Chương 54:
Tiếu Giai Nhân
28/04/2023
Tào Luyện nhìn trúng Quý Minh Phượng vì tính hoang dã và tàn nhẫn của nàng ta, nhưng việc khiến hắn mất hứng là tối nay Quý Minh Phượng vô vị không khác gì những nha hoàn thông phòng trước, nhóm thông phòng tốt xấu gì cũng cầu xin được yêu, nhưng Quý Minh Phượng lại giống như cọc gỗ, nhắm mắt lại im lặng chấp nhận, nhiều lắm là nhíu mày vài lần, giống như hầu hạ hắn chỉ là việc vô ích.
Tào Luyện làm qua loa cho xong việc.
Quý Minh Phượng mở to mắt, nhìn thấy nam nhân đang ngồi trên giường mặc quần áo, trên tấm lưng rộng lớn có một vết sẹo cũ.
"Khi nào Thế tử gia chuẩn bị đưa ta ra khỏi thành?" Không có tâm trạng nghiên cứu thái độ của nam nhân này, Quý Minh Phượng kéo khăn che cả người mình lại, nhẹ giọng hỏi.
Tào Luyện cười lạnh, đưa lưng về phía nàng rồi nói: "Chờ nàng khiến cho ta hài lòng thì tính tiếp."
Quý Minh Phượng nhíu mày, một tay giữ chặt nam nhân đang muốn đứng dậy đi khỏi: "Xin Thế tử nói rõ hơn, làm sao mới khiến ngài hài lòng, chẳng lẽ trong sạch của ta còn chưa đủ sao?"
Lúc này Tào Luyện mới quay đầu, cười mỉa mai: "Nếu như ta muốn nữ tử tầm thường thì có thể mua nha hoàn hoặc dùng nữ nhân mà người khác tặng, không cần tốn nhiều công sức, cần gì phải nghĩ cách giải quyết hậu quả giúp nàng?"
Quý Minh Phượng nắm chặt lòng bàn tay, quan sát hắn rồi nói: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Chuyện nam nữ, Quý Minh Phượng từng gả cho người chết nên không hề biết gì.
Tào Luyện nghĩ nghĩ, chợt nở nụ cười, nhìn nàng nói: "Ta muốn nàng coi ta như phu quân của nàng, nàng đối xử với hắn như thế nào thì đối xử với ta như vậy."
Quý Minh Phượng cắn môi, sao nàng biết cách đối xử với phu quân như thế nào chứ?
Nhưng mà, Quý Minh Phượng đoán được ý của Tào Luyện, dù sao cũng không còn trong sạch, Quý Minh Phượng cũng không cần chơi trò chơi này cùng Tào Luyện, nhưng....
"Nửa tháng, nếu ta khiến Thế tử hài lòng, xin Thế tử giữ lời hứa mà đưa ta ra khỏi thành, nếu không Thế tử cũng có thể tùy tiện ném ta ở một góc nào đó, để ta tự sinh tự diệt." Nắm chặt cổ tay rắn chắc của Tào Luyện, Quý Minh Phượng đề xuất yêu cầu.
Tào Luyện nhìn tay của nàng, hỏi: "Để nàng đi dễ dàng như vậy, lỡ như nàng bị Viên gia bắt về, nàng khai ta ra thì sao?"
Lúc này đến lượt Quý Minh Phượng cười lạnh: "Thế tử yên tâm, tuy ta là nữ tử nhưng ta biết giữ chữ tín hơn ngài, ví dụ như bị Viên gia bắt, là do số ta khổ không thoát khỏi kiếp nạn này được, Thế tử có thể nể mặt giúp ta có được tự do trong một khoảng thời gian thì ta đã vừa lòng, tuyệt đối sẽ không liên lụy Thế tử và Tứ cô nương."
Nàng muốn chạy trốn, muốn sống như một con người tự do, huynh muội Tào Luyện đã giúp nàng thực hiện bước đầu tiên, bước còn lại là dựa vào chính nàng, Tào Luyện muốn thân thể của nàng để làm thù lao cũng là thói thường của con người, chỉ cần Tào Luyện giữ lời hứa, sau khi rời khỏi Tào gia, nàng và huynh muội Tào Luyện sẽ cắt đứt quan hệ, giống như chưa từng gặp mặt.
Tào Luyện không nghĩ nàng sẽ nói vậy, nhưng quả thật nàng là kiểu nữ nhân có thể nói ra những lời này, nếu không bây giờ nàng vẫn còn bị giam ở Viên gia.
Tuy trong lòng tin nàng có thể làm đúng như lời nói, nhưng Tào Luyện lại cố tình làm khó: "Nói miệng không bằng chứng."
Quý Minh Phượng cười khổ, nàng ngoại trừ nói miệng ra thì còn cái gì để làm tin đây?
Nàng cúi đầu, đập vào mắt là những sợi tóc dài đã nuôi dưỡng nhiều năm, nhờ phúc của Tào Luyện mà đêm này nàng được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, hiện giờ tóc cũng thơm ngào ngạt.
"Xin Thế tử cho ta mượn dao nhỏ để sử dụng." Quý Minh Phượng rũ mắt nói.
Tào Luyện nhìn nàng một cái, lấy dao nhỏ ra.
Quý Minh Phượng rút dao nhỏ sắc bén ra, sau đó không chút do dự mà cắt từ trên bộ tóc dài xuống một đoạn tóc!
Tào Luyện khẽ nhíu mày, vốn tưởng rằng nữ tử tóc ngắn sẽ giảm bớt nhan sắc, nhưng khi Quý Minh Phượng cầm đoạn tóc ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời, bên trong có sự kiên quyết tới cùng, bỗng nhiên Tào Luyện cảm thấy Quý Minh Phượng tóc ngắn còn đẹp hơn Quý Minh Phượng tóc dài, càng có thêm hương sắc.
"Bây giờ Thế tử có thể tin chưa?" Quý Minh Phượng lạnh giọng hỏi.
Tào Luyện ngồi bên giường một lần nữa, nhận lấy mái tóc kia rồi nhìn nhìn, sau đó mới nói: "Đêm trung thu, ta đưa nàng ra khỏi thành, hoặc là sẽ đưa nàng ra khỏi Hầu phủ."
Quý Minh Phượng nắm chặt tay lại, nàng chỉ yêu cầu nửa tháng, Tào Luyện lại kéo thành một tháng rưỡi.
Nhưng ở dưới mái hiên người, nàng chỉ có thể đồng ý.
Hiện tại chức quan của Tào Luyện không cần thượng triều, ăn xong bữa sáng thì có thể đến Kim Ngô Vệ làm việc rồi.
Một đêm ngon giấc, tinh thần Tào Luyện sảng khoái, trước khi rời khỏi còn nói với Quý Minh Phượng trên giường: "Đây là chỗ trốn của nàng, nếu không muốn bị người khác phát hiện thì không được đi lung tung, muốn ra ngoài làm gì thì gõ cửa, sẽ có người hầu hạ nàng."
Lúc xây dựng Hầu phủ, phụ thân xây tổng cộng hai mật thất, một chỗ ở bên phụ thân, chỗ còn lại thiết kế ở viện của hắn. Hai mật thất đều có hai con đường thông ra ngoài cửa hàng, một khi Hầu phủ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cần phải chạy trốn, người bên trong phủ sẽ có đường lui.
Tào Luyện sắp xếp cho Quý Minh Phượng ở mật thất, cũng không hy vọng Quý Minh Phượng biết nhiều bí mật hơn.
Quý Minh Phượng gật gật đầu, trong địa bàn của Tào Luyện, trong nhà ngoài nhà đều là nhà giam, nàng cũng không thấy kỳ lạ.
Tào Luyện liếc nhìn nàng một cái rồi rời khỏi.
Men theo con đường trong mật đạo, Tào Luyện trở về phòng ngủ của hắn.
"Thế tử, Tứ cô nương đến, nói nàng mới học cách làm bánh Tiên Hoa, mời người dùng thử bánh ạ." Nha hoàn Xuân Nguyệt cười nói, tức lúc chủ tử vì Tứ cô nương mà đuổi nha hoàn Bích Hà đi, Xuân Nguyệt đã không dám thất lễ với Tứ cô nương, miệng luôn cười khi nhắc tới Tứ cô nương.
Ngày xưa Tào Luyện có kiên nhẫn dỗ dành muội muội, hôm nay lại đau đầu.
Trong lòng muội muội, nhất định hắn là chính nhân quân tử, nhưng trên đời này có rất nhiều loại chính nhân quân tử như vậy, ví dụ như Từ Tiềm ra vẻ nghiêm túc, một mặt xem phụ thân có vai vế ngang hàng, một mặt lại thích thầm nữ nhi xinh đẹp của người ngang hàng hắn.
Tào Luyện tự nguyện làm huynh trưởng tốt, nhưng hắn không có khả năng đối xử với những nữ nhân bên gối giống như đối xử với muội muội.
Đau đầu thì đau đầu, Tào Luyện vẫn đi đến phòng ngoài, đi đến, đã thấy ánh mắt ngây thơ có ý muốn trao đổi chuyện lớn với hắn.
Tào Luyện ho khụ khụ, nhìn hộp thức ăn trên bàn: "Muội đến lúc nào vậy? Có thời gian rảnh rỗi thì ngủ lâu một chút, cần gì phải làm những thứ này."
Nghe ca ca nói lời quan tâm, A Ngư càng gấp gáp hơn, rõ ràng nàng đã mượn cớ đưa đồ ăn để hỏi thăm Quý Minh Phượng, sao ca ca chỉ nhớ đến việc ăn vậy?
"Đại ca làm việc vất vả, muội rất đau lòng vì Đại ca." A Ngư giống như muội muội tốt mà bưng bánh Tiên Hoa tới trước mặt ca ca, cười nói: "Mau ăn lúc còn nóng đi."
Tào Luyện đành phải nhận bánh Tiên Hoa xinh xắn, hắn cũng không thích thức ăn ngọt cho lắm.
A Ngư nhân cơ hội nhỏ giọng nói: "Đại ca, ca sắp xếp nàng ở đâu vậy hả? Khi nào ca chuẩn bị đưa nàng ra khỏi thành vậy?"
Tào Luyện trao một ánh mắt có ý "Ta sẽ tự sắp đặt, tiểu hài tử không cần hỏi thăm nhiều làm gì."
A Ngư đoán được ca ca sẽ như vậy, thật sự nói: "Đại ca, tối hôm qua muội mơ thấy việc này rồi."
Tào Luyện lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
A Ngư biến chuyện thật sự xảy ra ở kiếp trước thành giấc mơ mà nói: "Muội mơ thấy lúc nàng chạy trốn bị Viên gia bắt lại, nhưng là lúc Đại ca đi dự tiệc cuối năm, nàng muốn xin Đại ca giúp đỡ, kết quả lại...."
Tào Luyện nghe tới nỗi quên ăn bánh.
Đừng nói, giấc mơ này của muội muội quá chân thật, nhưng mơ là mơ, đầu tiên Viên gia sẽ không bắt được Quý Minh Phượng, nếu bắt được, thì cho dù Quý Minh Phượng đổi ý muốn dây dưa với hắn, dù cho bị Viên gia phát hiện là hắn mang Quý Minh Phượng đi, Tào Luyện hắn sẽ sợ Viên gia nho nhỏ này sao? Hắn sẽ bởi vì một chút chuyện linh tinh mà không lấy được quý nữ danh môn à?
Nhìn khắp Kinh Thành, chỗ nào cũng có nhi tử nhà quyền quý phong lưu háo sắc, danh tiếng nát bét vẫn lấy được quý nữ làm hiền thê.
Tào Luyện không để lời muội muội vào trong lòng chút nào.
Nhưng muội muội quan tâm khiến lòng Tào Luyện mềm mại hơn.
Trầm mặc một chút, Tào Luyện đảm bảo với muội muội mà nói: "Ta sẽ nghĩ cách điều Viên Thắng đi, chờ hắn mang theo gia đình đến nơi khác nhậm chức, lúc đó ta sẽ tiễn nàng ra khỏi thành, làm vậy A ngư yên tâm chưa hả?"
A Ngư kinh ngạc nhìn ca ca, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ca ca đã nghĩ ra được kế hoạch hay như vậy?
Nhìn ra sự bội phục của muội muội, Tào Luyện cười nói: "Việc nhỏ thôi mà, sao lại cần A Ngư lo lắng như vậy, yên tâm mà thêu giá y của muội đi."
Tào Luyện làm qua loa cho xong việc.
Quý Minh Phượng mở to mắt, nhìn thấy nam nhân đang ngồi trên giường mặc quần áo, trên tấm lưng rộng lớn có một vết sẹo cũ.
"Khi nào Thế tử gia chuẩn bị đưa ta ra khỏi thành?" Không có tâm trạng nghiên cứu thái độ của nam nhân này, Quý Minh Phượng kéo khăn che cả người mình lại, nhẹ giọng hỏi.
Tào Luyện cười lạnh, đưa lưng về phía nàng rồi nói: "Chờ nàng khiến cho ta hài lòng thì tính tiếp."
Quý Minh Phượng nhíu mày, một tay giữ chặt nam nhân đang muốn đứng dậy đi khỏi: "Xin Thế tử nói rõ hơn, làm sao mới khiến ngài hài lòng, chẳng lẽ trong sạch của ta còn chưa đủ sao?"
Lúc này Tào Luyện mới quay đầu, cười mỉa mai: "Nếu như ta muốn nữ tử tầm thường thì có thể mua nha hoàn hoặc dùng nữ nhân mà người khác tặng, không cần tốn nhiều công sức, cần gì phải nghĩ cách giải quyết hậu quả giúp nàng?"
Quý Minh Phượng nắm chặt lòng bàn tay, quan sát hắn rồi nói: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Chuyện nam nữ, Quý Minh Phượng từng gả cho người chết nên không hề biết gì.
Tào Luyện nghĩ nghĩ, chợt nở nụ cười, nhìn nàng nói: "Ta muốn nàng coi ta như phu quân của nàng, nàng đối xử với hắn như thế nào thì đối xử với ta như vậy."
Quý Minh Phượng cắn môi, sao nàng biết cách đối xử với phu quân như thế nào chứ?
Nhưng mà, Quý Minh Phượng đoán được ý của Tào Luyện, dù sao cũng không còn trong sạch, Quý Minh Phượng cũng không cần chơi trò chơi này cùng Tào Luyện, nhưng....
"Nửa tháng, nếu ta khiến Thế tử hài lòng, xin Thế tử giữ lời hứa mà đưa ta ra khỏi thành, nếu không Thế tử cũng có thể tùy tiện ném ta ở một góc nào đó, để ta tự sinh tự diệt." Nắm chặt cổ tay rắn chắc của Tào Luyện, Quý Minh Phượng đề xuất yêu cầu.
Tào Luyện nhìn tay của nàng, hỏi: "Để nàng đi dễ dàng như vậy, lỡ như nàng bị Viên gia bắt về, nàng khai ta ra thì sao?"
Lúc này đến lượt Quý Minh Phượng cười lạnh: "Thế tử yên tâm, tuy ta là nữ tử nhưng ta biết giữ chữ tín hơn ngài, ví dụ như bị Viên gia bắt, là do số ta khổ không thoát khỏi kiếp nạn này được, Thế tử có thể nể mặt giúp ta có được tự do trong một khoảng thời gian thì ta đã vừa lòng, tuyệt đối sẽ không liên lụy Thế tử và Tứ cô nương."
Nàng muốn chạy trốn, muốn sống như một con người tự do, huynh muội Tào Luyện đã giúp nàng thực hiện bước đầu tiên, bước còn lại là dựa vào chính nàng, Tào Luyện muốn thân thể của nàng để làm thù lao cũng là thói thường của con người, chỉ cần Tào Luyện giữ lời hứa, sau khi rời khỏi Tào gia, nàng và huynh muội Tào Luyện sẽ cắt đứt quan hệ, giống như chưa từng gặp mặt.
Tào Luyện không nghĩ nàng sẽ nói vậy, nhưng quả thật nàng là kiểu nữ nhân có thể nói ra những lời này, nếu không bây giờ nàng vẫn còn bị giam ở Viên gia.
Tuy trong lòng tin nàng có thể làm đúng như lời nói, nhưng Tào Luyện lại cố tình làm khó: "Nói miệng không bằng chứng."
Quý Minh Phượng cười khổ, nàng ngoại trừ nói miệng ra thì còn cái gì để làm tin đây?
Nàng cúi đầu, đập vào mắt là những sợi tóc dài đã nuôi dưỡng nhiều năm, nhờ phúc của Tào Luyện mà đêm này nàng được tắm rửa sạch sẽ thơm tho, hiện giờ tóc cũng thơm ngào ngạt.
"Xin Thế tử cho ta mượn dao nhỏ để sử dụng." Quý Minh Phượng rũ mắt nói.
Tào Luyện nhìn nàng một cái, lấy dao nhỏ ra.
Quý Minh Phượng rút dao nhỏ sắc bén ra, sau đó không chút do dự mà cắt từ trên bộ tóc dài xuống một đoạn tóc!
Tào Luyện khẽ nhíu mày, vốn tưởng rằng nữ tử tóc ngắn sẽ giảm bớt nhan sắc, nhưng khi Quý Minh Phượng cầm đoạn tóc ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt sáng ngời, bên trong có sự kiên quyết tới cùng, bỗng nhiên Tào Luyện cảm thấy Quý Minh Phượng tóc ngắn còn đẹp hơn Quý Minh Phượng tóc dài, càng có thêm hương sắc.
"Bây giờ Thế tử có thể tin chưa?" Quý Minh Phượng lạnh giọng hỏi.
Tào Luyện ngồi bên giường một lần nữa, nhận lấy mái tóc kia rồi nhìn nhìn, sau đó mới nói: "Đêm trung thu, ta đưa nàng ra khỏi thành, hoặc là sẽ đưa nàng ra khỏi Hầu phủ."
Quý Minh Phượng nắm chặt tay lại, nàng chỉ yêu cầu nửa tháng, Tào Luyện lại kéo thành một tháng rưỡi.
Nhưng ở dưới mái hiên người, nàng chỉ có thể đồng ý.
Hiện tại chức quan của Tào Luyện không cần thượng triều, ăn xong bữa sáng thì có thể đến Kim Ngô Vệ làm việc rồi.
Một đêm ngon giấc, tinh thần Tào Luyện sảng khoái, trước khi rời khỏi còn nói với Quý Minh Phượng trên giường: "Đây là chỗ trốn của nàng, nếu không muốn bị người khác phát hiện thì không được đi lung tung, muốn ra ngoài làm gì thì gõ cửa, sẽ có người hầu hạ nàng."
Lúc xây dựng Hầu phủ, phụ thân xây tổng cộng hai mật thất, một chỗ ở bên phụ thân, chỗ còn lại thiết kế ở viện của hắn. Hai mật thất đều có hai con đường thông ra ngoài cửa hàng, một khi Hầu phủ có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn cần phải chạy trốn, người bên trong phủ sẽ có đường lui.
Tào Luyện sắp xếp cho Quý Minh Phượng ở mật thất, cũng không hy vọng Quý Minh Phượng biết nhiều bí mật hơn.
Quý Minh Phượng gật gật đầu, trong địa bàn của Tào Luyện, trong nhà ngoài nhà đều là nhà giam, nàng cũng không thấy kỳ lạ.
Tào Luyện liếc nhìn nàng một cái rồi rời khỏi.
Men theo con đường trong mật đạo, Tào Luyện trở về phòng ngủ của hắn.
"Thế tử, Tứ cô nương đến, nói nàng mới học cách làm bánh Tiên Hoa, mời người dùng thử bánh ạ." Nha hoàn Xuân Nguyệt cười nói, tức lúc chủ tử vì Tứ cô nương mà đuổi nha hoàn Bích Hà đi, Xuân Nguyệt đã không dám thất lễ với Tứ cô nương, miệng luôn cười khi nhắc tới Tứ cô nương.
Ngày xưa Tào Luyện có kiên nhẫn dỗ dành muội muội, hôm nay lại đau đầu.
Trong lòng muội muội, nhất định hắn là chính nhân quân tử, nhưng trên đời này có rất nhiều loại chính nhân quân tử như vậy, ví dụ như Từ Tiềm ra vẻ nghiêm túc, một mặt xem phụ thân có vai vế ngang hàng, một mặt lại thích thầm nữ nhi xinh đẹp của người ngang hàng hắn.
Tào Luyện tự nguyện làm huynh trưởng tốt, nhưng hắn không có khả năng đối xử với những nữ nhân bên gối giống như đối xử với muội muội.
Đau đầu thì đau đầu, Tào Luyện vẫn đi đến phòng ngoài, đi đến, đã thấy ánh mắt ngây thơ có ý muốn trao đổi chuyện lớn với hắn.
Tào Luyện ho khụ khụ, nhìn hộp thức ăn trên bàn: "Muội đến lúc nào vậy? Có thời gian rảnh rỗi thì ngủ lâu một chút, cần gì phải làm những thứ này."
Nghe ca ca nói lời quan tâm, A Ngư càng gấp gáp hơn, rõ ràng nàng đã mượn cớ đưa đồ ăn để hỏi thăm Quý Minh Phượng, sao ca ca chỉ nhớ đến việc ăn vậy?
"Đại ca làm việc vất vả, muội rất đau lòng vì Đại ca." A Ngư giống như muội muội tốt mà bưng bánh Tiên Hoa tới trước mặt ca ca, cười nói: "Mau ăn lúc còn nóng đi."
Tào Luyện đành phải nhận bánh Tiên Hoa xinh xắn, hắn cũng không thích thức ăn ngọt cho lắm.
A Ngư nhân cơ hội nhỏ giọng nói: "Đại ca, ca sắp xếp nàng ở đâu vậy hả? Khi nào ca chuẩn bị đưa nàng ra khỏi thành vậy?"
Tào Luyện trao một ánh mắt có ý "Ta sẽ tự sắp đặt, tiểu hài tử không cần hỏi thăm nhiều làm gì."
A Ngư đoán được ca ca sẽ như vậy, thật sự nói: "Đại ca, tối hôm qua muội mơ thấy việc này rồi."
Tào Luyện lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
A Ngư biến chuyện thật sự xảy ra ở kiếp trước thành giấc mơ mà nói: "Muội mơ thấy lúc nàng chạy trốn bị Viên gia bắt lại, nhưng là lúc Đại ca đi dự tiệc cuối năm, nàng muốn xin Đại ca giúp đỡ, kết quả lại...."
Tào Luyện nghe tới nỗi quên ăn bánh.
Đừng nói, giấc mơ này của muội muội quá chân thật, nhưng mơ là mơ, đầu tiên Viên gia sẽ không bắt được Quý Minh Phượng, nếu bắt được, thì cho dù Quý Minh Phượng đổi ý muốn dây dưa với hắn, dù cho bị Viên gia phát hiện là hắn mang Quý Minh Phượng đi, Tào Luyện hắn sẽ sợ Viên gia nho nhỏ này sao? Hắn sẽ bởi vì một chút chuyện linh tinh mà không lấy được quý nữ danh môn à?
Nhìn khắp Kinh Thành, chỗ nào cũng có nhi tử nhà quyền quý phong lưu háo sắc, danh tiếng nát bét vẫn lấy được quý nữ làm hiền thê.
Tào Luyện không để lời muội muội vào trong lòng chút nào.
Nhưng muội muội quan tâm khiến lòng Tào Luyện mềm mại hơn.
Trầm mặc một chút, Tào Luyện đảm bảo với muội muội mà nói: "Ta sẽ nghĩ cách điều Viên Thắng đi, chờ hắn mang theo gia đình đến nơi khác nhậm chức, lúc đó ta sẽ tiễn nàng ra khỏi thành, làm vậy A ngư yên tâm chưa hả?"
A Ngư kinh ngạc nhìn ca ca, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ca ca đã nghĩ ra được kế hoạch hay như vậy?
Nhìn ra sự bội phục của muội muội, Tào Luyện cười nói: "Việc nhỏ thôi mà, sao lại cần A Ngư lo lắng như vậy, yên tâm mà thêu giá y của muội đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.