Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 190: Lệ Rơi Lặng Lẽ Dạ Thêm Sầu (3)
AnhChoEmMotDoaQuynh
11/04/2022
Trước khi đàn thi pháp được tạo ta, khoảng một chén trà, nơi động băng đã có biến cố.
Kể từ khi quen biết đã vô số lần tưởng tượng ngày mình trùng phùng, không ngờ lại thành ra thế này, không nghĩ thành ra thế này.
Diệu Huyền đứng dậy nhìn Công Nghi Lăng đi tới như nhìn thấy chính mình trong gương cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Trên gương mặt đó ấn kí ngày càng đậm, Diệu huyền không nhịn được nở nụ cười khổ. Tình yêu của họ lưng chừng mơ hồ biết mấy, không biết rõ đối phương có mình chưa hay vì quá cô đơn mới dựa vào nhau. Trong đầu Diệu Huyền nảy ra vô số ý nghĩa cùng tủi thân, tình yêu này của mình tầm thương làm sao, không biết có từng được người ta ngó đến chưa?
Nhưng chưa từng hối hận cũng chưa từng đặt quá nhiều hy vọng, chỉ mong người bình an mà thôi.
Mới đầu còn có chút hổ thẹn vì nụ hôn kia, nhưng chẳng mấy chốc cảm giác ấy đã tan biến hết, đã dốc lòng móc hết tim gan ra rồi, một nụ hôn thôi mà có gì không được. Rồi một ngày lại có được nhiều hơn lòng lại hoang mang sợ mất đi, sợ không trọn vẹn.
Vẻ mặt Công Nghi Lăng bình tĩnh như thế, như đã cực kỳ quyết tâm, lời nói đều trở nên vô ích. Trong ánh mắt kia không có xót thương cầm kiếm tới gần. Diệu Huyền cúi đầu tim hơi run rẩy có gì đó đang bị doạ sợ. Hơi ngửa mặt cười đau khổ, bất quá chỉ là một thoáng cuồng si: "Ta biết hôm nay ngươi nhất định phải đâm ta một kiếm, chỉ là, chỉ là ngươi có từng do dự không?"
Công Nghi Lăng lắc đầu: "Những chuyện ta làm nhất định không hối hận."
Tim quặn lại như ép chặt thành một khối.
Không đợi người nói tiếp lưỡi kiếm đã đâm qua, vừa nhanh vừa tàn nhẫn máu chảy ướt đẫm ngực áo. Diệu Huyền đứng đó mặc máu chảy xuống, từ từ cúi đầu nhìn kiếm xuyên qua ngực mình, muốn nói gì đó lại im lặng.
Đã nói là không hối hận còn nói gì nữa chứ, khóe miệng nở nụ cười đau thương. Không gian có tiếng vỡ nhỏ, nhìn lại, hóa ra là trên tay Công Nghi Lăng đang cầm một ngọc bội lặng lẽ bóp nát. Ngọc bội vỡ rồi, cõi lòng vỡ rồi, mọi thứ đều đã vỡ rồi.
Nhưng bị đâm đoạt mạng cũng không hối hận, có lẽ đây là kết cục tốt nhất. Không có suy sụp chỉ lặng lẽ đón nhận cảm nhận kiếm đâm vào người. Nhích từng bước, từng bước, muốn ôm người lần cuối.
Công Nghi Lăng lách đi, sau đó ngã mạnh xuống đất như một món đồ sứ vỡ nát máu ướt đẫm, chỉ cần chết đi sẽ không đau nữa, gương mặt trắng bệch trong suốt
Công Nghi Lăng bế người dậy, mang về báo cáo.
Lúc này Hòa Phong Thương đang bị thương rất nặng, đang được Tiêu Linh dưỡng thương nghe thấy có người đang đi đến. Hai người vội vàng điều chỉnh sắc mặt lấy lại vẻ điềm nhiên.
Thấy người đến là Công Nghi Lăng, liền nói: "Đến đúng lúc lắm."
Hòa Phương Thương tự tay kiểm tra mạch của Diệu Huyền, cười nhạt: "Không chừng có thể thay thế."
Khi nói câu này xong, Công Nghi Lăng lại ngẩng đầu.
***
Được tắm máu tươi, cây con tức tốc nảy mầm chẳng mấy chốc đã thành một cái cây lớn cành lá đan xen, vân đỏ như máu tỏa hương thơm ngát. Nó lớn ngùn ngụt cũng nhanh chống nổ tung, bụi xương mù mịt, bầu không khí vẩn đục.
Hòa Phong Thương dựa bên tế đàn, tựa như tương thông với đất trời, y muốn trông thấy Đình An.
Cẩn thận gỡ lớp dịch dung trên mặt, y muốn dùng thân phận Khấu Hòa sạch sẽ nhất gặp đến hắn, trời đất mênh mông rộng lớn quá. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh thêm chút nữa...
Máu tươi ròng ròng đổ xuống, hoàng hôn đang buông xuống, những đêm dài trằn trọc mong người, nhớ thương người, dùng những nhớ thương ngày xưa đắp vết thương lòng, an ủi vết thương cũ.
Tỉnh giấc, mọi thứ ủi an đã tan biến chỉ còn nỗi niềm đau đáu khôn nguôi.
Mỗi sáng tỉnh giấc đều thần trí mơ màng, không biết nên đi bước đường tiếp theo như nào.
Muốn hủy diệt thiên địa đưa người trở về, cuối cùng cũng sẽ bị thiên địa hủy diệt thôi, đời người ai qua được trăm năm cơ chứ. Hòa Phong Thương nhìn chằm chằm lên vòm trời mênh mông bát ngát, giơ tay gắng gượng mấy lần.
Đình An!
Trái tim ta vẫn chưa từng thay đổi! là ta sai, chờ ta nhé!
Khấu Hoà nhìn bầu trời đỏ rực, ôn thuận quyến luyến, nhớ ngày trước gặp nhau tươi cười, dù xa nhau điểm tựa tinh thần duy nhất.
Ngân Tâm Viện ngắm lá phong đỏ, ngươi có còn nhớ lời hứa này không?
Khấu Hoà tiếc nuối thở hắt một hơi, y đang đợi.
Đình An, ngươi còn ở đó chờ ta không? một người đã làm ngươi thất vọng.
Chúng ta sắp đoàn tụ rồi, sắp gặp lại nhau, tầm mắt bắt đầu rách tan, khóe môi liền nở nụ cười hạnh phúc vô bờ.
Khấu Hoà biến thành một quả cầu lửa, đốt cháy khắp nơi, áo trắng như tuyết nằm giữa ngọn lửa, như không vướng bụi trần, như trầm luân vạn kiếp. Lửa bốc cao đâu đâu cũng thấy, lửa thiêu cả ruột gan khiến Khấu Hoà hoảng hốt nảy sinh ảo giác nhìn thấy có người đang đi đến bên y. Hoàng hôn chói lọi vẫn đẹp như cũ, giống ngày đó ở Ngân Tâm Viện, hắn nói mình đến lúc phải đi rồi, nhưng y không tin.
Xem ra đây là kết thúc tốt nhất của chúng ta.
**
Lục Khuynh Tâm lảo đảo trở về, toàn thân tưởng chừng sắp khụy xuống, Hồng Thiếu Hoài là kẻ lão luyện hắn không nên tin.
Trái tim hắn đang phát run bỗng muốn nôn thốc nôn tháo, sợ lỡ như, sợ không cứu chữa được nữa. Đêm khuya trời sao cũng nhạt dần, chỉ có mình hắn lặng lẽ ở bên hẻm nhỏ suy nghĩ, gió thổi những chỗ xương gãy khiến hắn đau như búa nện. Hắn đau đớn cùng sợ hãi muốn kiểm nghiệm lại sợ nhận kết quả thương tâm.
Trời lạnh quá!
Sao hôm nay lại lạnh như thế?
Cái lạnh làm cơn đau càng dữ dội hơn, mặt mày tối tăm không thấy được xung quanh không cầm được nước mắt.
Không đâu!! không đâu!!! không phải như vậy!!!
Trong phủ vắng lặng lạ thường, chắc là rời đi đâu đó, rời đi đồng loạt sao? Hòa Phương Thương đã giở trò gì đó rồi ư?
Mỹ Tiếu vừa sinh xong, lúc này nên ở cữ trong phòng vậy mà Ôn Ngọc dìu muội ấy ra. Sắc mặt cả hai đều đang không tốt.
"Lục ca về một mình sao, Thanh đại ca đâu? Vừa rồi mọi người đi có phải xảy ra chuyện rồi không?"
Hắn cũng không biết mình nói gì, thần hồn phờ phạc: "Chết rồi."
Mỹ Tiếu không nghe rõ, biến sắc hỏi: "Lục ca nói gì?
"Đã chết rồi, tiêu tán hết rồi."
Hai chân Mỹ Tiếu như khụy xuống, thất thần, bỗng điên loạn. Đau đớn hết to: "Sao như thế được, sao lại thế được, sao nhị ca muội có thể tan biến được chứ!! Nói dối! Là nói dối.
Ôn Ngọc không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ôm người: "Nàng bình tĩnh đã... Mỹ Tiếu, nàng... "
Mỹ Tiếu trợn tròn mắt trong đầu như ầm ầm bùng nổ, tiếng khóc xé lòng vang lên.
Lục Khuynh Tâm kinh hãi không thôi: "Muội, muội cũng biết."
Mỹ Tiếu run bần bật, nàng chỉ vừa mới biết được chuyện vui này, sao lại thế. Trái tim vỡ rồi có thể vỡ lần nữa không?
Lạnh quá!
Lúc nàng sinh khó, nhị ca đã đến bảo hộ nàng, cho nàng chút sức lực. Nàng cố ôm mặt ngăn mình không khóc nấc lên, bảo nàng phải làm sao đây?
"Muội biết cái gì, muội biết cái gì nói cho ta biết đi!!"
Người nàng lạnh cóng, nhớ ánh mắt người kia nhìn mình ấm áp, nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu! không đâu!"
"Nói cho ta biết, có phải muội đã nhận ra cái gì không?"
"Muội phải đi tìm nhị ca, muội phải đi tìm hu hu hu, phải đi tìm." Tiếng khóc muội ấy yếu ớt bắt đầu tan theo gió. Muốn giành lại thứ gì đó nhưng rồi bất lực như một đứa trẻ, vết thương cũ lại chảy máu lần nữa.
"Không đâu, không phải nhị ca nói sau khi làm xong chuyện sẽ trở về sao?" Nàng giùng giằng nàng muốn nhanh chóng rời đi.
"Muội biết được cái gì? Mỹ Tiếu! Mỹ Tiếu."
Biết được cái gì ư?
Nhị ca ở bên bức bình phong khiến trái tim nàng dần buông lỏng, đáy lòng sinh ra cảm giác vô cùng thư thái dù thế gian biến đổi nhị ca vẫn một lòng bảo vệ nàng.
Dốc hết toàn bộ sức lực, nàng cố mở mắt ra, loáng thoáng nghe nhị ca cãi nhau với Nam Bình: "Không ai ngăn được ta hết, Trần tiểu thư chỉ cần giúp ta một chút là được."
Trong phòng còn hai mụ đỡ đẻ, không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ nhất nhất làm theo.
Mắt còn cay cay, những giọt lệ nóng chảy ra.
Giữa cơn đau đớn Mỹ Tiếu dần xuất hiện những kí ức rõ ràng, cả những sợ hãi lần đầu sinh nỡ: "Nhị ca, muội sợ lắm."
"Rất nhanh thôi, mọi chuyển sẽ ổn." Lại đưa mắt nhìn bả thuốc trong nồi: "Đã uống thuốc rồi rất nhanh sẽ có động tĩnh thôi."
Mỹ Tiếu như trải qua cơn ác mộng, kí ức không ngừng san kẽ nhau. Mới đây nhị ca còn đến nhắc với chuyện lúc bé, nói với nàng rằng mình chưa từng rời đi. Sẽ trở lại, nhất định trở lại.
Nàng cố ôm mặt khóc rống lên.
Chợt trong bóng tối có bóng người đi tới, Hạc Hàn Hải Sinh, người này ôn hòa bước ra từ trong bóng đêm. Ôn nhuận mỉm cười, hắn hít sâu nhớ đến người này có thể nhìn thấy vận mệnh, xem việc quá khứ.
Ở tháp Hoài Cổ, mọi người đã rời đi tìm trụ trì, hắn đi vào trong ôm chậu bạch cúc, hơi nghi hoặc. Cố gắng đào bới, tìm được một lá thư tay cất trong giấy gói dầu.
Nét chữ thân thuộc hắn đã nhìn qua vô số lần, hỏi sao ở trước mặt hắn viết chữ y đều dùng tay trái. Cả khi đi thay mắt cũng nhờ Công Nghi Lăng viết thay, hóa ra là thế?
Chậu hoa này...
Khi hắn đến chuyện trụ trì mất tích đã phát hiện nó có mùi máu tanh, y dùng máu mình tưới nó. Hạc Hàn Hải Sinh dùng đất dính máu dẫn đường. Một cuộn tranh mở ra, sau đó lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.
Chợt quay đầu hỏi: "Có muốn tiễn người kia đi một đoạn không?"
...
Lục Khuynh Tâm đang thấy Thanh Hồn ở cạnh chậu hao cơ hồ như bị mất hết sinh khí, ôm một cái thùng chứa rất nhiều giấy viết gì đó, có cả sách cổ đã dính bụi. Gương mặt y điềm tĩnh lẩm bẩm: "Nhị ca... "
Hắn lẩm bẩm: "Có thể hay không?"
Hạc Hàn Hải Sinh cúi đầu: "Tới bình minh, ta buộc phải kéo người trở về."
m hỏa đầy trời, trước kia những chuyện này đều do nhị ca tự mình nhập trận, hắn ở ngoài canh. Lúc này tự mình đi, bước trên kiếm của Hạc Hàn Hải Sinh lướt trên mặt nước cuồn cuộn dẫn đến hoàng tuyền.
Gặp mắt sẽ nói gì đây? Hắn lo sợ thu mình nhắm mặt lại.
Chợt như linh cảm được gì đó mở mắt ra, hắn nhìn thấy một hình người trong suốt đang đi ở một khoảng không hư vô hun hút.
Lục Khuynh Tâm hoảng hốt: "Trạch Dương!"
Đệ ấy đang cố bước đi vào khoảng không ngập ngụa đom đóm, người lung lay mặc gió âm thổi qua, bỉ ngạn xuyên qua người rơi xuống đất.
Lạ lùng.
Hắn chơi vơi trên lưỡi kiếm của người khác, đến khi có thể nhảy xuống mới vội vã đuổi theo: "Trạch Dương."
Nhiếp Trạch Dương ngẩn ra, hơi nhắm mắt lại, bước tiếp.
Y sống lại có ý nghĩa gì chứ? Tại sao lại muốn trở về? Số đã định y phải trả lại mạng này. Ngày đó y bước vào Yêu Lăng quấn lấy hồn Thanh Hải, đã nghĩ ngày nào đó sẽ trả lại. Đã hứa với Diệu Huyền sẽ trả lại...
Chỉ cần thành toàn chút ý nguyện chưa hoàn thành, y sẽ tự mình rời đi.
Vậy mà ngày đó lại không kìm được xuất hiện, đến trước mặt hắn, giả ngây giả dại. Tay y khẽ run vẫn bước về phía trước. Con đường này, nếu là người sống sẽ đi vô cùng dài vĩnh viễn ngăn cách với người chết.
Nhiếp Trạch Dương hơi dừng bước, muốn quay lại nhìn một cái, nhưng tìm thức thôi thúc y lưỡng lự mãi.
Không trở về không phải vì hắn, mà là vì Bạch Diệp. Y đã đem xương người kia nghiền thành tro, dùng thêm nguyên liệu đắp nên một thân thể mới. Cái này, là tình cờ biết được trong phòng sách kín giấu ở động băng, núi Điệp Phù.
Y đã chuẩn bị, chỉ cần mình chết đi hồn phách sẽ tự động phân tán, khi lần nữa tụ lại có thể đổi hồn phách đã tan biến kia trở về.
Hai chân Thanh Hồn mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu. Tiếng người phía sau vẫn gọi thương tâm xé lòng, người đang miệt mài đuổi theo, dần kiệt sức thương thế đầy mình.
Nhưng Nhiếp Trạch Dương không thể quay lại chỉ nói thầm trong lòng: "Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa, làm ơn đừng gọi nữa."
"Trạch Dương, ta còn chuyện chưa nói với đệ." Giọng nói hắn dần yếu ớt, như sợ nếu lớn tiếng sẽ dọa sợ đệ ấy.
Có gì để nói chứ? Nói nợ ta, nói xin lỗi vì tự tay cướp đi tính mạng của ta sao? Không cần đâu, kết cục này tay đã dự liệu.
Như biết Hòa Phong Thương nhiều lần dồn chúng ta vào cơn ác mộng muốn ta kiệt quệ tinh thần, dễ dàng chiếm dụng. Như biết Công Nghi Lăng trúng độc, Diệu Huyền không chừng sẽ bất chấp tìm người kia tính sổ, biết Hạc Hàn Hải Sinh bất ngờ xuất hiện không phải tình cờ du ngoạn, càng không nhiệt tình giúp đỡ. Người này đến là để chỉ tội vạch trần.
Để biết bao nhiêu người vô tội bị hãm hại, bị lợi dụng, bị điều khiển ép hắn phải giao y ra.
Muốn họ mâu thuẫn khó xử với nhau, nếu hắn nhất quyết bảo vệ y, y cũng không đành lòng để tương lai, danh tiếng của hắn bị hủy hoại. Ngược lại, nếu hắn tuyệt tình giao y ra hai người rất khó nhìn mặt nhau.
Đây chỉ là kế dự phòng, cái chính là khi Hạc Hàn Hải Sinh đưa họ nhập trận đã giở trò trong người hắn. Một ấu trùng nào đó đã sinh sôi, cái này là khi trận pháp kết thúc, y thấy người mình mệt mỏi hơn nhiều, ngờ ngợ đoán ra.
Hòa Phong Thương quá cẩn thận rồi, ấu trùng chưa nở hắn đã ra tay.
Hôm đó trong rừng không biết tại sao lại tấn công Hạc Hàn Hải Sinh, kể cả trong tháp ra tay với Lương ngôn và Tiêu Tử Nhân, còn trụ trì. Trụ trì tuệ căn sâu đậm, muốn đưa y đến nơi an toàn, chỉ là y muốn thuận nước đẩy thuyền để Hòa Phong Thương nghĩ y đang hoang mang, sợ hãi, vẫn đi theo từng bước được sắp xếp trước.
Hồn kia vẫn đi về phía trước, như ngơ ngác không nghe thấy ai nói gì, cũng không biết đây là chốn nào? Liệu đệ ấy có tiếc nuối nào ở lại thế gian hay không? Lục Khuynh Tâm nghẹn ngào ngã quỵ dưới đất, không có vết thương nhưng chỗ bị lửa âm liếm qua đau như cắt. Hơi thở đứt quãng lắp bắp, khóc khàn cả giọng: "Đừng đi mà, đừng đi.."
Bóng hình kia tựa như lúc nào cũng có thể vỡ vụn, sai lầm, tất cả đều là sai lầm: "Chúng ta làm lại có được không?"
Còn gì để nói, y đã đi đến đây nếu quay lại, nếu mở miệng công sức bỏ ra sẽ tan tành hết. Bạch Diệp sẽ không thể trở về, đó là nhị ca của chúng ta, nhị ca vì sai lầm của ta mà mất mạng. Sau khi nhị ca ra đi, y nhiều đêm trằn trọc, quyết định trả mạng cho nhị ca. Lòng thấy có lỗi với Diệu Huyền, là do chính y ích kỹ không chịu thực hiện lời hứa. Đã cướp mạng của người ta còn muốn chu toàn cho chính mình, không chịu trả lại?
Đến khi, biết được Diệu Huyền đào thi thể mình lên, thôi vậy, coi như đã trả đủ cho nhau, không ai nợ ai. Người cũng hủy hoại thi thể của ta, ta hủy lại đệ đệ người.
Nhưng, hồn phách bị hủy sẽ không thể siêu sinh. Lòng y thật sự hoảng lắm, bản thân sao trở nên thế này? Từ khi giết chết Liễu Vân Thoa, y đã có thể khiến bản thân trở nên tàn nhẫn lạnh lùng thế ư?
Đến khi Hòa Phong Thương không thu được hồn y trở về được, đương nhiên sẽ bị trận pháp làm cho phản phệ, bị phế hoặc mất mạng. Đã đến nước đường này y không còn tâm tình lo cho kẻ đó nữa!
Nên kết thúc tại đây.
"Không!" Lục Khuynh Tâm thét lên, khi gần như sắp bắt được người lại chỉ nắm được một khoảng không trống rỗng. Bóng hồn người quen thuộc nằm sâu tâm can lại khuất ở nơi xa. Như thể không bao giờ có thể chạm vào nhau, đệ ấy có nghe lời hắn nói không?
"Trạch Dương, đừng đi, đừng đi mà, ta có lời muốn nói."
Không cần, đệ không cần lời xin lỗi nữa!
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, năm đó không nói ra để nỗi lòng chìm trong quên lãng, giờ trôi nổi giữa âm ty, cách nhau sống chết không cách nào xoay chuyển. Hắn cảm thấy mình đang hấp hối sắp chết thành tàn tro, cả gương mặt đệ ấy cũng thể nhìn thêm lần nào nữa.
Một người có thể cười rạng rỡ khiến đất trời tan chảy, nụ cười tươi sáng đó, gương mặt ôn hòa nhưng tràn đầy năng lượng ngày xưa, có thể tìm về không?
Cổ họng hắn ngày càng đau như bị đá nặng kéo chân khó khăn nhích từng bước, lòng sôi sục, thương tổn kịch liệt. Kiếp này không thể gặp lại nữa rồi: "Trạch Dương, xin lỗi!"
Áy náy cùng tội lỗi xé nát hồn hắn, muốn sám hối nhưng đã không còn kịp nữa, từng oán trách trời xanh bạc đãi cho hắn hai mối nhân duyên không thể trông mong, đều kết thúc trong bi thương tột cùng. Lục Khuynh Tâm muốn nán lại chốn này không trở về nữa, ôm chặt người nhớ thương bấy lâu, bất luận ra sao cũng không chia xa nữa.
"Đợi ta, đợi ta cùng theo đệ."
Vai Trạch Dương khẽ run, người chết rồi vẫn thấy đau sao?
Nhiếp Trạch Dương cười xót xa, bước lên thuyền đi qua bờ Vong Xuyên, đừng theo làm gì duyên chúng ta chỉ có thể cầm cự tới hôm nay thôi.
Hắn chạy thục mạng về phía Vong Xuyên, đôi mắt hắn đau rát còn sâu như giếng tỏa ra khí lạnh khiến người ta khó chịu. Bên bờ Vong Xuyên đã không còn thuyền, trước khi đi Hạc Hàn Hải Sinh có đưa cho hắn mấy hạt giống, nghĩ một lát liền mang thả xuống bên Vong Xuyên.
Hắn chỉ ôm chút hy vọng.
Dưới mặt nước liền nổi lên vô số đóa sen kết thành bè, hắn giẫm lên vội vã đuổi theo. Bè trôi rất chậm, hắn không nhịn được sốt ruột nhìn về phía trước. Gấp gáp nhìn thời gian trôi từng chút cơn đau đớn theo huyết mạch lan tràn, từng sợi từng sợi đau đớn bện chặt.
Mà hồn phách người trước mắt lại mỏng manh bung ra từng sợi, bị người ta tước đoạt mất.
Hắn đã được nhìn lại nụ cười của đệ ấy, nỗ lực của đệ ấy, âm thầm lặng lẽ giúp đỡ, bị hắn dồn ép từng bước, lợi dụng, lừa gạt tình cảm, còn đâm chết đệ ấy. Nhận hết khổ sở dày vò không một lời oán than, tầm mắt hắn mờ ảo, chua xót.
Hắn cho rằng tất cả những gì mình làm đều đúng, sai rồi, sai hết rồi.
Lục Khuynh Tâm có cảm giác như đệ ấy đang chần chừ đợi hắn, hoặc là không còn tri giác cứ lặng đi mặc người xô đẩy. Bè hoa đi rất chậm cũng gắng gượng lắm mới xuôi dòng, quỷ hồn bám lấy bè sen xa lạ trên sông, bám dính, kéo bè trì trệ. Hắn không chút do dự tự mình nhảy xuống hồ chạy theo, mặc cho những quỷ hồn vui sướng quấn quanh con mồi ngon, cắn xé, gặm nuốt.
Nhiếp Trạch Dương giật nảy mình, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, y nghe thấy tiếng gặm nhấm ghê rợn tựa như răng nanh sắc nhọn ma sát vào xương. Thế nhưng y không thể quay đầu lại, không còn huyết sắc muốn khóc cũng không thể. Thân thể yếu nhược từng sợi hồn dần tách ra, từng sợi bị người ta rút lấy. Mắt bỗng tối sầm không thấy nữa, cả người như hàng vạn sinh linh tồn trú gào lên.
Lục Khuynh Tâm bước không nổi, máu từ vết thương lan ra, như linh ứng với bè sen khiến nó nhanh chóng lớn lên ngày càng lan ra, tựa như muốn bắt thành một lối đi dài vô tận. Hắn mừng rỡ vội leo lên, mấy quỷ hồn bám chân hắn chưa nhả, những con khác liền nối đuôi cùng nhau hút lấy hắn. Con này bám lấy con kia không ngừng truyền chất dinh dưỡng trong hắn cho nhau.
Được máu tươi tắm hoa sen ngày càng nở bung tỏa hương thơm ngát, tuy như thế vừa hao tổn máu vừa phá hủy linh lực nhưng hắn muốn nói với đệ ấy mấy câu. Muốn nhìn thấy đệ ấy, nhìn nhau, chính miệng nói.
Máu tươi ròng ròng nhỏ xuống, khóe môi lộ nét cười hy vọng yếu ớt.
Người Nhiếp Trạch Dương phát tán toàn bộ khí lực, sức mạnh quỷ dị bên kia bờ thôi thúc cũng như núi lửa bùng lên tỏa ra ánh sáng chói lọi. Tức khí nhàn nhạt tan biến thần trí mơ hồ.
Biết bao đêm dài, chất độc trong người hành hạ, hắn ở cạnh cùng y vật vã không yên. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, hắn ở cạnh truyền lực, an ủi nói mấy câu ủi an giúp y phân tán cơn đau. Đâu phải y chưa từng nghĩ hắn tiếp cận ở cạnh y vì lòng nghi ngờ, muốn biết phía sau y có phải Hồng Thiếu Hoài hay không? Thì đã làm sao, y là đã chết không mong cầu gì hơn, ở ngàn dặm cách xa vẫn muốn bảo vệ hắn.
Vẫn muốn từng chút từng chút hưởng thụ cảm giác cùng hắn bầu bạn những đêm dài cô tịch.
Nhiếp Trạch Dương hơi lưu luyến lay động đau khổ khôn cùng, không chịu được nguồn năng lượng cấu xé.
"Trạch Dương, đợi ta, đợi ta theo với."
Cùng đi ư? họ có thể ở bên nhau mãi mãi không? nếu có kiếp sau y cũng nguyện cùng hắn trường cửu. Nhưng y biết muốn đổi một người trở về, hồn phách sẽ bị hủy, sẽ không thể nào nhập vào luân hồi.
Làm gì có kiếp sau!
Nhiếp Trạch Dương không quay đầu nghĩ đến cảnh tượng hắn dang tay đón mình, tim đau buốt muốn ngã lại vào lòng hắn, muốn đệ rất mệt, rất muốn co rúm lại tìm người dựa dẫm nhưng không kịp nữa rồi. Nhưng nếu như thế kéo hắn cùng mình tan biến sao? Rồi ở kiếp người khác hắn cũng sẽ hạnh phúc, y hà cớ gì lại...
Da thịt Lục Khuynh Tâm rách ra, bị ánh sáng chói mắt kia ngăn cản hút lấy nước người khô rộp cháy xém.
"Trạch Dương!"
Nhiếp Trạch Dương rất muốn nói: Ta sẽ tan thành tro bụi người hãy quên đi, đừng lưu luyến rồi ép chính mình vào bi thương vô hạn.
Biết mọi người ở lại sẽ đau lòng mới không nói cho người biết ta là ai, vì biết sớm muộn gì cũng chia ly lần nữa, cần gì cho người hy vọng chứ?
Nghe Hoàng Tuyên nói người thích ta, hóa ra bấy lâu là chính ta ngu ngốc mù mờ, người đã hứa xây bia mộ cho ta, vậy... thời gian ngắn ngủi phải biết trân trọng người trước mắt!
Nào biết được lúc này, yêu thương sâu đậm là thế, vậy mà ngoảnh lại nhìn một lần cũng không thể. Chút ý thức còn lại cũng dần tiêu tán, quên mất mình là ai, quên người thân, bạn bè, quên cả Quỳ Châu, núi Điệp Phù.
Chỉ còn đinh ninh một ý niệm, không thể quay đầu, không thể nhìn lại, không thể mở miệng lên tiếng. Mà có lẽ y không nói được nữa, ngậm một miếng băng kết trong miệng, xương hàm đều cứng lại.
Chẳng có kiếp sau đoàn tụ, chẳng thể thổ lộ bấy nhiêu tương tư trong ngần ấy năm đằng đẵng. Mà thổ lộ gì chứ? Hắn chỉ thấy nợ chứ trong tim đâu thấy y.
Ánh sáng kia, luồng sáng như biến thành ngọn lửa cháy dữ dội cháy rừng rực, khói cuộn ngang trời.
Bè sen thấy nguy hiểm không tiến vào, quỷ hồn kéo chân, hắn có cắt bao nhiêu máu nhỏ xuống cũng vô ích. Gần như trước mắt lại chẳng thể nói thêm mấy câu, không thể ôm chầm lấy, dù có chết cũng không chung đường sao?
Hắn lao xuống Vong Xuyên lần nữa, bò lê bò lết đến cả người đầy máu: "Trạch Dương!"
Tiếng gọi bi thương khôn xiết thốt, bi thương chìa cổ tay đầy máu ra, máu chảy bao nhiêu đều bị quỷ hồn nuốt hết, hóa thành khói đỏ bị vạn vật xung quanh nuốt lấy.
"Trạch Dương ta sẽ không đệ rời xa ta lần nữa."
Vong Xuyên chợt rền vang hào quang tỏa ra ngập trời, nghe tiếng đệ ấy gào thét lồng ngực hắn như bị xé tan. Như có gì đó đâm phập vào, đau quá, đau! Hắn ngã xuống vẫn cố gượng ngẩng đầu, nếu tan biến thì hãy cùng nhau tan biến đi.
Nhớ ngày đó gặp lại, cũng không phải trong tình cảnh hay ho gì. Nhưng người đứng đó diện mạo mập mờ, tóc mai hơi phất qua gương mặt tựa như sắp trong suốt. Hắn như bị chôn chân, giật mình, hoảng sợ, không biết bao lần gặp lại người trong giấc mộng, vậy mà...
Trong khoảnh khắc hắn thấy y nhìn lại, trong mắt có tranh đấu vô cùng phức tạp, vô cùng mãnh liệt làm hắn hoang mang, khiếp vía. Như một dự báo chẳng lành, một mối nghiệp duyên không thể nào tiếp tục.
Như hôm đó ở Tuyết Lê Hoa m Ký, biết người đã muốn đi vẫn lén giấu khăn tay người ta, vờ như mang trả lại. Là hắn thấy hụt hẫng không muốn chia xa, hay tiếp tục toan tính của chính mình. Hồng Thiếu Hoài nói không sai, hắn hoảng hốt, lo sợ, không dám mở rộng lòng mình. Hắn sợ mắc sai lầm, sợ bị lừa dối.
Nhiều lần muốn giữ chân y lại, bảo y cùng đến Dao Sơn, theo y đến núi Điệp Phù, đưa y đi núi Nhàn chữa mắt.
Cứ dây dưa nhưng tuyệt đối không thừa nhận.
Đã từng có lúc hắn muốn cùng y tiếp tục, nhưng cái chết của Bạch Diệp.
Cái chết của Bạch Diệp khiến Lục Khuynh Tâm như phát điên, một lòng tin tưởng, bị phản bội. Hắn đã nghĩ sau bao nhiêu biến cố đau đớn tận tâm can, trái tim hắn một khi mở ra sẽ đón nhận y chân thành nhất. Vì đã quá nhiều khổ lụy nên hắn càng trân trọng người trước mặt.
Nhưng hôm đó...
Bạch Diệp.
Đến tận bây giờ hắn mới hiểu ánh mắt khi gặp lại là có ý gì, không phải là đánh giá người xa lạ, càng không phải biết rõ mà toan tính tiếp cận. Đơn giản chỉ là lần tái ngộ, là do dự không dám, sợ khiến những thân quen lại đau lòng một lần nữa.
Nếu lần đó hắn không liên tục bước đến, cố ý thân cận, nếu như hắn không nhiều lần hứa hẹn muốn nắm tay y, muốn chữa lành vết thương trong y. Nếu ngày đó y không nói Liễu Vân Thoa đã giết chết một người khiến y chẳng còn hy vọng, không dám mở lòng yêu một người. Có lẽ hắn đã không thấy đồng bệnh tương lân, đã không muốn cùng y tiếp tục nên duyên.
Mối duyên này là hắn cố ý dệt lên, cũng là hắn tự tay cắt đứt.
Nước mắt lã chã nhỏ xuống, lòng đau thê thiết vì sao bỏ mình ta trơ trọi. Đệ hận ta đến thế ư? Đến cuối cùng vẫn không nói ta nghe lời nào. Để lại mình ta vất vưởng, không muốn ta theo cùng.
Ánh sáng đom đóm tụ lại, như tinh tú xoay vần trên không trung, phút chốc như sao trời đang bay đến. Lục Khuynh Tâm nhìn thấy y tan biến, muốn chống đỡ gượng dậy lao về phía trước, nhưng tất cả đều quá muộn.
Đau thương không thể xóa nhòa.
Thời gian qua nhìn thấu nụ cười của đệ ấy, ôn hòa, nhã nhặn, lúc thì cười đau thương, lúc thì cười điềm tĩnh, hầu như luôn mang một bộ mặt thản nhiên. Không rõ lòng đang nghĩ gì, là chua xót, là thương tâm?
Trong tim hắn có một trận đau đớn, đệ ấy không quay đầu lại, không hề lưu luyến, đã thất vọng đến mức không muốn nhìn thấy hắn?
Giống như trước khi chết đã nói: "Người luôn làm ta thất vọng."
Lòng hắn gợn sóng liên hồi, ý niệm đau đớn trong chớp mắt ùa ra. Đau đớn đệ ấy gánh chịu đều do hắn ban tặng. Hắn cúi đầu đi tìm, tìm mãi không thấy ngọc bội y tặng mình đâu. A hắn đã làm vỡ nó rồi, từ rất lâu, ngọc bội kia đã bị hắn vứt vào trong lãng quên. Thoáng trong lúc tìm kiếm đệ ấy đã đi xa, hắn chấn động thất lớn khiến người chết lặng, người đâu rồi? Người đâu?
Tâm nặng nề thoát ra, run rẩy đau đớn. Hắn muốn tìm chút ấm áp sót lại nơi người đã đi qua. Mới đâu thôi còn có người thật tình thương tiếc, quan tâm hắn, âm thầm ở cạnh lại luôn tha thứ cho hắn.
Người đó bị hắn chính tay giết chết rồi.
Hắn cố ý duy trì tim đập vững vàng, xung quanh, hoàng tuyền sương đêm lạnh lẽo chỉ có một lối đi nhưng hắn lại có cảm giác không bao giờ đuổi kịp, không bao giờ có thể giữ lấy.
Hạc Hàn Hải Sinh đứng đợi lặng thầm rất lâu trong rừng, đêm lạnh tan đi, mặt trời ló diện. Ánh nắng xuyên thấu khắp nơi, chui qua kẽ lá chiếu tới mi tâm. Hạc Hàn Hải Sinh mở mắt ra, giữa trán cũng dần có phản ứng.
Phải đưa người trở về.
Hạc Hàn Hải Sinh đi tới tia sáng hư vô, nhấc tay, hơi nước bắn ra nhẹ như khói.
Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm.
***
"Để ta nghĩ xem, Tinh Tuyền nước chảy hoa như mộng... nghe nói nơi đó có hoa Nữ Lang màu xanh. Màn đêm vừa đi nghe tiếng hoa tách nhụy cành, bình minh vừa đến hoa đã tàn. Đời người ngắn ngủi ta cũng muốn một lần nhìn hoa nở qua khe hở thời gian."
...
Lúc Nguyên đại phu mất, y khóc ngất bên cạnh hắn.
"Thanh Hồn, đừng khóc... "
"Rồi cũng sẽ qua thôi... "
"Đau quá... ta làm sao thế này... đau, đau lắm.."
"Không sao đâu mà..ngươi đau ở đâu ta chữa cho ngươi..ngươi đừng khóc."
Đừng có khóc mà... đừng khóc..
...
Bên bờ sông xứ Cúc Qùy mơ mộng.
"Lục công tử, trong lòng ta có người, người biết không?."
Hắn nghĩ...
Không phải, hắn nghe thấy một người đang tách ta khỏi thân xác của mình, khuyên nhủ.
"Giữa họ cách nhau tình yêu thuở thiếu thời của hắn, cũng là tình yêu duy nhất hắn muốn gìn giữ."
"Khoảng cách của họ là xương cốt của Trạch Dương dưới lòng đất lạnh lẽo. Y và hắn xa cách nhau không bao giờ chạm tới, là xa cách giữa người sống và kẻ chết, hắn đã chết theo Trạch Dương rồi làm sao biết yêu ai nữa."
Nhớ lại những lầm lỡ nào đó xa xôi...
"Ngươi uống say rồi nói lời xằng bậy, ngươi có người trong lòng ta cũng thế."
"Không lừa được người rồi."
"Đùa chẳng vui gì cả."
"Đây là câu mẫu thân ta hay nói... ấn tượng của ta và bà ấy chỉ đọng lại bấy nhiêu thôi...người nói không sai trong lòng người có người khác, ta cũng như thế. Chúng ta không thể lạnh quá mà tùy tiện sưởi ấm, cháy rừng mất."
...
Sau khi bắt gặp y mặc áo xanh, hắn mơ hồ nhớ về người cũ.
"Thanh Hồn, ta không hiểu nổi ngươi, cứ như vực sâu đáy nước đục ngầu, nhìn thì sương phủ mềm như bông nhưng chạm vào bị gai nhọn đâm chết lúc nào không hay."
"Ngươi luôn cười như vậy, khiến người ta không tra ra thật giả, ta vẫn có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu."
"Người muốn hỏi thì cứ hỏi đi, cứ lăn như vậy bắt ta thức cùng người. Nhưng chính người cũng nói mình không nhận ra ta nói thật hay nói giả, chắc gì ta đã trả lời thật lòng?"
"Thứ nhất, ngươi nói mình có một muội muội, nhưng ta không nghe nói tới người muội muội này bao giờ? Cả Liễu Nguyên Hồng cũng không biết."
"Ta có thể thề với trời mình chẳng nhớ gì cả, ta bị thương suýt chết không biết đã ngất khi nào, còn nữa không chỉ mình ta, Mỹ Tiếu và Ôn Ngọc cũng không nhớ mà, Lục công tử, Thanh Hồn ta giết người không cần phải che giấu đâu."
"Ngươi biết mình giống Trạch Dương đúng không?"
"Cái này còn phải hỏi sao, ta đã nói rồi mà. Nhưng lục đệ người không đẹp bằng ta, không đáng yêu bằng ta, chỉ là cao hơn ta một chút thôi."
Hắn nhìn xoáy vào y trong bóng đêm đen kịt, sắc mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Có lần ta nói nhờ ngươi cách dùng thủy ngân, nói lục đệ ta vì nó mà chết, ngươi không hề bất ngờ như đã biết từ trước. Thế mà ngươi luôn giả vờ nói muốn gặp đệ ấy là có ý gì?"
"Câu hỏi này... "
"Ngươi phải trả lời... "
"Ta chỉ mập mờ đoán ra thôi, ai bảo lần nào ta nhắc sắc mặt người đều rất khó coi, bình thường cũng không nhắc đến hay hỏi thăm người kia đang ở đâu, có khỏe không?"
"Lý do đưa ra rất có lực, ngươi thông minh như vậy sao lại không đoán ra." Lời nói của hắn mang theo ý vị sâu xa: "Vậy, ngươi ở cạnh ta làm gì?"
"Là người tự bò đến chứ nào phải ta đi tìm người?"
"Vậy sao, hay là ngươi biết ta thích đệ ấy nên mới xuất hiện trước mặt ta?"
"Ta... không biết." Y rũ mắt nắm chặt chăn gấm trong tay đến phát đau, da như sắp rách ra đến nơi trong nỗi đau chặt cứng đó lộ ra thương tâm ngút ngàn.
"Chuyện này không phải nói một câu không biết là được. Ta đã nói rồi ngươi thông minh như vậy lẽ nào không nhận ra tình cảm của ta đã trao nơi người... hôm đó ngươi nói thích ta, có phải cố ý hay không?"
"Người nói gì ta không nhớ? Ta chỉ cảm thấy người chết cũng đã chết rồi, xuân qua đông lại có nỗi đau nào mà không qua? Con người ai rồi cũng phải sống tiếp mà thôi, nếu ta và lục đệ của người cũng mong người sớm quên đi, tìm một hạnh phúc mới thôi."
"Ngươi phải nói không hiểu mới đúng, vì ngươi biết mình đã nói câu đó nên mới không ngạc nhiên, còn giả vờ không nhớ?" Giọng điệu hắn lạnh nhạt, đột ngột bắt lấy cổ y: "Không phải ngươi luôn ray rứt vì Oanh Tử chết đi, không để lại cho ngươi một nắm xương tàn sao? Mạng của cô ta là mạng người, còn đệ ấy thì không phải sao? Đệ ấy chính là vì Huyết Diệm Trường La của ngươi mà chết, là ngươi hại chết đệ ấy, là ngươi cướp đệ ấy khỏi tay ta...Thanh Hồn, ta hận ngươi biết bao nhiêu..."
...
"Ta có gì không hiểu chứ, nếu người thích y như vậy thì cứ tiếp tục thích đi, giữ y trong lòng, nguyên vẹn là được. Còn không thích thì dứt khoát từ bỏ, không ai bắt người phải tự giày vò chính mình cả, người thật sự thích y hay là thấy có lỗi, thấy mắc nợ y đây? Bóng đêm đang bao trùm lấy vạn vật, trái tim từ lâu đã chết, dù có bị bóp nát bao nhiêu lần cũng chỉ thế mà thôi, có nóng bỏng nào mà chẳng có ngày nguội lạnh, dung nham còn có thể tàn thành tro, con người cũng sẽ có lúc phải chấp nhận từ bỏ, còn biết cười đau đớn đầy tự giễu là quý lắm rồi. Nhưng mà, thật lòng ta rất vui vì ngày đầu gặp mặt người tốt với ta như vậy, dù là vì lí do nào cũng được."
...
"Trong lòng ngươi có quá nhiều bí mật không muốn nói cho ta nghe, nhưng ta lại có một bí mật muốn nói ngươi biết."
"Ta thích ngươi."
"Ngươi e ngại chất độc trong người sao, ngươi sợ thời gian của mình chẳng còn bao lâu sao?"
"Ta từng mất đi người mình thương, trên đời này không có gì không chịu đựng được nữa, dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi... là ta."
"Có phải ngươi cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười không... chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng sợ ta nhìn nhầm ngươi là người khác."
"Ngươi nói không sai, người chết cũng đã chết rồi, không thể sống lại nữa. Còn ngươi... Thanh Hồn sẽ mãi là Thanh Hồn thôi. Ta không dám chắc cho ngươi tình cảm nguyên vẹn không sứt mẻ, nhưng nhất định có thể cùng ngươi đi qua đêm tàn lạnh buốt, nhìn thấy tia sáng nơi bình minh."
"Ngươi cũng thích ta đúng không?"
...
"Ta đang nghĩ cái khác... người đã từng đi qua đại hoang, ta cũng thế... đó cũng là những ngày tháng mà ta không muốn nhớ đến nhất. Từ giây phút đó ta đã biết trái tim ta đã khép lại, những yếu mềm do dự trước kia đều tan như mây khói. Đơn độc giữa trời đất bao la, lẻ loi không biết đi đâu về đâu, chuỗi ngày ngắn ngủi hy vọng cứ thế chìm vào quên lãng, lối đi mịt mờ phía trước một mình bước đi."
"Ta biết ngươi trước nay luôn một mình trải qua nhiều muộn phiền, không sao, ngày tháng sau này còn có ta."
"Người không biết đâu, nỗi đau đó chẳng khác gì rút hết xương tủy, chính vì đã trải qua những ngày tháng thống khổ đó khiến ta bay giờ dù kiến cắn cũng hoảng sợ, nhắc nhở ta về ngày tháng tăm tối đó." Y chợt cười nhạt nhẽo: "Người biết tại sao ta lại hận Liễu Vân Thoa không?"
"Ta cũng từng có ước mơ, có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng từng thực tâm vui vẻ tận hưởng ngày tháng tự do tự tại, cũng từng yêu một người, nhớ nhung một người. Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta tất cả đều tan biến hết." Y cúi đầu mi mắt thật dài, dường như đang đong đầy giọt lệ kìm chế không rơi, hằn lên một nỗi đau vĩnh viễn không thể cắt đứt: "Nó đã tan vỡ trong lòng ta, nát vụn đến nỗi ta không dám tiếp tục yêu người đó nữa... không thể... cũng không dám. Không bao giờ có kết quả nữa..." Từ khoảnh khắc đó mọi thứ tồn tại trên thế gian này đều biến thành chất độc, vĩnh viễn bám riết cơ thể này không sao siêu thoát.
Hắn ngăn lời y muốn nói, sợ hãi thấm vào từng sợi lông tơ: "Ai cũng có người trong lòng không thể quên, Thanh Hồn, chúng ta chỉ cần hiện tại thôi." Rất chậm rãi, rất nặng nề, hắn nghe tiếng tim đập đầy đau đớn, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng chỉ khi ở cạnh y, hắn mới cảm giác được dòng máu chảy trong tim đó là của mình. Hắn không thể tự gạt mình cuộc sống của hắn từ khi y xuất hiện đã có nhiều thay đổi.
"Sau khi ta từ cõi chết tỉnh dậy đã bị vây bên trong rất nhiều thú dữ, bọn chúng đang cào xé nhưng thi thể khác, từng đợt răng nanh đầy máu moi tim phổi họ ra, người biết lúc đó ta đang làm gì không... ta chỉ nằm im thôi, nằm nghe những âm thanh rùng rợn đang vây quanh ra, suy nghĩ rất nhiều thứ... không dám động đậy, ta không muốn chết. Ta rất sợ chết... cứ nhìn bọn chúng từng bước tiến đến ta, ta sợ như phát điên lên, nhưng ta cũng nhìn rõ một điều, ta không có bản lãnh chống cự chỉ có thể chờ chết mà thôi." Càng nói y càng hoảng loạn co rút cuộn tròn người lại, muốn biến mình lại thật nhỏ, như thế nỗi đau lan trên từng tấc thịt cũng bị thu bé lại, tan biến...
"Đã qua hết rồi, giờ ngươi có ta bảo vệ ngươi, không để ngươi một mình chống chọi." Không biết nằm trong vòng tay hắn y có thấy ấm áp không chứ hắn thấy rất lạnh, rất đau lòng.
"Đừng cười nữa... khóc đi."
Thời gian thật kỳ lạ, cảm giác rất chậm, rất chậm rơi xuống, một giọt, hai giọt, lại như thật nhanh, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng đã biến mất, giống như ảo giác mà hắn tưởng tượng ra mà thôi, y vẫn như cũ dùng dáng vẻ ngu ngốc che giấu tâm tình, không chịu cúi đầu cũng không tỏ ra yếu mềm tự mình đau lòng, tự mình chống chọi.
... ...
Ngày đó ở Mộc Linh, họ tiếc thương cho mối tình dang dở của Nhuận Thành.
"Nói như ngươi nếu như không muốn ngươi sẽ nhanh chóng quên đi ta."
"Ngươi là một người kiên định mà... có quên được ta không?"
"Nếu người làm việc có lỗi với ta, ta sẽ quên người nhanh thôi."
"Mong sao chúng ta không đi đến bước đường vạn kiếp bất phục."
"Ta vẫn muốn cùng ngươi viết tiếp năm tháng thanh bình còn lại... sinh mệnh này của ta... phải cùng ngươi viết tiếp mới được."
...
Ngày Lưu trang chủ mất đi, lòng hắn trách móc.
"Sao ngươi chẳng có chút đau lòng nào vậy."
"Có phải ngươi vẫn thấy những chuyện này không liên quan đến ngươi, phải không?"
"Ý của người nếu ta giao ra vòng tay Tàng Ngư, mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến mức này đúng không?"
"Xin lỗi.." Y lẳng lặng buông tay bất lực: "Là sai lầm của ta."
...
Sau khi xương cốt bị đào lên hắn cùng y bôn ba, cầm túi thơm cũ đưa cho y.
"Người nghèo đến mức không tìm ra được túi gấm nào tốt hơn sao?"
"Ngươi không nhận thì trả đây."
"Đâu có, cho thì ta lấy." Y cẩn thận vuốt, túi thơm đã cũ còn đã ở một nơi nào đó như lòng đất một thời gian dài, hư hại gần hết, cẩn thận nhét túi gấm vào trong ngực áo.
...
Bạch Diệp ra đi, họ không thể trở về như xưa?
"Cả ngày ngươi không ăn gì, không thể cả nước cũng không uống."
Y miễn cưỡng uống một ngụm: "Đắng quá."
Hắn cũng uống một chén: "Đâu có đắng, có thể trong lòng quá nhiều nỗi đắng chát, uống gì cũng không thấy ngọt."
Y nghi hoặc kéo tấm chăn dày khoác lên người, cười gượng: "Người muốn nói gì?"
Hắn đờ đẫn: "Không có gì, ta nói chính mình thôi."
"Thanh Hồn à, từ khi nhị ca mất đi những giấc mơ đáng sợ luôn đeo đẵng ta, những mảng đỏ tươi tanh nồng. Sinh mạng của huynh ấy đi theo từng giọt máu chảy đi vĩnh viễn rồi khỏi thế gian này, khi đó ta đau biết mấy cũng không thể quên được vẻ mặt mâu thuẫn cùng những lời nhắc nhở chưa kịp nói... "
Giọng nói của hắn thấp thoáng một tia bài xích: "Ngươi thật sự không tò mò chút gì sao?"
"Đây là những chuyện ta nên tò mò sao? Không phải lúc này nên tìm ra hung thủ đứng đằng sau à? Chuyện này ta cũng sẽ không bỏ qua đâu."
"Ngươi thông minh như thế lẽ nào không biết chuyện gì sao?"
"Có nhiều lúc ta cũng rất ngu muội."
"Trong lòng người đang rất khó chịu đúng không, người muốn bóp chết ta ngay lập tức nhưng lại không đành lòng ra tay."
"Ngươi nói thế là có ý gì?"
""Ngươi đang nghi ngờ cái chết của Bạch Diệp liên quan đến ta? Vậy thì chúng ta hãy làm rõ ràng hết thảy đi...
...
"Có lẽ ngươi nói đúng, tâm tính thế nào còn phải dùng cả quãng đời còn lại để chứng minh. Ta không dám nói mình có mắt nhìn người, nếu không sao lại nhìn trúng ngươi chứ, nhưng ít nhất người tốt đẹp đó đã chết trong lòng ta, còn ngươi... "
"Còn ngươi, ta đã nhìn thấu rồi chỉ thấy ghê tởm."
"Người từng nhìn trúng ta hả, người có phải diễn vở kịch này đến phát nghiện rồi không?"
...
Khi đệ ấy cho hắn dùng thuốc muốn hắn quên đi.
"Cho nên người không cần quá tự trách bản thân yếu kém, con người một lòng một dạ tìm hiểu về người khác còn phạm phải sai lầm, huống hồ khi đó người còn đang bận suy tính khác, nhất thời lơ đãng cũng là điều đương nhiên."
"Ngươi đã thắng rồi nên thấy sảng khoái là đương nhiên, để ta xem ngươi còn đắc ý bao lâu."
"Người đã lầm, thật ra ta cũng thua mất rồi."
"Có một câu từ lâu ta đã muốn hỏi ngươi."
"Ta không tin ngươi chưa từng quan tâm đến an nguy của ta, có thể không phải tình cảm như ta vẫn nghĩ, nhưng mà... ngươi thật sự thích tính cách của ta hay chỉ vì áy náy với lục đệ ngươi?"
Lục Khuynh Tâm lạnh đến phát run, giữa mùa đông lại toát ra mồ hôi lạnh không ngớt, hắn cắn chặt răng không muốn lên tiếng. Hắn thấy vô số bọt biển mang máu tươi che kín tâm trí, là tính cách của y hay vì giống lục đệ ư?
Hắn không muốn trả lời.
Làm sao hắn có thể chịu thua chứ, thừa nhận trong lòng hắn có Thanh Hồn, để y mặc sức lợi dụng tình cảm của hắn hủy hoại người bên cạnh hắn? Hay là nói vì Thanh Hồn giống Trạch Dương? Không thể nào, một người cho hắn cảm giác dịu dàng ấm áp, an ủi hắn trong những lúc tuyệt vọng chán chường, cho hắn dũng khí bước tiếp. Bảo hắn làm sao nói ra những lời như thế, dùng một người khác có thể thay thế đệ ấy bên hắn những tháng ngày còn lại sao?
Những kí ức trước kia đều trở thành vết thương chí mạng.
Đôi mắt y nhìn hắn âm u, cố tìm ra chút manh mối: "Vậy có thể nói cho ta biết, ngươi trong lòng, trước kia, ngươi nói đã có người thương, là ai vậy... ?"
...
Thuốc phát huy tác dụng, hắn quên mất y, tình cờ gặp lại nỗi lòng bi thống triền miên lại bùng lên.
"Từ lần đầu tiên gặp mặt ở mái đình đó, ta thầm nghĩ làm sao để gần ngươi thêm một chút."
"Ta thấy ngươi rất hiểu ta."
"Có người từng nói với ta, 'đừng làm hắn thất vọng' ta cũng cố gắng nhưng chợt nhận ra, vốn dĩ chúng tôi gặp nhau đã là một điều đáng thất vọng rồi." Thanh Hồn chậm rãi nở nụ cười: " Người cảm thấy ta rất hiểu người? Đây chỉ là bề nổi thôi, là việc mà ta thể hiện giỏi nhất. Thật ra, ta không hiểu gì cả."
"Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian tìm hiểu lẫn nhau."
Hóa ra là cùng một người, luôn là cùng một người. Hắn tìm nơi Vong Xuyên đó, nơi hồn phách tan thành từng mảnh nhỏ.
***
Hắn mơ màng tỉnh, thấy cả người đầy vết chảy máu đến dần mất cảm giác, lồng ngực hắn phập phồng nhấp nhô, chợt hơi cứng người lại.
Bạch Diệp, là nhị ca!
Bạch Diệp ngồi bên mép giường, thoa thuốc lên những vết thương nông sâu trên người hắn.
Cảm giác tội lỗi đang thắt lại, ngẩn người.
Như nhìn thấy hắn đã tỉnh, Bạch Diệp hơi nhúc nhích vì là thân thể được đắp nặn nên vẫn chưa quen.
"Đệ tỉnh rồi."
Không cần biết thật hay giả hắn vẫn gọi: "Nhị ca."
"Xin lỗi, ngày đó ta nên lập tức nói cho đệ biết Thanh Hồn là Trạch Dương."
Hắn nghe như sét đánh bên tai.
"Ta đã dùng bùa chú kiểm tra vết máu với hổ phách trong phủ."
Hắn ngẩn ra, gọi là hổ phách nhưng thật ra đó là nhựa thông kết lại, ngày đó đệ ấy bị thương máu rơi vào bên trong để lại hoa văn. Thấy đặc biệt nên không bỏ đi, tặng cho Lệ Tiếu.
Dùng bùa chú kiểm tra, trùng khớp sao? Nhưng tại sao hắn cũng từng kiểm tra, sao lại... sao lại...
"Bởi vì thấy đệ ấy luôn che giấu, ta nghĩ nhất định là tự mình có tính toán mới do dự không biết nên nói hay không?" Đến khi biết mình sắp không ổn, muốn nói đã bị Tuệ Sinh xuyên tâm.
"Trước đó ta có cùng đệ ấy đối chất, còn làm theo lời đệ ấy... vì thế, vì thế đệ ấy mới thấy có lỗi.
Trái tim hắn như bị đâm vụn.
Bạch Diệp im lặng rất lâu, tựa như qua nửa đời người: "Đệ ấy ra đi thế nào vậy?"
Thế nào ư? Hắn nhắm mắt lại hận chết chính mình.
"Trạch Dương hủy thân thể của ta, kí gửi thân thể khác, không hiểu sao ta lại có thể giấu hồn trong Tuệ Sinh. Ta vẫn ở đây, đi theo các đệ, nơi núi tuyết chống đỡ lại Tĩnh Sinh điên cuồng, và cả bảo vệ Nhan Lệ. Ta vẫn ở đây, đệ ấy... đệ ấy đưa ta trở về." Bạch Diệp thấy đệ ấy tan biến nhưng không rõ tại sao, có khi...
Tuệ Sinh ư? Hỏi sao lại tự dưng trở ngược đâm Hồng Thiếu Hoài một nhát, người kia nơi đâu hắn không biết cũng không quan tâm, chỉ nghĩ phải tìm hiểu cho rõ.
Tức tốc trở về, hai người đó sao có thể cùng là một, sao có thể...
Hắn đã có câu trả lời, lòng đau như xé.
Từ đầu, đệ ấy đã tính toán hết tất cả, đã quyết định buông bỏ thế gian này, trả nhị ca trở về.
Luôn chống đỡ một mình.
Thậm chí, không muốn quay lại nhìn thấy hắn một lần...
"Mọi người đã biết chưa?"
"Chưa ai biết, trước đó Trạch Dương đã dặn Nam Bình, nếu không thấy người trở lại thì hãy để Mỹ Tiếu vĩnh viễn quên đi. Đã làm rồi, muội ấy chẳng nhớ gì, tất cả mọi người đều chưa từng biết có người đã từng trở lại, ở cạnh rất lâu.
***
Bóng đêm như tấm lụa mỏng gió thổi ánh nến yếu ớt, Nhiếp Trạch Phong ngồi trước bàn ăn cơm, cá quế sốt cay, hoa hạnh hầm chim ngói, đã ăn rất lâu, ăn ngấu nghiến. Cả Khang Song Song đang đánh đàn cũng phải dừng lại, nghi hoặc.
"Trạch Phong, chàng sao thế?"
Bàn tay Nhiếp Trạch Phong thấm lạnh, không biết nói làm sao cho rõ, ý niệm xót xa hiện lên rồi nhanh chóng biến mất. Hơi lảo đảo đứng dậy thân hình to lớn ôm lấy nương tử bên cạnh, làm người kia chớp mắt kinh sợ.
Khang Song Song thình lình bị hắn ôm chặt đến mức không thở được, hắn lại không chịu buông lỏng ghì sát bờ vai nàng, có mùi rượu rất nặng nề. Trái tim nàng nhảy dựng: "Chàng sao vậy?"
"Cho ta dựa nàng một lát."
Sự bi thương đột ngột này khiến nàng không hiểu, chỉ đành vỗ về. Màn đêm mỏng manh đêm khuya tĩnh lặng hai bóng người ôm nhau thật chặt, nàng dùng tâm ý xua tan tịch mịch thương đau trong hắn.
***
Trong hang vẫn còn ánh đuốc, Dư Dung bày rượu thịt như cũ. Bản thân lại ngủ gà ngủ gật, Hồng Thiếu Hoài đi về rất khó khăn, người toàn máu.
Mùi máu tanh đánh thức nàng.
"Chàng..."
Hắn nhìn bàn rượu thịt kia, nghi hoặc: "Đang chờ ta sao?"
Nhìn Hồng Thiếu Hoài nhem nhuốc nàng liền đỡ hắn ngồi nghĩ, môi hơi mím: "Đã nói là chờ chàng về mừng sinh thần, dù đã qua mấy ngày nhưng tin chàng sẽ về mà."
Tin hắn trở về, thì ra vẫn có người chờ hắn trở về.
Hắn xua tay bảo không cần băng bó, nói muốn uống chút canh.
Dư Dung bưng canh đến cho hắn, đã nguội đi rất nhiều đút hắn từng muỗng, uống xong hắn ngã người tựa gối nói: "Nàng đã gửi hoa đến Nhiếp phủ sao?"
"Không có, chàng nói ta giữ lại mà." Nàng chỉ vào chậu hoa để phía trong, vẫn được chăm sóc tươi tốt cẩn thận.
Hắn nhớ Lục Khuynh Tâm lúc điên loạn đã nhắc tới chuyện này, vậy là Hòa Phong Thương gửi rồi: "Không vui vẻ gì, thì ra giết những kẻ mình ghét chết đi cũng không vui vẻ gì. Khiêu khích, cứa vào nỗi đau khiến hắn đau đớn đến chết đi sống lại, ta vẫn không thấy dễ chịu chút nào."
Chợt bắt lấy tay nàng đặt lên ngực: "Giờ ta còn một mình nàng thôi, Giang Khách, hắn có Đỗ Nhược có điểm yếu đó sao có thể giúp ta đối phó Diệu Huyền chứ, tên đó rất dễ mềm lòng. Ta để hắn đi rồi, chỉ còn hai chúng ta. Đợi khi dưỡng thương xong sẽ đưa nàng rời đi."
Nàng mỉm cười dịu dàng, đưa tay ôm mặt hắn: "Được."
Rắc! Chợt có tiếng xương gãy, Dư Dung nhẹ nhàng thu tay lại quơ trúng bát canh.
Vỡ nát!
Có lẽ, Hồng Thiếu Hoài không thể ngờ mình lại chết như thế, không thể nào ngờ.
Dư Dung lau môi đỏ như son, yên tĩnh ngồi một lát mới lật đật ngồi dậy, ôm bồn hoa, muốn rời đi.
Ngươi đối rất tốt với ta, nhưng..
Người thân của ta...
Người thân của ta vì ngươi mà đã...
Nàng không rơi nước mắt, đối với Hồng Thiếu Hoài, hay người thân cũ đều không thân thiết đến khiến nàng đau lòng, không hề! Nàng đã làm xong rồi, hoàn thành mọi thứ đã tính toán sẵn.
**
Hoàn Chính Văn
Kể từ khi quen biết đã vô số lần tưởng tượng ngày mình trùng phùng, không ngờ lại thành ra thế này, không nghĩ thành ra thế này.
Diệu Huyền đứng dậy nhìn Công Nghi Lăng đi tới như nhìn thấy chính mình trong gương cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Trên gương mặt đó ấn kí ngày càng đậm, Diệu huyền không nhịn được nở nụ cười khổ. Tình yêu của họ lưng chừng mơ hồ biết mấy, không biết rõ đối phương có mình chưa hay vì quá cô đơn mới dựa vào nhau. Trong đầu Diệu Huyền nảy ra vô số ý nghĩa cùng tủi thân, tình yêu này của mình tầm thương làm sao, không biết có từng được người ta ngó đến chưa?
Nhưng chưa từng hối hận cũng chưa từng đặt quá nhiều hy vọng, chỉ mong người bình an mà thôi.
Mới đầu còn có chút hổ thẹn vì nụ hôn kia, nhưng chẳng mấy chốc cảm giác ấy đã tan biến hết, đã dốc lòng móc hết tim gan ra rồi, một nụ hôn thôi mà có gì không được. Rồi một ngày lại có được nhiều hơn lòng lại hoang mang sợ mất đi, sợ không trọn vẹn.
Vẻ mặt Công Nghi Lăng bình tĩnh như thế, như đã cực kỳ quyết tâm, lời nói đều trở nên vô ích. Trong ánh mắt kia không có xót thương cầm kiếm tới gần. Diệu Huyền cúi đầu tim hơi run rẩy có gì đó đang bị doạ sợ. Hơi ngửa mặt cười đau khổ, bất quá chỉ là một thoáng cuồng si: "Ta biết hôm nay ngươi nhất định phải đâm ta một kiếm, chỉ là, chỉ là ngươi có từng do dự không?"
Công Nghi Lăng lắc đầu: "Những chuyện ta làm nhất định không hối hận."
Tim quặn lại như ép chặt thành một khối.
Không đợi người nói tiếp lưỡi kiếm đã đâm qua, vừa nhanh vừa tàn nhẫn máu chảy ướt đẫm ngực áo. Diệu Huyền đứng đó mặc máu chảy xuống, từ từ cúi đầu nhìn kiếm xuyên qua ngực mình, muốn nói gì đó lại im lặng.
Đã nói là không hối hận còn nói gì nữa chứ, khóe miệng nở nụ cười đau thương. Không gian có tiếng vỡ nhỏ, nhìn lại, hóa ra là trên tay Công Nghi Lăng đang cầm một ngọc bội lặng lẽ bóp nát. Ngọc bội vỡ rồi, cõi lòng vỡ rồi, mọi thứ đều đã vỡ rồi.
Nhưng bị đâm đoạt mạng cũng không hối hận, có lẽ đây là kết cục tốt nhất. Không có suy sụp chỉ lặng lẽ đón nhận cảm nhận kiếm đâm vào người. Nhích từng bước, từng bước, muốn ôm người lần cuối.
Công Nghi Lăng lách đi, sau đó ngã mạnh xuống đất như một món đồ sứ vỡ nát máu ướt đẫm, chỉ cần chết đi sẽ không đau nữa, gương mặt trắng bệch trong suốt
Công Nghi Lăng bế người dậy, mang về báo cáo.
Lúc này Hòa Phong Thương đang bị thương rất nặng, đang được Tiêu Linh dưỡng thương nghe thấy có người đang đi đến. Hai người vội vàng điều chỉnh sắc mặt lấy lại vẻ điềm nhiên.
Thấy người đến là Công Nghi Lăng, liền nói: "Đến đúng lúc lắm."
Hòa Phương Thương tự tay kiểm tra mạch của Diệu Huyền, cười nhạt: "Không chừng có thể thay thế."
Khi nói câu này xong, Công Nghi Lăng lại ngẩng đầu.
***
Được tắm máu tươi, cây con tức tốc nảy mầm chẳng mấy chốc đã thành một cái cây lớn cành lá đan xen, vân đỏ như máu tỏa hương thơm ngát. Nó lớn ngùn ngụt cũng nhanh chống nổ tung, bụi xương mù mịt, bầu không khí vẩn đục.
Hòa Phong Thương dựa bên tế đàn, tựa như tương thông với đất trời, y muốn trông thấy Đình An.
Cẩn thận gỡ lớp dịch dung trên mặt, y muốn dùng thân phận Khấu Hòa sạch sẽ nhất gặp đến hắn, trời đất mênh mông rộng lớn quá. Nhanh lên, nhanh lên, nhanh thêm chút nữa...
Máu tươi ròng ròng đổ xuống, hoàng hôn đang buông xuống, những đêm dài trằn trọc mong người, nhớ thương người, dùng những nhớ thương ngày xưa đắp vết thương lòng, an ủi vết thương cũ.
Tỉnh giấc, mọi thứ ủi an đã tan biến chỉ còn nỗi niềm đau đáu khôn nguôi.
Mỗi sáng tỉnh giấc đều thần trí mơ màng, không biết nên đi bước đường tiếp theo như nào.
Muốn hủy diệt thiên địa đưa người trở về, cuối cùng cũng sẽ bị thiên địa hủy diệt thôi, đời người ai qua được trăm năm cơ chứ. Hòa Phong Thương nhìn chằm chằm lên vòm trời mênh mông bát ngát, giơ tay gắng gượng mấy lần.
Đình An!
Trái tim ta vẫn chưa từng thay đổi! là ta sai, chờ ta nhé!
Khấu Hoà nhìn bầu trời đỏ rực, ôn thuận quyến luyến, nhớ ngày trước gặp nhau tươi cười, dù xa nhau điểm tựa tinh thần duy nhất.
Ngân Tâm Viện ngắm lá phong đỏ, ngươi có còn nhớ lời hứa này không?
Khấu Hoà tiếc nuối thở hắt một hơi, y đang đợi.
Đình An, ngươi còn ở đó chờ ta không? một người đã làm ngươi thất vọng.
Chúng ta sắp đoàn tụ rồi, sắp gặp lại nhau, tầm mắt bắt đầu rách tan, khóe môi liền nở nụ cười hạnh phúc vô bờ.
Khấu Hoà biến thành một quả cầu lửa, đốt cháy khắp nơi, áo trắng như tuyết nằm giữa ngọn lửa, như không vướng bụi trần, như trầm luân vạn kiếp. Lửa bốc cao đâu đâu cũng thấy, lửa thiêu cả ruột gan khiến Khấu Hoà hoảng hốt nảy sinh ảo giác nhìn thấy có người đang đi đến bên y. Hoàng hôn chói lọi vẫn đẹp như cũ, giống ngày đó ở Ngân Tâm Viện, hắn nói mình đến lúc phải đi rồi, nhưng y không tin.
Xem ra đây là kết thúc tốt nhất của chúng ta.
**
Lục Khuynh Tâm lảo đảo trở về, toàn thân tưởng chừng sắp khụy xuống, Hồng Thiếu Hoài là kẻ lão luyện hắn không nên tin.
Trái tim hắn đang phát run bỗng muốn nôn thốc nôn tháo, sợ lỡ như, sợ không cứu chữa được nữa. Đêm khuya trời sao cũng nhạt dần, chỉ có mình hắn lặng lẽ ở bên hẻm nhỏ suy nghĩ, gió thổi những chỗ xương gãy khiến hắn đau như búa nện. Hắn đau đớn cùng sợ hãi muốn kiểm nghiệm lại sợ nhận kết quả thương tâm.
Trời lạnh quá!
Sao hôm nay lại lạnh như thế?
Cái lạnh làm cơn đau càng dữ dội hơn, mặt mày tối tăm không thấy được xung quanh không cầm được nước mắt.
Không đâu!! không đâu!!! không phải như vậy!!!
Trong phủ vắng lặng lạ thường, chắc là rời đi đâu đó, rời đi đồng loạt sao? Hòa Phương Thương đã giở trò gì đó rồi ư?
Mỹ Tiếu vừa sinh xong, lúc này nên ở cữ trong phòng vậy mà Ôn Ngọc dìu muội ấy ra. Sắc mặt cả hai đều đang không tốt.
"Lục ca về một mình sao, Thanh đại ca đâu? Vừa rồi mọi người đi có phải xảy ra chuyện rồi không?"
Hắn cũng không biết mình nói gì, thần hồn phờ phạc: "Chết rồi."
Mỹ Tiếu không nghe rõ, biến sắc hỏi: "Lục ca nói gì?
"Đã chết rồi, tiêu tán hết rồi."
Hai chân Mỹ Tiếu như khụy xuống, thất thần, bỗng điên loạn. Đau đớn hết to: "Sao như thế được, sao lại thế được, sao nhị ca muội có thể tan biến được chứ!! Nói dối! Là nói dối.
Ôn Ngọc không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết ôm người: "Nàng bình tĩnh đã... Mỹ Tiếu, nàng... "
Mỹ Tiếu trợn tròn mắt trong đầu như ầm ầm bùng nổ, tiếng khóc xé lòng vang lên.
Lục Khuynh Tâm kinh hãi không thôi: "Muội, muội cũng biết."
Mỹ Tiếu run bần bật, nàng chỉ vừa mới biết được chuyện vui này, sao lại thế. Trái tim vỡ rồi có thể vỡ lần nữa không?
Lạnh quá!
Lúc nàng sinh khó, nhị ca đã đến bảo hộ nàng, cho nàng chút sức lực. Nàng cố ôm mặt ngăn mình không khóc nấc lên, bảo nàng phải làm sao đây?
"Muội biết cái gì, muội biết cái gì nói cho ta biết đi!!"
Người nàng lạnh cóng, nhớ ánh mắt người kia nhìn mình ấm áp, nàng lắc đầu nguầy nguậy: "Không đâu! không đâu!"
"Nói cho ta biết, có phải muội đã nhận ra cái gì không?"
"Muội phải đi tìm nhị ca, muội phải đi tìm hu hu hu, phải đi tìm." Tiếng khóc muội ấy yếu ớt bắt đầu tan theo gió. Muốn giành lại thứ gì đó nhưng rồi bất lực như một đứa trẻ, vết thương cũ lại chảy máu lần nữa.
"Không đâu, không phải nhị ca nói sau khi làm xong chuyện sẽ trở về sao?" Nàng giùng giằng nàng muốn nhanh chóng rời đi.
"Muội biết được cái gì? Mỹ Tiếu! Mỹ Tiếu."
Biết được cái gì ư?
Nhị ca ở bên bức bình phong khiến trái tim nàng dần buông lỏng, đáy lòng sinh ra cảm giác vô cùng thư thái dù thế gian biến đổi nhị ca vẫn một lòng bảo vệ nàng.
Dốc hết toàn bộ sức lực, nàng cố mở mắt ra, loáng thoáng nghe nhị ca cãi nhau với Nam Bình: "Không ai ngăn được ta hết, Trần tiểu thư chỉ cần giúp ta một chút là được."
Trong phòng còn hai mụ đỡ đẻ, không biết chuyện gì đang xảy ra chỉ nhất nhất làm theo.
Mắt còn cay cay, những giọt lệ nóng chảy ra.
Giữa cơn đau đớn Mỹ Tiếu dần xuất hiện những kí ức rõ ràng, cả những sợ hãi lần đầu sinh nỡ: "Nhị ca, muội sợ lắm."
"Rất nhanh thôi, mọi chuyển sẽ ổn." Lại đưa mắt nhìn bả thuốc trong nồi: "Đã uống thuốc rồi rất nhanh sẽ có động tĩnh thôi."
Mỹ Tiếu như trải qua cơn ác mộng, kí ức không ngừng san kẽ nhau. Mới đây nhị ca còn đến nhắc với chuyện lúc bé, nói với nàng rằng mình chưa từng rời đi. Sẽ trở lại, nhất định trở lại.
Nàng cố ôm mặt khóc rống lên.
Chợt trong bóng tối có bóng người đi tới, Hạc Hàn Hải Sinh, người này ôn hòa bước ra từ trong bóng đêm. Ôn nhuận mỉm cười, hắn hít sâu nhớ đến người này có thể nhìn thấy vận mệnh, xem việc quá khứ.
Ở tháp Hoài Cổ, mọi người đã rời đi tìm trụ trì, hắn đi vào trong ôm chậu bạch cúc, hơi nghi hoặc. Cố gắng đào bới, tìm được một lá thư tay cất trong giấy gói dầu.
Nét chữ thân thuộc hắn đã nhìn qua vô số lần, hỏi sao ở trước mặt hắn viết chữ y đều dùng tay trái. Cả khi đi thay mắt cũng nhờ Công Nghi Lăng viết thay, hóa ra là thế?
Chậu hoa này...
Khi hắn đến chuyện trụ trì mất tích đã phát hiện nó có mùi máu tanh, y dùng máu mình tưới nó. Hạc Hàn Hải Sinh dùng đất dính máu dẫn đường. Một cuộn tranh mở ra, sau đó lặng lẽ ra ngoài đóng cửa lại.
Chợt quay đầu hỏi: "Có muốn tiễn người kia đi một đoạn không?"
...
Lục Khuynh Tâm đang thấy Thanh Hồn ở cạnh chậu hao cơ hồ như bị mất hết sinh khí, ôm một cái thùng chứa rất nhiều giấy viết gì đó, có cả sách cổ đã dính bụi. Gương mặt y điềm tĩnh lẩm bẩm: "Nhị ca... "
Hắn lẩm bẩm: "Có thể hay không?"
Hạc Hàn Hải Sinh cúi đầu: "Tới bình minh, ta buộc phải kéo người trở về."
m hỏa đầy trời, trước kia những chuyện này đều do nhị ca tự mình nhập trận, hắn ở ngoài canh. Lúc này tự mình đi, bước trên kiếm của Hạc Hàn Hải Sinh lướt trên mặt nước cuồn cuộn dẫn đến hoàng tuyền.
Gặp mắt sẽ nói gì đây? Hắn lo sợ thu mình nhắm mặt lại.
Chợt như linh cảm được gì đó mở mắt ra, hắn nhìn thấy một hình người trong suốt đang đi ở một khoảng không hư vô hun hút.
Lục Khuynh Tâm hoảng hốt: "Trạch Dương!"
Đệ ấy đang cố bước đi vào khoảng không ngập ngụa đom đóm, người lung lay mặc gió âm thổi qua, bỉ ngạn xuyên qua người rơi xuống đất.
Lạ lùng.
Hắn chơi vơi trên lưỡi kiếm của người khác, đến khi có thể nhảy xuống mới vội vã đuổi theo: "Trạch Dương."
Nhiếp Trạch Dương ngẩn ra, hơi nhắm mắt lại, bước tiếp.
Y sống lại có ý nghĩa gì chứ? Tại sao lại muốn trở về? Số đã định y phải trả lại mạng này. Ngày đó y bước vào Yêu Lăng quấn lấy hồn Thanh Hải, đã nghĩ ngày nào đó sẽ trả lại. Đã hứa với Diệu Huyền sẽ trả lại...
Chỉ cần thành toàn chút ý nguyện chưa hoàn thành, y sẽ tự mình rời đi.
Vậy mà ngày đó lại không kìm được xuất hiện, đến trước mặt hắn, giả ngây giả dại. Tay y khẽ run vẫn bước về phía trước. Con đường này, nếu là người sống sẽ đi vô cùng dài vĩnh viễn ngăn cách với người chết.
Nhiếp Trạch Dương hơi dừng bước, muốn quay lại nhìn một cái, nhưng tìm thức thôi thúc y lưỡng lự mãi.
Không trở về không phải vì hắn, mà là vì Bạch Diệp. Y đã đem xương người kia nghiền thành tro, dùng thêm nguyên liệu đắp nên một thân thể mới. Cái này, là tình cờ biết được trong phòng sách kín giấu ở động băng, núi Điệp Phù.
Y đã chuẩn bị, chỉ cần mình chết đi hồn phách sẽ tự động phân tán, khi lần nữa tụ lại có thể đổi hồn phách đã tan biến kia trở về.
Hai chân Thanh Hồn mềm nhũn, suýt nữa ngã khuỵu. Tiếng người phía sau vẫn gọi thương tâm xé lòng, người đang miệt mài đuổi theo, dần kiệt sức thương thế đầy mình.
Nhưng Nhiếp Trạch Dương không thể quay lại chỉ nói thầm trong lòng: "Đừng gọi nữa, đừng gọi nữa, làm ơn đừng gọi nữa."
"Trạch Dương, ta còn chuyện chưa nói với đệ." Giọng nói hắn dần yếu ớt, như sợ nếu lớn tiếng sẽ dọa sợ đệ ấy.
Có gì để nói chứ? Nói nợ ta, nói xin lỗi vì tự tay cướp đi tính mạng của ta sao? Không cần đâu, kết cục này tay đã dự liệu.
Như biết Hòa Phong Thương nhiều lần dồn chúng ta vào cơn ác mộng muốn ta kiệt quệ tinh thần, dễ dàng chiếm dụng. Như biết Công Nghi Lăng trúng độc, Diệu Huyền không chừng sẽ bất chấp tìm người kia tính sổ, biết Hạc Hàn Hải Sinh bất ngờ xuất hiện không phải tình cờ du ngoạn, càng không nhiệt tình giúp đỡ. Người này đến là để chỉ tội vạch trần.
Để biết bao nhiêu người vô tội bị hãm hại, bị lợi dụng, bị điều khiển ép hắn phải giao y ra.
Muốn họ mâu thuẫn khó xử với nhau, nếu hắn nhất quyết bảo vệ y, y cũng không đành lòng để tương lai, danh tiếng của hắn bị hủy hoại. Ngược lại, nếu hắn tuyệt tình giao y ra hai người rất khó nhìn mặt nhau.
Đây chỉ là kế dự phòng, cái chính là khi Hạc Hàn Hải Sinh đưa họ nhập trận đã giở trò trong người hắn. Một ấu trùng nào đó đã sinh sôi, cái này là khi trận pháp kết thúc, y thấy người mình mệt mỏi hơn nhiều, ngờ ngợ đoán ra.
Hòa Phong Thương quá cẩn thận rồi, ấu trùng chưa nở hắn đã ra tay.
Hôm đó trong rừng không biết tại sao lại tấn công Hạc Hàn Hải Sinh, kể cả trong tháp ra tay với Lương ngôn và Tiêu Tử Nhân, còn trụ trì. Trụ trì tuệ căn sâu đậm, muốn đưa y đến nơi an toàn, chỉ là y muốn thuận nước đẩy thuyền để Hòa Phong Thương nghĩ y đang hoang mang, sợ hãi, vẫn đi theo từng bước được sắp xếp trước.
Hồn kia vẫn đi về phía trước, như ngơ ngác không nghe thấy ai nói gì, cũng không biết đây là chốn nào? Liệu đệ ấy có tiếc nuối nào ở lại thế gian hay không? Lục Khuynh Tâm nghẹn ngào ngã quỵ dưới đất, không có vết thương nhưng chỗ bị lửa âm liếm qua đau như cắt. Hơi thở đứt quãng lắp bắp, khóc khàn cả giọng: "Đừng đi mà, đừng đi.."
Bóng hình kia tựa như lúc nào cũng có thể vỡ vụn, sai lầm, tất cả đều là sai lầm: "Chúng ta làm lại có được không?"
Còn gì để nói, y đã đi đến đây nếu quay lại, nếu mở miệng công sức bỏ ra sẽ tan tành hết. Bạch Diệp sẽ không thể trở về, đó là nhị ca của chúng ta, nhị ca vì sai lầm của ta mà mất mạng. Sau khi nhị ca ra đi, y nhiều đêm trằn trọc, quyết định trả mạng cho nhị ca. Lòng thấy có lỗi với Diệu Huyền, là do chính y ích kỹ không chịu thực hiện lời hứa. Đã cướp mạng của người ta còn muốn chu toàn cho chính mình, không chịu trả lại?
Đến khi, biết được Diệu Huyền đào thi thể mình lên, thôi vậy, coi như đã trả đủ cho nhau, không ai nợ ai. Người cũng hủy hoại thi thể của ta, ta hủy lại đệ đệ người.
Nhưng, hồn phách bị hủy sẽ không thể siêu sinh. Lòng y thật sự hoảng lắm, bản thân sao trở nên thế này? Từ khi giết chết Liễu Vân Thoa, y đã có thể khiến bản thân trở nên tàn nhẫn lạnh lùng thế ư?
Đến khi Hòa Phong Thương không thu được hồn y trở về được, đương nhiên sẽ bị trận pháp làm cho phản phệ, bị phế hoặc mất mạng. Đã đến nước đường này y không còn tâm tình lo cho kẻ đó nữa!
Nên kết thúc tại đây.
"Không!" Lục Khuynh Tâm thét lên, khi gần như sắp bắt được người lại chỉ nắm được một khoảng không trống rỗng. Bóng hồn người quen thuộc nằm sâu tâm can lại khuất ở nơi xa. Như thể không bao giờ có thể chạm vào nhau, đệ ấy có nghe lời hắn nói không?
"Trạch Dương, đừng đi, đừng đi mà, ta có lời muốn nói."
Không cần, đệ không cần lời xin lỗi nữa!
Đầu ngón tay hắn lạnh lẽo, năm đó không nói ra để nỗi lòng chìm trong quên lãng, giờ trôi nổi giữa âm ty, cách nhau sống chết không cách nào xoay chuyển. Hắn cảm thấy mình đang hấp hối sắp chết thành tàn tro, cả gương mặt đệ ấy cũng thể nhìn thêm lần nào nữa.
Một người có thể cười rạng rỡ khiến đất trời tan chảy, nụ cười tươi sáng đó, gương mặt ôn hòa nhưng tràn đầy năng lượng ngày xưa, có thể tìm về không?
Cổ họng hắn ngày càng đau như bị đá nặng kéo chân khó khăn nhích từng bước, lòng sôi sục, thương tổn kịch liệt. Kiếp này không thể gặp lại nữa rồi: "Trạch Dương, xin lỗi!"
Áy náy cùng tội lỗi xé nát hồn hắn, muốn sám hối nhưng đã không còn kịp nữa, từng oán trách trời xanh bạc đãi cho hắn hai mối nhân duyên không thể trông mong, đều kết thúc trong bi thương tột cùng. Lục Khuynh Tâm muốn nán lại chốn này không trở về nữa, ôm chặt người nhớ thương bấy lâu, bất luận ra sao cũng không chia xa nữa.
"Đợi ta, đợi ta cùng theo đệ."
Vai Trạch Dương khẽ run, người chết rồi vẫn thấy đau sao?
Nhiếp Trạch Dương cười xót xa, bước lên thuyền đi qua bờ Vong Xuyên, đừng theo làm gì duyên chúng ta chỉ có thể cầm cự tới hôm nay thôi.
Hắn chạy thục mạng về phía Vong Xuyên, đôi mắt hắn đau rát còn sâu như giếng tỏa ra khí lạnh khiến người ta khó chịu. Bên bờ Vong Xuyên đã không còn thuyền, trước khi đi Hạc Hàn Hải Sinh có đưa cho hắn mấy hạt giống, nghĩ một lát liền mang thả xuống bên Vong Xuyên.
Hắn chỉ ôm chút hy vọng.
Dưới mặt nước liền nổi lên vô số đóa sen kết thành bè, hắn giẫm lên vội vã đuổi theo. Bè trôi rất chậm, hắn không nhịn được sốt ruột nhìn về phía trước. Gấp gáp nhìn thời gian trôi từng chút cơn đau đớn theo huyết mạch lan tràn, từng sợi từng sợi đau đớn bện chặt.
Mà hồn phách người trước mắt lại mỏng manh bung ra từng sợi, bị người ta tước đoạt mất.
Hắn đã được nhìn lại nụ cười của đệ ấy, nỗ lực của đệ ấy, âm thầm lặng lẽ giúp đỡ, bị hắn dồn ép từng bước, lợi dụng, lừa gạt tình cảm, còn đâm chết đệ ấy. Nhận hết khổ sở dày vò không một lời oán than, tầm mắt hắn mờ ảo, chua xót.
Hắn cho rằng tất cả những gì mình làm đều đúng, sai rồi, sai hết rồi.
Lục Khuynh Tâm có cảm giác như đệ ấy đang chần chừ đợi hắn, hoặc là không còn tri giác cứ lặng đi mặc người xô đẩy. Bè hoa đi rất chậm cũng gắng gượng lắm mới xuôi dòng, quỷ hồn bám lấy bè sen xa lạ trên sông, bám dính, kéo bè trì trệ. Hắn không chút do dự tự mình nhảy xuống hồ chạy theo, mặc cho những quỷ hồn vui sướng quấn quanh con mồi ngon, cắn xé, gặm nuốt.
Nhiếp Trạch Dương giật nảy mình, tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, y nghe thấy tiếng gặm nhấm ghê rợn tựa như răng nanh sắc nhọn ma sát vào xương. Thế nhưng y không thể quay đầu lại, không còn huyết sắc muốn khóc cũng không thể. Thân thể yếu nhược từng sợi hồn dần tách ra, từng sợi bị người ta rút lấy. Mắt bỗng tối sầm không thấy nữa, cả người như hàng vạn sinh linh tồn trú gào lên.
Lục Khuynh Tâm bước không nổi, máu từ vết thương lan ra, như linh ứng với bè sen khiến nó nhanh chóng lớn lên ngày càng lan ra, tựa như muốn bắt thành một lối đi dài vô tận. Hắn mừng rỡ vội leo lên, mấy quỷ hồn bám chân hắn chưa nhả, những con khác liền nối đuôi cùng nhau hút lấy hắn. Con này bám lấy con kia không ngừng truyền chất dinh dưỡng trong hắn cho nhau.
Được máu tươi tắm hoa sen ngày càng nở bung tỏa hương thơm ngát, tuy như thế vừa hao tổn máu vừa phá hủy linh lực nhưng hắn muốn nói với đệ ấy mấy câu. Muốn nhìn thấy đệ ấy, nhìn nhau, chính miệng nói.
Máu tươi ròng ròng nhỏ xuống, khóe môi lộ nét cười hy vọng yếu ớt.
Người Nhiếp Trạch Dương phát tán toàn bộ khí lực, sức mạnh quỷ dị bên kia bờ thôi thúc cũng như núi lửa bùng lên tỏa ra ánh sáng chói lọi. Tức khí nhàn nhạt tan biến thần trí mơ hồ.
Biết bao đêm dài, chất độc trong người hành hạ, hắn ở cạnh cùng y vật vã không yên. Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh, hắn ở cạnh truyền lực, an ủi nói mấy câu ủi an giúp y phân tán cơn đau. Đâu phải y chưa từng nghĩ hắn tiếp cận ở cạnh y vì lòng nghi ngờ, muốn biết phía sau y có phải Hồng Thiếu Hoài hay không? Thì đã làm sao, y là đã chết không mong cầu gì hơn, ở ngàn dặm cách xa vẫn muốn bảo vệ hắn.
Vẫn muốn từng chút từng chút hưởng thụ cảm giác cùng hắn bầu bạn những đêm dài cô tịch.
Nhiếp Trạch Dương hơi lưu luyến lay động đau khổ khôn cùng, không chịu được nguồn năng lượng cấu xé.
"Trạch Dương, đợi ta, đợi ta theo với."
Cùng đi ư? họ có thể ở bên nhau mãi mãi không? nếu có kiếp sau y cũng nguyện cùng hắn trường cửu. Nhưng y biết muốn đổi một người trở về, hồn phách sẽ bị hủy, sẽ không thể nào nhập vào luân hồi.
Làm gì có kiếp sau!
Nhiếp Trạch Dương không quay đầu nghĩ đến cảnh tượng hắn dang tay đón mình, tim đau buốt muốn ngã lại vào lòng hắn, muốn đệ rất mệt, rất muốn co rúm lại tìm người dựa dẫm nhưng không kịp nữa rồi. Nhưng nếu như thế kéo hắn cùng mình tan biến sao? Rồi ở kiếp người khác hắn cũng sẽ hạnh phúc, y hà cớ gì lại...
Da thịt Lục Khuynh Tâm rách ra, bị ánh sáng chói mắt kia ngăn cản hút lấy nước người khô rộp cháy xém.
"Trạch Dương!"
Nhiếp Trạch Dương rất muốn nói: Ta sẽ tan thành tro bụi người hãy quên đi, đừng lưu luyến rồi ép chính mình vào bi thương vô hạn.
Biết mọi người ở lại sẽ đau lòng mới không nói cho người biết ta là ai, vì biết sớm muộn gì cũng chia ly lần nữa, cần gì cho người hy vọng chứ?
Nghe Hoàng Tuyên nói người thích ta, hóa ra bấy lâu là chính ta ngu ngốc mù mờ, người đã hứa xây bia mộ cho ta, vậy... thời gian ngắn ngủi phải biết trân trọng người trước mắt!
Nào biết được lúc này, yêu thương sâu đậm là thế, vậy mà ngoảnh lại nhìn một lần cũng không thể. Chút ý thức còn lại cũng dần tiêu tán, quên mất mình là ai, quên người thân, bạn bè, quên cả Quỳ Châu, núi Điệp Phù.
Chỉ còn đinh ninh một ý niệm, không thể quay đầu, không thể nhìn lại, không thể mở miệng lên tiếng. Mà có lẽ y không nói được nữa, ngậm một miếng băng kết trong miệng, xương hàm đều cứng lại.
Chẳng có kiếp sau đoàn tụ, chẳng thể thổ lộ bấy nhiêu tương tư trong ngần ấy năm đằng đẵng. Mà thổ lộ gì chứ? Hắn chỉ thấy nợ chứ trong tim đâu thấy y.
Ánh sáng kia, luồng sáng như biến thành ngọn lửa cháy dữ dội cháy rừng rực, khói cuộn ngang trời.
Bè sen thấy nguy hiểm không tiến vào, quỷ hồn kéo chân, hắn có cắt bao nhiêu máu nhỏ xuống cũng vô ích. Gần như trước mắt lại chẳng thể nói thêm mấy câu, không thể ôm chầm lấy, dù có chết cũng không chung đường sao?
Hắn lao xuống Vong Xuyên lần nữa, bò lê bò lết đến cả người đầy máu: "Trạch Dương!"
Tiếng gọi bi thương khôn xiết thốt, bi thương chìa cổ tay đầy máu ra, máu chảy bao nhiêu đều bị quỷ hồn nuốt hết, hóa thành khói đỏ bị vạn vật xung quanh nuốt lấy.
"Trạch Dương ta sẽ không đệ rời xa ta lần nữa."
Vong Xuyên chợt rền vang hào quang tỏa ra ngập trời, nghe tiếng đệ ấy gào thét lồng ngực hắn như bị xé tan. Như có gì đó đâm phập vào, đau quá, đau! Hắn ngã xuống vẫn cố gượng ngẩng đầu, nếu tan biến thì hãy cùng nhau tan biến đi.
Nhớ ngày đó gặp lại, cũng không phải trong tình cảnh hay ho gì. Nhưng người đứng đó diện mạo mập mờ, tóc mai hơi phất qua gương mặt tựa như sắp trong suốt. Hắn như bị chôn chân, giật mình, hoảng sợ, không biết bao lần gặp lại người trong giấc mộng, vậy mà...
Trong khoảnh khắc hắn thấy y nhìn lại, trong mắt có tranh đấu vô cùng phức tạp, vô cùng mãnh liệt làm hắn hoang mang, khiếp vía. Như một dự báo chẳng lành, một mối nghiệp duyên không thể nào tiếp tục.
Như hôm đó ở Tuyết Lê Hoa m Ký, biết người đã muốn đi vẫn lén giấu khăn tay người ta, vờ như mang trả lại. Là hắn thấy hụt hẫng không muốn chia xa, hay tiếp tục toan tính của chính mình. Hồng Thiếu Hoài nói không sai, hắn hoảng hốt, lo sợ, không dám mở rộng lòng mình. Hắn sợ mắc sai lầm, sợ bị lừa dối.
Nhiều lần muốn giữ chân y lại, bảo y cùng đến Dao Sơn, theo y đến núi Điệp Phù, đưa y đi núi Nhàn chữa mắt.
Cứ dây dưa nhưng tuyệt đối không thừa nhận.
Đã từng có lúc hắn muốn cùng y tiếp tục, nhưng cái chết của Bạch Diệp.
Cái chết của Bạch Diệp khiến Lục Khuynh Tâm như phát điên, một lòng tin tưởng, bị phản bội. Hắn đã nghĩ sau bao nhiêu biến cố đau đớn tận tâm can, trái tim hắn một khi mở ra sẽ đón nhận y chân thành nhất. Vì đã quá nhiều khổ lụy nên hắn càng trân trọng người trước mặt.
Nhưng hôm đó...
Bạch Diệp.
Đến tận bây giờ hắn mới hiểu ánh mắt khi gặp lại là có ý gì, không phải là đánh giá người xa lạ, càng không phải biết rõ mà toan tính tiếp cận. Đơn giản chỉ là lần tái ngộ, là do dự không dám, sợ khiến những thân quen lại đau lòng một lần nữa.
Nếu lần đó hắn không liên tục bước đến, cố ý thân cận, nếu như hắn không nhiều lần hứa hẹn muốn nắm tay y, muốn chữa lành vết thương trong y. Nếu ngày đó y không nói Liễu Vân Thoa đã giết chết một người khiến y chẳng còn hy vọng, không dám mở lòng yêu một người. Có lẽ hắn đã không thấy đồng bệnh tương lân, đã không muốn cùng y tiếp tục nên duyên.
Mối duyên này là hắn cố ý dệt lên, cũng là hắn tự tay cắt đứt.
Nước mắt lã chã nhỏ xuống, lòng đau thê thiết vì sao bỏ mình ta trơ trọi. Đệ hận ta đến thế ư? Đến cuối cùng vẫn không nói ta nghe lời nào. Để lại mình ta vất vưởng, không muốn ta theo cùng.
Ánh sáng đom đóm tụ lại, như tinh tú xoay vần trên không trung, phút chốc như sao trời đang bay đến. Lục Khuynh Tâm nhìn thấy y tan biến, muốn chống đỡ gượng dậy lao về phía trước, nhưng tất cả đều quá muộn.
Đau thương không thể xóa nhòa.
Thời gian qua nhìn thấu nụ cười của đệ ấy, ôn hòa, nhã nhặn, lúc thì cười đau thương, lúc thì cười điềm tĩnh, hầu như luôn mang một bộ mặt thản nhiên. Không rõ lòng đang nghĩ gì, là chua xót, là thương tâm?
Trong tim hắn có một trận đau đớn, đệ ấy không quay đầu lại, không hề lưu luyến, đã thất vọng đến mức không muốn nhìn thấy hắn?
Giống như trước khi chết đã nói: "Người luôn làm ta thất vọng."
Lòng hắn gợn sóng liên hồi, ý niệm đau đớn trong chớp mắt ùa ra. Đau đớn đệ ấy gánh chịu đều do hắn ban tặng. Hắn cúi đầu đi tìm, tìm mãi không thấy ngọc bội y tặng mình đâu. A hắn đã làm vỡ nó rồi, từ rất lâu, ngọc bội kia đã bị hắn vứt vào trong lãng quên. Thoáng trong lúc tìm kiếm đệ ấy đã đi xa, hắn chấn động thất lớn khiến người chết lặng, người đâu rồi? Người đâu?
Tâm nặng nề thoát ra, run rẩy đau đớn. Hắn muốn tìm chút ấm áp sót lại nơi người đã đi qua. Mới đâu thôi còn có người thật tình thương tiếc, quan tâm hắn, âm thầm ở cạnh lại luôn tha thứ cho hắn.
Người đó bị hắn chính tay giết chết rồi.
Hắn cố ý duy trì tim đập vững vàng, xung quanh, hoàng tuyền sương đêm lạnh lẽo chỉ có một lối đi nhưng hắn lại có cảm giác không bao giờ đuổi kịp, không bao giờ có thể giữ lấy.
Hạc Hàn Hải Sinh đứng đợi lặng thầm rất lâu trong rừng, đêm lạnh tan đi, mặt trời ló diện. Ánh nắng xuyên thấu khắp nơi, chui qua kẽ lá chiếu tới mi tâm. Hạc Hàn Hải Sinh mở mắt ra, giữa trán cũng dần có phản ứng.
Phải đưa người trở về.
Hạc Hàn Hải Sinh đi tới tia sáng hư vô, nhấc tay, hơi nước bắn ra nhẹ như khói.
Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm.
***
"Để ta nghĩ xem, Tinh Tuyền nước chảy hoa như mộng... nghe nói nơi đó có hoa Nữ Lang màu xanh. Màn đêm vừa đi nghe tiếng hoa tách nhụy cành, bình minh vừa đến hoa đã tàn. Đời người ngắn ngủi ta cũng muốn một lần nhìn hoa nở qua khe hở thời gian."
...
Lúc Nguyên đại phu mất, y khóc ngất bên cạnh hắn.
"Thanh Hồn, đừng khóc... "
"Rồi cũng sẽ qua thôi... "
"Đau quá... ta làm sao thế này... đau, đau lắm.."
"Không sao đâu mà..ngươi đau ở đâu ta chữa cho ngươi..ngươi đừng khóc."
Đừng có khóc mà... đừng khóc..
...
Bên bờ sông xứ Cúc Qùy mơ mộng.
"Lục công tử, trong lòng ta có người, người biết không?."
Hắn nghĩ...
Không phải, hắn nghe thấy một người đang tách ta khỏi thân xác của mình, khuyên nhủ.
"Giữa họ cách nhau tình yêu thuở thiếu thời của hắn, cũng là tình yêu duy nhất hắn muốn gìn giữ."
"Khoảng cách của họ là xương cốt của Trạch Dương dưới lòng đất lạnh lẽo. Y và hắn xa cách nhau không bao giờ chạm tới, là xa cách giữa người sống và kẻ chết, hắn đã chết theo Trạch Dương rồi làm sao biết yêu ai nữa."
Nhớ lại những lầm lỡ nào đó xa xôi...
"Ngươi uống say rồi nói lời xằng bậy, ngươi có người trong lòng ta cũng thế."
"Không lừa được người rồi."
"Đùa chẳng vui gì cả."
"Đây là câu mẫu thân ta hay nói... ấn tượng của ta và bà ấy chỉ đọng lại bấy nhiêu thôi...người nói không sai trong lòng người có người khác, ta cũng như thế. Chúng ta không thể lạnh quá mà tùy tiện sưởi ấm, cháy rừng mất."
...
Sau khi bắt gặp y mặc áo xanh, hắn mơ hồ nhớ về người cũ.
"Thanh Hồn, ta không hiểu nổi ngươi, cứ như vực sâu đáy nước đục ngầu, nhìn thì sương phủ mềm như bông nhưng chạm vào bị gai nhọn đâm chết lúc nào không hay."
"Ngươi luôn cười như vậy, khiến người ta không tra ra thật giả, ta vẫn có nhiều chuyện muốn hỏi nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu."
"Người muốn hỏi thì cứ hỏi đi, cứ lăn như vậy bắt ta thức cùng người. Nhưng chính người cũng nói mình không nhận ra ta nói thật hay nói giả, chắc gì ta đã trả lời thật lòng?"
"Thứ nhất, ngươi nói mình có một muội muội, nhưng ta không nghe nói tới người muội muội này bao giờ? Cả Liễu Nguyên Hồng cũng không biết."
"Ta có thể thề với trời mình chẳng nhớ gì cả, ta bị thương suýt chết không biết đã ngất khi nào, còn nữa không chỉ mình ta, Mỹ Tiếu và Ôn Ngọc cũng không nhớ mà, Lục công tử, Thanh Hồn ta giết người không cần phải che giấu đâu."
"Ngươi biết mình giống Trạch Dương đúng không?"
"Cái này còn phải hỏi sao, ta đã nói rồi mà. Nhưng lục đệ người không đẹp bằng ta, không đáng yêu bằng ta, chỉ là cao hơn ta một chút thôi."
Hắn nhìn xoáy vào y trong bóng đêm đen kịt, sắc mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Có lần ta nói nhờ ngươi cách dùng thủy ngân, nói lục đệ ta vì nó mà chết, ngươi không hề bất ngờ như đã biết từ trước. Thế mà ngươi luôn giả vờ nói muốn gặp đệ ấy là có ý gì?"
"Câu hỏi này... "
"Ngươi phải trả lời... "
"Ta chỉ mập mờ đoán ra thôi, ai bảo lần nào ta nhắc sắc mặt người đều rất khó coi, bình thường cũng không nhắc đến hay hỏi thăm người kia đang ở đâu, có khỏe không?"
"Lý do đưa ra rất có lực, ngươi thông minh như vậy sao lại không đoán ra." Lời nói của hắn mang theo ý vị sâu xa: "Vậy, ngươi ở cạnh ta làm gì?"
"Là người tự bò đến chứ nào phải ta đi tìm người?"
"Vậy sao, hay là ngươi biết ta thích đệ ấy nên mới xuất hiện trước mặt ta?"
"Ta... không biết." Y rũ mắt nắm chặt chăn gấm trong tay đến phát đau, da như sắp rách ra đến nơi trong nỗi đau chặt cứng đó lộ ra thương tâm ngút ngàn.
"Chuyện này không phải nói một câu không biết là được. Ta đã nói rồi ngươi thông minh như vậy lẽ nào không nhận ra tình cảm của ta đã trao nơi người... hôm đó ngươi nói thích ta, có phải cố ý hay không?"
"Người nói gì ta không nhớ? Ta chỉ cảm thấy người chết cũng đã chết rồi, xuân qua đông lại có nỗi đau nào mà không qua? Con người ai rồi cũng phải sống tiếp mà thôi, nếu ta và lục đệ của người cũng mong người sớm quên đi, tìm một hạnh phúc mới thôi."
"Ngươi phải nói không hiểu mới đúng, vì ngươi biết mình đã nói câu đó nên mới không ngạc nhiên, còn giả vờ không nhớ?" Giọng điệu hắn lạnh nhạt, đột ngột bắt lấy cổ y: "Không phải ngươi luôn ray rứt vì Oanh Tử chết đi, không để lại cho ngươi một nắm xương tàn sao? Mạng của cô ta là mạng người, còn đệ ấy thì không phải sao? Đệ ấy chính là vì Huyết Diệm Trường La của ngươi mà chết, là ngươi hại chết đệ ấy, là ngươi cướp đệ ấy khỏi tay ta...Thanh Hồn, ta hận ngươi biết bao nhiêu..."
...
"Ta có gì không hiểu chứ, nếu người thích y như vậy thì cứ tiếp tục thích đi, giữ y trong lòng, nguyên vẹn là được. Còn không thích thì dứt khoát từ bỏ, không ai bắt người phải tự giày vò chính mình cả, người thật sự thích y hay là thấy có lỗi, thấy mắc nợ y đây? Bóng đêm đang bao trùm lấy vạn vật, trái tim từ lâu đã chết, dù có bị bóp nát bao nhiêu lần cũng chỉ thế mà thôi, có nóng bỏng nào mà chẳng có ngày nguội lạnh, dung nham còn có thể tàn thành tro, con người cũng sẽ có lúc phải chấp nhận từ bỏ, còn biết cười đau đớn đầy tự giễu là quý lắm rồi. Nhưng mà, thật lòng ta rất vui vì ngày đầu gặp mặt người tốt với ta như vậy, dù là vì lí do nào cũng được."
...
"Trong lòng ngươi có quá nhiều bí mật không muốn nói cho ta nghe, nhưng ta lại có một bí mật muốn nói ngươi biết."
"Ta thích ngươi."
"Ngươi e ngại chất độc trong người sao, ngươi sợ thời gian của mình chẳng còn bao lâu sao?"
"Ta từng mất đi người mình thương, trên đời này không có gì không chịu đựng được nữa, dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi... là ta."
"Có phải ngươi cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười không... chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng sợ ta nhìn nhầm ngươi là người khác."
"Ngươi nói không sai, người chết cũng đã chết rồi, không thể sống lại nữa. Còn ngươi... Thanh Hồn sẽ mãi là Thanh Hồn thôi. Ta không dám chắc cho ngươi tình cảm nguyên vẹn không sứt mẻ, nhưng nhất định có thể cùng ngươi đi qua đêm tàn lạnh buốt, nhìn thấy tia sáng nơi bình minh."
"Ngươi cũng thích ta đúng không?"
...
"Ta đang nghĩ cái khác... người đã từng đi qua đại hoang, ta cũng thế... đó cũng là những ngày tháng mà ta không muốn nhớ đến nhất. Từ giây phút đó ta đã biết trái tim ta đã khép lại, những yếu mềm do dự trước kia đều tan như mây khói. Đơn độc giữa trời đất bao la, lẻ loi không biết đi đâu về đâu, chuỗi ngày ngắn ngủi hy vọng cứ thế chìm vào quên lãng, lối đi mịt mờ phía trước một mình bước đi."
"Ta biết ngươi trước nay luôn một mình trải qua nhiều muộn phiền, không sao, ngày tháng sau này còn có ta."
"Người không biết đâu, nỗi đau đó chẳng khác gì rút hết xương tủy, chính vì đã trải qua những ngày tháng thống khổ đó khiến ta bay giờ dù kiến cắn cũng hoảng sợ, nhắc nhở ta về ngày tháng tăm tối đó." Y chợt cười nhạt nhẽo: "Người biết tại sao ta lại hận Liễu Vân Thoa không?"
"Ta cũng từng có ước mơ, có rất nhiều chuyện muốn làm, cũng từng thực tâm vui vẻ tận hưởng ngày tháng tự do tự tại, cũng từng yêu một người, nhớ nhung một người. Chỉ vì sự xuất hiện của cô ta tất cả đều tan biến hết." Y cúi đầu mi mắt thật dài, dường như đang đong đầy giọt lệ kìm chế không rơi, hằn lên một nỗi đau vĩnh viễn không thể cắt đứt: "Nó đã tan vỡ trong lòng ta, nát vụn đến nỗi ta không dám tiếp tục yêu người đó nữa... không thể... cũng không dám. Không bao giờ có kết quả nữa..." Từ khoảnh khắc đó mọi thứ tồn tại trên thế gian này đều biến thành chất độc, vĩnh viễn bám riết cơ thể này không sao siêu thoát.
Hắn ngăn lời y muốn nói, sợ hãi thấm vào từng sợi lông tơ: "Ai cũng có người trong lòng không thể quên, Thanh Hồn, chúng ta chỉ cần hiện tại thôi." Rất chậm rãi, rất nặng nề, hắn nghe tiếng tim đập đầy đau đớn, rất nhỏ nhưng vô cùng rõ ràng chỉ khi ở cạnh y, hắn mới cảm giác được dòng máu chảy trong tim đó là của mình. Hắn không thể tự gạt mình cuộc sống của hắn từ khi y xuất hiện đã có nhiều thay đổi.
"Sau khi ta từ cõi chết tỉnh dậy đã bị vây bên trong rất nhiều thú dữ, bọn chúng đang cào xé nhưng thi thể khác, từng đợt răng nanh đầy máu moi tim phổi họ ra, người biết lúc đó ta đang làm gì không... ta chỉ nằm im thôi, nằm nghe những âm thanh rùng rợn đang vây quanh ra, suy nghĩ rất nhiều thứ... không dám động đậy, ta không muốn chết. Ta rất sợ chết... cứ nhìn bọn chúng từng bước tiến đến ta, ta sợ như phát điên lên, nhưng ta cũng nhìn rõ một điều, ta không có bản lãnh chống cự chỉ có thể chờ chết mà thôi." Càng nói y càng hoảng loạn co rút cuộn tròn người lại, muốn biến mình lại thật nhỏ, như thế nỗi đau lan trên từng tấc thịt cũng bị thu bé lại, tan biến...
"Đã qua hết rồi, giờ ngươi có ta bảo vệ ngươi, không để ngươi một mình chống chọi." Không biết nằm trong vòng tay hắn y có thấy ấm áp không chứ hắn thấy rất lạnh, rất đau lòng.
"Đừng cười nữa... khóc đi."
Thời gian thật kỳ lạ, cảm giác rất chậm, rất chậm rơi xuống, một giọt, hai giọt, lại như thật nhanh, nhanh đến mức hắn chưa kịp phản ứng đã biến mất, giống như ảo giác mà hắn tưởng tượng ra mà thôi, y vẫn như cũ dùng dáng vẻ ngu ngốc che giấu tâm tình, không chịu cúi đầu cũng không tỏ ra yếu mềm tự mình đau lòng, tự mình chống chọi.
... ...
Ngày đó ở Mộc Linh, họ tiếc thương cho mối tình dang dở của Nhuận Thành.
"Nói như ngươi nếu như không muốn ngươi sẽ nhanh chóng quên đi ta."
"Ngươi là một người kiên định mà... có quên được ta không?"
"Nếu người làm việc có lỗi với ta, ta sẽ quên người nhanh thôi."
"Mong sao chúng ta không đi đến bước đường vạn kiếp bất phục."
"Ta vẫn muốn cùng ngươi viết tiếp năm tháng thanh bình còn lại... sinh mệnh này của ta... phải cùng ngươi viết tiếp mới được."
...
Ngày Lưu trang chủ mất đi, lòng hắn trách móc.
"Sao ngươi chẳng có chút đau lòng nào vậy."
"Có phải ngươi vẫn thấy những chuyện này không liên quan đến ngươi, phải không?"
"Ý của người nếu ta giao ra vòng tay Tàng Ngư, mọi chuyện sẽ không tồi tệ đến mức này đúng không?"
"Xin lỗi.." Y lẳng lặng buông tay bất lực: "Là sai lầm của ta."
...
Sau khi xương cốt bị đào lên hắn cùng y bôn ba, cầm túi thơm cũ đưa cho y.
"Người nghèo đến mức không tìm ra được túi gấm nào tốt hơn sao?"
"Ngươi không nhận thì trả đây."
"Đâu có, cho thì ta lấy." Y cẩn thận vuốt, túi thơm đã cũ còn đã ở một nơi nào đó như lòng đất một thời gian dài, hư hại gần hết, cẩn thận nhét túi gấm vào trong ngực áo.
...
Bạch Diệp ra đi, họ không thể trở về như xưa?
"Cả ngày ngươi không ăn gì, không thể cả nước cũng không uống."
Y miễn cưỡng uống một ngụm: "Đắng quá."
Hắn cũng uống một chén: "Đâu có đắng, có thể trong lòng quá nhiều nỗi đắng chát, uống gì cũng không thấy ngọt."
Y nghi hoặc kéo tấm chăn dày khoác lên người, cười gượng: "Người muốn nói gì?"
Hắn đờ đẫn: "Không có gì, ta nói chính mình thôi."
"Thanh Hồn à, từ khi nhị ca mất đi những giấc mơ đáng sợ luôn đeo đẵng ta, những mảng đỏ tươi tanh nồng. Sinh mạng của huynh ấy đi theo từng giọt máu chảy đi vĩnh viễn rồi khỏi thế gian này, khi đó ta đau biết mấy cũng không thể quên được vẻ mặt mâu thuẫn cùng những lời nhắc nhở chưa kịp nói... "
Giọng nói của hắn thấp thoáng một tia bài xích: "Ngươi thật sự không tò mò chút gì sao?"
"Đây là những chuyện ta nên tò mò sao? Không phải lúc này nên tìm ra hung thủ đứng đằng sau à? Chuyện này ta cũng sẽ không bỏ qua đâu."
"Ngươi thông minh như thế lẽ nào không biết chuyện gì sao?"
"Có nhiều lúc ta cũng rất ngu muội."
"Trong lòng người đang rất khó chịu đúng không, người muốn bóp chết ta ngay lập tức nhưng lại không đành lòng ra tay."
"Ngươi nói thế là có ý gì?"
""Ngươi đang nghi ngờ cái chết của Bạch Diệp liên quan đến ta? Vậy thì chúng ta hãy làm rõ ràng hết thảy đi...
...
"Có lẽ ngươi nói đúng, tâm tính thế nào còn phải dùng cả quãng đời còn lại để chứng minh. Ta không dám nói mình có mắt nhìn người, nếu không sao lại nhìn trúng ngươi chứ, nhưng ít nhất người tốt đẹp đó đã chết trong lòng ta, còn ngươi... "
"Còn ngươi, ta đã nhìn thấu rồi chỉ thấy ghê tởm."
"Người từng nhìn trúng ta hả, người có phải diễn vở kịch này đến phát nghiện rồi không?"
...
Khi đệ ấy cho hắn dùng thuốc muốn hắn quên đi.
"Cho nên người không cần quá tự trách bản thân yếu kém, con người một lòng một dạ tìm hiểu về người khác còn phạm phải sai lầm, huống hồ khi đó người còn đang bận suy tính khác, nhất thời lơ đãng cũng là điều đương nhiên."
"Ngươi đã thắng rồi nên thấy sảng khoái là đương nhiên, để ta xem ngươi còn đắc ý bao lâu."
"Người đã lầm, thật ra ta cũng thua mất rồi."
"Có một câu từ lâu ta đã muốn hỏi ngươi."
"Ta không tin ngươi chưa từng quan tâm đến an nguy của ta, có thể không phải tình cảm như ta vẫn nghĩ, nhưng mà... ngươi thật sự thích tính cách của ta hay chỉ vì áy náy với lục đệ ngươi?"
Lục Khuynh Tâm lạnh đến phát run, giữa mùa đông lại toát ra mồ hôi lạnh không ngớt, hắn cắn chặt răng không muốn lên tiếng. Hắn thấy vô số bọt biển mang máu tươi che kín tâm trí, là tính cách của y hay vì giống lục đệ ư?
Hắn không muốn trả lời.
Làm sao hắn có thể chịu thua chứ, thừa nhận trong lòng hắn có Thanh Hồn, để y mặc sức lợi dụng tình cảm của hắn hủy hoại người bên cạnh hắn? Hay là nói vì Thanh Hồn giống Trạch Dương? Không thể nào, một người cho hắn cảm giác dịu dàng ấm áp, an ủi hắn trong những lúc tuyệt vọng chán chường, cho hắn dũng khí bước tiếp. Bảo hắn làm sao nói ra những lời như thế, dùng một người khác có thể thay thế đệ ấy bên hắn những tháng ngày còn lại sao?
Những kí ức trước kia đều trở thành vết thương chí mạng.
Đôi mắt y nhìn hắn âm u, cố tìm ra chút manh mối: "Vậy có thể nói cho ta biết, ngươi trong lòng, trước kia, ngươi nói đã có người thương, là ai vậy... ?"
...
Thuốc phát huy tác dụng, hắn quên mất y, tình cờ gặp lại nỗi lòng bi thống triền miên lại bùng lên.
"Từ lần đầu tiên gặp mặt ở mái đình đó, ta thầm nghĩ làm sao để gần ngươi thêm một chút."
"Ta thấy ngươi rất hiểu ta."
"Có người từng nói với ta, 'đừng làm hắn thất vọng' ta cũng cố gắng nhưng chợt nhận ra, vốn dĩ chúng tôi gặp nhau đã là một điều đáng thất vọng rồi." Thanh Hồn chậm rãi nở nụ cười: " Người cảm thấy ta rất hiểu người? Đây chỉ là bề nổi thôi, là việc mà ta thể hiện giỏi nhất. Thật ra, ta không hiểu gì cả."
"Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian tìm hiểu lẫn nhau."
Hóa ra là cùng một người, luôn là cùng một người. Hắn tìm nơi Vong Xuyên đó, nơi hồn phách tan thành từng mảnh nhỏ.
***
Hắn mơ màng tỉnh, thấy cả người đầy vết chảy máu đến dần mất cảm giác, lồng ngực hắn phập phồng nhấp nhô, chợt hơi cứng người lại.
Bạch Diệp, là nhị ca!
Bạch Diệp ngồi bên mép giường, thoa thuốc lên những vết thương nông sâu trên người hắn.
Cảm giác tội lỗi đang thắt lại, ngẩn người.
Như nhìn thấy hắn đã tỉnh, Bạch Diệp hơi nhúc nhích vì là thân thể được đắp nặn nên vẫn chưa quen.
"Đệ tỉnh rồi."
Không cần biết thật hay giả hắn vẫn gọi: "Nhị ca."
"Xin lỗi, ngày đó ta nên lập tức nói cho đệ biết Thanh Hồn là Trạch Dương."
Hắn nghe như sét đánh bên tai.
"Ta đã dùng bùa chú kiểm tra vết máu với hổ phách trong phủ."
Hắn ngẩn ra, gọi là hổ phách nhưng thật ra đó là nhựa thông kết lại, ngày đó đệ ấy bị thương máu rơi vào bên trong để lại hoa văn. Thấy đặc biệt nên không bỏ đi, tặng cho Lệ Tiếu.
Dùng bùa chú kiểm tra, trùng khớp sao? Nhưng tại sao hắn cũng từng kiểm tra, sao lại... sao lại...
"Bởi vì thấy đệ ấy luôn che giấu, ta nghĩ nhất định là tự mình có tính toán mới do dự không biết nên nói hay không?" Đến khi biết mình sắp không ổn, muốn nói đã bị Tuệ Sinh xuyên tâm.
"Trước đó ta có cùng đệ ấy đối chất, còn làm theo lời đệ ấy... vì thế, vì thế đệ ấy mới thấy có lỗi.
Trái tim hắn như bị đâm vụn.
Bạch Diệp im lặng rất lâu, tựa như qua nửa đời người: "Đệ ấy ra đi thế nào vậy?"
Thế nào ư? Hắn nhắm mắt lại hận chết chính mình.
"Trạch Dương hủy thân thể của ta, kí gửi thân thể khác, không hiểu sao ta lại có thể giấu hồn trong Tuệ Sinh. Ta vẫn ở đây, đi theo các đệ, nơi núi tuyết chống đỡ lại Tĩnh Sinh điên cuồng, và cả bảo vệ Nhan Lệ. Ta vẫn ở đây, đệ ấy... đệ ấy đưa ta trở về." Bạch Diệp thấy đệ ấy tan biến nhưng không rõ tại sao, có khi...
Tuệ Sinh ư? Hỏi sao lại tự dưng trở ngược đâm Hồng Thiếu Hoài một nhát, người kia nơi đâu hắn không biết cũng không quan tâm, chỉ nghĩ phải tìm hiểu cho rõ.
Tức tốc trở về, hai người đó sao có thể cùng là một, sao có thể...
Hắn đã có câu trả lời, lòng đau như xé.
Từ đầu, đệ ấy đã tính toán hết tất cả, đã quyết định buông bỏ thế gian này, trả nhị ca trở về.
Luôn chống đỡ một mình.
Thậm chí, không muốn quay lại nhìn thấy hắn một lần...
"Mọi người đã biết chưa?"
"Chưa ai biết, trước đó Trạch Dương đã dặn Nam Bình, nếu không thấy người trở lại thì hãy để Mỹ Tiếu vĩnh viễn quên đi. Đã làm rồi, muội ấy chẳng nhớ gì, tất cả mọi người đều chưa từng biết có người đã từng trở lại, ở cạnh rất lâu.
***
Bóng đêm như tấm lụa mỏng gió thổi ánh nến yếu ớt, Nhiếp Trạch Phong ngồi trước bàn ăn cơm, cá quế sốt cay, hoa hạnh hầm chim ngói, đã ăn rất lâu, ăn ngấu nghiến. Cả Khang Song Song đang đánh đàn cũng phải dừng lại, nghi hoặc.
"Trạch Phong, chàng sao thế?"
Bàn tay Nhiếp Trạch Phong thấm lạnh, không biết nói làm sao cho rõ, ý niệm xót xa hiện lên rồi nhanh chóng biến mất. Hơi lảo đảo đứng dậy thân hình to lớn ôm lấy nương tử bên cạnh, làm người kia chớp mắt kinh sợ.
Khang Song Song thình lình bị hắn ôm chặt đến mức không thở được, hắn lại không chịu buông lỏng ghì sát bờ vai nàng, có mùi rượu rất nặng nề. Trái tim nàng nhảy dựng: "Chàng sao vậy?"
"Cho ta dựa nàng một lát."
Sự bi thương đột ngột này khiến nàng không hiểu, chỉ đành vỗ về. Màn đêm mỏng manh đêm khuya tĩnh lặng hai bóng người ôm nhau thật chặt, nàng dùng tâm ý xua tan tịch mịch thương đau trong hắn.
***
Trong hang vẫn còn ánh đuốc, Dư Dung bày rượu thịt như cũ. Bản thân lại ngủ gà ngủ gật, Hồng Thiếu Hoài đi về rất khó khăn, người toàn máu.
Mùi máu tanh đánh thức nàng.
"Chàng..."
Hắn nhìn bàn rượu thịt kia, nghi hoặc: "Đang chờ ta sao?"
Nhìn Hồng Thiếu Hoài nhem nhuốc nàng liền đỡ hắn ngồi nghĩ, môi hơi mím: "Đã nói là chờ chàng về mừng sinh thần, dù đã qua mấy ngày nhưng tin chàng sẽ về mà."
Tin hắn trở về, thì ra vẫn có người chờ hắn trở về.
Hắn xua tay bảo không cần băng bó, nói muốn uống chút canh.
Dư Dung bưng canh đến cho hắn, đã nguội đi rất nhiều đút hắn từng muỗng, uống xong hắn ngã người tựa gối nói: "Nàng đã gửi hoa đến Nhiếp phủ sao?"
"Không có, chàng nói ta giữ lại mà." Nàng chỉ vào chậu hoa để phía trong, vẫn được chăm sóc tươi tốt cẩn thận.
Hắn nhớ Lục Khuynh Tâm lúc điên loạn đã nhắc tới chuyện này, vậy là Hòa Phong Thương gửi rồi: "Không vui vẻ gì, thì ra giết những kẻ mình ghét chết đi cũng không vui vẻ gì. Khiêu khích, cứa vào nỗi đau khiến hắn đau đớn đến chết đi sống lại, ta vẫn không thấy dễ chịu chút nào."
Chợt bắt lấy tay nàng đặt lên ngực: "Giờ ta còn một mình nàng thôi, Giang Khách, hắn có Đỗ Nhược có điểm yếu đó sao có thể giúp ta đối phó Diệu Huyền chứ, tên đó rất dễ mềm lòng. Ta để hắn đi rồi, chỉ còn hai chúng ta. Đợi khi dưỡng thương xong sẽ đưa nàng rời đi."
Nàng mỉm cười dịu dàng, đưa tay ôm mặt hắn: "Được."
Rắc! Chợt có tiếng xương gãy, Dư Dung nhẹ nhàng thu tay lại quơ trúng bát canh.
Vỡ nát!
Có lẽ, Hồng Thiếu Hoài không thể ngờ mình lại chết như thế, không thể nào ngờ.
Dư Dung lau môi đỏ như son, yên tĩnh ngồi một lát mới lật đật ngồi dậy, ôm bồn hoa, muốn rời đi.
Ngươi đối rất tốt với ta, nhưng..
Người thân của ta...
Người thân của ta vì ngươi mà đã...
Nàng không rơi nước mắt, đối với Hồng Thiếu Hoài, hay người thân cũ đều không thân thiết đến khiến nàng đau lòng, không hề! Nàng đã làm xong rồi, hoàn thành mọi thứ đã tính toán sẵn.
**
Hoàn Chính Văn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.