Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 180: Kinh Mộng (3)
AnhChoEmMotDoaQuynh
11/04/2022
"Tân công tử, đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta đã nhìn thấy một người giống y." Tân Dã đáp.
Giống y... là Dư Dung sao?
"Cô ta dám chừng là đem mình khắc thành bức tượng đó lắm."
"Khi đó cô ta giả nam trang, trước đó ta chưa từng nhìn thấy cô nương này, giả dung mạo thì không nói, như giả được tính khí giống y thì cũng kỳ lạ quá." Lúc Tân Dã lờ mờ mở mắt thấy xung quanh như có rất nhiều máu, đến khi tỉnh hẳn chỉ gặp một gương mặt diễm lệ, ý cười nhạt.
Không khí không còn mùi tanh, cứ như những máu thịt hư thối kia chỉ là giấc mơ.
"Người nói ta mới để ý... thật ra Thanh Hồn từng nói mình có một muội muội. Người có từng nghe Liễu Nguyên Hồng nói đến việc này chưa?" Lục Khuynh Tâm thấy y càng ngày càng giống sương mờ ẩn phía xa, có những chuyện không còn phân định được thật giả từ y, có cố hỏi y cũng lắc đầu không chịu mở lời: "Muội muội này đã có phu quân, khi thành thân y không đến tham gia được."
"Muội muội, nếu là Oanh Tử thì ta có nghe... Nhưng Thanh Hồn từ lâu đã không nhắc đến cái tên này." Tân Dã bật cười lộ ra chút chế giễu hòa lẫn thảm thương: "Trốn tránh thì chuyện này sẽ không xảy ra sao... đúng là lừa mình dối người."
Tân Dã chợt dừng lại: "Ngươi tin y nói thật hả?"
"Lẽ nào y thường nói dối lắm sao?"
"Không, những chuyện không muốn nói Thanh Hồn sẽ im lặng, hoặc là làm đối phương không nói được nữa." Tân Dã nhìn hắn rất kỳ lạ: "Thanh Hồn là thế, nhưng y thì chưa chắc."
"Người cũng nhận ra."
"Người mà ta ghét đương nhiên có hóa thành tro ta cũng nhận ra. Trước nay ít gặp nên ta cũng không để ý, lần này đi cùng y cứ tránh ta như tránh tà nên biết chút chút."
Lục Khuynh Tâm nói: "Thế ngươi không sợ y đang có ý xấu giả dạng sao?"
"Hoàng Tuyên theo không ít lần vẫn không vạch trần nhất định có lý do." Tân Dã xua tay: "Thôi bỏ qua chuyện này đi, chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Ngay từ đầu đã thấy cuộc tranh tài giữa các thần y này có vấn đề, rảnh quá thì nghiên cứu thêm kiến thức cứu người đi chứ."
Trước khi đi Lục Khuynh Tâm nhìn chằm chằm bức tượng, nhớ những gì xảy ra trong giấc mơ quái đản kia: "Đốt đi, thứ này không sạch sẽ thì đừng có để lại."
Thanh Hồn giương ô che ánh mặt trời, nhất thời thấy choáng váng không thở nổi, mắt nhìn thấy rất nhiều bóng mờ chồng lên nhau.
"Thanh Lang không sao chứ?"
Thanh Hồn không gượng nổi ngã xuống đất.
Nửa mê nửa tỉnh, Thanh Hồn thấy có bóng người ngồi trước giường đang phân tách ra thành từng lớp. Bàn tay chạm vào da thịt y rất lạnh, mơ hồ cảm thấy ánh mắt kia nhìn mình thân thiết ôn hòa, thoắt đã biến thành thù hận.
Chắc y đã quá mệt mỏi.
Khi Thanh Hồn tỉnh lại đã thấy Hòa Phong Thương đang đốt lò hương giúp an thần, hương sen thơm vô cùng.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Thanh Hồn liếm môi mình khô khốc, giơ bàn tay tái nhợt sờ trên mạch cổ mình run rẩy cảm nhận, may quá, còn đập.
Lúc này buổi tối nên không khí lạnh lẽo đòi mạng, Thanh Hồn hơi lùi lại trên giường nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Là họ đưa ngươi đến cho ta xem mạch."
Đầu Thanh Hồn tê tê, Lục Khuynh Tâm không thể không có một tí nghi ngờ gì với người trước mặt, nhưng nghi ngờ thì có ích gì?
"Bệnh của ngươi cũng nặng quá ta không cứu nổi nữa."
Thanh Hồn xoa xoa khớp xương đầu gối của mình, chợt thấy trên da có một đốm đỏ ma sát mãi không sạch. Gương mặt y trở nên vặn vẹo tàn nhẫn.
Hòa Phong Thương thấy thế thì cực kỳ hưng phấn: "Không phải do ta làm đâu."
Rõ ràng vẫn là nụ cười ôn hòa nhưng Thanh Hồn lại nhìn ra nanh vuốt, Hòa Phong Thương nghênh đó ánh mắt y, nói: "Xem ra hắn cũng có đôi phần nghi vấn... "
...
Hoà Phong Thương cười nói: "Ngươi không hỏi ta hắn nghi kỵ cái gì sao?"
Thanh Hồn mím môi.
Ý cười trên môi Hoà Phong Thương nhạt bớt: "Ngươi cũng nhận ra rồi."
"Gần đây cứ mơ thấy trên ngươi có nhiều đường nứt, sờ thì thấy vết tỳ."
"Ta lại thấy ngươi một chút tỳ vết cũng không có."
Thanh Hồn nhẹ nhàng thở hắt: "Ngươi đã sờ qua chưa?"
Hòa Phong Thương thấy Thanh Hồn không nói đùa, bước qua ngồi xuống giường, nghiêm túc sờ thử khớp tay khớp chân Thanh Hồn. Ngón tay lành lạnh chạm lên, chủ nhân của nó vẫn bất động thanh sắc, cẩn thận nắn nắn: "Lạ thật, cứ như hơi lệch, lần trước bắt ngươi về động đã sờ qua, đâu thấy lệch?"
Trong lòng Hòa Phong Thương có quỷ ẩn ẩn đè nén: "Hỏi sao Lục Khuynh Tâm lại kiểm tra ngươi. Khi nhìn thấy xương cốt Bạch Diệp bị nghiền thành tro ta cũng đã thử qua, là thật. Dùng Cửu Linh Trùng nuôi kí sinh đồ vật của người chết, sau đó nghiền thành máu nhỏ vào xương, thấm không để lại dấu vết."
Thanh Hồn cười nhạt: "Ngươi đã đề phòng, lẽ nào không sợ thứ gần gũi ngươi nắm trong tay chưa chắc là đồ của Bạch Diệp, mà là đồ của bộ xương cốt giả kia?"
"Thứ ta giữ là linh tâm đan của Bạch Diệp."
"Đó là cái gì?"
"Thôi đi, nói ra thì rất dài."
Thanh Hồn nhớ đến thứ lưu lại trên kiếm Tuệ Sinh, là huyết dịch của Bạch Diệp, là mạng sống, là hồn phách bị đâm xuyên.
Hòa Phong Thương nhìn chằm chằm vết đỏ kia: "Trùng chín đầu không thể sai được, chấm nhỏ nhìn như trăng lưỡi liềm này chứng tỏ trong người ngươi có một nửa..."
Thanh Hồn bất giác như giật mình hỏi: "Lúc ngươi đào lên, là mộ rỗng sao?"
"Đúng vậy, chỉ có quan tài không hài cốt."
"Nhưng ca ca đã nói không để ta sống tạm bợ sao?"
Hoà Phương Thương cười giễu: "Ngươi bây giờ là sống tạm bợ sao?"
Thanh Hồn thấy xương mình như mục nát dần: "Có khác gì đâu. Ta biết ngươi cần thứ gì... cho ta thời gian được không?"
"Ta không dám tin ngươi đâu."
"Là ngươi không tin chính mình, nếu có bản lãnh ta không chạy được." Dừng một chút Thanh Hồn hỏi: "Đã tìm được ca ca ta chưa?"
"Vẫn chưa."
Lúc này chợt có người gõ cửa: "Vũ công tử, Thanh Hồn đã thế nào rồi."
Ồ, đổi sang họ của Vũ Đình An rồi ư?
"Đã tỉnh." Hòa Phong Thương mở cửa.
Lục Khuynh Tâm mang thuốc vào, hỏi: "Sao lại ngất thế."
"Do mệt quá thôi, mọi thứ đều bình thường."
Rất nhiều đại phu dù có tiếng hay không có tiếng, bắt mạch cho y đều nói không chữa được. Hiếm khi có người bảo mọi thứ bình thường.
Thanh Hồn cười gượng: "Không phải có Tân Dã, Hoàng Tuyên sao, tự dưng làm phiền người ta."
"Là họ đưa ngươi tới đây chứ."
Hoà Phong Thương nói: "Ta ra khỏi phòng cho các người nói chuyện."
Ánh mắt Lục Khuynh Tâm hơi thay đổi: "Người này có vấn đề gì?"
"Ý ngươi là gì..."
"Vừa rồi ngươi nói 'sao lại làm phiền người ta' đưa ngươi khám đại phu nhiều lần, thần y có tiếng như Quan Đào, Quan Kiến Vỹ, cô nương khó gần ở hoang mạc khi chúng ta đi đưa dâu, hay người ở ẩn lâu ngày như Xích Long. Toàn là những người không nên làm phiền cũng đã làm phiền qua, chưa ngươi tỏ ra khách sáo nói câu này."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi... nhìn người kia như tuyết lại như sương, dáng vẻ nhạt nhẽo khiến ta nhớ một người thôi."
"Ngươi cứ nhớ tên đó rồi buồn... " Hắn thở dài: "Như nhớ người yêu vậy."
Thanh Hồn ho sặc.
"Thế người đó có nói trên người ngươi có điểm gì bất thường không?"
Có Cửu Linh Trùng này...
"Không có."
Lục Khuynh Tâm lộ ra chút phức tạp: " Ừm... Thấy ngươi ngất lại sợ ngươi bị chuyện trong thạch động làm tổn hại. Nghe nói ngươi bị rất nhiều thứ kinh tởm cắn, sau này phải cẩn thận."
Thanh Hồn cười cười đón chén thuốc uống.
"Tân Dã nói đã gặp Dư Dung."
Thanh Hồn nhướn mày: "Ả ta còn không phải là pho tượng đá đó sao? Lúc ta vào nhà hoang đã phát hiện đó là người thật."
"Sao? Ngươi không phải nói chính mình nhìn thấy Thanh Hải khi vào nhà hoang sao? Còn nói giữa trán có hoa máu."
"Ta nói hồi nào? Ta chính là tìm được Tân Dã hôn mê dưới bệ thờ. Khi đó mọi người đang lay người tỉnh. Thấy cô ta đứng vui quá không nỡ làm phiền."
Hắn nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
"Ta biết là mọi người nhìn thấy mỗi hình ảnh khác nhau trên pho tượng kia, không chừng người bị mê sảng. Ta sao nhìn thấy chính ta được."
"Ai biết được ngươi có yêu chính mình quá không...?"
Thanh Hồn thấy hắn nói như thật, day trán: "Thứ đó cũng nguy hiểm quá, người đã nhìn thấy Nhiếp Trạch Dương sao?"
Hắn im một lúc chợt cười: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
Trước kia hắn chưa từng nói cho Thanh Hồn biết chuyện này, ban đầu vì không muốn người ta biết điểm yếu của hắn, về sau là sợ y tổn thương. Hắn luôn tỏ ta mình quan tâm đến đệ ấy là vì mắc nợ, vì cảm thấy áy náy.
Thanh Hồn cúi đầu cười cười: "Ta chỉ đoán thôi."
Lục Khuynh Tâm không rõ y đang cười mỉa mai hay là cảm thấy nhạt nhẽo mới cười hai tiếng cho đỡ cứng cơ mặt. Chỉ đáp: "Không phải đã nói rồi sao, ta nghe ngươi nói về pho tượng, hoa máu giữa trán, tức là nhìn thấy ngươi."
Y muốn cười nhưng không nâng nổi cơ miệng: "Ta nhìn thấy Khấu Hoà, xem ra chúng ta đều nhìn thấy kẻ mà mình ghét."
Hắn im lặng không tỏ ý y nói đúng hay sai, hồi lâu bảo: "Hèn gì vừa rồi ta nói ngươi nhớ về người kia như người yêu, ngươi lại hoảng hốt. Xem ra khi nhìn thấy bức tượng ngươi đã bị doạ sợ cho rằng mình thích người kia thật."
Nghe hắn bảo như thế y không biết nói gì, thật ra từ đầu y đã không nhìn vào mắt bức tượng. Ai bảo Hồng Thiếu Hoài tu luyện Nhiếp Hồn Thuật, lòng có bóng ma nên không dám nhìn.
"Nhưng ta lại thấy ngươi đang nói dối ta."
Y nhìn hắn: "Sao cơ?"
"Trước giờ nguơi chưa từng ghét Khấu Hoà."
"Khấu Hoà muốn giết ta, sao ta lại không ghét cho được."
"Ta cũng từng nhiều lần muốn giết ngươi, ngươi có hận ta không?"
Có hay không?
Ngày đêm y đều tự hỏi mình có hận hắn hay không? Hận hắn lợi dụng, hận hắn lừa gạt tình cảm của mình, hận hắn không tin tưởng mình.
Nhưng mà Bạch Diệp là vì ai mà chết? Có một chuyện Thanh Hồn vẫn giấu trong lòng, là y đã bảo Bạch Diệp khi nào trận pháp chính khởi động được một nửa, thì đến Tháp Hoài Cổ sửa trận pháp.
Lúc đó bị nước cuốn ra Bạch Diệp kéo Thanh Hồn nói đưa là đến nơi an toàn. Nhưng y không chịu hỏi xem Bạch Diệp có đồng ý làm giúp việc này không, nghe xong Bạch Diệp không nói gì cứ nhìn chằm chằm, hồi lâu mới xoay người đi...
Lúc lũ lên cao và ngất Tàng Ngư xuất hiện Thanh Hồn nghĩ mọi thứ vẫn theo kế hoạch cũ, không ngờ trận lại vỡ.
Lòng Thanh Hồn mang tâm sự, người kia chết vì mình đã đưa ra phương án sai lầm, còn có gì để chối cãi chứ. Cả thi thể cũng bị y nghiền ra thành tro...
Vì chính mình, vì mục đích của y...
Trái tim phủ sương lạnh, dù đắm mình dưới vực sâu tối tăm Thanh Hồn vẫn hy vọng có người còn nhớ đến ngóng trông. Nhưng cứ nhớ đến sinh mạng đó lại chỉ thấy mọi thứ đều là hão huyền.
Lục Khuynh Tâm ngập ngừng hỏi: "Ngươi có khi nào thấy hối hận vì quen biết ta chưa?"
Thanh Hồn từng hỏi Công Nghi Lăng câu này, người kia cười nói: Nếu hối hận ta đã không ở đây.
Còn y lại bảo: Ngày đêm đều hối hận.
"Đến bước đường này là ta tự chọn." Cũng nhiều lúc Thanh Hồn mong giật mình tỉnh nhận ta mọi thứ là giấc mơ nhưng mọi thứ có ích gì chứ?
"Bây giờ ngươi nhìn thấy ta trong pho tượng đó, chẳng qua người chưa nhớ được những chuyện trước kia mà thôi. Những gì ngươi biết về ta là qua lời kể của huynh đệ ngươi, nên đôi lúc thấy lòng đầy mâu thuẫn, cảm thấy ta không phải kẻ xấu... "
Hắn ngắt lời y: "Ngươi đã nói thời gian sau sẽ nói cho ta biết chuyện Bạch Diệp."
Thanh Hồn mỉm cười: "Ý ta là... muốn một ngày nào đó người nhớ ra tất cả, vẫn cảm thấy ta không phải kẻ xấu."
***
"Ta thấy lòng ngươi đang vui phơi phới... lẽ nào ngươi muốn quay lại với hắn? Đang tưởng tượng đến ngày tháng hạnh phúc hay sao?" Hòa Phong Thương nhìn y chòng chọc như thể muốn dùng ánh mắt giết người, tàn độc như một người nguyền rủa thầm lặng.
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười: "Ánh mắt của ngươi ghê quá."
Hòa Phong Thương sa sầm mặt: "Ta chỉ cần nhìn là biết ngươi đang mềm lòng, điều gì khiến ngươi thay đổi."
"Ta luôn dễ mềm lòng mà."
Khấu Hoà hừ lạnh: "Ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ mềm lòng, cho nên trước giờ luôn ngưỡng mộ ngươi có thể vượt qua được vòng xoáy của ái tình. Ít nhất là sẽ không vì Lục Khuynh Tâm mà mềm lòng."
"Vòng xoáy ái tình? Nghe cứ thấy ớn ớn thế nào. Ngươi xem trọng ta quá rồi... Ta luôn mềm lòng với hắn." Thanh Hồn không khỏi thở dài, Hồng Thiếu Hoài cũng từng ngưỡng mộ y có thể vui vẻ cười nói trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Có một người xem trọng kiểu như họ đúng là bất hạnh.
Thanh Hồn thấy người trước mặt thất vọng rất rõ cười thầm, Khấu Hoà lại nói: "Xương của ngươi không hoàn chỉnh, trái tim cũng bắt đầu sức mẻ rồi. Nhưng không sao, có vẫn hơn không."
Thanh Hồn chẳng hiểu người này đang nói điên khùng chuyện gì, không phải chỉ cần máu của y thôi sao, xương lệch thì có vấn đề gì đâu? Tên này đúng là quá chú trọng vào sự hoàn hảo rồi.
"Ngươi dịch dung chắc không đơn giản vì ẩn mình trong nhóm người tham gia cuộc thi này đúng không?"
Thanh Hồn sờ mặt mình: "Tóc ta chuyển màu hoàn toàn rồi, mỗi khi nhìn trong gương lại nhìn thấy người khác. Có chút không thoải mái."
Hòa Phong Thương mím môi: "Sẽ không thoải mái ư?"
Thanh Hồn nghĩ đến một chuyện, chắc không phải...
"Cộc cộc Vũ công tử, người đang xem mạch sao?"
"Ta giúp Thanh Hồn đổi hương đốt thôi." Hòa Phong Thương ra khỏi phòng, nhìn thấy hắn mang theo cả hành lí sang.
Hắn nói: "Tân công tử đang tìm người đấy."
Trong phòng đã đổi sang hoa mai đỏ, mai trắng đang xen cắm trong bình ngọc. Mùi hương thoang thoảng hòa cùng mùi tuyết đang tan, cảm giác thanh thuần khó tả. Vũ đại phu nói hoa cỏ kết hợp với hương dược đốt trong phòng giúp đả thông kinh mạch, nên hắn không tùy tiện xê dịch thứ gì trong phòng cả.
Hai người ngồi lặng lẽ trong phòng nghe tiếng đồng hồ nước nhỏ giọt, không ai nói với nhau tiếng nào. Từ sau mất mát của Bạch Diệp mỗi khi nhìn thấy hắn trái tim y đều nẩy lên, lồng ngực bị đâm xuyên chảy đầy máu tươi.
Đang ngẩn ngơ Lục Khuynh Tâm đã nhét vào tay y vài quả hạch đào bóc sẵn: "Tay ngươi ngày càng lạnh, hay là để ta đốt thêm lò sưởi cho ngươi."
Thanh Hồn bỏ hạch đào vào miệng: "Đây là chỗ của người ta ngươi tiết kiệm giùm chủ nhà chút đi."
"Mua một ít than thôi mà."
"Thôi đi, xuân đến rồi ta thật sự không thấy lạnh lắm đâu."
Lò sưởi đỏ rực hương thảo dược khô thơm ngát, không hiểu sao khi ngủ Thanh Hồn lại cảm thấy hơi ngột ngạt. Đêm đen lại quá dài, y muốn thức chờ trời sáng cũng cảm thấy không thể vượt qua đêm nay. Lục Khuynh Tâm hơi cựa quậy quay sang ôm rất chặt, cảm giác ấm nóng dần xâm chiếm.
Hơi ấm này không hề chân thật.
"Ta đã nhìn thấy một người giống y." Tân Dã đáp.
Giống y... là Dư Dung sao?
"Cô ta dám chừng là đem mình khắc thành bức tượng đó lắm."
"Khi đó cô ta giả nam trang, trước đó ta chưa từng nhìn thấy cô nương này, giả dung mạo thì không nói, như giả được tính khí giống y thì cũng kỳ lạ quá." Lúc Tân Dã lờ mờ mở mắt thấy xung quanh như có rất nhiều máu, đến khi tỉnh hẳn chỉ gặp một gương mặt diễm lệ, ý cười nhạt.
Không khí không còn mùi tanh, cứ như những máu thịt hư thối kia chỉ là giấc mơ.
"Người nói ta mới để ý... thật ra Thanh Hồn từng nói mình có một muội muội. Người có từng nghe Liễu Nguyên Hồng nói đến việc này chưa?" Lục Khuynh Tâm thấy y càng ngày càng giống sương mờ ẩn phía xa, có những chuyện không còn phân định được thật giả từ y, có cố hỏi y cũng lắc đầu không chịu mở lời: "Muội muội này đã có phu quân, khi thành thân y không đến tham gia được."
"Muội muội, nếu là Oanh Tử thì ta có nghe... Nhưng Thanh Hồn từ lâu đã không nhắc đến cái tên này." Tân Dã bật cười lộ ra chút chế giễu hòa lẫn thảm thương: "Trốn tránh thì chuyện này sẽ không xảy ra sao... đúng là lừa mình dối người."
Tân Dã chợt dừng lại: "Ngươi tin y nói thật hả?"
"Lẽ nào y thường nói dối lắm sao?"
"Không, những chuyện không muốn nói Thanh Hồn sẽ im lặng, hoặc là làm đối phương không nói được nữa." Tân Dã nhìn hắn rất kỳ lạ: "Thanh Hồn là thế, nhưng y thì chưa chắc."
"Người cũng nhận ra."
"Người mà ta ghét đương nhiên có hóa thành tro ta cũng nhận ra. Trước nay ít gặp nên ta cũng không để ý, lần này đi cùng y cứ tránh ta như tránh tà nên biết chút chút."
Lục Khuynh Tâm nói: "Thế ngươi không sợ y đang có ý xấu giả dạng sao?"
"Hoàng Tuyên theo không ít lần vẫn không vạch trần nhất định có lý do." Tân Dã xua tay: "Thôi bỏ qua chuyện này đi, chúng ta không thể tiếp tục trì hoãn nữa. Ngay từ đầu đã thấy cuộc tranh tài giữa các thần y này có vấn đề, rảnh quá thì nghiên cứu thêm kiến thức cứu người đi chứ."
Trước khi đi Lục Khuynh Tâm nhìn chằm chằm bức tượng, nhớ những gì xảy ra trong giấc mơ quái đản kia: "Đốt đi, thứ này không sạch sẽ thì đừng có để lại."
Thanh Hồn giương ô che ánh mặt trời, nhất thời thấy choáng váng không thở nổi, mắt nhìn thấy rất nhiều bóng mờ chồng lên nhau.
"Thanh Lang không sao chứ?"
Thanh Hồn không gượng nổi ngã xuống đất.
Nửa mê nửa tỉnh, Thanh Hồn thấy có bóng người ngồi trước giường đang phân tách ra thành từng lớp. Bàn tay chạm vào da thịt y rất lạnh, mơ hồ cảm thấy ánh mắt kia nhìn mình thân thiết ôn hòa, thoắt đã biến thành thù hận.
Chắc y đã quá mệt mỏi.
Khi Thanh Hồn tỉnh lại đã thấy Hòa Phong Thương đang đốt lò hương giúp an thần, hương sen thơm vô cùng.
"Sao ngươi lại ở đây?"
Thanh Hồn liếm môi mình khô khốc, giơ bàn tay tái nhợt sờ trên mạch cổ mình run rẩy cảm nhận, may quá, còn đập.
Lúc này buổi tối nên không khí lạnh lẽo đòi mạng, Thanh Hồn hơi lùi lại trên giường nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Là họ đưa ngươi đến cho ta xem mạch."
Đầu Thanh Hồn tê tê, Lục Khuynh Tâm không thể không có một tí nghi ngờ gì với người trước mặt, nhưng nghi ngờ thì có ích gì?
"Bệnh của ngươi cũng nặng quá ta không cứu nổi nữa."
Thanh Hồn xoa xoa khớp xương đầu gối của mình, chợt thấy trên da có một đốm đỏ ma sát mãi không sạch. Gương mặt y trở nên vặn vẹo tàn nhẫn.
Hòa Phong Thương thấy thế thì cực kỳ hưng phấn: "Không phải do ta làm đâu."
Rõ ràng vẫn là nụ cười ôn hòa nhưng Thanh Hồn lại nhìn ra nanh vuốt, Hòa Phong Thương nghênh đó ánh mắt y, nói: "Xem ra hắn cũng có đôi phần nghi vấn... "
...
Hoà Phong Thương cười nói: "Ngươi không hỏi ta hắn nghi kỵ cái gì sao?"
Thanh Hồn mím môi.
Ý cười trên môi Hoà Phong Thương nhạt bớt: "Ngươi cũng nhận ra rồi."
"Gần đây cứ mơ thấy trên ngươi có nhiều đường nứt, sờ thì thấy vết tỳ."
"Ta lại thấy ngươi một chút tỳ vết cũng không có."
Thanh Hồn nhẹ nhàng thở hắt: "Ngươi đã sờ qua chưa?"
Hòa Phong Thương thấy Thanh Hồn không nói đùa, bước qua ngồi xuống giường, nghiêm túc sờ thử khớp tay khớp chân Thanh Hồn. Ngón tay lành lạnh chạm lên, chủ nhân của nó vẫn bất động thanh sắc, cẩn thận nắn nắn: "Lạ thật, cứ như hơi lệch, lần trước bắt ngươi về động đã sờ qua, đâu thấy lệch?"
Trong lòng Hòa Phong Thương có quỷ ẩn ẩn đè nén: "Hỏi sao Lục Khuynh Tâm lại kiểm tra ngươi. Khi nhìn thấy xương cốt Bạch Diệp bị nghiền thành tro ta cũng đã thử qua, là thật. Dùng Cửu Linh Trùng nuôi kí sinh đồ vật của người chết, sau đó nghiền thành máu nhỏ vào xương, thấm không để lại dấu vết."
Thanh Hồn cười nhạt: "Ngươi đã đề phòng, lẽ nào không sợ thứ gần gũi ngươi nắm trong tay chưa chắc là đồ của Bạch Diệp, mà là đồ của bộ xương cốt giả kia?"
"Thứ ta giữ là linh tâm đan của Bạch Diệp."
"Đó là cái gì?"
"Thôi đi, nói ra thì rất dài."
Thanh Hồn nhớ đến thứ lưu lại trên kiếm Tuệ Sinh, là huyết dịch của Bạch Diệp, là mạng sống, là hồn phách bị đâm xuyên.
Hòa Phong Thương nhìn chằm chằm vết đỏ kia: "Trùng chín đầu không thể sai được, chấm nhỏ nhìn như trăng lưỡi liềm này chứng tỏ trong người ngươi có một nửa..."
Thanh Hồn bất giác như giật mình hỏi: "Lúc ngươi đào lên, là mộ rỗng sao?"
"Đúng vậy, chỉ có quan tài không hài cốt."
"Nhưng ca ca đã nói không để ta sống tạm bợ sao?"
Hoà Phương Thương cười giễu: "Ngươi bây giờ là sống tạm bợ sao?"
Thanh Hồn thấy xương mình như mục nát dần: "Có khác gì đâu. Ta biết ngươi cần thứ gì... cho ta thời gian được không?"
"Ta không dám tin ngươi đâu."
"Là ngươi không tin chính mình, nếu có bản lãnh ta không chạy được." Dừng một chút Thanh Hồn hỏi: "Đã tìm được ca ca ta chưa?"
"Vẫn chưa."
Lúc này chợt có người gõ cửa: "Vũ công tử, Thanh Hồn đã thế nào rồi."
Ồ, đổi sang họ của Vũ Đình An rồi ư?
"Đã tỉnh." Hòa Phong Thương mở cửa.
Lục Khuynh Tâm mang thuốc vào, hỏi: "Sao lại ngất thế."
"Do mệt quá thôi, mọi thứ đều bình thường."
Rất nhiều đại phu dù có tiếng hay không có tiếng, bắt mạch cho y đều nói không chữa được. Hiếm khi có người bảo mọi thứ bình thường.
Thanh Hồn cười gượng: "Không phải có Tân Dã, Hoàng Tuyên sao, tự dưng làm phiền người ta."
"Là họ đưa ngươi tới đây chứ."
Hoà Phong Thương nói: "Ta ra khỏi phòng cho các người nói chuyện."
Ánh mắt Lục Khuynh Tâm hơi thay đổi: "Người này có vấn đề gì?"
"Ý ngươi là gì..."
"Vừa rồi ngươi nói 'sao lại làm phiền người ta' đưa ngươi khám đại phu nhiều lần, thần y có tiếng như Quan Đào, Quan Kiến Vỹ, cô nương khó gần ở hoang mạc khi chúng ta đi đưa dâu, hay người ở ẩn lâu ngày như Xích Long. Toàn là những người không nên làm phiền cũng đã làm phiền qua, chưa ngươi tỏ ra khách sáo nói câu này."
"Ngươi nghĩ nhiều rồi... nhìn người kia như tuyết lại như sương, dáng vẻ nhạt nhẽo khiến ta nhớ một người thôi."
"Ngươi cứ nhớ tên đó rồi buồn... " Hắn thở dài: "Như nhớ người yêu vậy."
Thanh Hồn ho sặc.
"Thế người đó có nói trên người ngươi có điểm gì bất thường không?"
Có Cửu Linh Trùng này...
"Không có."
Lục Khuynh Tâm lộ ra chút phức tạp: " Ừm... Thấy ngươi ngất lại sợ ngươi bị chuyện trong thạch động làm tổn hại. Nghe nói ngươi bị rất nhiều thứ kinh tởm cắn, sau này phải cẩn thận."
Thanh Hồn cười cười đón chén thuốc uống.
"Tân Dã nói đã gặp Dư Dung."
Thanh Hồn nhướn mày: "Ả ta còn không phải là pho tượng đá đó sao? Lúc ta vào nhà hoang đã phát hiện đó là người thật."
"Sao? Ngươi không phải nói chính mình nhìn thấy Thanh Hải khi vào nhà hoang sao? Còn nói giữa trán có hoa máu."
"Ta nói hồi nào? Ta chính là tìm được Tân Dã hôn mê dưới bệ thờ. Khi đó mọi người đang lay người tỉnh. Thấy cô ta đứng vui quá không nỡ làm phiền."
Hắn nửa tin nửa ngờ: "Thật sao?"
"Ta biết là mọi người nhìn thấy mỗi hình ảnh khác nhau trên pho tượng kia, không chừng người bị mê sảng. Ta sao nhìn thấy chính ta được."
"Ai biết được ngươi có yêu chính mình quá không...?"
Thanh Hồn thấy hắn nói như thật, day trán: "Thứ đó cũng nguy hiểm quá, người đã nhìn thấy Nhiếp Trạch Dương sao?"
Hắn im một lúc chợt cười: "Sao ngươi lại hỏi vậy?"
Trước kia hắn chưa từng nói cho Thanh Hồn biết chuyện này, ban đầu vì không muốn người ta biết điểm yếu của hắn, về sau là sợ y tổn thương. Hắn luôn tỏ ta mình quan tâm đến đệ ấy là vì mắc nợ, vì cảm thấy áy náy.
Thanh Hồn cúi đầu cười cười: "Ta chỉ đoán thôi."
Lục Khuynh Tâm không rõ y đang cười mỉa mai hay là cảm thấy nhạt nhẽo mới cười hai tiếng cho đỡ cứng cơ mặt. Chỉ đáp: "Không phải đã nói rồi sao, ta nghe ngươi nói về pho tượng, hoa máu giữa trán, tức là nhìn thấy ngươi."
Y muốn cười nhưng không nâng nổi cơ miệng: "Ta nhìn thấy Khấu Hoà, xem ra chúng ta đều nhìn thấy kẻ mà mình ghét."
Hắn im lặng không tỏ ý y nói đúng hay sai, hồi lâu bảo: "Hèn gì vừa rồi ta nói ngươi nhớ về người kia như người yêu, ngươi lại hoảng hốt. Xem ra khi nhìn thấy bức tượng ngươi đã bị doạ sợ cho rằng mình thích người kia thật."
Nghe hắn bảo như thế y không biết nói gì, thật ra từ đầu y đã không nhìn vào mắt bức tượng. Ai bảo Hồng Thiếu Hoài tu luyện Nhiếp Hồn Thuật, lòng có bóng ma nên không dám nhìn.
"Nhưng ta lại thấy ngươi đang nói dối ta."
Y nhìn hắn: "Sao cơ?"
"Trước giờ nguơi chưa từng ghét Khấu Hoà."
"Khấu Hoà muốn giết ta, sao ta lại không ghét cho được."
"Ta cũng từng nhiều lần muốn giết ngươi, ngươi có hận ta không?"
Có hay không?
Ngày đêm y đều tự hỏi mình có hận hắn hay không? Hận hắn lợi dụng, hận hắn lừa gạt tình cảm của mình, hận hắn không tin tưởng mình.
Nhưng mà Bạch Diệp là vì ai mà chết? Có một chuyện Thanh Hồn vẫn giấu trong lòng, là y đã bảo Bạch Diệp khi nào trận pháp chính khởi động được một nửa, thì đến Tháp Hoài Cổ sửa trận pháp.
Lúc đó bị nước cuốn ra Bạch Diệp kéo Thanh Hồn nói đưa là đến nơi an toàn. Nhưng y không chịu hỏi xem Bạch Diệp có đồng ý làm giúp việc này không, nghe xong Bạch Diệp không nói gì cứ nhìn chằm chằm, hồi lâu mới xoay người đi...
Lúc lũ lên cao và ngất Tàng Ngư xuất hiện Thanh Hồn nghĩ mọi thứ vẫn theo kế hoạch cũ, không ngờ trận lại vỡ.
Lòng Thanh Hồn mang tâm sự, người kia chết vì mình đã đưa ra phương án sai lầm, còn có gì để chối cãi chứ. Cả thi thể cũng bị y nghiền ra thành tro...
Vì chính mình, vì mục đích của y...
Trái tim phủ sương lạnh, dù đắm mình dưới vực sâu tối tăm Thanh Hồn vẫn hy vọng có người còn nhớ đến ngóng trông. Nhưng cứ nhớ đến sinh mạng đó lại chỉ thấy mọi thứ đều là hão huyền.
Lục Khuynh Tâm ngập ngừng hỏi: "Ngươi có khi nào thấy hối hận vì quen biết ta chưa?"
Thanh Hồn từng hỏi Công Nghi Lăng câu này, người kia cười nói: Nếu hối hận ta đã không ở đây.
Còn y lại bảo: Ngày đêm đều hối hận.
"Đến bước đường này là ta tự chọn." Cũng nhiều lúc Thanh Hồn mong giật mình tỉnh nhận ta mọi thứ là giấc mơ nhưng mọi thứ có ích gì chứ?
"Bây giờ ngươi nhìn thấy ta trong pho tượng đó, chẳng qua người chưa nhớ được những chuyện trước kia mà thôi. Những gì ngươi biết về ta là qua lời kể của huynh đệ ngươi, nên đôi lúc thấy lòng đầy mâu thuẫn, cảm thấy ta không phải kẻ xấu... "
Hắn ngắt lời y: "Ngươi đã nói thời gian sau sẽ nói cho ta biết chuyện Bạch Diệp."
Thanh Hồn mỉm cười: "Ý ta là... muốn một ngày nào đó người nhớ ra tất cả, vẫn cảm thấy ta không phải kẻ xấu."
***
"Ta thấy lòng ngươi đang vui phơi phới... lẽ nào ngươi muốn quay lại với hắn? Đang tưởng tượng đến ngày tháng hạnh phúc hay sao?" Hòa Phong Thương nhìn y chòng chọc như thể muốn dùng ánh mắt giết người, tàn độc như một người nguyền rủa thầm lặng.
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười: "Ánh mắt của ngươi ghê quá."
Hòa Phong Thương sa sầm mặt: "Ta chỉ cần nhìn là biết ngươi đang mềm lòng, điều gì khiến ngươi thay đổi."
"Ta luôn dễ mềm lòng mà."
Khấu Hoà hừ lạnh: "Ta chưa từng nghĩ ngươi sẽ mềm lòng, cho nên trước giờ luôn ngưỡng mộ ngươi có thể vượt qua được vòng xoáy của ái tình. Ít nhất là sẽ không vì Lục Khuynh Tâm mà mềm lòng."
"Vòng xoáy ái tình? Nghe cứ thấy ớn ớn thế nào. Ngươi xem trọng ta quá rồi... Ta luôn mềm lòng với hắn." Thanh Hồn không khỏi thở dài, Hồng Thiếu Hoài cũng từng ngưỡng mộ y có thể vui vẻ cười nói trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Có một người xem trọng kiểu như họ đúng là bất hạnh.
Thanh Hồn thấy người trước mặt thất vọng rất rõ cười thầm, Khấu Hoà lại nói: "Xương của ngươi không hoàn chỉnh, trái tim cũng bắt đầu sức mẻ rồi. Nhưng không sao, có vẫn hơn không."
Thanh Hồn chẳng hiểu người này đang nói điên khùng chuyện gì, không phải chỉ cần máu của y thôi sao, xương lệch thì có vấn đề gì đâu? Tên này đúng là quá chú trọng vào sự hoàn hảo rồi.
"Ngươi dịch dung chắc không đơn giản vì ẩn mình trong nhóm người tham gia cuộc thi này đúng không?"
Thanh Hồn sờ mặt mình: "Tóc ta chuyển màu hoàn toàn rồi, mỗi khi nhìn trong gương lại nhìn thấy người khác. Có chút không thoải mái."
Hòa Phong Thương mím môi: "Sẽ không thoải mái ư?"
Thanh Hồn nghĩ đến một chuyện, chắc không phải...
"Cộc cộc Vũ công tử, người đang xem mạch sao?"
"Ta giúp Thanh Hồn đổi hương đốt thôi." Hòa Phong Thương ra khỏi phòng, nhìn thấy hắn mang theo cả hành lí sang.
Hắn nói: "Tân công tử đang tìm người đấy."
Trong phòng đã đổi sang hoa mai đỏ, mai trắng đang xen cắm trong bình ngọc. Mùi hương thoang thoảng hòa cùng mùi tuyết đang tan, cảm giác thanh thuần khó tả. Vũ đại phu nói hoa cỏ kết hợp với hương dược đốt trong phòng giúp đả thông kinh mạch, nên hắn không tùy tiện xê dịch thứ gì trong phòng cả.
Hai người ngồi lặng lẽ trong phòng nghe tiếng đồng hồ nước nhỏ giọt, không ai nói với nhau tiếng nào. Từ sau mất mát của Bạch Diệp mỗi khi nhìn thấy hắn trái tim y đều nẩy lên, lồng ngực bị đâm xuyên chảy đầy máu tươi.
Đang ngẩn ngơ Lục Khuynh Tâm đã nhét vào tay y vài quả hạch đào bóc sẵn: "Tay ngươi ngày càng lạnh, hay là để ta đốt thêm lò sưởi cho ngươi."
Thanh Hồn bỏ hạch đào vào miệng: "Đây là chỗ của người ta ngươi tiết kiệm giùm chủ nhà chút đi."
"Mua một ít than thôi mà."
"Thôi đi, xuân đến rồi ta thật sự không thấy lạnh lắm đâu."
Lò sưởi đỏ rực hương thảo dược khô thơm ngát, không hiểu sao khi ngủ Thanh Hồn lại cảm thấy hơi ngột ngạt. Đêm đen lại quá dài, y muốn thức chờ trời sáng cũng cảm thấy không thể vượt qua đêm nay. Lục Khuynh Tâm hơi cựa quậy quay sang ôm rất chặt, cảm giác ấm nóng dần xâm chiếm.
Hơi ấm này không hề chân thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.