Ta Về Tiền Kiếp Gặp Người Thương
Chương 16: Những chuyện trước đây
Trịnh Thục Phương
26/06/2024
Để thích nghi được với cuộc sống
hiện tại thì ắt hẳn phải biết được một vài chuyện đã từng xảy ra trước
đây, người hiện tại có thể cho tôi biết được những chuyện ấy trước mắt
chỉ có Nghiễm Nhi, Lục công công và Đông Anh mà thôi! Muốn biết thì chắc chắn phải hỏi rồi, nhân lúc đang ngồi dùng bữa trưa tôi tranh thủ hỏi
Nghiễm Nhi vài chuyện
Đôi tay Nghiễm Nhi thoăn thoắt dọn từng đĩa thức ăn đang còn nghi ngút khói đặt xuống bàn. Quả nhiên, những món ăn kia trông cầu kì và tỉ mỏi biết bao, cứ như được dùng bữa ở nhà hàng vậy
- Awwww... thơm quá đi! Ta được ăn rồi chứ?
- Người cứ dùng thoải mái đi ạ! Những món này đều là chuẩn bị cho người!
- Nghiễm Nhi...mau ngồi xuống ăn cùng đi! Một mình ta ăn có chút buồn!
- Không được đâu ạ...như vậy nếu các ma ma trong cung biết sẽ phạt em đó! Công chúa cứ ăn đi ạ!
- Có ta ở đây...không cần phải sợ như vậy đâu! Mau... ngồi xuống đi mà!
- Nhưng...
- Ta bảo nhanh lên đừng để ta nóng...
- Dạ được, em nghe theo công chúa!
Nghiễm Nhi ngồi xuống cùng tôi dùng bữa, tôi tiện thể hỏi vài câu để nắm được tình hình trước kia
- Nghiễm Nhi... trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại mất tích?
- Trước kia ạ ? Công chúa được gả đi hoà thân với Vân quốc, trong đêm nghênh hôn, hoàng thượng hạ lệnh cho Đông Anh nguyên soái cùng các vị thân vương mang binh lính đến chỗ quân giặc đóng đô để cứu người về. Nhân đó giành lại quận Kiến Ninh là nơi Vân quốc đã chiếm của nước ta về lại. Đêm hôm đó, nguyên soái cứu được người ra ngoài nhưng đến nửa đường thì bị thương, người hoảng loạn nhảy xuống vực rồi mất tích.
- Thê thảm vậy sao? Nhưng mà, Đông Anh là gì của ta vậy? Hôm trước ta nghe hắn nói là hôn phu? Có thật không ?
- Từ đầu hoàng thượng đã chỉ hôn cho hai người rồi, chỉ chờ nguyên soái cứu người trời về hoàng cung thì sẽ tìm ngày cử hành đại hôn nhưng mà người mất tích nên đến giờ vẫn chưa thể...
- Vậy hoàng thượng có phải rất độc ác không? Cả hoàng hậu và hai vị quý phi nữa?
- Không đâu ạ! Bọn họ rất thương yêu công chúa! Chỉ có Ý quý phi tính tình hơi ngang ngược nhưng không hề có ý hại người!
- Ò...thì ra là vậy!
- Người đã nhớ ra thêm chuyện gì chưa?
- Một chút thôi...
Tôi dùng đũa gấp thêm miếng thức ăn bỏ vào miệng. Đồ ăn ngon nên cũng xoa dịu được vài phần sự khó ở này, tôi nhớ gà rán với trà sữa quá...huhu
Đến xế chiều, Lục công công ghé đến noãn cát, mang theo ít bánh ngọt cho tôi...rõ ràng đang rất nhàm chán nhưng có bánh ngọt thì cũng tạm chấp nhận được!
- Công chúa...xem lão mang gì đến cho người đây!
- Là bánh ngọt sao? Còn là hình thỏ con, đáng yêu quá!
- Còn nữa... người xem đây là gì?
- Là ô mai...
- Công chúa thích không?
- Có chứ...có chứ...ta rất thích!
- Nhưng mà...ông là Lục công công thật sao? Không phải lão ăn mày hở?
- Lão nô là Lục công công! Không phải lão ăn mày, lão ăn mày là khi đó lão cải trang để đi tìm công chúa thôi!
- Ờmmm...
- Xem ra ông rất thương yêu công chúa nhỉ?
- Từ ngày lão nô vào cung của Diệp quý phi làm việc đã chăm sóc cho công chúa, dĩ nhiên là có cảm tình rồi! Công chúa chắc đã quên chuyện ngày xưa rồi nhưng lão thì nhớ rõ!
- Chuyện gì thế? Ông kể ta nghe xem?
- Là khi công chúa lên 5 đã đùa nghịch làm vỡ chậu hoa Thược Dược mà hoàng thái hậu thích nhất. Người bị hoàng thái hậu trách phạt, lão không nỡ thấy công chúa bị phạt nên xin tội thay. Đêm hôm đó, công chúa đến xin tiên đế tha tội cho lão còn mang cả bánh hoa mai là món bánh mà lão thích đến hoa viên cho lão. Công chúa nhỏ còn khóc bắt lão nhận lấy bánh rồi đưa về cung của Diệp quý phi nữa!
Tôi nghe kể chuyện lòng cứ man mác buồn, hoá ra cô công chúa này cũng không phải là kiểu bướng bỉnh như trên phim thường thấy, lại được rất nhiều người yêu thương. Lão ăn mày cũng là người rất tình cảm, chu đáo vì chủ nhân mà luôn nhận thiệt thòi về bản thân mình. Hoá ra không phải cứ thấy người khác khó gần thì họ là người xấu như mình nghĩ, hoá ra trên đời cũng còn chân tình!
- Lục công công...ông thích bánh hoa mai lắm sao?
- Phải...phải...đó là món yêu thích của lão! Nhưng mà chỉ có ngự trù của phủ Quốc sư làm mới ngon thôi!
- Ta cũng muốn thử...
- Chỗ lão còn một ít...lão sẽ đi lấy cho người!
Lục công công quay ra ngoài, một lúc sau trở lại trên tay cầm theo bánh hoa mai đưa cho tôi
- Công chúa...lão còn một cái...người mau ăn thử xem!
- Chỉ còn một cái thôi à ?
- Dạ...
Tôi lấy tay bẻ đôi cái bánh rồi đưa cho lão một nửa
- Lão ăn cùng ta đi! Ta một nửa lão một nửa!
- Nhưng mà...
- Không phải lão thích ăn sao? Mau cầm đi!
- Được được! Lão cầm...đa tạ công chúa!
Đôi mắt Lục công công đỏ hoe, như muốn khóc nhưng lão kìm lại
- Ăn cùng mới vui chứ!
- Công chúa nói phải...bánh ngon...phải ăn cùng mới vui!
Lão dùng tay áo lau nước mắt
- Sao lão khóc? Ta làm gì lão sao?
- Không có...đã lâu rồi...lâu rồi lão nô mới thấy công chúa cười...lão mừng nên khóc!
- Lão mau nín đi...ta ở đây mà!
Đôi tay Nghiễm Nhi thoăn thoắt dọn từng đĩa thức ăn đang còn nghi ngút khói đặt xuống bàn. Quả nhiên, những món ăn kia trông cầu kì và tỉ mỏi biết bao, cứ như được dùng bữa ở nhà hàng vậy
- Awwww... thơm quá đi! Ta được ăn rồi chứ?
- Người cứ dùng thoải mái đi ạ! Những món này đều là chuẩn bị cho người!
- Nghiễm Nhi...mau ngồi xuống ăn cùng đi! Một mình ta ăn có chút buồn!
- Không được đâu ạ...như vậy nếu các ma ma trong cung biết sẽ phạt em đó! Công chúa cứ ăn đi ạ!
- Có ta ở đây...không cần phải sợ như vậy đâu! Mau... ngồi xuống đi mà!
- Nhưng...
- Ta bảo nhanh lên đừng để ta nóng...
- Dạ được, em nghe theo công chúa!
Nghiễm Nhi ngồi xuống cùng tôi dùng bữa, tôi tiện thể hỏi vài câu để nắm được tình hình trước kia
- Nghiễm Nhi... trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại mất tích?
- Trước kia ạ ? Công chúa được gả đi hoà thân với Vân quốc, trong đêm nghênh hôn, hoàng thượng hạ lệnh cho Đông Anh nguyên soái cùng các vị thân vương mang binh lính đến chỗ quân giặc đóng đô để cứu người về. Nhân đó giành lại quận Kiến Ninh là nơi Vân quốc đã chiếm của nước ta về lại. Đêm hôm đó, nguyên soái cứu được người ra ngoài nhưng đến nửa đường thì bị thương, người hoảng loạn nhảy xuống vực rồi mất tích.
- Thê thảm vậy sao? Nhưng mà, Đông Anh là gì của ta vậy? Hôm trước ta nghe hắn nói là hôn phu? Có thật không ?
- Từ đầu hoàng thượng đã chỉ hôn cho hai người rồi, chỉ chờ nguyên soái cứu người trời về hoàng cung thì sẽ tìm ngày cử hành đại hôn nhưng mà người mất tích nên đến giờ vẫn chưa thể...
- Vậy hoàng thượng có phải rất độc ác không? Cả hoàng hậu và hai vị quý phi nữa?
- Không đâu ạ! Bọn họ rất thương yêu công chúa! Chỉ có Ý quý phi tính tình hơi ngang ngược nhưng không hề có ý hại người!
- Ò...thì ra là vậy!
- Người đã nhớ ra thêm chuyện gì chưa?
- Một chút thôi...
Tôi dùng đũa gấp thêm miếng thức ăn bỏ vào miệng. Đồ ăn ngon nên cũng xoa dịu được vài phần sự khó ở này, tôi nhớ gà rán với trà sữa quá...huhu
Đến xế chiều, Lục công công ghé đến noãn cát, mang theo ít bánh ngọt cho tôi...rõ ràng đang rất nhàm chán nhưng có bánh ngọt thì cũng tạm chấp nhận được!
- Công chúa...xem lão mang gì đến cho người đây!
- Là bánh ngọt sao? Còn là hình thỏ con, đáng yêu quá!
- Còn nữa... người xem đây là gì?
- Là ô mai...
- Công chúa thích không?
- Có chứ...có chứ...ta rất thích!
- Nhưng mà...ông là Lục công công thật sao? Không phải lão ăn mày hở?
- Lão nô là Lục công công! Không phải lão ăn mày, lão ăn mày là khi đó lão cải trang để đi tìm công chúa thôi!
- Ờmmm...
- Xem ra ông rất thương yêu công chúa nhỉ?
- Từ ngày lão nô vào cung của Diệp quý phi làm việc đã chăm sóc cho công chúa, dĩ nhiên là có cảm tình rồi! Công chúa chắc đã quên chuyện ngày xưa rồi nhưng lão thì nhớ rõ!
- Chuyện gì thế? Ông kể ta nghe xem?
- Là khi công chúa lên 5 đã đùa nghịch làm vỡ chậu hoa Thược Dược mà hoàng thái hậu thích nhất. Người bị hoàng thái hậu trách phạt, lão không nỡ thấy công chúa bị phạt nên xin tội thay. Đêm hôm đó, công chúa đến xin tiên đế tha tội cho lão còn mang cả bánh hoa mai là món bánh mà lão thích đến hoa viên cho lão. Công chúa nhỏ còn khóc bắt lão nhận lấy bánh rồi đưa về cung của Diệp quý phi nữa!
Tôi nghe kể chuyện lòng cứ man mác buồn, hoá ra cô công chúa này cũng không phải là kiểu bướng bỉnh như trên phim thường thấy, lại được rất nhiều người yêu thương. Lão ăn mày cũng là người rất tình cảm, chu đáo vì chủ nhân mà luôn nhận thiệt thòi về bản thân mình. Hoá ra không phải cứ thấy người khác khó gần thì họ là người xấu như mình nghĩ, hoá ra trên đời cũng còn chân tình!
- Lục công công...ông thích bánh hoa mai lắm sao?
- Phải...phải...đó là món yêu thích của lão! Nhưng mà chỉ có ngự trù của phủ Quốc sư làm mới ngon thôi!
- Ta cũng muốn thử...
- Chỗ lão còn một ít...lão sẽ đi lấy cho người!
Lục công công quay ra ngoài, một lúc sau trở lại trên tay cầm theo bánh hoa mai đưa cho tôi
- Công chúa...lão còn một cái...người mau ăn thử xem!
- Chỉ còn một cái thôi à ?
- Dạ...
Tôi lấy tay bẻ đôi cái bánh rồi đưa cho lão một nửa
- Lão ăn cùng ta đi! Ta một nửa lão một nửa!
- Nhưng mà...
- Không phải lão thích ăn sao? Mau cầm đi!
- Được được! Lão cầm...đa tạ công chúa!
Đôi mắt Lục công công đỏ hoe, như muốn khóc nhưng lão kìm lại
- Ăn cùng mới vui chứ!
- Công chúa nói phải...bánh ngon...phải ăn cùng mới vui!
Lão dùng tay áo lau nước mắt
- Sao lão khóc? Ta làm gì lão sao?
- Không có...đã lâu rồi...lâu rồi lão nô mới thấy công chúa cười...lão mừng nên khóc!
- Lão mau nín đi...ta ở đây mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.