Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ
Chương 48: Không ngọt bằng đôi môi thiếp
Lan Rùa
15/02/2024
Ta quay lại đằng sau, vẫn ở tư thế quỳ, nhưng ta cúi đầu xuống đất để cảm tạ Hoàng thượng:
- Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng đã ban hồng.
Hoàng thượng cúi xuống, chàng nâng cằm ta lên, đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt ta. Ta giải thích:
- Hoàng thượng! Những cố gắng của người hái hồng... thần thiếp chưa từng ngó lơ. Chỉ là... kiếp này của thần thiếp... đối với người ngâm hồng...
Hoàng thượng cắt ngang lời ta:
- Chỉ là mấy lời nói vu vơ khi thu về thôi. Đơn tần không cần phải suy nghĩ nhiều.
- Kiểu nói chuyện của Hoàng thượng thật xa cách.
- Câu từ trẫm dùng dẫu có là băng thì cũng chẳng thể lạnh bằng sự thờ ơ mà Đơn tần dành cho trẫm.
- Hoàng thượng! Thần thiếp đối với người... chưa từng thờ ơ... ngược lại... mỗi ngày đều thương nhớ!
- Đơn tần thật biết cách khiến người ta cảm kích! Thế nhưng, nỗi thương nhớ mà Đơn tần vừa nhắc đến có lẽ chỉ là sự thương hại thôi, nào dám sánh ngang với những nhung nhớ da diết gửi về chốn Sơn Nam kia.
- Hoàng thượng! Chúng ta cứ nhất thiết phải rành mạch từng ngóc ngách nhỏ trong tim vậy sao? Như vậy không phải quá phức tạp ư?
- Bởi vì Đơn tần luôn được đứng ở vị trí quan trọng nhất, hiển nhiên nàng không hiểu tâm tư của trẫm.
- Vị trí thứ nhất... quan trọng đến thế sao?
Hoàng thượng đặt tay lên vai ta, chậm rãi hỏi:
- Nếu như năm xưa trẫm không trở thành đứa con xuất sắc nhất của phụ hoàng thì hiện tại, trẫm đang ở đâu?
Hoàng thượng lớn lên trong bão tố, nếu chàng không nỗ lực vươn lên vị trí cao nhất thì không có gì đảm bảo rằng chàng sẽ tồn tại đến ngày hôm nay. Tuổi thơ của ta trái lại đầy ắp những tiếng cười giòn giã, cứ thế an yên mà trưởng thành trong sự bao bọc của sư phụ. Tính cách của ta sao có thể quyết liệt như chàng? Chàng cũng khó mà vô tư như ta. Ngay cả mẫu hậu còn lợi dụng chàng để củng cố quyền lực cho riêng mình thì chàng sao có thể tin tưởng ai tuyệt đối?
- Thần thiếp hiểu ý Hoàng thượng. Nếu như không trở thành người quan trọng nhất thì trong một vài tình huống đặc biệt, chúng ta sẽ bị vứt bỏ. Thế nhưng... thần thiếp vẫn bạo gan xin Hoàng thượng suy xét cho thần thiếp... thần thiếp... chưa bao giờ có ý định vứt bỏ chàng. Chính Hoàng thượng mới là người vứt bỏ thần thiếp. Mẫu Đơn cung lạnh ngắt hơi chàng, thần thiếp dẫu ngày nhớ đêm mong cũng chẳng dám oán trách nửa lời. Hoàng hậu và Thục phi đều có hỉ, thần thiếp tủi thân vẫn phải hết lời chúc mừng. Những việc có thể làm, thần thiếp đều đã làm hết rồi thưa Hoàng thượng!
Hoàng thượng siết chặt bả vai ta, gằn giọng hạ lệnh:
- Vậy thì cố mà làm những việc nàng không thể làm đi! Chừng nào nàng còn nhớ về người ở Sơn Nam, chừng đó Mẫu Đơn cung còn tàn tạ như lãnh cung.
Ta giận quá hoá điên:
- Thần thiếp có quên gì cũng không quên quê hương của mình! Chi bằng Hoàng thượng nhốt thần thiếp vào lãnh cung luôn đi! Cả đời này thần thiếp sẽ ngoan ngoãn ở đó để nhớ về Sơn Nam cho Hoàng thượng thoả mãn.
- Nàng...
Hoàng thượng còn giận hơn cả ta, chàng quát lớn:
- Người đâu!
Ngọc Trí vội vã chạy vào Hoàng Đại điện. Hắn khoa môi múa mép:
- Hoàng thượng bớt giận! Đơn tần chỉ là một chốc bốc đồng, vạn năm hối lỗi thôi chứ tuyệt đối không có ý muốn vào lãnh cung ăn hành đâu ạ!
Ngọc Trí nháy mắt với ta, như thể muốn nhắc nhở ta không khôn lên thì tha hồ mà chịu khổ trong lãnh cung. Ta biết điều xuống nước:
- Dạ bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vừa rồi đúng là máu lên não hơi chậm dẫn tới một khắc ngu dốt thôi ạ. Thần thiếp xin phép dành cả vạn năm sau này để hối lỗi, kính mong Hoàng thượng thứ tội!
Hoàng thượng không thèm đáp lời ta. Ngọc Minh đem vào trong một cái khay phủ khăn đỏ, bên trên có đặt một thanh bảo kiếm đẹp chói chang. Chuôi kiếm và bao kiếm đều được mạ vàng, chạm trổ tinh xảo, tạo cảm giác như có cả trăm con rồng đang bay xung quanh chiếc kiếm. Mắt rồng được làm từ ngọc bích đỏ, nhìn vào thấy hung dữ vô cùng. Tất nhiên, rồng hung dữ cỡ nào cũng không bằng người mặc áo rồng đang đứng trước mặt ta.
- Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu mong người đích thân hạ hồng để ban thưởng cho các vị nương nương nhân dịp tết Trung thu.
Ở Sơn Nam cũng có tục lệ hạ hồng. Cứ đến Rằm tháng Tám, người chồng sẽ dùng dao hoặc kiếm để hạ trái hồng ngon nhất để tặng vợ của mình. Trái hồng người chồng hạ được càng căng tròn, càng mọng nước thì cuộc sống của họ năm đó càng viên mãn. Ngọc Minh kính cẩn dâng kiếm. Khi Hoàng thượng rút thanh bảo kiếm ra, ta cảm thấy lưỡi kiếm còn sáng hơn cả ánh sao. Kỹ thuật dùng kiếm của chàng quả thực tuyệt mỹ, không cần tốn sức mà nom vẫn cực kỳ điêu luyện. Chỉ trong chốc lát, hồng đã rụng đầy sân, nhưng cây hồng lại không mất một chiếc lá nào. Đùa à? Đùa phải không? Nếu không phải là phép màu thì quá đỉnh đi! Ta ngắm chàng không chớp mắt, kiểu cứ bị si mê quá đỗi đấy!
- Hoàng thượng! Chàng cứ soái như thế này thì đêm nay trái tim thần thiếp lại điên loạn mất thôi!
Ta buột miệng cảm thán. Hoàng thượng vẫn cái điệu hơi cong môi nhưng không cười, mặt lạnh siêu nhanh.
- Hoàng thượng! Hồng ở Hoàng Đại điện ngọt thấu tâm can. Bữa nay, ai được Hoàng thượng ban hồng cũng khiến thần thiếp thấy ngứa mắt.
Hoàng thượng lườm ta nhưng chàng lại ra lệnh:
- Đem hết chỗ hồng này về Mẫu Đơn cung.
Ngọc Minh hoảng hốt hỏi:
- Vậy hồng tặng cho các vị nương nương đang ở Phượng Ngọc cung thì sao ạ?
Hoàng thượng ném kiếm cho Ngọc Minh. Hắn hiểu ý sai các thái giám cấp dưới đem hết hồng về Mẫu Đơn cung. Võ công của Ngọc Minh không cao cường như Hoàng thượng, hắn không thể phi lên cây hồng mà nhẹ như cưỡi mây được. Hắn ôm kiếm, chật vật trèo lên cây, bắt đầu cẩn thận hạ từng quả hồng một. Ngọc Trí ôm cái bao tải bên dưới mà sốt hết cả ruột.
- Nhanh cái tay lên! Cắt có quả hồng cũng điệu!
- Ta không điệu. Ta chỉ muốn cắt hồng nhưng không làm rụng lá giống Hoàng thượng thôi.
- Kiếm pháp của Hoàng thượng ngươi so được à mà đòi đú? Hạ được ba quả hồng thì cả ba đều bị chém làm đôi.
- Có sao? Các vị nương nương đỡ phải bổ hồng.
- Đã dốt lại còn lý sự ngu! Hồng Hoàng thượng tặng, các vị nương nương kiểu gì chả giữ làm kỷ niệm, ai ăn ngay đâu mà bổ.
- Ôi dào! Cứ nói hồng Hoàng thượng bổ có mà các vị nương nương chả ngoác miệng ra ăn ý chứ!
Hai cái tên này! Ta bị phạt quỳ cũng không yên với bọn chúng, có cãi nhau thôi mà cũng khiến người ta ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngọc Trí chửi Ngọc Minh không được cái tích sự gì sất rồi tự mình trèo lên cây hạ hồng. Mỗi quả hồng được đặt trong một chiếc đĩa ngọc, nom cao quý hết sức. Các thái giám lần lượt bê hồng qua Phượng Ngọc cung. Ngọc Minh lễ phép nhắc:
- Hoàng thượng! Thái hậu vẫn đang đợi người.
Ta xị mặt. Trong khi các phi tần khác sắp được dùng bữa bên Hoàng thượng thì ta vẫn phải lủi thủi ở đây quỳ một mình, thật quá đau lòng nha!
- Bẩm với Thái hậu trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, trẫm sẽ ghé qua Phượng Ngọc cung sau.
Hoàng thượng bình thản nói rồi quay người đi thẳng lên phòng thượng triều. Cái người này cứ như đọc được suy nghĩ của ta ý nhỉ? Tuy chúng ta không thân mật như xưa, nhưng chỉ cần biết chàng đang ở một nơi rất gần mình, tâm trạng ta liền khởi sắc. Ta vui vẻ ca hát:
"Trung thu trăng sáng,
nhưng không sáng bằng mắt ánh mắt chàng.
Quả hồng tuy ngọt,
nhưng không ngọt bằng đôi môi thiếp.
Tháng năm chất chứa những nỗi niềm,
giữa chúng ta cách nhau cả vạn tầng định kiến,
Chàng bi ai,
thiếp buồn khổ.
Thế nhưng,
vẫn còn được ở gần nhau,
mới là điều tuyệt vời nhất!
...
Trung thu trăng sáng,
nhưng không sáng bằng mắt ánh mắt chàng.
Quả hồng tuy ngọt,
nhưng không ngọt bằng đôi môi thiếp.
Thiếp ở nơi đây nguyện một đời thương nhớ,
chỉ mong chàng nơi ấy chớ đừng thờ ơ..."
Gió đưa hương hoa hoàng lan len lỏi quanh chóp mũi ta, đôi mắt díp lại, ta mơ màng về một ngày thơ ấu. Hồi nhỏ, chỉ cần nghe thấy ta ca hát, Vô Ưu dẫu đang bận việc gì cũng chạy tới bên ta. Chàng từng dùng những lời có cánh để tán dương ta:
- Nữ nhân không chỉ có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn mà còn có giọng hát trong trẻo như Tứ Tứ thì phải gả cho bậc quân vương mới xứng.
- Nhưng ta chỉ thích gả cho Vô Ưu thôi!
Ta gào lên. Vô Ưu không nói gì cả. Mãi đến khi ta trở thành phi tần của chàng, trong thời gian được sủng ái, một lần dạo chơi ở Tuệ Long điện, ta mới tình cờ trông thấy bức tranh chàng vẽ ta kèm theo dòng tâm tư:
"Trẫm vì muốn giành được nữ nhân tuyệt mỹ nhất mà đã cố gắng trở thành người nắm trong tay nhiều quyền lực nhất. Thế nhưng, nàng lại chưa từng vì trẫm mà nỗ lực."
Ta chẳng biết mình đã ngủ gật ở sân lớn bao lâu nữa, chỉ biết khi tỉnh giấc thì đã thấy trên người đang khoác chiếc áo choàng màu đen thêu rồng vàng. Mùi của chiếc áo thật thơm quá đi mất! Chiếc áo cũng thật ấm áp! Ta sảng khoái vươn vai. Tình cờ trông thấy Hoàng thượng đi ngang qua, ta xởi lởi hỏi thăm:
- Hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong rồi ạ?
Chàng lạnh lùng gật đầu.
- Đã tới giờ Hợi chưa ạ?
Chàng tiếp tục gật đầu.
- Tốt quá! Vậy thần thiếp cũng quỳ xong rồi đây!
Ta phủi đầu gối, đứng dậy nhiệt tình rủ rê:
- Chúng ta cùng đến Phượng Ngọc cung đi!
- Nàng đến Phượng Ngọc cung làm gì?
Hoàng thượng hỏi. Ta liến thoắng giải thích:
- Ơ hay? Thần thiếp đến dự tiệc. Thần thiếp cũng là phi tần của Hoàng thượng mà, chàng quên rồi sao?
- Ừ, quên rồi.
- Sao lại quên được ạ?
- Không thích nhớ thì quên thôi. Thế là lại không tới lãnh cung nữa à?
- Không ạ. Thần thiếp chả bao giờ muốn tới lãnh cung luôn. Thần thiếp không biết nấu nướng, ở đó có khác nào tra tấn cái miệng thích ăn ngon của thần thiếp.
- Ra vậy. Thế mà ban nãy còn hỗn xược...
Ta bạo gan cắt ngang lời chàng:
- Hoàng thượng! Trời khuya trăng sáng vằng vặc, đường trong cung lại sạch đẹp bằng phẳng dễ khiến người ta chủ quan lơ là, chả biết sẽ ngã lúc nào. Chi bằng chàng cứ bám vào tay thần thiếp mà đi.
Ánh mắt Hoàng thượng rõ là có ý cười, vậy mà chàng vẫn rảo bước đi trước. Tám tên lính đứng đợi sẵn bên ngoài Hoàng Đại điện, chỉ chờ để hầu Hoàng thượng mà chàng chẳng thèm bước lên kiệu. Cái dáng đi oai phong bệ vệ, tay chắp đằng sau lưng kia sao mà mê thế nhỉ? Ta lẽo đẽo bám theo chàng, cố ý dùng ngón trỏ của mình chọt nhẹ vào bàn tay đang nắm hờ của chàng. Chàng sững người, nhưng rồi vẫn bình thản đi tiếp. Ta gian xảo chọt thêm một phát nữa. Chàng khẽ ho, như thể muốn cảnh cáo ta. Buồn cho chàng là ta đang trong cơn nhây, cứ thích trêu người ta hoài thôi. Buồn cho ta là bị chàng phạt. Chàng không hề ngoái đầu lại, nhưng hai bàn tay ấm áp kia vẫn có thể nắm lấy hai cổ tay của ta, siết chặt, kéo đi.
- Hoàng thượng! Chàng đối xử với thần thiếp như tù nhân vậy, thần thiếp tổn thương nha!
Ta trách móc. Chàng gằn giọng hỏi:
- Không lẽ nàng chưa từng phạm tội?
Ta giả ngu hỏi:
- Tội gì cơ ạ? Thần thiếp thương nhớ Hoàng thượng, muốn gần gũi với Hoàng thượng cũng là tội á?
Hoàng thượng rốt cuộc cũng không kiềm được nữa. Chàng thôi không siết cổ tay ta, lạnh lùng quay người lại lườm ta. Ta làm bộ uỷ khuất ca thán:
- Hoàng thượng! Ánh mắt sắc như dao găm của chàng khiến thần thiếp sợ hãi đó nha!
- Kệ nàng. Trẫm không quan tâm.
- Không quan tâm đến nhau sao còn khoác áo choàng cho nhau ạ?
- Ai khoác áo choàng cho ai?
- Thần thiếp "chã" biết, nói chơi chơi vậy thôi, ai làm người đó tự nhột!
- Hỗn xược!
Ừ thì ta có hơi hỗn thật. Phi tần bình thường ai mà dám ăn nói kiểu vậy, vào lãnh cung như chơi.
- Hoàng thượng minh xét! Hỗn không hẳn là lỗi của thần thiếp nha!
- Vậy là lỗi của ai?
- Lỗi... lỗi của cái người bỏ bê thần thiếp á... phận đàn bà con gái mấy tháng trời không được ân sủng, trong người nó toàn là âm khí, sao mà thốt ra lời hay ý đẹp được?
- Khác nào đang oán trách trẫm?
- Hoàng thượng bận rộn chính sự, hậu cung đông đúc, thần thiếp nào dám oán trách. Thần thiếp chỉ là...
- Chỉ là làm sao?
- Chỉ là... đất đai bị bỏ hoang lâu ngày đã khô cằn, đêm nay mong lắm một cơn mưa rào để sáng mai vườn tược lại tốt tươi, cây cối được dịp đơm hoa kết trái.
Ta gợi ý. Hoàng thượng chửi ta:
- Chỉ biết lợi về mình.
Hoàng thượng muốn ám chỉ ta không cho chàng thứ chàng muốn nhưng lại mặt dày xin xỏ thứ mình muốn phải không? Ta thành thật thừa nhận:
- Thần thiếp không dám chối cãi. Thời gian vừa qua, thần thiếp đối với Hoàng thượng quả thực đã rất cố gắng để không làm nũng, không dỗi hờn, không chiếm hữu. Cơ mà, bữa nay gặp mặt, trái tim bồi hồi, cõi lòng xốn xang nên thần thiếp lại đánh rơi mất liêm sỉ rồi ạ.
- Rơi rồi thì nhặt lại đi.
- Thần thiếp nhặt không nổi thưa Hoàng thượng. Cũng tại Hoàng thượng thả thính thần thiếp trước, hại thần thiếp đớp thính sấp mặt, trái tim nặng nề thương nhớ, không thể nào mà cúi xuống nhặt liêm sỉ lên được nữa đâu ạ.
- Trẫm thả thính hồi nào?
- Dạ bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng thả thính cái hồi cho quả hồng, cái hồi múa kiếm hạ hồng và cả cái hồi khoác áo choàng, tổng cộng là ba hồi tất cả ạ.
- Chỉ giỏi xuyên tạc!
- Vậy nếu không phải thả thính thì là cái gì ạ?
- Chả là gì cả.
Ta tức mình kiễng chân lên thơm má Hoàng thượng. Chàng giận điên mắng ta:
- Nàng giở cái trò gì vậy hả?
- Dạ thưa, thần thiếp chả giở cái trò gì cả ạ.
Ta tỉnh bơ đáp. Hoàng thượng dồn ta vào góc tường. Người chàng ép sát lên người ta. Thế rồi, trong lúc trống ngực ta đập điên loạn, chàng cắn môi ta đau điếng. Đầu óc ta chuếnh choáng, mụ mị. Ta có cảm giác như mình vừa bị mất hồn. Ta thua rồi. Thua thật rồi. Ta không dám nhây nữa đâu. Ta van xin Hoàng thượng, nhưng cánh môi chàng vẫn chà sát khốc liệt quanh cánh môi ta. Hơi thở của ta cứ đuối dần, cả người ta cũng mềm nhũn, như dải lụa nhỏ quấn chặt quanh chàng. Hoàng thượng bế xốc ta dậy, đưa ta về Tuệ Long điện, ném ta lên long sàng, không nói không rằng chiếm lấy ta. Băng qua những cơn giông dồn dập, ta kiệt sức thiếp đi lúc nào không hay. Vậy mà khi tỉnh giấc, ta lại tiếp tục phải đối diện với những cơn bão lớn. Không có một lời yêu thương nào cả, cũng chẳng có những cử chỉ ân cần, chàng đối với ta thật quá đỗi hà khắc. Ta bật khóc chàng cũng không thèm ngọt giọng dỗ dành, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Đây chẳng phải điều Đơn tần muốn hay sao?
Ta tưởng như mình đang ôm nỗi buồn của cả mùa thu. Hoàng thượng đã đáp ửng thỉnh cầu của ta, ta còn muốn gì nữa? Muốn được cưng nựng ư? Như thế chẳng phải quá tham lam hay sao? Ta đành ngoan ngoãn đáp:
- Không sai. Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.
Hoàng thượng còn giày vò ta thêm một lúc nữa mới cho người vào hầu hạ. Ta được các cung nữ chăm sóc rất chu đáo. Chỉ là, trước đây quen được chàng chiều chuộng rồi nên bây giờ trong lòng thấy có chút tủi thân. Chúng ta đến Phượng Ngọc cung rất muộn. Thái hậu đang mải vui nên chẳng buồn oán trách. Hoàng hậu còn bị dị ứng, người ngợm nom yếu ớt lắm nhưng vẫn tới dự tiệc. Nàng gọi ta ra hồ Liên Thuỷ hỏi chuyện riêng:
- Đơn muội! Ngân Hạnh vẫn khoẻ chứ?
Hả? Ngân Hạnh? Sao tự dưng lại hỏi về nàng? Ta còn đang hoang mang chưa hiểu gì, cũng chưa biết trả lời như nào thì Hoàng hậu chẹp miệng ca thán:
- Ngân Hạnh đúng là nhát mà! Ta ban cho ả lọ thuốc, dặn dò ả mỗi ngày đều phải trộn vào canh của muội. Vậy mà từ khi Bách Tâm tới trấn Sơn Nam, ả lại vì mê trai mà không dám tiếp tục làm điều ác, để muội sinh ra thứ nghiệt chủng mười tháng.
Thì ra Hoàng hậu chính là người hại Uy Vũ chào đời muộn. Nếu như Ngân Hạnh không dừng thuốc sớm, có lẽ Uy Vũ còn chẳng được chào đời. Ta chợt nhớ tới mẩu giấy Hoàng quý phi viết, không lẽ Vô Sầu cũng thảm trong tay Hoàng hậu ư? Cả vụ Ngân Hạnh may phượng bào cũng do Hoàng hậu sai khiến sao? Ta kinh hãi nhìn Hoàng hậu. Nàng không còn diễn vẻ hiền lương thục đức của thường ngày nữa mà tát ta đánh bốp một cái rồi chửi:
- Dạy cho ngươi bao nhiêu bài học ngươi cũng không biết điều, vẫn cứ mặt dày bám lấy Hoàng thượng! Đại tiệc Trung thu, hậu cung biết bao nhiêu phi tần chờ đợi Hoàng thượng, liêm sỉ của ngươi quẳng ở đâu mà lại dám giở trò câu dẫn? Thứ hồ ly dơ bẩn sống dai như chó! Bởi vì có mẫu thân chó như ngươi nên cả đời này Uy Vũ cũng chỉ được làm chó, sống chui sống lủi ngoài cung thôi.
Ta, trong lúc uất điên, đã không thể kìm nén được. Ta vung tay tát thẳng vào mặt Hoàng hậu. Cả người nàng nghiêng nghiêng ngả ngả rồi ngã bổ nhào xuống hồ. Thuận Hiền ngay lập tức hét ầm lên:
- Người đâu! Mau! Mau cứu Hoàng hậu! Đơn tần đẩy Hoàng hậu ngã xuống hồ rồi!
Khi Hoàng hậu được mấy tên thị vệ đưa lên bờ thì mọi người đã bu kín xung quanh hồ Liên Thuỷ. Thái hậu trông thấy váy Hoàng hậu thấm máu đỏ rực thì nhìn ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi. Hoàng thượng ngay lập tức ôm Hoàng hậu vào lòng. Nàng yếu lắm rồi nhưng vẫn cố thều thào nói:
- Hoàng... Hoàng... thượng... xin người... đừng trách Đơn muội. Là lỗi của thần thiếp... là thần thiếp sai... phúc đức của thần thiếp không đủ... nên... mới... làm... tổn thương... đến long thai...
Dứt lời, Hoàng hậu ngất xỉu. Một giọt nước lặng lẽ chảy ra từ đuôi mắt của Hoàng thượng. Vẻ mặt chàng có thất vọng, có hụt hẫng và cũng mang cả nỗi buồn thê lương. Tim ta đau tê tái! Nếu như long thai trong bụng Hoàng hậu có mệnh hệ gì thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
- Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng đã ban hồng.
Hoàng thượng cúi xuống, chàng nâng cằm ta lên, đăm chiêu nhìn thẳng vào mắt ta. Ta giải thích:
- Hoàng thượng! Những cố gắng của người hái hồng... thần thiếp chưa từng ngó lơ. Chỉ là... kiếp này của thần thiếp... đối với người ngâm hồng...
Hoàng thượng cắt ngang lời ta:
- Chỉ là mấy lời nói vu vơ khi thu về thôi. Đơn tần không cần phải suy nghĩ nhiều.
- Kiểu nói chuyện của Hoàng thượng thật xa cách.
- Câu từ trẫm dùng dẫu có là băng thì cũng chẳng thể lạnh bằng sự thờ ơ mà Đơn tần dành cho trẫm.
- Hoàng thượng! Thần thiếp đối với người... chưa từng thờ ơ... ngược lại... mỗi ngày đều thương nhớ!
- Đơn tần thật biết cách khiến người ta cảm kích! Thế nhưng, nỗi thương nhớ mà Đơn tần vừa nhắc đến có lẽ chỉ là sự thương hại thôi, nào dám sánh ngang với những nhung nhớ da diết gửi về chốn Sơn Nam kia.
- Hoàng thượng! Chúng ta cứ nhất thiết phải rành mạch từng ngóc ngách nhỏ trong tim vậy sao? Như vậy không phải quá phức tạp ư?
- Bởi vì Đơn tần luôn được đứng ở vị trí quan trọng nhất, hiển nhiên nàng không hiểu tâm tư của trẫm.
- Vị trí thứ nhất... quan trọng đến thế sao?
Hoàng thượng đặt tay lên vai ta, chậm rãi hỏi:
- Nếu như năm xưa trẫm không trở thành đứa con xuất sắc nhất của phụ hoàng thì hiện tại, trẫm đang ở đâu?
Hoàng thượng lớn lên trong bão tố, nếu chàng không nỗ lực vươn lên vị trí cao nhất thì không có gì đảm bảo rằng chàng sẽ tồn tại đến ngày hôm nay. Tuổi thơ của ta trái lại đầy ắp những tiếng cười giòn giã, cứ thế an yên mà trưởng thành trong sự bao bọc của sư phụ. Tính cách của ta sao có thể quyết liệt như chàng? Chàng cũng khó mà vô tư như ta. Ngay cả mẫu hậu còn lợi dụng chàng để củng cố quyền lực cho riêng mình thì chàng sao có thể tin tưởng ai tuyệt đối?
- Thần thiếp hiểu ý Hoàng thượng. Nếu như không trở thành người quan trọng nhất thì trong một vài tình huống đặc biệt, chúng ta sẽ bị vứt bỏ. Thế nhưng... thần thiếp vẫn bạo gan xin Hoàng thượng suy xét cho thần thiếp... thần thiếp... chưa bao giờ có ý định vứt bỏ chàng. Chính Hoàng thượng mới là người vứt bỏ thần thiếp. Mẫu Đơn cung lạnh ngắt hơi chàng, thần thiếp dẫu ngày nhớ đêm mong cũng chẳng dám oán trách nửa lời. Hoàng hậu và Thục phi đều có hỉ, thần thiếp tủi thân vẫn phải hết lời chúc mừng. Những việc có thể làm, thần thiếp đều đã làm hết rồi thưa Hoàng thượng!
Hoàng thượng siết chặt bả vai ta, gằn giọng hạ lệnh:
- Vậy thì cố mà làm những việc nàng không thể làm đi! Chừng nào nàng còn nhớ về người ở Sơn Nam, chừng đó Mẫu Đơn cung còn tàn tạ như lãnh cung.
Ta giận quá hoá điên:
- Thần thiếp có quên gì cũng không quên quê hương của mình! Chi bằng Hoàng thượng nhốt thần thiếp vào lãnh cung luôn đi! Cả đời này thần thiếp sẽ ngoan ngoãn ở đó để nhớ về Sơn Nam cho Hoàng thượng thoả mãn.
- Nàng...
Hoàng thượng còn giận hơn cả ta, chàng quát lớn:
- Người đâu!
Ngọc Trí vội vã chạy vào Hoàng Đại điện. Hắn khoa môi múa mép:
- Hoàng thượng bớt giận! Đơn tần chỉ là một chốc bốc đồng, vạn năm hối lỗi thôi chứ tuyệt đối không có ý muốn vào lãnh cung ăn hành đâu ạ!
Ngọc Trí nháy mắt với ta, như thể muốn nhắc nhở ta không khôn lên thì tha hồ mà chịu khổ trong lãnh cung. Ta biết điều xuống nước:
- Dạ bẩm Hoàng thượng, thần thiếp vừa rồi đúng là máu lên não hơi chậm dẫn tới một khắc ngu dốt thôi ạ. Thần thiếp xin phép dành cả vạn năm sau này để hối lỗi, kính mong Hoàng thượng thứ tội!
Hoàng thượng không thèm đáp lời ta. Ngọc Minh đem vào trong một cái khay phủ khăn đỏ, bên trên có đặt một thanh bảo kiếm đẹp chói chang. Chuôi kiếm và bao kiếm đều được mạ vàng, chạm trổ tinh xảo, tạo cảm giác như có cả trăm con rồng đang bay xung quanh chiếc kiếm. Mắt rồng được làm từ ngọc bích đỏ, nhìn vào thấy hung dữ vô cùng. Tất nhiên, rồng hung dữ cỡ nào cũng không bằng người mặc áo rồng đang đứng trước mặt ta.
- Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu mong người đích thân hạ hồng để ban thưởng cho các vị nương nương nhân dịp tết Trung thu.
Ở Sơn Nam cũng có tục lệ hạ hồng. Cứ đến Rằm tháng Tám, người chồng sẽ dùng dao hoặc kiếm để hạ trái hồng ngon nhất để tặng vợ của mình. Trái hồng người chồng hạ được càng căng tròn, càng mọng nước thì cuộc sống của họ năm đó càng viên mãn. Ngọc Minh kính cẩn dâng kiếm. Khi Hoàng thượng rút thanh bảo kiếm ra, ta cảm thấy lưỡi kiếm còn sáng hơn cả ánh sao. Kỹ thuật dùng kiếm của chàng quả thực tuyệt mỹ, không cần tốn sức mà nom vẫn cực kỳ điêu luyện. Chỉ trong chốc lát, hồng đã rụng đầy sân, nhưng cây hồng lại không mất một chiếc lá nào. Đùa à? Đùa phải không? Nếu không phải là phép màu thì quá đỉnh đi! Ta ngắm chàng không chớp mắt, kiểu cứ bị si mê quá đỗi đấy!
- Hoàng thượng! Chàng cứ soái như thế này thì đêm nay trái tim thần thiếp lại điên loạn mất thôi!
Ta buột miệng cảm thán. Hoàng thượng vẫn cái điệu hơi cong môi nhưng không cười, mặt lạnh siêu nhanh.
- Hoàng thượng! Hồng ở Hoàng Đại điện ngọt thấu tâm can. Bữa nay, ai được Hoàng thượng ban hồng cũng khiến thần thiếp thấy ngứa mắt.
Hoàng thượng lườm ta nhưng chàng lại ra lệnh:
- Đem hết chỗ hồng này về Mẫu Đơn cung.
Ngọc Minh hoảng hốt hỏi:
- Vậy hồng tặng cho các vị nương nương đang ở Phượng Ngọc cung thì sao ạ?
Hoàng thượng ném kiếm cho Ngọc Minh. Hắn hiểu ý sai các thái giám cấp dưới đem hết hồng về Mẫu Đơn cung. Võ công của Ngọc Minh không cao cường như Hoàng thượng, hắn không thể phi lên cây hồng mà nhẹ như cưỡi mây được. Hắn ôm kiếm, chật vật trèo lên cây, bắt đầu cẩn thận hạ từng quả hồng một. Ngọc Trí ôm cái bao tải bên dưới mà sốt hết cả ruột.
- Nhanh cái tay lên! Cắt có quả hồng cũng điệu!
- Ta không điệu. Ta chỉ muốn cắt hồng nhưng không làm rụng lá giống Hoàng thượng thôi.
- Kiếm pháp của Hoàng thượng ngươi so được à mà đòi đú? Hạ được ba quả hồng thì cả ba đều bị chém làm đôi.
- Có sao? Các vị nương nương đỡ phải bổ hồng.
- Đã dốt lại còn lý sự ngu! Hồng Hoàng thượng tặng, các vị nương nương kiểu gì chả giữ làm kỷ niệm, ai ăn ngay đâu mà bổ.
- Ôi dào! Cứ nói hồng Hoàng thượng bổ có mà các vị nương nương chả ngoác miệng ra ăn ý chứ!
Hai cái tên này! Ta bị phạt quỳ cũng không yên với bọn chúng, có cãi nhau thôi mà cũng khiến người ta ôm bụng cười ngặt nghẽo. Ngọc Trí chửi Ngọc Minh không được cái tích sự gì sất rồi tự mình trèo lên cây hạ hồng. Mỗi quả hồng được đặt trong một chiếc đĩa ngọc, nom cao quý hết sức. Các thái giám lần lượt bê hồng qua Phượng Ngọc cung. Ngọc Minh lễ phép nhắc:
- Hoàng thượng! Thái hậu vẫn đang đợi người.
Ta xị mặt. Trong khi các phi tần khác sắp được dùng bữa bên Hoàng thượng thì ta vẫn phải lủi thủi ở đây quỳ một mình, thật quá đau lòng nha!
- Bẩm với Thái hậu trẫm còn phải phê duyệt tấu chương, trẫm sẽ ghé qua Phượng Ngọc cung sau.
Hoàng thượng bình thản nói rồi quay người đi thẳng lên phòng thượng triều. Cái người này cứ như đọc được suy nghĩ của ta ý nhỉ? Tuy chúng ta không thân mật như xưa, nhưng chỉ cần biết chàng đang ở một nơi rất gần mình, tâm trạng ta liền khởi sắc. Ta vui vẻ ca hát:
"Trung thu trăng sáng,
nhưng không sáng bằng mắt ánh mắt chàng.
Quả hồng tuy ngọt,
nhưng không ngọt bằng đôi môi thiếp.
Tháng năm chất chứa những nỗi niềm,
giữa chúng ta cách nhau cả vạn tầng định kiến,
Chàng bi ai,
thiếp buồn khổ.
Thế nhưng,
vẫn còn được ở gần nhau,
mới là điều tuyệt vời nhất!
...
Trung thu trăng sáng,
nhưng không sáng bằng mắt ánh mắt chàng.
Quả hồng tuy ngọt,
nhưng không ngọt bằng đôi môi thiếp.
Thiếp ở nơi đây nguyện một đời thương nhớ,
chỉ mong chàng nơi ấy chớ đừng thờ ơ..."
Gió đưa hương hoa hoàng lan len lỏi quanh chóp mũi ta, đôi mắt díp lại, ta mơ màng về một ngày thơ ấu. Hồi nhỏ, chỉ cần nghe thấy ta ca hát, Vô Ưu dẫu đang bận việc gì cũng chạy tới bên ta. Chàng từng dùng những lời có cánh để tán dương ta:
- Nữ nhân không chỉ có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn mà còn có giọng hát trong trẻo như Tứ Tứ thì phải gả cho bậc quân vương mới xứng.
- Nhưng ta chỉ thích gả cho Vô Ưu thôi!
Ta gào lên. Vô Ưu không nói gì cả. Mãi đến khi ta trở thành phi tần của chàng, trong thời gian được sủng ái, một lần dạo chơi ở Tuệ Long điện, ta mới tình cờ trông thấy bức tranh chàng vẽ ta kèm theo dòng tâm tư:
"Trẫm vì muốn giành được nữ nhân tuyệt mỹ nhất mà đã cố gắng trở thành người nắm trong tay nhiều quyền lực nhất. Thế nhưng, nàng lại chưa từng vì trẫm mà nỗ lực."
Ta chẳng biết mình đã ngủ gật ở sân lớn bao lâu nữa, chỉ biết khi tỉnh giấc thì đã thấy trên người đang khoác chiếc áo choàng màu đen thêu rồng vàng. Mùi của chiếc áo thật thơm quá đi mất! Chiếc áo cũng thật ấm áp! Ta sảng khoái vươn vai. Tình cờ trông thấy Hoàng thượng đi ngang qua, ta xởi lởi hỏi thăm:
- Hoàng thượng phê duyệt tấu chương xong rồi ạ?
Chàng lạnh lùng gật đầu.
- Đã tới giờ Hợi chưa ạ?
Chàng tiếp tục gật đầu.
- Tốt quá! Vậy thần thiếp cũng quỳ xong rồi đây!
Ta phủi đầu gối, đứng dậy nhiệt tình rủ rê:
- Chúng ta cùng đến Phượng Ngọc cung đi!
- Nàng đến Phượng Ngọc cung làm gì?
Hoàng thượng hỏi. Ta liến thoắng giải thích:
- Ơ hay? Thần thiếp đến dự tiệc. Thần thiếp cũng là phi tần của Hoàng thượng mà, chàng quên rồi sao?
- Ừ, quên rồi.
- Sao lại quên được ạ?
- Không thích nhớ thì quên thôi. Thế là lại không tới lãnh cung nữa à?
- Không ạ. Thần thiếp chả bao giờ muốn tới lãnh cung luôn. Thần thiếp không biết nấu nướng, ở đó có khác nào tra tấn cái miệng thích ăn ngon của thần thiếp.
- Ra vậy. Thế mà ban nãy còn hỗn xược...
Ta bạo gan cắt ngang lời chàng:
- Hoàng thượng! Trời khuya trăng sáng vằng vặc, đường trong cung lại sạch đẹp bằng phẳng dễ khiến người ta chủ quan lơ là, chả biết sẽ ngã lúc nào. Chi bằng chàng cứ bám vào tay thần thiếp mà đi.
Ánh mắt Hoàng thượng rõ là có ý cười, vậy mà chàng vẫn rảo bước đi trước. Tám tên lính đứng đợi sẵn bên ngoài Hoàng Đại điện, chỉ chờ để hầu Hoàng thượng mà chàng chẳng thèm bước lên kiệu. Cái dáng đi oai phong bệ vệ, tay chắp đằng sau lưng kia sao mà mê thế nhỉ? Ta lẽo đẽo bám theo chàng, cố ý dùng ngón trỏ của mình chọt nhẹ vào bàn tay đang nắm hờ của chàng. Chàng sững người, nhưng rồi vẫn bình thản đi tiếp. Ta gian xảo chọt thêm một phát nữa. Chàng khẽ ho, như thể muốn cảnh cáo ta. Buồn cho chàng là ta đang trong cơn nhây, cứ thích trêu người ta hoài thôi. Buồn cho ta là bị chàng phạt. Chàng không hề ngoái đầu lại, nhưng hai bàn tay ấm áp kia vẫn có thể nắm lấy hai cổ tay của ta, siết chặt, kéo đi.
- Hoàng thượng! Chàng đối xử với thần thiếp như tù nhân vậy, thần thiếp tổn thương nha!
Ta trách móc. Chàng gằn giọng hỏi:
- Không lẽ nàng chưa từng phạm tội?
Ta giả ngu hỏi:
- Tội gì cơ ạ? Thần thiếp thương nhớ Hoàng thượng, muốn gần gũi với Hoàng thượng cũng là tội á?
Hoàng thượng rốt cuộc cũng không kiềm được nữa. Chàng thôi không siết cổ tay ta, lạnh lùng quay người lại lườm ta. Ta làm bộ uỷ khuất ca thán:
- Hoàng thượng! Ánh mắt sắc như dao găm của chàng khiến thần thiếp sợ hãi đó nha!
- Kệ nàng. Trẫm không quan tâm.
- Không quan tâm đến nhau sao còn khoác áo choàng cho nhau ạ?
- Ai khoác áo choàng cho ai?
- Thần thiếp "chã" biết, nói chơi chơi vậy thôi, ai làm người đó tự nhột!
- Hỗn xược!
Ừ thì ta có hơi hỗn thật. Phi tần bình thường ai mà dám ăn nói kiểu vậy, vào lãnh cung như chơi.
- Hoàng thượng minh xét! Hỗn không hẳn là lỗi của thần thiếp nha!
- Vậy là lỗi của ai?
- Lỗi... lỗi của cái người bỏ bê thần thiếp á... phận đàn bà con gái mấy tháng trời không được ân sủng, trong người nó toàn là âm khí, sao mà thốt ra lời hay ý đẹp được?
- Khác nào đang oán trách trẫm?
- Hoàng thượng bận rộn chính sự, hậu cung đông đúc, thần thiếp nào dám oán trách. Thần thiếp chỉ là...
- Chỉ là làm sao?
- Chỉ là... đất đai bị bỏ hoang lâu ngày đã khô cằn, đêm nay mong lắm một cơn mưa rào để sáng mai vườn tược lại tốt tươi, cây cối được dịp đơm hoa kết trái.
Ta gợi ý. Hoàng thượng chửi ta:
- Chỉ biết lợi về mình.
Hoàng thượng muốn ám chỉ ta không cho chàng thứ chàng muốn nhưng lại mặt dày xin xỏ thứ mình muốn phải không? Ta thành thật thừa nhận:
- Thần thiếp không dám chối cãi. Thời gian vừa qua, thần thiếp đối với Hoàng thượng quả thực đã rất cố gắng để không làm nũng, không dỗi hờn, không chiếm hữu. Cơ mà, bữa nay gặp mặt, trái tim bồi hồi, cõi lòng xốn xang nên thần thiếp lại đánh rơi mất liêm sỉ rồi ạ.
- Rơi rồi thì nhặt lại đi.
- Thần thiếp nhặt không nổi thưa Hoàng thượng. Cũng tại Hoàng thượng thả thính thần thiếp trước, hại thần thiếp đớp thính sấp mặt, trái tim nặng nề thương nhớ, không thể nào mà cúi xuống nhặt liêm sỉ lên được nữa đâu ạ.
- Trẫm thả thính hồi nào?
- Dạ bẩm Hoàng thượng, Hoàng thượng thả thính cái hồi cho quả hồng, cái hồi múa kiếm hạ hồng và cả cái hồi khoác áo choàng, tổng cộng là ba hồi tất cả ạ.
- Chỉ giỏi xuyên tạc!
- Vậy nếu không phải thả thính thì là cái gì ạ?
- Chả là gì cả.
Ta tức mình kiễng chân lên thơm má Hoàng thượng. Chàng giận điên mắng ta:
- Nàng giở cái trò gì vậy hả?
- Dạ thưa, thần thiếp chả giở cái trò gì cả ạ.
Ta tỉnh bơ đáp. Hoàng thượng dồn ta vào góc tường. Người chàng ép sát lên người ta. Thế rồi, trong lúc trống ngực ta đập điên loạn, chàng cắn môi ta đau điếng. Đầu óc ta chuếnh choáng, mụ mị. Ta có cảm giác như mình vừa bị mất hồn. Ta thua rồi. Thua thật rồi. Ta không dám nhây nữa đâu. Ta van xin Hoàng thượng, nhưng cánh môi chàng vẫn chà sát khốc liệt quanh cánh môi ta. Hơi thở của ta cứ đuối dần, cả người ta cũng mềm nhũn, như dải lụa nhỏ quấn chặt quanh chàng. Hoàng thượng bế xốc ta dậy, đưa ta về Tuệ Long điện, ném ta lên long sàng, không nói không rằng chiếm lấy ta. Băng qua những cơn giông dồn dập, ta kiệt sức thiếp đi lúc nào không hay. Vậy mà khi tỉnh giấc, ta lại tiếp tục phải đối diện với những cơn bão lớn. Không có một lời yêu thương nào cả, cũng chẳng có những cử chỉ ân cần, chàng đối với ta thật quá đỗi hà khắc. Ta bật khóc chàng cũng không thèm ngọt giọng dỗ dành, chỉ nhàn nhạt hỏi:
- Đây chẳng phải điều Đơn tần muốn hay sao?
Ta tưởng như mình đang ôm nỗi buồn của cả mùa thu. Hoàng thượng đã đáp ửng thỉnh cầu của ta, ta còn muốn gì nữa? Muốn được cưng nựng ư? Như thế chẳng phải quá tham lam hay sao? Ta đành ngoan ngoãn đáp:
- Không sai. Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng.
Hoàng thượng còn giày vò ta thêm một lúc nữa mới cho người vào hầu hạ. Ta được các cung nữ chăm sóc rất chu đáo. Chỉ là, trước đây quen được chàng chiều chuộng rồi nên bây giờ trong lòng thấy có chút tủi thân. Chúng ta đến Phượng Ngọc cung rất muộn. Thái hậu đang mải vui nên chẳng buồn oán trách. Hoàng hậu còn bị dị ứng, người ngợm nom yếu ớt lắm nhưng vẫn tới dự tiệc. Nàng gọi ta ra hồ Liên Thuỷ hỏi chuyện riêng:
- Đơn muội! Ngân Hạnh vẫn khoẻ chứ?
Hả? Ngân Hạnh? Sao tự dưng lại hỏi về nàng? Ta còn đang hoang mang chưa hiểu gì, cũng chưa biết trả lời như nào thì Hoàng hậu chẹp miệng ca thán:
- Ngân Hạnh đúng là nhát mà! Ta ban cho ả lọ thuốc, dặn dò ả mỗi ngày đều phải trộn vào canh của muội. Vậy mà từ khi Bách Tâm tới trấn Sơn Nam, ả lại vì mê trai mà không dám tiếp tục làm điều ác, để muội sinh ra thứ nghiệt chủng mười tháng.
Thì ra Hoàng hậu chính là người hại Uy Vũ chào đời muộn. Nếu như Ngân Hạnh không dừng thuốc sớm, có lẽ Uy Vũ còn chẳng được chào đời. Ta chợt nhớ tới mẩu giấy Hoàng quý phi viết, không lẽ Vô Sầu cũng thảm trong tay Hoàng hậu ư? Cả vụ Ngân Hạnh may phượng bào cũng do Hoàng hậu sai khiến sao? Ta kinh hãi nhìn Hoàng hậu. Nàng không còn diễn vẻ hiền lương thục đức của thường ngày nữa mà tát ta đánh bốp một cái rồi chửi:
- Dạy cho ngươi bao nhiêu bài học ngươi cũng không biết điều, vẫn cứ mặt dày bám lấy Hoàng thượng! Đại tiệc Trung thu, hậu cung biết bao nhiêu phi tần chờ đợi Hoàng thượng, liêm sỉ của ngươi quẳng ở đâu mà lại dám giở trò câu dẫn? Thứ hồ ly dơ bẩn sống dai như chó! Bởi vì có mẫu thân chó như ngươi nên cả đời này Uy Vũ cũng chỉ được làm chó, sống chui sống lủi ngoài cung thôi.
Ta, trong lúc uất điên, đã không thể kìm nén được. Ta vung tay tát thẳng vào mặt Hoàng hậu. Cả người nàng nghiêng nghiêng ngả ngả rồi ngã bổ nhào xuống hồ. Thuận Hiền ngay lập tức hét ầm lên:
- Người đâu! Mau! Mau cứu Hoàng hậu! Đơn tần đẩy Hoàng hậu ngã xuống hồ rồi!
Khi Hoàng hậu được mấy tên thị vệ đưa lên bờ thì mọi người đã bu kín xung quanh hồ Liên Thuỷ. Thái hậu trông thấy váy Hoàng hậu thấm máu đỏ rực thì nhìn ta như thể muốn ăn tươi nuốt sống đến nơi rồi. Hoàng thượng ngay lập tức ôm Hoàng hậu vào lòng. Nàng yếu lắm rồi nhưng vẫn cố thều thào nói:
- Hoàng... Hoàng... thượng... xin người... đừng trách Đơn muội. Là lỗi của thần thiếp... là thần thiếp sai... phúc đức của thần thiếp không đủ... nên... mới... làm... tổn thương... đến long thai...
Dứt lời, Hoàng hậu ngất xỉu. Một giọt nước lặng lẽ chảy ra từ đuôi mắt của Hoàng thượng. Vẻ mặt chàng có thất vọng, có hụt hẫng và cũng mang cả nỗi buồn thê lương. Tim ta đau tê tái! Nếu như long thai trong bụng Hoàng hậu có mệnh hệ gì thì ta sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.