Ta Và Hoàng Thượng....cùng Phe
Chương 41: Ghen tuông
Hồi Sênh
22/07/2014
Dịch: Vãn Phong
***
“Lát nữa ngự y sẽ đến đây, hãy để ông ấy bắt mạch cho em thật kỹ.” Dịch Dương bỗng nhiên lên tiếng, kéo Thương Lâm thoát khỏi dòng suy tư. “Hôm qua em ngủ nên không tiện khám, hôm nay kiểm tra lại một lần cho yên tâm.”
Mặc dù theo anh thấy thì chắc là cô không có vấn đề gì.
Thương Lâm nghe anh nói vậy thì cũng lập tức nhớ ra điều gì đó. “Đúng rồi, á huyệt của em là do anh giải sao?” Hôm qua không chú ý đến điều này, nhưng rõ ràng trước khi ngủ cô vẫn chưa nói chuyện được, thức dậy thì đã có thể nói chuyện, vậy lúc ngủ đã xảy ra chuyện gì sao?
Ai ngờ Dịch Dương nghe thế, không chỉ không gật đầu mà còn khẽ nhíu mày, bộ dáng có vẻ nghi hoặc. “Hắn điểm á huyệt của em?”
Thương Lâm im lặng nhìn Dịch Dương. Nếu anh không phát hiện ra thì chắc chắn không phải do anh sai người ta giải huyệt, có lẽ là thời gian trôi qua thì huyệt đạo liền tự giải. Nhưng vấn đề là…
“Tại sao lúc đó hắn lại điểm á huyệt của em?” Dịch Dương nhỏ giọng lại, cảm giác bất an thoáng xuất hiện.
Rõ ràng lúc ấy phải trao đổi con tin, Tô Kị giải huyệt đạo trên người cô nhưng chỉ dể lại á huyệt không giải, điều này đúng là hơi kỳ lạ.
“Trừ phi lúc đó hắn không muốn em nói ra chuyện gì đó…” Anh nhẹ nhàng nói.
Đầu Thương Lâm bỗng hiện lên hình ảnh trên hành lang đọng đầy tuyết, một người đàn ông mặt không chút biểu cảm, thái độ cương quyết buộc cô phải uống một viên thuốc đen thui.
Lẽ nào…
“Hắn ép em phải uống một viên thuốc.” Thương Lâm thì thào.
Mắt Dịch Dương bỗng sáng quắc lên, nhìn thẳng vào cô. “Em nói gì?”
“Sáng ngày ra khỏi thành, hắn phái thuộc hạ đưa tới một viên thuốc, bảo em uống vào. Tình hình lúc ấy em hoàn toàn không thể phản kháng được, em nghĩ so với việc bị bóp nát cằm để nhét vào thì chi bằng ngoan ngoãn tuân theo nên đã uống nó.” Thương Lâm nói rất chậm rãi, dường như đang cố gắng trấn định lại cảm xúc trong quá trình kể. “Uống thuốc kia không bao lâu, em liền cảm thấy người không còn chút sức lực nào, cho nên em cứ tưởng thuốc ấy là để khiến người ta mất đi sức lực…”
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Dịch Dương. “Có khi nào em đã đoán sai rồi không?” Cô dừng lại một chút. “Chẳng phải trong mấy tiểu thuyết võ hiệp đã viết thế sao? Thuốc độc gì mà có thể khiến người ta chết tức tưởi sau vài tháng ấy…”
“Im miệng.” Anh lạnh lùng ngắt lời cô, hít một hơi thật sâu. “Vương Hải, đến Thượng Dược Cục hối thúc một chút, bảo cả bốn ngự y đang trực đều đến đây cho trẫm.”
Vương Hải nhận lệnh, đi ngay. Thương Lâm thấy sắc mặt Dịch Dương hơi kém, không biết sao cô lại thấy áy náy, do dự nói. “Thật ra cũng chưa chắc là vậy mà. Anh xem, nếu Tô Kị thật sự cho em uống thuốc độc thì sao lúc ấy không dùng nó để uy hiếp anh? Chính vì hắn hoàn toàn không nhắc đến chuyện này nên em mới nhất thời không nhớ ra. Nói không chừng là do em đã suy nghĩ quá nhiều, viên thuốc ấy chỉ là thuốc khiến người ta không còn sức lực…”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Dịch Dương, giọng của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì nhún vai tỏ vẻ thờ ơ. “Đừng có nhìn em như thế. Cơ thể của em, em còn không gấp thì anh gấp cái gì?”
Không biết tại sao nhưng Thương Lâm có một cảm giác vô cớ rằng mình hiểu Tô Kị, cứ cảm thấy hắn sẽ không hại chết cô. Cho dù hắn có cho cô uống thuốc độc, có châm chọc cay nghiệt hay gì gì đó thì vào thời khắc cuối cùng cũng sẽ xuất hiện.
Dịch Dương nghe thế thì im lặng giây lát, vươn tay vuốt tóc cô, giọng rất thản nhiên. “Đây không phải là cơ thể của em mà là của Hạ Lan Tích.” Anh dừng một chút. “Có điều, bây giờ nó là của anh.” Anh nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung thêm một câu. “Cho dù bây giờ không phải thì sớm muộn gì cũng phải.”
Thương Lâm nghĩ một lát mới hiểu ra ý của anh. Cái gã này lại trêu chọc cô nữa rồi! Không chỉ thế, còn làm ra vẻ đường hoàng đứng đắn.
Thật là kỳ cục. Đây là dáng vẻ lo lắng cho sự an nguy của cô sao?
Cô hất tay anh ra với gương mặt không chút biểu cảm. “Xin đừng dùng bàn tay của Từ Triệt để chạm vào em. Em không có hảo cảm gì với cơ thể của tên ngựa đực này nên tạm thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với nó. Cảm ơn!”
Dịch Dương nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi buồn bực quay đầu đi.
***
Ngự y nhanh chóng được triệu đến. Thương Lâm ngoan ngoãn để mặc cho bọn họ bắt mạch cho mình, sau đó nhìn Dịch Dương dẫn bọn họ ra ngoài. Cô kiên nhẫn đợi thêm một lát, cuối cùng thì hoàng đế bệ hạ cũng chậm rãi quay lại.
“Thế nào rồi?” Cô hỏi.
“Ngự y không phát hiện ra gì cả. Bọn họ nói ngoại trừ hơi suy nhược ra thì em không có vấn đề gì khác.”
Thương Lâm chớp chớp mắt. “Thật không?”
Dịch Dương gật đầu. “Thật mà.”
Thương Lâm thở phào một hơi, sau đó cô nghe Dịch Dương nói. “Có điều anh vẫn chưa yên tâm nên định tìm Tô Kị để tán gẫu chuyện đời một chút.”
Thương Lâm hết biết nói gì. Cô âm thầm cầu nguyên thay cho Tô Kị.
Cô cúi đầu, cho nên không phát hiện ra phía trên đầu cô, Dịch Dương đang lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rối ren.
Bất luận thế nào thì phản ứng của cô lúc này cũng quá ư là trấn tĩnh. Lẽ nào cô không sợ sao? Không, không thể nào. Đúng là đêm hôm ấy cô đã hy sinh quên mình vì anh, nhưng đó cũng là do tình thế bất đắc dĩ. Những lúc khác, bọn họ đều hết sức quý trọng tính mạng.
Nếu không phải cô không sợ tính mạng nguy hiểm thì chỉ có một cách để giải thích cho thái độ của cô lúc này, đó chính là cô không hề lo lắng Tô Kị sẽ làm hại đến tính mạng của cô.
Có lẽ ngay cả cô cũng không phát hiện ra, nhưng trong tiềm thức của cô, đúng là hơi tin tưởng Tô Kị.
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì trong những ngày đó?
Trong lòng có một cảm giác khó chịu lướt nhanh qua, anh bắt đầu hối hận vì đêm đó đã để cho Tô Kị chạy thoát. Lẽ ra anh phải bắt Tô Kị về, nhốt trong nhà lao, tra hỏi kỹ càng xem rốt cuộc thì hắn đã làm gì với cô. Về phần Hoắc Hoằng, anh có thể nghĩ cách khác để đối phó.
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì anh lập tức tỉnh táo lại, và bị ý tưởng vừa rồi của mình làm chấn kinh.
Kinh nghiệm trong quân đội nhiều năm đã tạo cho anh một thói quen, trong bất cứ tình huống nào cũng có thể lựa chọn ra biện pháp hoàn hảo nhất, không thể vì một chi tiết nhỏ nhặt nào mà nhượng bộ, để khỏi phải làm hỏng thời cơ.
Nhưng vừa rồi, anh lại định bỏ qua cách thức hoàn hảo nhất, chỉ vì muốn dạy dỗ Tô Kị một phen.
Lẽ nào… đây chính là cảm giác ghen tuông mà người ta nói?
Anh ngẩn ngơ trong giây lát, môi từ từ nở một nụ cười khổ.
Anh chống trán thở dài một tiếng, có chút bất lực khi nghĩ rằng thì ra mình cũng có ngày mất đi lý trí.
***
Thương Lâm không hề hay biết rằng lúc này, người đàn ông vừa tuyên bố sẽ theo đuổi mình kia lòng đang dậy sóng. Sau khi khôi phục lại tinh thần, cô quay về với quỹ đạo thường ngày, và đương nhiên nhớ tới những chuyện mà mình chưa xử lý xong trước khi xuất cung.
Thẩm Hương – tỷ muội tốt của Tô Cẩm, cô từng nhận lời với nàng ta là sẽ điều tra cái chết của Tô Cẩm.
Nói thật thì chuyện này khiến cô hơi đau đầu, bởi vì theo như cô đoán thì tám chín mươi phần trăm là do Hoắc Tử Nhiêu làm. Nhưng trước mắt, bọn họ không thể liều lĩnh trị tội nàng ta, cho nên dù có tra ra thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Cô còn đang rối rắm thì Dịch Dương đã bâng quơ ra lệnh. “Đi tuyên Thẩm Hương tới đây, trẫm có chuyện muốn hỏi cô ta.”
Anh trực tiếp ra lệnh cho cung nữ nên Thương Lâm cũn không tiện ngăn cản, đành phải mặc cho cung nữ nhận mệnh lệnh đi ngay.
“Anh định hỏi gì?” Cô nói thật nhỏ.
“Không có gì. Chẳng qua nếu cô ta đã nói cho em biết chuyện đêm hôm đó thì anh cũng phải làm cho rõ ràng mới được.” Anh nhẹ nhàng trả lời.
Tuy ngoài mặt có vẻ nghiêm chỉnh nhưng trong lòng anh lại có suy nghĩ khác. Nhớ tới cảm giác khó chịu vừa rồi, Dịch Dương cảm thấy mình cần được chút an ủi. Sau ‘một giây’ đấu tranh nội tâm, anh liền điềm nhiên như không nắm lấy tay phải của cô. Thương Lâm không muốn cho anh nắm nên né tránh một chút. Nhưng anh vẫn không chịu buông tha, có vẻ như chưa nắm được thì chưa chịu thôi.
Hôm nay Thương Lâm mặc một chiếc màu chàm, có ống tay áo rất rộng nên lúc này rất tiện lợi cho anh và cô giằng co trong tay áo. Sau vài lần giằng qua giằng lại, tay của cô bị anh nắm chặt, không thể nhúc nhích.
“Bệ hạ…” Vì ngần ngại cung nữ bên cạnh nên cô không dám hỗn xược, vì thế nở nụ cười giả tạo. “Thần thiếp vẫn chưa đồng ý với người mà…”
Nếu chưa phải bạn trai bạn gái thì xin anh đàng hoàng một chút.
Anh ‘à’ một tiếng. “Trẫm biết, cho nên mới nắm tay nàng lúc này.” Ý anh là biết ở trước mặt người ngoài em không dám né tránh nên mới cố ý sàm sỡ một chút.
Thương Lâm tức tối. “Lưu manh.”
Dịch Dương bỗng nhiên bật cười. “Nói tới mới nhớ, có chuyện này anh vừa phát hiện ra.” Anh nói thật nhỏ. “Em vừa nói em không có hảo cảm gì với cơ thể của tên ngựa đực này nên tạm thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với nó.”
“Anh biết thì tốt rồi!” Thương Lâm nghiến răng.
“Không không không! Em chưa hiểu ý anh muốn nói.” Dịch Dương cười hì hì. “Em nói ‘tạm thời’.”
Thương Lâm ngơ ngác.
“Tạm thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với nó. Hay nói cách khác, qua một thời gian nữa là được đúng không?” Dịch Dương cười tủm tỉm. “Không ngờ tính giác ngộ của em cũng cao ghê nhỉ. Biết mình không cầm lòng được bao lâu nữa nên sớm nói ra trước.”
Thương Lâm không ngờ trong lúc vô tình mình đã bị anh chộp ngay sơ hở như vậy. Trong cơn tức giận, cô ngắt véo lên cánh tay anh thật mạnh. Những lúc thế này, móng tay dài được nuôi lâu nay đã phát huy công dung. Dịch Dương bị véo tới nỗi mày hơi nhăn lại nhưng vẫn không chịu buông tay cô ra.
“Coi chừng móng tay.” Thậm chí anh còn tỉ mỉ dặn dò cô. “Nếu không cẩn thận làm gãy móng tay thì người sau sẽ là em đấy.”
Cuối cùng thì Thương Lâm đã nhận thức được rằng bất luận là so về mặt dày hay trình độ lưu manh thì cô đều không phải đối thủ của anh, cho nên đành ôm hận, thôi không đấu tranh nữa.
Vì thế, Dịch Dương được nắm tay cô như ước nguyện, mặt thì tỏ vẻ nghiêm trang ngồi đợi Thẩm Hương đến.
***
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không đợi được Thẩm Hương.
Hơn nửa canh giờ sau, rốt cuộc cung nữ đi truyền Thẩm Hương cũng trở về, ấp a ấp úng nói đã tìm cả Hàm Thúy Các nhưng vẫn không tìm được tung tích của Thẩm Hương.
“Nô tì cũng đã hỏi những cung nữ thân thiết với cô ấy, họ đều nói từ mấy ngày trước đã không thấy cô ấy đâu cả, không biết là đi đâu rồi.”
Thương Lâm và Dịch Dương đưa mắt nhìn nhau, lòng dâng lên dự cảm không lành.
Sự thật chứng minh, dự cảm của Thương Lâm là hoàn toàn chính xác. Một ngày sau, thi thể của Thẩm Hương được người ta mò lên từ dưới một cái giếng trong Hạnh Viên. Nghe những người có mặt lúc ấy kể lại, khi thi thể được vớt lên thì đã bị ngâm nước tới trương phình lên, vừa nhìn là biết đã bị ném xuống đó mấy ngày.
Nói cách khác, trong mấy ngày Thương Lâm không ở trong cung, nàng ta đã bị người ta âm thầm sát hại.
***
“Lát nữa ngự y sẽ đến đây, hãy để ông ấy bắt mạch cho em thật kỹ.” Dịch Dương bỗng nhiên lên tiếng, kéo Thương Lâm thoát khỏi dòng suy tư. “Hôm qua em ngủ nên không tiện khám, hôm nay kiểm tra lại một lần cho yên tâm.”
Mặc dù theo anh thấy thì chắc là cô không có vấn đề gì.
Thương Lâm nghe anh nói vậy thì cũng lập tức nhớ ra điều gì đó. “Đúng rồi, á huyệt của em là do anh giải sao?” Hôm qua không chú ý đến điều này, nhưng rõ ràng trước khi ngủ cô vẫn chưa nói chuyện được, thức dậy thì đã có thể nói chuyện, vậy lúc ngủ đã xảy ra chuyện gì sao?
Ai ngờ Dịch Dương nghe thế, không chỉ không gật đầu mà còn khẽ nhíu mày, bộ dáng có vẻ nghi hoặc. “Hắn điểm á huyệt của em?”
Thương Lâm im lặng nhìn Dịch Dương. Nếu anh không phát hiện ra thì chắc chắn không phải do anh sai người ta giải huyệt, có lẽ là thời gian trôi qua thì huyệt đạo liền tự giải. Nhưng vấn đề là…
“Tại sao lúc đó hắn lại điểm á huyệt của em?” Dịch Dương nhỏ giọng lại, cảm giác bất an thoáng xuất hiện.
Rõ ràng lúc ấy phải trao đổi con tin, Tô Kị giải huyệt đạo trên người cô nhưng chỉ dể lại á huyệt không giải, điều này đúng là hơi kỳ lạ.
“Trừ phi lúc đó hắn không muốn em nói ra chuyện gì đó…” Anh nhẹ nhàng nói.
Đầu Thương Lâm bỗng hiện lên hình ảnh trên hành lang đọng đầy tuyết, một người đàn ông mặt không chút biểu cảm, thái độ cương quyết buộc cô phải uống một viên thuốc đen thui.
Lẽ nào…
“Hắn ép em phải uống một viên thuốc.” Thương Lâm thì thào.
Mắt Dịch Dương bỗng sáng quắc lên, nhìn thẳng vào cô. “Em nói gì?”
“Sáng ngày ra khỏi thành, hắn phái thuộc hạ đưa tới một viên thuốc, bảo em uống vào. Tình hình lúc ấy em hoàn toàn không thể phản kháng được, em nghĩ so với việc bị bóp nát cằm để nhét vào thì chi bằng ngoan ngoãn tuân theo nên đã uống nó.” Thương Lâm nói rất chậm rãi, dường như đang cố gắng trấn định lại cảm xúc trong quá trình kể. “Uống thuốc kia không bao lâu, em liền cảm thấy người không còn chút sức lực nào, cho nên em cứ tưởng thuốc ấy là để khiến người ta mất đi sức lực…”
Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn Dịch Dương. “Có khi nào em đã đoán sai rồi không?” Cô dừng lại một chút. “Chẳng phải trong mấy tiểu thuyết võ hiệp đã viết thế sao? Thuốc độc gì mà có thể khiến người ta chết tức tưởi sau vài tháng ấy…”
“Im miệng.” Anh lạnh lùng ngắt lời cô, hít một hơi thật sâu. “Vương Hải, đến Thượng Dược Cục hối thúc một chút, bảo cả bốn ngự y đang trực đều đến đây cho trẫm.”
Vương Hải nhận lệnh, đi ngay. Thương Lâm thấy sắc mặt Dịch Dương hơi kém, không biết sao cô lại thấy áy náy, do dự nói. “Thật ra cũng chưa chắc là vậy mà. Anh xem, nếu Tô Kị thật sự cho em uống thuốc độc thì sao lúc ấy không dùng nó để uy hiếp anh? Chính vì hắn hoàn toàn không nhắc đến chuyện này nên em mới nhất thời không nhớ ra. Nói không chừng là do em đã suy nghĩ quá nhiều, viên thuốc ấy chỉ là thuốc khiến người ta không còn sức lực…”
Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Dịch Dương, giọng của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thì nhún vai tỏ vẻ thờ ơ. “Đừng có nhìn em như thế. Cơ thể của em, em còn không gấp thì anh gấp cái gì?”
Không biết tại sao nhưng Thương Lâm có một cảm giác vô cớ rằng mình hiểu Tô Kị, cứ cảm thấy hắn sẽ không hại chết cô. Cho dù hắn có cho cô uống thuốc độc, có châm chọc cay nghiệt hay gì gì đó thì vào thời khắc cuối cùng cũng sẽ xuất hiện.
Dịch Dương nghe thế thì im lặng giây lát, vươn tay vuốt tóc cô, giọng rất thản nhiên. “Đây không phải là cơ thể của em mà là của Hạ Lan Tích.” Anh dừng một chút. “Có điều, bây giờ nó là của anh.” Anh nghĩ ngợi một chút rồi bổ sung thêm một câu. “Cho dù bây giờ không phải thì sớm muộn gì cũng phải.”
Thương Lâm nghĩ một lát mới hiểu ra ý của anh. Cái gã này lại trêu chọc cô nữa rồi! Không chỉ thế, còn làm ra vẻ đường hoàng đứng đắn.
Thật là kỳ cục. Đây là dáng vẻ lo lắng cho sự an nguy của cô sao?
Cô hất tay anh ra với gương mặt không chút biểu cảm. “Xin đừng dùng bàn tay của Từ Triệt để chạm vào em. Em không có hảo cảm gì với cơ thể của tên ngựa đực này nên tạm thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với nó. Cảm ơn!”
Dịch Dương nghẹn họng, nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi buồn bực quay đầu đi.
***
Ngự y nhanh chóng được triệu đến. Thương Lâm ngoan ngoãn để mặc cho bọn họ bắt mạch cho mình, sau đó nhìn Dịch Dương dẫn bọn họ ra ngoài. Cô kiên nhẫn đợi thêm một lát, cuối cùng thì hoàng đế bệ hạ cũng chậm rãi quay lại.
“Thế nào rồi?” Cô hỏi.
“Ngự y không phát hiện ra gì cả. Bọn họ nói ngoại trừ hơi suy nhược ra thì em không có vấn đề gì khác.”
Thương Lâm chớp chớp mắt. “Thật không?”
Dịch Dương gật đầu. “Thật mà.”
Thương Lâm thở phào một hơi, sau đó cô nghe Dịch Dương nói. “Có điều anh vẫn chưa yên tâm nên định tìm Tô Kị để tán gẫu chuyện đời một chút.”
Thương Lâm hết biết nói gì. Cô âm thầm cầu nguyên thay cho Tô Kị.
Cô cúi đầu, cho nên không phát hiện ra phía trên đầu cô, Dịch Dương đang lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt rối ren.
Bất luận thế nào thì phản ứng của cô lúc này cũng quá ư là trấn tĩnh. Lẽ nào cô không sợ sao? Không, không thể nào. Đúng là đêm hôm ấy cô đã hy sinh quên mình vì anh, nhưng đó cũng là do tình thế bất đắc dĩ. Những lúc khác, bọn họ đều hết sức quý trọng tính mạng.
Nếu không phải cô không sợ tính mạng nguy hiểm thì chỉ có một cách để giải thích cho thái độ của cô lúc này, đó chính là cô không hề lo lắng Tô Kị sẽ làm hại đến tính mạng của cô.
Có lẽ ngay cả cô cũng không phát hiện ra, nhưng trong tiềm thức của cô, đúng là hơi tin tưởng Tô Kị.
Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì trong những ngày đó?
Trong lòng có một cảm giác khó chịu lướt nhanh qua, anh bắt đầu hối hận vì đêm đó đã để cho Tô Kị chạy thoát. Lẽ ra anh phải bắt Tô Kị về, nhốt trong nhà lao, tra hỏi kỹ càng xem rốt cuộc thì hắn đã làm gì với cô. Về phần Hoắc Hoằng, anh có thể nghĩ cách khác để đối phó.
Ý nghĩ này vừa nảy ra thì anh lập tức tỉnh táo lại, và bị ý tưởng vừa rồi của mình làm chấn kinh.
Kinh nghiệm trong quân đội nhiều năm đã tạo cho anh một thói quen, trong bất cứ tình huống nào cũng có thể lựa chọn ra biện pháp hoàn hảo nhất, không thể vì một chi tiết nhỏ nhặt nào mà nhượng bộ, để khỏi phải làm hỏng thời cơ.
Nhưng vừa rồi, anh lại định bỏ qua cách thức hoàn hảo nhất, chỉ vì muốn dạy dỗ Tô Kị một phen.
Lẽ nào… đây chính là cảm giác ghen tuông mà người ta nói?
Anh ngẩn ngơ trong giây lát, môi từ từ nở một nụ cười khổ.
Anh chống trán thở dài một tiếng, có chút bất lực khi nghĩ rằng thì ra mình cũng có ngày mất đi lý trí.
***
Thương Lâm không hề hay biết rằng lúc này, người đàn ông vừa tuyên bố sẽ theo đuổi mình kia lòng đang dậy sóng. Sau khi khôi phục lại tinh thần, cô quay về với quỹ đạo thường ngày, và đương nhiên nhớ tới những chuyện mà mình chưa xử lý xong trước khi xuất cung.
Thẩm Hương – tỷ muội tốt của Tô Cẩm, cô từng nhận lời với nàng ta là sẽ điều tra cái chết của Tô Cẩm.
Nói thật thì chuyện này khiến cô hơi đau đầu, bởi vì theo như cô đoán thì tám chín mươi phần trăm là do Hoắc Tử Nhiêu làm. Nhưng trước mắt, bọn họ không thể liều lĩnh trị tội nàng ta, cho nên dù có tra ra thì cũng chẳng giải quyết được gì.
Cô còn đang rối rắm thì Dịch Dương đã bâng quơ ra lệnh. “Đi tuyên Thẩm Hương tới đây, trẫm có chuyện muốn hỏi cô ta.”
Anh trực tiếp ra lệnh cho cung nữ nên Thương Lâm cũn không tiện ngăn cản, đành phải mặc cho cung nữ nhận mệnh lệnh đi ngay.
“Anh định hỏi gì?” Cô nói thật nhỏ.
“Không có gì. Chẳng qua nếu cô ta đã nói cho em biết chuyện đêm hôm đó thì anh cũng phải làm cho rõ ràng mới được.” Anh nhẹ nhàng trả lời.
Tuy ngoài mặt có vẻ nghiêm chỉnh nhưng trong lòng anh lại có suy nghĩ khác. Nhớ tới cảm giác khó chịu vừa rồi, Dịch Dương cảm thấy mình cần được chút an ủi. Sau ‘một giây’ đấu tranh nội tâm, anh liền điềm nhiên như không nắm lấy tay phải của cô. Thương Lâm không muốn cho anh nắm nên né tránh một chút. Nhưng anh vẫn không chịu buông tha, có vẻ như chưa nắm được thì chưa chịu thôi.
Hôm nay Thương Lâm mặc một chiếc màu chàm, có ống tay áo rất rộng nên lúc này rất tiện lợi cho anh và cô giằng co trong tay áo. Sau vài lần giằng qua giằng lại, tay của cô bị anh nắm chặt, không thể nhúc nhích.
“Bệ hạ…” Vì ngần ngại cung nữ bên cạnh nên cô không dám hỗn xược, vì thế nở nụ cười giả tạo. “Thần thiếp vẫn chưa đồng ý với người mà…”
Nếu chưa phải bạn trai bạn gái thì xin anh đàng hoàng một chút.
Anh ‘à’ một tiếng. “Trẫm biết, cho nên mới nắm tay nàng lúc này.” Ý anh là biết ở trước mặt người ngoài em không dám né tránh nên mới cố ý sàm sỡ một chút.
Thương Lâm tức tối. “Lưu manh.”
Dịch Dương bỗng nhiên bật cười. “Nói tới mới nhớ, có chuyện này anh vừa phát hiện ra.” Anh nói thật nhỏ. “Em vừa nói em không có hảo cảm gì với cơ thể của tên ngựa đực này nên tạm thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với nó.”
“Anh biết thì tốt rồi!” Thương Lâm nghiến răng.
“Không không không! Em chưa hiểu ý anh muốn nói.” Dịch Dương cười hì hì. “Em nói ‘tạm thời’.”
Thương Lâm ngơ ngác.
“Tạm thời không muốn tiếp xúc quá nhiều với nó. Hay nói cách khác, qua một thời gian nữa là được đúng không?” Dịch Dương cười tủm tỉm. “Không ngờ tính giác ngộ của em cũng cao ghê nhỉ. Biết mình không cầm lòng được bao lâu nữa nên sớm nói ra trước.”
Thương Lâm không ngờ trong lúc vô tình mình đã bị anh chộp ngay sơ hở như vậy. Trong cơn tức giận, cô ngắt véo lên cánh tay anh thật mạnh. Những lúc thế này, móng tay dài được nuôi lâu nay đã phát huy công dung. Dịch Dương bị véo tới nỗi mày hơi nhăn lại nhưng vẫn không chịu buông tay cô ra.
“Coi chừng móng tay.” Thậm chí anh còn tỉ mỉ dặn dò cô. “Nếu không cẩn thận làm gãy móng tay thì người sau sẽ là em đấy.”
Cuối cùng thì Thương Lâm đã nhận thức được rằng bất luận là so về mặt dày hay trình độ lưu manh thì cô đều không phải đối thủ của anh, cho nên đành ôm hận, thôi không đấu tranh nữa.
Vì thế, Dịch Dương được nắm tay cô như ước nguyện, mặt thì tỏ vẻ nghiêm trang ngồi đợi Thẩm Hương đến.
***
Nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn không đợi được Thẩm Hương.
Hơn nửa canh giờ sau, rốt cuộc cung nữ đi truyền Thẩm Hương cũng trở về, ấp a ấp úng nói đã tìm cả Hàm Thúy Các nhưng vẫn không tìm được tung tích của Thẩm Hương.
“Nô tì cũng đã hỏi những cung nữ thân thiết với cô ấy, họ đều nói từ mấy ngày trước đã không thấy cô ấy đâu cả, không biết là đi đâu rồi.”
Thương Lâm và Dịch Dương đưa mắt nhìn nhau, lòng dâng lên dự cảm không lành.
Sự thật chứng minh, dự cảm của Thương Lâm là hoàn toàn chính xác. Một ngày sau, thi thể của Thẩm Hương được người ta mò lên từ dưới một cái giếng trong Hạnh Viên. Nghe những người có mặt lúc ấy kể lại, khi thi thể được vớt lên thì đã bị ngâm nước tới trương phình lên, vừa nhìn là biết đã bị ném xuống đó mấy ngày.
Nói cách khác, trong mấy ngày Thương Lâm không ở trong cung, nàng ta đã bị người ta âm thầm sát hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.