Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 15: Gió Ôm Nhành Liễu, Người Không Trở Về (9)

AnhChoEmMotDoaQuynh

20/04/2021

Xuân đến tiết trời ngày càng ấm nhuận, Thanh Hồn vết thương cũng dần dần cũng giảm bớt phân lượng thuốc hằng ngày, đi lại ngắm cảnh nhiều hơn. Hôm nay tâm trạng thoải mái liền ra ngoài dạo mát bên bờ hồ, hoa hải đường đã nở, hương thơm ngào ngạt, thuở trước có một người con gái thích hải đường. Mỗi dịp hoa nở y lại chiết một cành tặng người, bây giờ ngoảnh lại chuyện xưa mộng, ân tình là mây khói thoáng bay.

Hòn non bộ cảnh hồ Phồn Xuân như một bức tranh tỉ mỉ khoe sắc, bên hồ trồng rất nhiều hoa thơm xen lẫn màu xanh biếc của mặt hồ. Ngoài ra còn các lầu cát chìm khuất trong những hàng cây tử đằng, một nơi đầy hơi thở mùa xuân thường được nam thanh nữ tú đến thăm.

Thanh Hồn tìm một mái đình ít người qua lại ngồi nghỉ ngơi, mang tiêu ra thổi. Lâu lắm rồi mới có cảm giác êm ả như vậy, tiếng tiêu trầm bổng vang lên ngưng tụ trên mặt hồ, chậm rãi lan ra rồi lại triền miên ngưng đọng lại, hòa lẫn quấn quýt vào nhau.

Tiếng tiêu có đoạn trầm lặng nức nở nhớ về quê nhà, y hơi ngẩn ngơ thở dài: "Tha hương không nơi chốn, quê hương không mong chờ."

Hôm sau y lại đi ra chỗ đình hồ, chỉ khác hôm nay còn có người khác đã ngồi ở đó.

Lục Khuynh Tâm.

Không khí trong lành chim hót líu lo, cách một màn nắng sớm vàng nhạt soi rõ những bụi li ti gương mặt hắn có chút mờ ảo, trên tay hắn đang cầm một cái ngọc bội, nhìn từ xa thấy những khe sáng thật mảnh, vẫn là cái ngọc bội đã bị vỡ đó. Có lẽ phát hiện có người nhìn hắn đưa đôi mắt nhìn lại, con ngươi vẩn đục nhìn thấu tâm can người khác.

Thanh Hồn chiết một nhánh liễu, chào hỏi trước: "Tình cờ vậy công tử cũng đến đây ngắm cảnh nữa à?"

Mùi lá non rất dễ chịu, cành liễu còn e ấp.

"Ta thấy bên người ngươi cũng có một cành liễu, giờ còn hái liễu nữa. Ngươi thích nó lắm sao?"

"Liễu và lưu đồng âm, hái cành liễu mong giữ người thương ở lại mãi mãi đừng rời xa."

Lục Khuynh Tâm ngưng cười.

Ngược lại Thanh Hồn nở nụ cười như ánh sáng cắt qua sương mù, cứ như y sinh ra đã dành cho ánh sáng khuynh diễm, không thể nào đem nhấn chìm trong bóng tối tịch mịch. Trong lòng hắn có chút kích động muốn bóp nát nụ cười này, vết sẹo thê lương thời thiếu niên âm ỉ nóng rát, bỗng dưng cả gió cũng trở nên lạnh lùng sặc mùi thù hận thâm trầm nhấn chìm mọi thứ.

Hắn có chút đau thương sâu ẩn: Đệ ở dưới đó có buồn không?

Kẻ thù của chúng ta vẫn đang sống rất vui vẻ, là tam ca vô dụng không bảo vệ được đệ, cả kẻ thù cũng không thể mang hắn về tế mộ phần để đệ an tâm an nghỉ.

Trong lúc hắn ngẩn ngơ cành liễu phất phơ trước mặt hắn, lá liễu còn chưa xòe hết, hơi rủ xuống quẹt qua mặt hắn, Thanh Hồn nhìn hắn đầy nghi hoặc: "Công tử cứ nhìn ta là có ý gì?"

Không có, trước kia hắn không phải như vậy, không biết từ bao giờ hắn luôn nung nấu giết người trong đầu. Tại sao hắn lại trở thành như vậy, tại sao chứ!

"Lục công tử?"

"Lục công tử?"



"Không có gì... ta tự nhiên thấy đau đầu thôi."

Hai người ngồi bên mái đình, không gian yên tĩnh hẳn đi, dòng người huyên náo bên kia như không hề đá động đến được tới họ, Lục Khuynh Tâm tâm tư cứ hoảng hốt, ánh nắng chiếu qua bóng người hắn lắc lư, không biết bản thân bị làm sao ngoảnh mặt về hướng gió để gió thổi, hồi lâu nói: "Đúng rồi tìm ra manh mối người bắt ngươi chưa?"

Y ngồi dựa cột đình đối diện hắn, bâng quơ đáp: "Vẫn chưa, tìm chưa được người ngày nào cũng nghe Hoàng Tuyên mắng mấy tên kia, ta có cảm giác như người bị mắng là ta chứ không phải kẻ bắt cóc."

"Ngươi thông minh như vậy lẽ nào chút manh mối cũng không có?"

Thanh Hồn khinh giễu hỏi lại: "Công tử đang mỉa mai ai đấy, lúc ta tỉnh đã mơ mơ màng màng còn bị làm cho không rõ sống chết một phen, song thân ta còn không nhớ nói chi kẻ đó tròn méo ra sao? Lúc công tử nhặt ta về có nhìn thấy bất thường?"

"Ta nhặt ngươi ở bên đường." Thanh Hồn nhắc đến chuyện này hắn mới nhớ, hỏi: "Nguyên Thời Liễu là cha ngươi?"

Thanh Hồn trợn mắt: "Nhảm nhí."

Lục Khuynh Tâm thấy hắn phản ứng như thế càng tin chắc, sau hôm thấy thái đồ của Hoàng Tuyên đắn đo, rồi cả vẻ mặt nợ tiền của Thanh Hồn, hắn đã gửi thư cho đại ca điều tra thử. Tin tức toàn dị bản không có chứng thực, Thanh Hồn cứ như cái bóng âm thầm lặng lẽ xuất hiện, không ai biết y từ đâu đến cả. Hắn cười nói: "Ta đùa thôi."

Thanh Hồn hừ hừ một tiếng: "Ngẫu nhiên hỏi một câu thì tốt, đừng làm phiền ta là được."

Ngồi một lúc trời đột ngột mưa, cơn mùa xuân thấm gió lạnh, không khí ấm áp vừa rồi tiêu tan, vô số dòng nước từ mái đình nhỏ xuống. Dòng người dần lui xa, chỉ nghe tiếng mưa khắp nơi, y thở dài kéo áo che nhìn vạc áo hơi ướt, mưa tạt qua bả vai, y hơi run rẩy thân mình. Nơi nơi đều là mưa ngâu chẳng nơi nào nương nhờ, uổng công ngươi tự cho mình thông minh thế mà lại chẳng nhìn ra.

Nhìn mưa rất buồn chán, Lục Khuynh Tâm khoác áo cho y, cầm một thanh dù nói: "Ta đưa ngươi về."

Y trả áo cho hắn: "Không cần đâu."

Hắn kiên nhẫn: "Ta đưa ngươi về."

Y thấy không từ chối được đành thôi.

Lục công tử, người có biết ta đã quen biết người từ rất lâu.

Mùi hoa cỏ trong mưa rất thơm, Thanh Hồn rũ mi mắt che giấu đau đớn nhớ đến một đêm tối vắng vẻ, hoa bên triền núi nhuộm máu đỏ như mây, hắn ẩn nhẫn chờ thời cơ ra đòn tất sát. Y thu người lại tránh bàn tay đầy máu mò đầu mình cắn răng không phát ra tiếng kêu đau, máu cứ chảy như thế ngửi thấy mùi tanh con quỷ kia không nghi mới lạ.

Trên nền trời bị quỷ khí điều khiển xảy ra nhiều biến đổi, đang mùa thu khí lạnh ập tới đột ngột đổ tuyết. Hắn chìm trong bóng tối không lộ ra đau đớn, đôi mắt đen phẳng lặng không chút lay động, y dần buông lỏng cơ thể mình ra ngửa đầu nhìn vết thương sâu tận xương, máu rơi trên mu bàn tay y nóng hổi.

Cũng là người sao có thể không biết đau?



Y nắm chặt bàn tay đến mức mất đi tri giác.

Rất nhiều năm Thanh Hồn vẫn không quên được ngày hôm đó, mùi hoa hòa cùng máu thấm tận tim phổi, sau này, Lục Khuynh Tâm có thể không nhớ đến y. Những cánh hoa nhuộm máu đã khô y lưu giữ trong túi thơm có thể nát vụn, cái túi này cũng có thể mất đi, nhưng mùi hương đó trong lòng y vẫn nguyên vẹn nồng thắm.

Chứng kiến mối tình chưa một lần nói ra chết yểu, sao lại không đau lòng?

Mưa gió bên ngoài không ngớt từ sống lưng tôi bỗng truyền tới cảm giác lạnh ngắt, ý nghĩ kia khiến y không ngừng toát mồ hôi lạnh, kinh hãi tột đột.

Lục Khuynh Tâm giơ tay lên mặt y thăm dò: "Mặt ngươi chẳng còn huyết sắc nào cả?"

Lòng y thầm cảm kích nhưng cũng biết bản thân không ổn, hơi né người che giấu tâm tình bất thường, môi tím tái nói: "Do mưa tạt lạnh thôi."

Đúng vậy, một cơn mưa lạnh mùa xuân chợt đến chợt đi thôi, tình cảm này chỉ có thể sống che giấu, thác ôm hoài niệm mà thôi.

Ánh mắt Thanh Hồn rơi đi nhìn vào những thân cây leo bám lấy cổ thụ vươn lên, thật giống mình, nương tựa vào người khác mà sống. Hơi nước lành lạnh bước chân trở nên vững vàng, y và người đó đã khóa chặt với nhau chỉ có chết mới tách khỏi mà thôi. Với suy nghĩ đó trái tim y cũng chìm trong tĩnh lặng, màn mưa theo một vẻ nặng nề khiến người ta không thở nổi xối đầu óc y tỉnh táo.

"Mưa lạnh cái gì giống như sinh bệnh." Hắn sờ trán Thanh Hồn lần nữa, miệng nói: "Ta cõng ngươi về cho nhanh."

Nơi lồng ngực bị búa tạ nặng nề đập lên, y kiên quyết lắc đầu: "Không sao thật mà, đường trơn còn đèo bòng nhau thì chết cả đám."

Tới tận chiều mưa vẫn còn rơi, Thanh Hồn ở trong nhà trọ đóng kín cửa trong ngoài, trong phòng đốt than hận không thể thiêu hết khí lạnh, y nằm trên giường mơ mơ màng màng mồ hôi lại đổ dính bết cả tóc, lòng ngực nóng chảy của dung nham, cả hốc mắt cũng đau. Hồi lâu ánh sáng trong phòng như bị ngăn cách, ánh sáng mờ nhạt, đen tối lúc rõ lúc không, y thấy có ai đó gọi tên y. Giọng điệu lưu luyến trong lòng hoài nghi cố nghe cho rõ, giọng nói êm ái gọi một cái tên đã cũ không ai nhớ tới.

Bàn tay chạm phải vòng xoáy hoa văn mát lạnh, giống như ngọc bội thượng hạng.

Do ngủ không ngon đầu óc nặng nề, tim cứ đập thình thịch chậm chạp y không rõ bản thân có phải nảy sinh ảo giác hay không? Cây kim trong tim lại bắt đầu cạy ra máu... Trong cơn mơ hồ, y ngửi thấy mùi hoa quế thơm trong quá khứ, giọt nước đọng trên lá phong, không khí trong như nước, trời đất cũng nhu hòa mất đi vẻ cứng rắn. Hiện thực khắc nghiệt chỉ có những giấc mơ mới an ủi cõi lòng đã khô cằn bấy lâu, Thanh Hồn vì thế mà thích ngủ.

Y tự nhủ với lòng mình rồi một ngày sẽ quên, giống như Lục Khuynh Tâm bây giờ lướt qua nhau như người xa lạ.

Đến khi y tỉnh đã là buổi trưa lòng đầy phiền muộn đẩy, trong lúc chờ đồ ăn Thanh Hồn đi quẩn quanh hoa viên, các loài hoa, thảo dược đều đầy sức sống, cuồn cuộn phong thái như mây trời. Bên cạnh phòng Chu Nhuận Thành có một cây liễu, trận gió thổi cành liễu lất phất, chiết một nhánh chất lỏng màu xanh bò trườn trên bàn tay ướt át.

Thật lạnh...

Trong lúc này tiểu nhị trong lâu đang bê vài món đồ lên, bình cổ sứ trắng hoa văn hoa sen dưới ánh chiều, con thuyền nhỏ, nước lênh đênh khung cảnh nồng đậm, rồi bình ngọc lưu ly hoa súng, cả những giá nến nặng trịch bằng vàng. Nơi này của Chu Nhuận Thành nghèo rách mồng tơi, tự dưng lại cất công trưng bày, lẽ nào đào được báu vật gì sao?

Thấy Nhuận Thành đi ra, y hỏi: "Hôm nay ngày gì mà các người trang bày lại nơi tồi tàn này vậy."

Chu Nhuận Thành khẽ ho: "Có người muốn đấu giá đồ cổ ở đây."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook