Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 136: Trời Trở Lạnh, Đêm Dài Đằng Đẵng Khóc Đưa Tang (1)
AnhChoEmMotDoaQuynh
12/06/2021
"Hồng Thiếu Hoài chỉ giỏi dựa vào nữ nhân mà thôi." Đây là câu đầu tiên khi Hòa Phong Thương gặp Dư Dung đã nói.
Nàng nhìn hắn cảm thấy gương mặt này lúc ôn hòa trên người áo trắng đơn giản tướng mạo phi phàm, đứng dưới ánh trăng vẻ dịu dàng làm thiên hạ điên đảo.
Nhưng cũng có lúc hắn thô bạo đáng sợ, Hồng Thiếu Hoài nói mình không quản nổi y nhưng luôn tán thưởng y.
Giống như tán thưởng Thanh Hồn.
Không hiểu sao Hồng Thiếu Hoài cứ đau đầu với Thanh Hồn, nàng không hiểu, cứ như chuyện gì y cũng tham dự phá đám hắn nên hắn thấy y là cái gai trong mắt? Nàng thấy tên đó chẳng có gì lợi hại cả. Cũng chỉ là một tên trắng trẻo thơm phức thôi... hay là Hồng Thiếu Hoài thích những kiểu như thế, tự ngược bản thân mình.
Nhưng y khá giống nàng, điều này khiến nàng sờ sợ, lỡ như một ngày nào bị bóp chết thì sao?
Nàng ở đây không lâu nhưng vẫn biết được vài bí mật nho nhỏ.
Ví như, Hồng Thiếu Hoài và Lục Khuynh Tâm là bạn bè cùng lớn lên. Sau đó Hồng Thiếu Hoài đột ngột trở mặt không rõ nguyên nhân giết chết Nhiếp Trạch Dương, còn giết trước mặt bạn cũ. Hắn luôn bị Trung Nghĩa Đường đuổi giết trả thù.
Ví như, Nhiếp Mỹ Tiếu và Hồng Thiếu Hoài từng có thời gian thân mật, họ sắp thành thân cả sính lễ cũng đã chuẩn bị xong.
Còn có, dù lần đó hắn hại Nhiếp Trạch Dương thê thảm, có thể là chiến thắng vang dội. Là dấu ấn đáng tự hào của những kẻ làm việc ác nhưng lại không cho ai nhắc đến người đã chết kia trước mặt mình.
Có thể vì Nhiếp Trạch Dương đã vạch trần vở kịch của hắn quá sớm.
Dù thế, hắn không phải đã thắng rất hoành tráng sao?
Hồng Thiếu Hoài từng là đệ tử nổi trội ở Phác Thiếu Sư đường tương lai rộng mở nhưng hắn lại nhập ma, ở một nơi xung quanh lặng ngắt như tờ thế này. Mỗi lần nàng bước vào đều có cảm giác sợ hãi, cảnh vật xung quanh đều nhẹ nhàng chuyển động cười với mình.
Ớn lạnh trong nàng mạnh mẽ nổi lên.
Hòa Phong Thương cứ nhìn nàng ta đang đứng ngây ngốc, lại nhớ đến hôm đó cô ta tiếng gần hồ Thủy Linh khiến mặt nước phản ứng dữ dội, nhưng mà theo hắn biết. Thanh Hồn chỉ có một tiểu đệ là Thanh Hải thôi... à còn có Liễu Nguyên Hồng cùng cha khác mẹ.
Làm gì có muội muội hay tỷ tỷ?
Hắn luôn nghĩ Hồng Thiếu Hoài vô dụng không biết gì nhưng thật ra hắn đã biết Thanh Hải là ai từ lâu rồi, có thể nhẫn nhịn đến hôm nay đúng là làm người ta nhìn bằng ánh mắt khác.
***
Hôm qua không bắt được người khiến Bạch Diệp hết sức tiếc hận.
Lần trước Khang Song Song bị tấn công ngay trong phủ, Nhiếp Trạch Phong đã thay đổi toàn bộ kết giới trận pháp bên trong phủ. Người ngoài sao có thể xông vào phủ không một chút tổn hại?
Lục Khuynh Tâm nói trong phủ có thể có nội gián, nhưng nếu như vậy sao đợi đến lúc này mới ra tay? Lại nói cái vị khách họ Nhạc kia ở trong phủ đến nay hắn còn chưa có dịp gặp mặt, có vẻ với Thanh Hồn rất thân thiết, mà Công Nghi Lăng là người vừa nhìn qua đã có tình cảm.
Không có gì để nghi ngờ họ.
Trong mưa lớn Quỳ Phủ chìm trong cảnh tượng đầm rồng hang hổ, mưa như xé đất đai thành mảnh vụn, bọt nước cứ nhấp nhô vỡ rồi lại hình thành. Công Nghi Lăng che mưa giẫm lên từng thềm đá đi thăm mộ mẫu thân.
Hắn đi một mình.
Bên dưới bia đá là xương cốt của mẫu thân hắn, một người mà hắn chẳng có một ngày thân thiết gần gũi. Nhưng hai tiếng mẫu thân vẫn mang một cảm xúc ràng buộc mãnh liệt.
Hắn thích hàn mai trong tuyết.
Không biết mẫu thân có trong một đêm gió tuyết, đứng dưới trăng ngắm nhìn hoa hé nở.
Nơi này không phải lăng mộ đứng tên Công Nghi phủ.
Đã lâu hắn không về, hàn mai trong phủ có ai chăm sóc không? Gốc cây phượng hoàng treo xích đu đến mùa có còn nở rộ? Bên cây cầu trắng bắt qua hồ đại ca có đứng trầm ngâm?
Đã lâu hắn không về nhà...
Đã lâu...
Mưa rơi lạnh giá.
Bia mộ che mái đình trắng thấp thoáng ẩn trong những thân cây, mưa gió che phủ, cảnh vật đìu hiu. Hắn trồng toàn cây xanh không nở hoa như tùng bách, bởi hoa thì có mùa, còn lá xanh thì bốn mùa đều xanh.
Lạnh.
Hắn đến đây chỉ có một mình.
Mọi thứ đều ảm đạm.
Hắn đưa tay vuốt ve những nét chữ trên bia mộ, lạnh, thật lạnh. Bóng hắn mơ hồ trước bia mộ, trán chạm nhẹ lên bia mộ, ở trong mưa tầm tã tạt tới một mình cô đơn lẻ bóng.
Môi hắn phát xanh, tê dại chậm rãi lan ra.
Xa xa có người đang nhìn về phía Công Nghi Lăng đang quỳ.
Giang Khách cũng nhìn về phía đó: "Người đã làm gì bên dưới bia mộ?"
"Là mê chướng, ta với Công Nghi Lăng từng đụng độ linh khí hắn vận hành thế nào ta hiểu rất rõ, hắn còn là kẻ có bệnh từ nhỏ sức khỏe rất yếu, một khi thương tâm càng dễ bị nhiễm độc hơn."
"Nhưng, Thanh Hồn không phải là đại phu quèn, y thật sự rất giỏi." Giang Khách lo lắng: "Tuy sức khỏe Công Nghi Lăng yếu thật nhưng bệnh đã chữa khỏi được tám phần rồi, thêm vào nội công của hắn rất thâm hậu nếu như ép độc ra được thì sao?"
"Ta biết chứ... " Hòa Phong Thương nhìn qua màn mưa lạnh buốt, bóng người trước mộ kia thật mờ: "Trước đó hắn đã bị rắn độc cắn, Thanh Hồn chắc không nói cho hắn biết thứ độc này cực kỳ khó chữa. Ta không muốn Công Nghi Lăng chết sớm như vậy... vẫn cần hắn kiềm chế một số người."
Giang Khách vẫn còn nghi ngại: "Tại sao người không ra tay với Thanh Hải chứ? Không phải y trúng độc càng khiến người ta rối loạn hơn sao?"
"Đó là chuyện của ta, Thanh Hồn muốn chữa độc phải đưa người đến núi Tuyết Hoàng tìm thuốc, ta chỉ cần y rời đi thôi."
****
Lúc Thanh Hồn về phòng đã thấy bên trong dị thường, mùi thảo dược đắng còn nhiều hơn mấy ngày trước, Công Nghi Lăng mặt tái nhợt nhắm nghiền hai mắt, mặt trắng bệch có chút xanh xao.
Diệu Huyền không thấy đâu.
Không khí trì trệ khiến y thấy mệt mỏi thay.
Công Nghi Lăng như đang gặp phải ác mộng.
Hắn mơ thấy năm tháng mịt mù cũng vỡ vụn, mộng cảnh và hư ảo, năm tháng đảo lộn lên hết.
Màn mưa xối xả hắn nhìn bóng người chậm rãi bước về phía mình, không đúng, là chậm rãi bước vào cuộc đời của hắn.
Không hiểu sao hắn thấy đau thương, hắn rất vui vì đã gặp y, trong những năm tháng thiếu niên thời còn hăng hái hắn luôn tranh đấu vì những điều hắn không hiểu rõ, đắm chìm trong náo nhiệt ca tụng mà vẫn cô đơn. Hắn gặp được y, đột nhiên muốn cùng y sống một cuộc đời bình lặng, lắng nghe năm tháng chậm rãi xoay vần.
Nhưng trong lòng Diệu Huyền, hắn không quan trọng như vậy.
Hắn lại cô đơn, và hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận sự cô đơn này.
Diệu Huyền quay trở về phòng, trước khi Thanh Hồn từ Thiên La trở về tóc Diệu Huyền đã trở về như cũ. Thương thế cũng cố tình che giấu, nhìn qua không có gì bất thường. Thế mà lúc này lại lộ ra chút mệt mỏi lo lắng.
"Hắn làm sao thế?"
"Không biết đi đâu trở về độc càng nặng." Diệu Huyền nhíu chặt mày, chuyện Công Nghi Lăng giấu y chuyện Thanh Hồn bị bắt cóc đã khiến Diệu Huyền rất không vui. Chẳng qua người đang bị thương y mới nhẫn nhịn một cỗ tức giận bên trong.
Giờ lại lết thân tàn về.
"Lần trước ca sao bị thương còn chưa chịu nói... có phải Hồng Thiếu Hoài không?"
"Là Hòa Phong Thương." Trên người Diệu Huyền có vết thương hệt như trên cổ Công Nghi Lăng, nó nằm gần tim y không sâu lắm, người này chỉ muốn lấy máu của y.
Thanh Hồn biết hắn muốn làm gì.
"Ca đã gặp gương mặt thật của Hòa Phong Thương chưa?"
"Hắn có chín gương mặt, đệ muốn hỏi gương mặt nào?"
Không phải nói là gương mặt thật sao? Nói vậy là cả Diệu Huyền cũng không biết. Thanh Hồn thở dài: "Sao Hồng Thiếu Hoài có thể chiêu dụ được Hòa Phong Thương chứ?"
Diệu Huyền ngồi xuống giường bắt mạch: "Tại vì Hòa Phong Thương có một vướng bận, có dục vọng, có người mình thương. Con người mà va phải mấy thứ đó đều trở nên vô dụng."
Thanh Hồn nghe thế hơi thấy buồn cười: "Đại sư à, trong lòng người không có chút thất tình lục dục nào sao?"
"Không phải có đệ sao?"
Thanh Hồn hơi mất tự nhiên: "Đúng vậy..."
"Ngày mai ta phải đến núi Tuyết Hoàng một chuyến tìm thuốc. Nếu không đến khi độc lan đến tim linh khí chạy loạn khiến hắn nổ tung, ta lại tốn tiền mua quan tài cho hắn."
Chợt nhớ gì đó, Thanh Hồn nói: "Đúng rồi, Chu Nhuận Thành tìm ra một số manh mối, có kẻ trồng Mê Nhược để nuôi hoạt tử thi."
"Ừ, chứ không thì trồng hoa trên xác chết để làm cảnh à? Thứ họ muốn là bắt cầu cho quỷ về nhân gian, là oán khí tụ trong người chết không phải mấy bông hoa kia. Sau khi hấp thụ đủ thi thể cũng tan thành bột phấn, thây khô mà họ mang về vẫn chưa đến đến giai đoạn cuối hoa đã bị cắt, cho nên mới giữ được đến ngày hôm nay."
"Ca biết rồi sao không nói cho đệ biết sớm."
"Những chuyện này đừng xen vào quá nhiều, không phải chuyện của chúng ta." Diệu Huyền nói rồi lấy kim châm ra dùng, Thanh Hồn biết ý im lặng ngồi một bên.
Bắt cầu cho quỷ hồn...
Bắt cầu cho quỷ...
Mấy chữ này đè lên người y như một thứ gông xiềng.
Thanh Hồn mở to mắt nhìn về nơi loang lổ kí ức, thấy được sắc hoa đỏ như máu, nhìn hoa mềm mại như tình, sắc hoa ấm áp biết bao nhưng chạm vào liền đau buốt. Hơi nhắm mắt lại cảm nhận mọi thứ đang dần phẳng lặng, u hoài xa xưa làm sao.
****
Mưa liên miên mấy ngày trời.
Diệu Huyền đi được mấy ngày rồi nhẩm tính thời gian chắc vừa qua sông Thủy Bình, mưa gió thế này đường đi có thuận lợi hay không?
"Nè, ngươi có nghe ta nói gì không?"
"Đang nói cái gì?"
"Ta nói nơi chúng ta bị hạ thuốc không phải hắc điếm, không phải... .khụ khụ.. thuốc mê bình thường mà là thứ lần trước hạ lên người Lưu Trang Chủ."
Thanh Hồn cau mày: "Nếu thế sao lại thả chúng ta ra dễ dàng? Người đã loại hết độc ra khỏi người chưa đấy?
Hắn cười lạnh: "Ngươi còn biết quan tâm ta sao? Vừa về đã chạy đi chăm Công Nghi Lăng, hắn vừa đi là hồn phách ngươi trên mây luôn."
Thanh Hồn phiền hà nở nụ cười: "Người làm ơn nói chuyện chính đi, nhắc đến Lưu Trang Chủ mới nhớ, Phó Quân Mệnh sao rồi? Cả Lâu Ngọc Oánh nữa."
"Không ai nói cho Phó Quân Mệnh biết cả, đây là do người trong cuộc quyết định chúng ta không thể nói gì hơn. Còn Lâu Ngọc Oánh vẫn khá tốt, mấy ngày trước ta còn nghe loáng thoáng phu thê họ đi đến Ngũ Phương Đài tham gia nghị sự, cũng hòa thuận lắm."
Chuyện cũ luôn khiến người ta chạnh lòng.
"Không biết là chuyện tốt."
Thanh Hồn vừa dứt lời đột nhiên có thứ gì đó bay vút ra ngoài, xuyên thủng tầng mây, lao về phía thật xa xôi.
Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một ánh xanh lam thoắt cái biến mất.
"Thứ đó, là Tuệ Sinh đúng không?"
Vừa rồi lướt qua là hơi thở thuần triệt của ma đạo, khiến người ta toàn thân phát run.
"Ai có thể gọi Tuệ Sinh ra chứ?"
"Nếu Tuệ Sinh bị gọi đi, e là đại hồng thủy sắp đến." Hắn tự mình lắc đầu: "Sao có thể liên tiếp dâng nước lên được chứ, kẻ này có phải người không đây?"
Mấy ngày tiếp theo họ đều chong đèn nghĩ cách, trước hết là để Thiếu Hạo đến chỗ Quyết Lung nhờ giúp đỡ, nếu Quyết Lung đồng ý thì may ra người ở Mộc Linh mới cho họ mượn Mộc Linh Giáp chống lũ. Nỗi đau đã qua, mong họ sẽ vì đại cuộc mà gật đầu.
Thanh Hồn cầm ô đợi hắn bước ra.
Da thịt dưới ánh trăng có chút lạnh lẽo.
Trong mắt hắn tan ra chút ấm áp dễ chịu vội chạy đến, ôm người hôn một lúc lâu, cơ thể cũng hơi ấm lên, khẽ cười: "Ngoài trời mưa lạnh, e là sắp có tuyết ngươi đứng đây làm gì?" Hắn đưa tay cọ cọ má y thấy nóng hổi.
Hai người trở về phòng, gần đây y cứ liên tục mộng mị nhớ đến sự phóng khoáng của người nào đó trên lưng ngựa, là mặt trời sáng chói trên thảo nguyên bát ngát, hoặc là sự tự do mà y đeo đuổi.
Y còn nhớ, biển máu mưa tên, tháng ngày tướt đoạt, nụ cười rạng rỡ hôm nay y có là đổi bằng sự lạnh giá và chết đi của người khác.
Y cũng nhớ về chính mình của ngày xưa, tưởng rằng mình cả đời này đều giữ bản thân thanh sạch, nhưng không phải chính y cũng đang vùng vẫy trong tội lỗi. Y không lừa hắn, có một người đã chết cướp hết tất cả hy vọng của y...
Thật sự đã chết rồi.
Không phải một mà là hai.
Y đã đứng bên bờ vực rồi.
Thanh Hồn rót cho hắn một tách trà ấm.
Hắn nhận tách trà uống cạn xua đi cái lạnh, dụi đầu vào người y: "Đông đến, mai sắp nở rồi."
Họ đều mong mùa hoa đến.
"Tam ca, tam ca, tam" Là giọng của Thành Kính người còn chưa tới giọng đã vang lên.
"Có chuyện gì?"
"Phù chú của đệ quanh tháp Hoài Cổ có phản ứng, nhị ca đã và mọi người đi trước rồi." Trận pháp phong bế bên ngoài tuy kiên cố nhưng mà so với sức mạnh của Tàng Ngư không đáng so sánh: "Còn có,... còn có hoạt tử thi, ngoài thành đang loạn lắm."
"Ngươi ở yên trong phòng đừng đi đâu hết, ta sẽ về ngay." Hắn không đợi y trả lời giăng kết giới quanh phòng rồi biến mất trong bóng đêm.
Hoạt tử thi cầm rìu nặng, di chuyển nặng nề như đông nghẹt.
Tay trái hoạt tử như một mớ dây leo hỗn độn.
Một khi tiêu diệt chúng, thứ còn lại trên nền đất là một đống hỗn độn tanh hôi.
Mệt mỏi như xương cốt bị lệch đi.
Quỳ Phủ có rất nhiều người đến vì Tàng Ngư, rất nhanh đã tụ hợp, ánh kiếm phân tách, loạn như ong vỡ tổ.
Hắn chạy một mạch đến tháp Hoài Cổ.
Bạch Diệp đang đứng bên tế đàn ngây ngốc. Chỉ có một mình nhị ca, có vẻ vừa lập trận nhưng không ai canh giữ nên phản phệ khá nặng, khóe miệng còn lưu lại máu tươi.
Nghe tiếng bước chân của hắn Bạch Diệp miễn cưỡng nâng khuôn mặt ướt mồ hôi nhìn hắn, vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi.
"Nhị ca."
Bạch Diệp hồn phách như bị ma quỷ cắn nuốt, bỗng phun thêm một ngụm máu.
"Nhị ca."
Trên tay Bạch Diệp là một tấm bùa dính máu, toát ra khí tức thuần triệt âm lãnh. Là bùa gọi hồn, nhị ca gọi hồn ai?
"Khuynh Tâm." Giọng nói yếu ớt tựa như đến giờ vẫn không thể tin, sắc mặt Bạch Diệp tái nhợt nhìn hắn đắn đo, ruột gan như thắt lại.
Lục Khuynh Tâm nhìn thấy trong mắt Bạch Diệp có sóng lớn, hoang mang không dám tin điều gì đó.
Hắn chợt nhớ đến chuyện nội gián, lẽ nào thật sự là trong bọn họ, chuyện cũ lặp lại.
Phản bội.
Tại sao phải phản bội?
"Nhị ca, nhị ca có gì thì mau nói đi."
Bạch Diệp hít một ngụm khí, tro bụi trong trận làm hắn muốn sặc: "Thanh Hồn, Thanh Hồn, y... "
Tháp Hoài Cổ lần nữa sụp đổ, hồng thủy từ giữa tháp bắn vọt nháy mắt hết thảy đều bị nước ập tới, cuộn xoáy, san bằng.
Lục Khuynh Tâm leo lên kiếm, vịn vai người bên cạnh: "Nhị ca nói cái gì?"
Lại một đợt sóng khác ập tới đánh mạnh đến lưỡi kiếm chao đảo, vừa điều khiển kiếm bay lên cao vừa thở dốc, Bạch Diệp nhìn biển nước dâng trào, linh hồn dập dềnh theo nước: "Cùng mọi người dựng kết giới trước chuyện này chúng ta nói sao?"
Nàng nhìn hắn cảm thấy gương mặt này lúc ôn hòa trên người áo trắng đơn giản tướng mạo phi phàm, đứng dưới ánh trăng vẻ dịu dàng làm thiên hạ điên đảo.
Nhưng cũng có lúc hắn thô bạo đáng sợ, Hồng Thiếu Hoài nói mình không quản nổi y nhưng luôn tán thưởng y.
Giống như tán thưởng Thanh Hồn.
Không hiểu sao Hồng Thiếu Hoài cứ đau đầu với Thanh Hồn, nàng không hiểu, cứ như chuyện gì y cũng tham dự phá đám hắn nên hắn thấy y là cái gai trong mắt? Nàng thấy tên đó chẳng có gì lợi hại cả. Cũng chỉ là một tên trắng trẻo thơm phức thôi... hay là Hồng Thiếu Hoài thích những kiểu như thế, tự ngược bản thân mình.
Nhưng y khá giống nàng, điều này khiến nàng sờ sợ, lỡ như một ngày nào bị bóp chết thì sao?
Nàng ở đây không lâu nhưng vẫn biết được vài bí mật nho nhỏ.
Ví như, Hồng Thiếu Hoài và Lục Khuynh Tâm là bạn bè cùng lớn lên. Sau đó Hồng Thiếu Hoài đột ngột trở mặt không rõ nguyên nhân giết chết Nhiếp Trạch Dương, còn giết trước mặt bạn cũ. Hắn luôn bị Trung Nghĩa Đường đuổi giết trả thù.
Ví như, Nhiếp Mỹ Tiếu và Hồng Thiếu Hoài từng có thời gian thân mật, họ sắp thành thân cả sính lễ cũng đã chuẩn bị xong.
Còn có, dù lần đó hắn hại Nhiếp Trạch Dương thê thảm, có thể là chiến thắng vang dội. Là dấu ấn đáng tự hào của những kẻ làm việc ác nhưng lại không cho ai nhắc đến người đã chết kia trước mặt mình.
Có thể vì Nhiếp Trạch Dương đã vạch trần vở kịch của hắn quá sớm.
Dù thế, hắn không phải đã thắng rất hoành tráng sao?
Hồng Thiếu Hoài từng là đệ tử nổi trội ở Phác Thiếu Sư đường tương lai rộng mở nhưng hắn lại nhập ma, ở một nơi xung quanh lặng ngắt như tờ thế này. Mỗi lần nàng bước vào đều có cảm giác sợ hãi, cảnh vật xung quanh đều nhẹ nhàng chuyển động cười với mình.
Ớn lạnh trong nàng mạnh mẽ nổi lên.
Hòa Phong Thương cứ nhìn nàng ta đang đứng ngây ngốc, lại nhớ đến hôm đó cô ta tiếng gần hồ Thủy Linh khiến mặt nước phản ứng dữ dội, nhưng mà theo hắn biết. Thanh Hồn chỉ có một tiểu đệ là Thanh Hải thôi... à còn có Liễu Nguyên Hồng cùng cha khác mẹ.
Làm gì có muội muội hay tỷ tỷ?
Hắn luôn nghĩ Hồng Thiếu Hoài vô dụng không biết gì nhưng thật ra hắn đã biết Thanh Hải là ai từ lâu rồi, có thể nhẫn nhịn đến hôm nay đúng là làm người ta nhìn bằng ánh mắt khác.
***
Hôm qua không bắt được người khiến Bạch Diệp hết sức tiếc hận.
Lần trước Khang Song Song bị tấn công ngay trong phủ, Nhiếp Trạch Phong đã thay đổi toàn bộ kết giới trận pháp bên trong phủ. Người ngoài sao có thể xông vào phủ không một chút tổn hại?
Lục Khuynh Tâm nói trong phủ có thể có nội gián, nhưng nếu như vậy sao đợi đến lúc này mới ra tay? Lại nói cái vị khách họ Nhạc kia ở trong phủ đến nay hắn còn chưa có dịp gặp mặt, có vẻ với Thanh Hồn rất thân thiết, mà Công Nghi Lăng là người vừa nhìn qua đã có tình cảm.
Không có gì để nghi ngờ họ.
Trong mưa lớn Quỳ Phủ chìm trong cảnh tượng đầm rồng hang hổ, mưa như xé đất đai thành mảnh vụn, bọt nước cứ nhấp nhô vỡ rồi lại hình thành. Công Nghi Lăng che mưa giẫm lên từng thềm đá đi thăm mộ mẫu thân.
Hắn đi một mình.
Bên dưới bia đá là xương cốt của mẫu thân hắn, một người mà hắn chẳng có một ngày thân thiết gần gũi. Nhưng hai tiếng mẫu thân vẫn mang một cảm xúc ràng buộc mãnh liệt.
Hắn thích hàn mai trong tuyết.
Không biết mẫu thân có trong một đêm gió tuyết, đứng dưới trăng ngắm nhìn hoa hé nở.
Nơi này không phải lăng mộ đứng tên Công Nghi phủ.
Đã lâu hắn không về, hàn mai trong phủ có ai chăm sóc không? Gốc cây phượng hoàng treo xích đu đến mùa có còn nở rộ? Bên cây cầu trắng bắt qua hồ đại ca có đứng trầm ngâm?
Đã lâu hắn không về nhà...
Đã lâu...
Mưa rơi lạnh giá.
Bia mộ che mái đình trắng thấp thoáng ẩn trong những thân cây, mưa gió che phủ, cảnh vật đìu hiu. Hắn trồng toàn cây xanh không nở hoa như tùng bách, bởi hoa thì có mùa, còn lá xanh thì bốn mùa đều xanh.
Lạnh.
Hắn đến đây chỉ có một mình.
Mọi thứ đều ảm đạm.
Hắn đưa tay vuốt ve những nét chữ trên bia mộ, lạnh, thật lạnh. Bóng hắn mơ hồ trước bia mộ, trán chạm nhẹ lên bia mộ, ở trong mưa tầm tã tạt tới một mình cô đơn lẻ bóng.
Môi hắn phát xanh, tê dại chậm rãi lan ra.
Xa xa có người đang nhìn về phía Công Nghi Lăng đang quỳ.
Giang Khách cũng nhìn về phía đó: "Người đã làm gì bên dưới bia mộ?"
"Là mê chướng, ta với Công Nghi Lăng từng đụng độ linh khí hắn vận hành thế nào ta hiểu rất rõ, hắn còn là kẻ có bệnh từ nhỏ sức khỏe rất yếu, một khi thương tâm càng dễ bị nhiễm độc hơn."
"Nhưng, Thanh Hồn không phải là đại phu quèn, y thật sự rất giỏi." Giang Khách lo lắng: "Tuy sức khỏe Công Nghi Lăng yếu thật nhưng bệnh đã chữa khỏi được tám phần rồi, thêm vào nội công của hắn rất thâm hậu nếu như ép độc ra được thì sao?"
"Ta biết chứ... " Hòa Phong Thương nhìn qua màn mưa lạnh buốt, bóng người trước mộ kia thật mờ: "Trước đó hắn đã bị rắn độc cắn, Thanh Hồn chắc không nói cho hắn biết thứ độc này cực kỳ khó chữa. Ta không muốn Công Nghi Lăng chết sớm như vậy... vẫn cần hắn kiềm chế một số người."
Giang Khách vẫn còn nghi ngại: "Tại sao người không ra tay với Thanh Hải chứ? Không phải y trúng độc càng khiến người ta rối loạn hơn sao?"
"Đó là chuyện của ta, Thanh Hồn muốn chữa độc phải đưa người đến núi Tuyết Hoàng tìm thuốc, ta chỉ cần y rời đi thôi."
****
Lúc Thanh Hồn về phòng đã thấy bên trong dị thường, mùi thảo dược đắng còn nhiều hơn mấy ngày trước, Công Nghi Lăng mặt tái nhợt nhắm nghiền hai mắt, mặt trắng bệch có chút xanh xao.
Diệu Huyền không thấy đâu.
Không khí trì trệ khiến y thấy mệt mỏi thay.
Công Nghi Lăng như đang gặp phải ác mộng.
Hắn mơ thấy năm tháng mịt mù cũng vỡ vụn, mộng cảnh và hư ảo, năm tháng đảo lộn lên hết.
Màn mưa xối xả hắn nhìn bóng người chậm rãi bước về phía mình, không đúng, là chậm rãi bước vào cuộc đời của hắn.
Không hiểu sao hắn thấy đau thương, hắn rất vui vì đã gặp y, trong những năm tháng thiếu niên thời còn hăng hái hắn luôn tranh đấu vì những điều hắn không hiểu rõ, đắm chìm trong náo nhiệt ca tụng mà vẫn cô đơn. Hắn gặp được y, đột nhiên muốn cùng y sống một cuộc đời bình lặng, lắng nghe năm tháng chậm rãi xoay vần.
Nhưng trong lòng Diệu Huyền, hắn không quan trọng như vậy.
Hắn lại cô đơn, và hắn cam tâm tình nguyện chấp nhận sự cô đơn này.
Diệu Huyền quay trở về phòng, trước khi Thanh Hồn từ Thiên La trở về tóc Diệu Huyền đã trở về như cũ. Thương thế cũng cố tình che giấu, nhìn qua không có gì bất thường. Thế mà lúc này lại lộ ra chút mệt mỏi lo lắng.
"Hắn làm sao thế?"
"Không biết đi đâu trở về độc càng nặng." Diệu Huyền nhíu chặt mày, chuyện Công Nghi Lăng giấu y chuyện Thanh Hồn bị bắt cóc đã khiến Diệu Huyền rất không vui. Chẳng qua người đang bị thương y mới nhẫn nhịn một cỗ tức giận bên trong.
Giờ lại lết thân tàn về.
"Lần trước ca sao bị thương còn chưa chịu nói... có phải Hồng Thiếu Hoài không?"
"Là Hòa Phong Thương." Trên người Diệu Huyền có vết thương hệt như trên cổ Công Nghi Lăng, nó nằm gần tim y không sâu lắm, người này chỉ muốn lấy máu của y.
Thanh Hồn biết hắn muốn làm gì.
"Ca đã gặp gương mặt thật của Hòa Phong Thương chưa?"
"Hắn có chín gương mặt, đệ muốn hỏi gương mặt nào?"
Không phải nói là gương mặt thật sao? Nói vậy là cả Diệu Huyền cũng không biết. Thanh Hồn thở dài: "Sao Hồng Thiếu Hoài có thể chiêu dụ được Hòa Phong Thương chứ?"
Diệu Huyền ngồi xuống giường bắt mạch: "Tại vì Hòa Phong Thương có một vướng bận, có dục vọng, có người mình thương. Con người mà va phải mấy thứ đó đều trở nên vô dụng."
Thanh Hồn nghe thế hơi thấy buồn cười: "Đại sư à, trong lòng người không có chút thất tình lục dục nào sao?"
"Không phải có đệ sao?"
Thanh Hồn hơi mất tự nhiên: "Đúng vậy..."
"Ngày mai ta phải đến núi Tuyết Hoàng một chuyến tìm thuốc. Nếu không đến khi độc lan đến tim linh khí chạy loạn khiến hắn nổ tung, ta lại tốn tiền mua quan tài cho hắn."
Chợt nhớ gì đó, Thanh Hồn nói: "Đúng rồi, Chu Nhuận Thành tìm ra một số manh mối, có kẻ trồng Mê Nhược để nuôi hoạt tử thi."
"Ừ, chứ không thì trồng hoa trên xác chết để làm cảnh à? Thứ họ muốn là bắt cầu cho quỷ về nhân gian, là oán khí tụ trong người chết không phải mấy bông hoa kia. Sau khi hấp thụ đủ thi thể cũng tan thành bột phấn, thây khô mà họ mang về vẫn chưa đến đến giai đoạn cuối hoa đã bị cắt, cho nên mới giữ được đến ngày hôm nay."
"Ca biết rồi sao không nói cho đệ biết sớm."
"Những chuyện này đừng xen vào quá nhiều, không phải chuyện của chúng ta." Diệu Huyền nói rồi lấy kim châm ra dùng, Thanh Hồn biết ý im lặng ngồi một bên.
Bắt cầu cho quỷ hồn...
Bắt cầu cho quỷ...
Mấy chữ này đè lên người y như một thứ gông xiềng.
Thanh Hồn mở to mắt nhìn về nơi loang lổ kí ức, thấy được sắc hoa đỏ như máu, nhìn hoa mềm mại như tình, sắc hoa ấm áp biết bao nhưng chạm vào liền đau buốt. Hơi nhắm mắt lại cảm nhận mọi thứ đang dần phẳng lặng, u hoài xa xưa làm sao.
****
Mưa liên miên mấy ngày trời.
Diệu Huyền đi được mấy ngày rồi nhẩm tính thời gian chắc vừa qua sông Thủy Bình, mưa gió thế này đường đi có thuận lợi hay không?
"Nè, ngươi có nghe ta nói gì không?"
"Đang nói cái gì?"
"Ta nói nơi chúng ta bị hạ thuốc không phải hắc điếm, không phải... .khụ khụ.. thuốc mê bình thường mà là thứ lần trước hạ lên người Lưu Trang Chủ."
Thanh Hồn cau mày: "Nếu thế sao lại thả chúng ta ra dễ dàng? Người đã loại hết độc ra khỏi người chưa đấy?
Hắn cười lạnh: "Ngươi còn biết quan tâm ta sao? Vừa về đã chạy đi chăm Công Nghi Lăng, hắn vừa đi là hồn phách ngươi trên mây luôn."
Thanh Hồn phiền hà nở nụ cười: "Người làm ơn nói chuyện chính đi, nhắc đến Lưu Trang Chủ mới nhớ, Phó Quân Mệnh sao rồi? Cả Lâu Ngọc Oánh nữa."
"Không ai nói cho Phó Quân Mệnh biết cả, đây là do người trong cuộc quyết định chúng ta không thể nói gì hơn. Còn Lâu Ngọc Oánh vẫn khá tốt, mấy ngày trước ta còn nghe loáng thoáng phu thê họ đi đến Ngũ Phương Đài tham gia nghị sự, cũng hòa thuận lắm."
Chuyện cũ luôn khiến người ta chạnh lòng.
"Không biết là chuyện tốt."
Thanh Hồn vừa dứt lời đột nhiên có thứ gì đó bay vút ra ngoài, xuyên thủng tầng mây, lao về phía thật xa xôi.
Lục Khuynh Tâm ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một ánh xanh lam thoắt cái biến mất.
"Thứ đó, là Tuệ Sinh đúng không?"
Vừa rồi lướt qua là hơi thở thuần triệt của ma đạo, khiến người ta toàn thân phát run.
"Ai có thể gọi Tuệ Sinh ra chứ?"
"Nếu Tuệ Sinh bị gọi đi, e là đại hồng thủy sắp đến." Hắn tự mình lắc đầu: "Sao có thể liên tiếp dâng nước lên được chứ, kẻ này có phải người không đây?"
Mấy ngày tiếp theo họ đều chong đèn nghĩ cách, trước hết là để Thiếu Hạo đến chỗ Quyết Lung nhờ giúp đỡ, nếu Quyết Lung đồng ý thì may ra người ở Mộc Linh mới cho họ mượn Mộc Linh Giáp chống lũ. Nỗi đau đã qua, mong họ sẽ vì đại cuộc mà gật đầu.
Thanh Hồn cầm ô đợi hắn bước ra.
Da thịt dưới ánh trăng có chút lạnh lẽo.
Trong mắt hắn tan ra chút ấm áp dễ chịu vội chạy đến, ôm người hôn một lúc lâu, cơ thể cũng hơi ấm lên, khẽ cười: "Ngoài trời mưa lạnh, e là sắp có tuyết ngươi đứng đây làm gì?" Hắn đưa tay cọ cọ má y thấy nóng hổi.
Hai người trở về phòng, gần đây y cứ liên tục mộng mị nhớ đến sự phóng khoáng của người nào đó trên lưng ngựa, là mặt trời sáng chói trên thảo nguyên bát ngát, hoặc là sự tự do mà y đeo đuổi.
Y còn nhớ, biển máu mưa tên, tháng ngày tướt đoạt, nụ cười rạng rỡ hôm nay y có là đổi bằng sự lạnh giá và chết đi của người khác.
Y cũng nhớ về chính mình của ngày xưa, tưởng rằng mình cả đời này đều giữ bản thân thanh sạch, nhưng không phải chính y cũng đang vùng vẫy trong tội lỗi. Y không lừa hắn, có một người đã chết cướp hết tất cả hy vọng của y...
Thật sự đã chết rồi.
Không phải một mà là hai.
Y đã đứng bên bờ vực rồi.
Thanh Hồn rót cho hắn một tách trà ấm.
Hắn nhận tách trà uống cạn xua đi cái lạnh, dụi đầu vào người y: "Đông đến, mai sắp nở rồi."
Họ đều mong mùa hoa đến.
"Tam ca, tam ca, tam" Là giọng của Thành Kính người còn chưa tới giọng đã vang lên.
"Có chuyện gì?"
"Phù chú của đệ quanh tháp Hoài Cổ có phản ứng, nhị ca đã và mọi người đi trước rồi." Trận pháp phong bế bên ngoài tuy kiên cố nhưng mà so với sức mạnh của Tàng Ngư không đáng so sánh: "Còn có,... còn có hoạt tử thi, ngoài thành đang loạn lắm."
"Ngươi ở yên trong phòng đừng đi đâu hết, ta sẽ về ngay." Hắn không đợi y trả lời giăng kết giới quanh phòng rồi biến mất trong bóng đêm.
Hoạt tử thi cầm rìu nặng, di chuyển nặng nề như đông nghẹt.
Tay trái hoạt tử như một mớ dây leo hỗn độn.
Một khi tiêu diệt chúng, thứ còn lại trên nền đất là một đống hỗn độn tanh hôi.
Mệt mỏi như xương cốt bị lệch đi.
Quỳ Phủ có rất nhiều người đến vì Tàng Ngư, rất nhanh đã tụ hợp, ánh kiếm phân tách, loạn như ong vỡ tổ.
Hắn chạy một mạch đến tháp Hoài Cổ.
Bạch Diệp đang đứng bên tế đàn ngây ngốc. Chỉ có một mình nhị ca, có vẻ vừa lập trận nhưng không ai canh giữ nên phản phệ khá nặng, khóe miệng còn lưu lại máu tươi.
Nghe tiếng bước chân của hắn Bạch Diệp miễn cưỡng nâng khuôn mặt ướt mồ hôi nhìn hắn, vẻ mặt vừa kinh hoàng vừa sợ hãi.
"Nhị ca."
Bạch Diệp hồn phách như bị ma quỷ cắn nuốt, bỗng phun thêm một ngụm máu.
"Nhị ca."
Trên tay Bạch Diệp là một tấm bùa dính máu, toát ra khí tức thuần triệt âm lãnh. Là bùa gọi hồn, nhị ca gọi hồn ai?
"Khuynh Tâm." Giọng nói yếu ớt tựa như đến giờ vẫn không thể tin, sắc mặt Bạch Diệp tái nhợt nhìn hắn đắn đo, ruột gan như thắt lại.
Lục Khuynh Tâm nhìn thấy trong mắt Bạch Diệp có sóng lớn, hoang mang không dám tin điều gì đó.
Hắn chợt nhớ đến chuyện nội gián, lẽ nào thật sự là trong bọn họ, chuyện cũ lặp lại.
Phản bội.
Tại sao phải phản bội?
"Nhị ca, nhị ca có gì thì mau nói đi."
Bạch Diệp hít một ngụm khí, tro bụi trong trận làm hắn muốn sặc: "Thanh Hồn, Thanh Hồn, y... "
Tháp Hoài Cổ lần nữa sụp đổ, hồng thủy từ giữa tháp bắn vọt nháy mắt hết thảy đều bị nước ập tới, cuộn xoáy, san bằng.
Lục Khuynh Tâm leo lên kiếm, vịn vai người bên cạnh: "Nhị ca nói cái gì?"
Lại một đợt sóng khác ập tới đánh mạnh đến lưỡi kiếm chao đảo, vừa điều khiển kiếm bay lên cao vừa thở dốc, Bạch Diệp nhìn biển nước dâng trào, linh hồn dập dềnh theo nước: "Cùng mọi người dựng kết giới trước chuyện này chúng ta nói sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.