Ta Vẫn Còn Thương Nhớ, Mà Người Đã Thờ Ơ
Chương 4: Lỡ mạo phạm ngọc thể của chàng
Lan Rùa
15/02/2024
Tên đồ đệ khốn nạn, may cho hắn là ta đang bị giam cầm trong nhà lao. Nếu không, chắc chắn ta đã đạp cho hắn vài phát rồi. Nhị đồ đệ mắng hắn:
- Nhất sư huynh càng phát ngôn càng cho thấy cái sự ngu của huynh đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi, đệ đây dẫu tu luyện ngàn năm cũng không thể ngu được như huynh. Sư phụ gặp nạn, huynh không tìm cách cứu người thì thôi, lại còn mang xôi chuối vào rồi thở ra toàn câu ngu ngục, nghe qua thì tưởng tình thầy trò sâu đậm tựa biển cả, ngẫm kỹ mới thấy cả một bầu trời nguyền rủa. Đệ xin được bái phục sư huynh.
- Nhị sư đệ! Ngươi đừng gắp lửa bỏ tay người! Ta nguyền rủa sư phụ hồi nào? Sư phụ sắp xuống suối vàng, ta chúc người thượng lộ bình an thì có gì sai? Ta thương xót người, sợ người xuống dưới đó trở thành con ma đói nên cẩn thận mang xôi chuối vào cho người. Tâm ý của ta, Nhị đệ không hiểu được thì kệ mợ ngươi. Cơ mà, ta tin nhất định sư phụ sẽ cảm động.
Dứt lời, Nhất đồ đệ nhìn ta chằm chằm như thể đợi ta rơi nước mắt vì tâm ý dạt dào của hắn. Ta chán chẳng buồn chửi, chỉ nhàn nhạt nói:
- Được rồi. Ngươi có lòng thì sư phụ cũng có dạ. Xôi đâu? Chuối đâu? Mau đưa đây!
Nhất đồ đệ ngồi bệt xuống đất. Hắn véo xôi rồi đưa vào trong buồng giam. Đút cho ta ăn hết cả nắm xôi to, hắn bóc chuối cho ta thưởng thức. Cái vị ngọt của quả chuối ngự khiến ta đê mê dễ sợ. Chẳng bù cho cái phát ngôn chua loét của Tam đồ đệ, nghe mà chỉ muốn đánh:
- Bẩm sư phụ, nom sư phụ ăn ngon miệng, đệ tử thấy lòng mình mát rười rượi như nước sông mùa hạ. Sư phụ ăn được, ủa được là tiên, vốn dĩ đều là phúc phận của đệ tử ạ.
- Ủa ủa cái đầu nhà ngươi! Ta lại vả cho ngươi không trượt phát nào bây giờ!
Ta doạ Tam đồ đệ. Tứ đồ đệ bức xúc nói:
- Tam sư huynh! Người xưa có câu trời đánh tránh miếng ăn. Sư phụ đang dùng bữa, huynh không nên sử dụng từ ngữ thô thiển như vậy.
Tam đồ đệ lươn lẹo hỏi:
- Ủa? Ủa? Ủa? Thô thiển chỗ nào? Ủa?
- Câm ngay! - Ta quát lớn.
- Sư phụ! Người dạy con làm việc ác phải trả nghiệp, tại sao người lại hại chết Củ Văn Củ?
Giọng Ngũ đồ đệ non choẹt. Nhị đồ đệ cáu gắt:
- Đệ hỏi như đấm vào mồm sư phụ thế hả? Sư phụ của chúng ta chỉ hơi lươn khươn tí thôi chứ tâm người không ác, nhất định là người bị oan rồi!
Nhị đồ đệ là đang thông cảm với ta hay đang nhân cơ hội chửi xéo ta vậy? Ngũ đồ đệ ngây thơ hỏi:
- Vậy là sư phụ bị oan à?
Bốn sư huynh của hắn đồng thanh:
- Tất nhiên rồi.
Ngũ đồ đệ hiếu thảo đề nghị:
- Vậy chúng ta phải tìm cách minh oan cho sư phụ!
Nhị đồ đệ thở dài nói:
- Thôi khỏi, bỏ đi.
- Vì sao vậy? - Ngũ đồ đệ tò mò hỏi.
- Đệ không nghe Hải Triều nói à? Vụ án của sư phụ đã có nhân chứng và vật chứng đầy đủ. Ta cảm thấy rất khó có thể đảo ngược tình thế. Chúng ta tốt hơn hết là đừng nên chõ mũi vào chuyện của sư phụ, cẩn thận lại chữa lợn lành thành lợn què, cả lũ thành đồng phạm hết thì toi. Đã đến thời khắc này thì tốt nhất là phận ai nấy lo thôi.
Phát ngôn của Nhị đồ đệ khiến ta đắng cả lòng. Ta dõng dạc tuyên bố với hắn:
- Ta không có thứ đồ đệ như ngươi! Mau cút đi!
- Sư phụ, người bớt giận. Nhị đệ không xấu, đệ ấy chỉ là tham sống sợ chết với cả hơi hèn thôi ạ.
Nhất đồ đệ là đang khuyên nhủ ta hay là đang đổ thêm dầu vào lửa vậy? Nhị đồ đệ thành thực thừa nhận:
- Nhất sư huynh nói quả không sai. Sư phụ của chúng ta vốn dĩ chẳng chính trực gì, phận làm đệ tử của người, đệ không có tí máu hèn thì nó lại hơi phí.
Ta uất nghẹn quát:
- Lũ mất nết! Cháy nhà mới ra mặt chuột! Ai cho các ngươi vào nhà lao?
- Bẩm cô nương, Hải Triều lo cô nương buồn tủi nên cho bọn em vào thăm cô nương. Hải Triều hiện đang đi điều tra họ hàng của Cù Văn Củ. Hắn mong tìm được người gặp cô nương đêm qua để minh oan cho cô nương. Em bận chạy sang nhà Phượng Hằng xin ít bánh tẻ nên bây giờ mới ghé qua.
Ngân Hạnh dịu dàng nói. Cái cách nàng bóc bánh cho ta ăn nó mới duyên dáng làm sao! Nam nhân trong thiên hạ phải tu mấy ngàn kiếp mới có thể rước nàng về làm vợ đây nhỉ? Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, khi ấy, cái bụng nàng đã to lắm rồi. Nàng đứng trên cây cầu gỗ, ánh mắt buồn bã nhìn xuống dòng sông đang chảy xiết. Ta sợ nàng nghĩ quẩn nên rón rén đi tới rồi ôm chầm lấy nàng, mồm năm miệng mười khuyên giải:
- Này! Đời còn dài, trai tráng trong thiên hạ còn nhiều. Đừng vì một thằng đàn ông tệ bạc mà huỷ đi tương lai tươi sáng và bỏ lại thầy bu già yếu, tội nghiệp họ.
Ngân Hạnh quay lại nhìn ta, oà khóc tức tưởi. Ta lau nước mắt cho nàng, sốt sắng hỏi:
- Em tên gì? Nhà ở đâu? Có gì uỷ khuất?
- Em tên Ngân Hạnh, là người ở phủ Lý Nhân. Bu ruột của em bỏ nhà theo ông thầy bói Mai Đậu ở làng bên từ năm em mười ba tuổi. Thầy em sau đó liền tái giá, bu mới có con trai riêng, hơn em hai tuổi. Từ ngày hắn đến nhà em ở, không một ngày nào em được yên thân. Em như con ở của hắn, cơm bưng nước rót, gi gỉ gì gi việc gì cũng hầu hạ hắn chu đáo. Vậymà... hắn vẫn không tha cho em... tối ngày chọc ghẹo em.
- Loại khốn nạn! Hắn không tán được cô nương nào hay sao mà phải chèn ép em?
- Tướng mạo hắn xấu xí, lại lười biếng nên chẳng có cô nương nào thèm nhòm ngó đến. Bu em phải bỏ ra một trăm quan tiền bà Gia Tuyến mới chịu nhận lời làm thông gia. Ngặt nỗi, cái bà thầy bói bị bu quỵt tiền lại làm hỏng đại sự, bà ấy luận giải lá số tử vi của hắn cho bà Gia Tuyến nghe. Em không nắm được chi tiết, chỉ biết đại khái là lá số tử vi của hắn có Địa Không, Địa Kiếp thủ cung Mệnh. Hắn là kiểu người có đam mê, một khi đã mê cái gì thì sẽ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được nó. Nếu như hắn được dạy bảo đến nơi đến chốn từ nhỏ, đam mê những thứ tốt như cày cấy, buôn bán hay học hành thì đời hắn nhất định sẽ có ngày lên hương. Tiếc rằng, hắn lại mê rượu chè, cờ bạc, thành ra cuộc đời nát tươm. Chưa kể cung Tật Ách của hắn còn xấu thậm tệ, cung Phúc Đức chẳng có lấy nổi một phúc tinh, một khi có hạn nhập là cực nặng, đỡ không nổi. Bà Gia Tuyến biết chuyện sợ xanh mặt, trả tiền rồi huỷ hôn luôn. Các nhà khác có cho tiền cũng chẳng dám gả con gái cho hắn. Hắn bị nhục nên càng hành em ác. Có một bận... đêm nào cũng vậy... cứ canh ba là hắn mò sang phòng em...
Kể đến đó, giọng Ngân Hạnh lạc đi. Nàng khóc nấc lên. Ta vỗ về nàng, ôn tồn hỏi:
- Sao em không mách thầy bu?
- Em mách rồi. Nhưng bu đâu phải bu ruột của em, bu đâu có thương em. Bu chỉ thương hắn thôi. Bu nói em đã mất cái ngàn vàng rồi, chẳng ai dám cưới em đâu. Em chỉ còn cách gả cho hắn thôi, thầy bu càng đỡ tốn tiền. Em căm ghét hắn, nhưng em thương thầy bu nên đành ưng thuận. Cơ mà, chỉ là gả mồm vậy thôi chứ nào đâu có tổ chức đám cưới. Em cũng nào có được tô son, trát phấn rồi mặc yếm đào như các cô nương khác? Em chửa, hắn cũng chẳng thèm đoái hoài. Hắn đàn đúm tối ngày, một mình em ôm bụng bầu đi gieo mạ cả đêm mới xong. Vất vả đến mấy em cũng cố chịu, chỉ mong lúa chín, gặt rồi bán được ít tiền lo cho đứa nhỏ. Ai ngờ, đêm qua, hắn mải vui, uống say khướt, loạng choạng thế nào ngã xuống ao xong ngỏm củ tỏi luôn. Bu la làng chửi em là con đàn bà ngoa độc có tướng sát phu. Em tức mình hỏi bu đã biết em như thế sao còn bắt em lấy hắn, bu trả lời không được liền đánh đập em thậm tệ rồi đuổi em ra khỏi nhà.
Ngân Hạnh vén ống tay áo cho ta coi những vết bầm tím loang lổ trên cánh tay của nàng, nom rất đáng sợ. Sống mũi ta cay xè. Nàng buồn bã tâm sự:
- Em... bây giờ... em không còn chốn dung thân... chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Ta nghiêm giọng phân tích:
- Em mà nhảy xuống dưới thì không những ác với bản thân mình mà còn ác với cả đứa con chưa chào đời. Kiếp này gây nghiệp, kiếp sau lại tiếp tục luẩn quẩn trong khổ đau. Em đừng làm liều.
- Nhưng em... em không biết đi đâu cả.
- Nếu em không chê, em có thể về phủ ta, quán xuyến công việc trong phủ cho ta. Ta có bốn đồ đệ, đều là nam, chỉ có mình ta là nữ nhưng ta lại không biết nấu ăn. Chúng ta nương tựa nhau sống qua ngày, lúc có tiền thì ăn quán, lúc hết tiền liền đào khoai sống lên nhâm nhi.
Ngân Hạnh rớt nước mắt nói với ta:
- Cảm tạ cô nương! Em hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ và sẽ ăn thật ít ạ.
Ta bật cười. Ngân Hạnh về phủ ta ở được nửa tháng thì sinh con trai. Ta nhận hắn làm Ngũ đồ đệ. Chăm con nít vất vả dữ lắm. Thời gian đầu, Ngân Hạnh, ta và bốn đồ đệ cứ loạn hết cả lên. Những đêm Ngũ đồ đệ khóc không chịu ngủ, ta nhớ sư phụ vô cùng. Ngày ta chào đời cũng là ngày bu ruột của ta đoạn tuyệt quan hệ với ta. Sư phụ thường khuyên ta phải thông cảm cho nàng. Nếu như nàng không bỏ ta, nàng sẽ không được bước chân vào phủ của Thiếu bảo Văn Kiên. Một vị quan lớn như hắn sao có thể chấp nhận con riêng của nàng? Ta biết bu có quyền mưu cầu hạnh phúc, chỉ là, ta cảm thấy xót xa cho sư phụ. Trong khi sư huynh của người đã làm quan lớn thì người, nhân tài đỗ Trạng Nguyên trong kỳ thi Đình khi mới chỉ mười ba tuổi, đến năm mười bảy tuổi vẫn phải ở nhà làm nghề thầy bói, chỉ vì người muốn có thời gian chăm sóc ta. Trong phủ của sư phụ hồi đó cũng có ba bà vú, thế nhưng, người chỉ thuê họ về để học hỏi cách nuôi dạy con nít chứ chưa bao giờ yên tâm giao ta cho bọn họ bồng quá một canh giờ. Các bà vú kể lúc ta ăn dặm, là người đút cho ta từng thìa bột. Khi ta lững chững tập đi, là người nắm tay ta, dắt ta đi từng bước. Ơn dưỡng dục của người, cả đời ta sẽ khắc ghi. Ta chỉ định chạy trốn khỏi người một thời gian thôi, đợi đến khi nào người thành thân, ta sẽ quay về, báo hiếu cả sư phụ lẫn sư nương. Ai dè, sự đời thật oái oăm! Ta buồn bã thở dài. Ngũ đồ đệ thấy vậy liền tỏ vẻ đau lòng, hắn phụng phịu bảo ta:
- Sư phụ! Người mau dạy con cách cúng sao giải hạn đi! Để con và bu Hạnh cúng sao giải hạn cho người, để người mau chóng được thả về phủ chơi chọi gà với con.
Tam đồ đệ hào hứng bảo:
- Ngũ đệ khỏi cần nhiều chuyện. Ta lấy ngày tháng năm sinh và giờ sinh của sư phụ chiếu theo sách thì thấy năm nay của người cực tốt, không có hạn. Người không những gặp được phu quân tương lai mà còn được chu du khắp thiên hạ, phúc khí dồi dào.
Nhị đồ đệ bĩu môi nhận xét:
- Tam đệ chỉ được cái giỏi nói dựa theo sách. Chết đến nơi rồi còn sách với chả vở. Không lẽ sư phụ gặp phu quân tương lai dưới suối vàng hả? Hai người hoá thành cát bụi rồi cùng nhau chu du khắp sa mạc?
- Ngậm miệng! Cút về hết cho ta!
Năm đồ đệ và Ngân Hạnh buồn bã rời khỏi nhà lao. Cô nương bị giam ở buồng bên cạnh liền quay sang hỏi ta:
- Cô nương! Cù Văn Củ... đã chết thật ư?
Ta buồn bã gật đầu. Nàng sung sướng cười phá lên. Sau đó, nàng nói nhỏ chỉ để ta nghe thấy:
- Cô nương hại Cù Văn Củ hay cô nương bị oan đối với ta vốn chẳng quan trọng, quan trọng là tên cầm thú thối tha đó rất đáng chết. Rốt cuộc, em gái ta ở dưới suối vàng cũng có thể an lòng nhắm mắt rồi.
- Cù Văn Củ đã hại em gái cô nương sao?
- Nào chỉ em gái ta, rất nhiều nữ nhân trong trấn đều bị hắn hại. Cô nương có điều không biết, hắn chuyên lừa con gái nhà lành tới quán trọ Thảo Linh để mặc cho các công tử dâm đãng nhà giàu thoả sức tiêu khiển. Đã có ba cô nương trong trấn giống như em gái ta... sau khi bị thất trinh... đã đau đớn buông bỏ cuộc sống. Số còn lại, mặc dù có kiên cường hơn, nhưng không ai dám tố cáo Văn Củ. Bởi lẽ, bọn ta điều tra được người đứng sau hắn chính là Trấn thủ Sơn Nam. Văn Củ dẫu sao cũng chỉ là kẻ tôi tớ và được chia một ít tiền thôi, người nhận cả núi vàng của các công tử chính là Lam Hoà. Ta hận hắn thấu xương thấu tuỷ. Ta từng rời khỏi trấn, định sẽ đi lên kinh thành tố cáo hắn với các quan trên. Ngặt nỗi, số nhọ, đi đến nửa đường liền bị hắn bắt được.
Ta chăm chú quan sát cô nương ở buồng giam bên cạnh. Nàng có tướng mặt của người thật thà. Ta tin tưởng vào những điều nàng kể. Liệu vị công tử đi cùng Hải Triều có tin vào điều đó không? Ta không dám chắc. Nhưng ta nhất định phải gặp vị công tử đó. Ta phải tố cáo Trấn thủ Sơn Nam. Có câu lấy công chuộc tội, ta vốn chẳng có tội, ta chỉ mong công tử cho ta thêm chút thời gian để chứng minh mình trong sạch thôi. Ta biết công tử hiểm độc, nhưng chẳng hiểu sao ta không cảm thấy tởm lợm khi nghĩ về hắn như khi ta nghĩ tới Lam Hoà. Ta hét ầm ĩ:
- Người đâu! Mau mở cửa! Ta đã có bằng chứng để chứng minh mình trong sạch rồi! Mau đưa ta đi gặp vị quan lớn tới từ kinh thành đi!
Ta bịa đấy, ta làm gì đã có bằng chứng. Cơ mà, công tử thân phận tôn quý, không nói xạo tí thì làm sao hắn chịu gặp ta? Cô nương ở buồng giam bên cạnh bảo:
- Cô nương đừng hét nữa. Vô ích thôi! Lính trực trong nhà lao đều là người của Lam Hoà. Hắn sẽ không thả cô nương ra đâu!
Ta tiu nghỉu. Chỉ là, ở đời, không ai lường trước được chữ ngờ. Ta thấy có một tên lính vội vã đi ra khỏi nhà lao, hình như là đi xin chỉ thị. Một lát sau, hắn quay lại mở cửa buồng giam rồi tiết lộ cho ta biết người ta muốn gặp đang nghỉ tại gian nhà lớn nhất trong phủ Trấn thủ. Ta mừng huýnh lao ra khỏi nhà lao rồi chạy một mạch tới phủ Trấn thủ. Tất nhiên là ta phải chui qua bờ rào rồi, đang là tội phạm thì lấy đâu ra người nghênh đón. Ta đi thẳng tới gian nhà to nhất. Do quá vui sướng nên ta đã có chút ngu người. Thay vì mở cửa trước để đi vào phòng khách, ta đã mở cửa sau rồi lao thẳng vào phòng tắm.
Trời đất quỷ thần ơi! Sư phụ ơi! Các đồ đệ ơi! Ngân Hạnh ơi! Trong phòng tắm có nam nhân! Không những thế... hắn... hắn... còn... vừa mới tắm xong a! Dưới ánh nến màu vàng nhạt, tấm lưng trần quyến rũ của hắn hiện ra rõ mồn một trước mắt ta. Đây là lần đầu tiên ta gặp được nam nhân cường tráng hơn cả sư phụ của mình. Vạm vỡ thế kia... chắc chắn... là người từng luyện võ nhiều năm đó nha. Phàm là nam nhân có võ, từ chuyện đầu giường tới chuyện cuối giường, tất thảy mọi chuyện đều tốt a! Hai má ta nóng phừng phừng. Ta thẹn quá hoá hâm, nhìn chán chê mê mỏi xong mới vội vã lấy tay bịt mắt. Cơ mà, đã muộn rồi, máu mũi của ta đã... đã... hộc ra từ đời thuở nào rồi!
- Nhất sư huynh càng phát ngôn càng cho thấy cái sự ngu của huynh đã đạt tới cảnh giới thượng thừa rồi, đệ đây dẫu tu luyện ngàn năm cũng không thể ngu được như huynh. Sư phụ gặp nạn, huynh không tìm cách cứu người thì thôi, lại còn mang xôi chuối vào rồi thở ra toàn câu ngu ngục, nghe qua thì tưởng tình thầy trò sâu đậm tựa biển cả, ngẫm kỹ mới thấy cả một bầu trời nguyền rủa. Đệ xin được bái phục sư huynh.
- Nhị sư đệ! Ngươi đừng gắp lửa bỏ tay người! Ta nguyền rủa sư phụ hồi nào? Sư phụ sắp xuống suối vàng, ta chúc người thượng lộ bình an thì có gì sai? Ta thương xót người, sợ người xuống dưới đó trở thành con ma đói nên cẩn thận mang xôi chuối vào cho người. Tâm ý của ta, Nhị đệ không hiểu được thì kệ mợ ngươi. Cơ mà, ta tin nhất định sư phụ sẽ cảm động.
Dứt lời, Nhất đồ đệ nhìn ta chằm chằm như thể đợi ta rơi nước mắt vì tâm ý dạt dào của hắn. Ta chán chẳng buồn chửi, chỉ nhàn nhạt nói:
- Được rồi. Ngươi có lòng thì sư phụ cũng có dạ. Xôi đâu? Chuối đâu? Mau đưa đây!
Nhất đồ đệ ngồi bệt xuống đất. Hắn véo xôi rồi đưa vào trong buồng giam. Đút cho ta ăn hết cả nắm xôi to, hắn bóc chuối cho ta thưởng thức. Cái vị ngọt của quả chuối ngự khiến ta đê mê dễ sợ. Chẳng bù cho cái phát ngôn chua loét của Tam đồ đệ, nghe mà chỉ muốn đánh:
- Bẩm sư phụ, nom sư phụ ăn ngon miệng, đệ tử thấy lòng mình mát rười rượi như nước sông mùa hạ. Sư phụ ăn được, ủa được là tiên, vốn dĩ đều là phúc phận của đệ tử ạ.
- Ủa ủa cái đầu nhà ngươi! Ta lại vả cho ngươi không trượt phát nào bây giờ!
Ta doạ Tam đồ đệ. Tứ đồ đệ bức xúc nói:
- Tam sư huynh! Người xưa có câu trời đánh tránh miếng ăn. Sư phụ đang dùng bữa, huynh không nên sử dụng từ ngữ thô thiển như vậy.
Tam đồ đệ lươn lẹo hỏi:
- Ủa? Ủa? Ủa? Thô thiển chỗ nào? Ủa?
- Câm ngay! - Ta quát lớn.
- Sư phụ! Người dạy con làm việc ác phải trả nghiệp, tại sao người lại hại chết Củ Văn Củ?
Giọng Ngũ đồ đệ non choẹt. Nhị đồ đệ cáu gắt:
- Đệ hỏi như đấm vào mồm sư phụ thế hả? Sư phụ của chúng ta chỉ hơi lươn khươn tí thôi chứ tâm người không ác, nhất định là người bị oan rồi!
Nhị đồ đệ là đang thông cảm với ta hay đang nhân cơ hội chửi xéo ta vậy? Ngũ đồ đệ ngây thơ hỏi:
- Vậy là sư phụ bị oan à?
Bốn sư huynh của hắn đồng thanh:
- Tất nhiên rồi.
Ngũ đồ đệ hiếu thảo đề nghị:
- Vậy chúng ta phải tìm cách minh oan cho sư phụ!
Nhị đồ đệ thở dài nói:
- Thôi khỏi, bỏ đi.
- Vì sao vậy? - Ngũ đồ đệ tò mò hỏi.
- Đệ không nghe Hải Triều nói à? Vụ án của sư phụ đã có nhân chứng và vật chứng đầy đủ. Ta cảm thấy rất khó có thể đảo ngược tình thế. Chúng ta tốt hơn hết là đừng nên chõ mũi vào chuyện của sư phụ, cẩn thận lại chữa lợn lành thành lợn què, cả lũ thành đồng phạm hết thì toi. Đã đến thời khắc này thì tốt nhất là phận ai nấy lo thôi.
Phát ngôn của Nhị đồ đệ khiến ta đắng cả lòng. Ta dõng dạc tuyên bố với hắn:
- Ta không có thứ đồ đệ như ngươi! Mau cút đi!
- Sư phụ, người bớt giận. Nhị đệ không xấu, đệ ấy chỉ là tham sống sợ chết với cả hơi hèn thôi ạ.
Nhất đồ đệ là đang khuyên nhủ ta hay là đang đổ thêm dầu vào lửa vậy? Nhị đồ đệ thành thực thừa nhận:
- Nhất sư huynh nói quả không sai. Sư phụ của chúng ta vốn dĩ chẳng chính trực gì, phận làm đệ tử của người, đệ không có tí máu hèn thì nó lại hơi phí.
Ta uất nghẹn quát:
- Lũ mất nết! Cháy nhà mới ra mặt chuột! Ai cho các ngươi vào nhà lao?
- Bẩm cô nương, Hải Triều lo cô nương buồn tủi nên cho bọn em vào thăm cô nương. Hải Triều hiện đang đi điều tra họ hàng của Cù Văn Củ. Hắn mong tìm được người gặp cô nương đêm qua để minh oan cho cô nương. Em bận chạy sang nhà Phượng Hằng xin ít bánh tẻ nên bây giờ mới ghé qua.
Ngân Hạnh dịu dàng nói. Cái cách nàng bóc bánh cho ta ăn nó mới duyên dáng làm sao! Nam nhân trong thiên hạ phải tu mấy ngàn kiếp mới có thể rước nàng về làm vợ đây nhỉ? Ta vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng, khi ấy, cái bụng nàng đã to lắm rồi. Nàng đứng trên cây cầu gỗ, ánh mắt buồn bã nhìn xuống dòng sông đang chảy xiết. Ta sợ nàng nghĩ quẩn nên rón rén đi tới rồi ôm chầm lấy nàng, mồm năm miệng mười khuyên giải:
- Này! Đời còn dài, trai tráng trong thiên hạ còn nhiều. Đừng vì một thằng đàn ông tệ bạc mà huỷ đi tương lai tươi sáng và bỏ lại thầy bu già yếu, tội nghiệp họ.
Ngân Hạnh quay lại nhìn ta, oà khóc tức tưởi. Ta lau nước mắt cho nàng, sốt sắng hỏi:
- Em tên gì? Nhà ở đâu? Có gì uỷ khuất?
- Em tên Ngân Hạnh, là người ở phủ Lý Nhân. Bu ruột của em bỏ nhà theo ông thầy bói Mai Đậu ở làng bên từ năm em mười ba tuổi. Thầy em sau đó liền tái giá, bu mới có con trai riêng, hơn em hai tuổi. Từ ngày hắn đến nhà em ở, không một ngày nào em được yên thân. Em như con ở của hắn, cơm bưng nước rót, gi gỉ gì gi việc gì cũng hầu hạ hắn chu đáo. Vậymà... hắn vẫn không tha cho em... tối ngày chọc ghẹo em.
- Loại khốn nạn! Hắn không tán được cô nương nào hay sao mà phải chèn ép em?
- Tướng mạo hắn xấu xí, lại lười biếng nên chẳng có cô nương nào thèm nhòm ngó đến. Bu em phải bỏ ra một trăm quan tiền bà Gia Tuyến mới chịu nhận lời làm thông gia. Ngặt nỗi, cái bà thầy bói bị bu quỵt tiền lại làm hỏng đại sự, bà ấy luận giải lá số tử vi của hắn cho bà Gia Tuyến nghe. Em không nắm được chi tiết, chỉ biết đại khái là lá số tử vi của hắn có Địa Không, Địa Kiếp thủ cung Mệnh. Hắn là kiểu người có đam mê, một khi đã mê cái gì thì sẽ sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có được nó. Nếu như hắn được dạy bảo đến nơi đến chốn từ nhỏ, đam mê những thứ tốt như cày cấy, buôn bán hay học hành thì đời hắn nhất định sẽ có ngày lên hương. Tiếc rằng, hắn lại mê rượu chè, cờ bạc, thành ra cuộc đời nát tươm. Chưa kể cung Tật Ách của hắn còn xấu thậm tệ, cung Phúc Đức chẳng có lấy nổi một phúc tinh, một khi có hạn nhập là cực nặng, đỡ không nổi. Bà Gia Tuyến biết chuyện sợ xanh mặt, trả tiền rồi huỷ hôn luôn. Các nhà khác có cho tiền cũng chẳng dám gả con gái cho hắn. Hắn bị nhục nên càng hành em ác. Có một bận... đêm nào cũng vậy... cứ canh ba là hắn mò sang phòng em...
Kể đến đó, giọng Ngân Hạnh lạc đi. Nàng khóc nấc lên. Ta vỗ về nàng, ôn tồn hỏi:
- Sao em không mách thầy bu?
- Em mách rồi. Nhưng bu đâu phải bu ruột của em, bu đâu có thương em. Bu chỉ thương hắn thôi. Bu nói em đã mất cái ngàn vàng rồi, chẳng ai dám cưới em đâu. Em chỉ còn cách gả cho hắn thôi, thầy bu càng đỡ tốn tiền. Em căm ghét hắn, nhưng em thương thầy bu nên đành ưng thuận. Cơ mà, chỉ là gả mồm vậy thôi chứ nào đâu có tổ chức đám cưới. Em cũng nào có được tô son, trát phấn rồi mặc yếm đào như các cô nương khác? Em chửa, hắn cũng chẳng thèm đoái hoài. Hắn đàn đúm tối ngày, một mình em ôm bụng bầu đi gieo mạ cả đêm mới xong. Vất vả đến mấy em cũng cố chịu, chỉ mong lúa chín, gặt rồi bán được ít tiền lo cho đứa nhỏ. Ai ngờ, đêm qua, hắn mải vui, uống say khướt, loạng choạng thế nào ngã xuống ao xong ngỏm củ tỏi luôn. Bu la làng chửi em là con đàn bà ngoa độc có tướng sát phu. Em tức mình hỏi bu đã biết em như thế sao còn bắt em lấy hắn, bu trả lời không được liền đánh đập em thậm tệ rồi đuổi em ra khỏi nhà.
Ngân Hạnh vén ống tay áo cho ta coi những vết bầm tím loang lổ trên cánh tay của nàng, nom rất đáng sợ. Sống mũi ta cay xè. Nàng buồn bã tâm sự:
- Em... bây giờ... em không còn chốn dung thân... chỉ muốn chết quách đi cho xong.
Ta nghiêm giọng phân tích:
- Em mà nhảy xuống dưới thì không những ác với bản thân mình mà còn ác với cả đứa con chưa chào đời. Kiếp này gây nghiệp, kiếp sau lại tiếp tục luẩn quẩn trong khổ đau. Em đừng làm liều.
- Nhưng em... em không biết đi đâu cả.
- Nếu em không chê, em có thể về phủ ta, quán xuyến công việc trong phủ cho ta. Ta có bốn đồ đệ, đều là nam, chỉ có mình ta là nữ nhưng ta lại không biết nấu ăn. Chúng ta nương tựa nhau sống qua ngày, lúc có tiền thì ăn quán, lúc hết tiền liền đào khoai sống lên nhâm nhi.
Ngân Hạnh rớt nước mắt nói với ta:
- Cảm tạ cô nương! Em hứa sẽ làm việc thật chăm chỉ và sẽ ăn thật ít ạ.
Ta bật cười. Ngân Hạnh về phủ ta ở được nửa tháng thì sinh con trai. Ta nhận hắn làm Ngũ đồ đệ. Chăm con nít vất vả dữ lắm. Thời gian đầu, Ngân Hạnh, ta và bốn đồ đệ cứ loạn hết cả lên. Những đêm Ngũ đồ đệ khóc không chịu ngủ, ta nhớ sư phụ vô cùng. Ngày ta chào đời cũng là ngày bu ruột của ta đoạn tuyệt quan hệ với ta. Sư phụ thường khuyên ta phải thông cảm cho nàng. Nếu như nàng không bỏ ta, nàng sẽ không được bước chân vào phủ của Thiếu bảo Văn Kiên. Một vị quan lớn như hắn sao có thể chấp nhận con riêng của nàng? Ta biết bu có quyền mưu cầu hạnh phúc, chỉ là, ta cảm thấy xót xa cho sư phụ. Trong khi sư huynh của người đã làm quan lớn thì người, nhân tài đỗ Trạng Nguyên trong kỳ thi Đình khi mới chỉ mười ba tuổi, đến năm mười bảy tuổi vẫn phải ở nhà làm nghề thầy bói, chỉ vì người muốn có thời gian chăm sóc ta. Trong phủ của sư phụ hồi đó cũng có ba bà vú, thế nhưng, người chỉ thuê họ về để học hỏi cách nuôi dạy con nít chứ chưa bao giờ yên tâm giao ta cho bọn họ bồng quá một canh giờ. Các bà vú kể lúc ta ăn dặm, là người đút cho ta từng thìa bột. Khi ta lững chững tập đi, là người nắm tay ta, dắt ta đi từng bước. Ơn dưỡng dục của người, cả đời ta sẽ khắc ghi. Ta chỉ định chạy trốn khỏi người một thời gian thôi, đợi đến khi nào người thành thân, ta sẽ quay về, báo hiếu cả sư phụ lẫn sư nương. Ai dè, sự đời thật oái oăm! Ta buồn bã thở dài. Ngũ đồ đệ thấy vậy liền tỏ vẻ đau lòng, hắn phụng phịu bảo ta:
- Sư phụ! Người mau dạy con cách cúng sao giải hạn đi! Để con và bu Hạnh cúng sao giải hạn cho người, để người mau chóng được thả về phủ chơi chọi gà với con.
Tam đồ đệ hào hứng bảo:
- Ngũ đệ khỏi cần nhiều chuyện. Ta lấy ngày tháng năm sinh và giờ sinh của sư phụ chiếu theo sách thì thấy năm nay của người cực tốt, không có hạn. Người không những gặp được phu quân tương lai mà còn được chu du khắp thiên hạ, phúc khí dồi dào.
Nhị đồ đệ bĩu môi nhận xét:
- Tam đệ chỉ được cái giỏi nói dựa theo sách. Chết đến nơi rồi còn sách với chả vở. Không lẽ sư phụ gặp phu quân tương lai dưới suối vàng hả? Hai người hoá thành cát bụi rồi cùng nhau chu du khắp sa mạc?
- Ngậm miệng! Cút về hết cho ta!
Năm đồ đệ và Ngân Hạnh buồn bã rời khỏi nhà lao. Cô nương bị giam ở buồng bên cạnh liền quay sang hỏi ta:
- Cô nương! Cù Văn Củ... đã chết thật ư?
Ta buồn bã gật đầu. Nàng sung sướng cười phá lên. Sau đó, nàng nói nhỏ chỉ để ta nghe thấy:
- Cô nương hại Cù Văn Củ hay cô nương bị oan đối với ta vốn chẳng quan trọng, quan trọng là tên cầm thú thối tha đó rất đáng chết. Rốt cuộc, em gái ta ở dưới suối vàng cũng có thể an lòng nhắm mắt rồi.
- Cù Văn Củ đã hại em gái cô nương sao?
- Nào chỉ em gái ta, rất nhiều nữ nhân trong trấn đều bị hắn hại. Cô nương có điều không biết, hắn chuyên lừa con gái nhà lành tới quán trọ Thảo Linh để mặc cho các công tử dâm đãng nhà giàu thoả sức tiêu khiển. Đã có ba cô nương trong trấn giống như em gái ta... sau khi bị thất trinh... đã đau đớn buông bỏ cuộc sống. Số còn lại, mặc dù có kiên cường hơn, nhưng không ai dám tố cáo Văn Củ. Bởi lẽ, bọn ta điều tra được người đứng sau hắn chính là Trấn thủ Sơn Nam. Văn Củ dẫu sao cũng chỉ là kẻ tôi tớ và được chia một ít tiền thôi, người nhận cả núi vàng của các công tử chính là Lam Hoà. Ta hận hắn thấu xương thấu tuỷ. Ta từng rời khỏi trấn, định sẽ đi lên kinh thành tố cáo hắn với các quan trên. Ngặt nỗi, số nhọ, đi đến nửa đường liền bị hắn bắt được.
Ta chăm chú quan sát cô nương ở buồng giam bên cạnh. Nàng có tướng mặt của người thật thà. Ta tin tưởng vào những điều nàng kể. Liệu vị công tử đi cùng Hải Triều có tin vào điều đó không? Ta không dám chắc. Nhưng ta nhất định phải gặp vị công tử đó. Ta phải tố cáo Trấn thủ Sơn Nam. Có câu lấy công chuộc tội, ta vốn chẳng có tội, ta chỉ mong công tử cho ta thêm chút thời gian để chứng minh mình trong sạch thôi. Ta biết công tử hiểm độc, nhưng chẳng hiểu sao ta không cảm thấy tởm lợm khi nghĩ về hắn như khi ta nghĩ tới Lam Hoà. Ta hét ầm ĩ:
- Người đâu! Mau mở cửa! Ta đã có bằng chứng để chứng minh mình trong sạch rồi! Mau đưa ta đi gặp vị quan lớn tới từ kinh thành đi!
Ta bịa đấy, ta làm gì đã có bằng chứng. Cơ mà, công tử thân phận tôn quý, không nói xạo tí thì làm sao hắn chịu gặp ta? Cô nương ở buồng giam bên cạnh bảo:
- Cô nương đừng hét nữa. Vô ích thôi! Lính trực trong nhà lao đều là người của Lam Hoà. Hắn sẽ không thả cô nương ra đâu!
Ta tiu nghỉu. Chỉ là, ở đời, không ai lường trước được chữ ngờ. Ta thấy có một tên lính vội vã đi ra khỏi nhà lao, hình như là đi xin chỉ thị. Một lát sau, hắn quay lại mở cửa buồng giam rồi tiết lộ cho ta biết người ta muốn gặp đang nghỉ tại gian nhà lớn nhất trong phủ Trấn thủ. Ta mừng huýnh lao ra khỏi nhà lao rồi chạy một mạch tới phủ Trấn thủ. Tất nhiên là ta phải chui qua bờ rào rồi, đang là tội phạm thì lấy đâu ra người nghênh đón. Ta đi thẳng tới gian nhà to nhất. Do quá vui sướng nên ta đã có chút ngu người. Thay vì mở cửa trước để đi vào phòng khách, ta đã mở cửa sau rồi lao thẳng vào phòng tắm.
Trời đất quỷ thần ơi! Sư phụ ơi! Các đồ đệ ơi! Ngân Hạnh ơi! Trong phòng tắm có nam nhân! Không những thế... hắn... hắn... còn... vừa mới tắm xong a! Dưới ánh nến màu vàng nhạt, tấm lưng trần quyến rũ của hắn hiện ra rõ mồn một trước mắt ta. Đây là lần đầu tiên ta gặp được nam nhân cường tráng hơn cả sư phụ của mình. Vạm vỡ thế kia... chắc chắn... là người từng luyện võ nhiều năm đó nha. Phàm là nam nhân có võ, từ chuyện đầu giường tới chuyện cuối giường, tất thảy mọi chuyện đều tốt a! Hai má ta nóng phừng phừng. Ta thẹn quá hoá hâm, nhìn chán chê mê mỏi xong mới vội vã lấy tay bịt mắt. Cơ mà, đã muộn rồi, máu mũi của ta đã... đã... hộc ra từ đời thuở nào rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.