Chương 75:
Tiếu Giai Nhân
04/05/2023
Trải qua bài học hôm lại mặt, cuối cùng Từ Tiềm cũng hiểu rõ một đạo lý, có một số việc cần phóng túng thì nên phóng túng, cố gắng kiềm chế chỉ làm bản thân rơi vào trạng thái muốn làm việc đó nhưng không thể làm, không có cách nào tập trung tinh thần để làm việc nên làm, rơi vào tình huống khó cả đôi đường.
Bởi vậy, sáng sớm trước khi vào triều, Từ Tiềm trực tiếp đánh thức tiểu thê tử.
A Ngư vốn còn buồn ngủ nên không muốn, nhưng lại thân bất do kỷ*, sau đó lại đắm chìm vào trong đó rồi.
*ý nói phải làm những chuyện không muốn làm.
Lúc Từ Tiềm ngồi ở bên giường mang hài, A Ngư miễn cưỡng mà nằm trong chăn, sợ lạnh nên nàng đắp chăn vô cùng kín, chỉ vươn một tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng mà kéo vạt áo xiêm y của Từ Tiềm.
Từ Tiềm mang hài, muốn nói lời tạm biệt với nàng, vừa quay đầu chỉ thấy cánh tay trắng nõn, non mềm như ngó sen của nàng lộ ra ngoài, dấu ấn màu đỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
"Đắp kín lại." Từ Tiềm không thể không cầm tay nàng mà nhét vào chăn lại.
A Ngư thành thật để tay trong chăn, đôi mắt to tiếp tục lưu luyến mà nhìn hắn.
Đối với ánh mắt mềm mại quấn quýt như vậy, bỗng nhiên Từ Tiềm sinh lòng áy náy.
Ba ngày tân hôn này, hắn đã hưởng thụ rất nhiều chuyện giữa phu thê, tiểu thê tử xinh đẹp, diễm lệ như rượu ngon khiến hắn nhớ mãi không quên, dính vào đã thành nghiện. Còn về bản thân A Ngư, Từ Tiềm chắc chắn mình thích nàng, muốn chăm sóc cho nàng thật tốt, nhưng Từ Tiềm cũng hiểu rất rõ, tình cảm của A Ngư rất đơn giản trong sáng, nhưng của hắn lại trộn lẫn d*c vọng của nam nhân.
"Buổi chiều ta sẽ trở về sớm một chút." Bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc đen của tiểu thê tử, Từ Tiềm khẽ nói.
A Ngư gật gật đầu: "Thiếp chờ ngài trở về cùng nhau ăn cơm."
"Ngài" là cách xưng hô kính trọng, Từ Tiềm đã chiếm nhiều lợi ích của tiểu thê tử như vậy, bây giờ phần tôn kính này của nàng khiến hắn có chút ngại, sửa lại lời nàng: "Giữa phu thê, sau này ta và nàng xưng hô ngang hàng mới lộ rõ sự thân mật."
A Ngư ngẫm lại cũng đúng, ngoan ngoãn mà sửa lời, cười nói: "Được, chàng về sớm một chút nha."
Từ Tiềm cong khoé môi lên, rồi đi ra ngoài.
Tiếng gió bên ngoài rất lớn, rất nhanh A Ngư đã nghe được tiếng bước chân của Từ Tiềm, nghĩ tới hắn phải vào triều trong thời tiết lạnh lẽo như vậy, bỗng nhiên A Ngư cực kỳ đau lòng. Hơn nữa, nữ tử các nàng vào mùa lạnh luôn có một túi sưởi ấm trong người, ấm áp dễ chịu khiến lòng bàn tay rất thoải mái, các nam nhân cũng rất ít khi dùng.
Kiếp trước lúc nàng cùng Từ Khác làm phu thê, có thể là Từ Khác đối xử với nàng rất tốt, A Ngư dần dần nghĩ việc đối xử tốt với Từ Khác là điều đương nhiên, chưa bao giờ suy nghĩ những việc nhỏ nhặt này thay Từ Khác, nhiều lắm thì ngay lúc Từ Khác khát nước hoặc trời lạnh thì sẽ đưa một chén trà nóng hoặc đưa túi sưởi ấm trong tay nàng cho hắn, bây giờ, phần tình cảm đối với Từ Tiềm của A Ngư còn sâu nặng hơn so với Từ Khác ở kiếp trước.
Ăn bữa sáng xong, A Ngư cầm túi sưởi ấm đi đến tiền viện.
Dường như người hầu ở Xuân Hoa Đường chỉ có hai người là Trần Vũ và Ngô Tuỳ. Trần Vũ là đã đi theo hầu Từ Tiềm, bây giờ chỉ có Ngô Tuỳ ở đây.
Lúc A Ngư đến, Ngô Tùy đang dọn dẹp tủ y phục của chủ tử.
Chủ tử sai hắn đưa phân nửa y phục đến phòng phu nhân bên kia, như vậy sau này mỗi sáng chủ tử không cần phải đến tiền viện để thay xiêm y nữa.
Nội y, trung y, ngoại bào, quan phục, tất hài, y phục của Từ Tiềm đủ để treo hai tủ xiêm y lớn, Ngô Tuỳ sắp xếp lại thôi mà cũng rất mệt!
Thừa lúc rảnh rỗi mà lười biếng ngồi trên ghế, nghe giọng nói của nữ nhân ở bên ngoài, trong lòng Ngô Tuỳ giật nảy một cái, vội vàng chạy ra ngoài, chạy đến phòng, chỉ thấy phu nhân đang đứng ngoài cửa, tiểu nha đầu gọi là Bảo Thiền đang duỗi cổ nhìn vào bên trong, thấy hắn xuất hiện thì hoảng sợ, sau khi rụt cổ thì trợn mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt Ngô Tuỳ tràn đầy tươi cười, hành lễ với A Ngư: "Thì ra là phu nhân đã đến, nô tài đang ở bên trong dọn dẹp tủ y phục cho Ngũ gia, mời phu nhân vào trong."
Dáng vẻ của hắn trắng nõn nà lại thanh tú, lúc cười tít mắt thì khiến người ta có thiện cảm.
A Ngư gật gật đầu, vào phòng.
"Phu nhân ngồi trước đi, nô tài ra ngoài pha trà mới cho người."
Nước trà ở đại sảnh đã nguội lạnh, Ngô Tuỳ cầm theo ấm trà chạy như gió.
Bảo Thiền hừ một tiếng rồi nói: "Lanh chanh lóc chóc, không hề giống người bên cạnh Ngũ gia chút nào, Trần Vũ còn chín chắn hơn hắn nhiều."
A Ngư cười nói: "Đổi lại là Trần Vũ, ta còn không dám hỏi thăm hắn chuyện của Ngũ gia nha."
Giao tiếp với người thích cười dễ hơn giao tiếp với người lạnh như băng.
Hai chủ tớ trao đổi cách nhìn về Trần Vũ và Ngô Tuỳ, không lâu sau thấy Ngô Tuỳ xách một ấm trà đi tới, vui vẻ mà rót một chén cho A Ngư.
A Ngư tò mò nhìn hắn: "Tủ y phục của Ngũ gia có vấn đề gì vậy?"
Ngô Tùy thả ấm trà xuống, lui lại vài bước, hơi khom người nói: "Ngũ gia ngại phiền toái, không thích tới tiền viện thay xiêm y, bảo nô tài dọn một nửa y phục đến chỗ của người."
A Ngư giật mình, lập tức dặn dò Bảo Thiền: "Ngươi đi nói với Bảo Điệp một tiếng, dọn dẹp tủ y phục trong phòng ta một chút, chừa chỗ cho Ngũ gia để quần áo."
Bảo Thiền lập tức đi.
Ngô Tuỳ cười hỏi A Ngư: "Phu nhân còn gì dặn dò không ạ?"
A Ngư chỉ vào túi sưởi ấm trong tay mình: "Bình thường Ngũ gia lấy mấy cái?"
Ngô Tùy cười: "Trước giờ Ngũ gia không cần cái này."
A Ngư đã hiểu, bưng bát trà nói: "Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục dọn dẹp đi, ta ngồi một lát rồi đi."
Ngô Tuỳ đứng cạnh phu nhân lâu cũng không tốt, hành lễ rồi vào trong.
A Ngư vừa nhấm nháp trà, vừa đánh giá nơi sinh hoạt thường ngày của Từ Tiềm, thấy trong phòng có đặt mấy bồn hoa, cành lá được tỉa vô cùng khác biệt, A Ngư cười rồi bắt đầu ngắm nhìn.
Sau khi Bảo Thiền trở về, bắt đầu thưởng thức cùng nàng.
Ngay lúc hai chủ tớ đã ngắm xong một vòng, chuẩn bị về lại hậu viện thì Dung Hoa trưởng công chúa bỗng nhiên phái nha hoàn bên cạnh đến, mời Ngũ phu nhân đến chính viện dùng trà.
Bảo Thiền lo lắng nhìn về phía chủ tử.
A Ngư chỉ cười rồi trả lời nha hoàn kia: "Ta biết rồi, người về trước đi, ta thay y phục rồi qua đó."
Tiểu nha hoàn lập tức cáo lui.
Bảo Thiền vội nói: "Phu nhân thật sự muốn đi sao? Chắc chắn bà ta không có ý tốt đâu."
A Ngư bình tĩnh nói: "Tất cả mọi người ở phủ Trấn Quốc Công, không tránh được có những lúc phải qua lại với nhau, đi xem tình hình trước, nếu như bà ta ức hiếp ta, đúng lúc ta cũng xé rách da mặt với bà ta, trong tương lai ta không cần phải đối phó với bà ta nữa rồi."
Bảo Thiền: "Người không sợ đến đó sẽ chịu thiệt sao?"
A Ngư cười: "Bà ta dám động tay động chân đánh ta hay sao chứ?" Lúc trước khi nàng là nhi tức phụ của Dung Hoa trưởng công chúa, bà ấy mới có thể tùy tiện tìm lý do để phạt nàng quỳ xuống đất, bây giờ quan hệ của hai người là quan hệ chị em dâu, Dung Hoa trưởng công chúa sẽ không ngang ngược đến mức đó đâu.
A Ngư vẫn vô cùng hiểu rõ tính tình Dung Hoa trưởng công chúa.
Sau khi trở về hậu viện, A Ngư để Bảo Thiền ở lại, dẫn theo Bảo Thanh mà Lão thái quân thưởng cho nàng đi tới đó.
Nàng không sợ Dung Hoa trưởng công chúa, chỉ sợ Dung Hoa trưởng công chúa tìm cớ ép nàng uống rượu.
Sau hai khắc chung, hai chủ tớ chậm rãi đi tới Noãn Các nơi mà Dung Hoa trưởng công chúa dùng để đãi khách, tiểu nha đầu vén bức màn gấm thật dày lên, A Ngư nhấc chân đi vào, ngẩng đầu, phát hiện phía bên này của Dung Hoa trưởng công chúa vô cùng náo nhiệt, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều ở đây. Nhìn thấy nàng, ba tẩu tẩu đều lộ ra một nụ cười thật tươi như gió xuân.
"Nhìn xem nào, tiểu đệ muội của chúng ta đến rồi đây." Nhị phu nhân vẫy khăn mà trêu ghẹo.
A Ngư cười yếu ớt, chào các tẩu tẩu theo thứ tự.
Dung Hoa trưởng công chúa chỉ vào vị trí bên cạnh Tam phu nhân: "A Ngư ngồi đi, cũng đã sớm gặp qua rồi, đừng sợ chúng ta là người lạ."
A Ngư nhìn thấy Tam phu nhân ở đây thì thả lỏng một nửa, Tam phu nhân và Dung Hoa trưởng công chúa đều không chung một phe, nếu Dung Hoa trưởng công chúa muốn dạy dỗ nàng, tuyệt đối sẽ không dạy dỗ trước mặt Tam phu nhân.
"Đa tạ Đại tẩu." A Ngư nói lời cảm tạ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tam phu nhân.
Ngồi xong, ba tẩu tẩu và một tiểu đệ muội nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Không còn cách nào khác, A Ngư là nhi tức phụ trẻ tuổi hơn ba người còn lại nha!
Tam phu nhân khụ khụ, hỏi Dung Hoa trưởng công chúa: "Sao lại không thấy Tứ đệ muội vậy?"
Dung Hoa trưởng công chúa hừ lạnh nói: "Mời nàng ta, nàng ta nói trời lạnh không muốn nhúc nhích."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật ra Dung Hoa trưởng công chúa vốn không mời Tứ phu nhân. Nhị phu nhân chuyên nịnh nọt hoàn toàn làm việc dựa theo sắc mặt của bà. Tam phu nhân, Tứ phu nhân ở Tây viện không nghe theo bà nhưng mà Tứ phu nhân rất cứng rắn, còn Tam phu nhân nhẫn nại hơn chút, trừ phi Tam phu nhân thật sự mất thể diện hoặc đụng chạm lợi ích thì bà ấy mới tức giận.
Hôm nay Dung Hoa trưởng công chúa gọi Tam phu nhân đến, mục đích chính là làm khó A Ngư, mà cũng muốn Tam phu nhân làm nhân chứng, chứng minh bà không khi dễ A Ngư, miễn cho A Ngư đến trước mặt Lão thái quân tố cáo bà.
Tán gẫu về chuyện nhà, nói một hồi trong Noãn Các đã ấm tới mức nở hoa, bỗng nhiên Dung Hoa trưởng công chúa bật cười, nhìn A Ngư nói: "Nhìn xem, thiếu chút nữa ta đã quên chính sự rồi."
Nói xong, Dung Hoa trưởng công chúa liếc mắt ra hiệu cho đại nha hoàn Phẩm Nguyệt.
Phẩm Nguyệt cười rồi lui ra ngoài, một lát sau bưng một cái khay tiến vào, trên mặt mâm đặt một bình gốm sứ nhỏ màu đỏ.
Tất cả mọi người tò mò mà nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ kia.
Dung Hoa trưởng công chúa có ý bảo Phẩm Nguyệt bưng đồ vật đó đến trước mặt A ngư.
A Ngư được sủng mà kinh ngạc, đứng dậy nói: "Đây là?"
Dung Hoa trưởng công chúa kêu bọn nha hoàn lui ra ngoài trước, mới dùng khăn che miệng lại, chế nhạo nói: "A Ngư à, mặc dù muội là đệ muội của chúng ta, nhưng ta cùng ba tẩu tử khác của muội đều xem muội như là tiểu bối, nếu có gì thì cứ nói thẳng với ta, muội không cần phải thẹn thùng, biết ta quan tâm muội là được rồi."
A Ngư càng thắc mắc hơn rồi.
Dung Hoa trưởng công chúa lại cười cười, mới khẽ nói: "Dáng vẻ Ngũ gia uy mãnh cao lớn, ba ngày nay muội phải chịu không ít khổ nhỉ, đây là thuốc chuyên dùng để trị thương cho tân nương, lúc về tự mình sử dụng một chút, đảm bảo ngày hôm sau muội sẽ giống như chưa từng bị gì."
Sắc mặt A Ngư bất ngờ thay đổi.
Tam phu nhân cũng nhíu nhíu mày. Loại lời nói này, Giang thị có thể nói với A Ngư, Lão thái quân cũng có thể, nhưng Dung Hoa trưởng công chúa thì không ổn lắm, nhất là Dung Hoa trưởng công chúa nói ra ở trước mặt các nàng, A Ngư là tiểu cô nương vừa mới thành thân, sao có thể chịu được?
Đúng lúc này Nhị phu nhân đỡ lời: "A Ngư còn không mau cảm ơn Đại tẩu đi? Đây chính là thứ tốt, trước lúc xuất giá nương muội không chuẩn bị cho muội sao?"
Nàng vừa nói như vậy, Tam phu nhân vốn muốn giúp A Ngư, lúc này do dự một lát rồi không nói gì nữa.
Quả thật có chút khó xử, nhưng muốn nói Dung Hoa trưởng công chúa có ý làm khó, thì cũng không có chứng cứ.
Sau khi sắc mặt A Ngư thay đổi, cuối cùng cũng bình phục lại, rũ mắt xuống nói: "Ý tốt của Đại tẩu muội xin nhận, nhưng mà muội chỉ có chút đau đớn vào đêm đầu, bây giờ đã không sao rồi."
Không phải là chuyện phu thê sao, đều đã là phu nhân đã kết hôn, Dung Hoa trưởng công chúa muốn dùng điểm đó để làm A Ngư xấu hổ. Làm nhục nàng, A Ngư không để bà ấy đạt được mục đích đâu.
Tam phu nhân gật gật đầu, Nhị phu nhân cũng không phản đối, quả thật là thế.
Chỉ có Dung Hoa trưởng công chúa cười vô cùng dối trá, tiếp tục khuyên A Ngư: "Muội đừng khách sáo với Đại tẩu nữa, đều là người từng trải, ai mà chẳng biết chuyện này, sau này muội vẫn phải chịu đau khổ này, thôi thì cầm bình này trước đi, dùng hết rồi thì lại đến chỗ ta lấy tiếp."
Lời vừa nói ra, ánh mắt Nhị phu nhân sáng lên, nhìn về phía Tam phu nhân.
Tam phu nhân trao đổi ánh mắt với bà rồi lại nhìn về phía A Ngư.
A Ngư cũng ngây dại, thấy Nhị phu nhân và Tam phu nhân chưa lên tiếng, chưa kịp phản ứng, A Ngư cắn cắn môi, thăm dò Dung Hoa trưởng công chúa: "Ở chỗ Đại tẩu phòng bị rất nhiều những loại thuốc trị thương này sao?"
Dung Hoa trưởng công chúa tưởng A Ngư hâm mộ bà có đồ tốt trong tay, cười rồi gật đầu.
Quả thật bà chuẩn bị rất nhiều.
Dáng vẻ Quốc Công gia rất oai phong, mấy tháng mới thành thân bà phải sử dụng mỗi ngày, về sau thành thói quen, hơn nữa tần suất càng lúc càng thấp, Dung Hoa trưởng công chúa mới không sử dụng nhiều nữa.
Nhưng mà vừa mới thừa nhận xong, bỗng nhiên Dung Hoa trưởng công chúa nhận ra có chút không đúng.
A Ngư mở to mắt nhìn, Tam phu nhân cúi đầu dùng trà, ánh mắt phát sáng của Nhị phu nhân cũng không đúng!
Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, giọng nói của Dung Hoa trưởng công chúa lạnh lùng, hỏi A Ngư: "Cuối cùng là muội có lấy hay không?"
A Ngư ngoan ngoãn cầm lấy bình sứ màu đỏ, cảm kích nói cảm ơn.
Dung Hoa trưởng công chúa làm vậy giống như là tự vạch vết sẹo cho người ta thấy nhỉ?
Nếu Quốc Công gia Từ Diễn thật sự đối xử tốt với bà, cho dù chỉ có một chút tình cảm, sao Dung Hoa trưởng công chúa lại chuẩn bị loại dược này quanh năm chứ?
Đột nhiên phát hiện ra điểm này, thậm chí A Ngư có chút đồng tình với Dung Hoa trưởng công chúa rồi.
Tam phu nhân cũng nghĩ như vậy, lúc rời khỏi cùng với A Ngư, bà vẫn khuyên bảo A Ngư: "Tẩu ấy cũng xem như là người đáng thương, chuyện hôm nay muội đừng so đo với tẩu ấy, tuy Lão thái quân sẽ che chở cho muội, nhưng tẩu ấy lớn tuổi, nếu không cần thiết thì chúng ta không nên quấy nhiễu sự thanh tĩnh của nàng."
A Ngư hiểu rõ.
Hai người sóng vai rời đi.
Nhị phu nhân vẫn còn ở lại Noãn Các, giống như thật sự quan tâm Dung Hoa trưởng công chúa mà hỏi: "Tẩu, tẩu thật sự chuẩn bị dược đó cho bản thân dùng sao?"
Dung Hoa trưởng công chúa đã đoán được vài phần, buồn cười nói: "Làm sao có thể, đều là chuẩn bị cho nhóm người nhi tức phụ trẻ tuổi, sang năm thê tử của Lão Ngũ gả vào, ta cũng đưa nàng ấy mấy bình."
Nhị phu nhân tin bà mới là lạ!
Bà tươi cười đầy ẩn ý mà rời khỏi.
Móng tay Dung Hoa trưởng công chúa đều bấm tới nỗi sắp gãy, lúc này không cần nhịn nữa, bà lớn tiếng gọi người đi mời thân tín của mình là Thu ma ma.
Bà muốn hỏi Thu ma ma một chuyện.
Thu ma ma đâu cần gì điều tra?
Bà khó tin mà nhìn Trưởng công chúa nhà mình: "Người… Người, bây giờ người vẫn còn khó chịu sao?"
Thu ma ma là ma ma hồi môn của Dung Hoa trưởng công chúa, cả đời bà không gả cho người, nhưng Thu ma ma biết chuyện xảy ra giữa phu thê, cho nên vài lần đầu Dung Hoa trưởng công chúa oán giận chuyện phòng the không thoải mái với bà, Thu ma ma lập liền an ủi tân nương đều như vậy, ráng nhịn giai đoạn đầu tiên là tốt rồi, về sau Dung Hoa trưởng công chúa rất ít oán giận, Thu ma ma tưởng đôi phu thê đã tốt đẹp rồi.
Dung Hoa trưởng công chúa nghe Thu ma ma hỏi lại, vẻ mặt hết đỏ rồi lại xanh.
Thành thân hơn hai mươi năm, thời gian tốt đẹp của bà cùng Từ Diễn đều đếm trên đầu ngón tay.
Sau này tuy không tính là hoàn hảo tốt đẹp, nhưng cũng không khó nhịn như lúc đầu, bà cho rằng đây là chuyện bình thường giữa phu thê nên mới không kể khổ với ma ma.
Nhìn thái độ của Nhị phu nhân, Tam phu nhân, có phải đúng như lời của A Ngư nói, chỉ có lần đầu tiên mới chịu khổ?
Vì sao hết lần này tới lần khác bà đều là người sai vậy?
Rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào?
Dung Hoa trưởng công chúa còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên Thu ma ma nức nở ra tiếng, quỳ khóc lóc trên mặt đất: "Lúc trước lão nô đã khuyên người chọn thật kỹ, người lại cứ muốn gả cho hắn, đây là loại người gì chứ, hai mươi mấy năm, dù là băng cũng nên bị làm cho nóng, vậy mà hắn lại nhẫn tâm khi dễ người như vậy..."
Thu ma ma vô cùng khó chịu, đường đường là Trưởng công chúa được nuông chiều từ bé, thân phận tôn quý, nhan sắc khuynh thành, gả cho ai cũng sẽ không bị chịu uất ức như vậy?
Chỉ có tên Từ Diễn, mặt mày hiền hậu nhưng lòng dạ độc ác, đồ súc sinh!
Bởi vậy, sáng sớm trước khi vào triều, Từ Tiềm trực tiếp đánh thức tiểu thê tử.
A Ngư vốn còn buồn ngủ nên không muốn, nhưng lại thân bất do kỷ*, sau đó lại đắm chìm vào trong đó rồi.
*ý nói phải làm những chuyện không muốn làm.
Lúc Từ Tiềm ngồi ở bên giường mang hài, A Ngư miễn cưỡng mà nằm trong chăn, sợ lạnh nên nàng đắp chăn vô cùng kín, chỉ vươn một tay từ trong chăn ra, nhẹ nhàng mà kéo vạt áo xiêm y của Từ Tiềm.
Từ Tiềm mang hài, muốn nói lời tạm biệt với nàng, vừa quay đầu chỉ thấy cánh tay trắng nõn, non mềm như ngó sen của nàng lộ ra ngoài, dấu ấn màu đỏ nổi bật trên làn da trắng như tuyết.
"Đắp kín lại." Từ Tiềm không thể không cầm tay nàng mà nhét vào chăn lại.
A Ngư thành thật để tay trong chăn, đôi mắt to tiếp tục lưu luyến mà nhìn hắn.
Đối với ánh mắt mềm mại quấn quýt như vậy, bỗng nhiên Từ Tiềm sinh lòng áy náy.
Ba ngày tân hôn này, hắn đã hưởng thụ rất nhiều chuyện giữa phu thê, tiểu thê tử xinh đẹp, diễm lệ như rượu ngon khiến hắn nhớ mãi không quên, dính vào đã thành nghiện. Còn về bản thân A Ngư, Từ Tiềm chắc chắn mình thích nàng, muốn chăm sóc cho nàng thật tốt, nhưng Từ Tiềm cũng hiểu rất rõ, tình cảm của A Ngư rất đơn giản trong sáng, nhưng của hắn lại trộn lẫn d*c vọng của nam nhân.
"Buổi chiều ta sẽ trở về sớm một chút." Bàn tay to lớn vuốt nhẹ mái tóc đen của tiểu thê tử, Từ Tiềm khẽ nói.
A Ngư gật gật đầu: "Thiếp chờ ngài trở về cùng nhau ăn cơm."
"Ngài" là cách xưng hô kính trọng, Từ Tiềm đã chiếm nhiều lợi ích của tiểu thê tử như vậy, bây giờ phần tôn kính này của nàng khiến hắn có chút ngại, sửa lại lời nàng: "Giữa phu thê, sau này ta và nàng xưng hô ngang hàng mới lộ rõ sự thân mật."
A Ngư ngẫm lại cũng đúng, ngoan ngoãn mà sửa lời, cười nói: "Được, chàng về sớm một chút nha."
Từ Tiềm cong khoé môi lên, rồi đi ra ngoài.
Tiếng gió bên ngoài rất lớn, rất nhanh A Ngư đã nghe được tiếng bước chân của Từ Tiềm, nghĩ tới hắn phải vào triều trong thời tiết lạnh lẽo như vậy, bỗng nhiên A Ngư cực kỳ đau lòng. Hơn nữa, nữ tử các nàng vào mùa lạnh luôn có một túi sưởi ấm trong người, ấm áp dễ chịu khiến lòng bàn tay rất thoải mái, các nam nhân cũng rất ít khi dùng.
Kiếp trước lúc nàng cùng Từ Khác làm phu thê, có thể là Từ Khác đối xử với nàng rất tốt, A Ngư dần dần nghĩ việc đối xử tốt với Từ Khác là điều đương nhiên, chưa bao giờ suy nghĩ những việc nhỏ nhặt này thay Từ Khác, nhiều lắm thì ngay lúc Từ Khác khát nước hoặc trời lạnh thì sẽ đưa một chén trà nóng hoặc đưa túi sưởi ấm trong tay nàng cho hắn, bây giờ, phần tình cảm đối với Từ Tiềm của A Ngư còn sâu nặng hơn so với Từ Khác ở kiếp trước.
Ăn bữa sáng xong, A Ngư cầm túi sưởi ấm đi đến tiền viện.
Dường như người hầu ở Xuân Hoa Đường chỉ có hai người là Trần Vũ và Ngô Tuỳ. Trần Vũ là đã đi theo hầu Từ Tiềm, bây giờ chỉ có Ngô Tuỳ ở đây.
Lúc A Ngư đến, Ngô Tùy đang dọn dẹp tủ y phục của chủ tử.
Chủ tử sai hắn đưa phân nửa y phục đến phòng phu nhân bên kia, như vậy sau này mỗi sáng chủ tử không cần phải đến tiền viện để thay xiêm y nữa.
Nội y, trung y, ngoại bào, quan phục, tất hài, y phục của Từ Tiềm đủ để treo hai tủ xiêm y lớn, Ngô Tuỳ sắp xếp lại thôi mà cũng rất mệt!
Thừa lúc rảnh rỗi mà lười biếng ngồi trên ghế, nghe giọng nói của nữ nhân ở bên ngoài, trong lòng Ngô Tuỳ giật nảy một cái, vội vàng chạy ra ngoài, chạy đến phòng, chỉ thấy phu nhân đang đứng ngoài cửa, tiểu nha đầu gọi là Bảo Thiền đang duỗi cổ nhìn vào bên trong, thấy hắn xuất hiện thì hoảng sợ, sau khi rụt cổ thì trợn mắt nhìn hắn.
Vẻ mặt Ngô Tuỳ tràn đầy tươi cười, hành lễ với A Ngư: "Thì ra là phu nhân đã đến, nô tài đang ở bên trong dọn dẹp tủ y phục cho Ngũ gia, mời phu nhân vào trong."
Dáng vẻ của hắn trắng nõn nà lại thanh tú, lúc cười tít mắt thì khiến người ta có thiện cảm.
A Ngư gật gật đầu, vào phòng.
"Phu nhân ngồi trước đi, nô tài ra ngoài pha trà mới cho người."
Nước trà ở đại sảnh đã nguội lạnh, Ngô Tuỳ cầm theo ấm trà chạy như gió.
Bảo Thiền hừ một tiếng rồi nói: "Lanh chanh lóc chóc, không hề giống người bên cạnh Ngũ gia chút nào, Trần Vũ còn chín chắn hơn hắn nhiều."
A Ngư cười nói: "Đổi lại là Trần Vũ, ta còn không dám hỏi thăm hắn chuyện của Ngũ gia nha."
Giao tiếp với người thích cười dễ hơn giao tiếp với người lạnh như băng.
Hai chủ tớ trao đổi cách nhìn về Trần Vũ và Ngô Tuỳ, không lâu sau thấy Ngô Tuỳ xách một ấm trà đi tới, vui vẻ mà rót một chén cho A Ngư.
A Ngư tò mò nhìn hắn: "Tủ y phục của Ngũ gia có vấn đề gì vậy?"
Ngô Tùy thả ấm trà xuống, lui lại vài bước, hơi khom người nói: "Ngũ gia ngại phiền toái, không thích tới tiền viện thay xiêm y, bảo nô tài dọn một nửa y phục đến chỗ của người."
A Ngư giật mình, lập tức dặn dò Bảo Thiền: "Ngươi đi nói với Bảo Điệp một tiếng, dọn dẹp tủ y phục trong phòng ta một chút, chừa chỗ cho Ngũ gia để quần áo."
Bảo Thiền lập tức đi.
Ngô Tuỳ cười hỏi A Ngư: "Phu nhân còn gì dặn dò không ạ?"
A Ngư chỉ vào túi sưởi ấm trong tay mình: "Bình thường Ngũ gia lấy mấy cái?"
Ngô Tùy cười: "Trước giờ Ngũ gia không cần cái này."
A Ngư đã hiểu, bưng bát trà nói: "Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục dọn dẹp đi, ta ngồi một lát rồi đi."
Ngô Tuỳ đứng cạnh phu nhân lâu cũng không tốt, hành lễ rồi vào trong.
A Ngư vừa nhấm nháp trà, vừa đánh giá nơi sinh hoạt thường ngày của Từ Tiềm, thấy trong phòng có đặt mấy bồn hoa, cành lá được tỉa vô cùng khác biệt, A Ngư cười rồi bắt đầu ngắm nhìn.
Sau khi Bảo Thiền trở về, bắt đầu thưởng thức cùng nàng.
Ngay lúc hai chủ tớ đã ngắm xong một vòng, chuẩn bị về lại hậu viện thì Dung Hoa trưởng công chúa bỗng nhiên phái nha hoàn bên cạnh đến, mời Ngũ phu nhân đến chính viện dùng trà.
Bảo Thiền lo lắng nhìn về phía chủ tử.
A Ngư chỉ cười rồi trả lời nha hoàn kia: "Ta biết rồi, người về trước đi, ta thay y phục rồi qua đó."
Tiểu nha hoàn lập tức cáo lui.
Bảo Thiền vội nói: "Phu nhân thật sự muốn đi sao? Chắc chắn bà ta không có ý tốt đâu."
A Ngư bình tĩnh nói: "Tất cả mọi người ở phủ Trấn Quốc Công, không tránh được có những lúc phải qua lại với nhau, đi xem tình hình trước, nếu như bà ta ức hiếp ta, đúng lúc ta cũng xé rách da mặt với bà ta, trong tương lai ta không cần phải đối phó với bà ta nữa rồi."
Bảo Thiền: "Người không sợ đến đó sẽ chịu thiệt sao?"
A Ngư cười: "Bà ta dám động tay động chân đánh ta hay sao chứ?" Lúc trước khi nàng là nhi tức phụ của Dung Hoa trưởng công chúa, bà ấy mới có thể tùy tiện tìm lý do để phạt nàng quỳ xuống đất, bây giờ quan hệ của hai người là quan hệ chị em dâu, Dung Hoa trưởng công chúa sẽ không ngang ngược đến mức đó đâu.
A Ngư vẫn vô cùng hiểu rõ tính tình Dung Hoa trưởng công chúa.
Sau khi trở về hậu viện, A Ngư để Bảo Thiền ở lại, dẫn theo Bảo Thanh mà Lão thái quân thưởng cho nàng đi tới đó.
Nàng không sợ Dung Hoa trưởng công chúa, chỉ sợ Dung Hoa trưởng công chúa tìm cớ ép nàng uống rượu.
Sau hai khắc chung, hai chủ tớ chậm rãi đi tới Noãn Các nơi mà Dung Hoa trưởng công chúa dùng để đãi khách, tiểu nha đầu vén bức màn gấm thật dày lên, A Ngư nhấc chân đi vào, ngẩng đầu, phát hiện phía bên này của Dung Hoa trưởng công chúa vô cùng náo nhiệt, Nhị phu nhân, Tam phu nhân đều ở đây. Nhìn thấy nàng, ba tẩu tẩu đều lộ ra một nụ cười thật tươi như gió xuân.
"Nhìn xem nào, tiểu đệ muội của chúng ta đến rồi đây." Nhị phu nhân vẫy khăn mà trêu ghẹo.
A Ngư cười yếu ớt, chào các tẩu tẩu theo thứ tự.
Dung Hoa trưởng công chúa chỉ vào vị trí bên cạnh Tam phu nhân: "A Ngư ngồi đi, cũng đã sớm gặp qua rồi, đừng sợ chúng ta là người lạ."
A Ngư nhìn thấy Tam phu nhân ở đây thì thả lỏng một nửa, Tam phu nhân và Dung Hoa trưởng công chúa đều không chung một phe, nếu Dung Hoa trưởng công chúa muốn dạy dỗ nàng, tuyệt đối sẽ không dạy dỗ trước mặt Tam phu nhân.
"Đa tạ Đại tẩu." A Ngư nói lời cảm tạ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tam phu nhân.
Ngồi xong, ba tẩu tẩu và một tiểu đệ muội nhìn nhau, tất cả đều im lặng.
Không còn cách nào khác, A Ngư là nhi tức phụ trẻ tuổi hơn ba người còn lại nha!
Tam phu nhân khụ khụ, hỏi Dung Hoa trưởng công chúa: "Sao lại không thấy Tứ đệ muội vậy?"
Dung Hoa trưởng công chúa hừ lạnh nói: "Mời nàng ta, nàng ta nói trời lạnh không muốn nhúc nhích."
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng thật ra Dung Hoa trưởng công chúa vốn không mời Tứ phu nhân. Nhị phu nhân chuyên nịnh nọt hoàn toàn làm việc dựa theo sắc mặt của bà. Tam phu nhân, Tứ phu nhân ở Tây viện không nghe theo bà nhưng mà Tứ phu nhân rất cứng rắn, còn Tam phu nhân nhẫn nại hơn chút, trừ phi Tam phu nhân thật sự mất thể diện hoặc đụng chạm lợi ích thì bà ấy mới tức giận.
Hôm nay Dung Hoa trưởng công chúa gọi Tam phu nhân đến, mục đích chính là làm khó A Ngư, mà cũng muốn Tam phu nhân làm nhân chứng, chứng minh bà không khi dễ A Ngư, miễn cho A Ngư đến trước mặt Lão thái quân tố cáo bà.
Tán gẫu về chuyện nhà, nói một hồi trong Noãn Các đã ấm tới mức nở hoa, bỗng nhiên Dung Hoa trưởng công chúa bật cười, nhìn A Ngư nói: "Nhìn xem, thiếu chút nữa ta đã quên chính sự rồi."
Nói xong, Dung Hoa trưởng công chúa liếc mắt ra hiệu cho đại nha hoàn Phẩm Nguyệt.
Phẩm Nguyệt cười rồi lui ra ngoài, một lát sau bưng một cái khay tiến vào, trên mặt mâm đặt một bình gốm sứ nhỏ màu đỏ.
Tất cả mọi người tò mò mà nhìn chằm chằm bình sứ nhỏ kia.
Dung Hoa trưởng công chúa có ý bảo Phẩm Nguyệt bưng đồ vật đó đến trước mặt A ngư.
A Ngư được sủng mà kinh ngạc, đứng dậy nói: "Đây là?"
Dung Hoa trưởng công chúa kêu bọn nha hoàn lui ra ngoài trước, mới dùng khăn che miệng lại, chế nhạo nói: "A Ngư à, mặc dù muội là đệ muội của chúng ta, nhưng ta cùng ba tẩu tử khác của muội đều xem muội như là tiểu bối, nếu có gì thì cứ nói thẳng với ta, muội không cần phải thẹn thùng, biết ta quan tâm muội là được rồi."
A Ngư càng thắc mắc hơn rồi.
Dung Hoa trưởng công chúa lại cười cười, mới khẽ nói: "Dáng vẻ Ngũ gia uy mãnh cao lớn, ba ngày nay muội phải chịu không ít khổ nhỉ, đây là thuốc chuyên dùng để trị thương cho tân nương, lúc về tự mình sử dụng một chút, đảm bảo ngày hôm sau muội sẽ giống như chưa từng bị gì."
Sắc mặt A Ngư bất ngờ thay đổi.
Tam phu nhân cũng nhíu nhíu mày. Loại lời nói này, Giang thị có thể nói với A Ngư, Lão thái quân cũng có thể, nhưng Dung Hoa trưởng công chúa thì không ổn lắm, nhất là Dung Hoa trưởng công chúa nói ra ở trước mặt các nàng, A Ngư là tiểu cô nương vừa mới thành thân, sao có thể chịu được?
Đúng lúc này Nhị phu nhân đỡ lời: "A Ngư còn không mau cảm ơn Đại tẩu đi? Đây chính là thứ tốt, trước lúc xuất giá nương muội không chuẩn bị cho muội sao?"
Nàng vừa nói như vậy, Tam phu nhân vốn muốn giúp A Ngư, lúc này do dự một lát rồi không nói gì nữa.
Quả thật có chút khó xử, nhưng muốn nói Dung Hoa trưởng công chúa có ý làm khó, thì cũng không có chứng cứ.
Sau khi sắc mặt A Ngư thay đổi, cuối cùng cũng bình phục lại, rũ mắt xuống nói: "Ý tốt của Đại tẩu muội xin nhận, nhưng mà muội chỉ có chút đau đớn vào đêm đầu, bây giờ đã không sao rồi."
Không phải là chuyện phu thê sao, đều đã là phu nhân đã kết hôn, Dung Hoa trưởng công chúa muốn dùng điểm đó để làm A Ngư xấu hổ. Làm nhục nàng, A Ngư không để bà ấy đạt được mục đích đâu.
Tam phu nhân gật gật đầu, Nhị phu nhân cũng không phản đối, quả thật là thế.
Chỉ có Dung Hoa trưởng công chúa cười vô cùng dối trá, tiếp tục khuyên A Ngư: "Muội đừng khách sáo với Đại tẩu nữa, đều là người từng trải, ai mà chẳng biết chuyện này, sau này muội vẫn phải chịu đau khổ này, thôi thì cầm bình này trước đi, dùng hết rồi thì lại đến chỗ ta lấy tiếp."
Lời vừa nói ra, ánh mắt Nhị phu nhân sáng lên, nhìn về phía Tam phu nhân.
Tam phu nhân trao đổi ánh mắt với bà rồi lại nhìn về phía A Ngư.
A Ngư cũng ngây dại, thấy Nhị phu nhân và Tam phu nhân chưa lên tiếng, chưa kịp phản ứng, A Ngư cắn cắn môi, thăm dò Dung Hoa trưởng công chúa: "Ở chỗ Đại tẩu phòng bị rất nhiều những loại thuốc trị thương này sao?"
Dung Hoa trưởng công chúa tưởng A Ngư hâm mộ bà có đồ tốt trong tay, cười rồi gật đầu.
Quả thật bà chuẩn bị rất nhiều.
Dáng vẻ Quốc Công gia rất oai phong, mấy tháng mới thành thân bà phải sử dụng mỗi ngày, về sau thành thói quen, hơn nữa tần suất càng lúc càng thấp, Dung Hoa trưởng công chúa mới không sử dụng nhiều nữa.
Nhưng mà vừa mới thừa nhận xong, bỗng nhiên Dung Hoa trưởng công chúa nhận ra có chút không đúng.
A Ngư mở to mắt nhìn, Tam phu nhân cúi đầu dùng trà, ánh mắt phát sáng của Nhị phu nhân cũng không đúng!
Trong lòng có muôn vàn suy nghĩ, giọng nói của Dung Hoa trưởng công chúa lạnh lùng, hỏi A Ngư: "Cuối cùng là muội có lấy hay không?"
A Ngư ngoan ngoãn cầm lấy bình sứ màu đỏ, cảm kích nói cảm ơn.
Dung Hoa trưởng công chúa làm vậy giống như là tự vạch vết sẹo cho người ta thấy nhỉ?
Nếu Quốc Công gia Từ Diễn thật sự đối xử tốt với bà, cho dù chỉ có một chút tình cảm, sao Dung Hoa trưởng công chúa lại chuẩn bị loại dược này quanh năm chứ?
Đột nhiên phát hiện ra điểm này, thậm chí A Ngư có chút đồng tình với Dung Hoa trưởng công chúa rồi.
Tam phu nhân cũng nghĩ như vậy, lúc rời khỏi cùng với A Ngư, bà vẫn khuyên bảo A Ngư: "Tẩu ấy cũng xem như là người đáng thương, chuyện hôm nay muội đừng so đo với tẩu ấy, tuy Lão thái quân sẽ che chở cho muội, nhưng tẩu ấy lớn tuổi, nếu không cần thiết thì chúng ta không nên quấy nhiễu sự thanh tĩnh của nàng."
A Ngư hiểu rõ.
Hai người sóng vai rời đi.
Nhị phu nhân vẫn còn ở lại Noãn Các, giống như thật sự quan tâm Dung Hoa trưởng công chúa mà hỏi: "Tẩu, tẩu thật sự chuẩn bị dược đó cho bản thân dùng sao?"
Dung Hoa trưởng công chúa đã đoán được vài phần, buồn cười nói: "Làm sao có thể, đều là chuẩn bị cho nhóm người nhi tức phụ trẻ tuổi, sang năm thê tử của Lão Ngũ gả vào, ta cũng đưa nàng ấy mấy bình."
Nhị phu nhân tin bà mới là lạ!
Bà tươi cười đầy ẩn ý mà rời khỏi.
Móng tay Dung Hoa trưởng công chúa đều bấm tới nỗi sắp gãy, lúc này không cần nhịn nữa, bà lớn tiếng gọi người đi mời thân tín của mình là Thu ma ma.
Bà muốn hỏi Thu ma ma một chuyện.
Thu ma ma đâu cần gì điều tra?
Bà khó tin mà nhìn Trưởng công chúa nhà mình: "Người… Người, bây giờ người vẫn còn khó chịu sao?"
Thu ma ma là ma ma hồi môn của Dung Hoa trưởng công chúa, cả đời bà không gả cho người, nhưng Thu ma ma biết chuyện xảy ra giữa phu thê, cho nên vài lần đầu Dung Hoa trưởng công chúa oán giận chuyện phòng the không thoải mái với bà, Thu ma ma lập liền an ủi tân nương đều như vậy, ráng nhịn giai đoạn đầu tiên là tốt rồi, về sau Dung Hoa trưởng công chúa rất ít oán giận, Thu ma ma tưởng đôi phu thê đã tốt đẹp rồi.
Dung Hoa trưởng công chúa nghe Thu ma ma hỏi lại, vẻ mặt hết đỏ rồi lại xanh.
Thành thân hơn hai mươi năm, thời gian tốt đẹp của bà cùng Từ Diễn đều đếm trên đầu ngón tay.
Sau này tuy không tính là hoàn hảo tốt đẹp, nhưng cũng không khó nhịn như lúc đầu, bà cho rằng đây là chuyện bình thường giữa phu thê nên mới không kể khổ với ma ma.
Nhìn thái độ của Nhị phu nhân, Tam phu nhân, có phải đúng như lời của A Ngư nói, chỉ có lần đầu tiên mới chịu khổ?
Vì sao hết lần này tới lần khác bà đều là người sai vậy?
Rốt cuộc là có vấn đề chỗ nào?
Dung Hoa trưởng công chúa còn chưa suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên Thu ma ma nức nở ra tiếng, quỳ khóc lóc trên mặt đất: "Lúc trước lão nô đã khuyên người chọn thật kỹ, người lại cứ muốn gả cho hắn, đây là loại người gì chứ, hai mươi mấy năm, dù là băng cũng nên bị làm cho nóng, vậy mà hắn lại nhẫn tâm khi dễ người như vậy..."
Thu ma ma vô cùng khó chịu, đường đường là Trưởng công chúa được nuông chiều từ bé, thân phận tôn quý, nhan sắc khuynh thành, gả cho ai cũng sẽ không bị chịu uất ức như vậy?
Chỉ có tên Từ Diễn, mặt mày hiền hậu nhưng lòng dạ độc ác, đồ súc sinh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.