Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 30: Gió Tháng Ba, Xuân Hoa Rực Rỡ (3)
AnhChoEmMotDoaQuynh
20/04/2021
Thanh Hồn yên lặng quấn băng trắng cho hắn, từng vòng từng vòng vừa chậm rãi vừa hết sức kiên nhẫn, Lục Khuynh Tâm càng nhìn đầu óc cũng quay cuồng theo từng vòng, đưa tay nắm cổ tay y ngăn lại: "Đừng có quấn nữa."
Y nới lỏng băng ra, hỏi: "Sao thế ta siết chặt quá hả?"
Hắn cười gượng: "Ngươi quấn sắp thành giò heo rồi." Hơi nóng trong người hắn chưa tan, nơi quấn băng nóng y như bị khối sắt nóng in hằn lên: "Để ta tự làm được, sao ngươi không thắp lại nến hả?" Mồ hôi thấm ướt áo trong bóng tối không khí ám muội vô cớ: "Tối mù mắt thế này thấy đường đâu mà băng."
"Sao người căng thẳng vậy, chỉ là lười thắp đèn thôi mà." Y sờ mắt mình: "Mắt ta hơi đau thắp đèn sáng quá chịu không nổi." Y nhìn hắn nở nụ cười quái đản: "Sao trong người cứ như thiếu nữ thủ thân như ngọc thế?"
Lục Khuynh Tâm cười khan, ánh mắt y nhìn xuyên thấu tâm tư đen tối của hắn, hắn hơi miễn cưỡng mở lời: "Ta sợ ngươi hạ độc trong thuốc đó." Hắn tưởng mình giỏi che giấu tâm tư thế mà giờ phút này cứ cảm thấy bản thân trần trụi tìm cách bỏ trốn.
Y cười rộ lên: "Công tử mơ tưởng rồi, mắt của ta đâu có kém như vậy."
Hắn nói: "Ta nói là hạ độc mà nhỉ, ngươi nghĩ đi đâu thế nhỉ?" Cảm thấy đã vớt lại một chút phong độ, ngữ khí cũng tự tin hơn hẳn: "Nếu không có lòng dạ đen tối sao ngươi cứ nghĩ đến những chuyện gì đâu thế?"
"Ý ta là, không phải ai ta cũng tốn công ra tay hạ độc đâu... ta làm gì cũng có quy tắc cả."
Hắn nhìn y một lúc, chợt nói: "Xem ra, chết dưới tay ngươi cũng là một loại vinh hạnh." Hắn đột nhiên nổi hứng đùa dai: "Vậy ta thử xem bản thân ngươi tới đâu."
Thanh Hồn đang nâng chén trà uống, đột nhiên cả người lảo đảo cảm thấy eo mình hết sức nặng nề, đổ xuống đất va chạm không nhẹ, người bị Lục Khuynh Tâm đè đến nặng trịch: "Người bị điên à?"
"Cũng không phải ai cũng khiến ta nổi hứng thú, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi. Từ lúc mới gặp ngươi ta đã muốn chiếm đoạt ngươi rồi, ngươi thông minh như vậy lẽ nào không nhận ra? Lúc nào cũng giả bộ vô tư dụ dỗ ta, thật không biết liêm sỉ là gì?"
Thanh Hồn "..." Ai mới là không biết liêm sỉ đây.
Lồng ngực hắn phập phồng, tay chạm đến mang tay y dịu dàng: "Ngươi thơm quá, đỗ nhược là loài hoa hữu tình, có phải ngươi cũng thế..."
Bên trên bỗng dưng "rầm" một tiếng, Hoàng Tuyên đẩy mạnh cửa vào gào: "Thanh Lang, Thanh Lang ơi."
Thanh Hồn "..."
Lục Khuynh Tâm"..."
"Tên kia, ai cho ngươi bò lên người Thanh Lang của ta nữa hả, ai cho, ai cho..."
***
Ngủ một giấc, Thanh Hồn cũng đã đỡ mệt mỏi đi nhiều, đi ra khỏi phòng dùng bữa. Hoàng Tuyên vừa ăn canh vừa tủm tỉm nói: "Ta biết ngay, chỉ đánh rơi khăn tay mà khiến Lục công tử phải bôn ba đuổi theo trả lại. Làm ta nhớ đến chuyện Cố công tử ngắm võ trạng nguyên phi ngựa vào thành, say mê đến đánh rơi quạt, võ trạng nguyên nhặt được nên duyên tình lữ, một giai thoại động lòng người. Lục công tử không phải yêu mến Thanh Lang nhà ta lén giấu đi khăn tay để có cớ đuổi theo đó chứ."
Lục Khuynh Tâm cười đáp: "Ta yêu mến Thanh Lang nhà cô nương thì sao, cô nương có bằng lòng nhường cho ta."
Hoàng Tuyên bĩu môi: "Đừng hòng nhá, ta và Thanh Lang là lương duyên tiền định, nếu có chia xa cũng là do ta bỏ, đương nhiên bây giờ ta chưa có ý định đó. Lục công tử đừng có ý định thò một chân vào, ta chặt gãy hết."
Thanh Hồn chậm rãi uống canh, Lục Khuynh Tâm rất có hứng thú đấu khẩu với Hoàng Tuyên, giễu cợt: "Giữ được người mà không giữ được trái tim cũng vậy thôi, cô nương cần gì cố chấp làm tổn thương bản thân?"
"Thanh Lang, nói gì đi chứ, trong lòng Thanh Lang chỉ có một mình ta đúng không?" Hoàng Tuyên với hai chữ 'cô nương' kia hài lòng sâu sắc, không chịu kém cạnh nghiêng đầu nhìn y, nũng nịu.
Y nén cảm giác buồn nôn, thong dong đáp: "Trong lòng ta đương nhiên có ngươi, Lục công tử hãy bớt tự mình đa tình đi."
Khá vui vẻ về câu trả lời của y, Hoàng Tuyên tủm tỉm: "Lục công tử nghe cho rõ, Thanh Lang là của một mình ta thôi. Cho dù người có rơi quạt một trăm lần ta cũng không để Thanh Lang có cơ hội nhặt. Chưa tính đến việc Thanh Lang nhà ta chẳng thèm nhặt của người, người cố chấp ôm tổn thương là người mới đúng, ha ha ha."
"Điển tích này có chút thú vị nhưng ta chưa nghe qua, ta chỉ biết thời gian còn dài, nhân duyên khó nói trước." Lục Khuynh Tâm đẩy chén canh tôm nõn qua trước mặt y, không hề nhìn mà chóng má đấu khẩu với Hoàng Tuyên.
Thanh Hồn cảm thấy buồn cười: "Cái gì mà điển tích, chẳng qua là mấy câu chuyện nhảm nhí Hoàng Tuyên viết khi rảnh rỗi. Ta thấy nếu võ trạng nguyên phi ngựa qua, Cố công tử đánh rơi bình rượu ngay đầu thì thật xuất sắc. Hoặc là đánh nhau đến long trời lở đất, khăn trắng đầy đường tiễn người về phương xa, mối tình chết yểu này đảm bảo lay động lòng người."
Lục Khuynh Tâm nhớ đến hôm đó y ngã trên vai hắn xuống, nằm sõng soài cho rằng hắn cố ý, còn nhìn hắn bằng ánh oán hận, thấp giọng cười: "Ngươi nói không sai, không đánh không quen biết, biết đâu lại có cuộc tình nổi lên từ những lần cãi vã? Ta với ngươi cũng coi là rất có duyên."
Hoàng Tuyên lộ rõ vẻ khinh thường, kéo chén canh tôm nõn đó về phía mình không cho y uống.
Ăn xong, Lục Khuynh Tâm rời đi trước viết một lá thư: Điều tra một người tên Oanh Tử, thời gian dài ở cạnh Thanh Hồn, xem cô ta gả cho ai?
Hắn xoa xoa lồng ngực, tên này nhỏ con mà đạp mạnh gớm đạp hôm qua tới giờ còn đau, đúng là giấu đầu lòi đuôi, không phải lần nào ngươi cũng may mắn chạy thoát đâu.
Trong lúc đó Thanh Hồn cũng hẹn Giang Khách ở một tửu lâu gần nơi mình đang trú chân, tiện bề đi lại dễ dàng. Giang Khách đến khá nhanh nhìn Kim Giao Thoa soi dưới ánh đèn: "Một tầng thủy ngân một tầng nước à? Ta không biết ngươi còn biết chế tác thủ công đấy."
"Một chút trò vặt vãnh trong lúc nhàn rỗi học được thôi."
"Nhìn bộ dạng của ngươi thế này, tay có còn dùng được không? Là một người hành y ngươi phải biết quý trọng tay mình cơ chứ."
Thanh Hồn nhìn tay mình: "Không đến nỗi nào." Vẫn có thể đi lừa người được, còn chân thì không biết bao lâu mới đi đứng bình thường nữa: "Đám người áo đen hôm đó.."
Giang Khách uể oải: "Là một số người không có việc gì làm, ta đã xử lý rồi, lệnh bài của Phí Hoài đâu."
Y chỉ tay nải trên bàn: "Không dễ dàng gì mới lấy được đấy..."
"Ngươi không sợ họ cố ý để ngươi lấy thứ này đi à?" Giang Khách xem xét lệnh bài, thấy đây đúng là đồ thật, nhét vào ngực áo: "Sao bọn họ dễ bị lừa như vậy được..."
"Thì đã làm sao, ta tự có cách của ta. Hơn nữa ta đâu có trộm chỉ là nói mấy câu mượn của hắn thôi. Ta không là hại gì họ, họ nghi ngờ ta làm gì?"
"Không phải ngươi đã đụng độ Thành Kính rồi sao? Tuy lần đó ngươi che lọng cũng khó che lấy dáng vóc. Tên còn không đổi nếu họ không điều tra thì kỳ lạ quá." Giang Khách nhìn y rồi lại trầm ngâm: "Có thể, do ngươi giống một người."
"Ai cơ?"
"Điềm Y Y."
Y cười đầy ẩn ý: "Sao có thể không giống chứ, bà ấy là mẫu thân của ta."
Lần này tới lượt Giang Khách há hốc miệng: "Ngươi nói cái gì cơ, Điềm Y Y là mẫu thân ngươi..."
Thanh Hồn nhướng mày thâm ý: "Chắc không phải ngươi định nói trong số người họ có người say mê mẫu thân ta đấy nhé, đúng là nhỏ tuổi thích chơi đồ cổ."
"Họ thì không có, nhưng mà...."
****
"Ngươi đi đâu về mà trên người có mùi máu?"
Thanh Hồn hơi giật mình bởi âm thanh trong bóng tối, nhận ra là ai mới lắc đầu ngán ngẩm thắp đèn lên: "Ta lại bị thương thôi."
Mắt Lục Khuynh Tâm tối lại, sát gần ngửi ngửi: "Ta thấy không giống, ngoài mùi máu ra còn có thảo dược nữa. Không giống thảo dược chữa bình thường chắc là loại dùng để tắm. Ngươi đã làm gì mà phải tắm bên ngoài, lén lén lút lút thường là làm ra những chuyện không ra gì.."
"Ta dùng máu người để tắm, ngươi có tin không?"
"Ta tin, ngươi giỏi y thuật như vậy chắc là biết không ít thủ đoạn bồi bổ cơ thể, kích thích gân mạch hoạt động linh hoạt." Lục Khuynh Tâm nhạt nhẽo lên tiếng.
"Người đến đây chỉ vì hỏi mấy câu nhảm này sao?"
"Ta sợ chân ngươi di chuyển bất tiện cố ý đến ngủ bên cạnh chăm sóc ngươi đấy, cảm động không."
Y ngồi xuống giường cảm kích: "Cảm động lắm, rót ta li nước đi."
Trái với thái độ ra lệnh của y, Lục Khuynh Tâm rót cho y ly trà ân cần mang tới: "Ngươi đó đừng có cà nhắc cà nhắc đi lung tung, dù thuốc có tốt tới đâu không kiêng cữ vết thương vẫn trở nặng thôi." Hắn nói thêm: "Tối quá, vẫn nên đốt đèn thì hơn."
"Câu này là ta nói mới đúng, nhỡ đâu đêm tối mờ ảo công tử lại nổi thú tính." Thanh Hồn cởi áo ngoài treo lên, tháo túi thơm để bên giường, hương thơm ngòn ngọt lan tỏa. Đi ra phía sau bình phong muốn tắm: "Công tử thắp đi, ít thôi."
Thắp hai ngọn nến, ánh sáng trong phòng mờ mờ tỏ tỏ, hắn nói: "Ngươi sợ ta nổi thú tính mà còn có ý định đi tắm à, thật là miệng lưỡi trái suy nghĩ của bản thân đó nha.."
Y cười coi như không nghe rõ: "Người giúp ta châm nước đã.."
Bị y sai sử đến tận khuya, chắc vì để trả thù Thanh Hồn đang ngủ say bị hắn triệu hồn tỉnh dậy trong giấc mộng đẹp, rinh ra bên ngoài xem thi thể. Gì chứ, các người tự đi mà xem đi kéo ta theo làm gì?
"Tam ca cẩn thận bên dưới có dầu."
Chỉ trong khoảnh khắc, Thanh Hồn cảm thấy cuộc đời mình thật lắm bi ai. Lục Khuynh Tâm mang theo bao nhiêu bi phẫn lẫm liệt, trách móc đôi chân đi qua núi đao biển lửa lại thất bại bởi thứ dầu dưới chân, đem gánh nặng trên lưng ngã ầm xuống đất. Đầu y không sao, dây thần kinh không sao, nhưng đầu gối của y... bị cơn đau làm cho tỉnh táo lại phải sống đời với cái giò heo này, y nghĩ sao cũng không cam lòng.
"Ngươi không sao chứ?" Hắn vẫn chưa hết váng đầu hé mắt nhìn y, gương mặt đã đau đến đỏ bừng.
Thanh Hồn thấy lòng ngực nong nóng, giọt sương đêm rơi trên mu bàn tay mát lạnh, làm rõ ràng cảm giác nóng cháy trong người y, lại nữa rồi, cái quái quỷ gì đây: "Người đỡ ta đứng dậy trước đi."
Hoàng Tuyên chạy vù tới: "Tên khốn này, ngươi lại đè lên người Thanh Lang nhà ta nữa rồi."
Chữ 'lại' này thật mang nhiều ý tứ đấy.
Y nới lỏng băng ra, hỏi: "Sao thế ta siết chặt quá hả?"
Hắn cười gượng: "Ngươi quấn sắp thành giò heo rồi." Hơi nóng trong người hắn chưa tan, nơi quấn băng nóng y như bị khối sắt nóng in hằn lên: "Để ta tự làm được, sao ngươi không thắp lại nến hả?" Mồ hôi thấm ướt áo trong bóng tối không khí ám muội vô cớ: "Tối mù mắt thế này thấy đường đâu mà băng."
"Sao người căng thẳng vậy, chỉ là lười thắp đèn thôi mà." Y sờ mắt mình: "Mắt ta hơi đau thắp đèn sáng quá chịu không nổi." Y nhìn hắn nở nụ cười quái đản: "Sao trong người cứ như thiếu nữ thủ thân như ngọc thế?"
Lục Khuynh Tâm cười khan, ánh mắt y nhìn xuyên thấu tâm tư đen tối của hắn, hắn hơi miễn cưỡng mở lời: "Ta sợ ngươi hạ độc trong thuốc đó." Hắn tưởng mình giỏi che giấu tâm tư thế mà giờ phút này cứ cảm thấy bản thân trần trụi tìm cách bỏ trốn.
Y cười rộ lên: "Công tử mơ tưởng rồi, mắt của ta đâu có kém như vậy."
Hắn nói: "Ta nói là hạ độc mà nhỉ, ngươi nghĩ đi đâu thế nhỉ?" Cảm thấy đã vớt lại một chút phong độ, ngữ khí cũng tự tin hơn hẳn: "Nếu không có lòng dạ đen tối sao ngươi cứ nghĩ đến những chuyện gì đâu thế?"
"Ý ta là, không phải ai ta cũng tốn công ra tay hạ độc đâu... ta làm gì cũng có quy tắc cả."
Hắn nhìn y một lúc, chợt nói: "Xem ra, chết dưới tay ngươi cũng là một loại vinh hạnh." Hắn đột nhiên nổi hứng đùa dai: "Vậy ta thử xem bản thân ngươi tới đâu."
Thanh Hồn đang nâng chén trà uống, đột nhiên cả người lảo đảo cảm thấy eo mình hết sức nặng nề, đổ xuống đất va chạm không nhẹ, người bị Lục Khuynh Tâm đè đến nặng trịch: "Người bị điên à?"
"Cũng không phải ai cũng khiến ta nổi hứng thú, ngươi nên cảm thấy vinh hạnh đi. Từ lúc mới gặp ngươi ta đã muốn chiếm đoạt ngươi rồi, ngươi thông minh như vậy lẽ nào không nhận ra? Lúc nào cũng giả bộ vô tư dụ dỗ ta, thật không biết liêm sỉ là gì?"
Thanh Hồn "..." Ai mới là không biết liêm sỉ đây.
Lồng ngực hắn phập phồng, tay chạm đến mang tay y dịu dàng: "Ngươi thơm quá, đỗ nhược là loài hoa hữu tình, có phải ngươi cũng thế..."
Bên trên bỗng dưng "rầm" một tiếng, Hoàng Tuyên đẩy mạnh cửa vào gào: "Thanh Lang, Thanh Lang ơi."
Thanh Hồn "..."
Lục Khuynh Tâm"..."
"Tên kia, ai cho ngươi bò lên người Thanh Lang của ta nữa hả, ai cho, ai cho..."
***
Ngủ một giấc, Thanh Hồn cũng đã đỡ mệt mỏi đi nhiều, đi ra khỏi phòng dùng bữa. Hoàng Tuyên vừa ăn canh vừa tủm tỉm nói: "Ta biết ngay, chỉ đánh rơi khăn tay mà khiến Lục công tử phải bôn ba đuổi theo trả lại. Làm ta nhớ đến chuyện Cố công tử ngắm võ trạng nguyên phi ngựa vào thành, say mê đến đánh rơi quạt, võ trạng nguyên nhặt được nên duyên tình lữ, một giai thoại động lòng người. Lục công tử không phải yêu mến Thanh Lang nhà ta lén giấu đi khăn tay để có cớ đuổi theo đó chứ."
Lục Khuynh Tâm cười đáp: "Ta yêu mến Thanh Lang nhà cô nương thì sao, cô nương có bằng lòng nhường cho ta."
Hoàng Tuyên bĩu môi: "Đừng hòng nhá, ta và Thanh Lang là lương duyên tiền định, nếu có chia xa cũng là do ta bỏ, đương nhiên bây giờ ta chưa có ý định đó. Lục công tử đừng có ý định thò một chân vào, ta chặt gãy hết."
Thanh Hồn chậm rãi uống canh, Lục Khuynh Tâm rất có hứng thú đấu khẩu với Hoàng Tuyên, giễu cợt: "Giữ được người mà không giữ được trái tim cũng vậy thôi, cô nương cần gì cố chấp làm tổn thương bản thân?"
"Thanh Lang, nói gì đi chứ, trong lòng Thanh Lang chỉ có một mình ta đúng không?" Hoàng Tuyên với hai chữ 'cô nương' kia hài lòng sâu sắc, không chịu kém cạnh nghiêng đầu nhìn y, nũng nịu.
Y nén cảm giác buồn nôn, thong dong đáp: "Trong lòng ta đương nhiên có ngươi, Lục công tử hãy bớt tự mình đa tình đi."
Khá vui vẻ về câu trả lời của y, Hoàng Tuyên tủm tỉm: "Lục công tử nghe cho rõ, Thanh Lang là của một mình ta thôi. Cho dù người có rơi quạt một trăm lần ta cũng không để Thanh Lang có cơ hội nhặt. Chưa tính đến việc Thanh Lang nhà ta chẳng thèm nhặt của người, người cố chấp ôm tổn thương là người mới đúng, ha ha ha."
"Điển tích này có chút thú vị nhưng ta chưa nghe qua, ta chỉ biết thời gian còn dài, nhân duyên khó nói trước." Lục Khuynh Tâm đẩy chén canh tôm nõn qua trước mặt y, không hề nhìn mà chóng má đấu khẩu với Hoàng Tuyên.
Thanh Hồn cảm thấy buồn cười: "Cái gì mà điển tích, chẳng qua là mấy câu chuyện nhảm nhí Hoàng Tuyên viết khi rảnh rỗi. Ta thấy nếu võ trạng nguyên phi ngựa qua, Cố công tử đánh rơi bình rượu ngay đầu thì thật xuất sắc. Hoặc là đánh nhau đến long trời lở đất, khăn trắng đầy đường tiễn người về phương xa, mối tình chết yểu này đảm bảo lay động lòng người."
Lục Khuynh Tâm nhớ đến hôm đó y ngã trên vai hắn xuống, nằm sõng soài cho rằng hắn cố ý, còn nhìn hắn bằng ánh oán hận, thấp giọng cười: "Ngươi nói không sai, không đánh không quen biết, biết đâu lại có cuộc tình nổi lên từ những lần cãi vã? Ta với ngươi cũng coi là rất có duyên."
Hoàng Tuyên lộ rõ vẻ khinh thường, kéo chén canh tôm nõn đó về phía mình không cho y uống.
Ăn xong, Lục Khuynh Tâm rời đi trước viết một lá thư: Điều tra một người tên Oanh Tử, thời gian dài ở cạnh Thanh Hồn, xem cô ta gả cho ai?
Hắn xoa xoa lồng ngực, tên này nhỏ con mà đạp mạnh gớm đạp hôm qua tới giờ còn đau, đúng là giấu đầu lòi đuôi, không phải lần nào ngươi cũng may mắn chạy thoát đâu.
Trong lúc đó Thanh Hồn cũng hẹn Giang Khách ở một tửu lâu gần nơi mình đang trú chân, tiện bề đi lại dễ dàng. Giang Khách đến khá nhanh nhìn Kim Giao Thoa soi dưới ánh đèn: "Một tầng thủy ngân một tầng nước à? Ta không biết ngươi còn biết chế tác thủ công đấy."
"Một chút trò vặt vãnh trong lúc nhàn rỗi học được thôi."
"Nhìn bộ dạng của ngươi thế này, tay có còn dùng được không? Là một người hành y ngươi phải biết quý trọng tay mình cơ chứ."
Thanh Hồn nhìn tay mình: "Không đến nỗi nào." Vẫn có thể đi lừa người được, còn chân thì không biết bao lâu mới đi đứng bình thường nữa: "Đám người áo đen hôm đó.."
Giang Khách uể oải: "Là một số người không có việc gì làm, ta đã xử lý rồi, lệnh bài của Phí Hoài đâu."
Y chỉ tay nải trên bàn: "Không dễ dàng gì mới lấy được đấy..."
"Ngươi không sợ họ cố ý để ngươi lấy thứ này đi à?" Giang Khách xem xét lệnh bài, thấy đây đúng là đồ thật, nhét vào ngực áo: "Sao bọn họ dễ bị lừa như vậy được..."
"Thì đã làm sao, ta tự có cách của ta. Hơn nữa ta đâu có trộm chỉ là nói mấy câu mượn của hắn thôi. Ta không là hại gì họ, họ nghi ngờ ta làm gì?"
"Không phải ngươi đã đụng độ Thành Kính rồi sao? Tuy lần đó ngươi che lọng cũng khó che lấy dáng vóc. Tên còn không đổi nếu họ không điều tra thì kỳ lạ quá." Giang Khách nhìn y rồi lại trầm ngâm: "Có thể, do ngươi giống một người."
"Ai cơ?"
"Điềm Y Y."
Y cười đầy ẩn ý: "Sao có thể không giống chứ, bà ấy là mẫu thân của ta."
Lần này tới lượt Giang Khách há hốc miệng: "Ngươi nói cái gì cơ, Điềm Y Y là mẫu thân ngươi..."
Thanh Hồn nhướng mày thâm ý: "Chắc không phải ngươi định nói trong số người họ có người say mê mẫu thân ta đấy nhé, đúng là nhỏ tuổi thích chơi đồ cổ."
"Họ thì không có, nhưng mà...."
****
"Ngươi đi đâu về mà trên người có mùi máu?"
Thanh Hồn hơi giật mình bởi âm thanh trong bóng tối, nhận ra là ai mới lắc đầu ngán ngẩm thắp đèn lên: "Ta lại bị thương thôi."
Mắt Lục Khuynh Tâm tối lại, sát gần ngửi ngửi: "Ta thấy không giống, ngoài mùi máu ra còn có thảo dược nữa. Không giống thảo dược chữa bình thường chắc là loại dùng để tắm. Ngươi đã làm gì mà phải tắm bên ngoài, lén lén lút lút thường là làm ra những chuyện không ra gì.."
"Ta dùng máu người để tắm, ngươi có tin không?"
"Ta tin, ngươi giỏi y thuật như vậy chắc là biết không ít thủ đoạn bồi bổ cơ thể, kích thích gân mạch hoạt động linh hoạt." Lục Khuynh Tâm nhạt nhẽo lên tiếng.
"Người đến đây chỉ vì hỏi mấy câu nhảm này sao?"
"Ta sợ chân ngươi di chuyển bất tiện cố ý đến ngủ bên cạnh chăm sóc ngươi đấy, cảm động không."
Y ngồi xuống giường cảm kích: "Cảm động lắm, rót ta li nước đi."
Trái với thái độ ra lệnh của y, Lục Khuynh Tâm rót cho y ly trà ân cần mang tới: "Ngươi đó đừng có cà nhắc cà nhắc đi lung tung, dù thuốc có tốt tới đâu không kiêng cữ vết thương vẫn trở nặng thôi." Hắn nói thêm: "Tối quá, vẫn nên đốt đèn thì hơn."
"Câu này là ta nói mới đúng, nhỡ đâu đêm tối mờ ảo công tử lại nổi thú tính." Thanh Hồn cởi áo ngoài treo lên, tháo túi thơm để bên giường, hương thơm ngòn ngọt lan tỏa. Đi ra phía sau bình phong muốn tắm: "Công tử thắp đi, ít thôi."
Thắp hai ngọn nến, ánh sáng trong phòng mờ mờ tỏ tỏ, hắn nói: "Ngươi sợ ta nổi thú tính mà còn có ý định đi tắm à, thật là miệng lưỡi trái suy nghĩ của bản thân đó nha.."
Y cười coi như không nghe rõ: "Người giúp ta châm nước đã.."
Bị y sai sử đến tận khuya, chắc vì để trả thù Thanh Hồn đang ngủ say bị hắn triệu hồn tỉnh dậy trong giấc mộng đẹp, rinh ra bên ngoài xem thi thể. Gì chứ, các người tự đi mà xem đi kéo ta theo làm gì?
"Tam ca cẩn thận bên dưới có dầu."
Chỉ trong khoảnh khắc, Thanh Hồn cảm thấy cuộc đời mình thật lắm bi ai. Lục Khuynh Tâm mang theo bao nhiêu bi phẫn lẫm liệt, trách móc đôi chân đi qua núi đao biển lửa lại thất bại bởi thứ dầu dưới chân, đem gánh nặng trên lưng ngã ầm xuống đất. Đầu y không sao, dây thần kinh không sao, nhưng đầu gối của y... bị cơn đau làm cho tỉnh táo lại phải sống đời với cái giò heo này, y nghĩ sao cũng không cam lòng.
"Ngươi không sao chứ?" Hắn vẫn chưa hết váng đầu hé mắt nhìn y, gương mặt đã đau đến đỏ bừng.
Thanh Hồn thấy lòng ngực nong nóng, giọt sương đêm rơi trên mu bàn tay mát lạnh, làm rõ ràng cảm giác nóng cháy trong người y, lại nữa rồi, cái quái quỷ gì đây: "Người đỡ ta đứng dậy trước đi."
Hoàng Tuyên chạy vù tới: "Tên khốn này, ngươi lại đè lên người Thanh Lang nhà ta nữa rồi."
Chữ 'lại' này thật mang nhiều ý tứ đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.