Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 114: Xích Châu (1)
AnhChoEmMotDoaQuynh
28/05/2021
Ở núi Mộc Linh có một loại hạt giống quý hiếm, mấy ngàn hạt giống ngâm trong thuốc mười năm mới ra một mẻ. Sàng lọc mấy bận chỉ còn hơn trăm hạt, gieo xuống đất dùng máu tươi tưới lên tức tốc nảy mầm. Cây cao hơn trăm thước tán lá san sát rộng che trời, phát ra ánh sáng như hội tụ linh khí, binh khí bình thường khó mà cắt đứt. Chính vì loài cây này khi xưa được dùng chặn ma quỷ đánh lên núi, kiên cố chẳng khác gì thành lũy, người đời lấy tên núi đặt cho nó, gọi là Mộc Linh Giáp bảo vật trấn sơn.
Họ định đến Mộc Linh nhờ giúp đỡ, dùng Mộc Linh Giáp ngăn lũ.
Trước mắt chỉ nghĩ ra cách này.
Chu Nhuận Thành sau khi bỏ ra mấy canh giờ với thi thể người đi trộm mộ kia, xương cốt hắn gãy chỉ trong một quyền, không phải do quyền kia quá mạnh mà là do người chết xương đã mục hết rồi. Khi khám nghiệm bên trong lềnh bềnh rêu xanh, bốc mùi thấy gớm này, hắn thấy mình tắm mấy ngày cũng không sạch nổi.
Sau khi ghi chép cẩn thận tình trạng thi thể, hắn vẽ lại dấu giày, mô phỏng lực đạo từ các ngón đến gót chân.
Giống hệt thương tích của Thạch Nghĩa.
Lần đó Thạch Nghĩa đi cùng Thanh Hồn, theo lời y nói người đột nhiên nhảy ra khỏi xe ngựa đâm đầu vào gốc cây bất tỉnh. Còn tại sao 'gốc cây' có hình dấu giày thì y không nói.
Mặc dù giống ở những điểm tiếp lực nhưng lực đạo tung ra lại mạnh hơn rất nhiều, rõ ràng có ý định muốn lấy mạng.
Hai thi thể mọc cây Mê Nhược đã biến thành thây khô, ở các khớp xương nhầy nhụa phân hủy bởi một chất lỏng tanh máu, lẫn trong đó là mấy hạt còn mới.
Khá giống hạt của một loại quả độc ở Bắc Tống.
Bắc Tống...
Bách hợp là nơi dễ sống, chỉ cần nơi nào có nước hoa cũng nở rộ.
Liệu chốn đó khi mùa hạ về hoa có nở rực rỡ không? Nhưng nở rực rỡ thì có ích gì, vẫn là trăng trong nước hoa trong gương mà thôi. Dù lòng hắn có tha thiết nhớ gốc cây hoa quấn quýt bên cổ thụ nơi núi Nhàn, nhớ đến lời ước hẹn dùng tình yêu này che chở nàng ấy khỏi gió mưa bên ngoài, cho nàng ấy một đời yên bình vui vẻ, thì giữa họ cũng thể nào có kết quả nữa.
Nỗi nhớ như bóng đêm tĩnh lặng, là năm tháng tưởng chừng nhẹ nhàng, cô đơn trong đêm dài hắn vẫn hay giật mình tỉnh giấc vì ngột ngạt. Kể từ sau khi rời khỏi Bắc Tống ngày tháng vẫn trôi qua với những việc làm như cũ, không hề thay đổi. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy cuộc sống này in hằn hai chữ: Chia ly.
Không bằng một cơn gió, lúc về biển cả, lúc đến sa mạc, dù lênh đênh nhưng tự do.
Chu Nhuận Thành thở dài thu lại vẻ mặt sầu não, đi thăm Công Tử Tiếu.
"Đơn thuốc thì có rồi nhưng còn thiếu một loại thảo dược."
Doãn Minh Hiểu sau khi đảm bảo Công Tử Tiếu đã hạ sốt mới chịu hòa hoãn lại, không xách cổ đánh người: "Loại nào thì ngươi nói mẹ luôn đi, vòng vo cái gì?"
"Là Thủy Diệp Thất Tâm thảo... "
"Đó là cái gì?"
Chu Nhuận Thành cười khổ sở: "Là một loại cây có bảy lá mọc ở dưới nước, hái lên bờ liền đóng lại thành băng trong suốt. Dùng để đối phó với cái nóng của Mê Nhược, bảo vệ ngũ tạng. Ta nhớ lần xuất hiện sau cùng của nó là ở động băng Bạch Dương. Sau khi khu rừng bị đốt, động băng hư hại quá nửa, không ai còn nghe đến nó nữa. Muốn dùng được nó không cần biết y thuật, chỉ cần nội công thâm hậu dẫn khí lạnh vào trong là được."
Doãn Minh Hiểu hít sâu: "Công Tử Tiếu còn cầm cự được bao lâu."
"Đã uống thuốc rồi khống chế độc tính từ từ rồi... khoảng trăm ngày."
"Những người trong hang động cũng trúng độc... không phải các người châm cứu cho họ khỏi rồi sao?"
"Họ chỉ trúng độc ngoài da thôi, chưa vào máu, cũng không tính là đã khỏi, còn phải uống thuốc và ép độc ra nữa." Khi lấy nước về Nhuận Thành có nhìn qua mấy huyệt đạo, vẫn nhớ, tạm thời chỉ cần châm cứu hai lần nữa người có thể tỉnh.
"Được rồi, ta biết các người đang đau đầu vì Tàng Ngư, ta tự tìm thảo dược." Nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu, động băng trong thiên hạ nhiều vô số mà thời gian của Công Tử Tiếu chỉ hơn ba tháng.
Nghĩ đến chuyện Tàng Ngư không khỏi thở dài: "Ta nghe nói ở Mộc Linh có một động băng lớn, thủy sinh sinh trưởng bên dưới đều là loại hiếm thấy. Không chừng sẽ có Thủy Diệp Thất Tâm Thảo.. "
****
"Sư ca, tại sao chủ nhân lại cứu tên này?"
Người kia nằm trong hồ nước băng lạnh, chủ nhân dùng muôn vàng thuốc quý cứu mạng, người thì lại không biết điều sống dở chết dở, vết thương đâm xuyên ngực gây thủng phổi. Nếu không phải do có nội công thâm hậu e là chỉ còn nửa cái mạng.
"Không biết nữa... người bảo làm sao thì làm thế thôi."
Sắc Nguyệt ngượng ngùng: "Có khi nào..."
"Thế nào..?" Yến Tử Du khó hiểu, đôi mày rậm cau lại.
Mặt Sắc Nguyệt đỏ lên: "Là chủ nhân thích y ấy."
Yến Tử Du trợn mắt: "Thích cái gì mà thích, nhảm nhí."
Sắc Nguyệt bĩu môi: "Không hiểu phong tình thế thái."
"Ta lại thấy đệ đọc quá nhiều sách bậy bạ nên điên rồi, có thời gian thì đi nhuộm y phục mới đi."
Trên Mộc Linh đều mặc đồ đỏ, xanh dương, Sắc Nguyệt thấy hai màu này rất đẹp. Không hiểu sao khi thiếu chủ đưa người này về lại muốn họ đi nhặt vỏ sò, nhuộm một bộ y phục tím đắt tiền. Yến Tử Du nghe chủ nhân căn dặn, ngón tay vuốt nhẫn rất lâu có vẻ không thích công việc này, mặt nặng mày nhẹ giao cho Sắc Nguyệt làm.
Trong lòng Yến Tử Du rất không vui, người khác kể hắn từ nhỏ mất cha mất mẹ, lưu lại ở một quán rượu nhỏ, trong một lần không may bị cháy. Hắn được cứu ra từ trong biển lửa mang về đây, coi như tái sinh trong cõi chết. Đó là người khác nói, hắn lần đầu đến đây thấy vô cùng xa lạ, vô cùng sợ hãi, nhưng chủ nhân lại lười liếc hắn lần hai. Đột nhiên chủ nhân mang một người khác về còn đối xử cực kỳ tốt, khiến hắn thấy không quen, còn có chút ganh tỵ.
Gần nửa tháng người kia mới tỉnh lại, ngày nào chủ nhân cũng giúp y điều khí, thế mà việc đầu tiên sau khi tỉnh là nôn ra rất nhiều máu. Sắc Nguyệt tốt bụng mang đến cho hắn một chén trà súc miệng, còn có bát cháo loãng, nước nấu cháo hầm bằng rất nhiều đồ bổ, mùi thơm béo ngậy làm cho người ta chết thèm.
Người kia chỉ liếc Sắc Nguyệt một cái, hỏi: "Ông ta làm gì Vọng Thiên Triều rồi."
Sắc Nguyệt ngớ người nghĩ người mới tỉnh nên nói nhảm.
Y tóm lấy Sắc Nguyệt không quan tâm vết thương của mình mà thô bạo lôi kéo: "Ta hỏi Vọng Thiên Triều đâu?"
Sắc Nguyệt lấy làm lạ: "Ai mà biết, chủ nhân chỉ mang một mình ngươi về mà thôi." Trong lòng Sắc Nguyệt tính toán làm sao rời khỏi khống chế của người kỳ quặc này, chợt thấy trước mặt sáng loáng, thao tác nhẹ nhàng bay bổng cũng theo đó sức lực toàn thân không còn nữa ngất ngay tại chỗ.
Y ngồi khoanh chân cảm nhận chân khí đả thông từng huyệt kinh mạch, từng chút từng chút rút hết máu ứ trong người, toàn thân nóng lên tê nhức. Nội công của y là tâm pháp ôn hòa thích hợp chữa thương, còn Vọng Thiên Triều thì ngược lại, không biết giờ hắn đang nơi nào? Biết đâu hắn lo cho y tự mình chữa thương phá vỡ huyệt đạo, lại không lưu lại khí tức xoa dịu, dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Cơ thể trong trạng thái cứng ngắc như gỗ, huyết khí không thông suốt chỉ cần có người tấn công thì khó mà chống cự nổi.
Thanh bảo kiếm của y không ở đây, may là tứ chi không có gì giam giữ vẫn có thể đi lại. Y hơi hé cửa ra nhìn bên ngoài hành lang tối om không có ai canh chừng. Gió hiu hiu thổi nghe như tiếng ma quỷ than thở kéo dài không lối thoát.
Phó Quân Mệnh sốt ruột, chữa thương sơ xài rồi ngồi dậy, lấy một ngọn nến đốt chăn trên giường, sau đó nhân lúc khói mù mịt men theo hành lang xuyên giữa hai cây hoa cảnh cạnh giả sơn mà đi. Y đoán không sai nơi này có trận pháp, trong vườn hoa có trận pháp không cẩn thận sẽ bị xé xác.
Đi một hồi không có binh lính đuổi theo, Phó Quân Mệnh nhìn cảnh tượng trước mắt hơi rùng mình. Y đang ở trên một vách đá, loáng thoáng sương mù cuộn dày không biết sâu đến nhường nào. Vách đá thẳng đứng địa thế cực kỳ hiểm trở, trong tay y không có vật thắp sáng...
Trong lúc y do dự phía sau đã truyền đến bước chân dồn dập, y mím môi nhảy xuống dưới, tay thăm dò vào vách đá, vách đá không ngừng đổ vỡ, thế rơi bị cản đáng kể, y tóm được một mũi nhọn quăng người vào trong một hang động ở giữa vách đá. Trong hang có mùi hương cháy khét nhàn nhạt, y chưa kịp đứng vững đã linh tính được có người ở trong hang, lui mấy bước.
Người kia hạ kiếm xuống, nói: "Quân Mệnh."
Đúng vào lúc này, trên nền trời bắn lên một chùm pháo hoa, Phó Quân Mệnh ngước lên nhìn, khóe mắt hơi co lại, y nhìn thấy bóng cây cối lay chuyển, trận pháp khởi động. Y nhìn khói lam bùng nổ báo động khắp nơi nhíu mày: "Vừa rồi ta đã cẩn thận lắm mà."
Vọng Thiên Triều ấn y vào bên trong: "Đừng manh động."
Qua màn pháo hoa họ có thể thấy một mũi tên bắn ra, mũi tên đó bay vút xuống bên dưới, kéo theo một sợi dây mảnh. Có người áo xanh từ trên đó lướt xuống núi, nhẹ nhàng bay bỗng.
Thanh Ti.
Người áo xanh vừa lướt xuống, khoảng hai khắc sau người áo đỏ mới chạy ra cầm dù trực tiếp đi xuống, dù ở xa y vẫn nhận ra áo đỏ vừa rồi bưng cháo vào phòng mình.
Ô Huyền Thước.
Vọng Thiên Triều đánh giá: "Mũi tên đó tuy bắn vô cùng chuẩn xác nhưng lực đạo hơi kém, không phải Lưu Ảnh bắn."
Yến Tử Du vừa đáp xuống, một bóng người đã lao tới ánh đao ập tới như chớp rạch ngang bầu trời, đao bổ xuống bị một thanh sáo cản lại. Người đến không rõ dung mạo mũ trùm đen che nửa gương mặt, ống tay áo phất phơ có thứ gì đó bay ra dài khoảng một gang tay, cong như vầng trăng non, tỏa khí lạnh lẽo khắp bốn phương.
Yến Tử Du lùi một đoạn xa, người đến liền phi thân lao lại động tác cực kỳ nhẹ nhàng khóe môi có ý cười nhạt nhẽo, không biết nghĩ gì lộn nhào ra phía sau ném về Yến Tử Du vật thể băng lạnh kia. Thanh sáo trong tay Yến Tử Du lượn một vòng trên không trung, chập chờn biến hóa. Người thư đồng trước mặt còn nhỏ tuổi chiêu thức có tốt đến mấy nội tức cũng không đủ, Phi Tiêu Trục Hồn theo sự điều khiển không ngừng truy đuổi, cuộn như lốc xoáy, tách ra hợp lại khiến người ta khó lòng đối phó.
Sắc Nguyệt theo sau còn chưa biết chuyện gì, suýt bị một phi tiêu cắt qua mặt, y dùng ô che chắn, giậm chân: "Cái này Du tỷ dệt rất vất vả, ai cho ngươi làm rách hả?"
Phi tiêu kia dập dềnh lên xuống như một dòng sông dài uốn lượn, mạnh yếu bất đồng, nhìn tưởng chỗ kia là sơ hở nhưng chớp mắt đã biến thành sát chiêu.
Đây là chiêu thức thành danh của La Phi Tuyệt.
Không giống như các đệ tử khác, Yến Tử Du là thư đồng quanh năm đều ở trên núi ít khi ra ngoài, đối với chiến đấu thế này không có kinh nghiệm giang hồ, bị kình lực ẩn trong phi tiêu ép lui bước, cuồng phong như lưỡi đao cắt ngang cổ... cảm giác hơi đau rát, nơi đó đã có vết thương.
Sắc Nguyệt hít sâu đánh ra một chiêu thức không vững chắc. Đổi lại tốc độ cực nhanh bổ xuống lưu quang sáng loá mắt, như ánh tuyết dưới trăng, vun vút đánh vào mấy lưỡi phi tiêu đóng băng chúng lại.
La Phi Tuyệt hơi thu liễm phủi tuyết trên vai áo, cười lạnh: "Tuyết Hoa Thiên Ảnh hóa ra chỉ có vậy."
Sắc Nguyệt hơi nghẹn lại, bình thường có chút lười biếng không chịu tập luyện, vốn cho rằng ở mãi trên đây ăn no ngủ kỹ, luyện tập chi cho mệt. Dưới sự bao che của Yến Tử Du, lần nào cũng qua ải đại sư huynh. Lâu dần thấy có luyện hay không cũng không quan trọng...
Yến Tử Du và Sắc Nguyệt nhìn nhau.
Lục Khuynh Tâm, Thanh Hồn, Doãn Minh Hiểu và Công Tử Tiếu bôn ba mấy ngày đường cuối cùng cũng tới chân núi đi, ai cũng có việc quan trọng, không dám nề hà trễ nải. Giờ đêm đã khuya trời tối tăm mù mịt, ai cũng mệt lả: "Đã đến đây rồi thì nghỉ ngơi một đêm, lên chào hỏi người khác trong bộ dạng này cũng không tốt."
Công Tử Tiếu mệt đến không có ý kiến gì, họ nhanh chóng tìm một chỗ khá kín gió nghỉ chân. Lục Khuynh Tâm ra suối lấy nước uống, chợt thấy nền trời phía xa xuất hiện dị dạng, một luồng khí di chuyển nhẹ nhàng mà mờ ám, lòng hắn hơi chấn kinh.
Xích Châu.
Ánh sáng đỏ xanh giao thoa một hồi hòa thành một màu tím lan ra mấy trượng, chia ra nhiều hướng. Khai phá non cao làm một vùng trời không thể yên bình. Ngọn núi này là nơi Lưu Ảnh ẩn cư ít ai lui tới vẻ hoang sơ của tuế nguyệt xoay vần in sâu, trong hư ảnh sáng lóa kia phảng phất có linh hồn muốn phá kén mà ra.
Lục Khuynh Tâm còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm đến khi vầng trăng bị màu đỏ nuốt quá nửa, rùng mình. Là trên núi đang có chuyện hay là họ đang luyện tập đây?
Nếu là luyện tập thì hơi quá.
Chấn động lớn như thế ai mà ngủ nổi, Công Tử Tiếu chạy ra nhìn cho kỹ, sắc mặt trắng bệch của hắn lộ ra chút hứng thú: "Gì thế, pháo hoa hả?" Nền trời quỷ khí âm u, tản mát mùi vị âm quỷ quái có cảm giác u hồn đang lẩn khuất đâu đây, Công Tử Tiếu khựng lại: "Là ma trận à?"
Doãn Minh Hiểu tâm sinh hàn khí: "Là cổ trận Xích Châu." Mây trời chuyển sắc không ngừng xoay vần đấu đá lẫn nhau như vạn thiên linh kêu gào tranh giành: "Ông của ta nói bản chất xấu xa trong con người khó cưỡng lại sự dụ hoặc, nhất là đối với ma quỷ, trận pháp này có thể gọi ma quỷ đến khơi dậy lòng tham chiếm hữu của con người. Ma quỷ sẽ đưa điều kiện cho người trong trận, khơi dậy thứ họ sợ hay thèm muốn nhất, người bị cuốn trong trận có thể phát điên tự phá hoại kinh mạch của mình, chết không toàn thây."
Một dòng cảm xúc phức tạp phảng phất từ quá khứ truyền lại, năm xưa hắn và Trạch Dương bị kẹt trong trận Bạo Vũ, tiếng sáo Xích Châu này đã phá vỡ trận pháp kia rồi rời đi không tiếng động, như cô hồn dã quỷ tan vào trong sương, thứ lưu lại chỉ là cơn khiếp đảm.
Lục Khuynh Tâm ngưng thần, cảm nhận sự dao động truyền tới, thở dài: "Ngươi thấy thế nào..."
Thanh Hồn thấy hắn húych vai mình, ngơ ra: "Đúng là Xích Châu... trên núi chắc không phải đang có chuyện lớn chứ."
"Chúng ta lên núi thôi."
Luồng sát khí quá nồng đậm, trong gió như mang theo ngân châm, lạnh lẽo thấm vào da thịt, đâm đau đến thấu xương. La Phi Tuyệt thất kinh không một chút rảnh rỗi nào vẫn không đối phó nổi sóng âm. Tiếng sáo ngày càng nhanh hạ hết phi tiêu Trục Hồn, tiểu quỷ hắn nuôi.
Một hồi trường âm xuyên qua phù vân gây thương tổn đến ngũ tạng của hắn.
La Phi Tuyệt theo lời dặn của Hồng Thiếu Hoài đi trộm Mộc Linh Giáp, nội gián nói Lục Khuynh Tâm lên đây nhờ giúp đỡ, bây giờ thứ này có thể phòng được lũ. La Phi Tuyệt đi trước một bước, nhân lúc Lưu Ảnh đã được dụ đi âm thầm xâm nhập vào núi.
Không biết bước sai ở đâu đả động vào trận pháp, để hai thư đồng này phát hiện.
Họ định đến Mộc Linh nhờ giúp đỡ, dùng Mộc Linh Giáp ngăn lũ.
Trước mắt chỉ nghĩ ra cách này.
Chu Nhuận Thành sau khi bỏ ra mấy canh giờ với thi thể người đi trộm mộ kia, xương cốt hắn gãy chỉ trong một quyền, không phải do quyền kia quá mạnh mà là do người chết xương đã mục hết rồi. Khi khám nghiệm bên trong lềnh bềnh rêu xanh, bốc mùi thấy gớm này, hắn thấy mình tắm mấy ngày cũng không sạch nổi.
Sau khi ghi chép cẩn thận tình trạng thi thể, hắn vẽ lại dấu giày, mô phỏng lực đạo từ các ngón đến gót chân.
Giống hệt thương tích của Thạch Nghĩa.
Lần đó Thạch Nghĩa đi cùng Thanh Hồn, theo lời y nói người đột nhiên nhảy ra khỏi xe ngựa đâm đầu vào gốc cây bất tỉnh. Còn tại sao 'gốc cây' có hình dấu giày thì y không nói.
Mặc dù giống ở những điểm tiếp lực nhưng lực đạo tung ra lại mạnh hơn rất nhiều, rõ ràng có ý định muốn lấy mạng.
Hai thi thể mọc cây Mê Nhược đã biến thành thây khô, ở các khớp xương nhầy nhụa phân hủy bởi một chất lỏng tanh máu, lẫn trong đó là mấy hạt còn mới.
Khá giống hạt của một loại quả độc ở Bắc Tống.
Bắc Tống...
Bách hợp là nơi dễ sống, chỉ cần nơi nào có nước hoa cũng nở rộ.
Liệu chốn đó khi mùa hạ về hoa có nở rực rỡ không? Nhưng nở rực rỡ thì có ích gì, vẫn là trăng trong nước hoa trong gương mà thôi. Dù lòng hắn có tha thiết nhớ gốc cây hoa quấn quýt bên cổ thụ nơi núi Nhàn, nhớ đến lời ước hẹn dùng tình yêu này che chở nàng ấy khỏi gió mưa bên ngoài, cho nàng ấy một đời yên bình vui vẻ, thì giữa họ cũng thể nào có kết quả nữa.
Nỗi nhớ như bóng đêm tĩnh lặng, là năm tháng tưởng chừng nhẹ nhàng, cô đơn trong đêm dài hắn vẫn hay giật mình tỉnh giấc vì ngột ngạt. Kể từ sau khi rời khỏi Bắc Tống ngày tháng vẫn trôi qua với những việc làm như cũ, không hề thay đổi. Nhưng không hiểu sao hắn vẫn thấy cuộc sống này in hằn hai chữ: Chia ly.
Không bằng một cơn gió, lúc về biển cả, lúc đến sa mạc, dù lênh đênh nhưng tự do.
Chu Nhuận Thành thở dài thu lại vẻ mặt sầu não, đi thăm Công Tử Tiếu.
"Đơn thuốc thì có rồi nhưng còn thiếu một loại thảo dược."
Doãn Minh Hiểu sau khi đảm bảo Công Tử Tiếu đã hạ sốt mới chịu hòa hoãn lại, không xách cổ đánh người: "Loại nào thì ngươi nói mẹ luôn đi, vòng vo cái gì?"
"Là Thủy Diệp Thất Tâm thảo... "
"Đó là cái gì?"
Chu Nhuận Thành cười khổ sở: "Là một loại cây có bảy lá mọc ở dưới nước, hái lên bờ liền đóng lại thành băng trong suốt. Dùng để đối phó với cái nóng của Mê Nhược, bảo vệ ngũ tạng. Ta nhớ lần xuất hiện sau cùng của nó là ở động băng Bạch Dương. Sau khi khu rừng bị đốt, động băng hư hại quá nửa, không ai còn nghe đến nó nữa. Muốn dùng được nó không cần biết y thuật, chỉ cần nội công thâm hậu dẫn khí lạnh vào trong là được."
Doãn Minh Hiểu hít sâu: "Công Tử Tiếu còn cầm cự được bao lâu."
"Đã uống thuốc rồi khống chế độc tính từ từ rồi... khoảng trăm ngày."
"Những người trong hang động cũng trúng độc... không phải các người châm cứu cho họ khỏi rồi sao?"
"Họ chỉ trúng độc ngoài da thôi, chưa vào máu, cũng không tính là đã khỏi, còn phải uống thuốc và ép độc ra nữa." Khi lấy nước về Nhuận Thành có nhìn qua mấy huyệt đạo, vẫn nhớ, tạm thời chỉ cần châm cứu hai lần nữa người có thể tỉnh.
"Được rồi, ta biết các người đang đau đầu vì Tàng Ngư, ta tự tìm thảo dược." Nhưng hắn không biết bắt đầu từ đâu, động băng trong thiên hạ nhiều vô số mà thời gian của Công Tử Tiếu chỉ hơn ba tháng.
Nghĩ đến chuyện Tàng Ngư không khỏi thở dài: "Ta nghe nói ở Mộc Linh có một động băng lớn, thủy sinh sinh trưởng bên dưới đều là loại hiếm thấy. Không chừng sẽ có Thủy Diệp Thất Tâm Thảo.. "
****
"Sư ca, tại sao chủ nhân lại cứu tên này?"
Người kia nằm trong hồ nước băng lạnh, chủ nhân dùng muôn vàng thuốc quý cứu mạng, người thì lại không biết điều sống dở chết dở, vết thương đâm xuyên ngực gây thủng phổi. Nếu không phải do có nội công thâm hậu e là chỉ còn nửa cái mạng.
"Không biết nữa... người bảo làm sao thì làm thế thôi."
Sắc Nguyệt ngượng ngùng: "Có khi nào..."
"Thế nào..?" Yến Tử Du khó hiểu, đôi mày rậm cau lại.
Mặt Sắc Nguyệt đỏ lên: "Là chủ nhân thích y ấy."
Yến Tử Du trợn mắt: "Thích cái gì mà thích, nhảm nhí."
Sắc Nguyệt bĩu môi: "Không hiểu phong tình thế thái."
"Ta lại thấy đệ đọc quá nhiều sách bậy bạ nên điên rồi, có thời gian thì đi nhuộm y phục mới đi."
Trên Mộc Linh đều mặc đồ đỏ, xanh dương, Sắc Nguyệt thấy hai màu này rất đẹp. Không hiểu sao khi thiếu chủ đưa người này về lại muốn họ đi nhặt vỏ sò, nhuộm một bộ y phục tím đắt tiền. Yến Tử Du nghe chủ nhân căn dặn, ngón tay vuốt nhẫn rất lâu có vẻ không thích công việc này, mặt nặng mày nhẹ giao cho Sắc Nguyệt làm.
Trong lòng Yến Tử Du rất không vui, người khác kể hắn từ nhỏ mất cha mất mẹ, lưu lại ở một quán rượu nhỏ, trong một lần không may bị cháy. Hắn được cứu ra từ trong biển lửa mang về đây, coi như tái sinh trong cõi chết. Đó là người khác nói, hắn lần đầu đến đây thấy vô cùng xa lạ, vô cùng sợ hãi, nhưng chủ nhân lại lười liếc hắn lần hai. Đột nhiên chủ nhân mang một người khác về còn đối xử cực kỳ tốt, khiến hắn thấy không quen, còn có chút ganh tỵ.
Gần nửa tháng người kia mới tỉnh lại, ngày nào chủ nhân cũng giúp y điều khí, thế mà việc đầu tiên sau khi tỉnh là nôn ra rất nhiều máu. Sắc Nguyệt tốt bụng mang đến cho hắn một chén trà súc miệng, còn có bát cháo loãng, nước nấu cháo hầm bằng rất nhiều đồ bổ, mùi thơm béo ngậy làm cho người ta chết thèm.
Người kia chỉ liếc Sắc Nguyệt một cái, hỏi: "Ông ta làm gì Vọng Thiên Triều rồi."
Sắc Nguyệt ngớ người nghĩ người mới tỉnh nên nói nhảm.
Y tóm lấy Sắc Nguyệt không quan tâm vết thương của mình mà thô bạo lôi kéo: "Ta hỏi Vọng Thiên Triều đâu?"
Sắc Nguyệt lấy làm lạ: "Ai mà biết, chủ nhân chỉ mang một mình ngươi về mà thôi." Trong lòng Sắc Nguyệt tính toán làm sao rời khỏi khống chế của người kỳ quặc này, chợt thấy trước mặt sáng loáng, thao tác nhẹ nhàng bay bổng cũng theo đó sức lực toàn thân không còn nữa ngất ngay tại chỗ.
Y ngồi khoanh chân cảm nhận chân khí đả thông từng huyệt kinh mạch, từng chút từng chút rút hết máu ứ trong người, toàn thân nóng lên tê nhức. Nội công của y là tâm pháp ôn hòa thích hợp chữa thương, còn Vọng Thiên Triều thì ngược lại, không biết giờ hắn đang nơi nào? Biết đâu hắn lo cho y tự mình chữa thương phá vỡ huyệt đạo, lại không lưu lại khí tức xoa dịu, dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Cơ thể trong trạng thái cứng ngắc như gỗ, huyết khí không thông suốt chỉ cần có người tấn công thì khó mà chống cự nổi.
Thanh bảo kiếm của y không ở đây, may là tứ chi không có gì giam giữ vẫn có thể đi lại. Y hơi hé cửa ra nhìn bên ngoài hành lang tối om không có ai canh chừng. Gió hiu hiu thổi nghe như tiếng ma quỷ than thở kéo dài không lối thoát.
Phó Quân Mệnh sốt ruột, chữa thương sơ xài rồi ngồi dậy, lấy một ngọn nến đốt chăn trên giường, sau đó nhân lúc khói mù mịt men theo hành lang xuyên giữa hai cây hoa cảnh cạnh giả sơn mà đi. Y đoán không sai nơi này có trận pháp, trong vườn hoa có trận pháp không cẩn thận sẽ bị xé xác.
Đi một hồi không có binh lính đuổi theo, Phó Quân Mệnh nhìn cảnh tượng trước mắt hơi rùng mình. Y đang ở trên một vách đá, loáng thoáng sương mù cuộn dày không biết sâu đến nhường nào. Vách đá thẳng đứng địa thế cực kỳ hiểm trở, trong tay y không có vật thắp sáng...
Trong lúc y do dự phía sau đã truyền đến bước chân dồn dập, y mím môi nhảy xuống dưới, tay thăm dò vào vách đá, vách đá không ngừng đổ vỡ, thế rơi bị cản đáng kể, y tóm được một mũi nhọn quăng người vào trong một hang động ở giữa vách đá. Trong hang có mùi hương cháy khét nhàn nhạt, y chưa kịp đứng vững đã linh tính được có người ở trong hang, lui mấy bước.
Người kia hạ kiếm xuống, nói: "Quân Mệnh."
Đúng vào lúc này, trên nền trời bắn lên một chùm pháo hoa, Phó Quân Mệnh ngước lên nhìn, khóe mắt hơi co lại, y nhìn thấy bóng cây cối lay chuyển, trận pháp khởi động. Y nhìn khói lam bùng nổ báo động khắp nơi nhíu mày: "Vừa rồi ta đã cẩn thận lắm mà."
Vọng Thiên Triều ấn y vào bên trong: "Đừng manh động."
Qua màn pháo hoa họ có thể thấy một mũi tên bắn ra, mũi tên đó bay vút xuống bên dưới, kéo theo một sợi dây mảnh. Có người áo xanh từ trên đó lướt xuống núi, nhẹ nhàng bay bỗng.
Thanh Ti.
Người áo xanh vừa lướt xuống, khoảng hai khắc sau người áo đỏ mới chạy ra cầm dù trực tiếp đi xuống, dù ở xa y vẫn nhận ra áo đỏ vừa rồi bưng cháo vào phòng mình.
Ô Huyền Thước.
Vọng Thiên Triều đánh giá: "Mũi tên đó tuy bắn vô cùng chuẩn xác nhưng lực đạo hơi kém, không phải Lưu Ảnh bắn."
Yến Tử Du vừa đáp xuống, một bóng người đã lao tới ánh đao ập tới như chớp rạch ngang bầu trời, đao bổ xuống bị một thanh sáo cản lại. Người đến không rõ dung mạo mũ trùm đen che nửa gương mặt, ống tay áo phất phơ có thứ gì đó bay ra dài khoảng một gang tay, cong như vầng trăng non, tỏa khí lạnh lẽo khắp bốn phương.
Yến Tử Du lùi một đoạn xa, người đến liền phi thân lao lại động tác cực kỳ nhẹ nhàng khóe môi có ý cười nhạt nhẽo, không biết nghĩ gì lộn nhào ra phía sau ném về Yến Tử Du vật thể băng lạnh kia. Thanh sáo trong tay Yến Tử Du lượn một vòng trên không trung, chập chờn biến hóa. Người thư đồng trước mặt còn nhỏ tuổi chiêu thức có tốt đến mấy nội tức cũng không đủ, Phi Tiêu Trục Hồn theo sự điều khiển không ngừng truy đuổi, cuộn như lốc xoáy, tách ra hợp lại khiến người ta khó lòng đối phó.
Sắc Nguyệt theo sau còn chưa biết chuyện gì, suýt bị một phi tiêu cắt qua mặt, y dùng ô che chắn, giậm chân: "Cái này Du tỷ dệt rất vất vả, ai cho ngươi làm rách hả?"
Phi tiêu kia dập dềnh lên xuống như một dòng sông dài uốn lượn, mạnh yếu bất đồng, nhìn tưởng chỗ kia là sơ hở nhưng chớp mắt đã biến thành sát chiêu.
Đây là chiêu thức thành danh của La Phi Tuyệt.
Không giống như các đệ tử khác, Yến Tử Du là thư đồng quanh năm đều ở trên núi ít khi ra ngoài, đối với chiến đấu thế này không có kinh nghiệm giang hồ, bị kình lực ẩn trong phi tiêu ép lui bước, cuồng phong như lưỡi đao cắt ngang cổ... cảm giác hơi đau rát, nơi đó đã có vết thương.
Sắc Nguyệt hít sâu đánh ra một chiêu thức không vững chắc. Đổi lại tốc độ cực nhanh bổ xuống lưu quang sáng loá mắt, như ánh tuyết dưới trăng, vun vút đánh vào mấy lưỡi phi tiêu đóng băng chúng lại.
La Phi Tuyệt hơi thu liễm phủi tuyết trên vai áo, cười lạnh: "Tuyết Hoa Thiên Ảnh hóa ra chỉ có vậy."
Sắc Nguyệt hơi nghẹn lại, bình thường có chút lười biếng không chịu tập luyện, vốn cho rằng ở mãi trên đây ăn no ngủ kỹ, luyện tập chi cho mệt. Dưới sự bao che của Yến Tử Du, lần nào cũng qua ải đại sư huynh. Lâu dần thấy có luyện hay không cũng không quan trọng...
Yến Tử Du và Sắc Nguyệt nhìn nhau.
Lục Khuynh Tâm, Thanh Hồn, Doãn Minh Hiểu và Công Tử Tiếu bôn ba mấy ngày đường cuối cùng cũng tới chân núi đi, ai cũng có việc quan trọng, không dám nề hà trễ nải. Giờ đêm đã khuya trời tối tăm mù mịt, ai cũng mệt lả: "Đã đến đây rồi thì nghỉ ngơi một đêm, lên chào hỏi người khác trong bộ dạng này cũng không tốt."
Công Tử Tiếu mệt đến không có ý kiến gì, họ nhanh chóng tìm một chỗ khá kín gió nghỉ chân. Lục Khuynh Tâm ra suối lấy nước uống, chợt thấy nền trời phía xa xuất hiện dị dạng, một luồng khí di chuyển nhẹ nhàng mà mờ ám, lòng hắn hơi chấn kinh.
Xích Châu.
Ánh sáng đỏ xanh giao thoa một hồi hòa thành một màu tím lan ra mấy trượng, chia ra nhiều hướng. Khai phá non cao làm một vùng trời không thể yên bình. Ngọn núi này là nơi Lưu Ảnh ẩn cư ít ai lui tới vẻ hoang sơ của tuế nguyệt xoay vần in sâu, trong hư ảnh sáng lóa kia phảng phất có linh hồn muốn phá kén mà ra.
Lục Khuynh Tâm còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm đến khi vầng trăng bị màu đỏ nuốt quá nửa, rùng mình. Là trên núi đang có chuyện hay là họ đang luyện tập đây?
Nếu là luyện tập thì hơi quá.
Chấn động lớn như thế ai mà ngủ nổi, Công Tử Tiếu chạy ra nhìn cho kỹ, sắc mặt trắng bệch của hắn lộ ra chút hứng thú: "Gì thế, pháo hoa hả?" Nền trời quỷ khí âm u, tản mát mùi vị âm quỷ quái có cảm giác u hồn đang lẩn khuất đâu đây, Công Tử Tiếu khựng lại: "Là ma trận à?"
Doãn Minh Hiểu tâm sinh hàn khí: "Là cổ trận Xích Châu." Mây trời chuyển sắc không ngừng xoay vần đấu đá lẫn nhau như vạn thiên linh kêu gào tranh giành: "Ông của ta nói bản chất xấu xa trong con người khó cưỡng lại sự dụ hoặc, nhất là đối với ma quỷ, trận pháp này có thể gọi ma quỷ đến khơi dậy lòng tham chiếm hữu của con người. Ma quỷ sẽ đưa điều kiện cho người trong trận, khơi dậy thứ họ sợ hay thèm muốn nhất, người bị cuốn trong trận có thể phát điên tự phá hoại kinh mạch của mình, chết không toàn thây."
Một dòng cảm xúc phức tạp phảng phất từ quá khứ truyền lại, năm xưa hắn và Trạch Dương bị kẹt trong trận Bạo Vũ, tiếng sáo Xích Châu này đã phá vỡ trận pháp kia rồi rời đi không tiếng động, như cô hồn dã quỷ tan vào trong sương, thứ lưu lại chỉ là cơn khiếp đảm.
Lục Khuynh Tâm ngưng thần, cảm nhận sự dao động truyền tới, thở dài: "Ngươi thấy thế nào..."
Thanh Hồn thấy hắn húych vai mình, ngơ ra: "Đúng là Xích Châu... trên núi chắc không phải đang có chuyện lớn chứ."
"Chúng ta lên núi thôi."
Luồng sát khí quá nồng đậm, trong gió như mang theo ngân châm, lạnh lẽo thấm vào da thịt, đâm đau đến thấu xương. La Phi Tuyệt thất kinh không một chút rảnh rỗi nào vẫn không đối phó nổi sóng âm. Tiếng sáo ngày càng nhanh hạ hết phi tiêu Trục Hồn, tiểu quỷ hắn nuôi.
Một hồi trường âm xuyên qua phù vân gây thương tổn đến ngũ tạng của hắn.
La Phi Tuyệt theo lời dặn của Hồng Thiếu Hoài đi trộm Mộc Linh Giáp, nội gián nói Lục Khuynh Tâm lên đây nhờ giúp đỡ, bây giờ thứ này có thể phòng được lũ. La Phi Tuyệt đi trước một bước, nhân lúc Lưu Ảnh đã được dụ đi âm thầm xâm nhập vào núi.
Không biết bước sai ở đâu đả động vào trận pháp, để hai thư đồng này phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.