Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 102: Lòng Nàng Nhi Nữ
AnhChoEmMotDoaQuynh
28/05/2021
Trong phòng Trản Ngọc thoát ra sương mù đen đỏ hòa lẫn, dày đặc, còn nồng nặc mùi xác chết. Nhiếp Trạch Phong định tìm ngọn tà khí đang bùng phát, đột nhiên bị âm thanh gõ cửa thu hút. Theo từng nhịp gõ thi khí và yêu khí chầm chậm tuôn ra giữa màn đêm u tối. Thanh Hồn hít sâu khó sốc lại tinh thần: "Ta... ta không có khả năng bắt quỷ đâu... "
Nhiếp Trạch Phong không trả lời ngẩng đầu nhìn đối diện nhóm người khác đang chạy tới. Gặp nhau ở cửa phòng đang khép hờ, tối om, bên trong vẫn nghe tiếng gõ cửa thong dong, chậm rãi. Thành Kính cầm sẵn bùa đẩy cửa đi vào trước, cửa vừa hé cơn gió lạnh bất thường thổi ngược ra.
"Hôm đó phòng ta cũng nghe tiếng gõ thế này." Doãn Minh Hiểu hừ một tiếng, nói: "Không lẽ Cảnh Minh Sầu chê mộ chủ rồi, nửa đêm tìm đến Trản Ngọc thư sinh như hoa như ngọc."
Chuyện này chẳng hợp lý chút nào.
Thành Kính nhìn dưới chân bùa chú vẽ lung tung không biết là do ai vẽ, cất giọng gọi: "Trản công tử?"
Bên trong không có âm thanh đáp lại, từ sau bức bình phong khói vẫn tỏa ra càng lúc càng dày. Bước chân vừa dè chừng chạm bình phong kia. Trong mà khói trắng, hai cánh tay nhăn nheo vươn ra bắt lấy bả vai người, máu chảy ồ ồ sắp bị xé tới nơi. Thành Kính nén đau dán bùa vào cánh tay kia, mùi hôi thối bốc ra nồng hơn gấp bội, thật buồn nôn. Cánh tay kia rút lại thối lui sau màn khói yêu dị...
Bạch Diệp đỡ Thành Kính lại nhìn máu đen nhầy nhụa trên vết thương, thầm thấy không ổn: "Có độc."
Thành Kính nghiến răng: "Đệ không sao giải quyết nó trước đã... "
Không biết ai đã chém bức bình phong làm hai, Lục Khuynh Tâm dùng Tân Hỏa soi đường nhìn thấy Trản Ngọc đang ở trong thùng nước, như đã chết lâu ngày. Cả người trương phình thối rữa, thân thể vặn vẹo giữa ngực máu đen đang ào ào chảy ra, có cảm giác như chảy mãi không bao giờ cạn.
Mọi người quay đầu nhìn nhau không rõ xảy ra chuyện gì. Lúc sáng không phải người vẫn còn cầm sách ngâm thơ hay sao?
Theo trình tự Nhuận Thành đi lên xem thi thể, Lục Khuynh Tâm đề phòng, đi bên cạnh: "Cẩn thận thi độc."
Lục Khuynh Tâm vừa dứt lời thứ gì đó quằn quại trong bụng Trản Ngọc thoát ra, đâm thủng bụng cùng nội tạng nhầy nhụa, lôi ra ngoài một đống máu thịt tanh tưởi. Hắn cầm kiếm chém đứt thứ ngọ nguậy kia, mà cái thứ đó cũng đâu ngu dốt, dù bị đứt một đoạn vẫn còn sức quấn quanh kiếm của hắn, cưỡng đoạt, phản kháng.
Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo khắc chế...
Bạch Diệp cau mày: "Đừng vôi, tức khí này ta đã gặp qua ở đâu rồi." Nói rồi lại liếc Thành Kính, Thành Kính hiểu ý lấy ra một lá bùa, định lại thần hồn thứ gớm ghê kia, khóa nó lại.
Doãn Minh Hiểu giũ y phục: "Tưởng cái gì, yếu xìu cũng làm phiền giấc ngủ của ta, ta về trước đây."
Nói rồi một mình đi thẳng.
Trong lúc chuẩn bị lập đàn tra khảo hồn quỷ, Lục Khuynh Tâm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó đảo mắt nhìn một vòng: "Thanh Hồn đâu?"
Chu Nhuận Thành đáp: "Lúc Doãn Minh Hiểu đi, Thanh Hồn cũng đi ra ngoài luôn rồi. Lúc nãy đệ đi dặn người nấu thuốc, còn thấy y đang ở dưới bếp ăn bưng một chén canh to mà uống, thảnh thơi lắm, tam ca yên tâm đi."
Lục Khuynh Tâm "..."
****
Lúc Lục Khuynh Tâm xong chuyện ở chỗ lập đàn, xuống bếp Thanh Hồn vẫn còn ngồi nhâm nhi uống trà, không quan tâm chuyện vừa rồi là gì, có còn nguy hiểm không?
"Ngươi có vẻ như an nhàn quá ha?"
Thanh Hồn thản nhiên: "Ta không biết bắt quỷ trừ ta ở đó cũng không giúp được gì."
"Ngươi có biết thứ vừa rồi là gì không?"
Thanh Hồn nhướn chân mày: "Người đã hỏi ta thì tức là chúng ta cùng quen biết thứ này? Thành ma thành quỷ đều là người đã chết... " Thanh Hồn liệt kê một hồi lượt bỏ những thứ dư thừa: "Bì Tuấn hả?"
Lục Khuynh Tâm không khỏi vỗ tay: "Ngươi không làm nghề bói toán đúng là uổng phí, vô cùng chính xác."
"Thường thì người chết không cam tâm nên mới thế... chỉ có Bì Tuấn bị rút hồn đến giờ vẫn không rõ nguyên nhân thôi." Thanh Hồn hơi e ngại hỏi: "Sao lại biến thành bộ dạng kinh tởm này."
Hắn rũ mi mắt: "Ta không biết."
"Vậy sao lại tìm đến Trản Ngọc chứ?"
Hắn kéo ghế ngồi xuống: "Ngươi có tin là, có người vì mấy bài thơ mà hạ sát một người hay không?"
"Ta tin."
Lục Khuynh Tâm "..."
"Dù lí do có ngu ngốc như nào cùng là một lí do mà."
Lục Khuynh Tân cảm thấy không nên nói chuyện với một người thích làm người khác nghẹn họng như y. Gõ bàn: "Ta không nghĩ chỉ vì thua trong một cuộc thi, cảm thấy mất mặt mà giết người. Dù Bì Tuấn có ngụ ý hắn xem trọng thắng thua quá mức, làm thơ đều bị bó trong khuôn khổ, thì đâu có tới mức căm hận đến giết người?"
"Dù là Trản Ngọc làm đi... Trản Ngọc dụ Bì Tuấn đến tận núi Nhàn, đạp hắn xuống vực hả?"
"Ừ! Trản Ngọc nói do Bì Tuấn cẩn thận quá không tìm ra cơ hội."
"Tức là nói Trản Ngọc không dễ gì ra tay, trong khi đó Bì Tuấn không phải cao thủ gì, chỉ là một thư sinh không biết võ công mà thôi. Phải canh lâu như vậy Trản Ngọc cũng không lợi hại. Người tin Trản Ngọc có bản lãnh rút hồn người khác à?"
"Cái này Trản Ngọc cũng nói như vậy... còn Bì Tuấn thì không nhớ được gì ngoài việc bị Trản Ngọc tập kích. Trở thành bộ dạng này, ta tin Bì Tuấn đã bị luyện hóa làm thi sống, còn có kẻ đứng sau nữa."
Thanh Hồn thận trọng suy nghĩ một lúc nói: "Người có thấy lạ khi chúng ta vừa đặt nghi vấn, tại sao khi vừa bắt tay vào manh mối mới thì có chuyện chen ngang xong. Còn chưa giải đáp trùng hợp này, thì chuyện đã kết thúc vừa nhanh vừa đơn giản đến đáng ngờ không?"
"Ta cũng nghi hoặc khi bộ dạng Trản Ngọc chết thảm, vậy mà hồn phách không tổn hại. Còn nói chuyện dài vòng văn tự chuyện này sặc mùi sắp đặt." Lục Khuynh Tâm dừng lại một chút mới nhìn y: "Có phải vừa rồi ngươi muốn nói trong chúng ta có nội gián không?"
"Ta không có nói gì hết đó nhe."
"Vậy, chuyện của Khang cô nương."
Thanh Hồn đáp: "Ta cũng không biết, người tự điều tra đi."
****
Lễ thành thân diễn ra nhiều nghi thức rườm rà, một phần vì Song Song không có người thân nên muốn dùng thứ khác bù đắp vào, không để phải tủi thân. Về phần chủ hôn đã có lão sư dạy học ở trong Quỳ Phủ đứng ra làm, rước dâu cũng từ phủ ông ấy.
Đêm trước khi thành thân nàng ở trong nhà lão sư gảy đàn, lòng mang nhiều tâm sự. Giống như một câu chuyện trào phúng nào đó, nàng mang thân phận giả dối ở cạnh người ta, cứ tưởng rồi ngày nào đó cũng buông đàn dứt mối tương tư. Không ngờ giấc mộng hão huyền của nàng vẫn có thể thực hiện được.
Ngón tay cứng ngắt trên phiến đàn run rẩy, hơi thở lạnh băng từ trái tim trào ra khiến người ta đau xót. Nàng đàn suốt một đêm đến khi tay như đứt lìa, phiến đàn đứt phăng phá vỡ khúc nhạc bi thương trong đêm trường vắng lặng. Nơi chân trời mặt trời ngửa bụng đi lên, Khang Song Song mặt hỉ phục đỏ tươi trông vô cùng bắt mắt, nàng nhìn qua khung cửa sổ thấy nơi nơi đều giăng đèn kết hoa. Nàng đã viết thư hẹn Thanh Hồn đến trước khi lên kiệu hoa, có vài lời nàng muốn hỏi cho rõ.
Nàng bảo Thanh Hồn thận trọng nhưng y lại đi vào bằng cửa chính, vừa gặp đã nói: "Lỡ như cô nương xảy ra chuyện gì, ta gánh không nổi."
Khóe miệng nàng hơi lộ ra ý cười: "Ngươi biết ta muốn làm gì sao?"
Thanh Hồn thản nhiên nói: "Ta nghĩ cô nương muốn giết ta rồi tự tử, hoặc là tự tử rồi đổ tội cho ta, cũng như vạch trần thân phận của ta. Tóm lại không ai cho rằng một cô nương sắp thành thân lại tự sát, còn ta kẻ lén lút đến đây rất đáng nghi. Ta không biết Trản Ngọc trong đêm đó hắn đã nhìn thấy thứ gì trong phòng cô, nhưng chắc rằng ta biết hung thủ không hề ở lại đợi cô hấp hối một thời gian, mới bồi thêm vài nhát. Vết thương đó là do cô cố tháo bông tai, bị nó làm thương tích đầy mình đúng không?"
"Dựa vào đâu chứ?"
"Ta chỉ đoán mà thôi... hôm đó ta thấy Nhiếp Trạch Phong cầm bông tai kia. Hắn ta đương nhiên không rành về ám khí, bằng cách nào tháo ra mà bản thân không bị thương? Chỉ có thể là ám khí bị bắn ra rồi thôi. Nếu hung thủ từ đầu muốn dùng nó thì không mất công đâm cô làm gì? Là cô muốn tháo nó ra... cô không muốn làm nhiệm vụ này nữa sao?"
Mắt Khang Song Song mờ mịt: "Ngươi có từng hối hận không?"
Về việc này Thanh Hồn có thể tự tin trả lời: "Ta chưa từng làm gì để phải hối hận cả, nếu có cũng đã trả giá sạch sẽ rồi."
"Còn ta thì đêm đêm đều hối hận khôn tỏ, con đường ta đi không thể tự mình lựa chọn. Sống trong đó không dễ dàng gì, nên không còn là con người nữa, chỉ biết múa hát như con rối mới có cơm ăn. Ban đêm không thể nào ngủ ngon, không ngừng tập luyện, sợ một ngày múa kém sẽ bị bán cho người ta làm nhục. Mỗi lần ngủ mê man, mở mắt nhìn bóng cây in loạn trên cửa sổ ta cũng giật mình, sợ có người đàn ông nào đó xuất hiện trong phòng. Ra ngoài rồi băng lạnh cũng bị ấm áp sưởi tan, biết đau rồi là đau khôn xiết. Lúc thì cười vui vẻ nhưng rồi nơi nào đó trong tâm nhắc nhở ta, đây chỉ là giấc mơ giả dối, sớm muộn cũng bị cắn xé. Ngươi biết không chỉ cần nghĩ đến việc đó lòng ta lại như bị tằm ăn sống, đau không chịu được."
Thanh Hồn lắc đầu: "Ta không biết.."
"Phải rồi, sao ngươi có thể hiểu lòng ta." Khang Song Song cúi đầu trầm tư.
"Có người khác hiểu cô là được rồi, giấc mơ của cô, cô có thể dùng cả đời thực hiện, còn ta thì không thể nữa rồi. Sau này dù trăng tròn hay khuyết vẫn có người ở cạnh cô, còn tâm của ta, e là mặt trời ở cạnh cũng không sáng nổi."
Thanh Hồn nói thành thật như thế cô cũng không ngờ: "Rốt cuộc ngươi nợ Hồng Thiếu Hoài cái gì? Hóa ra ngươi cũng chẳng tự do. Ngươi nói xem sao huynh ấy vẫn muốn lấy ta thế... "
"Ta không biết... Khang Song Song rốt cuộc lòng cô, vẫn không thể lạnh lùng dứt khoát, tâm tư càng nhiều thì càng khổ. Giờ lành sắp đến rồi đó, cô yên tâm ta có thể đảm bảo phúc khí từ nay về sau của cô rất dày. Còn về phía Y, ta biết cách khiến hắn phân tâm."
Kiệu đón tân nương cuối cùng đã đến, Nhiếp Trạch Phong cầm tay nàng nhỏ nhẹ: "Ta đưa nàng về nhà."
Nàng cúi đầu dưới khăn hỷ che giấu giọt nước mắt.
Khi làm lễ bái đường xong, hắn ở cạnh Thanh Hồn nói: "Tiếc là tẩu ấy khi đó không nhìn thấy gì. Tẩu ấy bị thương nặng như thế bắt được người, ta sẽ chém lại đủ mới thôi.
"Đang lúc vui người đừng nói đến chuyện đó chứ."
Hắn cười thâm ý nói: "Ngươi thấy người ta thành thân cũng muốn thành thân sao?"
Thanh Hồn liếc hắn: "Không có."
Hắn húych vai y: "Thật không có sao? Mà thôi chuyện này xong rồi, ngươi đừng quên đã hứa cùng ta đến Xuyên Thục đó nhé, đừng có giả quên.
"Xuyên Thục mưa bay... đường đi khó hơn lên trời, vẫn mong Lục công tử chiếu cố nhiều hơn."
"Có ta bên cạnh còn sợ ngã chết sao."
***
Lễ thành thân diễn ra trong cơn mưa phùn, vẫn không làm cho đôi phu thê mới cưới trở nên ảm đạm. Nhưng Bạch Diệp bất giác nhìn qua màn mưa, chợt thấy bóng người mông lung xám xịt đang đi vật vờ, hắn nhíu mày giương ô đuổi theo.
Nhan Lệ không che ô nhưng dùng một đoạn vải dày quấn lấy hủ tro cốt. Đây là tro cốt của Bì Tuấn, đêm lập đàn mọi người định không nói cho cô ta biết Bì Tuấn biến thành thứ gì chỉ nói là do Trản Ngọc làm thôi. Cô cứ đi mãi không để ý người phía sau, đi một hồi đến một đồi cỏ xanh ướt mưa, bên một gốc cây lớn cuộn tròn bất động ngôi đó. Tóc cô ta dính sát người y như con chim bị ướt, vô cùng tệ hại không có chút sinh khí.
Bàn tay cô gầy thật gầy ôm bình sứ trắng đó như níu lấy sức mạnh duy nhất của mình, lẩm bẩm: "Thiếp và chàng đi ra ngoài đồng cỏ đón gió trời, cỏ xanh bao nhiêu sợi, ở cạnh nhau bấy nhiêu lâu."
Mưa càng lúc càng lớn, khắp nơi chỉ còn tiếng gió thê lương xé ruột xé gan, quất vào mặt đau nhói, mắt không mở nổi. Cô vẫn không nhúc nhích ngồi đếm cỏ xanh: "Một sợi, hai sợi.."
Đôi mắt cô mệt mỏi trống rỗng, Bạch Diệp sợ cô ướt mưa lâu sẽ bệnh chết, cúi đầu nói: "Tiểu Viễn đang đợi cô về."
Cô không biết có nghe không hơi nghiêng đầu rồi ngã ra đất. Bạch Diệp đưa cô lên lưng ôm hủ tro cốt về, thấy người toàn xương đâm đau nhói. Cô cứ lẩm bẩm trong miệng gì đó không rõ ràng...
Bạch Diệp thở dài: "Người ta thì thành thân, còn mình thì mất đi phu quân đau lòng cũng phải thôi. Nhưng đau lòng xong thì phải sống tiếp cô còn Tiểu Viễn cơ mà."
Nhiếp Trạch Phong không trả lời ngẩng đầu nhìn đối diện nhóm người khác đang chạy tới. Gặp nhau ở cửa phòng đang khép hờ, tối om, bên trong vẫn nghe tiếng gõ cửa thong dong, chậm rãi. Thành Kính cầm sẵn bùa đẩy cửa đi vào trước, cửa vừa hé cơn gió lạnh bất thường thổi ngược ra.
"Hôm đó phòng ta cũng nghe tiếng gõ thế này." Doãn Minh Hiểu hừ một tiếng, nói: "Không lẽ Cảnh Minh Sầu chê mộ chủ rồi, nửa đêm tìm đến Trản Ngọc thư sinh như hoa như ngọc."
Chuyện này chẳng hợp lý chút nào.
Thành Kính nhìn dưới chân bùa chú vẽ lung tung không biết là do ai vẽ, cất giọng gọi: "Trản công tử?"
Bên trong không có âm thanh đáp lại, từ sau bức bình phong khói vẫn tỏa ra càng lúc càng dày. Bước chân vừa dè chừng chạm bình phong kia. Trong mà khói trắng, hai cánh tay nhăn nheo vươn ra bắt lấy bả vai người, máu chảy ồ ồ sắp bị xé tới nơi. Thành Kính nén đau dán bùa vào cánh tay kia, mùi hôi thối bốc ra nồng hơn gấp bội, thật buồn nôn. Cánh tay kia rút lại thối lui sau màn khói yêu dị...
Bạch Diệp đỡ Thành Kính lại nhìn máu đen nhầy nhụa trên vết thương, thầm thấy không ổn: "Có độc."
Thành Kính nghiến răng: "Đệ không sao giải quyết nó trước đã... "
Không biết ai đã chém bức bình phong làm hai, Lục Khuynh Tâm dùng Tân Hỏa soi đường nhìn thấy Trản Ngọc đang ở trong thùng nước, như đã chết lâu ngày. Cả người trương phình thối rữa, thân thể vặn vẹo giữa ngực máu đen đang ào ào chảy ra, có cảm giác như chảy mãi không bao giờ cạn.
Mọi người quay đầu nhìn nhau không rõ xảy ra chuyện gì. Lúc sáng không phải người vẫn còn cầm sách ngâm thơ hay sao?
Theo trình tự Nhuận Thành đi lên xem thi thể, Lục Khuynh Tâm đề phòng, đi bên cạnh: "Cẩn thận thi độc."
Lục Khuynh Tâm vừa dứt lời thứ gì đó quằn quại trong bụng Trản Ngọc thoát ra, đâm thủng bụng cùng nội tạng nhầy nhụa, lôi ra ngoài một đống máu thịt tanh tưởi. Hắn cầm kiếm chém đứt thứ ngọ nguậy kia, mà cái thứ đó cũng đâu ngu dốt, dù bị đứt một đoạn vẫn còn sức quấn quanh kiếm của hắn, cưỡng đoạt, phản kháng.
Lưỡi kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo khắc chế...
Bạch Diệp cau mày: "Đừng vôi, tức khí này ta đã gặp qua ở đâu rồi." Nói rồi lại liếc Thành Kính, Thành Kính hiểu ý lấy ra một lá bùa, định lại thần hồn thứ gớm ghê kia, khóa nó lại.
Doãn Minh Hiểu giũ y phục: "Tưởng cái gì, yếu xìu cũng làm phiền giấc ngủ của ta, ta về trước đây."
Nói rồi một mình đi thẳng.
Trong lúc chuẩn bị lập đàn tra khảo hồn quỷ, Lục Khuynh Tâm thấy hình như thiếu thiếu cái gì đó đảo mắt nhìn một vòng: "Thanh Hồn đâu?"
Chu Nhuận Thành đáp: "Lúc Doãn Minh Hiểu đi, Thanh Hồn cũng đi ra ngoài luôn rồi. Lúc nãy đệ đi dặn người nấu thuốc, còn thấy y đang ở dưới bếp ăn bưng một chén canh to mà uống, thảnh thơi lắm, tam ca yên tâm đi."
Lục Khuynh Tâm "..."
****
Lúc Lục Khuynh Tâm xong chuyện ở chỗ lập đàn, xuống bếp Thanh Hồn vẫn còn ngồi nhâm nhi uống trà, không quan tâm chuyện vừa rồi là gì, có còn nguy hiểm không?
"Ngươi có vẻ như an nhàn quá ha?"
Thanh Hồn thản nhiên: "Ta không biết bắt quỷ trừ ta ở đó cũng không giúp được gì."
"Ngươi có biết thứ vừa rồi là gì không?"
Thanh Hồn nhướn chân mày: "Người đã hỏi ta thì tức là chúng ta cùng quen biết thứ này? Thành ma thành quỷ đều là người đã chết... " Thanh Hồn liệt kê một hồi lượt bỏ những thứ dư thừa: "Bì Tuấn hả?"
Lục Khuynh Tâm không khỏi vỗ tay: "Ngươi không làm nghề bói toán đúng là uổng phí, vô cùng chính xác."
"Thường thì người chết không cam tâm nên mới thế... chỉ có Bì Tuấn bị rút hồn đến giờ vẫn không rõ nguyên nhân thôi." Thanh Hồn hơi e ngại hỏi: "Sao lại biến thành bộ dạng kinh tởm này."
Hắn rũ mi mắt: "Ta không biết."
"Vậy sao lại tìm đến Trản Ngọc chứ?"
Hắn kéo ghế ngồi xuống: "Ngươi có tin là, có người vì mấy bài thơ mà hạ sát một người hay không?"
"Ta tin."
Lục Khuynh Tâm "..."
"Dù lí do có ngu ngốc như nào cùng là một lí do mà."
Lục Khuynh Tân cảm thấy không nên nói chuyện với một người thích làm người khác nghẹn họng như y. Gõ bàn: "Ta không nghĩ chỉ vì thua trong một cuộc thi, cảm thấy mất mặt mà giết người. Dù Bì Tuấn có ngụ ý hắn xem trọng thắng thua quá mức, làm thơ đều bị bó trong khuôn khổ, thì đâu có tới mức căm hận đến giết người?"
"Dù là Trản Ngọc làm đi... Trản Ngọc dụ Bì Tuấn đến tận núi Nhàn, đạp hắn xuống vực hả?"
"Ừ! Trản Ngọc nói do Bì Tuấn cẩn thận quá không tìm ra cơ hội."
"Tức là nói Trản Ngọc không dễ gì ra tay, trong khi đó Bì Tuấn không phải cao thủ gì, chỉ là một thư sinh không biết võ công mà thôi. Phải canh lâu như vậy Trản Ngọc cũng không lợi hại. Người tin Trản Ngọc có bản lãnh rút hồn người khác à?"
"Cái này Trản Ngọc cũng nói như vậy... còn Bì Tuấn thì không nhớ được gì ngoài việc bị Trản Ngọc tập kích. Trở thành bộ dạng này, ta tin Bì Tuấn đã bị luyện hóa làm thi sống, còn có kẻ đứng sau nữa."
Thanh Hồn thận trọng suy nghĩ một lúc nói: "Người có thấy lạ khi chúng ta vừa đặt nghi vấn, tại sao khi vừa bắt tay vào manh mối mới thì có chuyện chen ngang xong. Còn chưa giải đáp trùng hợp này, thì chuyện đã kết thúc vừa nhanh vừa đơn giản đến đáng ngờ không?"
"Ta cũng nghi hoặc khi bộ dạng Trản Ngọc chết thảm, vậy mà hồn phách không tổn hại. Còn nói chuyện dài vòng văn tự chuyện này sặc mùi sắp đặt." Lục Khuynh Tâm dừng lại một chút mới nhìn y: "Có phải vừa rồi ngươi muốn nói trong chúng ta có nội gián không?"
"Ta không có nói gì hết đó nhe."
"Vậy, chuyện của Khang cô nương."
Thanh Hồn đáp: "Ta cũng không biết, người tự điều tra đi."
****
Lễ thành thân diễn ra nhiều nghi thức rườm rà, một phần vì Song Song không có người thân nên muốn dùng thứ khác bù đắp vào, không để phải tủi thân. Về phần chủ hôn đã có lão sư dạy học ở trong Quỳ Phủ đứng ra làm, rước dâu cũng từ phủ ông ấy.
Đêm trước khi thành thân nàng ở trong nhà lão sư gảy đàn, lòng mang nhiều tâm sự. Giống như một câu chuyện trào phúng nào đó, nàng mang thân phận giả dối ở cạnh người ta, cứ tưởng rồi ngày nào đó cũng buông đàn dứt mối tương tư. Không ngờ giấc mộng hão huyền của nàng vẫn có thể thực hiện được.
Ngón tay cứng ngắt trên phiến đàn run rẩy, hơi thở lạnh băng từ trái tim trào ra khiến người ta đau xót. Nàng đàn suốt một đêm đến khi tay như đứt lìa, phiến đàn đứt phăng phá vỡ khúc nhạc bi thương trong đêm trường vắng lặng. Nơi chân trời mặt trời ngửa bụng đi lên, Khang Song Song mặt hỉ phục đỏ tươi trông vô cùng bắt mắt, nàng nhìn qua khung cửa sổ thấy nơi nơi đều giăng đèn kết hoa. Nàng đã viết thư hẹn Thanh Hồn đến trước khi lên kiệu hoa, có vài lời nàng muốn hỏi cho rõ.
Nàng bảo Thanh Hồn thận trọng nhưng y lại đi vào bằng cửa chính, vừa gặp đã nói: "Lỡ như cô nương xảy ra chuyện gì, ta gánh không nổi."
Khóe miệng nàng hơi lộ ra ý cười: "Ngươi biết ta muốn làm gì sao?"
Thanh Hồn thản nhiên nói: "Ta nghĩ cô nương muốn giết ta rồi tự tử, hoặc là tự tử rồi đổ tội cho ta, cũng như vạch trần thân phận của ta. Tóm lại không ai cho rằng một cô nương sắp thành thân lại tự sát, còn ta kẻ lén lút đến đây rất đáng nghi. Ta không biết Trản Ngọc trong đêm đó hắn đã nhìn thấy thứ gì trong phòng cô, nhưng chắc rằng ta biết hung thủ không hề ở lại đợi cô hấp hối một thời gian, mới bồi thêm vài nhát. Vết thương đó là do cô cố tháo bông tai, bị nó làm thương tích đầy mình đúng không?"
"Dựa vào đâu chứ?"
"Ta chỉ đoán mà thôi... hôm đó ta thấy Nhiếp Trạch Phong cầm bông tai kia. Hắn ta đương nhiên không rành về ám khí, bằng cách nào tháo ra mà bản thân không bị thương? Chỉ có thể là ám khí bị bắn ra rồi thôi. Nếu hung thủ từ đầu muốn dùng nó thì không mất công đâm cô làm gì? Là cô muốn tháo nó ra... cô không muốn làm nhiệm vụ này nữa sao?"
Mắt Khang Song Song mờ mịt: "Ngươi có từng hối hận không?"
Về việc này Thanh Hồn có thể tự tin trả lời: "Ta chưa từng làm gì để phải hối hận cả, nếu có cũng đã trả giá sạch sẽ rồi."
"Còn ta thì đêm đêm đều hối hận khôn tỏ, con đường ta đi không thể tự mình lựa chọn. Sống trong đó không dễ dàng gì, nên không còn là con người nữa, chỉ biết múa hát như con rối mới có cơm ăn. Ban đêm không thể nào ngủ ngon, không ngừng tập luyện, sợ một ngày múa kém sẽ bị bán cho người ta làm nhục. Mỗi lần ngủ mê man, mở mắt nhìn bóng cây in loạn trên cửa sổ ta cũng giật mình, sợ có người đàn ông nào đó xuất hiện trong phòng. Ra ngoài rồi băng lạnh cũng bị ấm áp sưởi tan, biết đau rồi là đau khôn xiết. Lúc thì cười vui vẻ nhưng rồi nơi nào đó trong tâm nhắc nhở ta, đây chỉ là giấc mơ giả dối, sớm muộn cũng bị cắn xé. Ngươi biết không chỉ cần nghĩ đến việc đó lòng ta lại như bị tằm ăn sống, đau không chịu được."
Thanh Hồn lắc đầu: "Ta không biết.."
"Phải rồi, sao ngươi có thể hiểu lòng ta." Khang Song Song cúi đầu trầm tư.
"Có người khác hiểu cô là được rồi, giấc mơ của cô, cô có thể dùng cả đời thực hiện, còn ta thì không thể nữa rồi. Sau này dù trăng tròn hay khuyết vẫn có người ở cạnh cô, còn tâm của ta, e là mặt trời ở cạnh cũng không sáng nổi."
Thanh Hồn nói thành thật như thế cô cũng không ngờ: "Rốt cuộc ngươi nợ Hồng Thiếu Hoài cái gì? Hóa ra ngươi cũng chẳng tự do. Ngươi nói xem sao huynh ấy vẫn muốn lấy ta thế... "
"Ta không biết... Khang Song Song rốt cuộc lòng cô, vẫn không thể lạnh lùng dứt khoát, tâm tư càng nhiều thì càng khổ. Giờ lành sắp đến rồi đó, cô yên tâm ta có thể đảm bảo phúc khí từ nay về sau của cô rất dày. Còn về phía Y, ta biết cách khiến hắn phân tâm."
Kiệu đón tân nương cuối cùng đã đến, Nhiếp Trạch Phong cầm tay nàng nhỏ nhẹ: "Ta đưa nàng về nhà."
Nàng cúi đầu dưới khăn hỷ che giấu giọt nước mắt.
Khi làm lễ bái đường xong, hắn ở cạnh Thanh Hồn nói: "Tiếc là tẩu ấy khi đó không nhìn thấy gì. Tẩu ấy bị thương nặng như thế bắt được người, ta sẽ chém lại đủ mới thôi.
"Đang lúc vui người đừng nói đến chuyện đó chứ."
Hắn cười thâm ý nói: "Ngươi thấy người ta thành thân cũng muốn thành thân sao?"
Thanh Hồn liếc hắn: "Không có."
Hắn húych vai y: "Thật không có sao? Mà thôi chuyện này xong rồi, ngươi đừng quên đã hứa cùng ta đến Xuyên Thục đó nhé, đừng có giả quên.
"Xuyên Thục mưa bay... đường đi khó hơn lên trời, vẫn mong Lục công tử chiếu cố nhiều hơn."
"Có ta bên cạnh còn sợ ngã chết sao."
***
Lễ thành thân diễn ra trong cơn mưa phùn, vẫn không làm cho đôi phu thê mới cưới trở nên ảm đạm. Nhưng Bạch Diệp bất giác nhìn qua màn mưa, chợt thấy bóng người mông lung xám xịt đang đi vật vờ, hắn nhíu mày giương ô đuổi theo.
Nhan Lệ không che ô nhưng dùng một đoạn vải dày quấn lấy hủ tro cốt. Đây là tro cốt của Bì Tuấn, đêm lập đàn mọi người định không nói cho cô ta biết Bì Tuấn biến thành thứ gì chỉ nói là do Trản Ngọc làm thôi. Cô cứ đi mãi không để ý người phía sau, đi một hồi đến một đồi cỏ xanh ướt mưa, bên một gốc cây lớn cuộn tròn bất động ngôi đó. Tóc cô ta dính sát người y như con chim bị ướt, vô cùng tệ hại không có chút sinh khí.
Bàn tay cô gầy thật gầy ôm bình sứ trắng đó như níu lấy sức mạnh duy nhất của mình, lẩm bẩm: "Thiếp và chàng đi ra ngoài đồng cỏ đón gió trời, cỏ xanh bao nhiêu sợi, ở cạnh nhau bấy nhiêu lâu."
Mưa càng lúc càng lớn, khắp nơi chỉ còn tiếng gió thê lương xé ruột xé gan, quất vào mặt đau nhói, mắt không mở nổi. Cô vẫn không nhúc nhích ngồi đếm cỏ xanh: "Một sợi, hai sợi.."
Đôi mắt cô mệt mỏi trống rỗng, Bạch Diệp sợ cô ướt mưa lâu sẽ bệnh chết, cúi đầu nói: "Tiểu Viễn đang đợi cô về."
Cô không biết có nghe không hơi nghiêng đầu rồi ngã ra đất. Bạch Diệp đưa cô lên lưng ôm hủ tro cốt về, thấy người toàn xương đâm đau nhói. Cô cứ lẩm bẩm trong miệng gì đó không rõ ràng...
Bạch Diệp thở dài: "Người ta thì thành thân, còn mình thì mất đi phu quân đau lòng cũng phải thôi. Nhưng đau lòng xong thì phải sống tiếp cô còn Tiểu Viễn cơ mà."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.