Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 6: Ta Không Biết Gì Hết
AnhChoEmMotDoaQuynh
20/04/2021
Hiếm khi có thời gian tự do, Thanh Hồn tranh thủ đi ra ăn một bát mì lớn, ăn được nửa bát Lăng Như Kiền nặng nề ngồi phịch xuống: "Công tử thật có tâm trạng."
Thanh Hồn cười hề hề: "Chu Nhuận Thành đưa Nhiếp Trạch Phong đi xem xác rồi, những người khác không ai kiên nhẫn với ta. Ta còn không tranh thủ bỏ chạy thì sẽ chán chết, còn phải đi đến nhà họ Lưu nhắn gửi một tiếng để họ yên tâm, nếu không ta làm sao nhận tiền được."
Lăng Như Kiền cười khổ: "Ngọc Trúc không còn, ta cũng chẳng dám quay về nơi đó."
Ánh trăng đã khuyết không còn sáng trong như những ngày trước, ở bàn ăn này có thể nhìn thấy một nửa thân cây bên ngoài. Tán cây thật dài thật rộng xòe ra tứ phía bên trên buộc những sợi chỉ đỏ cùng bùa bình an dùng để cầu nguyện của những đôi tình nhân yêu nhau, đếm không sao xuể. Chuyện án mạng này khiến cái cây này trở thành một thứ xui xẻo, nếu không phải cần tra án e là đã bị đốn đi từ lâu, Thanh Hồn thở dài: "Công tử, cùng đi đi."
Thanh Hồn phe phẩy cái quạt mới của mình, cười nhã nhặn dịu dàng: "Lưu cô nương thật xinh đẹp, rất nhã nhặn dịu dàng đúng là một mỹ nhân, hẳn là cô ấy rất giống mẫu thân mình."
Chân mày Lăng Như Kiền hơi nhíu: "Thanh cô tử nói 'hẳn là' như thế là có ý gì?"
"Công tử phải hiểu hơn ta chứ, Lưu cô nương không hề giống song thân hiện tại của mình, ngược lại rất giống… pho tượng ở trong lòng núi."
Lăng Như Kiền kinh ngạc.
"Ta nghĩ họ muốn Lưu cô nương trước khi thành thân muốn cô ấy đến đó cúng bái mẫu thân mình. Bức tượng đẹp đẽ tinh tế như thế người khắc nó chắc yêu bà ấy lắm."
"Lẽ nào ngươi biết người khắc là ai sao?"
"Còn không phải là Lưu Tam Bảo sao?" Thanh Hồn cười ý vị: "Hai người là cùng một họ mà, chỉ tiếc tình yêu lớn đến mấy cũng không tránh khỏi việc bị nương tử mình sát hại. Không biết dưới hoàng tuyền ông ta có thấy hối hận không?"
Lăng Như Kiền miệng há đến muốn nhét một quả trứng: "Sao ngươi biết ông ấy bị thê tử mình sát hại? Ta nghe nói Lưu phu nhân không hề biết võ công... Dù nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân nhưng với sức lực của bà ấy muốn dùng binh khí bắn chết ông ta không dễ. Nói chi là treo người lên cao? Huống hồ họ là phu thê theo ngươi nói họ còn có một đứa con... "
"Chính vì gần gũi mới dễ ra tay đó, thứ đó cưỡng chế tháo trên tay người sống rất khó, phần thân móc vào đốt xương giữ cho binh khí cứng cáp, tùy theo người làm nó mà khóa chốt tinh vi khó lường. Ta đã nhìn qua xương cốt không hề nơi đó không hề bị tổn hại nào như bị thô bạo rút binh khí ra... dù xương có rơi từ trên cao xuống, nhưng những nơi không cần nối với ống xương khác đều nguyên vẹn. Vậy chỉ có thể là ông ấy tự tháo ra thôi. Nếu ta là Lưu Tam Bảo chuyên giết người cướp của cả đi ngủ cũng không tháo ra đâu. Càng không thể khi ông ta chết rồi mới tháo nó ra, nếu không bắn thêm một mũi tên vào đầu làm gì? Còn việc tại sao bà ấy lại làm như thế... " Thanh Hồn vừa đi vừa nói, ngẩng đầu lên đã đi đến gần nhà họ Lưu: "Vậy phải hỏi xem điều gì khiến bà ta thay lòng? Ví như bà ấy không yêu ông ta, ví như bà ấy có tư tình với người khác. Ông ta yêu bà ấy như vậy dùng vàng ròng đúc tượng, bà ấy nhất định không phải vì tham tiền mà giết người rồi."
Lăng Như Kiền gật gù: "Công tử thật thông minh."
"Không dám, không dám ta cũng chỉ là đoán mà thôi, người giúp bà ấy có thể là người trong mật thất uống rượu."
"Vì hộp phấn đó sao?"
Thanh Hồn gật đầu: "Hộp phấn đó là làm thủ công, hoa trên đó là Trà Mi. Vừa hay bức tượng kia cũng khắc tên Trà Mi bằng chữ thảo rất đẹp, so với bức tượng kia mới hơn rất nhiều, lúc về ta có hỏi thăm thử Lưu Tam Bảo không biết nhiều chữ lắm, viết chữ cũng không đẹp."
"Có thể, do nó là chìa khóa mở cửa nên ông ta mới giữ thôi."
Thanh Hồn không đáp vội, có lẽ bản thân cũng không biết tại sao mình nghĩ như thế. Day trán hồi lâu nói: "Trong không khí còn lưu lại mùi son phấn, đương nhiên không phải là phấn Yên Chi kia mà là phấn hoa nhài, ông ta có thể ở nơi đó uống rượu với ai chứ… đương nhiên ta cũng chỉ đoán thôi."
"Thanh công tử tra án trước giờ chỉ đoán thôi sao?"
"Ta là người học y đương nhiên chỉ khám bệnh, không phải tra án. Có vài chuyện ta cũng không đoán ra, ví như tại sao công tử lại giết Lưu cô nương, tại sao công tử lại muốn giết ta? Vì ta cứ bám lấy công tử hỏi về ngọc bội mà người chẳng thèm mang theo bên người kia, hay vì ta mở cửa mật thất phá vỡ kế hoạch nung vàng của công tử?"
Lăng Như Kiền cả kinh: "Ta không có."
Thanh Hồn đi lại thân cây trên đỉnh đồi ngó về hướng căn nhà tranh họ Lưu, lại day trán: "Khi Lưu cô nương gặp chuyện công tử không hề đến xem thi thể cô ấy mà chạy đến nhà họ Lưu, khiến ta cảm thấy rất kì lạ."
"Công tử đừng đùa nữa lẽ nào ta lại tự mình nhốt chung với mọi người để ngạt thở chết sao?"
"Ta cũng từng nghĩ đến như vậy cho đến khi Lăng công tử muốn giết ta? Buộc dây thừng lên cành cây rồi kéo cong nó âm thầm tròng thòng lọng vào cổ ta, chỉ cần công tử buông tay thân cây sẽ trở về vị trí cũ, đầu ta bị đập vào nó đến giờ vẫn còn đau đây này. Phải bày vẻ như vậy không phải hung thủ muốn mượn tiếng gió che giấu âm thanh bất thường, càng không phải muốn để người khác nghĩ hung thủ là một người thân thủ cao cường ra tay không tiếng động, chẳng qua công tử không có võ công mà thôi."
Không phủ nhận sức tay tốt thật đấy, người y gầy gò nhẹ hơn người thường rất nhiều, bởi vì…
Dây treo cổ của Lưu Ngọc Trúc rất lạ, không phải buộc chặt vào thân cây mà là một mối tròn. Cách đó có một thân cây khác cao hơn, nạn nhân cũng đã chết rồi công tử chỉ cần đem xác trèo lên thân cây cao kia thả mối tròn vào cành cây, thi thể sẽ tự dưng trượt xuống. Sáng hôm đó khi ta hỏi chuyên chưởng quầy từ bên trong nhìn ra chỉ thấy một nửa thân cây mà thôi, lúc ra xem có một cành cây rất lạ, những nhánh cây cứng trên nó đã bị bẻ hết, những nhánh cây mềm tán lá đều bị dập nát. Nói là bị gió quật đập vào đâu đó cũng đúng, mà nói có gì đó trượt quá làm gãy cũng không sai."
Lăng Như Kiền dở khóc dở cười: "Vì ta không có võ công nên bị nghi ngờ sao? Hôm đó trời rất tối ta ôm một cái xác đầy bột lân lên đó lỡ như có người phát hiện thì sao?"
"Sao công tử biết là bột lân?"
Lăng Như Kiền ngắc ngứ: "Người ta nói thi thể phát sáng nên... "
"Phát sáng không nhất định là bột lân, như ta đã nói công tử không hề xem thi thể. Cũng như sao công tử biết vũ khí của Lưu Tam bảo rất khó dùng? Sao người biết được Lưu phu nhân yếu ớt không thể dùng được nó. Trừ phi, người đã sử dụng qua, biết được cơ chế của nó khi sử dụng cần phải dùng sức rất nhiều? Tại sao người không hỏi 'Lưu phu nhân nỡ hi sinh bàn tay của mình để dùng ám khí sao' thứ nhất vì công tử biết bà ta không dùng nó, thứ hai sử dụng nó không nhất thiết phải chặt tay... mà ta nghĩ thân thủ của bà ấy sau khi phu quân chết không tệ."
Thanh Hồn mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng khuyết bạc ẩn ẩn sau mây trời, vầng sáng cũng trở nên ảm đạm thê lương: "Trở lại việc lấp hố trong động, ta đoán cả công tử cũng không biết đường thoát thân, càng không nghĩ đến việc bản thân bị nhốt ở đó. Từ lúc rơi xuống nhìn thấy xác chết trên bàn, công tử trở nên im lặng và đầy đau thương. Ông ta chắc là người thân của người? Ông ta chết vì bị dọa sợ không hề liên quan đến công tử vậy có thể là ai chứ?"
Sắc mặt Lăng Như Kiền khó coi: "Lẽ nào?"
"Không sai, Lưu phu nhân không rõ sống chết cơ mà... không biết là Lưu cô nương biết chuyện tiếp cận người muốn trả thù bị người phát hiện giết chết. Hay là người muốn diệt cỏ tận gốc nên tìm đến cô ấy ra tay, sau đó đến nhà họ Lưu tìm cái gì đó rất quan trọng."
"Ta không giết nàng ấy."
"Có thể... "
"Hả, ngươi tin sao?"
"Thi thể rõ ràng chết thảm nhưng gương mặt thân thể đều không hề có vết tích kinh sợ hay giãy giụa gì, quần áo gọn gàng diễm lệ. Ta từng nghĩ có thể bị đánh thuốc mê rồi mới giết, nhưng mà cô ấy yếu ớt không có võ công. Công tử chỉ cần bất ngờ ra tay thì Lưu cô nương khó mà thoát thân. Còn nữa son môi cô ấy thoa không đều, nữ nhi có ai mà không chăm chút chứ? Một người nào đó đã giúp cô ấy chỉnh trang lại dung mạo quần áo, cho nên ban đầu ta nghĩ đến người nhưng không cho người là hung thủ, chẳng qua đã nhìn thấy thi thể đau lòng nên không muốn nhìn thêm, không nói ra vì có nỗi khổ riêng... muốn âm thầm bắt hung thủ cũng nên."
Lăng Như Kiền càng cảm thấy bị xoay như chong chóng: "Rõ ràng ban đầu ngươi... "
"Lưu phu nhân, người đến rồi sao không ra đây." Không biết từ bao giờ sau lưng Thanh Hồn có thêm một bóng người, vẻ mặt lạnh lùng trống rỗng: "Giờ phải gọi người là Lăng phu nhân nhỉ?"
"Mẫu thân, người... "
"Chắc người không hề muốn con trai mình cưới một nữ nhân thanh lâu nên mới giết Lưu cô nương đúng không? Chắc người cũng không ngờ... ."
"Năm đó sau Lăng Quý bắt con gái ta uy hiếp, nói chỉ cần đưa Ma Vũ Tiễn cho ông ta, ông ta sẽ thả nó ra cũng không làm hại Tam Bảo, hừ! "
Thanh Hồn thở dài: "Ta quên mất dắt theo một đứa bé không dễ dàng gì? Lăng Quý giết huynh đệ đoạt nhi tử là thật, nhưng sau một thời gian bà cũng yêu ông ta rồi. Bà thương yêu Lăng công tử thật lòng nên không muốn cưới Lưu cô nương về, ta đoán lúc bà giết cô ấy là trong đêm tối, xong nhận ra dung mạo cô ấy thì kinh hoàng đau thương? Thù hận bộc phát cả đứa con trai nuôi nấng nhiều năm cũng bị nghi ngờ muốn giết chết. Khi nhìn thấy phụ thân mình bị dọa chết dưới động, công tử càng biết rõ là ai làm."
"Còn Lăng công tử không rõ nguyên cớ quan hệ của mấy người, khi nhìn xác phát hiện gì đó đoán là bà ra tay mới đem thi thể đi treo lên cây để người khác nhanh chóng phát hiện. Thậm chí không thèm xem thi thể lần nào để trong tình huống xấu nhất... "
Lưu phu nhân chợt giơ tay lên, tàn nhẫn: "Chỉ cần giết ngươi thì không cần lo lắng gì nữa."
"Mẫu Thân... "
Mũi tên sắt bị một trường đao đánh gãy, Nhiếp Trạch Phong nhảy từ trên cây xuống chắn trước mặt Thanh Hồn giọng ồm ồm: "Không ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng này."
Thanh Hồn ha hả nói: "Xem ta diễn kịch có đạt không?"
Thật quái lạ, họ chỉ nghi ngờ Lăng Như Kiền vì chuyện Thanh Hồn bị treo cổ thôi. Thanh Hồn nói một câu rất có lí: Lẽ nào ta mở cửa mật thất nên mới bị giết sao?
Chuyện Thanh Hồn mở cửa chỉ có họ biết thôi, người đáng nghi đương nhiên là Lăng Như Kiền. Thêm việc họ theo sát Thanh Hồn vì sợ bị giết người diệt khẩu, trong khi đó Lăng Như Kiền cũng biết được những chuyện trong mật thất lại đi cùng làng cuối xóm không sao hết. Làm sao hung thủ biết rõ Lăng Như Kiền không biết gì mà tha cho chứ? Thà giết lầm còn hơn bỏ sót không phải sao? Cho nên Thành Kính ác ý đòi đem Thanh Hồn làm mồi nhử, lúc đó y còn làm trời làm đất nói bản thân không biết gì sẽ làm bại lộ mọi chuyện, xem đi đây là không biết gì của y đó! Cả việc nhà của người ta từ đời trước cũng bị y moi ra, còn có ý nghi ngờ Lăng Như Kiền từ trước, chả trách một người am hiểu y thuật không thèm đi xem thi thể lần nào.
Trên vai được phủ lên một chiếc áo ấm áp, Lục Khuynh Tâm hơi nghiêng đầu nhìn đôi môi tái nhợt vì lạnh của Thanh Hồn. Giọng nói u buồn phảng phất điều gì đó xa lạ: "Khoác vào đi đừng để bị lạnh."
Lục Khuynh Tâm cảm thấy lời kia không giống những lời nói với y nhưng trong lòng hứng chịu một đợt run rẩy căng thẳng lùi một bước: "Không cần đâu, ta không thấy lạnh còn hơi nóng nữa."
Hắn ngẩn ngơ: "Vì sao nóng?"
vậy
"Thì tại nóng thôi." Lồng ngực có chút bí bách: "Ta không yếu ớt như ... "
Chừng một lúc cảm thấy hơi quái đản, Lục Khuynh Tâm quay đầy nhìn Thành Kính đang gặm táo, hỏi: "Hai người kia đâu rồi."
"Đại ca đã áp giải về rồi. Chỉ còn ta ở đây nhìn hai người thôi."
Thanh Hồn "..."
Lục Khuynh Tâm "..."
Lục Khuynh Tâm nâng mắt chẳng để lộ xấu hổ gì, cũng chẳng thèm để ý Thành Kính đang lén lút chất chồng biết bao nhiêu điều xấu xa không đứng đắn trong đầu, vỗ vai Thanh Hồn: "Về thôi."
Thành Kính hưng phấn kỳ lạ lon ton đi sau lưng hai người họ, nếu Thanh Hồn này không phải người bên cạnh Giang Khách hôm đó, miễn cưỡng có thể chấp nhận hợp tác đôi chút. Thời gian đi về bình thường sẽ cảm thấy nhanh hơn lúc đi, không hiểu sao hôm nay có chút xa xôi. Tâm trạng Thanh Hồn hơi không thoải mái, Lục Khuynh Tâm cúi đầu thấy vải băng thấm ướt hơi lệch, đưa tay muốn chỉnh sửa lại, Thanh Hồn phản ứng nhanh hơn hơi né tránh, lặng lẽ nghe tiếng tim đập vội, tâm trí có chút bối rối chuyển chủ đề: "Nhiếp đại ca đúng là oai phong uy mãnh, lần đầu gặp khiến ta chết khiếp. Không biết lục đệ - người mà như ẩn giữa mây trời không sao nhìn rõ kia dáng vẻ thế nào?"
Lục Khuynh Tâm khựng cánh tay lại, thân thể chao đảo như lạc giữa vực sâu vạn dặm, hơi thở mỏng manh tốn cáo cảm xúc bản thân đang rối loạn, gần như vậy cũng xa xôi như vậy, Thanh Hồn trong mắt đã biến hóa ra xa vạn dặm, vốn dĩ không thể cùng người kia so sánh. Hắn nở nụ cười lạnh: "Công tử hứng thú đến thế sao?"
Hắn cũng tâm tâm niệm niệm về một hình bóng xưa cũ, hầu như thiên hạ này ngoài bọn họ đã không còn ai tò mò về đệ ấy nữa. Những người ngoài kia chưa từng chú tâm đoái hoài làm sao biết đệ ấy là người như thế nào? Câu hỏi của Thanh Hồn đánh thức hắn trở về hiện thực, người trước mặt hắn có thể là người luôn ẩn giấu bản thân dưới lớp ngụy trang sâu đay, lần sau chân chính đối diện có thể là kẻ sống người chết, hắn lướt mắt qua nụ cười nhẹ của y, nhìn sao cũng thấy người này tâm tư thuần khiết dịu dàng thanh sạch, dung mạo mềm mại dưới ánh trăng khuyết bạc cuốn lấy tâm tư người khác lạ lùng: "Sớm thôi, ta sẽ cho ngươi đến gặp đệ ấy."
Thanh Hồn cười hề hề: "Chu Nhuận Thành đưa Nhiếp Trạch Phong đi xem xác rồi, những người khác không ai kiên nhẫn với ta. Ta còn không tranh thủ bỏ chạy thì sẽ chán chết, còn phải đi đến nhà họ Lưu nhắn gửi một tiếng để họ yên tâm, nếu không ta làm sao nhận tiền được."
Lăng Như Kiền cười khổ: "Ngọc Trúc không còn, ta cũng chẳng dám quay về nơi đó."
Ánh trăng đã khuyết không còn sáng trong như những ngày trước, ở bàn ăn này có thể nhìn thấy một nửa thân cây bên ngoài. Tán cây thật dài thật rộng xòe ra tứ phía bên trên buộc những sợi chỉ đỏ cùng bùa bình an dùng để cầu nguyện của những đôi tình nhân yêu nhau, đếm không sao xuể. Chuyện án mạng này khiến cái cây này trở thành một thứ xui xẻo, nếu không phải cần tra án e là đã bị đốn đi từ lâu, Thanh Hồn thở dài: "Công tử, cùng đi đi."
Thanh Hồn phe phẩy cái quạt mới của mình, cười nhã nhặn dịu dàng: "Lưu cô nương thật xinh đẹp, rất nhã nhặn dịu dàng đúng là một mỹ nhân, hẳn là cô ấy rất giống mẫu thân mình."
Chân mày Lăng Như Kiền hơi nhíu: "Thanh cô tử nói 'hẳn là' như thế là có ý gì?"
"Công tử phải hiểu hơn ta chứ, Lưu cô nương không hề giống song thân hiện tại của mình, ngược lại rất giống… pho tượng ở trong lòng núi."
Lăng Như Kiền kinh ngạc.
"Ta nghĩ họ muốn Lưu cô nương trước khi thành thân muốn cô ấy đến đó cúng bái mẫu thân mình. Bức tượng đẹp đẽ tinh tế như thế người khắc nó chắc yêu bà ấy lắm."
"Lẽ nào ngươi biết người khắc là ai sao?"
"Còn không phải là Lưu Tam Bảo sao?" Thanh Hồn cười ý vị: "Hai người là cùng một họ mà, chỉ tiếc tình yêu lớn đến mấy cũng không tránh khỏi việc bị nương tử mình sát hại. Không biết dưới hoàng tuyền ông ta có thấy hối hận không?"
Lăng Như Kiền miệng há đến muốn nhét một quả trứng: "Sao ngươi biết ông ấy bị thê tử mình sát hại? Ta nghe nói Lưu phu nhân không hề biết võ công... Dù nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân nhưng với sức lực của bà ấy muốn dùng binh khí bắn chết ông ta không dễ. Nói chi là treo người lên cao? Huống hồ họ là phu thê theo ngươi nói họ còn có một đứa con... "
"Chính vì gần gũi mới dễ ra tay đó, thứ đó cưỡng chế tháo trên tay người sống rất khó, phần thân móc vào đốt xương giữ cho binh khí cứng cáp, tùy theo người làm nó mà khóa chốt tinh vi khó lường. Ta đã nhìn qua xương cốt không hề nơi đó không hề bị tổn hại nào như bị thô bạo rút binh khí ra... dù xương có rơi từ trên cao xuống, nhưng những nơi không cần nối với ống xương khác đều nguyên vẹn. Vậy chỉ có thể là ông ấy tự tháo ra thôi. Nếu ta là Lưu Tam Bảo chuyên giết người cướp của cả đi ngủ cũng không tháo ra đâu. Càng không thể khi ông ta chết rồi mới tháo nó ra, nếu không bắn thêm một mũi tên vào đầu làm gì? Còn việc tại sao bà ấy lại làm như thế... " Thanh Hồn vừa đi vừa nói, ngẩng đầu lên đã đi đến gần nhà họ Lưu: "Vậy phải hỏi xem điều gì khiến bà ta thay lòng? Ví như bà ấy không yêu ông ta, ví như bà ấy có tư tình với người khác. Ông ta yêu bà ấy như vậy dùng vàng ròng đúc tượng, bà ấy nhất định không phải vì tham tiền mà giết người rồi."
Lăng Như Kiền gật gù: "Công tử thật thông minh."
"Không dám, không dám ta cũng chỉ là đoán mà thôi, người giúp bà ấy có thể là người trong mật thất uống rượu."
"Vì hộp phấn đó sao?"
Thanh Hồn gật đầu: "Hộp phấn đó là làm thủ công, hoa trên đó là Trà Mi. Vừa hay bức tượng kia cũng khắc tên Trà Mi bằng chữ thảo rất đẹp, so với bức tượng kia mới hơn rất nhiều, lúc về ta có hỏi thăm thử Lưu Tam Bảo không biết nhiều chữ lắm, viết chữ cũng không đẹp."
"Có thể, do nó là chìa khóa mở cửa nên ông ta mới giữ thôi."
Thanh Hồn không đáp vội, có lẽ bản thân cũng không biết tại sao mình nghĩ như thế. Day trán hồi lâu nói: "Trong không khí còn lưu lại mùi son phấn, đương nhiên không phải là phấn Yên Chi kia mà là phấn hoa nhài, ông ta có thể ở nơi đó uống rượu với ai chứ… đương nhiên ta cũng chỉ đoán thôi."
"Thanh công tử tra án trước giờ chỉ đoán thôi sao?"
"Ta là người học y đương nhiên chỉ khám bệnh, không phải tra án. Có vài chuyện ta cũng không đoán ra, ví như tại sao công tử lại giết Lưu cô nương, tại sao công tử lại muốn giết ta? Vì ta cứ bám lấy công tử hỏi về ngọc bội mà người chẳng thèm mang theo bên người kia, hay vì ta mở cửa mật thất phá vỡ kế hoạch nung vàng của công tử?"
Lăng Như Kiền cả kinh: "Ta không có."
Thanh Hồn đi lại thân cây trên đỉnh đồi ngó về hướng căn nhà tranh họ Lưu, lại day trán: "Khi Lưu cô nương gặp chuyện công tử không hề đến xem thi thể cô ấy mà chạy đến nhà họ Lưu, khiến ta cảm thấy rất kì lạ."
"Công tử đừng đùa nữa lẽ nào ta lại tự mình nhốt chung với mọi người để ngạt thở chết sao?"
"Ta cũng từng nghĩ đến như vậy cho đến khi Lăng công tử muốn giết ta? Buộc dây thừng lên cành cây rồi kéo cong nó âm thầm tròng thòng lọng vào cổ ta, chỉ cần công tử buông tay thân cây sẽ trở về vị trí cũ, đầu ta bị đập vào nó đến giờ vẫn còn đau đây này. Phải bày vẻ như vậy không phải hung thủ muốn mượn tiếng gió che giấu âm thanh bất thường, càng không phải muốn để người khác nghĩ hung thủ là một người thân thủ cao cường ra tay không tiếng động, chẳng qua công tử không có võ công mà thôi."
Không phủ nhận sức tay tốt thật đấy, người y gầy gò nhẹ hơn người thường rất nhiều, bởi vì…
Dây treo cổ của Lưu Ngọc Trúc rất lạ, không phải buộc chặt vào thân cây mà là một mối tròn. Cách đó có một thân cây khác cao hơn, nạn nhân cũng đã chết rồi công tử chỉ cần đem xác trèo lên thân cây cao kia thả mối tròn vào cành cây, thi thể sẽ tự dưng trượt xuống. Sáng hôm đó khi ta hỏi chuyên chưởng quầy từ bên trong nhìn ra chỉ thấy một nửa thân cây mà thôi, lúc ra xem có một cành cây rất lạ, những nhánh cây cứng trên nó đã bị bẻ hết, những nhánh cây mềm tán lá đều bị dập nát. Nói là bị gió quật đập vào đâu đó cũng đúng, mà nói có gì đó trượt quá làm gãy cũng không sai."
Lăng Như Kiền dở khóc dở cười: "Vì ta không có võ công nên bị nghi ngờ sao? Hôm đó trời rất tối ta ôm một cái xác đầy bột lân lên đó lỡ như có người phát hiện thì sao?"
"Sao công tử biết là bột lân?"
Lăng Như Kiền ngắc ngứ: "Người ta nói thi thể phát sáng nên... "
"Phát sáng không nhất định là bột lân, như ta đã nói công tử không hề xem thi thể. Cũng như sao công tử biết vũ khí của Lưu Tam bảo rất khó dùng? Sao người biết được Lưu phu nhân yếu ớt không thể dùng được nó. Trừ phi, người đã sử dụng qua, biết được cơ chế của nó khi sử dụng cần phải dùng sức rất nhiều? Tại sao người không hỏi 'Lưu phu nhân nỡ hi sinh bàn tay của mình để dùng ám khí sao' thứ nhất vì công tử biết bà ta không dùng nó, thứ hai sử dụng nó không nhất thiết phải chặt tay... mà ta nghĩ thân thủ của bà ấy sau khi phu quân chết không tệ."
Thanh Hồn mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, ánh trăng khuyết bạc ẩn ẩn sau mây trời, vầng sáng cũng trở nên ảm đạm thê lương: "Trở lại việc lấp hố trong động, ta đoán cả công tử cũng không biết đường thoát thân, càng không nghĩ đến việc bản thân bị nhốt ở đó. Từ lúc rơi xuống nhìn thấy xác chết trên bàn, công tử trở nên im lặng và đầy đau thương. Ông ta chắc là người thân của người? Ông ta chết vì bị dọa sợ không hề liên quan đến công tử vậy có thể là ai chứ?"
Sắc mặt Lăng Như Kiền khó coi: "Lẽ nào?"
"Không sai, Lưu phu nhân không rõ sống chết cơ mà... không biết là Lưu cô nương biết chuyện tiếp cận người muốn trả thù bị người phát hiện giết chết. Hay là người muốn diệt cỏ tận gốc nên tìm đến cô ấy ra tay, sau đó đến nhà họ Lưu tìm cái gì đó rất quan trọng."
"Ta không giết nàng ấy."
"Có thể... "
"Hả, ngươi tin sao?"
"Thi thể rõ ràng chết thảm nhưng gương mặt thân thể đều không hề có vết tích kinh sợ hay giãy giụa gì, quần áo gọn gàng diễm lệ. Ta từng nghĩ có thể bị đánh thuốc mê rồi mới giết, nhưng mà cô ấy yếu ớt không có võ công. Công tử chỉ cần bất ngờ ra tay thì Lưu cô nương khó mà thoát thân. Còn nữa son môi cô ấy thoa không đều, nữ nhi có ai mà không chăm chút chứ? Một người nào đó đã giúp cô ấy chỉnh trang lại dung mạo quần áo, cho nên ban đầu ta nghĩ đến người nhưng không cho người là hung thủ, chẳng qua đã nhìn thấy thi thể đau lòng nên không muốn nhìn thêm, không nói ra vì có nỗi khổ riêng... muốn âm thầm bắt hung thủ cũng nên."
Lăng Như Kiền càng cảm thấy bị xoay như chong chóng: "Rõ ràng ban đầu ngươi... "
"Lưu phu nhân, người đến rồi sao không ra đây." Không biết từ bao giờ sau lưng Thanh Hồn có thêm một bóng người, vẻ mặt lạnh lùng trống rỗng: "Giờ phải gọi người là Lăng phu nhân nhỉ?"
"Mẫu thân, người... "
"Chắc người không hề muốn con trai mình cưới một nữ nhân thanh lâu nên mới giết Lưu cô nương đúng không? Chắc người cũng không ngờ... ."
"Năm đó sau Lăng Quý bắt con gái ta uy hiếp, nói chỉ cần đưa Ma Vũ Tiễn cho ông ta, ông ta sẽ thả nó ra cũng không làm hại Tam Bảo, hừ! "
Thanh Hồn thở dài: "Ta quên mất dắt theo một đứa bé không dễ dàng gì? Lăng Quý giết huynh đệ đoạt nhi tử là thật, nhưng sau một thời gian bà cũng yêu ông ta rồi. Bà thương yêu Lăng công tử thật lòng nên không muốn cưới Lưu cô nương về, ta đoán lúc bà giết cô ấy là trong đêm tối, xong nhận ra dung mạo cô ấy thì kinh hoàng đau thương? Thù hận bộc phát cả đứa con trai nuôi nấng nhiều năm cũng bị nghi ngờ muốn giết chết. Khi nhìn thấy phụ thân mình bị dọa chết dưới động, công tử càng biết rõ là ai làm."
"Còn Lăng công tử không rõ nguyên cớ quan hệ của mấy người, khi nhìn xác phát hiện gì đó đoán là bà ra tay mới đem thi thể đi treo lên cây để người khác nhanh chóng phát hiện. Thậm chí không thèm xem thi thể lần nào để trong tình huống xấu nhất... "
Lưu phu nhân chợt giơ tay lên, tàn nhẫn: "Chỉ cần giết ngươi thì không cần lo lắng gì nữa."
"Mẫu Thân... "
Mũi tên sắt bị một trường đao đánh gãy, Nhiếp Trạch Phong nhảy từ trên cây xuống chắn trước mặt Thanh Hồn giọng ồm ồm: "Không ngờ mọi chuyện lại đi theo hướng này."
Thanh Hồn ha hả nói: "Xem ta diễn kịch có đạt không?"
Thật quái lạ, họ chỉ nghi ngờ Lăng Như Kiền vì chuyện Thanh Hồn bị treo cổ thôi. Thanh Hồn nói một câu rất có lí: Lẽ nào ta mở cửa mật thất nên mới bị giết sao?
Chuyện Thanh Hồn mở cửa chỉ có họ biết thôi, người đáng nghi đương nhiên là Lăng Như Kiền. Thêm việc họ theo sát Thanh Hồn vì sợ bị giết người diệt khẩu, trong khi đó Lăng Như Kiền cũng biết được những chuyện trong mật thất lại đi cùng làng cuối xóm không sao hết. Làm sao hung thủ biết rõ Lăng Như Kiền không biết gì mà tha cho chứ? Thà giết lầm còn hơn bỏ sót không phải sao? Cho nên Thành Kính ác ý đòi đem Thanh Hồn làm mồi nhử, lúc đó y còn làm trời làm đất nói bản thân không biết gì sẽ làm bại lộ mọi chuyện, xem đi đây là không biết gì của y đó! Cả việc nhà của người ta từ đời trước cũng bị y moi ra, còn có ý nghi ngờ Lăng Như Kiền từ trước, chả trách một người am hiểu y thuật không thèm đi xem thi thể lần nào.
Trên vai được phủ lên một chiếc áo ấm áp, Lục Khuynh Tâm hơi nghiêng đầu nhìn đôi môi tái nhợt vì lạnh của Thanh Hồn. Giọng nói u buồn phảng phất điều gì đó xa lạ: "Khoác vào đi đừng để bị lạnh."
Lục Khuynh Tâm cảm thấy lời kia không giống những lời nói với y nhưng trong lòng hứng chịu một đợt run rẩy căng thẳng lùi một bước: "Không cần đâu, ta không thấy lạnh còn hơi nóng nữa."
Hắn ngẩn ngơ: "Vì sao nóng?"
vậy
"Thì tại nóng thôi." Lồng ngực có chút bí bách: "Ta không yếu ớt như ... "
Chừng một lúc cảm thấy hơi quái đản, Lục Khuynh Tâm quay đầy nhìn Thành Kính đang gặm táo, hỏi: "Hai người kia đâu rồi."
"Đại ca đã áp giải về rồi. Chỉ còn ta ở đây nhìn hai người thôi."
Thanh Hồn "..."
Lục Khuynh Tâm "..."
Lục Khuynh Tâm nâng mắt chẳng để lộ xấu hổ gì, cũng chẳng thèm để ý Thành Kính đang lén lút chất chồng biết bao nhiêu điều xấu xa không đứng đắn trong đầu, vỗ vai Thanh Hồn: "Về thôi."
Thành Kính hưng phấn kỳ lạ lon ton đi sau lưng hai người họ, nếu Thanh Hồn này không phải người bên cạnh Giang Khách hôm đó, miễn cưỡng có thể chấp nhận hợp tác đôi chút. Thời gian đi về bình thường sẽ cảm thấy nhanh hơn lúc đi, không hiểu sao hôm nay có chút xa xôi. Tâm trạng Thanh Hồn hơi không thoải mái, Lục Khuynh Tâm cúi đầu thấy vải băng thấm ướt hơi lệch, đưa tay muốn chỉnh sửa lại, Thanh Hồn phản ứng nhanh hơn hơi né tránh, lặng lẽ nghe tiếng tim đập vội, tâm trí có chút bối rối chuyển chủ đề: "Nhiếp đại ca đúng là oai phong uy mãnh, lần đầu gặp khiến ta chết khiếp. Không biết lục đệ - người mà như ẩn giữa mây trời không sao nhìn rõ kia dáng vẻ thế nào?"
Lục Khuynh Tâm khựng cánh tay lại, thân thể chao đảo như lạc giữa vực sâu vạn dặm, hơi thở mỏng manh tốn cáo cảm xúc bản thân đang rối loạn, gần như vậy cũng xa xôi như vậy, Thanh Hồn trong mắt đã biến hóa ra xa vạn dặm, vốn dĩ không thể cùng người kia so sánh. Hắn nở nụ cười lạnh: "Công tử hứng thú đến thế sao?"
Hắn cũng tâm tâm niệm niệm về một hình bóng xưa cũ, hầu như thiên hạ này ngoài bọn họ đã không còn ai tò mò về đệ ấy nữa. Những người ngoài kia chưa từng chú tâm đoái hoài làm sao biết đệ ấy là người như thế nào? Câu hỏi của Thanh Hồn đánh thức hắn trở về hiện thực, người trước mặt hắn có thể là người luôn ẩn giấu bản thân dưới lớp ngụy trang sâu đay, lần sau chân chính đối diện có thể là kẻ sống người chết, hắn lướt mắt qua nụ cười nhẹ của y, nhìn sao cũng thấy người này tâm tư thuần khiết dịu dàng thanh sạch, dung mạo mềm mại dưới ánh trăng khuyết bạc cuốn lấy tâm tư người khác lạ lùng: "Sớm thôi, ta sẽ cho ngươi đến gặp đệ ấy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.