Ta Và Tỷ Tỷ Đều Là Người Xuyên Không
Chương 21
Thất Nguyệt Thất Thị Thất Tịch
14/07/2024
Cá viên sốt trắng, heo sữa quay, đùi gà chiên giòn, gà hầm hạt dẻ.....
Còn có, còn có!
Ta nhón chân lên, ánh mắt vượt qua Phong Hồng, nhìn chằm chằm vào bàn ăn.
Đây là nơi nào, đây là thiên đường rồi, vốn dĩ ta đã tham ăn, nhưng phụ thân không dám để người khác cảm thấy người sủng ái ta và mẫu thân, cho nên ăn mặc chi tiêu của ta và mẫu thân cũng chỉ có vậy. Không dám vượt quá bổn phận, nhưng bây giờ ngươi nhìn xem, đãi ngộ này.
Quần áo tạm thời không nói đến, chỉ riêng bàn đầy mỹ vị này.
Ta cảm động đến mức nước mắt sắp chảy ra từ khóe miệng rồi.
Nhị hoàng tử thật sự là người tốt mà.
Sửa sang lại dung nhan, ta xoạt một cái ngồi xuống trước bàn, cũng mặc kệ quy củ lễ nghi gì nữa, tay cầm đùi gà.
Há to miệng, cắn một miếng thật to, nước sốt tràn ra trong khoang miệng.
"Tiểu thư, điện hạ còn chưa dùng bữa đâu ạ." Phong Hồng nhỏ giọng nhắc nhở bên tai ta.
"Không sao, cứ để nàng ấy ăn đi."
Giọng nói trầm thấp của Nhị hoàng tử vang lên sau lưng.
Mặc dù vậy, ta vẫn không nỡ buông đùi gà trong tay xuống.
Nhị hoàng tử ngồi bên cạnh ta, còn có giọt nước từ tóc hắn nhỏ xuống.
Đây là đi tắm nước lạnh sao?
Ta thử đưa đùi gà trong tay đến trước mặt hắn.
Ta cũng muốn cho ngươi ăn đó, chỉ là ta đã cắn một miếng, ngươi sẽ không chê chứ?
Tốt nhất là chê đi.
Ta sẽ tiếp tục ăn.
Ta vẫn đang nhai miếng thịt vừa cắn xuống.
Nhìn Nhị hoàng tử nhướng mày, không nhận lấy đùi gà trong tay ta. Là do ngươi tự mình không ăn, ta cứ tiếp tục ăn vậy.
Nhị hoàng tử cũng không ăn, cứ nhìn chằm chằm vào ta, ta ăn một lúc, cũng ngại tiếp tục ăn nữa.
"Điện, điện hạ, à không, phu quân, sao chàng không ăn?"
"Ta không đói lắm."
"Ồ." Ta cúi đầu uống một ngụm canh, rất không tự nhiên, vị đại ca này là sao vậy.
Thôi được rồi. Không để ý đến hắn nữa, ta ăn của ta.
......
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nhai của chính mình.
"Thích?"
Tên đại ca này cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Ta ngọt ngào nói: "Đương nhiên là thích rồi, phu quân cho thiếp đương nhiên là thích."
Ngươi tự mình nói xem, cả bàn này, ai mà không thích, ta lại không bị chứng biếng ăn.
"Là thích ta cho, hay là thích sơn hào hải vị?"
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục nói: "Vậy, cơm rau dưa có ăn quen không?"
"Choang" Bát trong tay rơi xuống bàn.
Không phải chứ, ta chỉ ăn một bữa này là hết rồi, sau đó phải ăn cơm rau dưa sao?
Ta dù sao cũng là vương phi, sau này cơm cũng sẽ không ăn no sao?
Sẽ không đến mức còn không bằng khẩu phần ăn ở nhà chứ?
Muốn khóc, muốn khóc.
Ta rưng rưng nước mắt, lại cầm lấy một cái đùi gà, ăn được thêm một miếng là một miếng.
"Thích, thích, chỉ cần là phu quân cho thiếp đều thích." Ta vừa khóc vừa cắn một miếng thật to.
"Tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm." Nói xong Nhị hoàng tử liền đi ra ngoài.
Người này sao nói đi là đi vậy?
Thôi được rồi, đùi gà thật là thơm.
Ăn đến mức bụng tròn vo, ta thật sự coi đây là bữa cơm no cuối cùng mà ăn.
"Phong, Phong Hồng, mau, mau đến đỡ ta một cái." Ta thật sự là no đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Khó chịu quá, sớm biết thì không ăn nhiều như vậy.
Dậy sớm, thật sự là dậy sớm.
Trời còn chưa sáng ta đã bị lôi dậy.
Còn đang mơ mơ màng màng, ta đã bị nhét vào một chiếc xe ngựa cũ kỹ.
Chuyện gì vậy, đây là muốn bán ta đi sao? Ta dùng hết sức lực bám vào mép cửa xe ngựa: "Ta không vào, không vào, ta là vương phi, ta là nữ nhi của Tể tướng, các ngươi muốn làm gì?"
"Suỵt~" Một thiếu niên thanh tú ra hiệu bảo ta im lặng, "Biết rồi, ngươi là vương phi, nhưng mà vương phi vẫn là vào trong đi ạ."
Còn chưa kịp để ta lên tiếng, Phong Hồng đã gỡ tay ta đang nắm chặt khung cửa ra, ta nhìn Phong Hồng với vẻ mặt không thể tin được.
Phong Hồng cười hì hì: "Tiểu thư, người cứ nghe Cửu Nhi ca ca đi ạ."
Ta cảm thấy khóe mắt sắp bị ta trừng đến mức nứt ra rồi.
Ngươi là nha hoàn của ta đó!
Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau!
Cái gì mà Cửu Nhi chứ, ngươi bán đứng tiểu thư như vậy sao!
Ta cảm thấy mình sắp phun ra một ngụm m.á.u rồi.
Còn có, còn có!
Ta nhón chân lên, ánh mắt vượt qua Phong Hồng, nhìn chằm chằm vào bàn ăn.
Đây là nơi nào, đây là thiên đường rồi, vốn dĩ ta đã tham ăn, nhưng phụ thân không dám để người khác cảm thấy người sủng ái ta và mẫu thân, cho nên ăn mặc chi tiêu của ta và mẫu thân cũng chỉ có vậy. Không dám vượt quá bổn phận, nhưng bây giờ ngươi nhìn xem, đãi ngộ này.
Quần áo tạm thời không nói đến, chỉ riêng bàn đầy mỹ vị này.
Ta cảm động đến mức nước mắt sắp chảy ra từ khóe miệng rồi.
Nhị hoàng tử thật sự là người tốt mà.
Sửa sang lại dung nhan, ta xoạt một cái ngồi xuống trước bàn, cũng mặc kệ quy củ lễ nghi gì nữa, tay cầm đùi gà.
Há to miệng, cắn một miếng thật to, nước sốt tràn ra trong khoang miệng.
"Tiểu thư, điện hạ còn chưa dùng bữa đâu ạ." Phong Hồng nhỏ giọng nhắc nhở bên tai ta.
"Không sao, cứ để nàng ấy ăn đi."
Giọng nói trầm thấp của Nhị hoàng tử vang lên sau lưng.
Mặc dù vậy, ta vẫn không nỡ buông đùi gà trong tay xuống.
Nhị hoàng tử ngồi bên cạnh ta, còn có giọt nước từ tóc hắn nhỏ xuống.
Đây là đi tắm nước lạnh sao?
Ta thử đưa đùi gà trong tay đến trước mặt hắn.
Ta cũng muốn cho ngươi ăn đó, chỉ là ta đã cắn một miếng, ngươi sẽ không chê chứ?
Tốt nhất là chê đi.
Ta sẽ tiếp tục ăn.
Ta vẫn đang nhai miếng thịt vừa cắn xuống.
Nhìn Nhị hoàng tử nhướng mày, không nhận lấy đùi gà trong tay ta. Là do ngươi tự mình không ăn, ta cứ tiếp tục ăn vậy.
Nhị hoàng tử cũng không ăn, cứ nhìn chằm chằm vào ta, ta ăn một lúc, cũng ngại tiếp tục ăn nữa.
"Điện, điện hạ, à không, phu quân, sao chàng không ăn?"
"Ta không đói lắm."
"Ồ." Ta cúi đầu uống một ngụm canh, rất không tự nhiên, vị đại ca này là sao vậy.
Thôi được rồi. Không để ý đến hắn nữa, ta ăn của ta.
......
Cả căn phòng yên tĩnh đến mức ta chỉ có thể nghe thấy tiếng nhai của chính mình.
"Thích?"
Tên đại ca này cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Ta ngọt ngào nói: "Đương nhiên là thích rồi, phu quân cho thiếp đương nhiên là thích."
Ngươi tự mình nói xem, cả bàn này, ai mà không thích, ta lại không bị chứng biếng ăn.
"Là thích ta cho, hay là thích sơn hào hải vị?"
Ta còn chưa kịp phản ứng, hắn lại tiếp tục nói: "Vậy, cơm rau dưa có ăn quen không?"
"Choang" Bát trong tay rơi xuống bàn.
Không phải chứ, ta chỉ ăn một bữa này là hết rồi, sau đó phải ăn cơm rau dưa sao?
Ta dù sao cũng là vương phi, sau này cơm cũng sẽ không ăn no sao?
Sẽ không đến mức còn không bằng khẩu phần ăn ở nhà chứ?
Muốn khóc, muốn khóc.
Ta rưng rưng nước mắt, lại cầm lấy một cái đùi gà, ăn được thêm một miếng là một miếng.
"Thích, thích, chỉ cần là phu quân cho thiếp đều thích." Ta vừa khóc vừa cắn một miếng thật to.
"Tối nay ngủ sớm một chút, ngày mai phải dậy sớm." Nói xong Nhị hoàng tử liền đi ra ngoài.
Người này sao nói đi là đi vậy?
Thôi được rồi, đùi gà thật là thơm.
Ăn đến mức bụng tròn vo, ta thật sự coi đây là bữa cơm no cuối cùng mà ăn.
"Phong, Phong Hồng, mau, mau đến đỡ ta một cái." Ta thật sự là no đến mức không chịu nổi nữa rồi.
Khó chịu quá, sớm biết thì không ăn nhiều như vậy.
Dậy sớm, thật sự là dậy sớm.
Trời còn chưa sáng ta đã bị lôi dậy.
Còn đang mơ mơ màng màng, ta đã bị nhét vào một chiếc xe ngựa cũ kỹ.
Chuyện gì vậy, đây là muốn bán ta đi sao? Ta dùng hết sức lực bám vào mép cửa xe ngựa: "Ta không vào, không vào, ta là vương phi, ta là nữ nhi của Tể tướng, các ngươi muốn làm gì?"
"Suỵt~" Một thiếu niên thanh tú ra hiệu bảo ta im lặng, "Biết rồi, ngươi là vương phi, nhưng mà vương phi vẫn là vào trong đi ạ."
Còn chưa kịp để ta lên tiếng, Phong Hồng đã gỡ tay ta đang nắm chặt khung cửa ra, ta nhìn Phong Hồng với vẻ mặt không thể tin được.
Phong Hồng cười hì hì: "Tiểu thư, người cứ nghe Cửu Nhi ca ca đi ạ."
Ta cảm thấy khóe mắt sắp bị ta trừng đến mức nứt ra rồi.
Ngươi là nha hoàn của ta đó!
Chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau!
Cái gì mà Cửu Nhi chứ, ngươi bán đứng tiểu thư như vậy sao!
Ta cảm thấy mình sắp phun ra một ngụm m.á.u rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.