Ta Và Hoàng Thượng....cùng Phe
Chương 43: Cái bẫy
Hồi Sênh
29/07/2014
Dịch: Vãn Phong
***
“Nguyên nhân cái chết của Uyển tiệp dư…” Tạ chiêu nghi lập lại câu này, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc. “Cái gì, chẳng phải Uyển tiệp dư khó sinh mà chết sao? Lẽ nào còn có nội tình mà người ta không hay biết?”
Cung nữ không trả lời Tạ Trăn Ninh mà cúi đầu quỳ ở đó, đơ ra như người gỗ. Thấy nàng ta như thế, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía hoàng hậu đang ngồi trên vị trí chủ tọa, đợi hành động tiếp theo của cô.
Trước mắt bao nhiêu người, mặt Thương Lâm không chút biểu cảm, từ từ xé bức thư trên tay ra. Giấy trắng như tuyết, chữ bằng mực đen, cô nhanh chóng đảo mắt qua, môi khẽ mím lại.
“Nương nương…” Tạ chiêu nghi lên tiếng gọi cô. “Trong thư viết gì vậy?”
Tiết tiệp dư bên cạnh cũng hỏi theo. “Có phải do Thẩm Hương viết không?”
“Do Thẩm Hương viết? Ha ha, con nô tì ấy không biết được mấy chữ, có thể viết được thư từ gì chứ!” Một giọng nói ngạo mạn từ xa truyền tới, cắt đứt những lời Thương Lâm chưa kịp nói ra.
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Hoắc quý phi đang dẫn theo tám cung nữ, khí thế lẫm liệt đứng trước cửa điện.
Lần này trở về, Thương Lâm vẫn chưa gặp lại Hoắc Tử Nhiêu nên lúc này không khỏi quan sát nàng ta thật tỉ mỉ. Hôm nay Hoắc Tử Nhiêu mặc một chiếc váy màu đỏ tía như ráng chiều, bên ngoài khoác áo choàng cùng màu, tôn lên vóc người cao ráo thon thả. Chiếc áo choàng được làm từ gấm Vân Nam thượng hạng, vạt dưới còn thêu những đóa hoa hải đường đang nở rực rỡ, ngoài mép áo còn dùng lông chồn trắng tinh để viền một đường mảnh, tạo nên khí thế quý phái xa hoa.
Thương Lâm vừa ngắm nhìn vừa thầm cười lạnh. Quả nhiên có chỗ dựa vững chắc có khác, cho dù thất sủng lâu như vậy nhưng khí thế của Hoắc quý phi vẫn không suy giảm, cái vẻ ngạo mạn, khinh khỉnh nhìn mọi người vẫn độc nhất vô nhị, y hệt như lúc đầu mới gặp.
Có điều… Thương Lâm khẽ cong môi cười. Cũng không phải không có sự thay đổi. Ít nhất khí sắc kém hơn một chút, người cũng gầy đi một chút. Xem tra sự ghẻ lạnh của hoàng đế vẫn có chút ảnh hưởng tới người phụ nữ vênh váo không ai bằng này.
Hoắc Tử Nhiêu bước tới trước vài bước, cung kính hành lễ với Thương Lâm. “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an.”
Khi Hoắc Tử Nhiêu quỳ xuống, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống để hành lễ với nàng ta.
Thương Lâm nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi nghiến răng thốt ra hai chữ. “Bình thân.”
Hoắc Tử Nhiêu đứng dậy, giọng nói vẫn hết sức cung kính. “Dạo trước, nương nương phụng thể bất an, vậy mà thần thiếp lại không thể hầu hạ bên cạnh, đúng là tội đáng muôn chết.” Nàng ta dừng lại. “Nhưng hôm nay thấy nương nương sắc mặt hồng hào, có lẽ là đã không sao, thần thiếp cũng có thể yên tâm.”
Trong những ngày Thương Lâm bị bắt đi, Dịch Dương vẫn tuyên bố với mọi người là cô bị mắc bệnh cho nên không gặp bất cứ ai. Cho nên, lúc này nghe Hoắc Tử Nhiêu nói như thế, Thương Lâm cũng khách khí trả lời. “Là do bổn cung không muốn gặp bất cứ ai, không liên quan gì tới các ngươi. Quý phi không cần tự trách mình.”
Hàn huyên với hoàng hậu xong, Hoắc Tử Nhiêu mới quay đầu lại cho phép mấy người Tạ chiêu nghi, Tiết tiệp dư đang quỳ hành lễ với nàng ta đứng dậy. Đôi mày liễu khẽ nhướng lên, nàng ta nhìn Tạ chiêu nghi từ trên xuống dưới, cười như không cười, hỏi. “Hôm nay chiêu nghi muội muội đến vấn an hoàng hậu nương nương mà sao không báo với bổn cung một tiếng? Chúng ta cùng đi thì có phải hay hơn không.”
Tạ chiêu nghi mỉm cười đáp lại. “Thần thiếp không biết nương nương cũng định đến Trường Thu Cung vấn an nên chỉ hẹn Tiết tiệp dư mà thôi. Lần này thần thiếp suy nghĩ không chu toàn, nếu có lần sau nhất định sẽ đích thân đến mời nương nương cùng đi.”
Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh một tiếng, nói với giọng hơi kỳ quái. “Vậy bổn cung sẽ đợi.”
Tạ chiêu nghi mỉm cười gật đầu. “Bây giờ chúng ta có thể nói tới chuyện lúc nãy chưa?”
“Nếu Tạ chiêu nghi đã nôn nóng, không kịp chờ đợi đến thế thì đương nhiên là được.” Hoắc Tử Nhiêu nhìn về phía Thương Lâm. “Lúc nãy thần thiếp ở bên ngoài điện cũng có nghe sơ qua, và cũng đã đoán được đại khái rồi. Con nô tì này trình thư lên là muốn giả mạo bút tích của Thẩm Hương để hãm hại ai đó sao? Thế không khỏi xem thường những người trong hậu cung này quá rồi!”
“Quý phi nương nương phản ứng mạnh như vậy, phải chăng là chột dạ?” Tiết tiệp dư lạnh lùng nói. “Người đang lo lắng trong bức thư này viết những chuyện gì đó gây bất lợi cho người sao?”
“Chột dạ? Sao bổn cung lại phải chột dạ?” Hoắc Tử Nhiêu tỏ vẻ khinh miệt. “Như bổn cung vừa nói, con tiện tì Thẩm Hương hoàn toàn không biết chữ, sao có thể viết được thư từ gì? Chắc chắn bức thư này là giả!”
“Nương nương biết nhiều thật đấy nhỉ?!” Tạ chiêu nghi nói với vẻ đầy ẩn ý. “Người biết thì hiểu Thẩm Hương là người bên cạnh Uyển tiệp dư, người không biết còn tưởng Thẩm Hương là cung nữ của nương nương đấy chứ!”
Những người trong điện đều hiểu rõ ý ở ngoài lời của Tạ chiêu nghi, đơn giản là nói Hoắc Tử Nhiêu biết về Thẩm Hương quá nhiều, như thế càng chứng tỏ có gì đó không bình thường.
“Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu nhìn Tạ Trăn Ninh đầy căm phẫn.
“Các vị muội muội đừng tranh cãi nữa, nghe bổn cung nói một tiếng đã được không?” Thương Lâm nhẹ nhàng lên tiếng, kéo mọi người ra khỏi cuộc cãi vã.
“Lúc nãy các người ai nấy cũng có lí của mình, nhưng tất cả đã để sót một điểm.” Cô giơ tờ giấy trong tay lên. “Đây không phải là thư tuyệt mệnh của Thẩm Hương.”
Mọi người nghe thế thì ngẩn ra.
Tay nắm chặt tờ giấy, Thương Lâm ngửa mặt đón lấy ánh mắt của tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói. “Đây là thư tuyệt mệnh của Uyển tiệp dư.”
Khi Dịch Dương đến Tiêu Phòng Điện thì mọi người đã ai ngồi chỗ nấy, uống được mấy chung trà.
Thương Lâm đang bưng cái chén bằng sứ mỏng có đế màu trắng, thân màu đỏ, ngồi ở vị trí chủ tọa, vừa dùng cái chén để làm ấm tay, vừa nghĩ ngợi rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Đúng là cô từng nghi ngờ cái chết của Tô Cẩm và Thẩm Hương có liên quan đến Hoắc Tử Nhiêu, cũng rất muốn tìm nàng ta tính sổ. Nhưng cô vẫn chưa nghĩ được cách phải ra tay thế nào thì cung nữ kia đã đột nhiên xuất hiện. Không chỉ như thế, còn mang theo một bức thư rất quan trọng, đúng là khiến cô không biết phải đỡ như thế nào.
Cô không biết rõ phía Dịch Dương đã sắp xếp thế nào nên không dám tự ý làm ra những hành động khiến anh rơi vào thế bị động, cho nên khi Tạ chiêu nghi hỏi xem phải xử lý chuyện này thế nào thì liền đường đường chính chính trả lời. “Sự tình nghiêm trọng, đương nhiên phải bẩm báo lên trên, mời bệ hạ tới phân xử.”
Hoàng hậu nương nương đã nói thế nên bệ hạ đang ở Càn Nguyên Cung phê duyệt tấu chương liền bị mời tới Tiêu Phòng Điện, tham gia vào vở kịch cung đấu này.
Sau khi lướt nhanh như gió, đọc xong nội dung của bức thư, Dịch Dương đặt tờ giấy xuống, thản nhiên nói. “Đúng là bút tích của Uyển tiệp dư.”
Phụ thân của Tô Cẩm là một ông giáo dạy học, cho nên tuy nàng ta xuất thân bần hàn nhưng lại từng đọc rất nhiều sách, không giống như Thẩm Hương, không biết được chữ nào.
“Cho nên những gì trong bức thư này nói đều là sự thật?” Tạ chiêu nghi cố tình làm ra vẻ kinh ngạc. “Thật sự là quý phi nương nương âm thầm bức ép Uyển tiệp dư, không chỉ thế còn lợi dụng nàng ta để tranh sủng ái với hoàng hậu nương nương, còn ép nàng ta dùng đứa con trong bụng để giá họa nương nương?”
Trong bức thư tuyệt mệnh kia, Tô Cẩm dùng giọng điệu thê lương và tuyệt vọng để kể lại tình cảnh của bản thân mình. Cha mẹ nàng ta bị Hoắc gia khống chế, Hoắc quý phi lấy việc này uy hiếp, ép buộc nàng ta dùng xuân dược để quyến rũ bệ hạ, bởi vì hoàng hậu quá mức được sủng ái, đã tạo thành mối lo của Hoắc quý phi. Sau khi kế hoạch này thất bại, Hoắc quý phi ra lệnh cho Tô Cẩm dùng đứa con trong bụng làm công cụ, vu oan cho hoàng hậu có ý đồ mưu hại long thai.
“Thần thiếp nhớ ra rồi, đúng là hôm đó Uyển tiệp dư bị sinh non sau khi giằng co với hoàng hậu nương nương.” Tiết tiệp dư xuýt xoa. “Nếu lúc đó Uyển tiệp dư làm một cách quyết liệt, khi bị đau bụng cố tình kéo lấy nương nương thì e là tất cả mọi người đã cho rằng nương nương hại nàng ta sinh non, thậm chí là mất mạng…”
***
“Nguyên nhân cái chết của Uyển tiệp dư…” Tạ chiêu nghi lập lại câu này, sắc mặt bỗng trở nên nghiêm túc. “Cái gì, chẳng phải Uyển tiệp dư khó sinh mà chết sao? Lẽ nào còn có nội tình mà người ta không hay biết?”
Cung nữ không trả lời Tạ Trăn Ninh mà cúi đầu quỳ ở đó, đơ ra như người gỗ. Thấy nàng ta như thế, ánh mắt của mọi người lại đổ dồn về phía hoàng hậu đang ngồi trên vị trí chủ tọa, đợi hành động tiếp theo của cô.
Trước mắt bao nhiêu người, mặt Thương Lâm không chút biểu cảm, từ từ xé bức thư trên tay ra. Giấy trắng như tuyết, chữ bằng mực đen, cô nhanh chóng đảo mắt qua, môi khẽ mím lại.
“Nương nương…” Tạ chiêu nghi lên tiếng gọi cô. “Trong thư viết gì vậy?”
Tiết tiệp dư bên cạnh cũng hỏi theo. “Có phải do Thẩm Hương viết không?”
“Do Thẩm Hương viết? Ha ha, con nô tì ấy không biết được mấy chữ, có thể viết được thư từ gì chứ!” Một giọng nói ngạo mạn từ xa truyền tới, cắt đứt những lời Thương Lâm chưa kịp nói ra.
Mọi người nhìn về hướng phát ra âm thanh thì thấy Hoắc quý phi đang dẫn theo tám cung nữ, khí thế lẫm liệt đứng trước cửa điện.
Lần này trở về, Thương Lâm vẫn chưa gặp lại Hoắc Tử Nhiêu nên lúc này không khỏi quan sát nàng ta thật tỉ mỉ. Hôm nay Hoắc Tử Nhiêu mặc một chiếc váy màu đỏ tía như ráng chiều, bên ngoài khoác áo choàng cùng màu, tôn lên vóc người cao ráo thon thả. Chiếc áo choàng được làm từ gấm Vân Nam thượng hạng, vạt dưới còn thêu những đóa hoa hải đường đang nở rực rỡ, ngoài mép áo còn dùng lông chồn trắng tinh để viền một đường mảnh, tạo nên khí thế quý phái xa hoa.
Thương Lâm vừa ngắm nhìn vừa thầm cười lạnh. Quả nhiên có chỗ dựa vững chắc có khác, cho dù thất sủng lâu như vậy nhưng khí thế của Hoắc quý phi vẫn không suy giảm, cái vẻ ngạo mạn, khinh khỉnh nhìn mọi người vẫn độc nhất vô nhị, y hệt như lúc đầu mới gặp.
Có điều… Thương Lâm khẽ cong môi cười. Cũng không phải không có sự thay đổi. Ít nhất khí sắc kém hơn một chút, người cũng gầy đi một chút. Xem tra sự ghẻ lạnh của hoàng đế vẫn có chút ảnh hưởng tới người phụ nữ vênh váo không ai bằng này.
Hoắc Tử Nhiêu bước tới trước vài bước, cung kính hành lễ với Thương Lâm. “Thần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương, nương nương vạn an.”
Khi Hoắc Tử Nhiêu quỳ xuống, những người khác cũng đồng loạt quỳ xuống để hành lễ với nàng ta.
Thương Lâm nhìn người phụ nữ đang quỳ trước mặt mình, tay phải nắm chặt thành nắm đấm, chậm rãi nghiến răng thốt ra hai chữ. “Bình thân.”
Hoắc Tử Nhiêu đứng dậy, giọng nói vẫn hết sức cung kính. “Dạo trước, nương nương phụng thể bất an, vậy mà thần thiếp lại không thể hầu hạ bên cạnh, đúng là tội đáng muôn chết.” Nàng ta dừng lại. “Nhưng hôm nay thấy nương nương sắc mặt hồng hào, có lẽ là đã không sao, thần thiếp cũng có thể yên tâm.”
Trong những ngày Thương Lâm bị bắt đi, Dịch Dương vẫn tuyên bố với mọi người là cô bị mắc bệnh cho nên không gặp bất cứ ai. Cho nên, lúc này nghe Hoắc Tử Nhiêu nói như thế, Thương Lâm cũng khách khí trả lời. “Là do bổn cung không muốn gặp bất cứ ai, không liên quan gì tới các ngươi. Quý phi không cần tự trách mình.”
Hàn huyên với hoàng hậu xong, Hoắc Tử Nhiêu mới quay đầu lại cho phép mấy người Tạ chiêu nghi, Tiết tiệp dư đang quỳ hành lễ với nàng ta đứng dậy. Đôi mày liễu khẽ nhướng lên, nàng ta nhìn Tạ chiêu nghi từ trên xuống dưới, cười như không cười, hỏi. “Hôm nay chiêu nghi muội muội đến vấn an hoàng hậu nương nương mà sao không báo với bổn cung một tiếng? Chúng ta cùng đi thì có phải hay hơn không.”
Tạ chiêu nghi mỉm cười đáp lại. “Thần thiếp không biết nương nương cũng định đến Trường Thu Cung vấn an nên chỉ hẹn Tiết tiệp dư mà thôi. Lần này thần thiếp suy nghĩ không chu toàn, nếu có lần sau nhất định sẽ đích thân đến mời nương nương cùng đi.”
Hoắc Tử Nhiêu cười lạnh một tiếng, nói với giọng hơi kỳ quái. “Vậy bổn cung sẽ đợi.”
Tạ chiêu nghi mỉm cười gật đầu. “Bây giờ chúng ta có thể nói tới chuyện lúc nãy chưa?”
“Nếu Tạ chiêu nghi đã nôn nóng, không kịp chờ đợi đến thế thì đương nhiên là được.” Hoắc Tử Nhiêu nhìn về phía Thương Lâm. “Lúc nãy thần thiếp ở bên ngoài điện cũng có nghe sơ qua, và cũng đã đoán được đại khái rồi. Con nô tì này trình thư lên là muốn giả mạo bút tích của Thẩm Hương để hãm hại ai đó sao? Thế không khỏi xem thường những người trong hậu cung này quá rồi!”
“Quý phi nương nương phản ứng mạnh như vậy, phải chăng là chột dạ?” Tiết tiệp dư lạnh lùng nói. “Người đang lo lắng trong bức thư này viết những chuyện gì đó gây bất lợi cho người sao?”
“Chột dạ? Sao bổn cung lại phải chột dạ?” Hoắc Tử Nhiêu tỏ vẻ khinh miệt. “Như bổn cung vừa nói, con tiện tì Thẩm Hương hoàn toàn không biết chữ, sao có thể viết được thư từ gì? Chắc chắn bức thư này là giả!”
“Nương nương biết nhiều thật đấy nhỉ?!” Tạ chiêu nghi nói với vẻ đầy ẩn ý. “Người biết thì hiểu Thẩm Hương là người bên cạnh Uyển tiệp dư, người không biết còn tưởng Thẩm Hương là cung nữ của nương nương đấy chứ!”
Những người trong điện đều hiểu rõ ý ở ngoài lời của Tạ chiêu nghi, đơn giản là nói Hoắc Tử Nhiêu biết về Thẩm Hương quá nhiều, như thế càng chứng tỏ có gì đó không bình thường.
“Ngươi…” Hoắc Tử Nhiêu nhìn Tạ Trăn Ninh đầy căm phẫn.
“Các vị muội muội đừng tranh cãi nữa, nghe bổn cung nói một tiếng đã được không?” Thương Lâm nhẹ nhàng lên tiếng, kéo mọi người ra khỏi cuộc cãi vã.
“Lúc nãy các người ai nấy cũng có lí của mình, nhưng tất cả đã để sót một điểm.” Cô giơ tờ giấy trong tay lên. “Đây không phải là thư tuyệt mệnh của Thẩm Hương.”
Mọi người nghe thế thì ngẩn ra.
Tay nắm chặt tờ giấy, Thương Lâm ngửa mặt đón lấy ánh mắt của tất cả mọi người, nhẹ nhàng nói. “Đây là thư tuyệt mệnh của Uyển tiệp dư.”
Khi Dịch Dương đến Tiêu Phòng Điện thì mọi người đã ai ngồi chỗ nấy, uống được mấy chung trà.
Thương Lâm đang bưng cái chén bằng sứ mỏng có đế màu trắng, thân màu đỏ, ngồi ở vị trí chủ tọa, vừa dùng cái chén để làm ấm tay, vừa nghĩ ngợi rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Đúng là cô từng nghi ngờ cái chết của Tô Cẩm và Thẩm Hương có liên quan đến Hoắc Tử Nhiêu, cũng rất muốn tìm nàng ta tính sổ. Nhưng cô vẫn chưa nghĩ được cách phải ra tay thế nào thì cung nữ kia đã đột nhiên xuất hiện. Không chỉ như thế, còn mang theo một bức thư rất quan trọng, đúng là khiến cô không biết phải đỡ như thế nào.
Cô không biết rõ phía Dịch Dương đã sắp xếp thế nào nên không dám tự ý làm ra những hành động khiến anh rơi vào thế bị động, cho nên khi Tạ chiêu nghi hỏi xem phải xử lý chuyện này thế nào thì liền đường đường chính chính trả lời. “Sự tình nghiêm trọng, đương nhiên phải bẩm báo lên trên, mời bệ hạ tới phân xử.”
Hoàng hậu nương nương đã nói thế nên bệ hạ đang ở Càn Nguyên Cung phê duyệt tấu chương liền bị mời tới Tiêu Phòng Điện, tham gia vào vở kịch cung đấu này.
Sau khi lướt nhanh như gió, đọc xong nội dung của bức thư, Dịch Dương đặt tờ giấy xuống, thản nhiên nói. “Đúng là bút tích của Uyển tiệp dư.”
Phụ thân của Tô Cẩm là một ông giáo dạy học, cho nên tuy nàng ta xuất thân bần hàn nhưng lại từng đọc rất nhiều sách, không giống như Thẩm Hương, không biết được chữ nào.
“Cho nên những gì trong bức thư này nói đều là sự thật?” Tạ chiêu nghi cố tình làm ra vẻ kinh ngạc. “Thật sự là quý phi nương nương âm thầm bức ép Uyển tiệp dư, không chỉ thế còn lợi dụng nàng ta để tranh sủng ái với hoàng hậu nương nương, còn ép nàng ta dùng đứa con trong bụng để giá họa nương nương?”
Trong bức thư tuyệt mệnh kia, Tô Cẩm dùng giọng điệu thê lương và tuyệt vọng để kể lại tình cảnh của bản thân mình. Cha mẹ nàng ta bị Hoắc gia khống chế, Hoắc quý phi lấy việc này uy hiếp, ép buộc nàng ta dùng xuân dược để quyến rũ bệ hạ, bởi vì hoàng hậu quá mức được sủng ái, đã tạo thành mối lo của Hoắc quý phi. Sau khi kế hoạch này thất bại, Hoắc quý phi ra lệnh cho Tô Cẩm dùng đứa con trong bụng làm công cụ, vu oan cho hoàng hậu có ý đồ mưu hại long thai.
“Thần thiếp nhớ ra rồi, đúng là hôm đó Uyển tiệp dư bị sinh non sau khi giằng co với hoàng hậu nương nương.” Tiết tiệp dư xuýt xoa. “Nếu lúc đó Uyển tiệp dư làm một cách quyết liệt, khi bị đau bụng cố tình kéo lấy nương nương thì e là tất cả mọi người đã cho rằng nương nương hại nàng ta sinh non, thậm chí là mất mạng…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.