Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 3: Lục Công Tử Thật Chu Đáo

AnhChoEmMotDoaQuynh

20/04/2021

Đi đường mệt mỏi họ cũng ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức, Thanh Hồn uống một ngụm trà trong túi dê đột nhiên thấy Chu Nhuận Thành cứ nhìn mình muốn nói rồi lại thôi, y bất đắc dĩ thở ra: "Vị công tử này, có gì muốn nói sao?"

"Đừng khách sáo gọi tên ta là được rồi... lúc nãy ngươi vẫn chưa nói nạn nhân trúng độc loại gì?"

"Đương nhiên là một loại độc hiếm có." Thanh Hồn chuyển chủ đề: "Ta làm gì biết tên công tử mà gọi chứ."

Nhuận Thành ngẩn ra, hèn gì hắn gọi mọi người cứ công tử này công tử nọ. Lăng Như Kiền chia cho mọi người lương khô, tỏ ra hối lỗi: "Ta quên mất để mọi người chào hỏi nhau." Lăng Như Kiền lấy hơi trịnh trọng hơn là nói về gia phả nhà mình, đắc ý đến mắt lóa sáng: "Trung Nghĩa Đường có nghe qua chưa?"

Thanh Hồn xoa cằm nhẵn mịn trầm ngâm: "Chưa nghe."

Lăng Như Kiền "..." Thật muốn ngã nhào mà ngươi từ trên núi hay khu rừng rậm nào tới vậy?

"Ta mới trên núi xuống mà." Thanh Hồn hối lỗi.

"Trung Nghĩa Đường là một bang phái đã tồn tại rất lâu, lấy chính nghĩa làm tôn chỉ, một đời hành hiệp vang danh thiên hạ. Hai mươi năm trước người đứng đầu môn phái cao tuổi qua đời, không có người kế thừa. Các huynh đệ khác cũng đã lớn tuổi, muốn lui về ở ẩn tìm chốn yên bình, các đệ tử có thể kế thừa người thì đã cưới vợ sinh con không còn hứng thú thời trẻ. Không cho con cái nối nghiệp đánh đánh giết giết, người thì đột ngột mất tích cứ thế Trung Nghĩa Đường tan rã. Nhiếp môn chủ, Nhiếp Trạch Phong thừa kế di nguyện trong tộc lập môn đạo trừ tà gọi là Hình Đường. Một lần đi diệt thú có cơ duyên gặp được người của Trung Nghĩa Đường trước kia, nhận lệnh bài tái sinh lại Trung Đường. Từ đó càng trở nên nổi danh được nhiều người kính ngưỡng tin tưởng nhờ trợ giúp." Lăng Như Kiền hướng đến Bạch Diệp đang khó chịu không quan tâm thế sự, thân hình cao lớn, mày rậm nhíu chặt, trên người vận y phục trắng, ống tay áo hẹp bao phủ bạc, khắc hình đại bàng, vạt áo thêu mãnh hổ màu đen đang múa vuốt, nhìn tướng mạo ngang dọc vẫn không tìm ra điểm dễ gần: "Đây là Bạch đại hiệp, Bạch Diệp đứng thứ hai ở Trung Nghĩa Đường, vũ khí là một thanh côn, chiêu thức Thập Bát Xoay Đả Pháp, sức lực hơn người từng nhấc bổng một tảng đá mấy trăm cân."

"Đây là Lục đại hiệp Khuynh Tâm."

Thanh Hồn: "Thật giống tên nữ."

Lần đầu gặp mặt, Trạch Dương ngồi trên lan can với tay hái một quả hồng, phe phẩy quạt không hề có ý định nhảy xuống khách chào hỏi, thoải mái cười nói: "Thật giống tên nữ."

Giờ ngẫm lại lẽ nào tên hắn thật sự giống nữ?

Người này gầy cao, gương mặt thanh tú có nét thư sinh, giữa chân mày lộ ra đôi phần kiên nghị không quan tâm sự đời, y phục đen thêu hoa văn chìm tùng trúc: "Đứng thứ ba, vũ khí cận thân là Vũ Đoạn Kình, nổi danh với vài đường kiếm san bằng Thập Nhị Sơn Trang."

Thanh Hồn thì thầm nói: "Hóa ra Thập Nhị Sơn Trang đông người mà vô dụng." Nhìn hai người một trắng một đen ngồi cạnh nhau, bật thốt: "Hắc Bạch Song Sát? Diêm Vương Phù..." Tiếng tăm của Hắc Bạch Song Sát không hay ho gì, Thanh Hồn không để ý sắc mặt mọi người khó coi, cười trộm: "Hóa ra là một đôi luyến ái. Hai người đều rất dũng mãnh ta thật tò mò là ai nằm trên nằm dưới vậy?"

Lăng Như Kiền thầm nghĩ không xong, quả nhiên ngay lập tức Bạch Diệp đã bóp cổ kia nện vào vách núi Nhuận Thành hốt hoảng: "Nhị ca, bỏ y ra đi."

Xương cốt Thanh Hồn kêu răng rắc, khổ sở cựa quậy.

"Nhị ca, bỏ đi." Lục Khuynh Tâm không thèm để tâm.

Thanh Hồn cuộn người ho sặc, Lăng Như Kiền không biết nói tiếp tục thế nào, khổ sở gãi đầu.

Thành Kính cười nhạt: "Ta tên Thành Kính, chúng ta không chừng đã gặp qua rồi."

Lời nói ý vị Thanh Hồn không biết là chẳng hiểu hay giả ngơ, cười trừ: "Ha ha ha... quý danh công tử hẳn là vang xa..." Rồi lại mở túi da uống trà ừng ực.

"Chu Nhuận Thành là tên ta..." Nở nụ cười nhã nhặn.



Lăng Như Kiền gật gật tự hào bản thân quen biết nhiều người nổi danh, cười nói: "Đây là bốn người được nhận vào đại diện cho tứ thú trấn môn đấy."

Lục Khuynh Tâm cau mày: "Là năm người."

Ngẩn ra một lúc Lăng Như Kiền xấu hổ nói: "Hình như đệ đệ nhỏ tuổi của Nhiếp môn chủ cũng tham gia góp vui."

Lăng Như Kiền nói góp vui thì cũng đủ hiểu rồi, Thanh Hồn sờ mũi: "Thế người đó đâu?"

Xung quanh trầm mặc lạ thường, Lăng Như Kiền chỉ nghe có một người như thế, việc tại sao không thấy người thì đành nhún vai, đoán mò: "Không chừng chỉ ham vui mấy ngày, Nhiếp môn chủ có một đệ đệ và hai muội nữa, người nào cũng tài cán, chỉ có Nhiếp Trạch Dương thì rất thần bí, người gặp được y cũng như nhìn người cách mây trời vậy, không sao nhìn rõ. "

Thanh Hồn gật gù tỏ ra tinh thông: "Những người càng thần bí càng lợi hại, nếu là ta ta cũng trốn trong nhà làm quân sư không ra ngoài."

"Hóa ra là vậy!" Lăng Như Kiền thấu suốt.

Nhuận Thành cười có chút đau thương, không buông tha chuyện cũ: "Rốt cuộc loại độc tuyệt thế đó là gì?"

Nhuận Thành đã xem qua thi hài mấy lần rồi, nhìn xương cốt không có biểu hiệu gì đặc biệt, da thịt không còn không rõ chất độc đã hủy hoại cơ thể thế nào, làm sao đoán ra đó là độc dược gì chứ?

Trầm ngâm một hồi, Thanh Hồn đáp: "Là độc của bò sát không có tên."

Nhớ lại xương đùi người kia, Nhuận Thành thấy có lí gật đầu tán thành: "Vị trí ở cổ chân chất độc rất đậm, nhạt dần về trên nếu hạ độc thì nơi đó hơi thấp, nếu bị con gì cắn thì vị trí đó hợp lí. Độc từ chân khuếch tán ra cho nên phân hủy nhanh hơn những nơi khác."

Thanh Hồn không muốn bàn về y thuật, nhưng nghe Nhuận Thành nói thì lắc đầu: "Nhưng mà nạn nhân bị khóa lại không thể đứng lên, ngồi như thế có người châm độc vào cổ chân cũng không lạ."

"Vậy sao ngươi?"

"Công tử nói đúng, vị trí đúng là hơi thấp." Thanh Hồn ngắt lời.

Nhuận Thành "..."

Thành Kính không khỏi ngoài nghi: "Ngươi đúng là một tên lang băm nói vòng nói vo cũng không thấy ngươi khám nghiệm hài cốt cho ra kết quả chính xác."

Ta thật sự là tên lang băm đấy: "Nếu như người đó ngồi một cách tự nhiên như bộ dạng hài cốt bây giờ, châm kim đột vào cũng là từ trên xuống, hoặc trái hoặc phải, hay là đâm vào lòng bàn chân, không ai lại nhấc chân lên đâm từ dưới lên cả. Đây là loại độc đâm vào lập tức ngấm không cần vòng vo tìm vị trí hay huyệt đạo thích hợp đâu."

Thành Kính hừ lạnh: "Nói như ngươi lẽ nào có con bò sát nào chui từ lòng đất lên cắn sao?"

Mọi người đều hướng mắt về Thanh Hồn chờ đợi câu trả lời, tên thần y trong miệng người đời này nhìn sao cũng giống tên lang băm lừa người.

Thanh Hồn định nói 'đương nhiên' cho qua chuyện. Đột nhiên sống lưng hơi cứng lại trỏ ngón tay: "Hay là đánh chết bọn chúng rồi chúng ta nói tiếp." Theo ngón tay chỉ phía rất nhiều, rất nhiều lỗ đất trồi lên và cả từ bên trong con đường tối đen nhun nhúc vật thể tròn dài đang âm thầm bò ra. Vật thể này giống hệt màu đất bò rất chậm nếu không nhìn kĩ e là khó phát hiện một con đã há miệng chực chờ cắn Lăng Như Kiền, Bạch Diệp tức giận đâm xuyên cơ thể ngọ nguậy đó quát những người còn lại: "Tránh ra."

Thập Bát Xoay Đả Pháp có thể bẩy hòn đá mấy trăm cân bay lên trời gì đó không biết có thật không. Nhưng dùng để đánh mấy con bò nhúc nhúc kia thì chuẩn xác vô cùng. Một đòn đã khiến bọn chúng bay vèo lên không trung nổ tung tóe, đất đá từ trong góc dạt bên bắn vào vách núi, mọi người đều đã tránh một bên tránh bị máu độc vấy vào. Rất nhanh mặt đất đã tràn đầy máu tươi, Lục Khuynh Tâm cau mày nói: "Bên trong có thể là hang ổ của chúng, không cẩn thận lại bị chúng cắn."

Chu Nhuận Thành bệnh nghề nghiệp bọc phát dùng khăn tay lấy một mẩu nhầy nhụa gói lại để dành nghiên cứu. Thanh Hồn thầm nghĩ mình có nên làm theo hay không nhưng chỉ cần liếc mắt thấy đã muốn buồn nôn nên thôi.



Thanh Hồn định nói 'tránh khỏi nơi máu tanh này' thì phía sau có người trầm ổn vỗ lưng y, giúp y trấn tĩnh lại, bóng người cao hơn một cái đầu, đen thùi lùi từ trên xuống dưới còn có thể là ai nữa, cảm kích: "Đa tạ, đa tạ chúng ta tìm nơi khác để đi thôi."

Thu lại côn pháp, Bạch Diệp phân vân: "Nên đi thẳng vào trong hay đi xuống?"

"Đi xuống?" Lăng Như Kiền còn chưa hiểu ý, phía dưới chân có chút kỳ quái giống như đang yếu ớt sụp xuống. Vừa nghĩ đến hai chữ 'sụp xuống' người cũng rơi tự do xuống dưới, choáng ngợp trong bụi bặm.

Xương của Thanh Hồn khá nhỏ, người thì nhẹ tênh Lục Khuynh Tâm đỡ được y rất dễ, bốn mắt quét mắt xem địa đạo họ đang đứng có chui ra thêm thứ gì bất thường. Thanh Hồn ban đầu còn sợ mình sẽ bị bẹp dí bên dưới, giờ thấy bản thân toàn mạng rất hứng khởi nhìn hắn cười khuynh động nhân tâm: "Lục công tử quả thật chu đáo."

Lục Khuynh Tâm hơi cúi đầu, ánh mắt phẳng lặng: "Không cần khách sáo, ngươi đã đi cùng ta thì ta sẽ bảo vệ ngươi an toàn chu đáo."

Trên môi Thanh Hồn vẫn là nụ cười khách khí, gương mặt vẫn tươi rói: "Trong lòng ta cảm kích ngàn lần không quên, chỉ là có vài điều ta muốn nói, thứ nhất ta thấy Lăng công tử sắp chịu không nổi."

Lăng Như Kiền ho khụ khụ, vẻ mặt khổ sở: "Lục... Lục..."

Đến giờ Lục Khuynh Tâm mới phát hiện mình đã giẫm lên người của Lăng Như Kiền, vội vàng bước xuống. Lăng Như Kiềm bò vậy trách móc: "Ta cũng đi theo mọi người, ta cũng cần bảo vệ sao người có thể đem ta làm đệm đặt chân chứ."

Hắn có chút xấu hổ xin lỗi Lăng Như Kiền rồi nói: "Vừa rồi ngươi nói 'thứ nhất' là có ý gì?"

"Thứ hai, để ta xuống phụ Chu công tử xem thi thể đã..."

Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn lỗ hổng trên đỉnh đầu, hoài nghi: "Bộ hài cốt có rơi xuống cũng đâu cần xem lại lầm nữa? Không lẽ xương vỡ cũng có huyền cơ. Lại là chưng xương nung cốt gì à?"

"Ta nói, thi thể bên dưới."

Thanh Hồn chỉ một thi thể đang nằm dựa vào vách núi ở góc trong, cánh tay xếp trên một bàn rượu, đầu gối lên tay nếu không phải gương mặt kinh hoảng hai mắt nhỏ máu còn tưởng là đang ngủ.

"Cơ thể còn ấm, vừa chết không lâu." Bên cạnh có rượu thịt, một hộp phấn yên chi, một thanh đoản đao đã gãy, chợt hỏi: "Thanh công tử thì sao..."

"Theo ta thì..." Thanh Hồn từ tốn: "Không phải bị người khác giết." Nơi này ma quỷ như thế không chừng bị 'thứ khác' giết chứ không phải người, trả lời như thế chắc không có vấn đề gì nhỉ? Cho dù sau đó hung thủ lồi ra là một người bình thường đi nữa cũng có thể mắng một câu 'lòng lang dạ sói không phải con người.'

Công tử tinh mắt, ông ta chết do sợ hãi quá độ tim ngừng đập mà chết." Nhuận Thành liếc hộp phấn yên chi trên bàn: "Cái này không biết là còn người khác ở đây hay là do ông ta mua để dành tặng ai đó."

Thanh Hồn ồ trong lòng một tiếng, nhìn tứ phía: "Nơi này là đường cụt."

Thành Kính: "Không cần ngươi nói, lo xem thi thể đi." Nói rồi tiếp tục thám thính vách tường nhẵn mịn như đúc nguyên khối gọt đẽo mà thành kia. Đá tinh cương dù có đốt cũng không thể phá hủy, nói cách khác chỉ có một đường đi lên trên mà thôi, nếu không phải vừa rồi nhị ca đánh côn xuống, mặt đất phá ra âm thanh dị thường đất đá dạt ra rất nhiều. Tại sao lại dạt ra rất nhiều? Họ giờ mới để ý đất đá vụn đều bị dồn qua một bên thành hàng ngang sát vách núi, rất nhiều đá vụn xếp chồng ở đó chứng tỏ đã có cái gì đó được giở lên khiến nó đổ dồn qua một bên. Chắc không phải lại thêm một tầng dưới hang động chứ, cứ tiếp tục đi xuống khác gì đi xuống mười tám tầng địa ngục chứ?

"Không thể tự nhiên lại tạo ra một tầng địa đạo như này được." Họ càng lúc càng đi sâu xuống lòng đất, không khí ẩm ướt khó chịu.

Thanh Hồn che miệng ngáp một cái, tỏ ra không liên quan: "Ta mệt quá muốn ngủ một lát."

Giờ này chắc đã là buổi chiều rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Ngôn Tình Sắc
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook