Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 157: Trăng Lạnh Bên Hiên, Đâm Xiên Nỗi Nhớ (2)
AnhChoEmMotDoaQuynh
11/04/2022
Đất trời mù mịt.
Không rõ Lục Khuynh Tâm bị trúng tà gì đột nhiên bắt vai Thanh Hồn, cúi đầu hôn lấy y. Làm tình yêu thầm kín nảy nở trong tim bấy lâu lần nữa khuấy động, lộ ra dưới ánh mặt trời. Thanh Hồn đờ đẫn bao nhiêu ngụy trang ngang nhiên sụp đổ.
Nụ hôn đó vô cùng quen thuộc, cũng là thứ mà y vô cùng lưu luyến, không có dịu dàng vuốt ve, mà nhiều hơn mấy phần nóng bỏng mà mãnh liệt. Đầu lưỡi quấn quýt triền miên, mang theo tức giận và phẫn uất tột cùng, gặm nhấm oán hận.
Lồng ngực Thanh Hồn như bị cào một nhát mạnh, nếu người ngoài nhìn vào thấy hai người rõ ràng có tình ý, đôi bên xiết nỗi nhớ nhung sớm muộn gì cũng thành đôi thành cặp.
Ai biết được, đây là ngang trái!
Hình ảnh trong đêm tuyết đẫm máu đó khiến lồng hắn sáng rực, tựa như một tia sét trong bầu trời đêm thức tỉnh hắn. Lần đó Thanh Hồn đã bảo vệ Mỹ Tiếu một mạng, có thể y không thực sự xấu xa hoàn toàn, có một khúc mắc nào đó mà hắn không hề hay biết dẫn đến hiểu lầm giữa họ.
Càng nghĩ lòng hắn càng chấn động, nhớ đến một đêm mưa nơi Xuyên Thục, ngoài sân vô số cánh hoa đỗ quyên lặng lẽ rơi rụng trong màn mưa gió bập bùng, họ ở cạnh nhau cảm thấy ấm áp không gì sánh bằng. Hắn không rõ là thực hay là mơ, phải chăng bản thân bị mê hoặc xâm nhập một luồng ký ức giả dối nào đó, nhưng hiện tại máu nóng của hắn sôi sục không ngớt dâng lên.
Sau bao năm lặn ngụp trong đau thương, hắn chưa từng cảm thấy bản thân thư thái như hôm nay, tựa như thông suốt hết mọi thứ cả người theo đó nhẹ bẫng.
Với khả năng của Thanh Hồn không thể tay với nhị ca, Tuệ Sinh càng không thể chọn y. Suy nghĩ vừa chạm đến, mọi thứ trong bóng tối không còn là ánh sét chớp nhoáng nữa mà đã trở nên rực rỡ chói lòa, bộ dạng của y tựa như ma hóa... có thể là bị kẻ khác làm hại.
Là hắn không bảo vệ tốt y sao?
Là Thanh Hồn đang giận hắn sao? Hắn tự vấn khôn nguôi, nếu thật sự là y làm những người khác sao lại tha cho y chứ? Hẳn là trong lòng họ cũng có nghi vấn. Còn hắn lại chọn cách phũ phàng quên đi...
Thanh Hồn giãy giụa bám lấy tay hắn cấu chặt, y lảo đảo va chạm vào chân hắn.
Là một thanh côn.
Thanh côn của Bạch Diệp hắn vẫn mang theo như một món kỷ vật.
Giấu binh khí dưới chân cũng là một chỗ không tồi.
Thanh Hồn loạng choạng lùi vài bước, ngước mắt nhìn hắn không nói nên lời. Mắt hắn hơi rũ xuống: "Ta nhớ đêm tuyết đó ngươi đã bảo vệ Mỹ Tiếu..."
"Ồ, người nhớ rồi sao?" Môi y khẽ nhếch lên một nụ cười đắc thắng: " Lục công tử người đang cảm động đấy à? Chẳng qua là một mưu kế nho nhỏ mà thôi, bắt cóc tân nương vào ngày thành thân, ngươi không thấy kỳ lạ vì sao ta biết chỗ giam người, còn đến kịp lúc như vậy sao?"
Lục Khuynh Tâm thở hổn hển, cảm giác đau đớn tận xương khiến hắn khiếp đảm đầu óc mù mịt không dám tin. Những lời kia tưởng chừng bình thường không có chút nào là sắc bén đáng sợ, ngữ điệu của y thong dong biết bao, lọt vào tai hắn lại cực kỳ tàn nhẫn.
Đôi mắt đau đáu nhìn Thanh Hồn một chút sự tin tưởng vừa rồi đã bị những lời này giã nát, mọi thứ đều đứt lìa. Hắn lùi dần, lùi dần không rõ vừa rồi mình vừa làm gì, sai lầm, lại sai lầm... Có thứ gì đó trong người hắn đang nổ tung, bọn họ không thể bên nhau, hắn lại có suy nghĩ đáng chê cười này.
Cảm nhận được sát khí của hắn sục sôi dâng trào, y mỉm cười rất nhã nhặn: "Ngươi đang muốn lừa ta như trước kia sao? Ta đâu phải kẻ ngốc để người muốn làm gì thì làm?"
Sẽ không bao giờ để tình yêu của mình bị người khác giẫm đạp nữa.
****
Gió tuyết phủ một vùng cao sơn trắng xoá, Thanh Hồn bắt đầu có cảm giác mùa đông kéo dài hơn biết bao nhiêu.
Càng lên cao trời càng lạnh buốt, bên sườn núi có hai bóng người xiêu quẹo đi sát vào nhau tựa như chẳng bao giờ phân tách. Mũi chân Thanh Hồn nhẹ nhàng chạm vào tuyết, không một tiếng động đi lên: "Người có chắc là nó ở đây không hả?"
Mái tóc của Thanh Hồn mềm mại sượt qua người hắn, phong thái tự do thoải mái không hề bị thứ gì ràng buộc, thoáng một cảm giác phiêu nhiên linh động làm hắn có ảo giác y là một linh hồn trong suốt gió có thể thổi qua. Hắn nhìn Thanh Hồn một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Từ mấy năm về trước ta đã biết Tĩnh Sinh ở trên ngọn núi này rồi."
Thanh Hồn gật gật đầu, trên người khoác áo choàng từ che kín, những ngón tay thon dài cầm một giỏ hoa mai thơm ngát, có chút lơ đãng hỏi: "Sao lúc đó không lấy?"
"Tìm không thấy." Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn mây trời bay che kín lưng chừng núi: "Nơi này từng là một ngọn núi lửa, kiếm rơi vào miệng núi làm tắt hết nham thạch trong một đêm, kể từ đó không tìm thấy kiếm nữa. Khi đại ca lấy được Tuệ Sinh dưới biển, vì đề phòng bọn ta đã lên đây tìm hơn một tháng, cuối cùng thất vọng trở về. Bây giờ Tuệ Sinh ở trong tay Hồng Thiếu Hoài rồi, đành phải quay về núi này tìm thôi."
Thanh Hồn ngưỡng mặt nhìn trời cao: "Lẽ nào trên đời này không ai ngăn được thanh kiếm đó, vũ khí có lợi hại đến đâu cũng do người làm mà ra. Võ công của Hồng Thiếu Hoài đâu phải thiên hạ đệ nhất chứ?"
Lục Khuynh Tâm lại nói thêm: "Vậy ngươi tự mình đối phó hắn cần ta làm gì?"
Tốt lắm, đã biết chặn họng người khác cơ.
Hắn nói thêm: "Nhiếp Hồn Thuật, hắn có thể điều khiển nghe theo ý mình. Nếu một ngày đối đầu trực diện có thể sẽ kéo theo rất nhiều người vô tội. Trước hết phải hủy đi đôi mắt đó của hắn." Lục Khuynh Tâm chỉ lên giữa trán: "Ở đây này."
"Thế mà ta cứ tưởng nằm ở mắt trái của hắn." Khi nói câu này ngữ khí đặc biệt lạnh hơn, bàn tay cầm ô của y như dùng thêm rất nhiều sức nhưng nơi đó vẫn mềm mại nhẵn mịn không gợn lên đường gân nào, thật là một đôi tay đẹp.
Giống tay quỷ.
"Hả?" Lục Khuynh Tâm nhíu mày tự nhiên thấy hơi lung lay: "Sao ngươi biết, ta đã từng kiểm tra mắt của hắn không thấy có vấn đề."
"Ờ... " Giọng điệu của Thanh Hồn có chút mờ ám: "Ngươi kiểm tra lúc nào, ta thích làm việc vào những lúc đêm khuya vắng vẻ hồng tụ thêm hương."
Lục Khuynh Tâm quay phắt người đi về phía trước: "Còn không mau đi nhanh lên, đến khi sói tuyết mò tới không ai nhặt xác ngươi đâu."
Nhìn thoáng qua Thanh Hồn có vẻ như ôn hòa vô hại, mấy ai biết rằng y tâm địa ác độc, y tính kế nhiều như vậy không biết được điều thật sự muốn trong lòng là gì? Nếu như y hận Hồng Thiếu Hoài như thế sao không chọn đứng cùng chiến tuyến với hắn? Lục Khuynh Tâm biết rõ lời Thanh Hồn nói có nhiều sơ hở nhưng chẳng hiểu sao lại không bắt bẻ, rõ ràng trong lòng hắn chất chứa nhiều oán hận không cam lòng lại chẳng thể tay bóp chết y cho xong.
"Ngươi đang nắm giữ điểm yếu của ta." Bàn tay hắn siết chặt lại lộ ra gân xanh ghê rợn: "Hãy giữ mạng mình cho tốt, ta còn phải lấy lại những thứ quý giá từ ngươi."
Thanh Hồn cười cười: "Ta cũng mong người có thể đòi lại." Lời này tựa như thì thầm bên tai mang theo một loại ma thuật cuốn hút.
Lục Khuynh Tâm thấy hơi khó thở bước chân thật nhanh, muốn mau chóng rời khỏi y, chỉ sợ vết thương trong lòng lại rỉ máu. Nụ cười của Thanh Hồn như một sợi tơ lạnh lẽo chui vào tâm hắn, buộc chặt lòng hắn.
Hai người phải đi rất xa mới tìm được nơi nghỉ chân, Thanh Hồn ôm gối bên đống lửa duỗi bàn tay ngắm nghía một bông hoa mai đỏ kết trong hạt thông. Lục Khuynh Tâm ngập ngừng rồi nói: "Xem lại chân ngươi đi, đừng để đến lúc quan trọng lại làm vướng chân ta."
Do đi tuyết quá lâu hai chân y lạnh cóng, bỏng lạnh đến đau rát. Thanh Hồn thu chân lại như thú nhỏ tự bảo vệ mình, nói: "Ta không hiểu hai vị đánh nhau mấy ngày mấy đêm, chết cùng một chỗ mà Tuệ Sinh rơi dưới biển, Tĩnh Sinh trong miệng núi lửa?"
"Ta cũng không biết."
"Ngươi nói xem liệu Tĩnh Sinh có phải bị thiêu thành tro hay không, vì thế mới không tìm được."
"Cái này ta đã từng nghĩ đến... "
Thanh Hồn chợt cảm thấy chuyến đi này thật mờ mịt.
Màn đêm từ từ buông xuống trong hang động dù đốt lửa vẫn lạnh lẽo, Lục Khuynh Tâm huơ tay trước mặt y: "Thanh Hồn, Thanh Hồn."
Thanh Hồn tựa hang đá ánh mắt vô hồn đờ đẫn, như mắt người chết.
Lục Khuynh Tâm tiến lại thật gần muốn tìm hiểu ánh mắt khiến người ta rợn người, tựa như đằng sau đôi mắt này là một người khác đang nhìn về phía hắn. Nhiếp Hồn Thuật?
Quá đỗi tò mò hắn đưa tay muốn chạm mi tâm của y, chạm vào đôi mắt trống rỗng tựa như rất gần lại xa xôi kia. Biết là rất nguy hiểm nhưng sự cám dỗ khiến hắn mê mẩn không chịu được, nửa đời trước của hắn luôn đuổi theo bóng hình của Trạch Dương vẫn chưa từng có ý định tiến một bước, vượt qua mối quan hệ huynh đệ hiện tại của họ.
Hắn luôn thấy giữa mình và Thanh Hồn có một sự ràng buộc sâu sắc, trải qua nhiều cạm bẫy, đau thương hắn chưa từng thả lỏng vậy mà lại dễ dàng bị y lừa.
Một giọt nước tuyết từ trên động nhỏ xuống mu bàn tay hắn, lạnh buốt! Nước tuyết bắn vào mặt y, hắn thấy rõ mí mắt hơi run rẩy.
"Người định làm gì đấy, đánh lén hả?"
Lục Khuynh Tâm hơi nghẹn lại chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy một dãy băng trắng, nhìn vẻ mặt đang cười vui vẻ của y rất khó chịu: "Ta nhớ mắt ngươi từng bị thương."
Hơi thở mềm mại nhẹ nhàng mang theo một mùi hương như ẩn như hiện đã từng ở rất gần hắn, dù không ai nói cho hắn biết, hắn vẫn linh cảm được quan hệ của họ không hề bình thường. Cũng có thể vì thế mà hắn trốn tránh muốn quên đi, không chịu thừa nhận cái chết của nhị ca liên quan đến sự mê muội của hắn: "Mắt là một thứ không dễ chữa, là tôi luyện qua sao, Nhiếp Hồn Thuật? Ngươi nói mắt trái của Hồng Thiếu Hoài có vấn đề." Hắn hơi dừng lại: "Liệu có phải... " ngón tay hắn chạm vào mắt phải của y: "Hắn đổi mắt phải cho ngươi hả?"
Thanh Hồn rất muốn cười một trận lớn: "Người đúng là có những suy luận người thường cưỡi tuấn mã không theo kịp, mắt ta là chữa, không phải thay đâu." Giọng điệu của Thanh Hồn không lạnh lẽo cũng chẳng âm u, chỉ mang theo một sự thần bí mê hoặc khiến người ta muốn tìm hiểu: "Người nghĩ làm sao mà Hồng Thiếu Hoài chịu mạo hiểm đem mắt cho ta?"
"Ai mà biết được ngươi dùng cách gì lừa hắn."
Nụ cười đó rạng rỡ tươi đẹp, rất giống...
Lục Khuynh Tâm không dám tin trong kí ức của hắn, Thanh Hồn từng cười như thế.
Trên đỉnh núi đột nhiên vang lên tiếng động, tiếng rền rĩ không ngừng vang lên tuyết như sóng cuộn từ trên đổ xuống, tựa như nước biển vỗ ầm ầm vào thác nước. Thanh Hồn hít một ngụm khí lạnh: "Không xong rồi, tuyết lở."
Nếu tuyết đổ xuống hang động không sập cũng bị tuyết chặn kín, Lục Khuynh Tâm nhanh chóng lấy lại vẻ trấn định túm lấy Thanh Hồn lên kiếm: "Đi thôi."
Vừa ra khỏi hang động trước mặt liền lóe lên một luồng ánh sáng đen ngòm, trình ngự kiếm cao siêu dẫn đầu tróc nã bọn họ là người lần trước uống say chặn Lục Khuynh Tâm.
Thanh Hồn nhận ra người này, chưa kịp mở miệng Lục Khuynh Tâm đã đảo kiếm lùi lại rất xa, né linh khí kết trong gió tuyết đâm thẳng về phía mình. Phía sau lưng đột nhiên có thêm một cái bóng đen choàng bay phần phật, gương mặt lạnh băng.
Tiêu Tử Nhân và Lương Ngôn.
"Xem ra Hồng Thiếu Hoài theo rất sát chúng ta." Lời này của Thanh Hồn nghe rất kỳ quái: "Không đúng, Hòa Phong Thương bảo các ngươi đến đây sao, có thể tự mình xưng bá một vùng trời lại đi cúi đầu trước kẻ khác, ngu ngốc!"
Tiêu Tử Nhân cười nhạt: "Không cần khích tướng, chuyện ta làm đều có mục đích cả."
"Kể cả việc làm tuyết lở sao? Ngươi không lo lắng hồng nhan tri kỷ của mình đang trốn một góc nào đó bị thương hả?"
Tiêu Tử Nhân không hiểu y nói vậy là có ý gì, cười cười.
Giữa bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng chói lòa, núi tuyết rung chuyển dữ dội, ý cười Tiêu Tử Nhân sâu hơn: "Tuệ Sinh và Tĩnh Sinh là một cặp ngươi không biết sao?"
Lục Khuynh Tâm nghĩ đến một tình huống xấu, Tuệ Sinh đã gọi Tĩnh Sinh thức tỉnh, trở về.
"Một cặp thì đã sao? Từ khi Tuệ Sinh nhập ma chúng đã không còn liên kết với nhau rồi." Thanh Hồn từng giữ qua Tuệ Sinh, chút kiến thức này mà không biết thì thật quá ngu ngốc xấu hổ rồi.
Lục Khuynh Tâm tạo kết giới chắn tuyết, chưa biết thực lực đối phương làm sao nhưng mang theo Thanh Hồn có chút khó khăn.
"Vậy sao, nhưng ngươi đã giết chết truyền nhân của chủ nó, nó sẽ tha cho ngươi sao?" Núi tuyết lở không phải do Tiêu Tử Nhân làm mà là do Tĩnh Sinh ngửi thấy mùi vị của kẻ thù linh tính sôi sục mới thức tỉnh lại. Hắn và Lương Ngôn đến đây định lấy kiếm trước một bước, khi thấy dị tượng đã ngộ ra mọi chuyện.
"Bọn ta không tiếp bọn ngươi lâu đâu, chỉ đến chào hỏi mà thôi, thứ thú vị còn chờ ở phía sau."
Không rõ Lục Khuynh Tâm bị trúng tà gì đột nhiên bắt vai Thanh Hồn, cúi đầu hôn lấy y. Làm tình yêu thầm kín nảy nở trong tim bấy lâu lần nữa khuấy động, lộ ra dưới ánh mặt trời. Thanh Hồn đờ đẫn bao nhiêu ngụy trang ngang nhiên sụp đổ.
Nụ hôn đó vô cùng quen thuộc, cũng là thứ mà y vô cùng lưu luyến, không có dịu dàng vuốt ve, mà nhiều hơn mấy phần nóng bỏng mà mãnh liệt. Đầu lưỡi quấn quýt triền miên, mang theo tức giận và phẫn uất tột cùng, gặm nhấm oán hận.
Lồng ngực Thanh Hồn như bị cào một nhát mạnh, nếu người ngoài nhìn vào thấy hai người rõ ràng có tình ý, đôi bên xiết nỗi nhớ nhung sớm muộn gì cũng thành đôi thành cặp.
Ai biết được, đây là ngang trái!
Hình ảnh trong đêm tuyết đẫm máu đó khiến lồng hắn sáng rực, tựa như một tia sét trong bầu trời đêm thức tỉnh hắn. Lần đó Thanh Hồn đã bảo vệ Mỹ Tiếu một mạng, có thể y không thực sự xấu xa hoàn toàn, có một khúc mắc nào đó mà hắn không hề hay biết dẫn đến hiểu lầm giữa họ.
Càng nghĩ lòng hắn càng chấn động, nhớ đến một đêm mưa nơi Xuyên Thục, ngoài sân vô số cánh hoa đỗ quyên lặng lẽ rơi rụng trong màn mưa gió bập bùng, họ ở cạnh nhau cảm thấy ấm áp không gì sánh bằng. Hắn không rõ là thực hay là mơ, phải chăng bản thân bị mê hoặc xâm nhập một luồng ký ức giả dối nào đó, nhưng hiện tại máu nóng của hắn sôi sục không ngớt dâng lên.
Sau bao năm lặn ngụp trong đau thương, hắn chưa từng cảm thấy bản thân thư thái như hôm nay, tựa như thông suốt hết mọi thứ cả người theo đó nhẹ bẫng.
Với khả năng của Thanh Hồn không thể tay với nhị ca, Tuệ Sinh càng không thể chọn y. Suy nghĩ vừa chạm đến, mọi thứ trong bóng tối không còn là ánh sét chớp nhoáng nữa mà đã trở nên rực rỡ chói lòa, bộ dạng của y tựa như ma hóa... có thể là bị kẻ khác làm hại.
Là hắn không bảo vệ tốt y sao?
Là Thanh Hồn đang giận hắn sao? Hắn tự vấn khôn nguôi, nếu thật sự là y làm những người khác sao lại tha cho y chứ? Hẳn là trong lòng họ cũng có nghi vấn. Còn hắn lại chọn cách phũ phàng quên đi...
Thanh Hồn giãy giụa bám lấy tay hắn cấu chặt, y lảo đảo va chạm vào chân hắn.
Là một thanh côn.
Thanh côn của Bạch Diệp hắn vẫn mang theo như một món kỷ vật.
Giấu binh khí dưới chân cũng là một chỗ không tồi.
Thanh Hồn loạng choạng lùi vài bước, ngước mắt nhìn hắn không nói nên lời. Mắt hắn hơi rũ xuống: "Ta nhớ đêm tuyết đó ngươi đã bảo vệ Mỹ Tiếu..."
"Ồ, người nhớ rồi sao?" Môi y khẽ nhếch lên một nụ cười đắc thắng: " Lục công tử người đang cảm động đấy à? Chẳng qua là một mưu kế nho nhỏ mà thôi, bắt cóc tân nương vào ngày thành thân, ngươi không thấy kỳ lạ vì sao ta biết chỗ giam người, còn đến kịp lúc như vậy sao?"
Lục Khuynh Tâm thở hổn hển, cảm giác đau đớn tận xương khiến hắn khiếp đảm đầu óc mù mịt không dám tin. Những lời kia tưởng chừng bình thường không có chút nào là sắc bén đáng sợ, ngữ điệu của y thong dong biết bao, lọt vào tai hắn lại cực kỳ tàn nhẫn.
Đôi mắt đau đáu nhìn Thanh Hồn một chút sự tin tưởng vừa rồi đã bị những lời này giã nát, mọi thứ đều đứt lìa. Hắn lùi dần, lùi dần không rõ vừa rồi mình vừa làm gì, sai lầm, lại sai lầm... Có thứ gì đó trong người hắn đang nổ tung, bọn họ không thể bên nhau, hắn lại có suy nghĩ đáng chê cười này.
Cảm nhận được sát khí của hắn sục sôi dâng trào, y mỉm cười rất nhã nhặn: "Ngươi đang muốn lừa ta như trước kia sao? Ta đâu phải kẻ ngốc để người muốn làm gì thì làm?"
Sẽ không bao giờ để tình yêu của mình bị người khác giẫm đạp nữa.
****
Gió tuyết phủ một vùng cao sơn trắng xoá, Thanh Hồn bắt đầu có cảm giác mùa đông kéo dài hơn biết bao nhiêu.
Càng lên cao trời càng lạnh buốt, bên sườn núi có hai bóng người xiêu quẹo đi sát vào nhau tựa như chẳng bao giờ phân tách. Mũi chân Thanh Hồn nhẹ nhàng chạm vào tuyết, không một tiếng động đi lên: "Người có chắc là nó ở đây không hả?"
Mái tóc của Thanh Hồn mềm mại sượt qua người hắn, phong thái tự do thoải mái không hề bị thứ gì ràng buộc, thoáng một cảm giác phiêu nhiên linh động làm hắn có ảo giác y là một linh hồn trong suốt gió có thể thổi qua. Hắn nhìn Thanh Hồn một lúc mới chậm rãi lên tiếng: "Từ mấy năm về trước ta đã biết Tĩnh Sinh ở trên ngọn núi này rồi."
Thanh Hồn gật gật đầu, trên người khoác áo choàng từ che kín, những ngón tay thon dài cầm một giỏ hoa mai thơm ngát, có chút lơ đãng hỏi: "Sao lúc đó không lấy?"
"Tìm không thấy." Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn mây trời bay che kín lưng chừng núi: "Nơi này từng là một ngọn núi lửa, kiếm rơi vào miệng núi làm tắt hết nham thạch trong một đêm, kể từ đó không tìm thấy kiếm nữa. Khi đại ca lấy được Tuệ Sinh dưới biển, vì đề phòng bọn ta đã lên đây tìm hơn một tháng, cuối cùng thất vọng trở về. Bây giờ Tuệ Sinh ở trong tay Hồng Thiếu Hoài rồi, đành phải quay về núi này tìm thôi."
Thanh Hồn ngưỡng mặt nhìn trời cao: "Lẽ nào trên đời này không ai ngăn được thanh kiếm đó, vũ khí có lợi hại đến đâu cũng do người làm mà ra. Võ công của Hồng Thiếu Hoài đâu phải thiên hạ đệ nhất chứ?"
Lục Khuynh Tâm lại nói thêm: "Vậy ngươi tự mình đối phó hắn cần ta làm gì?"
Tốt lắm, đã biết chặn họng người khác cơ.
Hắn nói thêm: "Nhiếp Hồn Thuật, hắn có thể điều khiển nghe theo ý mình. Nếu một ngày đối đầu trực diện có thể sẽ kéo theo rất nhiều người vô tội. Trước hết phải hủy đi đôi mắt đó của hắn." Lục Khuynh Tâm chỉ lên giữa trán: "Ở đây này."
"Thế mà ta cứ tưởng nằm ở mắt trái của hắn." Khi nói câu này ngữ khí đặc biệt lạnh hơn, bàn tay cầm ô của y như dùng thêm rất nhiều sức nhưng nơi đó vẫn mềm mại nhẵn mịn không gợn lên đường gân nào, thật là một đôi tay đẹp.
Giống tay quỷ.
"Hả?" Lục Khuynh Tâm nhíu mày tự nhiên thấy hơi lung lay: "Sao ngươi biết, ta đã từng kiểm tra mắt của hắn không thấy có vấn đề."
"Ờ... " Giọng điệu của Thanh Hồn có chút mờ ám: "Ngươi kiểm tra lúc nào, ta thích làm việc vào những lúc đêm khuya vắng vẻ hồng tụ thêm hương."
Lục Khuynh Tâm quay phắt người đi về phía trước: "Còn không mau đi nhanh lên, đến khi sói tuyết mò tới không ai nhặt xác ngươi đâu."
Nhìn thoáng qua Thanh Hồn có vẻ như ôn hòa vô hại, mấy ai biết rằng y tâm địa ác độc, y tính kế nhiều như vậy không biết được điều thật sự muốn trong lòng là gì? Nếu như y hận Hồng Thiếu Hoài như thế sao không chọn đứng cùng chiến tuyến với hắn? Lục Khuynh Tâm biết rõ lời Thanh Hồn nói có nhiều sơ hở nhưng chẳng hiểu sao lại không bắt bẻ, rõ ràng trong lòng hắn chất chứa nhiều oán hận không cam lòng lại chẳng thể tay bóp chết y cho xong.
"Ngươi đang nắm giữ điểm yếu của ta." Bàn tay hắn siết chặt lại lộ ra gân xanh ghê rợn: "Hãy giữ mạng mình cho tốt, ta còn phải lấy lại những thứ quý giá từ ngươi."
Thanh Hồn cười cười: "Ta cũng mong người có thể đòi lại." Lời này tựa như thì thầm bên tai mang theo một loại ma thuật cuốn hút.
Lục Khuynh Tâm thấy hơi khó thở bước chân thật nhanh, muốn mau chóng rời khỏi y, chỉ sợ vết thương trong lòng lại rỉ máu. Nụ cười của Thanh Hồn như một sợi tơ lạnh lẽo chui vào tâm hắn, buộc chặt lòng hắn.
Hai người phải đi rất xa mới tìm được nơi nghỉ chân, Thanh Hồn ôm gối bên đống lửa duỗi bàn tay ngắm nghía một bông hoa mai đỏ kết trong hạt thông. Lục Khuynh Tâm ngập ngừng rồi nói: "Xem lại chân ngươi đi, đừng để đến lúc quan trọng lại làm vướng chân ta."
Do đi tuyết quá lâu hai chân y lạnh cóng, bỏng lạnh đến đau rát. Thanh Hồn thu chân lại như thú nhỏ tự bảo vệ mình, nói: "Ta không hiểu hai vị đánh nhau mấy ngày mấy đêm, chết cùng một chỗ mà Tuệ Sinh rơi dưới biển, Tĩnh Sinh trong miệng núi lửa?"
"Ta cũng không biết."
"Ngươi nói xem liệu Tĩnh Sinh có phải bị thiêu thành tro hay không, vì thế mới không tìm được."
"Cái này ta đã từng nghĩ đến... "
Thanh Hồn chợt cảm thấy chuyến đi này thật mờ mịt.
Màn đêm từ từ buông xuống trong hang động dù đốt lửa vẫn lạnh lẽo, Lục Khuynh Tâm huơ tay trước mặt y: "Thanh Hồn, Thanh Hồn."
Thanh Hồn tựa hang đá ánh mắt vô hồn đờ đẫn, như mắt người chết.
Lục Khuynh Tâm tiến lại thật gần muốn tìm hiểu ánh mắt khiến người ta rợn người, tựa như đằng sau đôi mắt này là một người khác đang nhìn về phía hắn. Nhiếp Hồn Thuật?
Quá đỗi tò mò hắn đưa tay muốn chạm mi tâm của y, chạm vào đôi mắt trống rỗng tựa như rất gần lại xa xôi kia. Biết là rất nguy hiểm nhưng sự cám dỗ khiến hắn mê mẩn không chịu được, nửa đời trước của hắn luôn đuổi theo bóng hình của Trạch Dương vẫn chưa từng có ý định tiến một bước, vượt qua mối quan hệ huynh đệ hiện tại của họ.
Hắn luôn thấy giữa mình và Thanh Hồn có một sự ràng buộc sâu sắc, trải qua nhiều cạm bẫy, đau thương hắn chưa từng thả lỏng vậy mà lại dễ dàng bị y lừa.
Một giọt nước tuyết từ trên động nhỏ xuống mu bàn tay hắn, lạnh buốt! Nước tuyết bắn vào mặt y, hắn thấy rõ mí mắt hơi run rẩy.
"Người định làm gì đấy, đánh lén hả?"
Lục Khuynh Tâm hơi nghẹn lại chỉ trong khoảnh khắc nhìn thấy một dãy băng trắng, nhìn vẻ mặt đang cười vui vẻ của y rất khó chịu: "Ta nhớ mắt ngươi từng bị thương."
Hơi thở mềm mại nhẹ nhàng mang theo một mùi hương như ẩn như hiện đã từng ở rất gần hắn, dù không ai nói cho hắn biết, hắn vẫn linh cảm được quan hệ của họ không hề bình thường. Cũng có thể vì thế mà hắn trốn tránh muốn quên đi, không chịu thừa nhận cái chết của nhị ca liên quan đến sự mê muội của hắn: "Mắt là một thứ không dễ chữa, là tôi luyện qua sao, Nhiếp Hồn Thuật? Ngươi nói mắt trái của Hồng Thiếu Hoài có vấn đề." Hắn hơi dừng lại: "Liệu có phải... " ngón tay hắn chạm vào mắt phải của y: "Hắn đổi mắt phải cho ngươi hả?"
Thanh Hồn rất muốn cười một trận lớn: "Người đúng là có những suy luận người thường cưỡi tuấn mã không theo kịp, mắt ta là chữa, không phải thay đâu." Giọng điệu của Thanh Hồn không lạnh lẽo cũng chẳng âm u, chỉ mang theo một sự thần bí mê hoặc khiến người ta muốn tìm hiểu: "Người nghĩ làm sao mà Hồng Thiếu Hoài chịu mạo hiểm đem mắt cho ta?"
"Ai mà biết được ngươi dùng cách gì lừa hắn."
Nụ cười đó rạng rỡ tươi đẹp, rất giống...
Lục Khuynh Tâm không dám tin trong kí ức của hắn, Thanh Hồn từng cười như thế.
Trên đỉnh núi đột nhiên vang lên tiếng động, tiếng rền rĩ không ngừng vang lên tuyết như sóng cuộn từ trên đổ xuống, tựa như nước biển vỗ ầm ầm vào thác nước. Thanh Hồn hít một ngụm khí lạnh: "Không xong rồi, tuyết lở."
Nếu tuyết đổ xuống hang động không sập cũng bị tuyết chặn kín, Lục Khuynh Tâm nhanh chóng lấy lại vẻ trấn định túm lấy Thanh Hồn lên kiếm: "Đi thôi."
Vừa ra khỏi hang động trước mặt liền lóe lên một luồng ánh sáng đen ngòm, trình ngự kiếm cao siêu dẫn đầu tróc nã bọn họ là người lần trước uống say chặn Lục Khuynh Tâm.
Thanh Hồn nhận ra người này, chưa kịp mở miệng Lục Khuynh Tâm đã đảo kiếm lùi lại rất xa, né linh khí kết trong gió tuyết đâm thẳng về phía mình. Phía sau lưng đột nhiên có thêm một cái bóng đen choàng bay phần phật, gương mặt lạnh băng.
Tiêu Tử Nhân và Lương Ngôn.
"Xem ra Hồng Thiếu Hoài theo rất sát chúng ta." Lời này của Thanh Hồn nghe rất kỳ quái: "Không đúng, Hòa Phong Thương bảo các ngươi đến đây sao, có thể tự mình xưng bá một vùng trời lại đi cúi đầu trước kẻ khác, ngu ngốc!"
Tiêu Tử Nhân cười nhạt: "Không cần khích tướng, chuyện ta làm đều có mục đích cả."
"Kể cả việc làm tuyết lở sao? Ngươi không lo lắng hồng nhan tri kỷ của mình đang trốn một góc nào đó bị thương hả?"
Tiêu Tử Nhân không hiểu y nói vậy là có ý gì, cười cười.
Giữa bầu trời đêm đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng chói lòa, núi tuyết rung chuyển dữ dội, ý cười Tiêu Tử Nhân sâu hơn: "Tuệ Sinh và Tĩnh Sinh là một cặp ngươi không biết sao?"
Lục Khuynh Tâm nghĩ đến một tình huống xấu, Tuệ Sinh đã gọi Tĩnh Sinh thức tỉnh, trở về.
"Một cặp thì đã sao? Từ khi Tuệ Sinh nhập ma chúng đã không còn liên kết với nhau rồi." Thanh Hồn từng giữ qua Tuệ Sinh, chút kiến thức này mà không biết thì thật quá ngu ngốc xấu hổ rồi.
Lục Khuynh Tâm tạo kết giới chắn tuyết, chưa biết thực lực đối phương làm sao nhưng mang theo Thanh Hồn có chút khó khăn.
"Vậy sao, nhưng ngươi đã giết chết truyền nhân của chủ nó, nó sẽ tha cho ngươi sao?" Núi tuyết lở không phải do Tiêu Tử Nhân làm mà là do Tĩnh Sinh ngửi thấy mùi vị của kẻ thù linh tính sôi sục mới thức tỉnh lại. Hắn và Lương Ngôn đến đây định lấy kiếm trước một bước, khi thấy dị tượng đã ngộ ra mọi chuyện.
"Bọn ta không tiếp bọn ngươi lâu đâu, chỉ đến chào hỏi mà thôi, thứ thú vị còn chờ ở phía sau."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.