Ta Và Tỷ Tỷ Đều Là Người Xuyên Không
Chương 18
Thất Nguyệt Thất Thị Thất Tịch
14/07/2024
Trong lòng ta đầy nghi hoặc.
Phụ thân là đồng lõa sao?
Theo motip tiểu thuyết, có phải ta và tỷ tỷ sẽ hoán đổi thân phận, tỷ tỷ dùng thân phận của ta làm thê tử của Nhị hoàng tử, còn ta gả cho Thái tử hay không.
Thái tử bệnh tật ốm yếu lại là học trò của phụ thân, có lẽ lần này người cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Nhị hoàng tử nể mặt tỷ tỷ và phụ thân cho phép ta và Thái tử bình an sống đến già.
Không biết vì sao, ta mơ hồ có chút hưng phấn.
Có phải ý của phụ thân và mẫu thân nói ta sẽ sống rất tốt là như vậy hay không.
Dưới khăn trùm đầu là nụ cười không giấu được.
Ta được đưa thẳng vào động phòng.
Nguyệt bảo ta ở đây chờ là được, ta ngoan ngoãn ngồi bên giường, yên lặng chờ đợi phu quân của mình.
Ta đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng vừa nghĩ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Thái tử, ta liền cố gắng giữ vững tinh thần, nghĩ xem nên an ủi phu quân đáng thương của ta như thế nào.
Ta có chút mừng thầm.
Cửa phòng được mở ra.
Càng ngày càng gần.
Tim ta đập thình thịch, ta không ngờ, kết hôn lại là một chuyện khiến người ta hưng phấn như vậy.
Ta chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày thêu kim long màu đen.
Nhanh lên, gỡ khăn trùm đầu của ta ra đi.
Ngồi xuống rồi!
Sao lại ngồi xuống chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì phụ thân ta cấu kết với Nhị hoàng tử, hắn ta liền giận chó đánh mèo lên ta sao.
Đừng nha, không liên quan gì đến ta hết, ta cũng bị che giấu trong bóng tối. Ta cũng là người bị hại, ta bị tỷ tỷ hoán đổi thân phận rồi.
Huynh mau gỡ khăn trùm đầu ra, ta nói chuyện rõ ràng với huynh.
Ta thử thăm dò gọi một tiếng: "Phu quân?"
"Ừm?"
Giọng nói này có chút trầm thấp.
Buồn sao? Không còn ngôi vị Thái tử nữa, thật sự buồn sao?
Làm một vị vương gia nhàn tản không tốt sao? Dù sao huynh cũng sống không lâu nữa.
Đương nhiên, sống thêm mấy năm để ta chiêm ngưỡng dung nhan của huynh cũng tốt.
Ta nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn ta, giọng nói dịu dàng, như đang dỗ dành: "Phu quân ~ gỡ khăn trùm đầu ra đi~"
Giọng nói của ta ngọt ngào, như ăn một trăm cái kẹo đường, ngọt đến mức muốn c.h.ế.t người.
Ta nhìn thấy cây gậy cân chậm rãi vươn vào, ta cảm thấy từng giây từng phút đều là dày vò. Gậy cân chậm rãi nâng lên.
Trái tim ta kích động đến run rẩy.
Hai mắt ta sáng rực, vừa ẻo lả vừa giả tạo kêu lên một chữ "Phu", nhưng nhìn thấy người trước mắt, chữ "Quân" lại mắc kẹt trong cổ họng, không lên không xuống.
"Nhị, Nhị điện hạ?" Giai nhân kiều mị vừa rồi trong nháy mắt biến thành rụt rè sợ sệt.
Ta cũng không biết có phải đầu óc ta bị úng nước hay không, ta vậy mà lại quỳ phịch xuống, lắp bắp nói: "Bái, bái kiến, kiến Nhị điện hạ."
Nhưng sau khi nói xong câu này, ta hình như lại khôi phục một chút lý trí.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì vậy?
Hay là giả vờ ngất xỉu đi.
Ta định hít sâu một hơi rồi ngất xỉu.
Nhưng ta còn chưa hít xong một hơi, liền bị người ta xách lên.
Ta nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Nhị hoàng tử, gương mặt góc cạnh, và đôi môi đang mím thành một đường thẳng.
Toang rồi.
Não bộ ngừng hoạt động.
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi bên giường, không dám thở mạnh.
"Sao không gọi phu quân nữa?" Giọng nói của Nhị hoàng tử trầm thấp, có lẽ là do quanh năm suốt tháng ở trong quân doanh, không êm tai trong trẻo giống như Thái tử và Tôn Trí Văn, cũng không tràn đầy sức sống tuổi trẻ giống như Tứ hoàng tử.
Ngày thường ta tránh xa hắn, hôm nay là lần đầu tiên ở gần hắn như vậy.
Hắn lại tiến lại gần thêm vài phần: "Sao không gọi phu quân nữa?"
Giọng nói của hắn mang theo vài phần tức giận, vốn dĩ đã hung dữ, hiện tại ta cảm thấy giống như bị Diêm Vương đòi mạng vậy.
Ta cảm thấy mình sắp tè ra quần rồi.
"Phu, phu quân?" Ta nhỏ giọng thăm dò.
Hắn không đáp lại ta, bàn tay to lớn đặt lên mặt ta, xoa xoa qua lại.
Trên tay hắn toàn là vết chai, quanh năm suốt tháng chịu gió sương mưa tuyết, hắn so với những nam nhân khác càng thêm cường tráng kiên nghị.
Đột nhiên!
Bàn tay to lớn đang xoa mặt ta biến thành véo má ta, khuôn mặt theo bàn tay ngửa lên, ta còn không dám kêu đau.
"Tiểu nha đầu, vừa rồi coi ta là ai hả?"
Ta đau đến mức nước mắt sắp rơi xuống rồi, da mặt ta mỏng manh như vậy sao chịu được ngươi véo như thế chứ.
"Phu quân, đau~"
"Phu quân~"
Hai tiếng phu quân này dường như đã khiến hắn vui vẻ.
Cuối cùng cũng buông tay rồi.
Phụ thân là đồng lõa sao?
Theo motip tiểu thuyết, có phải ta và tỷ tỷ sẽ hoán đổi thân phận, tỷ tỷ dùng thân phận của ta làm thê tử của Nhị hoàng tử, còn ta gả cho Thái tử hay không.
Thái tử bệnh tật ốm yếu lại là học trò của phụ thân, có lẽ lần này người cũng có thể bảo toàn tính mạng.
Nhị hoàng tử nể mặt tỷ tỷ và phụ thân cho phép ta và Thái tử bình an sống đến già.
Không biết vì sao, ta mơ hồ có chút hưng phấn.
Có phải ý của phụ thân và mẫu thân nói ta sẽ sống rất tốt là như vậy hay không.
Dưới khăn trùm đầu là nụ cười không giấu được.
Ta được đưa thẳng vào động phòng.
Nguyệt bảo ta ở đây chờ là được, ta ngoan ngoãn ngồi bên giường, yên lặng chờ đợi phu quân của mình.
Ta đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, nhưng vừa nghĩ đến gương mặt khuynh quốc khuynh thành của Thái tử, ta liền cố gắng giữ vững tinh thần, nghĩ xem nên an ủi phu quân đáng thương của ta như thế nào.
Ta có chút mừng thầm.
Cửa phòng được mở ra.
Càng ngày càng gần.
Tim ta đập thình thịch, ta không ngờ, kết hôn lại là một chuyện khiến người ta hưng phấn như vậy.
Ta chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày thêu kim long màu đen.
Nhanh lên, gỡ khăn trùm đầu của ta ra đi.
Ngồi xuống rồi!
Sao lại ngồi xuống chứ?
Chẳng lẽ là bởi vì phụ thân ta cấu kết với Nhị hoàng tử, hắn ta liền giận chó đánh mèo lên ta sao.
Đừng nha, không liên quan gì đến ta hết, ta cũng bị che giấu trong bóng tối. Ta cũng là người bị hại, ta bị tỷ tỷ hoán đổi thân phận rồi.
Huynh mau gỡ khăn trùm đầu ra, ta nói chuyện rõ ràng với huynh.
Ta thử thăm dò gọi một tiếng: "Phu quân?"
"Ừm?"
Giọng nói này có chút trầm thấp.
Buồn sao? Không còn ngôi vị Thái tử nữa, thật sự buồn sao?
Làm một vị vương gia nhàn tản không tốt sao? Dù sao huynh cũng sống không lâu nữa.
Đương nhiên, sống thêm mấy năm để ta chiêm ngưỡng dung nhan của huynh cũng tốt.
Ta nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn ta, giọng nói dịu dàng, như đang dỗ dành: "Phu quân ~ gỡ khăn trùm đầu ra đi~"
Giọng nói của ta ngọt ngào, như ăn một trăm cái kẹo đường, ngọt đến mức muốn c.h.ế.t người.
Ta nhìn thấy cây gậy cân chậm rãi vươn vào, ta cảm thấy từng giây từng phút đều là dày vò. Gậy cân chậm rãi nâng lên.
Trái tim ta kích động đến run rẩy.
Hai mắt ta sáng rực, vừa ẻo lả vừa giả tạo kêu lên một chữ "Phu", nhưng nhìn thấy người trước mắt, chữ "Quân" lại mắc kẹt trong cổ họng, không lên không xuống.
"Nhị, Nhị điện hạ?" Giai nhân kiều mị vừa rồi trong nháy mắt biến thành rụt rè sợ sệt.
Ta cũng không biết có phải đầu óc ta bị úng nước hay không, ta vậy mà lại quỳ phịch xuống, lắp bắp nói: "Bái, bái kiến, kiến Nhị điện hạ."
Nhưng sau khi nói xong câu này, ta hình như lại khôi phục một chút lý trí.
Ta là ai? Ta đang ở đâu? Ta đang làm gì vậy?
Hay là giả vờ ngất xỉu đi.
Ta định hít sâu một hơi rồi ngất xỉu.
Nhưng ta còn chưa hít xong một hơi, liền bị người ta xách lên.
Ta nhìn vào đôi mắt xanh thẳm của Nhị hoàng tử, gương mặt góc cạnh, và đôi môi đang mím thành một đường thẳng.
Toang rồi.
Não bộ ngừng hoạt động.
Ta cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi bên giường, không dám thở mạnh.
"Sao không gọi phu quân nữa?" Giọng nói của Nhị hoàng tử trầm thấp, có lẽ là do quanh năm suốt tháng ở trong quân doanh, không êm tai trong trẻo giống như Thái tử và Tôn Trí Văn, cũng không tràn đầy sức sống tuổi trẻ giống như Tứ hoàng tử.
Ngày thường ta tránh xa hắn, hôm nay là lần đầu tiên ở gần hắn như vậy.
Hắn lại tiến lại gần thêm vài phần: "Sao không gọi phu quân nữa?"
Giọng nói của hắn mang theo vài phần tức giận, vốn dĩ đã hung dữ, hiện tại ta cảm thấy giống như bị Diêm Vương đòi mạng vậy.
Ta cảm thấy mình sắp tè ra quần rồi.
"Phu, phu quân?" Ta nhỏ giọng thăm dò.
Hắn không đáp lại ta, bàn tay to lớn đặt lên mặt ta, xoa xoa qua lại.
Trên tay hắn toàn là vết chai, quanh năm suốt tháng chịu gió sương mưa tuyết, hắn so với những nam nhân khác càng thêm cường tráng kiên nghị.
Đột nhiên!
Bàn tay to lớn đang xoa mặt ta biến thành véo má ta, khuôn mặt theo bàn tay ngửa lên, ta còn không dám kêu đau.
"Tiểu nha đầu, vừa rồi coi ta là ai hả?"
Ta đau đến mức nước mắt sắp rơi xuống rồi, da mặt ta mỏng manh như vậy sao chịu được ngươi véo như thế chứ.
"Phu quân, đau~"
"Phu quân~"
Hai tiếng phu quân này dường như đã khiến hắn vui vẻ.
Cuối cùng cũng buông tay rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.