Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương
Chương 48: Động phòng hoa chúc
Trịnh Thục Phương
10/07/2024
A Tô và Nghiễm Nhi mang cả bàn đầy thức ăn ngon đến, cái bụng nhỏ của tôi được vỗ về sau một ngày mệt mỏi. Vừa dùng bữa xong, dĩ nhiên là phải đến những nghi thức cần có rồi! Nghiễm Nhi mang đến hai ly rượu trước mặt tôi và Đông Anh
- Phò mã, công chúa…đến lúc hai người phải uống rượu hợp cẩn rồi ạ!
Tôi nhìn Nghiễm Nhi cười mà không khỏi thẹn
- Sao em lại cười? Nghiễm Nhi?
- Dạ không có gì ạ! Hai người mau uống đi ạ!
- Em trêu chọc ta!
Đông Anh nghe thấy liền cưới lớn
- Du nhi! Nàng đã là thê tử của ta rồi, tính tình vẫn còn trẻ con như vậy à?
- Ai bảo với chàng là có phu quân rồi thì không được trẻ con nữa?
- Mai này làm mẫu thân của các con, không khéo nàng lại giành đồ chơi của chúng!
Rồi chúng tôi cũng uống xong rượu hợp cẩn, vậy là từ hôm nay tôi đã chính thức trở thành thê tử của Đông Anh. Tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao, ánh mắt của Đông Anh cũng không thể che giấu được điều đó. Tôi vẫn đang ngồi trên trường kỷ để ăn một quả táo đỏ, Nghiễm Nhi và một vài nô tì trong phủ mang theo y phục và nước rửa mặt vào cho chúng tôi
- Phò mã, công chúa hai người mau đến thay y phục và rửa mặt đi ạ! Đã trễ lắm rồi!
- Được!
Chúng tôi rửa mặt, rồi thay hết hỷ phục ra thành những bộ y phục bình thường. Vừa xong Nghiễm Nhi cùng đám nô tì đã rời khỏi phòng tân hôn. Căn phòng này chỉ còn lại tôi và Đông Anh mà thôi
- Chàng nhìn thiếp như vậy, định làm gì đó?
- Ta chỉ làm việc nên làm thôi! Thê tử, mau đến đây với ta đi!
Tôi tròn mắt nhìn Đông Anh
- Việc nên làm sao? Bây giờ chẳng phải nên đi ngủ sao ạ?
- Ta muốn vận động một chút!
Đông Anh nói rồi đến bồng tôi lên giường trong sự ngơ ngác của tôi, thân thể cường tráng kia bây giờ đã rũ bỏ lớp áo giáp cứng nhắc chỉ còn bộ y phục đơn giản màu đỏ bằng lụa mềm mại. Trong phút chốc tôi cảm thấy mình bé nhỏ trong vòng tay ấy, chàng ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, chàng ấy ở trên - ta bên dưới
- Du nhi, sao mặt nàng lại đỏ lên như thế?
- Thiếp…chắc là do rượu đó! Phải rồi…là do rượu!
- Nàng nghĩ xem hài tử đầu tiên của chúng ta nên là nam hay nữ đây?
- Nam hay nữ đều được nhưng thiếp thích nữ nhi!
- Vậy sao? Vậy thì chúng ta cùng tạo ra nữ nhi!
Tôi nghe đến đây bỗng nhiên có chút hồi hộp, tim đập nhanh và máu như đang dồn lên mặt, hai tai lại nóng lên
- Chàng…
Tôi vẫn chưa kịp định hình thì đôi môi đã bị Đông Anh đặt lên một nụ hôn ướt át
- Ưm…
Hơi thở pha chút mùi rượu quế hoa thoang thoảng khi chàng ấy ghé sát vào tai tôi thì thầm, rồi đặt lên đó một nụ hôn
- Nàng đừng căng thẳng…ta sẽ không làm nàng đau đâu!
Giọng nói kia mang theo sự ma mị, khiến con tim tôi loạn nhịp, bản thân khi đó bỗng mềm nhũn theo những nụ hôn của chàng ấy. Tôi không còn sức để phản khán lại, đôi môi kia vẫn ướt mềm tham lam ngậm lấy đôi môi của tôi, chàng ấy thỏa sức làm loạn bên trong, tôi như bị ngạt chỉ có thể phát ra những âm thanh “ư ử” trong cổ họng
Đôi bàn tay của chàng ấy cũng chần chậm tháo những nút thắt trên chiếc áo ngủ của tôi, từng chút từng chút để lộ phần da thịt trắng mềm trước mắt chàng ấy
- Yếm của nàng thêu hình mẫu đơn sau?
- Chàng…thật xấu xa!
- Xấu xa sao?
Chàng ấy để lại nụ cười tà mị cùng ánh mắt có chút dịu dàng, liền tiếp tục công việc khi nãy còn đang dang dở. Trước mắt tôi, cả cơ thể cường tráng của Đông Anh cũng đã phơi bày, săn chắc, vạm vỡ. Đôi môi kia từ lúc nào đã di chuyển đến đôi “ gò bồng đảo”, cảm giác ẩm ướt kia làm tôi nhất thời chưa quen liền rùng mình một cái, một bên đã được bàn tay của chàng ấy nhào nặng
- Ưm…ưm…
Nhịp thở của tôi đang dần gấp hơn, Đông Anh vẫn bình tĩnh không gấp gáp mà trêu đùa nụ hoa kia thêm một chút
- Chàng làm thiếp…nhột đó…ưmmmm…
Đông Anh không trả lời, chỉ đưa tay đến phía dưới như đang kiểm tra xem cửa động đã mở hay chưa
- Đừng…hứ…ư…đừng mà!
- Đừng sao? Ta thấy cơ thể của nàng đang hưởng ứng rất tốt đó!
Một chất keo trong suốt dính vào tay, tôi cũng cảm nhận được cái ẩm ướt từ chất keo kia gây ra. Đông Anh lại dùng giọng nói trầm ấm, tà mị kia thì thầm vào tai tôi
- Đã đến lúc rồi! Nàng thả lỏng một chút…
Tôi như bị thôi miên, lời thì thầm kia như dẫn tôi vào cõi thiên thai. Chúng tôi có một đêm mặn nồng, đêm động phòng như vậy mà diễn ra
******* Sáng hôm sau*******
Tôi mệt mỏi nằm cuộn tròn trong vòng tay của chàng ấy mà ngủ, cảm giác ấm áp dâng tràn. Ba hôm nữa tôi mới trở về cung để thỉnh an sau khi thành hôn nên hôm nay không quá vội để thức dậy. Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy, cựa mình một cái, nhìn thấy Đông Anh đang dùng ánh mắt triều mến nhìn tôi
- Thỏ con đã dậy rồi sao?
- Chàng dậy từ khi nào?
- Một lúc rồi!
- Có người gõ cửa!
- Để ta ra xem!
Là Nghiễm Nhi đến mang nước rửa mặt và để giúp tôi thay y phục
- Phò mã, công chúa, em đến rồi! Người mau rửa mặt và thay y phục đi ạ!
- Được!
Tôi muốn đứng dậy đi đến chậu nước nhưng đôi chân không còn chút sức lực nào, như mềm đi vậy. Tôi liền quay sang lườm Đông Anh một cái, chàng ấy cười như trêu chọc tôi không đứng lên được
- Chàng thật tàn nhẫn…
Đông Anh liền bảo Nghiễm Nhi ra ngoài, để việc này lại cho chàng ấy làm thay. Chậu nước được mang đến trước mặt tôi rồi cả lau mặt giúp
- Đây…ta giúp nàng!
- Đau chết đi được! Thiếp không tạo nữ nhi nữa!
- Ta xin lỗi…lần sau sẽ nhẹ hơn một chút! Để ta thay y phục giúp nàng!
- Là bộ y phục màu hồng kia! Thiếp thích bộ đó!
- Được!
Mặc dù tay chân có hơi lóng ngóng nhưng Đông Anh cũng giúp tôi mặc xong y phục
- Y phục của nữ nhân thật phức tạp!
- Phức tạp như thế thì chàng sẽ không thể mặc giúp nữ nhân khác!
- Ta không rỗi hơi mặc giúp nữ nhân khác, mặc cho mỗi nàng thôi! Mau đi nhanh đến thỉnh an cha thôi! Cha đã chờ chúng ta từ sớm!
- Được!
- Phò mã, công chúa…đến lúc hai người phải uống rượu hợp cẩn rồi ạ!
Tôi nhìn Nghiễm Nhi cười mà không khỏi thẹn
- Sao em lại cười? Nghiễm Nhi?
- Dạ không có gì ạ! Hai người mau uống đi ạ!
- Em trêu chọc ta!
Đông Anh nghe thấy liền cưới lớn
- Du nhi! Nàng đã là thê tử của ta rồi, tính tình vẫn còn trẻ con như vậy à?
- Ai bảo với chàng là có phu quân rồi thì không được trẻ con nữa?
- Mai này làm mẫu thân của các con, không khéo nàng lại giành đồ chơi của chúng!
Rồi chúng tôi cũng uống xong rượu hợp cẩn, vậy là từ hôm nay tôi đã chính thức trở thành thê tử của Đông Anh. Tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao, ánh mắt của Đông Anh cũng không thể che giấu được điều đó. Tôi vẫn đang ngồi trên trường kỷ để ăn một quả táo đỏ, Nghiễm Nhi và một vài nô tì trong phủ mang theo y phục và nước rửa mặt vào cho chúng tôi
- Phò mã, công chúa hai người mau đến thay y phục và rửa mặt đi ạ! Đã trễ lắm rồi!
- Được!
Chúng tôi rửa mặt, rồi thay hết hỷ phục ra thành những bộ y phục bình thường. Vừa xong Nghiễm Nhi cùng đám nô tì đã rời khỏi phòng tân hôn. Căn phòng này chỉ còn lại tôi và Đông Anh mà thôi
- Chàng nhìn thiếp như vậy, định làm gì đó?
- Ta chỉ làm việc nên làm thôi! Thê tử, mau đến đây với ta đi!
Tôi tròn mắt nhìn Đông Anh
- Việc nên làm sao? Bây giờ chẳng phải nên đi ngủ sao ạ?
- Ta muốn vận động một chút!
Đông Anh nói rồi đến bồng tôi lên giường trong sự ngơ ngác của tôi, thân thể cường tráng kia bây giờ đã rũ bỏ lớp áo giáp cứng nhắc chỉ còn bộ y phục đơn giản màu đỏ bằng lụa mềm mại. Trong phút chốc tôi cảm thấy mình bé nhỏ trong vòng tay ấy, chàng ta nhẹ nhàng đặt tôi xuống giường, chàng ấy ở trên - ta bên dưới
- Du nhi, sao mặt nàng lại đỏ lên như thế?
- Thiếp…chắc là do rượu đó! Phải rồi…là do rượu!
- Nàng nghĩ xem hài tử đầu tiên của chúng ta nên là nam hay nữ đây?
- Nam hay nữ đều được nhưng thiếp thích nữ nhi!
- Vậy sao? Vậy thì chúng ta cùng tạo ra nữ nhi!
Tôi nghe đến đây bỗng nhiên có chút hồi hộp, tim đập nhanh và máu như đang dồn lên mặt, hai tai lại nóng lên
- Chàng…
Tôi vẫn chưa kịp định hình thì đôi môi đã bị Đông Anh đặt lên một nụ hôn ướt át
- Ưm…
Hơi thở pha chút mùi rượu quế hoa thoang thoảng khi chàng ấy ghé sát vào tai tôi thì thầm, rồi đặt lên đó một nụ hôn
- Nàng đừng căng thẳng…ta sẽ không làm nàng đau đâu!
Giọng nói kia mang theo sự ma mị, khiến con tim tôi loạn nhịp, bản thân khi đó bỗng mềm nhũn theo những nụ hôn của chàng ấy. Tôi không còn sức để phản khán lại, đôi môi kia vẫn ướt mềm tham lam ngậm lấy đôi môi của tôi, chàng ấy thỏa sức làm loạn bên trong, tôi như bị ngạt chỉ có thể phát ra những âm thanh “ư ử” trong cổ họng
Đôi bàn tay của chàng ấy cũng chần chậm tháo những nút thắt trên chiếc áo ngủ của tôi, từng chút từng chút để lộ phần da thịt trắng mềm trước mắt chàng ấy
- Yếm của nàng thêu hình mẫu đơn sau?
- Chàng…thật xấu xa!
- Xấu xa sao?
Chàng ấy để lại nụ cười tà mị cùng ánh mắt có chút dịu dàng, liền tiếp tục công việc khi nãy còn đang dang dở. Trước mắt tôi, cả cơ thể cường tráng của Đông Anh cũng đã phơi bày, săn chắc, vạm vỡ. Đôi môi kia từ lúc nào đã di chuyển đến đôi “ gò bồng đảo”, cảm giác ẩm ướt kia làm tôi nhất thời chưa quen liền rùng mình một cái, một bên đã được bàn tay của chàng ấy nhào nặng
- Ưm…ưm…
Nhịp thở của tôi đang dần gấp hơn, Đông Anh vẫn bình tĩnh không gấp gáp mà trêu đùa nụ hoa kia thêm một chút
- Chàng làm thiếp…nhột đó…ưmmmm…
Đông Anh không trả lời, chỉ đưa tay đến phía dưới như đang kiểm tra xem cửa động đã mở hay chưa
- Đừng…hứ…ư…đừng mà!
- Đừng sao? Ta thấy cơ thể của nàng đang hưởng ứng rất tốt đó!
Một chất keo trong suốt dính vào tay, tôi cũng cảm nhận được cái ẩm ướt từ chất keo kia gây ra. Đông Anh lại dùng giọng nói trầm ấm, tà mị kia thì thầm vào tai tôi
- Đã đến lúc rồi! Nàng thả lỏng một chút…
Tôi như bị thôi miên, lời thì thầm kia như dẫn tôi vào cõi thiên thai. Chúng tôi có một đêm mặn nồng, đêm động phòng như vậy mà diễn ra
******* Sáng hôm sau*******
Tôi mệt mỏi nằm cuộn tròn trong vòng tay của chàng ấy mà ngủ, cảm giác ấm áp dâng tràn. Ba hôm nữa tôi mới trở về cung để thỉnh an sau khi thành hôn nên hôm nay không quá vội để thức dậy. Tiếng gõ cửa đánh thức tôi dậy, cựa mình một cái, nhìn thấy Đông Anh đang dùng ánh mắt triều mến nhìn tôi
- Thỏ con đã dậy rồi sao?
- Chàng dậy từ khi nào?
- Một lúc rồi!
- Có người gõ cửa!
- Để ta ra xem!
Là Nghiễm Nhi đến mang nước rửa mặt và để giúp tôi thay y phục
- Phò mã, công chúa, em đến rồi! Người mau rửa mặt và thay y phục đi ạ!
- Được!
Tôi muốn đứng dậy đi đến chậu nước nhưng đôi chân không còn chút sức lực nào, như mềm đi vậy. Tôi liền quay sang lườm Đông Anh một cái, chàng ấy cười như trêu chọc tôi không đứng lên được
- Chàng thật tàn nhẫn…
Đông Anh liền bảo Nghiễm Nhi ra ngoài, để việc này lại cho chàng ấy làm thay. Chậu nước được mang đến trước mặt tôi rồi cả lau mặt giúp
- Đây…ta giúp nàng!
- Đau chết đi được! Thiếp không tạo nữ nhi nữa!
- Ta xin lỗi…lần sau sẽ nhẹ hơn một chút! Để ta thay y phục giúp nàng!
- Là bộ y phục màu hồng kia! Thiếp thích bộ đó!
- Được!
Mặc dù tay chân có hơi lóng ngóng nhưng Đông Anh cũng giúp tôi mặc xong y phục
- Y phục của nữ nhân thật phức tạp!
- Phức tạp như thế thì chàng sẽ không thể mặc giúp nữ nhân khác!
- Ta không rỗi hơi mặc giúp nữ nhân khác, mặc cho mỗi nàng thôi! Mau đi nhanh đến thỉnh an cha thôi! Cha đã chờ chúng ta từ sớm!
- Được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.