hoan tự giác cựa mình vờ tỉnh dậy, nàng trông thấy Bắc Hải ngồi bên giường, dịu dàng nhìn nàng.
"A Hải không đi duyệt tấu chương ư?"
"Một lát nữa ta sẽ duyệt."
"Hôm nay Lý Bách đến chẩn mạch cho nàng." Hắn nói tiếp.
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Bắc Hải, nàng khẽ gật đầu, trong lòng chẳng biết đáp lại hắn thế nào.
Bắc Hải nặn ra một nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, ngay cả đáy mắt cũng chan chứa toàn là niềm vui.
"Lý Bách nói nàng sẽ sớm khỏi thôi, Hoan Hoan phải tập trung tịnh dưỡng, đừng lo lắng nữa nhé."
Châu Ân Hoan nuốt nước mắt vào trong, hai mắt cay xè. Nhìn nụ cười ấm áp như ánh dương soi vào tim kia. Nàng không nhìn nổi. Bởi, nụ cười tuyệt đẹp này quá đau lòng. Phải dùng bao nhiêu đau đớn để đổi lấy một nụ cười dịu dàng thế này để trấn tĩnh nàng đây.
Nàng ngồi dậy, rướn người sà vào lòng Bắc Hải. Ôm hắn thật chặt, quả thật hắn đã gầy đi rồi.
"A Hải, chàng gầy đi rồi."
"Dạo này ta ăn không ngon." Hắn âu yếm vén lọn tóc mềm ra sau vành vai nàng.
"A Hải, đừng lo lắng cho ta nữa, ta đã khỏe lại rồi, ta hứa sẽ tịnh dưỡng thật tốt, sẽ ở bên cạnh chàng thật lâu." Nàng vùi đầu vào bờ ngực rắn rỏi, tìm lấy hơi ấm thân quen.
"Cả đời được không?"
Lồng ngực quặt thắt, Châu Ân Hoan không do dự, nàng ngước mắt nhìn hắn mỉm cười: "Được, ở bên cạnh A Hải cả đời."
___________
Sau nhiều ngày bị Hoàng thượng giấu trong Dưỡng Tâm Điện. Bên ngoài Cố Tử Yên đòi gặp Châu Ân Hoan cho bằng được. Châu Ân Hoan bên trong nài nỉ mỏi cả hàm. Cuối cùng, Bắc Hải mới mắt nhắm mắt mở cho nàng bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện gặp Cố Tử Yên. Đổi lại, phía sau Châu Ân Hoan phải có một đội người đông đảo hộ tống.
Thật ra nàng và nhỏ chỉ thong dong dạo ở Vườn Thượng Uyển mà thôi.
"Hoan Hoan, ngươi thấy trong người thế nào rồi? Hoàng đế bệ hạ giấu ngươi kỹ quá đó! Bổn tiểu thư lo sắp điên lên rồi đây!" Cố Tử Yên nhìn một lượt từ đầu tới chân Châu Ân Hoan, miệng liên tục hỏi han.
"Lý Bách trở về chẩn mạch cho ta rồi... sẽ khỏi sớm thôi. Ngươi nhìn này, ta đã có thể xuống giường đi dạo với ngươi rồi đây." Châu Ân Hoan nhanh chóng đáp lời Cố Tử Yên. Nàng biết nhỏ lo lắng cho nàng rất nhiều. Nhìn hai quầng thâm đen thui ở mắt, nàng càng thương nhỏ hơn.
Châu Ân Hoan siết chặt bàn tay trong tay áo, nàng khựng bước lại nắm lấy tay Cố Tử Yên.
"Yên Yên."
Cố Tử Yên ngạc nhiên nhìn nàng, nhỏ vội vã nói: "Ngươi sao thế? Trong người không khỏe ư? Đau ở chỗ nào?"
Châu Ân Hoan lắc đầu tỏ ý không phải.
"Ta không sao hết, chỉ là... Yên Yên... ta ôm ngươi một cái được không?"
Cố Tử Yên ngẩn người nhìn nàng, rất nhanh sau đó nhỏ cau mày khó hiểu: "Hơ hơ, ngươi đến Dưỡng Tâm Điện ở vài ngày đã biết lịch sự như thế rồi ư? Con người thô thiển ngày xưa đâu rồi?"
Nàng không đáp, cứ thế ôm chầm lấy Cố Tử Yên, rất lâu rồi nàng không ôm nhỏ như thế này.
Đột nhiên bị Châu Ân Hoan ôm chầm lấy, Cố Tử Yên thoáng ngạc nhiên. Nhỏ đặt tay lên lưng nàng, nhận ra phía sau lớp áo lụa cơ thể của Châu Ân Hoan chỉ toàn là xương. Cố Tử Yên chợt nhớ về ngày trước, khi Châu Ân Hoan trúng độc trên giường. Nàng cũng ốm như thế này. Cảm giác sợ hãi bất giác bủa vây lấy thân thể nhỏ. Hai tay Cố Tử Yên ôm chặt Châu Ân Hoan vào lòng.
"Hoan Hoan... ta sợ lắm... Hoan Hoan..."
Châu Ân Hoan cảm giác bả vai mình ươn ướt, tấm lưng của Cố Tử Yên run lên bần bật. Nhỏ đang khóc, khóc vì sợ hãi. Sợ hãi trước phút giây sống chết của Châu Ân Hoan.
Cố Tử Yên mếu máo nói: "Ngươi mà có mệnh hệ gì, ta sống không nổi đâu hu hu hu."
Tiếng Cố Tử Yên nấc nghẹn khiến nàng xót xa vô ngần, chợt nhớ đến lời Lý Bách nói về tình trạng của nàng. Liệu khi đó, Cố Tử Yên sẽ ra sao? Nàng không dám nghĩ tới, chỉ biết vỗ về an ủi nhỏ.
"Ta không sao rồi, nhìn xem ta đã khỏe lại rồi đây. Chẳng mấy chốc nữa ta sẽ tròn lên cho ngươi xem."
Cố Tử Yên quệt ngang giọt nước mắt, nhỏ nghiến răng ken két.
"Cho dù ngươi có không sao ta cũng chẳng tha cho ả Quận chúa đó đâu. Ta biết Hoàng thượng vẫn chưa nói cho ngươi biết, nhưng Vương gia đã điều tra ra được. Độc được tẩm trong gối, mỗi đêm ngươi ngủ lượng độc dược sẽ men theo hơi thở xâm nhập vào người, ngửi đủ lâu sẽ đạt được liều lượng kích độc."
Đúng là Thủy Lạc Quận chúa, ra tay vừa hiểm vừa kín. Thảo nào Châu Ân Hoan cho người lục soát cũng không tìm ra nơi tẩm độc. Bởi chẳng ai quan tâm đến một cái gối, phần lớn chỉ tập trung vào kiểm tra thức ăn.
"Quả nhiên nàng ta cao tay. Yên Yên, chúng ta tận dụng thời cơ này hạ triệt để nàng ta đi."
"Được, tặng cho nàng ta một cái bẫy khiến nàng ta không thể trở mình được nữa, đời này không thể bay cao." Cố Tử Yên đáp ngay, ngữ khí tràn đầy sát khí.
Đồng Ninh nói đúng, đời này có người khiến Cố Tử Yên hận hơn cả ả ta.
Thủy Lạc Quận chúa.
Mọi đau đớn mà nàng và nhỏ phải gánh chịu, đều do một tay Quận chúa giở trò.
Lý Bách mất ba ngày để quay trở lại hoàng cung nhanh nhất có thể.
Lúc Châu Ân Hoan vừa tỉnh dậy cũng là lúc Lý Bách rời đi, A Tố dìu Châu Ân Hoan xuống giường. Dưỡng Tâm Điện không có cung nữ ở đây, Hoàng thượng lo sợ có người cử người đến hãm hại Châu Ân Hoan một lần nữa. Người hầu kẻ hạ trong Dưỡng Tâm Điện càng vơi đi nhiều hơn. Mọi hoạt động chăm sóc nàng đều là do một tay hắn làm.
Châu Ân Hoan sau khi uống thuốc cầm cự nhiều ngày cộng thêm uống thuốc Lý Bách kê, sức khỏe đỡ hơn rất nhiều. Nàng đã có thể đặt chân xuống giường đi lại. A Tố dìu nàng đi từng bước một. Đằng trước tấm bình phong thêu rồng là đại điện. Châu Ân Hoan nghe thấy được tiếng người trò chuyện.
"Tình trạng của nàng ấy thế nào rồi?" Giọng Hoàng Thượng vang lên.
Châu Ân Hoan nép mình sau bức bình phong lớn.
"Hồi Hoàng thượng, Châu tiểu thư trúng độc nhiều ngày, độc đã ngấm vào lục phủ đang dần lan sang ngũ tạng. Thuốc thái y trong Thái Y Viện kê chỉ có thể cầm cự cho chất độc không lan trong thời gian ngắn. Thảo dân đã cho tiểu thư dùng thuốc, với tình trạng này..." Lý Bách khom người bẩm báo.
"Ngươi cứ nói." Hoàng thượng chống tay lên thái dương, phất tay lệnh cho Lý Bách tiếp tục nói.
"Hồi Hoàng thượng, Hoại Độc trước giờ không có thuốc giải... Hứa gia nhiều đời bào chế thuốc giải nhưng không thành. Tình trạng tiểu thư rất xấu, e rằng chỉ có thể cầm cự được ít tháng nữa."
"Là bao lâu?"
"Hồi Hoàng thượng, tiểu thư còn hai tháng nữa..."
Bắc Hải ngước mắt nhìn tấm bình phong thêu rồng trước mắt, người con gái trong đó đã ngủ say từ lâu. Trái tim hắn bị đâm một nhát thấu trời. Hắn và nàng chỉ mới bắt đầu, vậy mà nàng...
Không thể!
"Ngươi tìm mọi cách giải độc cho nàng, ngươi muốn gì trẫm cũng đồng ý cho ngươi."
Lý Bách cúi người chỉ biết dạ thưa, bởi y biết quá rõ, nhiễm phải loại độc này chỉ có thể mất mạng, thậm chí là mất mạng trong đau đớn tột cùng.
Hoàng thượng lệnh cho Lý Bách lui ra, xung quanh đại điện chỉ còn một mình hắn.
Bóng dáng cao lớn, long bào vàng rực cao quý yên tĩnh ngồi trên ghế. Hắn bần thần giữa đại điện rộng lớn, những lời Lý Bách nói, Bắc Hải nghe rõ ràng từng câu từng chữ khắc sâu vào trong tâm trí.
Hắn không tin.
Hẳn không tin tộc thần y đứng đầu thiên hạ phải chịu thua trước loại độc này.
Hắn không tin Hoan Hoan của hắn bạc mệnh.
Trái tim trong lòng ngực đau thắt, mỗi lần thấy nàng hai mắt nhắm nghiền mất đi nụ cười tươi tắn thường nhật, trong lòng hắn lại phải hứng chịu thêm một trận tra tấn xâu xé.
Bắc Hải ngồi mãi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn vào khoảng không vô định, xung quanh hắn toàn là tuyệt vọng bao trùm.
Châu Ân Hoan nghe trọn cuộc trò chuyện giữa quân thần bọn họ. Nàng không sốc khi biết được tin này. Kết quả này, nàng đã đoán được từ lâu. Nàng len lén nhìn thân ảnh trước tâm bình phong.
Bắc Hải yên tĩnh ngồi trên ghế, hắn gầy xuống rồi. Gương mặt tiều tụy đi mấy phần. Bóng dáng của hắn đơn độc quá. Châu Ân Hoan muốn bước ra khỏi tấm bình phong này, nhẹ nhàng ôm hắn từ phía sau. Nàng rất muốn nói cho hắn biết, nàng sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn. Cho dù không còn một nhịp thở.
Nhưng nếu nàng bước ra khỏi tấm bình phong này. Bắc Hải sẽ càng đau đớn nhiều hơn, nàng biết hắn sẽ lừa nàng. Vậy thì nàng cứ mãi ở trong đây, ngây thơ như hắn muốn. Trái tim của Hoàng thượng cũng sẽ an ủi được phần nào. Ít ra cũng đỡ đau đớn hơn khi thấy nàng tuyệt vọng trước cái chết.
Châu Ân Hoan nhấc bước quay lại long sàn, nằm ngay ngắn trên đó. Nàng vờ như mình vẫn còn say ngủ, chẳng hề biết trước kết cục của mình. Một lát sau, Châu Ân Hoan nghe được tiếng bước chân chậm rãi bước vào. Bước rất nhẹ, rất chậm tựa như bước trên băng mỏng. Bởi, Hoàng thượng sợ nàng sẽ tỉnh giấc.
Châu Ân Hoan tự giác cựa mình vờ tỉnh dậy, nàng trông thấy Bắc Hải ngồi bên giường, dịu dàng nhìn nàng.
"A Hải không đi duyệt tấu chương ư?"
"Một lát nữa ta sẽ duyệt."
"Hôm nay Lý Bách đến chẩn mạch cho nàng." Hắn nói tiếp.
Châu Ân Hoan ngước mắt nhìn Bắc Hải, nàng khẽ gật đầu, trong lòng chẳng biết đáp lại hắn thế nào.
Bắc Hải nặn ra một nụ cười dịu dàng, thoạt nhìn vô cùng vui vẻ, ngay cả đáy mắt cũng chan chứa toàn là niềm vui.
"Lý Bách nói nàng sẽ sớm khỏi thôi, Hoan Hoan phải tập trung tịnh dưỡng, đừng lo lắng nữa nhé."
Châu Ân Hoan nuốt nước mắt vào trong, hai mắt cay xè. Nhìn nụ cười ấm áp như ánh dương soi vào tim kia. Nàng không nhìn nổi. Bởi, nụ cười tuyệt đẹp này quá đau lòng. Phải dùng bao nhiêu đau đớn để đổi lấy một nụ cười dịu dàng thế này để trấn tĩnh nàng đây.
Nàng ngồi dậy, rướn người sà vào lòng Bắc Hải. Ôm hắn thật chặt, quả thật hắn đã gầy đi rồi.
"A Hải, chàng gầy đi rồi."
"Dạo này ta ăn không ngon." Hắn âu yếm vén lọn tóc mềm ra sau vành vai nàng.
"A Hải, đừng lo lắng cho ta nữa, ta đã khỏe lại rồi, ta hứa sẽ tịnh dưỡng thật tốt, sẽ ở bên cạnh chàng thật lâu." Nàng vùi đầu vào bờ ngực rắn rỏi, tìm lấy hơi ấm thân quen.
"Cả đời được không?"
Lồng ngực quặt thắt, Châu Ân Hoan không do dự, nàng ngước mắt nhìn hắn mỉm cười: "Được, ở bên cạnh A Hải cả đời."
___________
Sau nhiều ngày bị Hoàng thượng giấu trong Dưỡng Tâm Điện. Bên ngoài Cố Tử Yên đòi gặp Châu Ân Hoan cho bằng được. Châu Ân Hoan bên trong nài nỉ mỏi cả hàm. Cuối cùng, Bắc Hải mới mắt nhắm mắt mở cho nàng bước ra khỏi Dưỡng Tâm Điện gặp Cố Tử Yên. Đổi lại, phía sau Châu Ân Hoan phải có một đội người đông đảo hộ tống.
Thật ra nàng và nhỏ chỉ thong dong dạo ở Vườn Thượng Uyển mà thôi.
"Hoan Hoan, ngươi thấy trong người thế nào rồi? Hoàng đế bệ hạ giấu ngươi kỹ quá đó! Bổn tiểu thư lo sắp điên lên rồi đây!" Cố Tử Yên nhìn một lượt từ đầu tới chân Châu Ân Hoan, miệng liên tục hỏi han.
"Lý Bách trở về chẩn mạch cho ta rồi... sẽ khỏi sớm thôi. Ngươi nhìn này, ta đã có thể xuống giường đi dạo với ngươi rồi đây." Châu Ân Hoan nhanh chóng đáp lời Cố Tử Yên. Nàng biết nhỏ lo lắng cho nàng rất nhiều. Nhìn hai quầng thâm đen thui ở mắt, nàng càng thương nhỏ hơn.
Châu Ân Hoan siết chặt bàn tay trong tay áo, nàng khựng bước lại nắm lấy tay Cố Tử Yên.
"Yên Yên."
Cố Tử Yên ngạc nhiên nhìn nàng, nhỏ vội vã nói: "Ngươi sao thế? Trong người không khỏe ư? Đau ở chỗ nào?"
Châu Ân Hoan lắc đầu tỏ ý không phải.
"Ta không sao hết, chỉ là... Yên Yên... ta ôm ngươi một cái được không?"
Cố Tử Yên ngẩn người nhìn nàng, rất nhanh sau đó nhỏ cau mày khó hiểu: "Hơ hơ, ngươi đến Dưỡng Tâm Điện ở vài ngày đã biết lịch sự như thế rồi ư? Con người thô thiển ngày xưa đâu rồi?"
Nàng không đáp, cứ thế ôm chầm lấy Cố Tử Yên, rất lâu rồi nàng không ôm nhỏ như thế này.
Đột nhiên bị Châu Ân Hoan ôm chầm lấy, Cố Tử Yên thoáng ngạc nhiên. Nhỏ đặt tay lên lưng nàng, nhận ra phía sau lớp áo lụa cơ thể của Châu Ân Hoan chỉ toàn là xương. Cố Tử Yên chợt nhớ về ngày trước, khi Châu Ân Hoan trúng độc trên giường. Nàng cũng ốm như thế này. Cảm giác sợ hãi bất giác bủa vây lấy thân thể nhỏ. Hai tay Cố Tử Yên ôm chặt Châu Ân Hoan vào lòng.
"Hoan Hoan... ta sợ lắm... Hoan Hoan..."
Châu Ân Hoan cảm giác bả vai mình ươn ướt, tấm lưng của Cố Tử Yên run lên bần bật. Nhỏ đang khóc, khóc vì sợ hãi. Sợ hãi trước phút giây sống chết của Châu Ân Hoan.
Cố Tử Yên mếu máo nói: "Ngươi mà có mệnh hệ gì, ta sống không nổi đâu hu hu hu."
Tiếng Cố Tử Yên nấc nghẹn khiến nàng xót xa vô ngần, chợt nhớ đến lời Lý Bách nói về tình trạng của nàng. Liệu khi đó, Cố Tử Yên sẽ ra sao? Nàng không dám nghĩ tới, chỉ biết vỗ về an ủi nhỏ.
"Ta không sao rồi, nhìn xem ta đã khỏe lại rồi đây. Chẳng mấy chốc nữa ta sẽ tròn lên cho ngươi xem."
Cố Tử Yên quệt ngang giọt nước mắt, nhỏ nghiến răng ken két.
"Cho dù ngươi có không sao ta cũng chẳng tha cho ả Quận chúa đó đâu. Ta biết Hoàng thượng vẫn chưa nói cho ngươi biết, nhưng Vương gia đã điều tra ra được. Độc được tẩm trong gối, mỗi đêm ngươi ngủ lượng độc dược sẽ men theo hơi thở xâm nhập vào người, ngửi đủ lâu sẽ đạt được liều lượng kích độc."
Đúng là Thủy Lạc Quận chúa, ra tay vừa hiểm vừa kín. Thảo nào Châu Ân Hoan cho người lục soát cũng không tìm ra nơi tẩm độc. Bởi chẳng ai quan tâm đến một cái gối, phần lớn chỉ tập trung vào kiểm tra thức ăn.
"Quả nhiên nàng ta cao tay. Yên Yên, chúng ta tận dụng thời cơ này hạ triệt để nàng ta đi."
"Được, tặng cho nàng ta một cái bẫy khiến nàng ta không thể trở mình được nữa, đời này không thể bay cao." Cố Tử Yên đáp ngay, ngữ khí tràn đầy sát khí.
Đồng Ninh nói đúng, đời này có người khiến Cố Tử Yên hận hơn cả ả ta.
Thủy Lạc Quận chúa.
Mọi đau đớn mà nàng và nhỏ phải gánh chịu, đều do một tay Quận chúa giở trò.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.