Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương
Chương 35: Ngân Đình (2)
Trịnh Thục Phương
29/06/2024
Tháng này Đông Anh ở thị vệ sở đến tận một tuần, sở dĩ kéo dài như thế vì phải giải quyết chứ toàn công việc mới về chuẩn bị ngày đại hôn được. Những ngày gần đây, Ngân Đình là người đảm nhận công việc bếp núc cùng với giặt giũ cho thị vệ trong thị vệ sở cũng ổn thỏa cả rồi. Sau ngày đầu mới đến trong có vẻ ngại ngùng nhưng qua ngày hôm sau đã thấy cô ấy bình thường và có phần hơi tự nhiên hơn trước những lời trêu ghẹo của đám nam nhân
Cách ăn mặc cũng có phần không ý tứ là mấy, đã là nữ nhân hơn nữa lại ở một nơi có nhiều nam nhân như thế thì cần phải cẩn thận đến cách ăn mặc mới phải. Nhưng ả ta thì lại không, những bộ y phục kia trong không khác gì những cô gái phong bạc bên ngoài, nhiều lần Văn Lực đã nhắc nhở nhưng ả đâu hề để tâm đến những lời huynh ấy nói. Ngân Đình muốn trở thành tâm điểm của bọn nam nhân trong sở thị vệ là phụ, ý chính ả vẫn muốn đổi lấy tâm điểm trong mắt của Đông Anh hơn tất thẩy
Sáng hôm nay, Ngân Đình mang điểm tâm vào lều trại của Đông Anh, y không mảy may nhìn đến dù chỉ là một chút nhưng cô ả vẫn cố gắng tìm lấy sự chúa ý của y dù chỉ là một câu trả lời lạnh nhạt
- Nguyên soái…ta mang điểm tâm đến cho chàng đây!
Đông Anh vẫn đâm đâm nhìn quyển binh thư trong tay mà trả lời
- Tẩu cứ để đó đi…hơn nữa tẩu nên để ý đến cách xưng hô một chút! Ta đã có thể tử rồi!
Ngân Đình bĩu môi một cái, mang theo thái độ có hơi cáu kỉnh mà đáp
- Tẩu tẩu sao? Cách gọi này thật sự không phù hợp chút nào! Ta không thích chàng gọi ta là tẩu tẩu đâu! Hơn nữa…có thê tử thì đã sao chứ? Vẫn còn chưa cử hành hôn lễ mà!
Đông Anh cũng mặc kệ những lời nói kia vẫn nhìn vào quyển binh thư ấy không chút lây động, A Tô đứng bên cạnh nhìn thấy liền có chút chướng mắt mà lên tiếng
- Bà cô của tôi ơi! Mời ra ngoài dùm cho, những lời này thiết nghĩ cô nên đi nói với Văn Lực huynh có vẻ hay hơn đó! Còn bây giờ…cô mau đi ra ngoài dùm tôi đi…đừng làm phiền nguyên soái nữa! Mang theo cả điểm tâm nữa đi ra ngoài đi…
- Nhưng mà…
A Tô chưa để Ngân Đình nói hết câu đã đẩy cô ta ra ngoài, vừa ngay lúc đó Đinh Toàn đi ngang nên nhìn thấy, liền chạy lại đỡ Ngân Đình
- A Tô…đệ làm gì mà phải đẩy tẩu ấy ra ngoài như vậy?
- Đinh Toàn huynh…cô ta đến làm phiền nguyên soái nên đệ mới đẩy cô ta ra ngoài thôi!
Ngân Đình ra vẻ ấm ức
- Ta chỉ mang chút điểm tâm đến cho nguyên soái…vậy mà A Tô lại đẩy ta ra ngoài!
- Đệ chỉ giỏi bắt nạt cô nương yếu đuối thôi A Tô! Để chút nữa ta nói lại xem Văn Lực xử lý đệ thế nào?
- Huynh không hiểu đâu! Cô ta thật sự không tốt đẹp vậy đâu! Chỉ muốn quyến rũ nguyên soái thôi!
Ngân Đình được đà ấm ức mà dùng giọng mềm yếu để trả lời
- Nhà ngươi vu oan cho ta…nguyên soái là người đã có hôn ước, ta cũng là thê tử chưa cưới của Văn Lực…làm sao ta có thể làm những điều đó chứ?
- Đệ quá lời rồi đó A Tô…
A Tô nhất thời tức giận, phủi tay quay trở lại lều của Đông Anh mà không nói thêm điều gì. Trong lòng y bất mãn bội phần, rõ ràng là ả ta không tốt đẹp mấy nhưng không biết phải vạch trần như thế nào
Trở về lều, Đông Anh nhìn thấy sắc mặt khó coi của A Tô liền hỏi chuyện ồn ào bên ngoài là gì
- Bên ngoài có gì ồn ào vậy?
- Là Đinh Toàn, huynh ấy thấy nô tài đẩy Ngân Đình cô nương ra ngoài liền lớn tiếng la mắng nói nô tài bắt nạt cô ta…
- Hmmm…vậy tại sao lại mang bộ mặt này đến đây?
- Cậu chủ…rõ ràng cô ta là người lẳng lơ đó, không mấy gì tốt lành đâu! Có khi Văn Lực huynh đã bị cắm cho một cái sừng dài rồi cũng nên!
Đông Anh không nói gì chỉ cười lớn rồi lắc đầu
- Nô tài nói thật đó…hôm kia chính mắt nô tài nhìn thấy ả ta thập thò, lén lút cùng với A Tam ở bãi đất trống sau kho quân nhu! Cậu chủ cậu phải cẩn thận đó, nếu ả ta đến gần nhất định phải tránh xa ra! Bằng không công chúa biết được sẽ rất đau lòng đó!
- Ngươi chỉ được mỗi chuyện lo xa, ta biết ta phải làm gì mà! Hơn nữa, tẩu ấy là hôn thê của Văn Lực huynh nên chắc sẽ không có chuyện như ngươi nói đâu!
A Tô bực dọc, đến cả cậu chủ cũng không tin hắn thì hắn còn biết phải mang những chuyện này nói cho ai bây giờ?
- Nô tài không nói nữa…cậu chủ, người cứ ở lại đây đi! Nô tài trở về phủ để phụ giúp việc đại hôn đây! Lão gia sẽ cần nô tài hơn, ở đây thật chướng mắt mà…
A Tô lấy hết đồ bỏ vào tay nải, Đông Anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nên mặc kệ tên thư đồng thân thuộc muốn trở về phủ thì cứ về. Đây đâu phải lần đầu hắn để mặc y ở lại thị vệ sở một mình cơ chứ. A Tô ra khỏi thị vệ sở, trong lòng vốn không muốn trở về phủ như lời đã nói mà y muốn đến tìm gặp Nghiễm Nhi. Trước là muốn tìm đồng minh, sau là muốn vạch mặt ả Ngân Đình lẳng lơ kia, nhưng nếu vào cung thì căng bản y không thể một mình vào đó chỉ có thể đi cùng Đông Anh mà thôi! Trong đầu y như nhớ đến điều gì đó
- Phải rồi! Ta nên tìm Lục công công, lão ấy sẽ có cách giúp ta!
A Tô một mình đi về hướng hoàng cung, trong lòng cũng có chút nôn nao chỉ mong có thể nhanh chóng vạch trần cô ả trong thị vệ sở để được minh oan cho bản thân
Cách ăn mặc cũng có phần không ý tứ là mấy, đã là nữ nhân hơn nữa lại ở một nơi có nhiều nam nhân như thế thì cần phải cẩn thận đến cách ăn mặc mới phải. Nhưng ả ta thì lại không, những bộ y phục kia trong không khác gì những cô gái phong bạc bên ngoài, nhiều lần Văn Lực đã nhắc nhở nhưng ả đâu hề để tâm đến những lời huynh ấy nói. Ngân Đình muốn trở thành tâm điểm của bọn nam nhân trong sở thị vệ là phụ, ý chính ả vẫn muốn đổi lấy tâm điểm trong mắt của Đông Anh hơn tất thẩy
Sáng hôm nay, Ngân Đình mang điểm tâm vào lều trại của Đông Anh, y không mảy may nhìn đến dù chỉ là một chút nhưng cô ả vẫn cố gắng tìm lấy sự chúa ý của y dù chỉ là một câu trả lời lạnh nhạt
- Nguyên soái…ta mang điểm tâm đến cho chàng đây!
Đông Anh vẫn đâm đâm nhìn quyển binh thư trong tay mà trả lời
- Tẩu cứ để đó đi…hơn nữa tẩu nên để ý đến cách xưng hô một chút! Ta đã có thể tử rồi!
Ngân Đình bĩu môi một cái, mang theo thái độ có hơi cáu kỉnh mà đáp
- Tẩu tẩu sao? Cách gọi này thật sự không phù hợp chút nào! Ta không thích chàng gọi ta là tẩu tẩu đâu! Hơn nữa…có thê tử thì đã sao chứ? Vẫn còn chưa cử hành hôn lễ mà!
Đông Anh cũng mặc kệ những lời nói kia vẫn nhìn vào quyển binh thư ấy không chút lây động, A Tô đứng bên cạnh nhìn thấy liền có chút chướng mắt mà lên tiếng
- Bà cô của tôi ơi! Mời ra ngoài dùm cho, những lời này thiết nghĩ cô nên đi nói với Văn Lực huynh có vẻ hay hơn đó! Còn bây giờ…cô mau đi ra ngoài dùm tôi đi…đừng làm phiền nguyên soái nữa! Mang theo cả điểm tâm nữa đi ra ngoài đi…
- Nhưng mà…
A Tô chưa để Ngân Đình nói hết câu đã đẩy cô ta ra ngoài, vừa ngay lúc đó Đinh Toàn đi ngang nên nhìn thấy, liền chạy lại đỡ Ngân Đình
- A Tô…đệ làm gì mà phải đẩy tẩu ấy ra ngoài như vậy?
- Đinh Toàn huynh…cô ta đến làm phiền nguyên soái nên đệ mới đẩy cô ta ra ngoài thôi!
Ngân Đình ra vẻ ấm ức
- Ta chỉ mang chút điểm tâm đến cho nguyên soái…vậy mà A Tô lại đẩy ta ra ngoài!
- Đệ chỉ giỏi bắt nạt cô nương yếu đuối thôi A Tô! Để chút nữa ta nói lại xem Văn Lực xử lý đệ thế nào?
- Huynh không hiểu đâu! Cô ta thật sự không tốt đẹp vậy đâu! Chỉ muốn quyến rũ nguyên soái thôi!
Ngân Đình được đà ấm ức mà dùng giọng mềm yếu để trả lời
- Nhà ngươi vu oan cho ta…nguyên soái là người đã có hôn ước, ta cũng là thê tử chưa cưới của Văn Lực…làm sao ta có thể làm những điều đó chứ?
- Đệ quá lời rồi đó A Tô…
A Tô nhất thời tức giận, phủi tay quay trở lại lều của Đông Anh mà không nói thêm điều gì. Trong lòng y bất mãn bội phần, rõ ràng là ả ta không tốt đẹp mấy nhưng không biết phải vạch trần như thế nào
Trở về lều, Đông Anh nhìn thấy sắc mặt khó coi của A Tô liền hỏi chuyện ồn ào bên ngoài là gì
- Bên ngoài có gì ồn ào vậy?
- Là Đinh Toàn, huynh ấy thấy nô tài đẩy Ngân Đình cô nương ra ngoài liền lớn tiếng la mắng nói nô tài bắt nạt cô ta…
- Hmmm…vậy tại sao lại mang bộ mặt này đến đây?
- Cậu chủ…rõ ràng cô ta là người lẳng lơ đó, không mấy gì tốt lành đâu! Có khi Văn Lực huynh đã bị cắm cho một cái sừng dài rồi cũng nên!
Đông Anh không nói gì chỉ cười lớn rồi lắc đầu
- Nô tài nói thật đó…hôm kia chính mắt nô tài nhìn thấy ả ta thập thò, lén lút cùng với A Tam ở bãi đất trống sau kho quân nhu! Cậu chủ cậu phải cẩn thận đó, nếu ả ta đến gần nhất định phải tránh xa ra! Bằng không công chúa biết được sẽ rất đau lòng đó!
- Ngươi chỉ được mỗi chuyện lo xa, ta biết ta phải làm gì mà! Hơn nữa, tẩu ấy là hôn thê của Văn Lực huynh nên chắc sẽ không có chuyện như ngươi nói đâu!
A Tô bực dọc, đến cả cậu chủ cũng không tin hắn thì hắn còn biết phải mang những chuyện này nói cho ai bây giờ?
- Nô tài không nói nữa…cậu chủ, người cứ ở lại đây đi! Nô tài trở về phủ để phụ giúp việc đại hôn đây! Lão gia sẽ cần nô tài hơn, ở đây thật chướng mắt mà…
A Tô lấy hết đồ bỏ vào tay nải, Đông Anh cũng không nghĩ ngợi gì nhiều nên mặc kệ tên thư đồng thân thuộc muốn trở về phủ thì cứ về. Đây đâu phải lần đầu hắn để mặc y ở lại thị vệ sở một mình cơ chứ. A Tô ra khỏi thị vệ sở, trong lòng vốn không muốn trở về phủ như lời đã nói mà y muốn đến tìm gặp Nghiễm Nhi. Trước là muốn tìm đồng minh, sau là muốn vạch mặt ả Ngân Đình lẳng lơ kia, nhưng nếu vào cung thì căng bản y không thể một mình vào đó chỉ có thể đi cùng Đông Anh mà thôi! Trong đầu y như nhớ đến điều gì đó
- Phải rồi! Ta nên tìm Lục công công, lão ấy sẽ có cách giúp ta!
A Tô một mình đi về hướng hoàng cung, trong lòng cũng có chút nôn nao chỉ mong có thể nhanh chóng vạch trần cô ả trong thị vệ sở để được minh oan cho bản thân
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.