Chương 70:
Tiếu Giai Nhân
03/05/2023
Sáng sớm tháng mười ở Kinh Thành rất lạnh, nhưng cho dù rất lạnh, thì hạ nhân phải thức dậy trước chủ tử, bước chân phải thật nhẹ nhàng mà chuẩn bị các thứ dành cho buổi sáng.
Tới giờ dần thì Từ Tiềm đã tỉnh theo thói quen, bởi vì đêm qua thỉnh thoảng lại chiến một hiệp, làm tới tận 5 hiệp, sáng nay hiếm khi có thể ngủ nướng được, nhưng thính giác của hắn rất nhạy, nghe tiếng bước chân lười biếng của bọn nha hoàn, hắn lập tức tỉnh táo, mở to mắt.
Hai cây nến long phượng vẫn còn một đoạn chưa cháy hết, ánh nến không biết mệt mỏi mà chiếu sáng cả đêm, vầng sáng nhu hòa từ ánh nến chiếu vào trong giường tân hôn, chứng kiến toàn bộ quá trình khiến người ta đỏ mặt đỏ tai, Từ Tiềm nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ như hoa Hải Đường của A Ngư tối hôm qua.
Ngay sau đó, Từ Tiềm mới ý thức được cảnh đó không phải ở trong mơ, mà hôm qua hắn đã thật sự thành thân, tân nương tử vẫn còn ở trong chăn của hắn.
Từ Tiềm cúi đầu, thấy A Ngư nằm nghiêng bên cạnh hắn, từ bờ vai trở xuống đều bị chăn che đi, chỉ lộ một cái đầu nhỏ, phần lớn tóc dài đen tuyền đều xõa tung ở phía sau, nhưng có vài cọng rơi trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng. Khác với thái độ khẩn trương khó xử tối hôm qua, gương mặt hiện tại đang ngủ say của nàng, miệng nhỏ anh đào hơi hơi nhô lên, quyến rũ khiến người khác động lòng.
Chỉ liếc mắt một cái, Từ Tiềm lại muốn rồi.
Nhưng Từ Tiềm không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của nàng, nhất là dưới tình huống quấy rầy rất nhiều lần tối hôm qua.
Từ Tiềm lặng lẽ đứng dậy, tiểu cô nương ngủ rất sâu, vậy mà không phát hiện ra động tĩnh của hắn.
Mặc áo bào vào, Từ Tiềm thả màn lụa xuống một lần nữa, rồi đi ra ngoài.
Trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng, Bảo Thiền, Bảo Điệp đang rón ra rón rến mà lau chùi cái bàn trong phòng, nhìn thấy tân lang toàn thân mặc áo bào màu đỏ, hai người ngừng công việc trong tay cùng lúc, quỳ gối xuống muốn hành lễ.
Trước khi các nàng lên tiếng thì Từ Tiềm kịp thời ngăn lại, thấp giọng nói: "Ta đến chính viện, chờ ta quay lại thì mới đánh thức phu nhân."
Bảo Thiền, Bảo Điệp gật gật đầu.
Từ Tiềm đang muốn đi luyện một bộ quyền, nhưng mà lúc đến phòng ngủ ở chính viện thay đổi quần áo thì bỗng nhiên bụng đói kêu lên, đói tới cỡ nào chứ, hai tiếng ọt ọt kêu lên tới nỗi Ngô Tùy đứng bên cạnh giúp hắn mặc quần áo cũng nghe thấy được.
Ngô Tùy không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử, chỉ cảm khái ở trong lòng, xem ra tối qua chủ tử nhà mình chiến đấu rất anh dũng nha, phải tiêu hao thể lực cực lớn mới có thể đói tới vậy.
"Ngũ gia, ngài muốn ăn chút gì không?" Một lát sau, Ngô Tùy mới quan tâm hỏi, "Sáng nay phải dâng trà, dâng trà xong mới có thể dùng bữa, hay là ngài ăn gì đó lót bụng trước đi."
Từ Tiềm cũng đang có ý đó: "Kêu phòng bếp nấu bát mì đi."
Ngô Tùy nghe lời, lập tức đi.
Bỗng nhiên Từ Tiềm lại dặn thêm một câu nữa: "Làm thêm một chén để đề phòng đi, chờ phu nhân thức dậy thì nấu lần nữa."
Ngô Tùy cười trộm, Ngũ gia nhà mình thật là, trước thành thân thì làm như không để bụng, bây giờ mới trải qua có một đêm mà tân lang đã biết đau lòng cho tiểu phu nhân.
Kiều đầu bếp ở chỗ Từ Tiềm trước là đầu bếp trong quân doanh, sau này lớn tuổi không còn đủ sức khỏe để đi theo quân, vốn nên bị sa thải, Từ Tiềm biết được Kiều đầu bếp không có nhà để về nên đã mang Kiều đầu bếp về phủ Trấn Quốc Công, chuyên môn hầu hạ việc ăn uống của hắn. Món ăn tập thể là sở trường của Kiều đầu bếp, tài nấu nướng cũng không tính là quá giỏi, không thể nào so sánh với đầu bếp trưởng trong tửu lâu, nhưng bánh thịt nướng do ông ấy làm không bị dính dầu, nấu cơm không bị nhão, lúc làm mì thì dùng lực mạnh mẽ nên sợi trì trơn nhẵn, rất hợp với khẩu vị của võ tướng phương Bắc như Từ Tiềm.
Sáng nay Kiều đầu bếp còn muốn lén lười biếng một chút, ai biết được Ngũ gia muốn làm mì cho tân phu nhân của hắn ăn, tinh thần Kiều đầu bếp lập tức tỉnh táo, vừa hét to kêu nhóm người cộng sự thêm củi vào bếp, vừa múc nước vào bột nhào để làm mì.
Động tác Kiều đầu bếp nhanh nhẹn, Từ Tiềm để bụng đói mà luyện xong một bộ quyền, Ngô Tuỳ đã bưng tới một bát mì thịt bò, trong bát canh có nêm dầu ớt, màu đỏ sáng bóng, rất thích hợp để ăn trong ngày lạnh.
Từ Tiềm sử dụng một cái tô, một tô mì và một chén canh xuống bụng, hắn mới lấp đầy được nửa bụng.
"Nếu không thì ăn thêm một bát nữa nha?" Ngô Tùy nuốt nước miếng hỏi, aizzz, mới sáng sớm tinh mơ, ai mà không muốn ăn một bát mì nóng hổi ngon lành chứ?
Từ Tiềm nói: "Không cần, bưng trà."
Súc miệng xong, giờ giấc cũng vừa đúng lúc, Từ Tiềm vừa đi ra ngoài vừa dặn dò Ngô Tùy: "Hai khắc nữa phu nhân sẽ dùng cơm."
Ngô Tuy đã hiểu.
Ở hậu viện, bọn nha hoàn không đánh thức tân nương tử, tân nương tử vẫn còn ở trong mộng đẹp.
Từ Tiềm vén màng lụa lên, thấy tân nương tử đã thay đổi tư thế ngủ, có lẽ sau khi hắn đi nàng cảm thấy lạnh nên đã nghiêng người rồi túm chăn thật chặt, chăn đỏ thẫm nổi bật lên làn da mịn màng như ngọc của nàng, gương mặt giống như tranh vẽ.
Từ Tiềm tạm thời không nhúc nhích, mà đứng ngắm nhìn tiểu thê tử.
Ngắm kỹ mấy lần nữa, Từ Tiềm nghĩ tới những tin đồn mà hắn nghe được trước khi thành thân, dân chúng khen nàng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân, Từ Tiềm còn tưởng rằng đó là tin vịt, hiện tại xem ra quả thật A Ngư có thể đảm đương nổi danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này, dù cho Từ Tiềm chưa từng chú ý những mỹ nhân khác trong Kinh Thành lớn lên trông như thế nào.
Nhưng hắn đã cho rằng A Ngư của mình là nữ tử đẹp nhất.
Treo màn xong rồi, Từ Tiềm ngồi bên cạnh giường, gọi nàng: "Trời sáng rồi."
Mỹ nhân đang ngủ nhíu mi một cái, sau đó lại không phản ứng tiếp.
Bình thường có thể để nàng ngủ nướng, nhưng hôm nay phải dâng trà nên không được, Từ Tiềm gọi lần nữa, đồng thời đưa tay lay bả vai của nàng.
A Ngư không nghe được giọng nói của hắn, nhưng cảm nhận được động tác của hắn, hình ảnh quấn quít tối hôm qua hiện lên trong đầu nàng, A Ngư ôm chăn lùi vào bên trong, yếu ớt mà cầu xin tha thứ: "Không muốn nữa, ta buồn ngủ quá."
Âm thanh cuối cùng gần như là không nghe được.
Từ Tiềm:...
Hắn nhìn về phía vạt áo, lần đầu tiên biết được tự chủ của hắn kém như vậy, nếu nàng do quốc gia thù địch đưa đến để sử dụng mỹ nhân kế, chắc chắn là hắn không thể trụ được bao lâu.
Khụ khụ, Từ Tiềm trầm giọng nói: "Tỉnh lại, tỉnh lại, tới giờ đi dâng trà rồi."
Tiểu thê tử nghĩ hắn là loại người nào vậy, ban ngày có quy tắc của ban ngày, sao hắn có thể có lòng tham không đáy như vậy?
A Ngư bị giọng điệu của hắn làm giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, lập tức đối diện với gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Từ Tiềm, dường như Từ Ngũ gia nhiệt tình như lửa tối hôm qua là hai người khác nhau.
Ai dám ngủ nướng trước mặt phu quân như vậy hả?
A Ngư bối rối mà trèo xuống giường, cái chăn đỏ thẫm bị vén qua một bên, lộ ra xiêm y lụa đỏ bên trong của tiểu tân nương, nhưng khiến người khác bất ngờ là cổ áo trong của nàng, dây cột áo ngay nách chẳng biết bị nới lỏng ra từ lúc nào, hơi lạnh bỗng chốc phà vào bên trong cổ áo rộng thùng thình. A Ngư hít vào một hơi, bất chấp khó chịu ở bên hông, khẩn trương mà cúi đầu buộc áo lại.
Từ Tiềm nhanh chóng quay lưng lại.
Hắn biết tại sao dây cột áo của nàng bị tháo ra, nếu không vì nàng mệt mỏi, đáng thương mà cầu xin hắn, con số đêm qua sẽ tăng thêm một số nữa.
"Ta đã dặn phòng bếp trước rồi, một chút nữa sẽ bưng thức ăn tới."
Trên giường toàn là mùi hương của nàng, Từ Tiềm sợ bản thân không khống chế được nên đi ra ngoài trước, gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ.
Hắn vừa đi, cả người A Ngư đều thả lỏng, cả người quấn chăn mềm chờ bọn nha hoàn ôm xiêm y mới tới.
Bảo Thiền, Bảo Điệp vào cùng lúc, hôm nay nhiều việc, loại công việc hầu hạ bên cạnh tạm thời vẫn để cho các nàng phụ trách, cũng có thời gian để đi theo học hỏi Bảo Thanh.
"Cô nương thay xiêm y đi." Nhìn thấy trên quần áo trên người A Ngư xuất hiện không biết bao nhiêu là nếp nhăn, Bảo Thiền đỏ mặt nói. Trước kia cô nương đi ngủ rất có nề nếp, chưa từng lộn xộn như vậy.
A Ngư rũ mắt gật đầu.
Lộ da thịt càng nhiều, càng lộ nhiều dấu vết đêm qua, tiếp tục di chuyển xuống dưới, gương mặt chủ tớ ba người càng lúc càng đỏ thẫm.
A Ngư cũng không có cách nào, sau khi kết hôn, hạ nhân xung quanh tân lang và tân nương phải thích ứng lại một lần nữa.
Rửa mặt sạch, ngồi ở trước bàn trang điểm, A Ngư bắt đầu hỏi: "Ngũ gia dậy lúc nào?"
Bảo Điệp chuyên tâm giúp nàng làm tóc, Bảo Thiền trả lời: "Mới có nửa canh giờ thôi, lúc đó còn cố ý dặn chúng ta đừng làm phiền người, ha ha, nhìn Ngũ gia lạnh lùng như băng nhưng vẫn sẽ vì người mà đau lòng."
A Ngư nghe xong, đột nhiên không quá để ý gương mặt lạnh của Từ Tiềm lúc sáng sớm rồi.
Giống như phụ thân, luôn treo một vẻ mặt hung dữ trước mặt các ca ca và bọn hạ nhân, nhưng đối với nàng, mẫu thân và đệ đệ nhỏ tuổi thì tốt hơn nhiều, sẽ cười sẽ trêu chọc nàng.
A Ngư tin rằng một thời gian sau nhất định Từ Tiềm sẽ gỡ bỏ gương mặt lạnh kia khi ở trước mặt nàng, bất kể là ban ngày hay là buổi tối.
Chải tóc xong, A Ngư đi ra phòng ngoài.
Trong phòng đã dọn thức ăn lên bàn xong, Từ Tiềm ở hướng Bắc, hướng Tây đã có sẵn một bát mỳ, hơi nóng bốc lên như sương trắng.
Từ Tiềm nhìn A Ngư, nói: "Vừa mới bưng tới đây, nàng ăn đi."
A Ngư đi qua, ngồi xuống, thấy hắn không có, mới nhỏ giọng hỏi: "Thúc không ăn sao?"
Từ Tiềm nhìn sách trong tay, thản nhiên nói: "Đã ăn rồi."
A Ngư hiểu rõ, cầm lấy chiếc đũa trong tay, yên tĩnh mà bắt đầu ăn.
Kiều đầu bếp sợ tân phu nhân ăn cay không được, trong bát mì có đồ ăn là thịt bò, dưa chua, dưa chua là do ông đích thân sử dụng rau cải trắng mới để ướp, vừa chua lại vừa giòn, cực kỳ k1ch thích ăn uống.
A Ngư nếm một miếng, lập tức thích ngay, nhưng dâng trà quan trọng hơn, A Ngư sợ muộn nên không có nhấm nháp kỹ càng, ăn có vẻ nhanh.
Từ Tiềm nghe thấy, lập tức nói: "Ăn từ từ, không gấp."
A Ngư nhìn hắn.
Từ Tiềm vẫn còn đang đọc sách, dáng vẻ vô cùng tập trung.
A Ngư buồn bực, chẳng lẽ âm thanh thổi mì của nàng lớn lắm hả?
Vì thế, A Ngư lập tức bắt đầu ăn từ từ, ăn nửa bát vẫn còn chưa ăn no, lại sợ rằng ăn hết một bát mì sẽ khiến Từ Tiềm chê cười sức ăn của nàng quá lớn, đành phải lưu luyến mà buông đũa xuống.
Từ Tiềm ngẩng đầu, thấy trong bát nàng còn nhiều như vậy, lập tức hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
A Ngư lắc đầu, khẽ nói: "Ta ăn no rồi."
Trong đầu Từ Tiềm nàng chính là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, tiểu cô nương nhỏ xinh ăn ít cũng là điều bình thường.
Từ Tiềm không nghi ngờ, súc miệng cùng A Ngư, dẫn nàng tới Tùng Hạc Đường của Từ lão thái quân.
Trên đường, Từ Tiềm sóng vai đi cùng nàng, thấp giọng trò chuyện: "Phần lớn mọi người trong phủ đều quen mặt, chỉ có mấy chất tức phụ là lạ mặt, nhưng mà đều là tiểu bối, nàng cũng không cần cố gắng làm hảo hữu với các nàng ta, nếu như các nàng ta muốn thân cận nàng sẽ tự đến thỉnh an nàng."
A Ngư ngoan ngoãn mà dạ vâng, biểu hiện rằng nàng đang thật sự lắng nghe.
Từ Tiềm tiếp tục nói: "Bốn vị tẩu tử lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nàng cùng các tẩu ấy có thể nói chuyện không hợp, lúc không có ta, nếu như nàng buồn thì đi làm bạn với mẫu thân, xưa nay mẫu thân rất thích nàng, chắc chắn sẽ rất muốn nàng đến đó chơi."
A Ngư cười: "Vâng, chắc chắn ta sẽ thường xuyên đến quấy rầy lão nhân gia."
Từ Tiềm nhìn nàng, tức phụ mới vào cửa đi dâng trà, phải mặc đồ đỏ tươi, đầu đeo trang sức, trang phục hôm nay của nàng đẹp hơn hôm qua.
Mà người khiến Từ Tiềm lo lắng nhất là Lục chất tử Từ Khác.
Trầm mặc một chốc, Từ Tiềm vẫn thấp giọng nói: "Nàng còn trẻ tuổi, lúc bé thường chơi đùa cùng nhóm Lão Ngũ và Lão Lục, nhưng hiện tại nàng là trưởng bối, bọn họ cũng đã bắt đầu tính chuyện hôn sự, sau này gặp mặt vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn, không cần phải cố giữ tình cảm thẩm chất."
Sắc mặt A Ngư đột ngột thay đổi.
Tuy hắn cũng nói kèm theo Từ Ngũ, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Từ Tiềm đang muốn nàng làm rõ quan hệ với Từ Khác.
Mắt nàng đỏ lên: "Ta và Lục..."
Từ Tiềm bỗng giơ ngón trỏ đè nhẹ vào môi nàng.
A Ngư ngẩn ra.
Từ Tiềm thấy ánh mắt nàng bắt đầu có nước, trầm giọng nói: "Ta biết trong lòng nàng không có ý gì khác, ta nói những lời này là đề phòng bọn họ hồ đồ, vẫn còn xem nàng như biểu muội mà thân thiết."
Thật sự là như vậy sao?
A Ngư không tin tưởng cho lắm.
Từ Tiềm thấy vậy, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ bả vai của nàng: "Đừng nghĩ quá nhiều, nàng như vậy, mẫu thân tưởng rằng ta vừa ức hiếp nàng."
Cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ một chút dịu dàng.
A Ngư thả lỏng lại, nhìn ngọc bội trên eo hắn mà nói: "Được, ta hiểu rồi."
Tới giờ dần thì Từ Tiềm đã tỉnh theo thói quen, bởi vì đêm qua thỉnh thoảng lại chiến một hiệp, làm tới tận 5 hiệp, sáng nay hiếm khi có thể ngủ nướng được, nhưng thính giác của hắn rất nhạy, nghe tiếng bước chân lười biếng của bọn nha hoàn, hắn lập tức tỉnh táo, mở to mắt.
Hai cây nến long phượng vẫn còn một đoạn chưa cháy hết, ánh nến không biết mệt mỏi mà chiếu sáng cả đêm, vầng sáng nhu hòa từ ánh nến chiếu vào trong giường tân hôn, chứng kiến toàn bộ quá trình khiến người ta đỏ mặt đỏ tai, Từ Tiềm nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn nở rộ như hoa Hải Đường của A Ngư tối hôm qua.
Ngay sau đó, Từ Tiềm mới ý thức được cảnh đó không phải ở trong mơ, mà hôm qua hắn đã thật sự thành thân, tân nương tử vẫn còn ở trong chăn của hắn.
Từ Tiềm cúi đầu, thấy A Ngư nằm nghiêng bên cạnh hắn, từ bờ vai trở xuống đều bị chăn che đi, chỉ lộ một cái đầu nhỏ, phần lớn tóc dài đen tuyền đều xõa tung ở phía sau, nhưng có vài cọng rơi trên gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng. Khác với thái độ khẩn trương khó xử tối hôm qua, gương mặt hiện tại đang ngủ say của nàng, miệng nhỏ anh đào hơi hơi nhô lên, quyến rũ khiến người khác động lòng.
Chỉ liếc mắt một cái, Từ Tiềm lại muốn rồi.
Nhưng Từ Tiềm không đành lòng quấy rầy mộng đẹp của nàng, nhất là dưới tình huống quấy rầy rất nhiều lần tối hôm qua.
Từ Tiềm lặng lẽ đứng dậy, tiểu cô nương ngủ rất sâu, vậy mà không phát hiện ra động tĩnh của hắn.
Mặc áo bào vào, Từ Tiềm thả màn lụa xuống một lần nữa, rồi đi ra ngoài.
Trời bên ngoài vẫn còn chưa sáng, Bảo Thiền, Bảo Điệp đang rón ra rón rến mà lau chùi cái bàn trong phòng, nhìn thấy tân lang toàn thân mặc áo bào màu đỏ, hai người ngừng công việc trong tay cùng lúc, quỳ gối xuống muốn hành lễ.
Trước khi các nàng lên tiếng thì Từ Tiềm kịp thời ngăn lại, thấp giọng nói: "Ta đến chính viện, chờ ta quay lại thì mới đánh thức phu nhân."
Bảo Thiền, Bảo Điệp gật gật đầu.
Từ Tiềm đang muốn đi luyện một bộ quyền, nhưng mà lúc đến phòng ngủ ở chính viện thay đổi quần áo thì bỗng nhiên bụng đói kêu lên, đói tới cỡ nào chứ, hai tiếng ọt ọt kêu lên tới nỗi Ngô Tùy đứng bên cạnh giúp hắn mặc quần áo cũng nghe thấy được.
Ngô Tùy không dám ngẩng đầu nhìn chủ tử, chỉ cảm khái ở trong lòng, xem ra tối qua chủ tử nhà mình chiến đấu rất anh dũng nha, phải tiêu hao thể lực cực lớn mới có thể đói tới vậy.
"Ngũ gia, ngài muốn ăn chút gì không?" Một lát sau, Ngô Tùy mới quan tâm hỏi, "Sáng nay phải dâng trà, dâng trà xong mới có thể dùng bữa, hay là ngài ăn gì đó lót bụng trước đi."
Từ Tiềm cũng đang có ý đó: "Kêu phòng bếp nấu bát mì đi."
Ngô Tùy nghe lời, lập tức đi.
Bỗng nhiên Từ Tiềm lại dặn thêm một câu nữa: "Làm thêm một chén để đề phòng đi, chờ phu nhân thức dậy thì nấu lần nữa."
Ngô Tùy cười trộm, Ngũ gia nhà mình thật là, trước thành thân thì làm như không để bụng, bây giờ mới trải qua có một đêm mà tân lang đã biết đau lòng cho tiểu phu nhân.
Kiều đầu bếp ở chỗ Từ Tiềm trước là đầu bếp trong quân doanh, sau này lớn tuổi không còn đủ sức khỏe để đi theo quân, vốn nên bị sa thải, Từ Tiềm biết được Kiều đầu bếp không có nhà để về nên đã mang Kiều đầu bếp về phủ Trấn Quốc Công, chuyên môn hầu hạ việc ăn uống của hắn. Món ăn tập thể là sở trường của Kiều đầu bếp, tài nấu nướng cũng không tính là quá giỏi, không thể nào so sánh với đầu bếp trưởng trong tửu lâu, nhưng bánh thịt nướng do ông ấy làm không bị dính dầu, nấu cơm không bị nhão, lúc làm mì thì dùng lực mạnh mẽ nên sợi trì trơn nhẵn, rất hợp với khẩu vị của võ tướng phương Bắc như Từ Tiềm.
Sáng nay Kiều đầu bếp còn muốn lén lười biếng một chút, ai biết được Ngũ gia muốn làm mì cho tân phu nhân của hắn ăn, tinh thần Kiều đầu bếp lập tức tỉnh táo, vừa hét to kêu nhóm người cộng sự thêm củi vào bếp, vừa múc nước vào bột nhào để làm mì.
Động tác Kiều đầu bếp nhanh nhẹn, Từ Tiềm để bụng đói mà luyện xong một bộ quyền, Ngô Tuỳ đã bưng tới một bát mì thịt bò, trong bát canh có nêm dầu ớt, màu đỏ sáng bóng, rất thích hợp để ăn trong ngày lạnh.
Từ Tiềm sử dụng một cái tô, một tô mì và một chén canh xuống bụng, hắn mới lấp đầy được nửa bụng.
"Nếu không thì ăn thêm một bát nữa nha?" Ngô Tùy nuốt nước miếng hỏi, aizzz, mới sáng sớm tinh mơ, ai mà không muốn ăn một bát mì nóng hổi ngon lành chứ?
Từ Tiềm nói: "Không cần, bưng trà."
Súc miệng xong, giờ giấc cũng vừa đúng lúc, Từ Tiềm vừa đi ra ngoài vừa dặn dò Ngô Tùy: "Hai khắc nữa phu nhân sẽ dùng cơm."
Ngô Tuy đã hiểu.
Ở hậu viện, bọn nha hoàn không đánh thức tân nương tử, tân nương tử vẫn còn ở trong mộng đẹp.
Từ Tiềm vén màng lụa lên, thấy tân nương tử đã thay đổi tư thế ngủ, có lẽ sau khi hắn đi nàng cảm thấy lạnh nên đã nghiêng người rồi túm chăn thật chặt, chăn đỏ thẫm nổi bật lên làn da mịn màng như ngọc của nàng, gương mặt giống như tranh vẽ.
Từ Tiềm tạm thời không nhúc nhích, mà đứng ngắm nhìn tiểu thê tử.
Ngắm kỹ mấy lần nữa, Từ Tiềm nghĩ tới những tin đồn mà hắn nghe được trước khi thành thân, dân chúng khen nàng là Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân, Từ Tiềm còn tưởng rằng đó là tin vịt, hiện tại xem ra quả thật A Ngư có thể đảm đương nổi danh hiệu đệ nhất mỹ nhân này, dù cho Từ Tiềm chưa từng chú ý những mỹ nhân khác trong Kinh Thành lớn lên trông như thế nào.
Nhưng hắn đã cho rằng A Ngư của mình là nữ tử đẹp nhất.
Treo màn xong rồi, Từ Tiềm ngồi bên cạnh giường, gọi nàng: "Trời sáng rồi."
Mỹ nhân đang ngủ nhíu mi một cái, sau đó lại không phản ứng tiếp.
Bình thường có thể để nàng ngủ nướng, nhưng hôm nay phải dâng trà nên không được, Từ Tiềm gọi lần nữa, đồng thời đưa tay lay bả vai của nàng.
A Ngư không nghe được giọng nói của hắn, nhưng cảm nhận được động tác của hắn, hình ảnh quấn quít tối hôm qua hiện lên trong đầu nàng, A Ngư ôm chăn lùi vào bên trong, yếu ớt mà cầu xin tha thứ: "Không muốn nữa, ta buồn ngủ quá."
Âm thanh cuối cùng gần như là không nghe được.
Từ Tiềm:...
Hắn nhìn về phía vạt áo, lần đầu tiên biết được tự chủ của hắn kém như vậy, nếu nàng do quốc gia thù địch đưa đến để sử dụng mỹ nhân kế, chắc chắn là hắn không thể trụ được bao lâu.
Khụ khụ, Từ Tiềm trầm giọng nói: "Tỉnh lại, tỉnh lại, tới giờ đi dâng trà rồi."
Tiểu thê tử nghĩ hắn là loại người nào vậy, ban ngày có quy tắc của ban ngày, sao hắn có thể có lòng tham không đáy như vậy?
A Ngư bị giọng điệu của hắn làm giật mình tỉnh giấc, mở to mắt, lập tức đối diện với gương mặt lạnh lùng nghiêm túc của Từ Tiềm, dường như Từ Ngũ gia nhiệt tình như lửa tối hôm qua là hai người khác nhau.
Ai dám ngủ nướng trước mặt phu quân như vậy hả?
A Ngư bối rối mà trèo xuống giường, cái chăn đỏ thẫm bị vén qua một bên, lộ ra xiêm y lụa đỏ bên trong của tiểu tân nương, nhưng khiến người khác bất ngờ là cổ áo trong của nàng, dây cột áo ngay nách chẳng biết bị nới lỏng ra từ lúc nào, hơi lạnh bỗng chốc phà vào bên trong cổ áo rộng thùng thình. A Ngư hít vào một hơi, bất chấp khó chịu ở bên hông, khẩn trương mà cúi đầu buộc áo lại.
Từ Tiềm nhanh chóng quay lưng lại.
Hắn biết tại sao dây cột áo của nàng bị tháo ra, nếu không vì nàng mệt mỏi, đáng thương mà cầu xin hắn, con số đêm qua sẽ tăng thêm một số nữa.
"Ta đã dặn phòng bếp trước rồi, một chút nữa sẽ bưng thức ăn tới."
Trên giường toàn là mùi hương của nàng, Từ Tiềm sợ bản thân không khống chế được nên đi ra ngoài trước, gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ.
Hắn vừa đi, cả người A Ngư đều thả lỏng, cả người quấn chăn mềm chờ bọn nha hoàn ôm xiêm y mới tới.
Bảo Thiền, Bảo Điệp vào cùng lúc, hôm nay nhiều việc, loại công việc hầu hạ bên cạnh tạm thời vẫn để cho các nàng phụ trách, cũng có thời gian để đi theo học hỏi Bảo Thanh.
"Cô nương thay xiêm y đi." Nhìn thấy trên quần áo trên người A Ngư xuất hiện không biết bao nhiêu là nếp nhăn, Bảo Thiền đỏ mặt nói. Trước kia cô nương đi ngủ rất có nề nếp, chưa từng lộn xộn như vậy.
A Ngư rũ mắt gật đầu.
Lộ da thịt càng nhiều, càng lộ nhiều dấu vết đêm qua, tiếp tục di chuyển xuống dưới, gương mặt chủ tớ ba người càng lúc càng đỏ thẫm.
A Ngư cũng không có cách nào, sau khi kết hôn, hạ nhân xung quanh tân lang và tân nương phải thích ứng lại một lần nữa.
Rửa mặt sạch, ngồi ở trước bàn trang điểm, A Ngư bắt đầu hỏi: "Ngũ gia dậy lúc nào?"
Bảo Điệp chuyên tâm giúp nàng làm tóc, Bảo Thiền trả lời: "Mới có nửa canh giờ thôi, lúc đó còn cố ý dặn chúng ta đừng làm phiền người, ha ha, nhìn Ngũ gia lạnh lùng như băng nhưng vẫn sẽ vì người mà đau lòng."
A Ngư nghe xong, đột nhiên không quá để ý gương mặt lạnh của Từ Tiềm lúc sáng sớm rồi.
Giống như phụ thân, luôn treo một vẻ mặt hung dữ trước mặt các ca ca và bọn hạ nhân, nhưng đối với nàng, mẫu thân và đệ đệ nhỏ tuổi thì tốt hơn nhiều, sẽ cười sẽ trêu chọc nàng.
A Ngư tin rằng một thời gian sau nhất định Từ Tiềm sẽ gỡ bỏ gương mặt lạnh kia khi ở trước mặt nàng, bất kể là ban ngày hay là buổi tối.
Chải tóc xong, A Ngư đi ra phòng ngoài.
Trong phòng đã dọn thức ăn lên bàn xong, Từ Tiềm ở hướng Bắc, hướng Tây đã có sẵn một bát mỳ, hơi nóng bốc lên như sương trắng.
Từ Tiềm nhìn A Ngư, nói: "Vừa mới bưng tới đây, nàng ăn đi."
A Ngư đi qua, ngồi xuống, thấy hắn không có, mới nhỏ giọng hỏi: "Thúc không ăn sao?"
Từ Tiềm nhìn sách trong tay, thản nhiên nói: "Đã ăn rồi."
A Ngư hiểu rõ, cầm lấy chiếc đũa trong tay, yên tĩnh mà bắt đầu ăn.
Kiều đầu bếp sợ tân phu nhân ăn cay không được, trong bát mì có đồ ăn là thịt bò, dưa chua, dưa chua là do ông đích thân sử dụng rau cải trắng mới để ướp, vừa chua lại vừa giòn, cực kỳ k1ch thích ăn uống.
A Ngư nếm một miếng, lập tức thích ngay, nhưng dâng trà quan trọng hơn, A Ngư sợ muộn nên không có nhấm nháp kỹ càng, ăn có vẻ nhanh.
Từ Tiềm nghe thấy, lập tức nói: "Ăn từ từ, không gấp."
A Ngư nhìn hắn.
Từ Tiềm vẫn còn đang đọc sách, dáng vẻ vô cùng tập trung.
A Ngư buồn bực, chẳng lẽ âm thanh thổi mì của nàng lớn lắm hả?
Vì thế, A Ngư lập tức bắt đầu ăn từ từ, ăn nửa bát vẫn còn chưa ăn no, lại sợ rằng ăn hết một bát mì sẽ khiến Từ Tiềm chê cười sức ăn của nàng quá lớn, đành phải lưu luyến mà buông đũa xuống.
Từ Tiềm ngẩng đầu, thấy trong bát nàng còn nhiều như vậy, lập tức hỏi: "Không hợp khẩu vị sao?"
A Ngư lắc đầu, khẽ nói: "Ta ăn no rồi."
Trong đầu Từ Tiềm nàng chính là một tiểu cô nương nhỏ nhắn xinh xắn, tiểu cô nương nhỏ xinh ăn ít cũng là điều bình thường.
Từ Tiềm không nghi ngờ, súc miệng cùng A Ngư, dẫn nàng tới Tùng Hạc Đường của Từ lão thái quân.
Trên đường, Từ Tiềm sóng vai đi cùng nàng, thấp giọng trò chuyện: "Phần lớn mọi người trong phủ đều quen mặt, chỉ có mấy chất tức phụ là lạ mặt, nhưng mà đều là tiểu bối, nàng cũng không cần cố gắng làm hảo hữu với các nàng ta, nếu như các nàng ta muốn thân cận nàng sẽ tự đến thỉnh an nàng."
A Ngư ngoan ngoãn mà dạ vâng, biểu hiện rằng nàng đang thật sự lắng nghe.
Từ Tiềm tiếp tục nói: "Bốn vị tẩu tử lớn tuổi hơn nàng rất nhiều, nàng cùng các tẩu ấy có thể nói chuyện không hợp, lúc không có ta, nếu như nàng buồn thì đi làm bạn với mẫu thân, xưa nay mẫu thân rất thích nàng, chắc chắn sẽ rất muốn nàng đến đó chơi."
A Ngư cười: "Vâng, chắc chắn ta sẽ thường xuyên đến quấy rầy lão nhân gia."
Từ Tiềm nhìn nàng, tức phụ mới vào cửa đi dâng trà, phải mặc đồ đỏ tươi, đầu đeo trang sức, trang phục hôm nay của nàng đẹp hơn hôm qua.
Mà người khiến Từ Tiềm lo lắng nhất là Lục chất tử Từ Khác.
Trầm mặc một chốc, Từ Tiềm vẫn thấp giọng nói: "Nàng còn trẻ tuổi, lúc bé thường chơi đùa cùng nhóm Lão Ngũ và Lão Lục, nhưng hiện tại nàng là trưởng bối, bọn họ cũng đã bắt đầu tính chuyện hôn sự, sau này gặp mặt vẫn nên giữ khoảng cách một chút thì tốt hơn, không cần phải cố giữ tình cảm thẩm chất."
Sắc mặt A Ngư đột ngột thay đổi.
Tuy hắn cũng nói kèm theo Từ Ngũ, nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, Từ Tiềm đang muốn nàng làm rõ quan hệ với Từ Khác.
Mắt nàng đỏ lên: "Ta và Lục..."
Từ Tiềm bỗng giơ ngón trỏ đè nhẹ vào môi nàng.
A Ngư ngẩn ra.
Từ Tiềm thấy ánh mắt nàng bắt đầu có nước, trầm giọng nói: "Ta biết trong lòng nàng không có ý gì khác, ta nói những lời này là đề phòng bọn họ hồ đồ, vẫn còn xem nàng như biểu muội mà thân thiết."
Thật sự là như vậy sao?
A Ngư không tin tưởng cho lắm.
Từ Tiềm thấy vậy, bất đắc dĩ mà vỗ vỗ bả vai của nàng: "Đừng nghĩ quá nhiều, nàng như vậy, mẫu thân tưởng rằng ta vừa ức hiếp nàng."
Cuối cùng trên mặt hắn cũng lộ một chút dịu dàng.
A Ngư thả lỏng lại, nhìn ngọc bội trên eo hắn mà nói: "Được, ta hiểu rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.