Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Chương 72:

Tiếu Giai Nhân

03/05/2023

Ăn cơm ở Tùng Hạc Đường xong, lúc đôi phu thê rời khỏi là lúc mặt trời đã lên cao rồi.

A Ngư cực kỳ mệt mỏi, quay đầu đi, lấy tay che mặt rồi ngáp một cái.

Từ Tiềm không nhịn được mà nhớ tới dáng vẻ mệt mỏi tối hôm qua của nàng, đôi tay nhỏ nhắn đã không ôm hắn nổi, lập tức rơi từ trên vai hắn xuống giường.

Trở lại Xuân Hoa Đường, Từ Tiềm để cho A Ngư về hậu viện nghỉ ngơi, hắn đi đến thư phòng.

A Ngư cũng không còn tinh thần để đối phó với hắn, vừa ngáp vừa đi về phía hậu viện.

Vào phòng ngủ, A Ngư kêu Bảo Điệp giúp nàng gỡ trang sức trên đầu xuống, sau đó ngay cả tóc cũng không thèm xõa ra đã cởi áo ngoài rồi chui vào ổ chăn.

Khi Từ Tiềm đến vào buổi trưa, vốn định ăn cơm cùng với A Ngư, lại biết A Ngư còn đang ngủ, Từ Tiềm lập tức dặn dò nhóm nha hoàn đừng đánh thức phu nhân, một mình hắn về chính viện ăn trước.

Không có người quấy rầy, A Ngư thoải mái dễ chịu mà ngủ thẳng tới lúc mặt trời lặn, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng lật sách nho nhỏ vang lên, A Ngư mở to mắt, xuyên qua màn lụa màu đỏ đã nhìn thấy Từ Tiềm đang cầm trong tay một quyển sách mà ngồi ngay bàn đọc sách bên cạnh cửa sổ. Hắn ngồi đối diện với giường, dáng ngồi nghiêm chỉnh, đôi chân dài lộ ra dưới ghế, chân mang đôi giày màu đen, vừa chỉnh tề lại vừa oai phong.

Ánh nắng vàng rực rỡ của buổi chiều thu chiếu sáng mặt hắn, lạnh lùng mà lại vô cùng tuấn tú.

A Ngư một tay chống má, lặng lẽ điều chỉnh tư thế thoải mái, cứ như vậy mà âm thầm ngắm hắn.

Nếu nàng không có kí ức của kiếp trước mà sống đến bây giờ, liệu nàng và Từ Tiềm có thể là đôi phu thê ân ái như bây giờ không?

Đợi từ năm mười một tuổi cho tới năm mười lăm tuổi, chờ bốn năm, cuối cùng thì nàng cũng chờ được rồi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, Từ Tiềm xem xong một trang sách, theo thói quen mà ngẩng đầu nhìn lên giường.

A Ngư thấy vậy, lập tức hốt hoảng mà nhắm mắt lại.

Muộn rồi, Từ Tiềm đã phát hiện nàng giả bộ ngủ.

Tính tính một chút, nàng đã ngủ đằng đẵng ba canh giờ, cơm trưa cũng chưa ăn.

Đặt sách xuống, Từ Tiềm đi tới bên cạnh giường.

A Ngư tự biết bản thân mình không che giấu được, đỏ mặt mà mở to mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn kiểu "thành thật thú nhận rằng nàng đã nhìn lén hắn."

Vừa xinh đẹp như vậy, lại vừa ngoan ngoãn như như vậy, Từ Tiềm giống như đang đối mặt với một đóa hoa, vẻ mặt hắn ấm áp.

"Ngủ đủ chưa?" Hắn ngồi ở bên cạnh nàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng mà hỏi.

A Ngư gật đầu, ánh mắt của hắn luôn khiến người ta khó có thể chống đỡ nổi, A Ngư nhìn về phía giường ngủ một lần nữa, nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ là giờ nào rồi?"

Từ Tiềm nói: "Chuẩn bị dùng bữa tối, nàng có đói bụng không?"

A Ngư cũng cảm thấy đói, nên cũng gật đầu.

Từ Tiềm vẫn chưa biết món ăn yêu thích của nàng nên hỏi: "Muốn ăn gì? Ta bảo phòng bếp nấu cho nàng."

A Ngư muốn ăn dưa chua mà lúc sáng ăn chưa đủ, đặc biệt là nước luộc mì chua chua kia, ăn cực kỳ ngon.

Lúc nàng nói chuyện, không kìm lòng mà nuốt nước miếng.

Từ Tiềm bật cười, giải thích nói: "Là Kiều đầu bếp ở viện làm, trước kia ông ấy là đầu bếp theo quân trong doanh trại, làm bún hay làm bánh đều rất thành thục, nếu như vậy, đêm nay ăn dưa chua và bánh thịt bò nha?"

Từ Tiềm không hề nghĩ tới tiểu thê tử yểu điệu cũng thích những thức ăn không sang trọng này.

Ánh mắt A Ngư phát sáng lên: "Được ạ!"

Từ Tiềm gọi bọn nha hoàn vào hầu hạ, hắn ra bên ngoài chờ, thuận tiện kêu người đến chính viện truyền lời.

Ngủ một giấc ngon lành, tinh thần A Ngư cực kỳ sảng khoái, hai gò má hồng nhuận mà không cần dùng phấn. Trời càng ngày càng tối, đêm nay chắc chắn nàng không cần rời khỏi Xuân Hoa Đường, nên kêu Bảo Điệp làm một kiểu tóc búi đơn giản, đeo một cây trâm có đính Hồng Bảo Thạch. Mỹ nhân trong gương có làn da trắng như tuyết, Bảo Điệp lại chọn thêm một đôi khuyên tai quả đào bằng đá mã não màu đỏ để đeo cho A Ngư.

Viên đá màu đỏ đong đưa, càng làm nổi bật lên sự tươi đẹp quyến rũ của mỹ nhân.

Trước khi ra cửa, A Ngư lén lút liếm đôi môi.

Vì thế, khi Từ Tiềm nghe được tiếng bước chân đã ngẩng đầu, lập tức thấy được một ánh mắt long lanh, đôi môi anh đào ẩm ướt của tiểu thê tử.

Bàn tay để trên đầu gối của nam nhân lập tức nắm chặt lại.

Trước kia khi nghe hí kịch từng nghe một câu nói đùa chê cười nam nhân đứng trước sắc đẹp tựa như quỷ đói, nhìn thấy nữ tử xinh đẹp lập tức muốn nhào tới. Đối với Ngũ gia không gần nữ sắc mà nói thì hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng loại người đó như thế nào. Loại nam nhân không có một chút tự chủ nào, chắc chắn đây chỉ là lời nói đùa khoa trương, nhưng vào giờ khắc này, Từ Tiềm cũng toát ra ý nghĩ như vậy.

Nhưng hắn không muốn bổ nhào tới, chỉ muốn kéo tiểu thê tử vào trong ngực mà mạnh mẽ hôn một phen.

Hai hành động đều ngang ngửa nhau thôi.

Hắn suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng thật ra chỉ là một cái chớp mắt, ánh mắt nhìn A Ngư một cái lập tức cúi đầu xem sách trong tay rồi.

Hôm nay là lần thứ ba A Ngư thấy hắn đọc sách, thì ra võ tướng cũng thích đọc sách như vậy sao?

Lẳng lặng ngồi bên cạnh Từ Tiềm, A Ngư nghiêng đầu, nhìn thấy trên quyển sách Từ Tiềm đang cầm viết hai chữ "Liệt Truyện", chữ phía trước đã bị tay hắn chặn lại.



Từ Tiềm biết nàng đang làm gì, dời ngón tay, bình tĩnh mà giới thiệu: "Sách này nói về Đại Tướng Tần Nghị của triều đại nhà Tề, nàng đã từng nghe nói qua chưa?"

A Ngư lắc đầu.

Từ Tiềm nói giản lược về cuộc đời của Đại Tướng Tần Nghị, cuối cùng nói: "Nếu như nàng có hứng thú, ta để sách này lại cho nàng đọc."

A Ngư cười: "Đa tạ Ngũ biểu thúc."

Từ Tiềm nhíu mày, muốn nhắc nàng sửa lại, nhưng nhìn nàng nụ cười ngọt ngào xinh đẹp của nàng, bọn nha hoàn cũng đang ở bên cạnh, Từ Tiềm lại tiếp tục đọc sách.

Không lâu sau, phòng bếp đã dọn cơm chiều qua, bánh thịt bò được cắt thành từng khối tam giác nhỏ, còn có hai bát mì nóng hôi hổi, bát mì của Từ Tiềm có nước mì cay làm nền, còn nước mì trong bát của A Ngư đặc biệt có thêm dưa chua.

"Có phải cay lắm không?" A Ngư kinh ngạc nhìn bát của Từ Tiềm rồi hỏi.

A Ngư nuốt nước miếng.

Từ Tiềm dùng thìa của nàng múc một chút nước mì, đưa tay về phía nàng.

A Ngư hé miệng, thử nếm một chút nước mì, tiếp theo đó dường như có một loại lửa cực mạnh len lỏi từ trong miệng đến ngực, cay đến nỗi nàng phải há miệng ra hít vào, nước mắt và mồ hôi cùng nhau chảy ra ngoài, cay đến nỗi không nói nên lời.

Bộ dạng đáng thương này, Từ Tiềm lập tức cầm một khối bánh thịt bò lên rồi kêu nàng ăn.

A Ngư lập tức nuốt một khối bánh thịt bò rồi lại uống một chén trà, lúc này mới đè mùi vị cay xè ở cổ xuống được.

Lá gan của Bảo Thiền khá lớn, vừa trải qua một trận lộn xộn thì không nhịn được mà oán trách chủ tử nhà mình: "Lúc bình thường cô nương… phu nhân không ăn cay được, nhưng lại thấy thèm mì của Ngũ gia, bây giờ thì phải chịu chút khó chịu rồi."

Đôi mắt hạnh của A Ngư ngập nước, vừa dùng khăn ướt lau miệng vừa lườm nàng một cái.

Từ Tiềm vốn chướng mắt nhóm nha hoàn ở chỗ này, lúc này giọng nói lạnh lùng mà nói: "Lui ra hết đi."

Bảo Thiền hốt hoảng, cũng không dám nói gì thêm, có chút uất ức mà lui ra ngoài viện cùng với Bảo Điệp, Bảo Thanh.

"Ta chỉ muốn nói đùa với cô nương một chút, sao Ngũ gia lại tức giận chứ?" Ra ngoài sân, Bảo Thiền chu miệng rồi oán trách với Bảo Điệp.

Bảo Điệp đoán một chút: "Ngũ gia coi trọng quy củ, sau này chúng ta chút ý một chút là được."

Bảo Thanh cười cười, thấp giọng an ủi hai tiểu muội mới tới từ Phủ Trấn Quốc Công: "Tuy Ngũ gia mặt lạnh, nhưng thật ra là người rất bao dung cho hạ nhân, ta nghĩ Ngũ gia muốn đích thân chăm sóc phu nhân, ghét bỏ chúng ta vướng bận đó."

Mới vừa rồi phu nhân bị sặc, Ngũ gia còn đút bánh cho phu nhân ăn, những công việc còn lại đều bị Bảo Thiền, Bảo Điệp đoạt đi, hai người gấp gáp chăm sóc phu nhân, Bảo Thanh đứng ở sau thấy rất rõ, thật ra Ngũ gia muốn đích thân chăm sóc phu nhân.

Bảo Điệp, Bảo Thiền bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Còn ở trong phòng, Từ Tiềm đang nhíu mày nhìn chằm chằm môi A Ngư.

Lúc nàng mới tới thì môi cũng hồng, nhưng hiện tại chẳng những hồng mà dường như còn bị sưng lên do cay.

"Qua đây." Ghế của hai người có chút khoảng cách, Từ Tiềm gọi nàng.

A Ngư kinh ngạc nhìn hắn.

Vẻ mặt Từ Tiềm nghiêm túc mà lặp lại: "Qua đây."

A Ngư đành phải rời khỏi chỗ ngồi, ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn.

Nàng đứng cũng không cao hơn Từ Tiềm đang ngồi quá nhiều, Từ Tiềm hơi hơi ngửa đầu, nhìn môi của nàng rồi hỏi: "Có đau không?"

A Ngư lắc đầu: "Không đau, vẫn ổn."

Từ Tiềm nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn lắm, dứt khoát giơ tay lên, dùng lòng bàn xoa nhẹ dọc theo đôi môi hồng của nàng một vòng.

A Ngư:....

A Ngư khó xử mà cúi đầu, nhẹ nhàng như vậy. Động tác tùy tiện, hắn lại nghiêm túc mà thực hiện, hơn nữa thật sự rất chú tâm. Làm như vậy lại khiến nàng thẹn thùng.

Từ Tiềm thấy nàng như vậy, ánh mắt bỗng chốc trở nên sâu hơn, thấp giọng hỏi: "Vẫn còn cay sao?"

A Ngư vẫn lắc đầu.

Từ Tiềm không tin, bàn tay to không hề báo trước mà đặt trên lưng nàng, sau đó ngay lúc nàng ngã vào lòng hắn, thì hắn đã che môi nàng lại.

Cay hay không cay, nếm thử là biết.

Một phút sau, Từ Tiềm ôm tiểu thê tử đang choáng váng ngơ ngác trở về ghế dựa của nàng.

"Nàng ăn đi, trời lạnh, đồ ăn mau nguội lắm." Hắn không giải thích vì sao hôn nàng, Từ Tiềm vỗ vỗ bả vai nàng, về lại vị trí của mình.

Bên tai truyền đến âm thanh ăn mì của nam nhân, A Ngư liếc trộm hắn một cái, nhịp tim đập bình bịch.

Nam nhân ăn rất ngon lành, dường như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra, vẻ mặt A Ngư bình tĩnh, cũng bắt đầu ăn.



Có lẽ là do Từ Tiềm dẫn đầu gỡ mặt nạ chững chạc, giỏi kiềm chế kia trước mặt nàng xuống, A Ngư bên cạnh Từ Tiềm cũng bắt đầu dám ăn nhiệt tình, thoáng một cái đã ăn sạch bát mì, nước canh chua chua k1ch thích vị giác cũng chỉ còn một ít ở đáy chén, dù sao nàng cũng chưa ăn cơm trưa.

Hai người đều ăn bằng một cái bát lớn, Từ Tiềm bị sức ăn của tiểu thê tử làm kinh ngạc.

A Ngư hơi xấu hổ, cúi đầu giải thích: "Bình thường ta ăn cũng rất được nên dáng vẻ béo hơn tỷ tỷ và biểu tỷ một chút."

Từ Tiềm nhìn gương mặt ngọt ngào của nàng, so sánh với gương mặt gầy gò của hai chất nữ đã xuất giá, hắn vẫn cảm thấy A Ngư như vậy rất tốt.

"Có thể ăn đã là phúc, nàng không nên học các nàng ta." Từ Tiềm khen ngợi nói.

Súc miệng xong, đôi phu thê vào phòng ngủ.

Trời mùa thu chuẩn bị sang đông tối rất sớm, trời bên ngoài đã là một mảnh đen kịt, trong phòng đốt đèn, ấm áp thoải mái.

Thấy Từ Tiềm trực tiếp ngồi lên giường, A Ngư nói theo bản năng: "Sớm vậy mà đã đi ngủ sao?"

Cơm nước xong rồi nên làm một chút chuyện để tiêu thực đi chứ nhỉ?

Tóm lại A Ngư không có thói quen nằm xuống ngay sau khi ăn, mà còn, nàng vừa mới ngủ dậy không lâu.

Từ Tiềm nghe vậy, vừa dựa sát vào đầu giường, vừa nói: "Ta đọc sách một chút, mới vừa rồi đã để ở bên ngoài, nàng ra đó lấy giúp ta."

Thì ra là thế, A Ngư cười đi lấy sách giúp hắn.

Từ Tiềm chuyên tâm đọc sách, A Ngư nghĩ nghĩ, đi ra ngoài nói chuyện với nhóm nha hoàn, để tránh quấy rầy hắn ở bên trong.

Khoảng hai khắc sau, bên trong truyền đến giọng nói của Từ Tiềm: "Chuẩn bị nước."

Tam "Bảo" lập tức bận rộn phân chia công việc cho nhau.

Đôi phu thê vừa mới thành thân, Từ Tiềm không nghĩ tới việc tắm ch ung với thê tử, A Ngư cũng không mặt dày mà chủ động tới gần hắn, hai người lập tức tắm rửa theo thứ tự trước sau.

Sau khi tắm xong, chỉ rửa người thôi, lúc ở bồn tắm Bảo Điệp giúp nàng tháo tóc ra, mái tóc đen tuyền vô cùng dài được chải bởi lược sừng một trăm lần như thường lệ, lúc A Ngư đứng lên, mái tóc dài kia đổ xuống như thác nước, nhẹ nhàng lay động theo bước chân của nàng.

Tóc dài rơi lả tả khiến nữ nhân sẽ trở nên lười biếng hơn, quyến rũ hơn.

Từ Tiềm đã sớm tắm xong đang ngồi đọc sách ở đầu giường, khi nhìn thấy tiểu thê tử xõa mái tóc đen mặc áo choàng đang đi tới thì đã quên thu hồi ánh mắt.

A Ngư đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngũ biểu thúc vẫn còn đọc sách sao?"

Từ Tiềm giật mình, khép sách lại nói: "Không còn sớm, ngủ đi."

A Ngư: "Uhm, vậy ta đi thổi đèn."

Nóng xong, nàng thổi đèn cây trong phòng theo thứ tự, chỉ chừa một cây chiếu sáng ở xa giường nhất, để có thể thuận lợi đi tiểu đêm.

Thổi đèn xong, A Ngư đến bên giường, thả màn xuống rồi trèo lên giường.

Nàng ngồi quay lưng lại để cởi giày vải, Từ Tiềm nhắm mắt lại, chóp mũi tràn ngập mùi hương thơm ngát trên mái tóc của nàng.

A Ngư chậm rãi mà nằm xuống, Từ Tiềm không chút do dự mà xoay người di chuyển lên.

Võ tướng nặng trịch, hơi thở của A Ngư hơi gấp gáp.

Đêm nay không có nến đỏ, bên trong giường tối om, Từ Tiềm khàn giọng xét hỏi nàng: "Đêm qua đã đổi cách xưng hô là Ngũ gia, sao vừa nãy lại kêu là Ngũ Thúc?"

A Ngư giật mình: "Tối hôm qua ta gọi thúc là Ngũ gia rồi hả?"

Từ Tiềm: "Đúng."

A Ngư cố gắng nhớ lại, nhớ rõ thì lại ấp úng mà nói: "Ta, nhất định là tối qua ta bị mùi rượu trên người của thúc ảnh hưởng nên mới..."

Mới trong mê loạn mà nhớ về một đêm kia ở kiếp trước.

Kiếp trước, nàng bị thê tử mới của Từ Khác làm hại, sau khi Từ Tiềm cứu nàng đã sắp xếp cho nàng ở thôn trang ngoài vùng ngoại ô. Lúc gặp lại, A Ngư gọi hắn là Ngũ thúc theo thói quen, gọi giống Từ Khác, Từ Tiềm lạnh như băng mà nói: "Nàng gọi ta là Ngũ thúc, chứng minh nàng vẫn còn muốn làm thê thiếp của Lão Lục, vậy ta đưa nàng trở về đó."

A Ngư mới tìm được đường sống trong chỗ chết, sao dám quay lại bên cạnh Từ Khác chứ?

Nàng vội vàng phủ nhận: "Không, ta không muốn làm thiếp của hắn!"

Từ Tiềm vẫn lạnh lùng như lúc đầu: "Vậy gọi ta là Ngũ gia."

Vì vậy trong bốn năm tiếp theo, A Ngư vẫn gọi hắn là Ngũ gia.

Hiện tại hai người đã thành thân, quả thật không nên gọi là Ngũ biểu thúc nữa rồi.

"Thiếp sai rồi, Ngũ gia." Nằm dưới thân thể của hắn, A Ngư thành thật nhân sai.

Từ Tiềm thỏa mãn nói: "Lần sau không được như vậy nữa."

A Ngư vừa định đáp lại, hắn đã vội vã đè sát xuống người nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook