Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 17: Chuyện Bên Hồ Sen (1)
AnhChoEmMotDoaQuynh
20/04/2021
Người chết là Trầm Châu, một người xuất thân con gái nhà thư hương làm nghề dệt vải bên một ao sen. Ao sen này rất có tiếng tăm, cảnh sắc tao nhã sen nở đình đình cao vút, đến mùa sen nở nhiều người lui tới nên việc làm ăn của cô ta cũng rất tốt. Thước lụa dệt ra óng ánh ướp hương sen từ đó cũng được nhiều người biết đến.
Tuy nhiên Thanh Hồn ở đây đã lâu không hề nghe tới danh tiếng của ao sen này, cảnh đẹp nhất trong thành không phải bên hồ Phồn Xuân sao?
Còn về tơ lụa trong thành chỉ nghe danh của tiệm vải Phúc Giang thôi.
Tình lang của cô ta một thời là Kỳ Cơ, cũng là xuất thân thư hương cốt cách phi phàm người ngoài đồn đại tướng mạo như ngọc. Phẩm cách thanh cao, ôn hòa điềm đạm xưa kia mang ơn Trầm Châu nên mới tận tình chăm sóc. Tình cảm một thời cũng hết sức mặn nồng rồi một ngày gặp được bóng hồng của đời mình, đôi lần đắn đo không dám mở lời phụ bạc người xưa. Đến khi tình đã thắm nồng, không thể cưỡng lại trái tim mình đành có lỗi với tình cũ. Từ một cô gái bị bỏ rơi trở thành người bị nói tham vọng đeo bám, bao nhiêu vàng ngọc bù đắp cũng không đủ cứ đòi hỏi không ngừng. Giờ thấy cô ta mất mạng, xung quanh đều thay đổi thái độ tỏ ra đau xót thương hại, thì thầm không thôi. Mở miệng ra là cô gái này rất hiền lành ngoan ngoãn, bình thường rất được lòng mọi người không xảy ra hiềm khích với ai.
Không biết lời nào mới là đúng.
Lam Mễ Mễ không ngừng chửi rủa hai người kia, phẫn nộ tức giận nghiến răng cào đánh gì cũng làm. Hạ nhân theo hầu Diệp Quý Châu phải ngăn cô ta lại, quát tháo, xô đẩy loạn vô cùng. Bạch Diệp phải mất một lúc lâu mới cản bọn họ lại đuổi họ đứng một bên.
Chu Nhuận Thành nhìn bộ quần áo tinh tú hoa lệ mà nạn nhân mặc, tơ lụa mềm mại như da dẻ em bé. Đó là một bộ y phục xanh lam bó thật chặt thêu mây trời đạm đạm, vầng dương hé lộ, hai cánh chim bay, trên cổ đeo đầy trang sức quý giá. Khắp nơi đều thêu bằng mười sợi chỉ bạc điểm xuyến một sợi chỉ màu bất kỳ, mỗi lúc mỗi đổi, đủ màu sắc pha lẫn, đính đá quý kiêu sa mà không lòe loẹt. Đưa thi thể ra ngoài bình sứ, hai cánh tay đầm vết tím bầm, quần áo nhăn nhúm, còn bó rất chặt, là khi nạn nhân mất mạng mới mặc vào.
Người này Nhuận Thành cũng biết, là một thôn nữ nghèo tiền đâu ra mà mặc một bộ quần áo như này chứ? Việc cô ta bị nhét vào bình sứ cũng hết sức kỳ quái, là cố ý kiếm chuyện hay là do vội vã nên giấu đại thi thể vào đây?
Đang lúc suy nghĩ đột nhiên bị cụng đầu một cái, trước giờ ít ai lại phá đám lúc xem thi thể cho nên lập tức ngẩng đầu lên xem, hóa ra là Thanh Hồn đang nhìn chằm chằm vào bộ y phục kia ra sức nghiền ngẫm tỉ mỉ.
Chu Nhuận Thành cũng cẩn thận nhìn nó hồi lâu không tìm ra điểm gì lạ thường, hỏi: "Ngươi phát hiện ra gì sao?"
"Bộ y phục rất đẹp."
"..."
"Giày đâu?" Nhuận Thành hỏi.
"Không thấy, từ đầu đã không mang, gót chân nàng ta dính bùn đất. Gấu váy hơi ướt, trước ngực cũng vậy, giống như tẩy rửa qua. Đã thay y phục rồi thì cần gì phải tẩy rửa nữa, có thể nơi xảy ra chuyện không sạch sẽ, không loại trừ trường hợp là do hung thủ quá cẩn thận." Y tiện miệng hỏi thêm: "Đã tìm ra hung khí chưa?"
Nhuận Thành nghe quá nhanh thấy kỳ quái hỏi lại: "Bề mặt vết thương hiện rõ dấu dây thừng ngươi không nhìn thấy sao?"
Y chột dạ nói: "Dây thừng thì không nói, ý ta là nó lấy từ đâu?"
"Là dây thừng dùng buộc rương vàng hàng gánh đi, ta vừa đi một vòng, phát hiện rương đựng tượng vàng quan âm đã mất rồi."
Một người đang bị gom về một chỗ sốt ruột hỏi: "Thế tượng quan âm đó?"
"Vẫn còn."
"Hôm nay cô ta ở phòng nào?" Lục Khuynh Tâm sau khi làm bớt hơi rượu trong người cũng vô chủ đề: "Ở trên hay dưới lầu?"
Chân mày Bạch Diệp hơi nhướng.
Chưởng quầy nói: "Cô ta không trọ ở đây."
"Thế tìm được bộ y phục cũ của cô ta chưa? Người đi vậy dây thừng siết cổ ở đâu?"
"Chưa thấy."
Chu Nhuận Thành vuốt mái tóc của cô ta, nói: "Mới chết không lâu, vẫn có thể... "
Nhìn hành động vuốt ve mái tóc của Chu Nhuận Thành, y nổi cả da gà, lời nói mập mờ mấy người này đang có ý định làm chuyện gì xấu với thi thể cô nương nhà người ta đó chứ.
"Thế thì nhanh chuẩn bị đi."
*****
"Đây, là có ý gì?"
Thanh Hồn nhìn quỷ hỏa u lam cháy trên tế đàn quanh thi thể. Bạch Diệp ở bên cạnh cầm cây dao nằm trong bát máu của mình lên, đứng trước Trầm Châu kính cẩn xin thi thể một ít tóc dẫn đường. Tóc nàng ta cắt ra nằm trên bàn tay Bạch Diệp chẳng khác gì một dải lụa đen bóng mềm mại, những giọt máu như bắt đầu có sức sống bám lấy nhánh tóc trượt dài xuống, quấn quýt, thâm nhập vào từng sợi biến tất cả thành màu đỏ, những giọt máu đọng trên đó nhìn như trang sức hồng ngọc giũ mạnh cũng không rơi.
"Nhìn không thấy sao, gọi hồn lên hỏi chuyện đó."
Hỏi người, người có thể nói dối.
Hỏi hồn, hồn chỉ có thể trả lời hoặc chọn im lặng giam lấy chính mình trong biển khổ.
Đây là chiêu thức của Bạch Diệp, khi hỏi chuyện Bạch Diệp phải gửi hồn vào vật dụng gì đó liên quan đến người chết, dựa vào đó mà tìm ra hồn phách người đó mắc kẹt ở đâu trên dương gian. Điểm yếu của chiêu thức này là không thể làm một mình, một khi tách hồn người lập trận rơi vào trạng thái 'chết giả'. Phải có người canh chừng bên ngoài giữ quỷ hỏa u lam không tan, bảo vệ thân xác người lập đàn. Và quan trọng hơn gọi người tỉnh dậy khi thời gian một canh giờ kết thúc hoặc là khi hồn ma kia bị diêm phủ gọi đi, Hắc Bạch Vô Thường có thể bắt cả hai đi luôn.
Thanh Hồn nhìn Bạch Diệp dần chìm trong quỷ hỏa u lam, cảm thấy rất mờ mịt.
Bạch Diệp rơi vào không gian rộng lớn, tối thui. Mò mẫm một lúc tìm được một cột sáng bao quanh thiếu nữ áo xanh, tóc dùng vải lụa vấn gọn gàng không một trang sức điểm xuyết duy chỉ nụ cười làm sáng bừng gương mặt hiền lành chất phác kia.
Nàng ta đang dệt vải.
Đây là hình ảnh của nàng ta trước khi chết, đến khi chết đi vẫn ngồi bên khung cửi dệt vải.
"Trầm cô nương?"
Nàng ta ngơ ngác: "Huynh chính là Hắc Bạch Vô Thường sao?"
"Không phải, ta đến điều tra án mạng của cô."
Nghe thế nàng ta cúi gầm mặt im lặng không nói.
"Cô có chuyện gì cứ việc nói với ta, ta nhất định tìm ra hung thủ giết hại cô." Kí ức của hồn ma không nhiều, đôi khi do vài vấn đề khó lý giải mà trở nên ngu ngơ. Thậm chí có những hồn ma dù thù hận sâu dày, biến thành lệ quỷ cũng không nhớ vì sao sinh hận. Chỉ muốn giết người trả thù mà thôi. Mấy việc phát sinh này đa phần là do người chết bị dùng cách thức tà ác giết chết, hồn bị tổn thương nứt vỡ hoặc là bị giam trong thời gian dài.
Những việc trên đều có thể hiểu, Bạch Diệp còn từng gặp phải trường hợp nạn nhân bị tấn công từ phía sau cả hung thủ còn chưa thấy mặt, cũng không thèm tìm hiểu nguyên nhân chết mà đi 'đẩy đưa' với cai ngục.
Thấy cô ta im lặng, Bạch Diệp nói tiếp: "Ta có thể giúp chết an lòng."
Trầm Châu suy nghĩ rất lâu, Bạch Diệp nghĩ cô ta không nhớ nổi định hỏi vài câu gợi ý, cô ta điềm tĩnh lắc đầu nói: "Đa tạ công tử, chuyện này hay là bỏ qua đi."
Bạch Diệp sửng sốt: "Cô nương?"
Vai cô ta run run, vẫn không chịu nói ra.
Bạch Diệp hạ thấp chân mày bề ngoài càng trở nên đáng sợ: "Cô nương, đây là một tội ác cô không thể vì tình riêng mà bỏ qua được, ngày nào đó tội ác leo thang không chỉ mình cô mà còn rất nhiều nạn nhân khác sẽ phải."
"Không đâu, ta tin là như thế." Động tác của cô ta với khung cửi vẫn đều tăm tắp đôi mắt rủ xuống che giấu cảm xúc: "Sẽ không có thêm người chết nào nữa đâu."
"Dựa vào đâu mà cô nghĩ như vậy." Bạch Diệp càng lúc càng giống hung thần ác thú. Hết người không biết gì lo yêu đương nhăng nhít đến người biết rõ mà không chịu hợp tác. Ngày xưa mình tầm sư học đạo, khi học môn này không chọn ngày hay sao?
"Lẽ nào, là Kỳ Cơ?"
"Không phải." Cô ta nhíu chặt mày: "Không phải hắn... "
Trước đó còn khóc lóc giờ lại lạnh mặt không muốn nhắc đến, có ma mới tin là không liên quan đến hắn, Bạch Diệp nói vài câu thăm dò: "Thi thể của cô được đặt trong bình gốm Diệp Quý Châu mang tới, hung khí chưa tìm ra, y phục được thay mới là tơ lụa thượng hạng, trang sức giá trị, cô nói xem là có ý gì?"
Chân mày cô ta nhướng lên động tác cũng dần chậm lại.
"Cô nương... "
"Chuyện của ta, mọi người đừng xen vào nữa... coi như ta xin các người... "
Bạch Diệp "..."
"Nhị ca..."
"Nhị ca, nhị ca..."
"Trầm cô nương hắn đã phụ cô rồi, cô cần gì..."
Cô ta thở hắt: "Không phải là hắn, công tử tin ta đi, không phải hắn giết ta."
Khi Lục Khuynh Tâm lôi được Bạch Diệp ra cả hai đều bị thương, Bạch Diệp nhìn vết thương trên người hắn trừng mắt: "Đệ gấp cái gì ta tự biết canh giờ."
Hắn nhợt nhạt nói: "Đệ sợ."
Những lời mắng chửi nghẹn trong họng chậm rì rì thở ra: "Xem vết thương trước đã."
Cả người đều đổ mồ hôi nhớp nhác, Lục Khuynh Tâm tắm xong nghe tiếng bên ngoài có người gõ cửa, gọi: "Lục công tử ta đến xem vết thương cho người."
"Vào đi."
Thanh Hồn đẩy cửa vào bưng một khay gỗ, bên trên ngay ngắn lư hương nhỏ, thuốc, băng trắng, nến và dao. Hắn nhìn bộ dạng của y rất hoài nghi: "Có làm được không đấy."
Hắn bị phần lớn là nội thương, một vết thương nhỏ khi đưa tay vào u lam không đáng ngại, không hiểu sao khi y bước vào hắn có linh cảm vết thương mình sẽ ngày càng nghiêm trọng: "Đừng có chữa lợn lành thành lợn què."
Khóe môi y nhàn nhạt cong lên như đang cười nhạo hắn, hơi đảo mắt: "Đúng là có chút lo lắng, trước giờ ta chưa chữa cho lợn bao giờ, không biết chữa cho 'lợn lành' như công tử nên bắt đầu từ đâu."
Mẹ nó, hỏi về y thuật thì ngậm miệng không nói, cái khác thì cãi giỏi lắm.
Trong lòng hắn hỗn độn cảm xúc lo sợ mình là con chuột xấu số bị mang ra thử thuốc, dù danh tiếng trên giang hồ của Thanh Hồn rất tốt nhưng không trấn an nổi, hắn chửi trong lòng: Tên lang băm này.
Lo ngại trong lòng hắn cũng thường thôi, tuy Thanh Hồn mang nhiều thứ sắp đầy trên khay nhìn rất bài bản, thứ có thể xài được cũng là thuốc bột. Y đặt đồ trên bàn nâng mắt nhìn hắn: "Người bị thương ở tay chứ có phải chân đâu, còn đợi ta dìu tới đây à?"
Hắn vô cùng miễn cưỡng lết xác lại bàn ngồi xuống vén tay áo để lộ vết thương bị lửa đốt, nghiêm trọng hơn y tưởng nhiều, biết vậy đã không nhận lời Chu Nhuận Thành chia ra xem vết thương cho họ rồi.
Y chân cọ cọ dưới đất rất hối hận, bây giờ chuồn có còn kịp hay không?
Lục Khuynh Tâm cầm dao hơ trước lư hương dùng khói thuốc khử trùng xử lí vết thương, ép độc u lam ra, miệng không quên lẩm bẩm: "Đợi ngươi làm thì tới sáng, ngươi chuẩn bị thuốc đi."
Đương nhiên Thanh Hồn muốn trốn việc nhưng không được, đành thấm nước thuốc giúp hắn rửa vết thương vừa cắt ra, bàn tay y cầm khăn thuốc chạm vào vết thương lưu loát thấm hết máu, động tác rất nhẹ nhàng không chạm mạnh vào vết thương của hắn.
Lục Khuynh Tâm ắn nhìn chất lỏng màu xanh thấm ướt ngửi ngửi thấy mùi nước thuốc rất quen.
Y nhẹ giọng hỏi: "Đau à?"
"Vẫn ổn, vết thương nhỏ bị nhiều lần sẽ quen thôi."
Y im lặng không nói sau khi rửa sạch vết thương mới tháo nút thuốc bột đổ ra rắc lên. Những vết thương này đúng là chịu dần sẽ quen thôi...
****
Bạch Diệp rời khỏi trận đến giờ đầu vẫn còn đau, kể lại sơ lược những chuyện đã xảy ra rồi cùng mọi người đến nhà Trầm Châu điều tra.
Ở thôn trang này có một hồ hoa sen bên cạnh có một căn nhà nhỏ bên giàn nho. Tuy nhỏ nhưng nhìn vào vào rất gọn gàng, đẹp đẽ. Bạch Diệp dùng kiếm đẩy cửa vào, cánh cửa chầm chậm mở ra, trong bóng tối bàn ghế trong nhà đều đổ rạp, giữa nhà treo một thước lụa bạch thắt nút chết.
Cô ta không phải bị dây thừng siết cổ sao?
Có giả cũng làm cho đúng chứ?
Thành Kính nhảy lên xem thử, cau mày: "Có dấu vết treo vật nặng. E là có người thật sự treo cổ ở dưới đây."
Gió đêm mát mẻ, trong nhà đầy sương mù thổi qua sống lưng lành lạnh, lốm đốm thấy dài vết máu đen đọng lại trên ghế, dưới thước vải lụa kia. Họ vừa bước vào trong phòng đã vang lên tiếng động, Lục Khuynh Tâm khẽ suỵt một tiếng, chậm rãi bước vào, có thể là cửa sổ chưa đóng, tủ quần áo bị gió lùa, hay là con vật nhỏ trong nhà đang bò, tóm lại không thấy bóng người nhưng có tiếng động lâu lâu lại phát lên.
Thanh Hồn sơ ý đạp phải một mảnh vỡ, khổ sở xua tay: "Không sao... không sao..."
Y cúi người nhìn nó, máu đọng trên nó chỉ mới khô không lâu.
Căn nhà không lớn đi một vòng đã thấy hết, ngoài vết máu và thước lụa lạ kỳ kia chẳng còn gì khác. Bên giường có vài y phục nam nhân xếp gọn gàng bên trong kẹp vài cánh hoa khô lưu hương, bên cạnh nhà có một giếng nước cũ kỹ, gàu nước cũng sứt mẻ không có dây thừng buộc vào.
Thanh Hồn nhìn cái gàu nước một hồi không thấy cái gì đặc biệt. Thành Kính nói: "Cái gàu này không có dấu vết gì cả, rất mới.
Thanh Hồn 'ồ' một tiếng: "Có thể mới mua, cả dây thừng còn chưa buộc vào đây này."
"Thế sợi dây thừng buộc vào cuồng quay đâu? Thay luôn cả dây thừng sao?"
Thanh Hồn lại 'ồ' một tiếng: "Hóa ra là như vậy Lục công tử thật thông minh."
Hắn không biết mình rốt cuộc đã nói câu nào thông minh, đây không phải là kiến thức cần phải có sao? Dây thừng là hung khí hắn đương nhiên chú ý tới nó đầu tiên rồi. Hắn tỉ mỉ nhìn lại một lượt sợ tên này đang mỉa mai mình cái gì đó, liếc y mấy lần rồi lủi thủi theo sau.
Tuy nhiên Thanh Hồn ở đây đã lâu không hề nghe tới danh tiếng của ao sen này, cảnh đẹp nhất trong thành không phải bên hồ Phồn Xuân sao?
Còn về tơ lụa trong thành chỉ nghe danh của tiệm vải Phúc Giang thôi.
Tình lang của cô ta một thời là Kỳ Cơ, cũng là xuất thân thư hương cốt cách phi phàm người ngoài đồn đại tướng mạo như ngọc. Phẩm cách thanh cao, ôn hòa điềm đạm xưa kia mang ơn Trầm Châu nên mới tận tình chăm sóc. Tình cảm một thời cũng hết sức mặn nồng rồi một ngày gặp được bóng hồng của đời mình, đôi lần đắn đo không dám mở lời phụ bạc người xưa. Đến khi tình đã thắm nồng, không thể cưỡng lại trái tim mình đành có lỗi với tình cũ. Từ một cô gái bị bỏ rơi trở thành người bị nói tham vọng đeo bám, bao nhiêu vàng ngọc bù đắp cũng không đủ cứ đòi hỏi không ngừng. Giờ thấy cô ta mất mạng, xung quanh đều thay đổi thái độ tỏ ra đau xót thương hại, thì thầm không thôi. Mở miệng ra là cô gái này rất hiền lành ngoan ngoãn, bình thường rất được lòng mọi người không xảy ra hiềm khích với ai.
Không biết lời nào mới là đúng.
Lam Mễ Mễ không ngừng chửi rủa hai người kia, phẫn nộ tức giận nghiến răng cào đánh gì cũng làm. Hạ nhân theo hầu Diệp Quý Châu phải ngăn cô ta lại, quát tháo, xô đẩy loạn vô cùng. Bạch Diệp phải mất một lúc lâu mới cản bọn họ lại đuổi họ đứng một bên.
Chu Nhuận Thành nhìn bộ quần áo tinh tú hoa lệ mà nạn nhân mặc, tơ lụa mềm mại như da dẻ em bé. Đó là một bộ y phục xanh lam bó thật chặt thêu mây trời đạm đạm, vầng dương hé lộ, hai cánh chim bay, trên cổ đeo đầy trang sức quý giá. Khắp nơi đều thêu bằng mười sợi chỉ bạc điểm xuyến một sợi chỉ màu bất kỳ, mỗi lúc mỗi đổi, đủ màu sắc pha lẫn, đính đá quý kiêu sa mà không lòe loẹt. Đưa thi thể ra ngoài bình sứ, hai cánh tay đầm vết tím bầm, quần áo nhăn nhúm, còn bó rất chặt, là khi nạn nhân mất mạng mới mặc vào.
Người này Nhuận Thành cũng biết, là một thôn nữ nghèo tiền đâu ra mà mặc một bộ quần áo như này chứ? Việc cô ta bị nhét vào bình sứ cũng hết sức kỳ quái, là cố ý kiếm chuyện hay là do vội vã nên giấu đại thi thể vào đây?
Đang lúc suy nghĩ đột nhiên bị cụng đầu một cái, trước giờ ít ai lại phá đám lúc xem thi thể cho nên lập tức ngẩng đầu lên xem, hóa ra là Thanh Hồn đang nhìn chằm chằm vào bộ y phục kia ra sức nghiền ngẫm tỉ mỉ.
Chu Nhuận Thành cũng cẩn thận nhìn nó hồi lâu không tìm ra điểm gì lạ thường, hỏi: "Ngươi phát hiện ra gì sao?"
"Bộ y phục rất đẹp."
"..."
"Giày đâu?" Nhuận Thành hỏi.
"Không thấy, từ đầu đã không mang, gót chân nàng ta dính bùn đất. Gấu váy hơi ướt, trước ngực cũng vậy, giống như tẩy rửa qua. Đã thay y phục rồi thì cần gì phải tẩy rửa nữa, có thể nơi xảy ra chuyện không sạch sẽ, không loại trừ trường hợp là do hung thủ quá cẩn thận." Y tiện miệng hỏi thêm: "Đã tìm ra hung khí chưa?"
Nhuận Thành nghe quá nhanh thấy kỳ quái hỏi lại: "Bề mặt vết thương hiện rõ dấu dây thừng ngươi không nhìn thấy sao?"
Y chột dạ nói: "Dây thừng thì không nói, ý ta là nó lấy từ đâu?"
"Là dây thừng dùng buộc rương vàng hàng gánh đi, ta vừa đi một vòng, phát hiện rương đựng tượng vàng quan âm đã mất rồi."
Một người đang bị gom về một chỗ sốt ruột hỏi: "Thế tượng quan âm đó?"
"Vẫn còn."
"Hôm nay cô ta ở phòng nào?" Lục Khuynh Tâm sau khi làm bớt hơi rượu trong người cũng vô chủ đề: "Ở trên hay dưới lầu?"
Chân mày Bạch Diệp hơi nhướng.
Chưởng quầy nói: "Cô ta không trọ ở đây."
"Thế tìm được bộ y phục cũ của cô ta chưa? Người đi vậy dây thừng siết cổ ở đâu?"
"Chưa thấy."
Chu Nhuận Thành vuốt mái tóc của cô ta, nói: "Mới chết không lâu, vẫn có thể... "
Nhìn hành động vuốt ve mái tóc của Chu Nhuận Thành, y nổi cả da gà, lời nói mập mờ mấy người này đang có ý định làm chuyện gì xấu với thi thể cô nương nhà người ta đó chứ.
"Thế thì nhanh chuẩn bị đi."
*****
"Đây, là có ý gì?"
Thanh Hồn nhìn quỷ hỏa u lam cháy trên tế đàn quanh thi thể. Bạch Diệp ở bên cạnh cầm cây dao nằm trong bát máu của mình lên, đứng trước Trầm Châu kính cẩn xin thi thể một ít tóc dẫn đường. Tóc nàng ta cắt ra nằm trên bàn tay Bạch Diệp chẳng khác gì một dải lụa đen bóng mềm mại, những giọt máu như bắt đầu có sức sống bám lấy nhánh tóc trượt dài xuống, quấn quýt, thâm nhập vào từng sợi biến tất cả thành màu đỏ, những giọt máu đọng trên đó nhìn như trang sức hồng ngọc giũ mạnh cũng không rơi.
"Nhìn không thấy sao, gọi hồn lên hỏi chuyện đó."
Hỏi người, người có thể nói dối.
Hỏi hồn, hồn chỉ có thể trả lời hoặc chọn im lặng giam lấy chính mình trong biển khổ.
Đây là chiêu thức của Bạch Diệp, khi hỏi chuyện Bạch Diệp phải gửi hồn vào vật dụng gì đó liên quan đến người chết, dựa vào đó mà tìm ra hồn phách người đó mắc kẹt ở đâu trên dương gian. Điểm yếu của chiêu thức này là không thể làm một mình, một khi tách hồn người lập trận rơi vào trạng thái 'chết giả'. Phải có người canh chừng bên ngoài giữ quỷ hỏa u lam không tan, bảo vệ thân xác người lập đàn. Và quan trọng hơn gọi người tỉnh dậy khi thời gian một canh giờ kết thúc hoặc là khi hồn ma kia bị diêm phủ gọi đi, Hắc Bạch Vô Thường có thể bắt cả hai đi luôn.
Thanh Hồn nhìn Bạch Diệp dần chìm trong quỷ hỏa u lam, cảm thấy rất mờ mịt.
Bạch Diệp rơi vào không gian rộng lớn, tối thui. Mò mẫm một lúc tìm được một cột sáng bao quanh thiếu nữ áo xanh, tóc dùng vải lụa vấn gọn gàng không một trang sức điểm xuyết duy chỉ nụ cười làm sáng bừng gương mặt hiền lành chất phác kia.
Nàng ta đang dệt vải.
Đây là hình ảnh của nàng ta trước khi chết, đến khi chết đi vẫn ngồi bên khung cửi dệt vải.
"Trầm cô nương?"
Nàng ta ngơ ngác: "Huynh chính là Hắc Bạch Vô Thường sao?"
"Không phải, ta đến điều tra án mạng của cô."
Nghe thế nàng ta cúi gầm mặt im lặng không nói.
"Cô có chuyện gì cứ việc nói với ta, ta nhất định tìm ra hung thủ giết hại cô." Kí ức của hồn ma không nhiều, đôi khi do vài vấn đề khó lý giải mà trở nên ngu ngơ. Thậm chí có những hồn ma dù thù hận sâu dày, biến thành lệ quỷ cũng không nhớ vì sao sinh hận. Chỉ muốn giết người trả thù mà thôi. Mấy việc phát sinh này đa phần là do người chết bị dùng cách thức tà ác giết chết, hồn bị tổn thương nứt vỡ hoặc là bị giam trong thời gian dài.
Những việc trên đều có thể hiểu, Bạch Diệp còn từng gặp phải trường hợp nạn nhân bị tấn công từ phía sau cả hung thủ còn chưa thấy mặt, cũng không thèm tìm hiểu nguyên nhân chết mà đi 'đẩy đưa' với cai ngục.
Thấy cô ta im lặng, Bạch Diệp nói tiếp: "Ta có thể giúp chết an lòng."
Trầm Châu suy nghĩ rất lâu, Bạch Diệp nghĩ cô ta không nhớ nổi định hỏi vài câu gợi ý, cô ta điềm tĩnh lắc đầu nói: "Đa tạ công tử, chuyện này hay là bỏ qua đi."
Bạch Diệp sửng sốt: "Cô nương?"
Vai cô ta run run, vẫn không chịu nói ra.
Bạch Diệp hạ thấp chân mày bề ngoài càng trở nên đáng sợ: "Cô nương, đây là một tội ác cô không thể vì tình riêng mà bỏ qua được, ngày nào đó tội ác leo thang không chỉ mình cô mà còn rất nhiều nạn nhân khác sẽ phải."
"Không đâu, ta tin là như thế." Động tác của cô ta với khung cửi vẫn đều tăm tắp đôi mắt rủ xuống che giấu cảm xúc: "Sẽ không có thêm người chết nào nữa đâu."
"Dựa vào đâu mà cô nghĩ như vậy." Bạch Diệp càng lúc càng giống hung thần ác thú. Hết người không biết gì lo yêu đương nhăng nhít đến người biết rõ mà không chịu hợp tác. Ngày xưa mình tầm sư học đạo, khi học môn này không chọn ngày hay sao?
"Lẽ nào, là Kỳ Cơ?"
"Không phải." Cô ta nhíu chặt mày: "Không phải hắn... "
Trước đó còn khóc lóc giờ lại lạnh mặt không muốn nhắc đến, có ma mới tin là không liên quan đến hắn, Bạch Diệp nói vài câu thăm dò: "Thi thể của cô được đặt trong bình gốm Diệp Quý Châu mang tới, hung khí chưa tìm ra, y phục được thay mới là tơ lụa thượng hạng, trang sức giá trị, cô nói xem là có ý gì?"
Chân mày cô ta nhướng lên động tác cũng dần chậm lại.
"Cô nương... "
"Chuyện của ta, mọi người đừng xen vào nữa... coi như ta xin các người... "
Bạch Diệp "..."
"Nhị ca..."
"Nhị ca, nhị ca..."
"Trầm cô nương hắn đã phụ cô rồi, cô cần gì..."
Cô ta thở hắt: "Không phải là hắn, công tử tin ta đi, không phải hắn giết ta."
Khi Lục Khuynh Tâm lôi được Bạch Diệp ra cả hai đều bị thương, Bạch Diệp nhìn vết thương trên người hắn trừng mắt: "Đệ gấp cái gì ta tự biết canh giờ."
Hắn nhợt nhạt nói: "Đệ sợ."
Những lời mắng chửi nghẹn trong họng chậm rì rì thở ra: "Xem vết thương trước đã."
Cả người đều đổ mồ hôi nhớp nhác, Lục Khuynh Tâm tắm xong nghe tiếng bên ngoài có người gõ cửa, gọi: "Lục công tử ta đến xem vết thương cho người."
"Vào đi."
Thanh Hồn đẩy cửa vào bưng một khay gỗ, bên trên ngay ngắn lư hương nhỏ, thuốc, băng trắng, nến và dao. Hắn nhìn bộ dạng của y rất hoài nghi: "Có làm được không đấy."
Hắn bị phần lớn là nội thương, một vết thương nhỏ khi đưa tay vào u lam không đáng ngại, không hiểu sao khi y bước vào hắn có linh cảm vết thương mình sẽ ngày càng nghiêm trọng: "Đừng có chữa lợn lành thành lợn què."
Khóe môi y nhàn nhạt cong lên như đang cười nhạo hắn, hơi đảo mắt: "Đúng là có chút lo lắng, trước giờ ta chưa chữa cho lợn bao giờ, không biết chữa cho 'lợn lành' như công tử nên bắt đầu từ đâu."
Mẹ nó, hỏi về y thuật thì ngậm miệng không nói, cái khác thì cãi giỏi lắm.
Trong lòng hắn hỗn độn cảm xúc lo sợ mình là con chuột xấu số bị mang ra thử thuốc, dù danh tiếng trên giang hồ của Thanh Hồn rất tốt nhưng không trấn an nổi, hắn chửi trong lòng: Tên lang băm này.
Lo ngại trong lòng hắn cũng thường thôi, tuy Thanh Hồn mang nhiều thứ sắp đầy trên khay nhìn rất bài bản, thứ có thể xài được cũng là thuốc bột. Y đặt đồ trên bàn nâng mắt nhìn hắn: "Người bị thương ở tay chứ có phải chân đâu, còn đợi ta dìu tới đây à?"
Hắn vô cùng miễn cưỡng lết xác lại bàn ngồi xuống vén tay áo để lộ vết thương bị lửa đốt, nghiêm trọng hơn y tưởng nhiều, biết vậy đã không nhận lời Chu Nhuận Thành chia ra xem vết thương cho họ rồi.
Y chân cọ cọ dưới đất rất hối hận, bây giờ chuồn có còn kịp hay không?
Lục Khuynh Tâm cầm dao hơ trước lư hương dùng khói thuốc khử trùng xử lí vết thương, ép độc u lam ra, miệng không quên lẩm bẩm: "Đợi ngươi làm thì tới sáng, ngươi chuẩn bị thuốc đi."
Đương nhiên Thanh Hồn muốn trốn việc nhưng không được, đành thấm nước thuốc giúp hắn rửa vết thương vừa cắt ra, bàn tay y cầm khăn thuốc chạm vào vết thương lưu loát thấm hết máu, động tác rất nhẹ nhàng không chạm mạnh vào vết thương của hắn.
Lục Khuynh Tâm ắn nhìn chất lỏng màu xanh thấm ướt ngửi ngửi thấy mùi nước thuốc rất quen.
Y nhẹ giọng hỏi: "Đau à?"
"Vẫn ổn, vết thương nhỏ bị nhiều lần sẽ quen thôi."
Y im lặng không nói sau khi rửa sạch vết thương mới tháo nút thuốc bột đổ ra rắc lên. Những vết thương này đúng là chịu dần sẽ quen thôi...
****
Bạch Diệp rời khỏi trận đến giờ đầu vẫn còn đau, kể lại sơ lược những chuyện đã xảy ra rồi cùng mọi người đến nhà Trầm Châu điều tra.
Ở thôn trang này có một hồ hoa sen bên cạnh có một căn nhà nhỏ bên giàn nho. Tuy nhỏ nhưng nhìn vào vào rất gọn gàng, đẹp đẽ. Bạch Diệp dùng kiếm đẩy cửa vào, cánh cửa chầm chậm mở ra, trong bóng tối bàn ghế trong nhà đều đổ rạp, giữa nhà treo một thước lụa bạch thắt nút chết.
Cô ta không phải bị dây thừng siết cổ sao?
Có giả cũng làm cho đúng chứ?
Thành Kính nhảy lên xem thử, cau mày: "Có dấu vết treo vật nặng. E là có người thật sự treo cổ ở dưới đây."
Gió đêm mát mẻ, trong nhà đầy sương mù thổi qua sống lưng lành lạnh, lốm đốm thấy dài vết máu đen đọng lại trên ghế, dưới thước vải lụa kia. Họ vừa bước vào trong phòng đã vang lên tiếng động, Lục Khuynh Tâm khẽ suỵt một tiếng, chậm rãi bước vào, có thể là cửa sổ chưa đóng, tủ quần áo bị gió lùa, hay là con vật nhỏ trong nhà đang bò, tóm lại không thấy bóng người nhưng có tiếng động lâu lâu lại phát lên.
Thanh Hồn sơ ý đạp phải một mảnh vỡ, khổ sở xua tay: "Không sao... không sao..."
Y cúi người nhìn nó, máu đọng trên nó chỉ mới khô không lâu.
Căn nhà không lớn đi một vòng đã thấy hết, ngoài vết máu và thước lụa lạ kỳ kia chẳng còn gì khác. Bên giường có vài y phục nam nhân xếp gọn gàng bên trong kẹp vài cánh hoa khô lưu hương, bên cạnh nhà có một giếng nước cũ kỹ, gàu nước cũng sứt mẻ không có dây thừng buộc vào.
Thanh Hồn nhìn cái gàu nước một hồi không thấy cái gì đặc biệt. Thành Kính nói: "Cái gàu này không có dấu vết gì cả, rất mới.
Thanh Hồn 'ồ' một tiếng: "Có thể mới mua, cả dây thừng còn chưa buộc vào đây này."
"Thế sợi dây thừng buộc vào cuồng quay đâu? Thay luôn cả dây thừng sao?"
Thanh Hồn lại 'ồ' một tiếng: "Hóa ra là như vậy Lục công tử thật thông minh."
Hắn không biết mình rốt cuộc đã nói câu nào thông minh, đây không phải là kiến thức cần phải có sao? Dây thừng là hung khí hắn đương nhiên chú ý tới nó đầu tiên rồi. Hắn tỉ mỉ nhìn lại một lượt sợ tên này đang mỉa mai mình cái gì đó, liếc y mấy lần rồi lủi thủi theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.