Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 124: San Hô Trong Tay Không Giữ Được (1)
AnhChoEmMotDoaQuynh
28/05/2021
Dung Duyệt Tề chậm rãi đạp xuống ván xe, đem ánh mắt vạn kiếm xuyên tim nhìn người đang hôn mê. Đã cho Phó Quân Mệnh dùng Vong Ưu Thảo sức lực yếu ớt không thể chống cự.
Ông không phải không nghĩ đến dùng con tin dụ Lưu Ảnh ra, nhưng ông sợ không nắm chắc phần thắng, sợ chuyện bại lộ giang hồ căm ghét thảo phạt. Sợ Lâu Minh Hành đề phòng, vì ông muốn chiếm cả Bạch Dương. Sợ Quyết Lung hay tin dẫn người lên núi đối phó ông...
Trong lòng ông có rất nhiều lo sợ.
Nhưng mà Y nói không sai, xử lý Lưu Ảnh trước, Quyết Lung hay tin lên tới đây cũng đã muộn, chưa kể họ có thể giăng bẫy dưới chân núi. Còn Lâu Minh Hành hiện bản thân còn lo không xong, trận pháp của người kia không một chút sơ hở, ông không cần lo lắng. Sau khi xong chuyện dọn dẹp sạch sẽ chỉ cần tạo ra bằng chứng giả, nói họ ngăn Quỷ Lũ của Tàng Ngư mà hy sinh. Giang Hồ có thắc mắc cũng khó điều tra, họ cũng đã quy ẩn lâu nay cách biệt với bên ngoài rồi mà.
Ánh mắt ông ta như ngọn lửa muốn đem người trong xe đốt thành tro, giống như ngày đó đốt Tiếu Phong Ngữ.
Ông định đưa người xuống nhưng thấy phía xa có người đi lại, lập tức hạ màn tươi cười hỏi: "Mấy đứa về rồi à, đã dùng bữa chưa?"
Thanh Hồn xoa bụng mình: "Vẫn chưa."
"Thế thì vào thôi, đại ca ta còn nhờ mấy đứa lưu tâm giúp."
Lâu Ngọc Oánh ở trong phủ ngồi một chỗ thì sốt ruột, đành loanh quanh trong bếp phụ mọi người cho phân tâm. Nghe họ về cô ta chạy ra rất nhanh tiếc là không có tin tức gì?
"Không sao, không sao... sớm muộn gì cũng có tin tức thôi, huống hồ không nghe tin tức gì cũng là một chuyện tốt." Dung Duyệt Tề múc cho nàng một bát canh: "Con vẫn còn đang bị thương, phải khỏe lại mới có sức tìm người." Như nhớ gì đó ông ta nói: "Phòng Tử cũng theo lời phụ thân con đến đây."
Canh do Lâu Ngọc Oánh nấu rất ngon, ăn uống xong họ mới quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Thanh Hồn chống cằm: "Ban đầu chúng ta để Lâu Ngọc Oánh ở đây là vì hai thư đồng kia hứa sẽ canh giữ. Mới đi không bao lâu hai đứa đó đã mất tăm rồi. Đúng là không thể tin tưởng được... "
"Chính vì thế ta mới không dám nói chuyện Lưu Ảnh cho hai đứa đó nghe. Dung Duyệt Tề lấy lý do sợ chúng nó làm liều, ta cũng sợ hai đứa đó làm chuyện ngu ngốc, nó còn đáng sợ hơn làm liều."
Hai người không nói chuyện mà dùng nước trà viết chữ trên bàn, đề phòng có người nghe lén.
"Người nghĩ Dung Duyệt Tề có thể kiên nhẫn bao lâu?"
"Cùng lắm đến ngày mai, ông ta chỉ là công cụ thôi. Người sau lưng ông ta chưa chắc muốn thắng trận này, nếu không chẳng chọn người như ông ta."
"Không sai, mục đích ban đầu của người này e là vì Mộc Linh Giáp. Giờ hắn biết không còn thứ này nữa nên muốn kiếm chuyện giữ chân chúng ta. Bây giờ hắn cũng không quá dụng tâm xử lý chúng ta vì bận chuyện khác."
"Nói vậy hai người này không thường xuyên liên lạc, nếu không sao lại không biết Mộc Linh Giáp không kết quả nữa?"
Y cẩn thận suy nghĩ lời hắn nói: "Biết đâu hắn thông qua chúng ta biết được Mộc Linh Giáp. Hoặc là muốn thăm dò lần nữa xem Lưu Ảnh có nói dối hay không?"
Hắn nghẹn lại, chuyện trong nhà có nội gián hay không vẫn chưa nắm rõ, có thể y nói đúng.
Thanh Hồn dùng xương cổ tay xoa thái dương: "Ta đau đầu quá."
***
Dung Duyệt Tề đưa Phó Quân Mệnh vào ám thất, phía sau có tiếng bước chân đi đến, mắt sáng rực: "Đã hôn mê hết rồi..."
"Thế thì tốt." Ông âm thầm thở phào trong lòng.
Đổng Hào thắc mắc hỏi: "Nhưng tại sao phải chuốc thuốc mê cả công tử?"
"Đồ ăn do Lâu Ngọc Oánh làm, tất cả mọi người đều ăn nó sao có thể không hôn mê chứ. Trước khi ta hoàn thành mọi việc ngươi không cần cho nó dùng thuốc giải đâu."
"Mấy người đó đến Khê Châu chúng ta làm càn, cho rằng chúng ta không làm được gì họ sao, bữa cơm đó ăn cũng thật ngon như biết đó là buổi cơm cuối cùng của mình. Thuộc hạ chỉ không hiểu sao chúng ta không xử bọn họ luôn?"
"Cứ từ từ, chúng ta còn cần dùng đến chúng." Tuy miệng nói thế, trong lòng ông nghĩ nếu dùng độc, bọn họ đều là người giang hồ linh cảm nhanh nhạy lỡ như cảm nhận được có gì đó không may ập đến thì sao? Sợ ra tay lúc này thì những người liên quan đến họ tìm đến. Ông không dám để họ chết, sau khi xong chuyện thu xếp gọn gàng mọi thứ, cứ đổ cho Lâu Ngọc Oánh hạ thuốc mê. Ông không dám nói cho thuộc hạ của mình biết, vì sợ họ nghĩ chủ tử của mình gan bé tẹo, sẽ không trung thành nữa.
Thuộc hạ của ông khá nhiều, nhưng người tin được không có bao nhiêu.
Thậm chí ông đã tìm ra những nơi đáng nghi nhưng không dám cử người đến đó tìm thử, nếu như người quá vô dụng chỉ sợ tin tức mang về không thật, dễ bị mua chuộc. Nếu như cử người ông tin tưởng, lỡ có chuyện gì ông lại mất thêm một tay chân.
Chuyện họ đi đến nơi nhà hoang đó ông đã nắm được tin tức...
Đã chuẩn bị bẫy chặng ở lối ra... nhưng họ lại bên sông trở về, suốt đường đi đều chán nản.
Có vẻ như không có manh mối.
Ông thật sự là người nhát gan, Y nói đúng giờ ông thấy mạng mình quý giá, không thể mạo hiểm. Ông muốn thuê người bảo vệ mạng của mình nhưng sợ người đó thấy ông có nhiều tiền sẽ giết ông cướp hết.
Dung Duyệt Tề đã chuẩn bị xong mọi thứ, nói: "Đi viết kí hiệu đi."
Đây là mật hiệu riêng của huynh đệ họ, chỉ có họ và những người thân tín dùng để trao đổi khi khẩn cấp. Nếu Lưu Ảnh nhìn thấy sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.
****
Đêm tối, bầu trời không trăng không sao bầu không khí trong xe ngựa vẫn hết sức áp lực, Mã Thiên đánh xe hết tốc lực, có thể nghe thấy tiếng ông thở dốc liên hồi.
Lưu Ảnh trầm giọng hỏi: "Dân tình ở trong trấn sao rồi."
Mấy ngày nay Mã Thiên đều nói họ ổn, nhưng trước tình hình này e là không nói dối được nữa, cất giọng bất lực: "Đã bị phong tỏa rồi."
Cỗ xe đi nhanh hết sức, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào.
Lưu Ảnh tuy bị thương nhưng vẫn ngồi vững chắc, sắc mặt hết sức trấn định, dù phía trước chỉ còn một con đường: "Hãy nhớ những lời ta căn dặn."
Mã Thiên biết ông nói nói gì, an ủi: "Thuộc hạ đã dẫn một nhóm người đến trấn canh chừng rồi."
Nơi được hẹn là Thiên Nhai trên đỉnh Khê Châu. Mộc Linh và Khê Châu tiếp giáp nhau mấy trấn nhỏ chỉ có chỗ này lại cách nhau vực Thiên Nhai sâu vạn trượng. Y phục ông bị gió lạnh nặng nề xốc tung. Khuôn mặt không một chút huyết sắc chỉ có nơi giữa chân mày ẩn ẩn đen xám. Một tay ông ôm ngực một, một tay vịn thành xe đi xuống.
Ông rất thích gió ở chốn này, nó tự do và tung cánh bay đến mọi nơi mà ông muốn. Trong gió có lời thì thầm của Phong Ngữ, Tử Sâm, có tiếng cười của Ngọc Lan, tiếng người dân quanh xóm lao động mỗi ngày.
Da thịt ông lạnh băng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước Dung Duyệt Tề đang nhìn về phía này, ánh mắt thị huyết, môi giương nụ cười chế giễu: "Cuối cùng ngươi cũng đã đến."
Trăm người cùng động lăm le binh khí, Dung Duyệt Tề giơ tay ngăn lại: "Chờ đã, vẫn còn người chưa đến."
Thảm kịch thế gian không gì bằng huynh đệ tương tàn, từng đồng sinh cộng tử, ngoảnh mặt đã hóa người dưng.
Rất nhanh phía sau lưng Lưu Ảnh có sát khí, phảng phất như hủy thiên diệt địa. Ông vừa gặp Lâu Minh Hành cách đây không lâu ngoài vết thương ở đùi ra mọi thứ vẫn khá ổn. Lần này gặp lại ông ta đã như cây xanh khô héo, đôi chân teo lại như chân hài tử, không thể động đậy.
Lưu Ảnh như bị một tia sét dữ dội xẹt qua đánh động, không nghĩ mũi âm thương kia lại đáng sợ, tàn phá thân thể như thế. Dung Duyệt Tề không biết thưởng thức âm điệu, là ai đã đàn ra mũi âm thương chết người này.
Trái ngược Lưu Ảnh đi cùng với Mã Thiên, Lâu Minh Hành dẫn theo khoảng bảy mươi người tinh nhuệ. Tiếng xe lăn gỗ đi trên đường tạo ra âm thanh nặng nề khó nghe: "Lâu quá ta không gặp Quyết Lung rồi, không biết Dung Trang Chủ có mời người đến?"
Dung Duyệt Tề tỏ ra bình tĩnh: "Tứ đệ bận rộn đương nhiên ta không làm phiền."
"Mấy đứa trẻ thì sao?"
"Vẫn an toàn, ta đã nói rồi phải giữ bọn chúng lại làm chứng cho ta."
Hàn khí thấu xương xuyên qua da thịt, khuấy động trong ba người, cuối cùng Lưu Ảnh vẫn chịu thua trước, thở dài: "Không phải ta chưa từng nghi ngờ ngươi, chỉ không ngờ ngươi khiến ta thất vọng như vậy."
"Do ngươi dễ tin người quá thôi." Dung Duyệt Tề cười ha hả: "Đừng nhắc chuyện xưa nữa ta cũng không có ý định nương tay đâu." Dứt lời hắn liền khởi động trận pháp, trận này do người khác bày sẵn, lần đầu hắn sử dụng nhưng cũng rất thuần thục. Chân trời không ngừng vang lên tiếng nổ ì ầm, khung cảnh bị xé rách.
Mưa liền trút ầm ầm...
Ngọn thác từ trên mây uốn lượn đổ ập xuống.
Lâu Minh Hành thoáng sững sờ, đây là thác lớn từ trên cao chảy qua ba ngọn núi, phân phân hợp hợp đến chân núi biến thành sông lớn giúp tưới tiêu cả một vùng lớn. Bây giờ thác đổi dòng tụ lại trên khung trời rồi đổ giáng từ trên cao xuống.
"Hắn không định dùng nước phá thế tấn công, mà định nhấn chìm cả núi."
Dung Duyệt Tề thấy họ đúng là lo sợ vô ích, hắn không định nhấn chìm cả núi đâu, nhà hắn ở đây cơ mà.
Luồng nước ập đến cuốn mọi thứ phăng phăng.
Thẩm Đang nhảy phốc ra chắn trước mặt chủ, bảo vệ Lâu Minh Hành vốn trong thế di chuyển khó khăn. Nhưng bốn bề đều là nước lũ, kết giới họ tạo ra có thể bao bọc mọi người nhưng liên tục chìm nổi. Thế nước tấn công dồn đẩy, bên dưới còn có đao ngầm rẽ nước tấn công.
Họ có thể dùng bùa tạo bè lá, nhưng không trụ được lâu. Quan trọng nhất họ đã quên Dung Duyệt Tề bán mình cho quỷ...
Họ bị cuộn vào xoáy nước quay mòng mòng, dòng nước liên tục đập mạnh, thế đao ngầm dữ dội phanh thây.
Một vùng máu loang.
Vết thương Lưu Ảnh rách ra, máu nóng trôi qua kẽ tay dần ướt đẫm.
Ngọn núi này cao biết bao nhiêu, họ chưa từng nghĩ đến ngày nó ngập lụt. Lưu Ảnh bịn rịn mồ hôi: "Địa thế dưới trấn so với ở đây thấp hơn... khốn khiếp."
Từ xa đã trông thấy nước dâng trắng xóa đất trời, cuồn cuộn đổ xuống dưới. Trong lúc trôi nổi vẫn kịp nhìn thấy nước bị chắn trước thôn, bọt trắng xóa.
Dung Duyệt Tề coi như vẫn chưa đến mức tuyệt tình.
Mắt nhìn thấy nước ngày càng ồ ạt, nước từ khắp nơi tụ hồi một chỗ. Lưu Ảnh dùng máu thấm ướt bùa tạo ra huyết thạch.
Nhưng huyết thạch cao lắm chỉ bằng hai người lớn đứng lên nhau, không thể so với Mộc Linh Giáp, thêm việc huyết thạch chỉ có thể tạo từng hòn, vừa tạo ra chưa kịp kết lại với nhau đã bị nước cuốn phăng, rơi vào thinh không.
Nguồn sức mạnh của nước nghiền nát tất cả.
Nước cuộn họ vào lốc xoáy, kết giới mỏng dần.
Huyết thạch tạo ra cũng nhỏ hơn so với trước.
Lưu Ảnh chợt thấy vài sợi tóc bạc hiện ra trước mặt mình, ngẩng mặt nhìn thấy gương mặt già nua, gầy sọm cất giọng òm òm: "Nếu Lưu Ảnh không bị thương thì mấy thứ này có thể làm khó sao?"
Nói rồi ông đặt tay lên đỉnh đầu Lưu Ảnh.
Lưu Ảnh không nói gì nhắm mắt ngừng thần.
Sức nước bên ngoài cuộn xoáy hung hãn như mãnh thú ầm ầm vào kết giới.
Bên trên đã có vết nứt...
Đột nhiên trên trời vang lên tiếng nổ chát chúa, cả bầu trời nhuốm đỏ.
Xích Châu!
Lưu Ảnh rất nhạy bén mặt nhanh chóng tái mét, là Xích Châu đối kháng Xích Châu. Ông giật thót, rõ ràng có người khác nữa đang dùng Xích Châu tấn công Mộc Linh, cổ họng ông đau rát như bị bỏng: "Không xong rồi..."
Sấm rền dậy đất, nhìn cảnh tượng trước mắt vô cùng thê lương.
****
Lục Khuynh Tâm đỡ lấy cơ thể trọng thương của Phó Quân Mệnh, mặt hoảng hốt nhìn hai thư đồng đang dốc hết linh lực và sinh mệnh bảo vệ người dân trong trấn, ngăn cơn hồng thủy: "Lại là Xích Châu?" Hắn nhìn thế nước dữ dội, bên trong có những mảnh băng hình cánh hoa, đột nhiên nhớ đến trận Bạo Vũ năm xưa, mấp máy môi: "Ngươi có thấy... "
Thanh Hồn hoảng hốt không kém: "Thực lực của Yến Tử Du và Sắc Nguyệt mấy năm nay không hề thay đổi, nếu thật sự là người năm đó bày trận trở lại, đương nhiên đã nắm được mọi sơ hở của họ trong tay, e là hai đứa nhỏ này không đối phó nổi đâu."
Doãn Minh Hiểu bất nhẫn chẳng nỡ nhìn.
Nước lũ cuồn cuộn tạm thời chặn bên ngoài, một khi kết giới vỡ sẽ...
Thế nước ngày càng tích tụ, kết giới dần phân ra nhiều bản thể tan tan hợp hợp. Trước sức nước khủng khiếp từ trên ngọn đang sụp dần xuống, thế đất không còn bằng phẳng mà bị rửa trôi, lồi lõm.
Sắc Nguyệt run rẩy, ngọn núi như nghiêng hẳn, một khi kết giới vỡ thôn trấn này sẽ tan tác, sinh linh đồ thán.
Mặt Yến Tử Du xám như tro, đem thế nước chia ra đổ ngược xuống dưới chân núi. Thế nhưng con nước như có sức sống, vùng vẫy không chịu khuất phục, như mấy con rồng uốn mình dồn lại phá kết giới.
Trước sức mạnh của đối phương, hai thư đồng bắt đầu ứa máu, mà dòng nước trôi về phía này cũng nhuộm đầy máu tươi.
"Tiếc là sáo của ta đã bị lấy... nếu không.." Dứt lời nôn ra một ngụm máu.
Sắc Nguyệt bị sóng âm ép rơi xuống, tuy được Doãn Minh Hiểu đỡ được nhưng mặt mày tái mét, nôn máu không ngừng, trước ngực có vết âm thương. Sắc Nguyệt rơi thác nước trên cao cũng nghiêng về phía khoảng trống, dốc nước ầm ầm, một mình Yến Tử Du không chống đỡ được ngã xuống ngay sao đó.
Bàn tay Yến Tử Du siết chặt lại, trải qua bao nhiêu khổ luyện vùi dập, thiêu đốt cả xương tủy. Người thổi được Xích Châu trước hết cũng phải chịu được ma khí của nó trấn áp, tập quen với kình lực của sấm sét. Dù nó không hề giáng trực diện xuống họ nhưng một khi dùng nó tấn công, sức mạnh lan ra tứ phía, họ cũng phải chịu áp lực.
Chỉ chờ có thế, nước lập tức công kích kết giới nứt càng lúc càng nhiều vết trầy xước. Nước như những con rồng xanh quấn quanh thân mình lại thành một xoáy nước khổng lồ huých mạnh vào kết giới.
Sắc Nguyệt quỳ trên đất gượng dậy mở to mắt nhìn quái thú của mình bị đối phương nuốt dần, ức đến ứa nước mắt.
Thời gian nặng nề trôi qua, nước vọt lên cao, hai thư đồng cố gượng dậy gia cố kết giới khóe môi còn vương vết máu. Lục Khuynh Tâm, Công Tử Tiếu, Doãn Minh Hiểu bắt đầu truyền linh lực góp phần vá lại kết giới. Dốc toàn bộ linh lực kết hợp với trận pháp chống chọi với mưa nước.
Thanh Hồn cảm thấy hơi mệt mỏi.
Máu thấm ướt ngực Yến Tử Du... cho rằng được hợp sức đi nữa những người ngoài không thể dùng tâm trí phối hợp với khúc phổ như cá bơi dưới nước, chim lượn trên trời được. Chưa kể dù họ có khống chế được đối phương thì biết đưa nước về đâu bây giờ?
Chỉ cần đối phương biến mất không chịu rút nước về, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nước nhấn chìm khắp nơi.
Ai nấy đều thấy bất lực.
Hoàng hôn đỏ tươi đã khuất, âm khí ngày càng hưng thịnh.
Thanh Hồn chợt nghe thấy tiếng tim đập, vồn vã, y cúi đầu nhìn xuống túi thơm bên người.
Vòng tay Tàng Ngư?
Thứ này Thanh Hồn luôn cất trong hộp gỗ khóa lại, lúc lên đi tìm Mộc Linh Giáp không hiểu sao lại muốn mang theo. Vì hình dạng nó hơi đặc biệt y sợ hắn nhìn thấy sẽ để ý, cứ phân vân nên mang theo người hay bỏ trong hành lý. Thanh Hồn đưa tay nắm chặt nó lại, y giữ nó lâu nay vẫn không tìm ra cách sử dụng. Trong tình huống nguy hiểm này nó lại có phản ứng thậm chí còn giải phóng sức mạnh ra bên ngoài, lẽ nào nó đang hiệu lệnh Tàng Ngư?
Thanh Hồn mở nó ta xem, năng lượng của nó bùng lên, theo ánh đỏ chói lòa mà nóng dần, y không thể khống chế sức mạnh của nó, rất nhanh túi thơm kia bốc cháy.
Lục Khuynh Tâm đang căng thẳng đột nhiên cảm thấy Thanh Hồn đã biến mất, hắn không thể buông tay ngoảnh lại nhìn trong khi nước lũ trên đỉnh đầu có thể ập đến bất cứ khi nào.
Luồng sức mạnh trong của vòng tay tương thông với sức mạnh của nước, nước dần chuyển nóng như sôi. Trong lòng y hoảng hốt không biết nên làm gì cho phải, cứ nhìn sắc trời đổi màu, giữa mưa rền sóng dữ ẩn hiện bóng đỏ, nó như hai cái lồng đèn thật lớn nhô ra dưới nước, nó ủi đất đá mà đến.
Công Tử Tiếu nghiến răng: "Mẹ nó... đó là Tàng Ngư?"
Lại một ánh hồng ầm ầm đánh xuống, Tàng Ngư uốn người vẫy đuôi, nước đập vào kết giới đã nứt.
Bên tay lập tức nghe thấy tiếng người khóc, sợ hãi ôm lấy nhau.
Tàng Ngư ngửa đầu rú một tiếng, phun ra một quả cầu lửa ập tới kết giới, đâm thủng một lỗ, nước tràn vào như xối.
"Vỡ rồi, vỡ rồi... !!"
"Không... không, mẹ ơi! Huhu!"
Có người ôm lấy nhau gào khóc, có người hiu quạnh lẻ loi.
Yến Tử Du cắn răng không chịu bỏ cuộc, một luồng ánh sáng xanh dựng lên phát ra âm thanh vù vù dữ tợn.
Quỷ khóc đêm.
Nền trời xối máu tanh.
Người dân trong trấn ré lên một tiếng, mọi âm thanh hoảng hốt đều bị nuốt chửng trong xoáy nước.
Ai nấy đều tổn hao sức lực, bị nước tách ra nhanh chóng, cuốn phăng phăng vào trong xoáy nước. Xoáy nước cực mạnh bạo xé nát mọi thứ, Lục Khuynh Tâm thấy người đau như xé, nơi nơi dần nhiễm máu, Công Tử Tiếu có tạo kết giới bọt nước, vớt người trên nước chui vào. Vớt được người nào hay người đó, lo là bùa này không trụ được lâu, sớm muộn cũng vỡ.
Không thấy Thanh Hồn đâu.
Hình như lần nào nước dâng cũng không thấy y.
Lúc mang Tuệ Sinh ra nhận chủ, nước đột ngột dâng, y cũng biến mất. Lúc này hắn không thể suy nghĩ sâu vào chuyện này được, nhảy lên kiếm gượng hết sức bay một vòng tìm người.
Thanh Hồn ôm một đứa trẻ bò lên mỏm đá cao, nó cứ khóc ré lên đòi mẹ, trong lúc bối rối liền dùng một tảng đá lớn đập lên thứ đang bốc lửa phừng phừng kia. Ánh lửa không giống bình thường gặp nước không chịu tắt mà lan nhanh trên nước, cưỡi gió mà dâng lên. Y đập càng mạnh, nước càng dậy sóng dữ, Tàng Ngư gầm gừ vẫy đuôi dữ dội.
"Ngươi đang làm cái gì?" Người hắn đã lạnh câm, môi tím tái mới gắng sức cưỡi kiếm đi một vòng tìm được người: "Đây là thứ quỷ gì?"
"Đừng hỏi nữa, tìm cách phá nát nó đi."
Hắn hít một hơi, dùng Vũ Đoạn Kình chém nó, tia lửa không ngừng lóe lên. Đến khi thanh kiếm kêu một tiếng keng gãy làm đôi, cái vòng kia cũng đứt, một vài răng nanh vỡ ra nhưng không nát.
Mặt nước nóng như sôi, không ngừng bốc khói mờ. Tàng Ngư gầm lên một tiếng đâm đầu xuống đất phá núi đi xuống dưới chân núi, nước cũng theo đó vừa bốc hơi vừa xuôi theo đường Tàng Ngư bơi mà rút dần. Lục Khuynh Tâm nhìn y bằng ánh mắt không thể nào tin nổi: "Cái đó là gì?"
"Răng Tàng Ngư... hơi nhỏ ta cũng không chắc nó là răng hay xương gì đó của nó."
"Ngươi đã giữ nó bên cạnh sao không mang ra sớm." Hắn chỉ thi thể dưới mặt đất, ánh mắt thì âm u khó tả, cả giận nói: "Ngươi có nhìn thấy bên dưới có gì không hả?"
Hắn như nhớ ra gì đó sắc mặt khó coi hơn: "Thiếu Hạo vội vã đường xa đi lấy cái này, giữa đường không phải bị Phùng Nữ La cướp rồi sao?" Hắn cơ hồ bật cười thành tiếng, một cảm xúc dữ dằn bất giác cuộn trào lên, hắn khó chịu cực kỳ: "Ta quên mất cô ta là đệ tử của ngươi."
Có thể hạ nước dễ dàng như thế, trong nội tâm y phân chia suy nghĩ một lát, Giang Khách đưa nó cho y là có ý gì?
"Sao ngươi không nói gì?"
"Thế người muốn ta nói gì?"
"Không phải ta muốn, mà là ngươi." Lòng hắn thất vọng vô cùng, đau khổ lan ra giữa bầu không khí im lặng tột cùng. Thậm chí nghe được tiếng nước đang thấm dần xuống dưới đất, thấm tới lòng hắn, xuyên thẳng vào tim hắn, hơi thở hắn yếu ớt.
Y day trán: "Cho dù ta có giữ nó cũng không biết cách sử dụng, chuyện này không liên quan đến ta."
"Có phải ngươi biết Tuệ Sinh có vấn đề từ đầu rồi không?"
Thanh Hồn đúng là biết Giang Khách muốn giành Tuệ Sinh, nhưng làm sao biết mọi chuyện ra nông nỗi này? Thậm chí y còn không biết nó có liên quan đến Tàng Ngư. Không hỏi rõ vì Giang Khách sẽ không chịu tiết lộ. Cái vòng tay này y không biết sử dụng, tà khí quá mạnh, lần trước Công Nghi Lăng cầm lên một chút mắt đã đỏ ngầu, y không muốn hắn giữ thứ này bên người.
Với tính khí của hắn sẽ không chịu vứt bỏ... lỡ như ma tính nhiễm sâu, lỡ như hắn cố chấp muốn tìm hiểu cho bằng được... có thể y suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà y không thể mạo hiểm.
Không thể..
Một chút do dự này hắn đã nắm rõ: "Trước nay ta luôn nghĩ ngươi giả điên, như hóa ra ngươi bị điên thật." Hắn giận đến sắc mặt tái nhợt, mười ngón tay đông cứng lại: "Có lẽ ngươi cảm thấy những chuyện này không liên quan đến người... đúng vậy, trước giờ những gì ta làm với việc ngươi làm có liên quan gì đến nhau, là ta tự mình kéo ngươi theo mà thôi."Hắn cúi đầu nhặt mấy mẩu xương kia lên: "Nước rút rồi ngươi tự tìm đường về nơi an toàn đi, ta đến chỗ Lưu Trang Chủ xem tình hình."
Ông không phải không nghĩ đến dùng con tin dụ Lưu Ảnh ra, nhưng ông sợ không nắm chắc phần thắng, sợ chuyện bại lộ giang hồ căm ghét thảo phạt. Sợ Lâu Minh Hành đề phòng, vì ông muốn chiếm cả Bạch Dương. Sợ Quyết Lung hay tin dẫn người lên núi đối phó ông...
Trong lòng ông có rất nhiều lo sợ.
Nhưng mà Y nói không sai, xử lý Lưu Ảnh trước, Quyết Lung hay tin lên tới đây cũng đã muộn, chưa kể họ có thể giăng bẫy dưới chân núi. Còn Lâu Minh Hành hiện bản thân còn lo không xong, trận pháp của người kia không một chút sơ hở, ông không cần lo lắng. Sau khi xong chuyện dọn dẹp sạch sẽ chỉ cần tạo ra bằng chứng giả, nói họ ngăn Quỷ Lũ của Tàng Ngư mà hy sinh. Giang Hồ có thắc mắc cũng khó điều tra, họ cũng đã quy ẩn lâu nay cách biệt với bên ngoài rồi mà.
Ánh mắt ông ta như ngọn lửa muốn đem người trong xe đốt thành tro, giống như ngày đó đốt Tiếu Phong Ngữ.
Ông định đưa người xuống nhưng thấy phía xa có người đi lại, lập tức hạ màn tươi cười hỏi: "Mấy đứa về rồi à, đã dùng bữa chưa?"
Thanh Hồn xoa bụng mình: "Vẫn chưa."
"Thế thì vào thôi, đại ca ta còn nhờ mấy đứa lưu tâm giúp."
Lâu Ngọc Oánh ở trong phủ ngồi một chỗ thì sốt ruột, đành loanh quanh trong bếp phụ mọi người cho phân tâm. Nghe họ về cô ta chạy ra rất nhanh tiếc là không có tin tức gì?
"Không sao, không sao... sớm muộn gì cũng có tin tức thôi, huống hồ không nghe tin tức gì cũng là một chuyện tốt." Dung Duyệt Tề múc cho nàng một bát canh: "Con vẫn còn đang bị thương, phải khỏe lại mới có sức tìm người." Như nhớ gì đó ông ta nói: "Phòng Tử cũng theo lời phụ thân con đến đây."
Canh do Lâu Ngọc Oánh nấu rất ngon, ăn uống xong họ mới quay trở về phòng nghỉ ngơi.
Thanh Hồn chống cằm: "Ban đầu chúng ta để Lâu Ngọc Oánh ở đây là vì hai thư đồng kia hứa sẽ canh giữ. Mới đi không bao lâu hai đứa đó đã mất tăm rồi. Đúng là không thể tin tưởng được... "
"Chính vì thế ta mới không dám nói chuyện Lưu Ảnh cho hai đứa đó nghe. Dung Duyệt Tề lấy lý do sợ chúng nó làm liều, ta cũng sợ hai đứa đó làm chuyện ngu ngốc, nó còn đáng sợ hơn làm liều."
Hai người không nói chuyện mà dùng nước trà viết chữ trên bàn, đề phòng có người nghe lén.
"Người nghĩ Dung Duyệt Tề có thể kiên nhẫn bao lâu?"
"Cùng lắm đến ngày mai, ông ta chỉ là công cụ thôi. Người sau lưng ông ta chưa chắc muốn thắng trận này, nếu không chẳng chọn người như ông ta."
"Không sai, mục đích ban đầu của người này e là vì Mộc Linh Giáp. Giờ hắn biết không còn thứ này nữa nên muốn kiếm chuyện giữ chân chúng ta. Bây giờ hắn cũng không quá dụng tâm xử lý chúng ta vì bận chuyện khác."
"Nói vậy hai người này không thường xuyên liên lạc, nếu không sao lại không biết Mộc Linh Giáp không kết quả nữa?"
Y cẩn thận suy nghĩ lời hắn nói: "Biết đâu hắn thông qua chúng ta biết được Mộc Linh Giáp. Hoặc là muốn thăm dò lần nữa xem Lưu Ảnh có nói dối hay không?"
Hắn nghẹn lại, chuyện trong nhà có nội gián hay không vẫn chưa nắm rõ, có thể y nói đúng.
Thanh Hồn dùng xương cổ tay xoa thái dương: "Ta đau đầu quá."
***
Dung Duyệt Tề đưa Phó Quân Mệnh vào ám thất, phía sau có tiếng bước chân đi đến, mắt sáng rực: "Đã hôn mê hết rồi..."
"Thế thì tốt." Ông âm thầm thở phào trong lòng.
Đổng Hào thắc mắc hỏi: "Nhưng tại sao phải chuốc thuốc mê cả công tử?"
"Đồ ăn do Lâu Ngọc Oánh làm, tất cả mọi người đều ăn nó sao có thể không hôn mê chứ. Trước khi ta hoàn thành mọi việc ngươi không cần cho nó dùng thuốc giải đâu."
"Mấy người đó đến Khê Châu chúng ta làm càn, cho rằng chúng ta không làm được gì họ sao, bữa cơm đó ăn cũng thật ngon như biết đó là buổi cơm cuối cùng của mình. Thuộc hạ chỉ không hiểu sao chúng ta không xử bọn họ luôn?"
"Cứ từ từ, chúng ta còn cần dùng đến chúng." Tuy miệng nói thế, trong lòng ông nghĩ nếu dùng độc, bọn họ đều là người giang hồ linh cảm nhanh nhạy lỡ như cảm nhận được có gì đó không may ập đến thì sao? Sợ ra tay lúc này thì những người liên quan đến họ tìm đến. Ông không dám để họ chết, sau khi xong chuyện thu xếp gọn gàng mọi thứ, cứ đổ cho Lâu Ngọc Oánh hạ thuốc mê. Ông không dám nói cho thuộc hạ của mình biết, vì sợ họ nghĩ chủ tử của mình gan bé tẹo, sẽ không trung thành nữa.
Thuộc hạ của ông khá nhiều, nhưng người tin được không có bao nhiêu.
Thậm chí ông đã tìm ra những nơi đáng nghi nhưng không dám cử người đến đó tìm thử, nếu như người quá vô dụng chỉ sợ tin tức mang về không thật, dễ bị mua chuộc. Nếu như cử người ông tin tưởng, lỡ có chuyện gì ông lại mất thêm một tay chân.
Chuyện họ đi đến nơi nhà hoang đó ông đã nắm được tin tức...
Đã chuẩn bị bẫy chặng ở lối ra... nhưng họ lại bên sông trở về, suốt đường đi đều chán nản.
Có vẻ như không có manh mối.
Ông thật sự là người nhát gan, Y nói đúng giờ ông thấy mạng mình quý giá, không thể mạo hiểm. Ông muốn thuê người bảo vệ mạng của mình nhưng sợ người đó thấy ông có nhiều tiền sẽ giết ông cướp hết.
Dung Duyệt Tề đã chuẩn bị xong mọi thứ, nói: "Đi viết kí hiệu đi."
Đây là mật hiệu riêng của huynh đệ họ, chỉ có họ và những người thân tín dùng để trao đổi khi khẩn cấp. Nếu Lưu Ảnh nhìn thấy sẽ nhanh chóng xuất hiện thôi.
****
Đêm tối, bầu trời không trăng không sao bầu không khí trong xe ngựa vẫn hết sức áp lực, Mã Thiên đánh xe hết tốc lực, có thể nghe thấy tiếng ông thở dốc liên hồi.
Lưu Ảnh trầm giọng hỏi: "Dân tình ở trong trấn sao rồi."
Mấy ngày nay Mã Thiên đều nói họ ổn, nhưng trước tình hình này e là không nói dối được nữa, cất giọng bất lực: "Đã bị phong tỏa rồi."
Cỗ xe đi nhanh hết sức, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã nhào.
Lưu Ảnh tuy bị thương nhưng vẫn ngồi vững chắc, sắc mặt hết sức trấn định, dù phía trước chỉ còn một con đường: "Hãy nhớ những lời ta căn dặn."
Mã Thiên biết ông nói nói gì, an ủi: "Thuộc hạ đã dẫn một nhóm người đến trấn canh chừng rồi."
Nơi được hẹn là Thiên Nhai trên đỉnh Khê Châu. Mộc Linh và Khê Châu tiếp giáp nhau mấy trấn nhỏ chỉ có chỗ này lại cách nhau vực Thiên Nhai sâu vạn trượng. Y phục ông bị gió lạnh nặng nề xốc tung. Khuôn mặt không một chút huyết sắc chỉ có nơi giữa chân mày ẩn ẩn đen xám. Một tay ông ôm ngực một, một tay vịn thành xe đi xuống.
Ông rất thích gió ở chốn này, nó tự do và tung cánh bay đến mọi nơi mà ông muốn. Trong gió có lời thì thầm của Phong Ngữ, Tử Sâm, có tiếng cười của Ngọc Lan, tiếng người dân quanh xóm lao động mỗi ngày.
Da thịt ông lạnh băng, ánh mắt gắt gao nhìn về phía trước Dung Duyệt Tề đang nhìn về phía này, ánh mắt thị huyết, môi giương nụ cười chế giễu: "Cuối cùng ngươi cũng đã đến."
Trăm người cùng động lăm le binh khí, Dung Duyệt Tề giơ tay ngăn lại: "Chờ đã, vẫn còn người chưa đến."
Thảm kịch thế gian không gì bằng huynh đệ tương tàn, từng đồng sinh cộng tử, ngoảnh mặt đã hóa người dưng.
Rất nhanh phía sau lưng Lưu Ảnh có sát khí, phảng phất như hủy thiên diệt địa. Ông vừa gặp Lâu Minh Hành cách đây không lâu ngoài vết thương ở đùi ra mọi thứ vẫn khá ổn. Lần này gặp lại ông ta đã như cây xanh khô héo, đôi chân teo lại như chân hài tử, không thể động đậy.
Lưu Ảnh như bị một tia sét dữ dội xẹt qua đánh động, không nghĩ mũi âm thương kia lại đáng sợ, tàn phá thân thể như thế. Dung Duyệt Tề không biết thưởng thức âm điệu, là ai đã đàn ra mũi âm thương chết người này.
Trái ngược Lưu Ảnh đi cùng với Mã Thiên, Lâu Minh Hành dẫn theo khoảng bảy mươi người tinh nhuệ. Tiếng xe lăn gỗ đi trên đường tạo ra âm thanh nặng nề khó nghe: "Lâu quá ta không gặp Quyết Lung rồi, không biết Dung Trang Chủ có mời người đến?"
Dung Duyệt Tề tỏ ra bình tĩnh: "Tứ đệ bận rộn đương nhiên ta không làm phiền."
"Mấy đứa trẻ thì sao?"
"Vẫn an toàn, ta đã nói rồi phải giữ bọn chúng lại làm chứng cho ta."
Hàn khí thấu xương xuyên qua da thịt, khuấy động trong ba người, cuối cùng Lưu Ảnh vẫn chịu thua trước, thở dài: "Không phải ta chưa từng nghi ngờ ngươi, chỉ không ngờ ngươi khiến ta thất vọng như vậy."
"Do ngươi dễ tin người quá thôi." Dung Duyệt Tề cười ha hả: "Đừng nhắc chuyện xưa nữa ta cũng không có ý định nương tay đâu." Dứt lời hắn liền khởi động trận pháp, trận này do người khác bày sẵn, lần đầu hắn sử dụng nhưng cũng rất thuần thục. Chân trời không ngừng vang lên tiếng nổ ì ầm, khung cảnh bị xé rách.
Mưa liền trút ầm ầm...
Ngọn thác từ trên mây uốn lượn đổ ập xuống.
Lâu Minh Hành thoáng sững sờ, đây là thác lớn từ trên cao chảy qua ba ngọn núi, phân phân hợp hợp đến chân núi biến thành sông lớn giúp tưới tiêu cả một vùng lớn. Bây giờ thác đổi dòng tụ lại trên khung trời rồi đổ giáng từ trên cao xuống.
"Hắn không định dùng nước phá thế tấn công, mà định nhấn chìm cả núi."
Dung Duyệt Tề thấy họ đúng là lo sợ vô ích, hắn không định nhấn chìm cả núi đâu, nhà hắn ở đây cơ mà.
Luồng nước ập đến cuốn mọi thứ phăng phăng.
Thẩm Đang nhảy phốc ra chắn trước mặt chủ, bảo vệ Lâu Minh Hành vốn trong thế di chuyển khó khăn. Nhưng bốn bề đều là nước lũ, kết giới họ tạo ra có thể bao bọc mọi người nhưng liên tục chìm nổi. Thế nước tấn công dồn đẩy, bên dưới còn có đao ngầm rẽ nước tấn công.
Họ có thể dùng bùa tạo bè lá, nhưng không trụ được lâu. Quan trọng nhất họ đã quên Dung Duyệt Tề bán mình cho quỷ...
Họ bị cuộn vào xoáy nước quay mòng mòng, dòng nước liên tục đập mạnh, thế đao ngầm dữ dội phanh thây.
Một vùng máu loang.
Vết thương Lưu Ảnh rách ra, máu nóng trôi qua kẽ tay dần ướt đẫm.
Ngọn núi này cao biết bao nhiêu, họ chưa từng nghĩ đến ngày nó ngập lụt. Lưu Ảnh bịn rịn mồ hôi: "Địa thế dưới trấn so với ở đây thấp hơn... khốn khiếp."
Từ xa đã trông thấy nước dâng trắng xóa đất trời, cuồn cuộn đổ xuống dưới. Trong lúc trôi nổi vẫn kịp nhìn thấy nước bị chắn trước thôn, bọt trắng xóa.
Dung Duyệt Tề coi như vẫn chưa đến mức tuyệt tình.
Mắt nhìn thấy nước ngày càng ồ ạt, nước từ khắp nơi tụ hồi một chỗ. Lưu Ảnh dùng máu thấm ướt bùa tạo ra huyết thạch.
Nhưng huyết thạch cao lắm chỉ bằng hai người lớn đứng lên nhau, không thể so với Mộc Linh Giáp, thêm việc huyết thạch chỉ có thể tạo từng hòn, vừa tạo ra chưa kịp kết lại với nhau đã bị nước cuốn phăng, rơi vào thinh không.
Nguồn sức mạnh của nước nghiền nát tất cả.
Nước cuộn họ vào lốc xoáy, kết giới mỏng dần.
Huyết thạch tạo ra cũng nhỏ hơn so với trước.
Lưu Ảnh chợt thấy vài sợi tóc bạc hiện ra trước mặt mình, ngẩng mặt nhìn thấy gương mặt già nua, gầy sọm cất giọng òm òm: "Nếu Lưu Ảnh không bị thương thì mấy thứ này có thể làm khó sao?"
Nói rồi ông đặt tay lên đỉnh đầu Lưu Ảnh.
Lưu Ảnh không nói gì nhắm mắt ngừng thần.
Sức nước bên ngoài cuộn xoáy hung hãn như mãnh thú ầm ầm vào kết giới.
Bên trên đã có vết nứt...
Đột nhiên trên trời vang lên tiếng nổ chát chúa, cả bầu trời nhuốm đỏ.
Xích Châu!
Lưu Ảnh rất nhạy bén mặt nhanh chóng tái mét, là Xích Châu đối kháng Xích Châu. Ông giật thót, rõ ràng có người khác nữa đang dùng Xích Châu tấn công Mộc Linh, cổ họng ông đau rát như bị bỏng: "Không xong rồi..."
Sấm rền dậy đất, nhìn cảnh tượng trước mắt vô cùng thê lương.
****
Lục Khuynh Tâm đỡ lấy cơ thể trọng thương của Phó Quân Mệnh, mặt hoảng hốt nhìn hai thư đồng đang dốc hết linh lực và sinh mệnh bảo vệ người dân trong trấn, ngăn cơn hồng thủy: "Lại là Xích Châu?" Hắn nhìn thế nước dữ dội, bên trong có những mảnh băng hình cánh hoa, đột nhiên nhớ đến trận Bạo Vũ năm xưa, mấp máy môi: "Ngươi có thấy... "
Thanh Hồn hoảng hốt không kém: "Thực lực của Yến Tử Du và Sắc Nguyệt mấy năm nay không hề thay đổi, nếu thật sự là người năm đó bày trận trở lại, đương nhiên đã nắm được mọi sơ hở của họ trong tay, e là hai đứa nhỏ này không đối phó nổi đâu."
Doãn Minh Hiểu bất nhẫn chẳng nỡ nhìn.
Nước lũ cuồn cuộn tạm thời chặn bên ngoài, một khi kết giới vỡ sẽ...
Thế nước ngày càng tích tụ, kết giới dần phân ra nhiều bản thể tan tan hợp hợp. Trước sức nước khủng khiếp từ trên ngọn đang sụp dần xuống, thế đất không còn bằng phẳng mà bị rửa trôi, lồi lõm.
Sắc Nguyệt run rẩy, ngọn núi như nghiêng hẳn, một khi kết giới vỡ thôn trấn này sẽ tan tác, sinh linh đồ thán.
Mặt Yến Tử Du xám như tro, đem thế nước chia ra đổ ngược xuống dưới chân núi. Thế nhưng con nước như có sức sống, vùng vẫy không chịu khuất phục, như mấy con rồng uốn mình dồn lại phá kết giới.
Trước sức mạnh của đối phương, hai thư đồng bắt đầu ứa máu, mà dòng nước trôi về phía này cũng nhuộm đầy máu tươi.
"Tiếc là sáo của ta đã bị lấy... nếu không.." Dứt lời nôn ra một ngụm máu.
Sắc Nguyệt bị sóng âm ép rơi xuống, tuy được Doãn Minh Hiểu đỡ được nhưng mặt mày tái mét, nôn máu không ngừng, trước ngực có vết âm thương. Sắc Nguyệt rơi thác nước trên cao cũng nghiêng về phía khoảng trống, dốc nước ầm ầm, một mình Yến Tử Du không chống đỡ được ngã xuống ngay sao đó.
Bàn tay Yến Tử Du siết chặt lại, trải qua bao nhiêu khổ luyện vùi dập, thiêu đốt cả xương tủy. Người thổi được Xích Châu trước hết cũng phải chịu được ma khí của nó trấn áp, tập quen với kình lực của sấm sét. Dù nó không hề giáng trực diện xuống họ nhưng một khi dùng nó tấn công, sức mạnh lan ra tứ phía, họ cũng phải chịu áp lực.
Chỉ chờ có thế, nước lập tức công kích kết giới nứt càng lúc càng nhiều vết trầy xước. Nước như những con rồng xanh quấn quanh thân mình lại thành một xoáy nước khổng lồ huých mạnh vào kết giới.
Sắc Nguyệt quỳ trên đất gượng dậy mở to mắt nhìn quái thú của mình bị đối phương nuốt dần, ức đến ứa nước mắt.
Thời gian nặng nề trôi qua, nước vọt lên cao, hai thư đồng cố gượng dậy gia cố kết giới khóe môi còn vương vết máu. Lục Khuynh Tâm, Công Tử Tiếu, Doãn Minh Hiểu bắt đầu truyền linh lực góp phần vá lại kết giới. Dốc toàn bộ linh lực kết hợp với trận pháp chống chọi với mưa nước.
Thanh Hồn cảm thấy hơi mệt mỏi.
Máu thấm ướt ngực Yến Tử Du... cho rằng được hợp sức đi nữa những người ngoài không thể dùng tâm trí phối hợp với khúc phổ như cá bơi dưới nước, chim lượn trên trời được. Chưa kể dù họ có khống chế được đối phương thì biết đưa nước về đâu bây giờ?
Chỉ cần đối phương biến mất không chịu rút nước về, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nước nhấn chìm khắp nơi.
Ai nấy đều thấy bất lực.
Hoàng hôn đỏ tươi đã khuất, âm khí ngày càng hưng thịnh.
Thanh Hồn chợt nghe thấy tiếng tim đập, vồn vã, y cúi đầu nhìn xuống túi thơm bên người.
Vòng tay Tàng Ngư?
Thứ này Thanh Hồn luôn cất trong hộp gỗ khóa lại, lúc lên đi tìm Mộc Linh Giáp không hiểu sao lại muốn mang theo. Vì hình dạng nó hơi đặc biệt y sợ hắn nhìn thấy sẽ để ý, cứ phân vân nên mang theo người hay bỏ trong hành lý. Thanh Hồn đưa tay nắm chặt nó lại, y giữ nó lâu nay vẫn không tìm ra cách sử dụng. Trong tình huống nguy hiểm này nó lại có phản ứng thậm chí còn giải phóng sức mạnh ra bên ngoài, lẽ nào nó đang hiệu lệnh Tàng Ngư?
Thanh Hồn mở nó ta xem, năng lượng của nó bùng lên, theo ánh đỏ chói lòa mà nóng dần, y không thể khống chế sức mạnh của nó, rất nhanh túi thơm kia bốc cháy.
Lục Khuynh Tâm đang căng thẳng đột nhiên cảm thấy Thanh Hồn đã biến mất, hắn không thể buông tay ngoảnh lại nhìn trong khi nước lũ trên đỉnh đầu có thể ập đến bất cứ khi nào.
Luồng sức mạnh trong của vòng tay tương thông với sức mạnh của nước, nước dần chuyển nóng như sôi. Trong lòng y hoảng hốt không biết nên làm gì cho phải, cứ nhìn sắc trời đổi màu, giữa mưa rền sóng dữ ẩn hiện bóng đỏ, nó như hai cái lồng đèn thật lớn nhô ra dưới nước, nó ủi đất đá mà đến.
Công Tử Tiếu nghiến răng: "Mẹ nó... đó là Tàng Ngư?"
Lại một ánh hồng ầm ầm đánh xuống, Tàng Ngư uốn người vẫy đuôi, nước đập vào kết giới đã nứt.
Bên tay lập tức nghe thấy tiếng người khóc, sợ hãi ôm lấy nhau.
Tàng Ngư ngửa đầu rú một tiếng, phun ra một quả cầu lửa ập tới kết giới, đâm thủng một lỗ, nước tràn vào như xối.
"Vỡ rồi, vỡ rồi... !!"
"Không... không, mẹ ơi! Huhu!"
Có người ôm lấy nhau gào khóc, có người hiu quạnh lẻ loi.
Yến Tử Du cắn răng không chịu bỏ cuộc, một luồng ánh sáng xanh dựng lên phát ra âm thanh vù vù dữ tợn.
Quỷ khóc đêm.
Nền trời xối máu tanh.
Người dân trong trấn ré lên một tiếng, mọi âm thanh hoảng hốt đều bị nuốt chửng trong xoáy nước.
Ai nấy đều tổn hao sức lực, bị nước tách ra nhanh chóng, cuốn phăng phăng vào trong xoáy nước. Xoáy nước cực mạnh bạo xé nát mọi thứ, Lục Khuynh Tâm thấy người đau như xé, nơi nơi dần nhiễm máu, Công Tử Tiếu có tạo kết giới bọt nước, vớt người trên nước chui vào. Vớt được người nào hay người đó, lo là bùa này không trụ được lâu, sớm muộn cũng vỡ.
Không thấy Thanh Hồn đâu.
Hình như lần nào nước dâng cũng không thấy y.
Lúc mang Tuệ Sinh ra nhận chủ, nước đột ngột dâng, y cũng biến mất. Lúc này hắn không thể suy nghĩ sâu vào chuyện này được, nhảy lên kiếm gượng hết sức bay một vòng tìm người.
Thanh Hồn ôm một đứa trẻ bò lên mỏm đá cao, nó cứ khóc ré lên đòi mẹ, trong lúc bối rối liền dùng một tảng đá lớn đập lên thứ đang bốc lửa phừng phừng kia. Ánh lửa không giống bình thường gặp nước không chịu tắt mà lan nhanh trên nước, cưỡi gió mà dâng lên. Y đập càng mạnh, nước càng dậy sóng dữ, Tàng Ngư gầm gừ vẫy đuôi dữ dội.
"Ngươi đang làm cái gì?" Người hắn đã lạnh câm, môi tím tái mới gắng sức cưỡi kiếm đi một vòng tìm được người: "Đây là thứ quỷ gì?"
"Đừng hỏi nữa, tìm cách phá nát nó đi."
Hắn hít một hơi, dùng Vũ Đoạn Kình chém nó, tia lửa không ngừng lóe lên. Đến khi thanh kiếm kêu một tiếng keng gãy làm đôi, cái vòng kia cũng đứt, một vài răng nanh vỡ ra nhưng không nát.
Mặt nước nóng như sôi, không ngừng bốc khói mờ. Tàng Ngư gầm lên một tiếng đâm đầu xuống đất phá núi đi xuống dưới chân núi, nước cũng theo đó vừa bốc hơi vừa xuôi theo đường Tàng Ngư bơi mà rút dần. Lục Khuynh Tâm nhìn y bằng ánh mắt không thể nào tin nổi: "Cái đó là gì?"
"Răng Tàng Ngư... hơi nhỏ ta cũng không chắc nó là răng hay xương gì đó của nó."
"Ngươi đã giữ nó bên cạnh sao không mang ra sớm." Hắn chỉ thi thể dưới mặt đất, ánh mắt thì âm u khó tả, cả giận nói: "Ngươi có nhìn thấy bên dưới có gì không hả?"
Hắn như nhớ ra gì đó sắc mặt khó coi hơn: "Thiếu Hạo vội vã đường xa đi lấy cái này, giữa đường không phải bị Phùng Nữ La cướp rồi sao?" Hắn cơ hồ bật cười thành tiếng, một cảm xúc dữ dằn bất giác cuộn trào lên, hắn khó chịu cực kỳ: "Ta quên mất cô ta là đệ tử của ngươi."
Có thể hạ nước dễ dàng như thế, trong nội tâm y phân chia suy nghĩ một lát, Giang Khách đưa nó cho y là có ý gì?
"Sao ngươi không nói gì?"
"Thế người muốn ta nói gì?"
"Không phải ta muốn, mà là ngươi." Lòng hắn thất vọng vô cùng, đau khổ lan ra giữa bầu không khí im lặng tột cùng. Thậm chí nghe được tiếng nước đang thấm dần xuống dưới đất, thấm tới lòng hắn, xuyên thẳng vào tim hắn, hơi thở hắn yếu ớt.
Y day trán: "Cho dù ta có giữ nó cũng không biết cách sử dụng, chuyện này không liên quan đến ta."
"Có phải ngươi biết Tuệ Sinh có vấn đề từ đầu rồi không?"
Thanh Hồn đúng là biết Giang Khách muốn giành Tuệ Sinh, nhưng làm sao biết mọi chuyện ra nông nỗi này? Thậm chí y còn không biết nó có liên quan đến Tàng Ngư. Không hỏi rõ vì Giang Khách sẽ không chịu tiết lộ. Cái vòng tay này y không biết sử dụng, tà khí quá mạnh, lần trước Công Nghi Lăng cầm lên một chút mắt đã đỏ ngầu, y không muốn hắn giữ thứ này bên người.
Với tính khí của hắn sẽ không chịu vứt bỏ... lỡ như ma tính nhiễm sâu, lỡ như hắn cố chấp muốn tìm hiểu cho bằng được... có thể y suy nghĩ quá nhiều, nhưng mà y không thể mạo hiểm.
Không thể..
Một chút do dự này hắn đã nắm rõ: "Trước nay ta luôn nghĩ ngươi giả điên, như hóa ra ngươi bị điên thật." Hắn giận đến sắc mặt tái nhợt, mười ngón tay đông cứng lại: "Có lẽ ngươi cảm thấy những chuyện này không liên quan đến người... đúng vậy, trước giờ những gì ta làm với việc ngươi làm có liên quan gì đến nhau, là ta tự mình kéo ngươi theo mà thôi."Hắn cúi đầu nhặt mấy mẩu xương kia lên: "Nước rút rồi ngươi tự tìm đường về nơi an toàn đi, ta đến chỗ Lưu Trang Chủ xem tình hình."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.