Ta Và Best Friend Khuấy Đảo Hậu Cung
Chương 21: Món ăn bất ổn
Pura Vida
22/05/2023
Châu Ân Hoan dìu Cố Tử Yên quay về chỗ bố trí gian bếp, món ăn đã được nữ quan dâng lên trên.
Quy chế giữ hoặc loại như sau, Hoàng thượng là chủ khảo chính, nếu người nói giữ tức là qua ải không cần thông qua nhận định của Vinh vương gia và Ngũ công chúa. Hoàng thượng không lên tiếng tức là quyền quyết định một nửa thuộc về hai vị kia.
Người được giữ lại sẽ được nhận thẻ bài gỗ, người bị loại không được nhận.
Tất cả quá trình dùng bữa của ba vị kia đều nằm phía sau bức bình phong thêu rồng.
Châu Ân Hoan quay về gian bếp của mình, trên bàn vương vãi một ít bột trắng nhưng nàng không kịp để tâm đến đã bị thu hút phải ngước mắt nhìn món ăn đầu tiên được đưa đến bức bình phong.
Món ăn vừa được đưa vào, lập tức có một giọng nói vang lên.
"Giữ." Âm thanh trầm bổng vang lên, mang theo chút uể oải.
Nguyễn công công hiểu ý liền thông báo cho nữ quan.
"Thủy Lạc Quận chúa, chúc mừng!" Nữ quan cung kính dâng một thẻ bài bằng gỗ đóng mộc hình hoa.
Tú nữ xung quanh tuy không một ai mở miệng nói bất cứ điều gì nhưng mọi người điều hiểu rõ sức nặng của Thủy Lạc Quận chúa, bánh quế hoa vừa được mang vào, Hoàng thượng lập tức giữ, căn bản là chưa dùng thử dù chỉ là nhấp môi.
Thủy Lạc Quận chúa hai má lại phiếm hồng, hoàn toàn không giấu được niềm vui sướng.
Châu Ân Hoan xoay người cười với nàng ấy một cái tỏ ý chúc mừng.
"Bánh phù dung, loại!"
"Sủi cảo ngũ sắc, giữ!"
Những tiếng giữ, loại liên tục vang bên tai, hơn phân nửa món ăn đã được thẩm định qua. Nàng vươn vai ngáp một cái rồi đưa mắt nhìn nhỏ, tỏ ý hỏi nhỏ có ổn không, nhỏ gật đầu một cái, hai người không nhìn nhau nữa.
Phía sau bức bình phong.
Nguyễn công công dâng lên một bát canh màu chủ đạo là đỏ và vàng, đỏ của cà chua vàng của trứng hòa thêm một ít sắc xanh của hành lá, nước canh trong vắt, trứng được khuấy nhẹ tay bồng bềnh trong bát.
"Hồng sắc kim vân của Cố tiểu thư." Nguyễn công công trình bày, y lấy châm thử độc ra khẳng định món ăn bình thường mới mời hắn dùng, thử độc là quy trình bắt buộc trong ngự thiện của Hoàng đế.
Bắc Hải hờ hững nhìn bát canh trước mắt, hắn đưa mắt nhìn Bắc Viễn: "Ngươi thử xem."
Nguyễn công công nhanh chóng múc một bát nhỏ cho y và Ngũ công chúa.
Cái tên hồng sắc kim vân tao nhã thế thôi, thực chất món ăn không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là canh trứng cà chua mà thôi, phố màu món ăn tốt, coi như là có công trang trí.
Bắc Ly Nguyệt đánh giá món này quá mức đơn giản, cũng không quá ngon miệng, không cầu kì tỉ mỉ, nàng ấy không chọn.
"Loại." Ngũ Công Chúa.
"Giữ." Bắc Viễn.
Lần thứ hai trong ngày, Bắc Ly Nguyệt phải há hốc nhìn Tam ca của mình, không phải chứ món ăn bình thường như vậy cũng lọt vào mắt y ư?
Bắc Hải nhìn lão đệ rồi nở nụ cười thâm sâu khó lường, hắn cao giọng nói: "Nếu Tam đệ muốn giữ, thì cứ giữ đi, ban cho ngươi bát canh này."
Bắc Viễn lặng im không đáp, y cũng không biết tại sao lại bất giác nói giữ, lẽ nào là ngon thật? Y thử thêm mấy ngụm thầm nghĩ rõ ràng là bình thường mà, không có gì đặc biệt, tại sao y lại muốn giữ?
Y lắc đầu ngao ngán, càng ngày càng không hiểu nổi.
Bên ngoài bình phong, nữ quan ho tô: "Hồng sắc kim vân, giữ!"
Cố Tử Yên nhận thẻ bài từ tay nữ quan, nhỏ nghiến răng ken két: "Lại là tên khốn kia giở trò!"
Châu Ân Hoan bật cười nói: "Ta biết kiểu gì ngươi cũng được chọn thôi."
Nguyễn công công tiếp tục dâng lên một bát canh khác, cá trong bát nát nhừ nhìn không ra hình dạng, nước dùng màu trắng đục, đậu que nổi lên trên mặt bát lẫn vào những cọng hành xanh xanh, còn có cánh hoa hồng nữa. Đây là bát thuốc độc cho tù nhân ư?
"Hỗn xược! Cái thứ này cũng dám dâng lên sao? Do ai làm mau nói!" Ngũ công chúa tức giận đập bàn một cái, đây rõ ràng là muốn ám sát hoàng huynh, tội tày trời.
Nguyễn Phúc cúi người bẩm: "Thưa điện hạ, đây là Tiểu ngư tắm tiên của Châu tiểu thư."
Tiểu ngư tắm tiên?
Bắc Hải giật giật khóe môi, cho một con cá ra tắm tiên? Trọng điểm là con cá cũng cần đi tắm sao? Giờ thì hắn đã hiểu ra tại sao trong bát lại nhiều cánh hoa hồng như vậy, chẳng phải tắm tiên thường sẽ rãi cánh hoa sao, nước dùng màu trắng tạo hiệu ứng bồng lai tiên cảnh, màu xanh của hành với cái thứ gì đó hắn nhìn không rõ dạng chắc là món nàng ghét. Nấu thế này mà mong hắn ra cuộc tranh tài ngự trù, nàng không muốn được chọn đến thế ư?
Cũng dự liệu được nàng sẽ làm mấy món kì quái, hắn đã có sự chuẩn bị trước: "Giải lên đây."
Thị vệ giải một tù nhân lên, hắn sai Nguyễn công công mang bát canh đến trước mặt gã tù nhân.
"Uống bát canh này, nếu ngon ngươi sẽ được miễn tội chết, giảm án còn chung thân, nếu không ngon lập tức chém chết."
Gã tù nhân bưng bát canh quỷ dị trước mặt lên, hai tay hắn run đến mức canh trong bát nghiêng ngả đổ ra ngoài, Hoàng thượng nhíu mày nhìn hắn một cái, hắn vội hốc hết cả bát.
"Ọe... n... ngon.... ọe... ngon lắm... ọe... thưa hoàng... ọe... thượng."
Bắc Hải nghe được câu trả lời vừa ý, hắn híp mắt cười, vui vẻ nói: "Giữ!"
Bắc Ly Nguyệt vừa há hốc mồm với ông Tam ca của cô xong, bây giờ lại tá hỏa với hoàng huynh, không phải chứ các người rối loạn khẩu vị hết rồi sao, cái mớ tạp nham này mà hoàng huynh cũng giữ lại?
Châu Ân Hoan đứng chờ đến nổi chân mỏi nhừ, nàng rủa thầm trong lòng ba vị kia ăn trúng cái quái quỷ gì mà lâu thế không biết. Vừa nghĩ xong nàng lại nghe được thông báo giữ lại như sét đánh bên tai.
Đích thân Hoàng thượng giữ lại!
"Má! Cái miệng của tên cẩu Hoàng đế này bị hư à?" Nàng ngồi thụp xuống ôm mặt như muốn khóc.
Quận chúa tưởng nàng vui đến phát khóc, luôn miệng nói: "Chúc mừng, chúc mừng!"
Chúc mừng cái tổ tông gì?
"Cái bát canh chó má! Hủ muối ba đời gom hết lại bỏ vào canh sao? Ta lên máu chết mất."
Là tiếng của một người đàn ông, nàng đứng dậy nhìn người đó, là một phạm nhân đang bị thị vệ giải ra ngoài.
Châu Ân Hoan như lóe lên một điều gì đó, nàng bật dậy đi đến bàn bếp, vết bột màu trắng vẫn còn vương trên bàn, lấy tay quẹt một đường nếm thử.
Là muối!
Nàng vội vàng tóm lấy lọ muốn trên một hàng lọ gia vị, nắp lọ có dấu hiệu bị mở, bên trong chỉ còn một nửa. Châu Ân Hoan nhớ lại lúc đó, nàng bóc bừa vài loại gia vị nhưng không chạm đến lọ muối, vì lọ muối ở xa tầm tay của nàng.
Để chứng minh cho trí nhớ của mình, Châu Ân Hoan lấy vá nếm thử một ít canh còn sót lại trong nồi. Đúng là như vậy, canh trong nồi không có vị mặn vì hoàn toàn không có muối, nhưng mùi vị thì...
"Ọe... ọe... ọe..."
Kinh khủng!
Cố Tử Yên thấy nàng tự húp món canh quái quỷ đó, nhỏ cũng thấy buồn nôn theo, đang yên đang lành lại húp thứ thuốc độc kia làm gì.
"Châu Ân Hoan! Ngươi mà nôn nữa là ta nôn theo ngươi đó!" Nhỏ gào lên.
Châu Ân Hoan trán lấm tấm mồ hôi, nàng tập trung xâu chuỗi lại sự việc, Yên Yên bị Đồng Ninh ngã trúng người, làm bát canh đổ lên tay dẫn tới việc bị bỏng, lúc đó nàng hoảng hốt đẩy Đồng Ninh ra phía sau, phía sau đó chính là gian bếp của nàng, trong lúc nàng hoảng hốt lo lắng cho nhỏ, có người thừa nước đục thả câu đổ thêm muối vào bát canh chuẩn bị dâng lên của nàng. Xung quanh đó người có khả năng ngoại trừ nàng với nhỏ thì chỉ có Đồng Ninh và Thủy Lạc Quận chúa.
Thủy Lạc Quận chúa làm bánh mất rất nhiều thời gian, giây phút cuối cùng còn nhảy sang múc bát canh khác giúp Cố Tử Yên, khả năng nàng ấy ra tay gần như không có. Trái lại với Quận chúa, trong lúc rối loạn, Đồng Ninh được nàng đẩy thẳng vào gian bếp của nàng, ả "tiện tay" bỏ thêm nửa lọ muối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nói vậy chẳng lẽ ả ta đã sắp xếp chuyện này từ trước.
Đồng Ninh nghe thấy món Tiểu ngư tắm tiên của Châu Ân Hoan được giữ lại, sắc mặt ả tối sầm, nửa lọ muối đổ vào bát canh không thể không mặn, tại sao Châu tiểu thư vẫn được giữ lại, chẳng lẽ giữ nàng ta và Hoàng thượng đã có mối quan hệ từ trước bằng không bát canh kia nhẹ thì bị loại, nặng thì trách phạt làm sao có thể thông qua trót lọt như thế. Đồng Ninh đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan đang đứng như trời trồng.
Sâu trong nàng ta còn có bí ẩn gì?
Ả ta tự hỏi.
Nguyễn Phúc công bố danh sách mười tú nữ được giữ lại, nhưng trong đầu nàng quay cuồng hoàn toàn không thể nghe lọt tai.
Tú nữ được phép trở về điện, kẻ bị loại có thể thu xếp trở về nhà ngay.
Châu Ân Hoan vẫn đứng ngay gian bếp ngẩn người.
Đồng Ninh bắt đầu ra tay rồi.
Quy chế giữ hoặc loại như sau, Hoàng thượng là chủ khảo chính, nếu người nói giữ tức là qua ải không cần thông qua nhận định của Vinh vương gia và Ngũ công chúa. Hoàng thượng không lên tiếng tức là quyền quyết định một nửa thuộc về hai vị kia.
Người được giữ lại sẽ được nhận thẻ bài gỗ, người bị loại không được nhận.
Tất cả quá trình dùng bữa của ba vị kia đều nằm phía sau bức bình phong thêu rồng.
Châu Ân Hoan quay về gian bếp của mình, trên bàn vương vãi một ít bột trắng nhưng nàng không kịp để tâm đến đã bị thu hút phải ngước mắt nhìn món ăn đầu tiên được đưa đến bức bình phong.
Món ăn vừa được đưa vào, lập tức có một giọng nói vang lên.
"Giữ." Âm thanh trầm bổng vang lên, mang theo chút uể oải.
Nguyễn công công hiểu ý liền thông báo cho nữ quan.
"Thủy Lạc Quận chúa, chúc mừng!" Nữ quan cung kính dâng một thẻ bài bằng gỗ đóng mộc hình hoa.
Tú nữ xung quanh tuy không một ai mở miệng nói bất cứ điều gì nhưng mọi người điều hiểu rõ sức nặng của Thủy Lạc Quận chúa, bánh quế hoa vừa được mang vào, Hoàng thượng lập tức giữ, căn bản là chưa dùng thử dù chỉ là nhấp môi.
Thủy Lạc Quận chúa hai má lại phiếm hồng, hoàn toàn không giấu được niềm vui sướng.
Châu Ân Hoan xoay người cười với nàng ấy một cái tỏ ý chúc mừng.
"Bánh phù dung, loại!"
"Sủi cảo ngũ sắc, giữ!"
Những tiếng giữ, loại liên tục vang bên tai, hơn phân nửa món ăn đã được thẩm định qua. Nàng vươn vai ngáp một cái rồi đưa mắt nhìn nhỏ, tỏ ý hỏi nhỏ có ổn không, nhỏ gật đầu một cái, hai người không nhìn nhau nữa.
Phía sau bức bình phong.
Nguyễn công công dâng lên một bát canh màu chủ đạo là đỏ và vàng, đỏ của cà chua vàng của trứng hòa thêm một ít sắc xanh của hành lá, nước canh trong vắt, trứng được khuấy nhẹ tay bồng bềnh trong bát.
"Hồng sắc kim vân của Cố tiểu thư." Nguyễn công công trình bày, y lấy châm thử độc ra khẳng định món ăn bình thường mới mời hắn dùng, thử độc là quy trình bắt buộc trong ngự thiện của Hoàng đế.
Bắc Hải hờ hững nhìn bát canh trước mắt, hắn đưa mắt nhìn Bắc Viễn: "Ngươi thử xem."
Nguyễn công công nhanh chóng múc một bát nhỏ cho y và Ngũ công chúa.
Cái tên hồng sắc kim vân tao nhã thế thôi, thực chất món ăn không có gì đặc biệt, đơn giản chỉ là canh trứng cà chua mà thôi, phố màu món ăn tốt, coi như là có công trang trí.
Bắc Ly Nguyệt đánh giá món này quá mức đơn giản, cũng không quá ngon miệng, không cầu kì tỉ mỉ, nàng ấy không chọn.
"Loại." Ngũ Công Chúa.
"Giữ." Bắc Viễn.
Lần thứ hai trong ngày, Bắc Ly Nguyệt phải há hốc nhìn Tam ca của mình, không phải chứ món ăn bình thường như vậy cũng lọt vào mắt y ư?
Bắc Hải nhìn lão đệ rồi nở nụ cười thâm sâu khó lường, hắn cao giọng nói: "Nếu Tam đệ muốn giữ, thì cứ giữ đi, ban cho ngươi bát canh này."
Bắc Viễn lặng im không đáp, y cũng không biết tại sao lại bất giác nói giữ, lẽ nào là ngon thật? Y thử thêm mấy ngụm thầm nghĩ rõ ràng là bình thường mà, không có gì đặc biệt, tại sao y lại muốn giữ?
Y lắc đầu ngao ngán, càng ngày càng không hiểu nổi.
Bên ngoài bình phong, nữ quan ho tô: "Hồng sắc kim vân, giữ!"
Cố Tử Yên nhận thẻ bài từ tay nữ quan, nhỏ nghiến răng ken két: "Lại là tên khốn kia giở trò!"
Châu Ân Hoan bật cười nói: "Ta biết kiểu gì ngươi cũng được chọn thôi."
Nguyễn công công tiếp tục dâng lên một bát canh khác, cá trong bát nát nhừ nhìn không ra hình dạng, nước dùng màu trắng đục, đậu que nổi lên trên mặt bát lẫn vào những cọng hành xanh xanh, còn có cánh hoa hồng nữa. Đây là bát thuốc độc cho tù nhân ư?
"Hỗn xược! Cái thứ này cũng dám dâng lên sao? Do ai làm mau nói!" Ngũ công chúa tức giận đập bàn một cái, đây rõ ràng là muốn ám sát hoàng huynh, tội tày trời.
Nguyễn Phúc cúi người bẩm: "Thưa điện hạ, đây là Tiểu ngư tắm tiên của Châu tiểu thư."
Tiểu ngư tắm tiên?
Bắc Hải giật giật khóe môi, cho một con cá ra tắm tiên? Trọng điểm là con cá cũng cần đi tắm sao? Giờ thì hắn đã hiểu ra tại sao trong bát lại nhiều cánh hoa hồng như vậy, chẳng phải tắm tiên thường sẽ rãi cánh hoa sao, nước dùng màu trắng tạo hiệu ứng bồng lai tiên cảnh, màu xanh của hành với cái thứ gì đó hắn nhìn không rõ dạng chắc là món nàng ghét. Nấu thế này mà mong hắn ra cuộc tranh tài ngự trù, nàng không muốn được chọn đến thế ư?
Cũng dự liệu được nàng sẽ làm mấy món kì quái, hắn đã có sự chuẩn bị trước: "Giải lên đây."
Thị vệ giải một tù nhân lên, hắn sai Nguyễn công công mang bát canh đến trước mặt gã tù nhân.
"Uống bát canh này, nếu ngon ngươi sẽ được miễn tội chết, giảm án còn chung thân, nếu không ngon lập tức chém chết."
Gã tù nhân bưng bát canh quỷ dị trước mặt lên, hai tay hắn run đến mức canh trong bát nghiêng ngả đổ ra ngoài, Hoàng thượng nhíu mày nhìn hắn một cái, hắn vội hốc hết cả bát.
"Ọe... n... ngon.... ọe... ngon lắm... ọe... thưa hoàng... ọe... thượng."
Bắc Hải nghe được câu trả lời vừa ý, hắn híp mắt cười, vui vẻ nói: "Giữ!"
Bắc Ly Nguyệt vừa há hốc mồm với ông Tam ca của cô xong, bây giờ lại tá hỏa với hoàng huynh, không phải chứ các người rối loạn khẩu vị hết rồi sao, cái mớ tạp nham này mà hoàng huynh cũng giữ lại?
Châu Ân Hoan đứng chờ đến nổi chân mỏi nhừ, nàng rủa thầm trong lòng ba vị kia ăn trúng cái quái quỷ gì mà lâu thế không biết. Vừa nghĩ xong nàng lại nghe được thông báo giữ lại như sét đánh bên tai.
Đích thân Hoàng thượng giữ lại!
"Má! Cái miệng của tên cẩu Hoàng đế này bị hư à?" Nàng ngồi thụp xuống ôm mặt như muốn khóc.
Quận chúa tưởng nàng vui đến phát khóc, luôn miệng nói: "Chúc mừng, chúc mừng!"
Chúc mừng cái tổ tông gì?
"Cái bát canh chó má! Hủ muối ba đời gom hết lại bỏ vào canh sao? Ta lên máu chết mất."
Là tiếng của một người đàn ông, nàng đứng dậy nhìn người đó, là một phạm nhân đang bị thị vệ giải ra ngoài.
Châu Ân Hoan như lóe lên một điều gì đó, nàng bật dậy đi đến bàn bếp, vết bột màu trắng vẫn còn vương trên bàn, lấy tay quẹt một đường nếm thử.
Là muối!
Nàng vội vàng tóm lấy lọ muốn trên một hàng lọ gia vị, nắp lọ có dấu hiệu bị mở, bên trong chỉ còn một nửa. Châu Ân Hoan nhớ lại lúc đó, nàng bóc bừa vài loại gia vị nhưng không chạm đến lọ muối, vì lọ muối ở xa tầm tay của nàng.
Để chứng minh cho trí nhớ của mình, Châu Ân Hoan lấy vá nếm thử một ít canh còn sót lại trong nồi. Đúng là như vậy, canh trong nồi không có vị mặn vì hoàn toàn không có muối, nhưng mùi vị thì...
"Ọe... ọe... ọe..."
Kinh khủng!
Cố Tử Yên thấy nàng tự húp món canh quái quỷ đó, nhỏ cũng thấy buồn nôn theo, đang yên đang lành lại húp thứ thuốc độc kia làm gì.
"Châu Ân Hoan! Ngươi mà nôn nữa là ta nôn theo ngươi đó!" Nhỏ gào lên.
Châu Ân Hoan trán lấm tấm mồ hôi, nàng tập trung xâu chuỗi lại sự việc, Yên Yên bị Đồng Ninh ngã trúng người, làm bát canh đổ lên tay dẫn tới việc bị bỏng, lúc đó nàng hoảng hốt đẩy Đồng Ninh ra phía sau, phía sau đó chính là gian bếp của nàng, trong lúc nàng hoảng hốt lo lắng cho nhỏ, có người thừa nước đục thả câu đổ thêm muối vào bát canh chuẩn bị dâng lên của nàng. Xung quanh đó người có khả năng ngoại trừ nàng với nhỏ thì chỉ có Đồng Ninh và Thủy Lạc Quận chúa.
Thủy Lạc Quận chúa làm bánh mất rất nhiều thời gian, giây phút cuối cùng còn nhảy sang múc bát canh khác giúp Cố Tử Yên, khả năng nàng ấy ra tay gần như không có. Trái lại với Quận chúa, trong lúc rối loạn, Đồng Ninh được nàng đẩy thẳng vào gian bếp của nàng, ả "tiện tay" bỏ thêm nửa lọ muối là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nói vậy chẳng lẽ ả ta đã sắp xếp chuyện này từ trước.
Đồng Ninh nghe thấy món Tiểu ngư tắm tiên của Châu Ân Hoan được giữ lại, sắc mặt ả tối sầm, nửa lọ muối đổ vào bát canh không thể không mặn, tại sao Châu tiểu thư vẫn được giữ lại, chẳng lẽ giữ nàng ta và Hoàng thượng đã có mối quan hệ từ trước bằng không bát canh kia nhẹ thì bị loại, nặng thì trách phạt làm sao có thể thông qua trót lọt như thế. Đồng Ninh đưa mắt nhìn Châu Ân Hoan đang đứng như trời trồng.
Sâu trong nàng ta còn có bí ẩn gì?
Ả ta tự hỏi.
Nguyễn Phúc công bố danh sách mười tú nữ được giữ lại, nhưng trong đầu nàng quay cuồng hoàn toàn không thể nghe lọt tai.
Tú nữ được phép trở về điện, kẻ bị loại có thể thu xếp trở về nhà ngay.
Châu Ân Hoan vẫn đứng ngay gian bếp ngẩn người.
Đồng Ninh bắt đầu ra tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.