Chương 97:
Tiếu Giai Nhân
05/05/2023
Vào đầu mùa đông tháng 10, không cần xã giao, nữ tử hậu viện cũng không có gì để tiêu khiển nên đều ngủ sớm, sau khi A Ngư ăn xong, đọc sách một chút thì đã ngủ.
Trong viện đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, trong đêm tối âm thanh vô cùng rõ ràng.
A Ngư nhíu mày, mãi cho đến khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng lập tức ngồi dậy.
"Phu nhân, Quốc Công gia đã xảy ra chuyện!"
Người vào truyền lời chính là Bảo Thiền, nàng chạy tới bên giường, thở gấp nói: "Vừa nãy Ngô Tùy tới gõ cửa, nói là Quốc Công gia đã được người nâng trở về, bỏng nặng, cả người đều đen thui!"
Từ Diễn? Bỏng?
A Ngư hốt hoảng trong khoảnh khắc, là nàng đang nằm mơ sao, hay là chuyện này thật sự xảy ra?
"Phu nhân, người qua xem thử đi?" Thấy chủ tử ngây ngốc, Bảo Thiền làm đúng trách nhiệm mà nhắc nhở.
A Ngư kịp thời phản ứng, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy lạnh vì mặc trung y, vội nói: "Mau đi lấy xiêm y."
Gấp gáp một hồi, sau một khắc, A Ngư, Bảo Thiền và Ngô Tùy đã cùng nhau lên đường đến chính viện.
Nửa đường gặp phải cả nhà nhị phòng ở Đông viện.
Vẻ mặt Nhị gia nghiêm trọng, vẻ mặt Nhị phu nhân khó phân biệt, đi đến bên cạnh A Ngư có ý hỏi thăm tin tức từ trong miệng nàng, nhưng A Ngư cảm giác được Nhị phu nhân đang vui sướng khi người gặp họa.
Thật ra Nhị phu nhân cùng Từ Diễn có thể có thù hận gì chứ? Chẳng qua bà chính là người thích thú, vui sướng khi người khác gặp họa, ngoại trừ người trong nhà bà, người nào xui xẻo đều có thể trở thành đề tài trong miệng bà.
Phần lớn thời điểm A Ngư đều phản cảm với Nhị phu nhân vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ riêng lần này, A Ngư không có tư cách phản cảm.
Bởi vì nội tâm nàng cũng đang nhảy nhót.
Nàng đang lo không có biện pháp trả thù Từ Diễn, nhưng Từ Diễn lại tự mình xảy ra chuyện, cả người bị cháy đen, vậy chắc bị tổn thương rất nghiêm trọng nhỉ?
Trong khoảnh khắc như vậy, A Ngư hy vọng Từ Diễn không trị khỏi mà chết đi!
Một nam nhân cả hai kiếp đều mơ ước nàng, một nam nhân cả hai kiếp đều ra tay với nha hoàn bên cạnh nàng, A Ngư không thể xem hắn là ca ca ruột của Từ Tiềm mà kính trọng được. Nghĩ đến Từ Diễn sống lâu một ngày thì nàng lo lắng nhiều một ngày, A Ngư thà rằng làm một nữ nhân tâm địa ác động, cầu xin Bồ Tát phù hộ lần này Từ Diễn gặp đại nạn sẽ chết luôn.
Bước chân của đoàn người vội vàng, lúc đi tới chính viện, Từ lão thái quân đã đến nơi.
Thị vệ Từ Diễn lúc về đã tìm một danh y trong Kinh Thành tới, thái y trong cung bây giờ vẫn còn đang trên đường đi thỉnh.
Thầy lang am hiểu điều trị vết bỏng nặng, ra lệnh ngoại trừ nha hoàn đưa nước, bất kỳ ai cũng không được bước vào nội thất, để phòng ngừa mang hơi bệnh và tro bụi vào phòng.
Sau khi A Ngư đi theo Nhị phu nhân vào viện Từ Diễn, ngẩng đầu gặp Từ lão thái quân tiều tụy mà ngồi ở ghế chủ tọa. Đầu tóc bạc trắng của lão nhân gia vẫn chưa cài lược, đủ thấy lúc tới đã có bao nhiêu gấp gáp.
Nhìn Từ lão thái quân như vậy, trong lòng A Ngư rất khó chịu.
Nàng hận không thể để Từ Diễn lập tức chết đi, nhưng Từ Diễn chết, Từ lão thái quân phải là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, A Ngư bây giờ đã là mẫu thân, biết Từ lão thái quân có bao nhiêu đau khổ.
"Mẫu thân." A Ngư quỳ bên cạnh Từ lão thái quân, khó chịu mà khóc.
Nàng không phải là nhi tức phụ tốt, một mặt trông ngóng trưởng tử của bà bà tốt nhất bệnh chết, một mặt lại giả mù sa mưa mà khổ sở thay bà bà.
A Ngư không muốn nói việc này cho Từ Tiềm, là vì không muốn Từ Tiềm cũng phải nhận loại khổ sở khó xử như thế này, không cách nào nhẫn tâm trả thù ca ca ruột, cũng không cách nào chấp nhận việc ca ca ruột phản bội tình thân.
Nhị phu nhân thấy A Ngư khóc, bà cũng quỳ xuống một bên khác của Từ lão thái quân, cúi đầu lau chùi khóe mắt không hề có nước mắt.
Từ lão thái quân nhìn hai nhi tức phụ, không nói gì cả.
Có thể nói gì đây, nhi tử ruột nửa chết nửa sống, Từ lão thái quân không còn sức lực mà dỗ đành bất cứ kẻ nào, nhi tức phụ thật tình hay giả vờ hiếu thuận với bà cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Không lâu sau, hai phòng ở Tây viện cũng chạy tới.
Trừ bọn nhỏ tuổi còn bé, tất cả nhóm người chủ tử của phủ Trấn Quốc Công đều đến hết rồi.
Dung Hoa trưởng công chúa cùng thái y trong cung đến cuối cùng.
Thái y hành lễ cùng Từ lão thái quân xong lập tức đi vào nội thất.
Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Hoa trưởng công chúa cả người đều một màu sắc đơn thuần, không hề trang điểm, đôi mắt phiếm hồng, vẻ mặt Thế tử Từ Thận và Lục công tử Từ Khác vô cùng phức tạp.
Dung Hoa trưởng công chúa vừa đi về phía Từ lão thái quân, vừa dùng khăn xoa xoa ánh mắt: "Mẫu thân, Quốc Công gia vẫn đang tốt, làm sao có thể bị tai bay vạ gió như vậy?"
Từ lão thái quân nhìn nhi tức phụ hư tình giả ý, trong đôi mắt tang thương đột nhiên nổi lên một vẻ sắc bén.
Dung Hoa trưởng công chúa đứng mũi chịu sào, hốt hoảng dừng bước lại.
Trong nháy mắt đó, Dung Hoa trưởng công chúa hối hận rồi.
Đánh lén Từ Diễn thành công, bà quá đắc ý vênh váo, nhất thời đã quên mất bà bà này của nàng cũng xuất thân là công chúa hoàng gia, dù không tìm được chứng cứ nàng hành hung, cũng có thể có can đảm sử dụng hình phạt riêng với bà, mà cho dù Từ lão thái quân muốn giết bà, hoàng huynh cũng không có cách nào trừng phạt cô cô ruột, người mà năm đó đã dựa vào thực lực của bản thân phụ tá hoàng huynh ngồi lên long ỷ.
Đứng tại chỗ, Dung Hoa trưởng công chúa tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
"Ngươi còn biết đường trở về à?" Ánh mắt đảo qua hai tôn tử hiểu chuyện là Từ Thận và Từ Khác, Từ lão thái quân thở dài ở trong lòng, sau đó vì tức giận của mình mà tìm một lý do thích hợp.
Dung Hoa trưởng công chúa nghe vậy, toàn thân cũng thả lỏng.
Thì ra Lão thái quân tức giận vì chuyện này, bà còn tưởng rằng Lão thái quân nhanh như vậy mà đã nghi ngờ bà rồi.
"Nhi tức biết sai rồi."
Dung Hoa trưởng công chúa không chút do dự quỳ xuống.
Từ lão thái quân quay đầu, giọng nói lạnh lùng: "Đi về phòng, tự mình quỳ xuống."
Dung Hoa trưởng công chúa cắn môi, nếu không phải vội vàng muốn biết Từ Diễn sống hay chết, bà mới không trở về chịu sự tức giận này.
Quét mắt nhìn đôi nhi tử, Dung Hoa trưởng công chúa xụ mặt rời khỏi.
Từ lão thái quân rất không chừa mặt mũi cho Dung Hoa trưởng công chúa, bà cùng mọi người ở sảnh đường canh giữ một đêm, Dung Hoa trưởng công chúa đã quỳ ở hậu viện tròn một đêm. Dung Hoa trưởng công chúa đương nhiên không nguyện ý để bản thân mình chịu uất ức, quỳ không bao lâu bà đã muốn lười biếng, nhưng Từ lão thái quân đã sớm dự đoán, phái Phương ma ma qua nói một câu bên tai Dung Hoa trưởng công chúa: "Lão thái quân nói, hoặc là người tự quỳ phế đi một đôi chân, hoặc là Lão thái quân gọi người cắt chân người."
Dung Hoa trưởng công chúa không phục: "Lúc trước ta rời khỏi phủ là vì Quốc Công gia phụ ta, mẫu thân dựa vào cái gì mà..."
Phương ma ma thở dài, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Dung Hoa trưởng công chúa nói: "Người làm gì, bản thân người rõ nhất."
Thanh danh Từ gia ở Kinh Thành luôn rất tốt, chưa từng đắc tội người nào, nếu Quốc Công gia đắc tội với đại thần triều đình, nhóm quan viên này có hận Quốc Công gia cũng sẽ không nghĩ tới loại biện pháp hại người nham hiểm như vậy, hắt nước lẩu, hắt dầu hỏa, hai biện pháp này đều na ná như nhau, cuối cùng Dung Hoa trưởng công chúa uống thuốc gì mới cho rằng người khác sẽ không nhìn ra là bà ra tay?
Bây giờ Từ lão thái quân chỉ muốn chân của Dung Hoa trưởng công chúa, nếu Quốc Công gia xảy ra chuyện gì không hay...
Phương ma ma hận không thể đánh Dung Hoa trưởng công chúa hai bạt tai.
Bà không xen vào ân oán giữa Dung Hoa trưởng công chúa và Quốc Công gia, đời này Phương ma ma chỉ trung thành với một mình Lão thái quân, Quốc Công gia đã chết, tương đương với việc khoét một lỗ trong tim của Từ lão thái quân, Phương ma ma đứng một bên nhìn cũng cảm thấy đau lòng thay chủ tử.
"Hai người các ngươi, trông chừng phu nhân cho tốt." Trước khi trở về làm bạn với Từ lão thái quân, Phương ma ma lớn tiếng phân phó hai bà tử.
Lần này Dung Hoa trưởng công chúa không quỳ cũng phải quỳ rồi.
Khiến cho Dung Hoa trưởng công chúa hết tức giận chính là khi trời sáng, tiền viện đột nhiên truyền đến một loạt tiếng khóc của nữ nhân.
Dung Hoa trưởng công chúa chật vật quỳ trên mặt đất nở nụ cười.
Chết là tốt, chết là tốt, dùng một đôi chân đổi cái chết của Từ Diễn, đáng giá.
Trước khi hôn mê, Dung Hoa trưởng công chúa hả giận mà nghĩ.
----
Một đêm qua đi, lúc chính tai nghe thái y, thầy lang khuyên nàng nén bi thương, Từ lão thái quân ngược lại còn bình tĩnh hơn lúc đang chờ đợi.
Bà đã từng ra chiến trường.
Công thành chiến thường dùng hỏa công, người thủ thành đứng ở xa bắn hoả tiễn, đứng gần thì sẽ ném thùng dầu hỏa xuống, phàm là người bị bỏng, chín phần là chết chỉ có một phần cơ hội sống.
Có lẽ, từ lúc nhìn thấy toàn thân nhi tử cháy đen, Từ lão thái quân đã chuẩn bị làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Chết thì chết, Từ lão thái quân đã sống đến từng tuổi này, đã tiễn quá nhiều người ra đi, phụ hoàng mẫu hậu hai tay buông xuôi, nhóm Vương gia đường huynh, đường đệ và nhóm chất tử tạo phản thất bại bị xử tử, còn đã tiễn lão gia tử nhà mình nữa. Bây giờ đến phiên nhi tử ruột, bà cũng không còn nhiều nước mắt để rơi.
Từ lão thái quân chỉ muốn biết một đáp án.
Người Từ gia, dù có chết cũng phải chết một cách rõ ràng, không thể làm quỷ hồ đồ.
Từ lão thái quân kêu tâm phúc của trưởng tử đến, thẩm vấn từng bước từng bước một.
Từ lão thái quân hận Dung Hoa trưởng công chúa, nhưng bà cũng biết, nếu không phải nhi tử trêu chọc Dung Hoa trưởng công chúa, Dung Hoa trưởng công chúa đang thoải mái vui sướng cùng nhóm trai lơ, không cần thiết phải bày ra sát chiêu này.
Từ Diễn đã chết, tâm phúc làm việc cho hắn không cần lo lắng đắc tội Quốc Công gia, cũng không dám nói dối trước mặt Lão thái quân, lập tức khai báo đầu đuôi ngọn nguồn mọi việc.
Tâm phúc cũng không biết Từ lão thái quân đã chắc chắn Dung Hoa trưởng công chúa hành hung người, vì giúp Lão thái quân điều tra tất cả những người có khả năng là hung thủ, tâm phúc vẫn khai báo toàn bộ những chuyện nằm trong dự đoán của Lão thái quân.
"Lão thái quân, Quốc Công gia từng sai người bắt cóc đại nha hoàn Bảo Điệp bên cạnh Ngũ phu nhân."
Từ lão thái quân đang rũ mí mắt xuống đột nhiên ngước lên: "Ngươi nói gì?"
Tâm phúc dập đầu, tường tận mà giải thích: "Ngày ấy Bảo Điệp về nhà thăm người thân, Quốc Công gia lệnh ta sắp xếp hai người bắt cóc Bảo Điệp, Quốc Công gia còn lệnh bọn họ hủy đi trong sạch của Bảo Điệp trên đường đi rồi mới mang Bảo Điệp tới thôn trang giao cho Quốc Công gia."
Từ lão thái quân cắn răng: "Ngươi có biết vì sao hắn phải làm vậy không?"
Tâm phúc do dự một chút.
Từ lão thái quân cầm ấm trà đập xuống đất: "Nói!"
Bả vai tâm phúc run rẩy, chợt nói: "Cụ thể thì nô tài không biết, nhưng mà, từ khi Trưởng công chúa chuyển đi, Quốc Công gia kêu nô tài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngũ phu nhân, Quốc Công gia nói, nếu như Ngũ phu nhân ra cửa, nhất định phải báo ông biết."
Từ lão thái quân nhắm hai mắt lại.
Một mặt phái người nhìn chằm chằm đệ muội của mình, mặt khác lại phái người hủy trong sạch của đại nha hoàn bên cạnh đệ muội, hủy đi trong sạch rồi lại đưa tới bên cạnh ông, rõ ràng là muốn uy hiếp Bảo Điệp làm gì đó.
Một đại nha hoàn bên cạnh có thể làm được gì?
Từ lão thái quân nghe nói rất nhiều chuyện xấu xa ở hậu viện và lòng dạ đê tiện của nhi tử...
Từ lão thái quân đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa đấm lên chân của mình.
Đều nói già rồi sẽ hay hồ đồ, vậy rốt cuộc là bà lão này hồ đồ, mới luôn cảm thấy phương pháp dạy nhi tử, chất tử, tôn tử của mình, đứa nào cũng đều có tiền đồ, hay là do trưởng tử lớn tuổi đột nhiên hồ đồ, mới có thể xuống tay với đệ muội ruột của mình đây? Lão Ngũ còn đang đánh giặc ở biên cương, ông thân là ca ca vậy mà ở nhà suy nghĩ cách làm sao để....
Từ lão thái quân từ từ ngưng cười.
Ánh mắt rơi vào nam nhân đang quỳ ở đó, Từ lão thái quân mệt mỏi nói: "Giữ miệng của mình cho tốt, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi."
Người nọ bẻ một ngón tay của mình ngay tại chỗ, thề tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai.
Từ lão thái quân thả hắn đi.
Trong phòng chỉ còn một mình bà, Từ lão thái quân chống quải trượng đi đến trước cửa sổ.
Bên ngoài trời tối đen như mực, bầu trời đầy sao cũng không đủ chiếu sáng trần gian.
Khóe mắt chảy xuống gì đó, Từ lão thái quân sờ sờ, cười khổ.
Có lẽ bà nên cảm kích Dung Hoa trưởng công chúa nhỉ?
Nếu không có nàng ta, có thể gia đình này sẽ bị hủy trong tay trưởng tử rồi.
So với huynh đệ thủ túc tương tàn, Từ lão thái quân càng tự nguyện chấp nhận chuyện trả thù ân oán giữa đôi phu thê.
Trong viện đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, trong đêm tối âm thanh vô cùng rõ ràng.
A Ngư nhíu mày, mãi cho đến khi tiếng bước chân càng ngày càng gần, nàng lập tức ngồi dậy.
"Phu nhân, Quốc Công gia đã xảy ra chuyện!"
Người vào truyền lời chính là Bảo Thiền, nàng chạy tới bên giường, thở gấp nói: "Vừa nãy Ngô Tùy tới gõ cửa, nói là Quốc Công gia đã được người nâng trở về, bỏng nặng, cả người đều đen thui!"
Từ Diễn? Bỏng?
A Ngư hốt hoảng trong khoảnh khắc, là nàng đang nằm mơ sao, hay là chuyện này thật sự xảy ra?
"Phu nhân, người qua xem thử đi?" Thấy chủ tử ngây ngốc, Bảo Thiền làm đúng trách nhiệm mà nhắc nhở.
A Ngư kịp thời phản ứng, rốt cuộc nàng cũng cảm thấy lạnh vì mặc trung y, vội nói: "Mau đi lấy xiêm y."
Gấp gáp một hồi, sau một khắc, A Ngư, Bảo Thiền và Ngô Tùy đã cùng nhau lên đường đến chính viện.
Nửa đường gặp phải cả nhà nhị phòng ở Đông viện.
Vẻ mặt Nhị gia nghiêm trọng, vẻ mặt Nhị phu nhân khó phân biệt, đi đến bên cạnh A Ngư có ý hỏi thăm tin tức từ trong miệng nàng, nhưng A Ngư cảm giác được Nhị phu nhân đang vui sướng khi người gặp họa.
Thật ra Nhị phu nhân cùng Từ Diễn có thể có thù hận gì chứ? Chẳng qua bà chính là người thích thú, vui sướng khi người khác gặp họa, ngoại trừ người trong nhà bà, người nào xui xẻo đều có thể trở thành đề tài trong miệng bà.
Phần lớn thời điểm A Ngư đều phản cảm với Nhị phu nhân vui sướng khi người khác gặp họa, chỉ riêng lần này, A Ngư không có tư cách phản cảm.
Bởi vì nội tâm nàng cũng đang nhảy nhót.
Nàng đang lo không có biện pháp trả thù Từ Diễn, nhưng Từ Diễn lại tự mình xảy ra chuyện, cả người bị cháy đen, vậy chắc bị tổn thương rất nghiêm trọng nhỉ?
Trong khoảnh khắc như vậy, A Ngư hy vọng Từ Diễn không trị khỏi mà chết đi!
Một nam nhân cả hai kiếp đều mơ ước nàng, một nam nhân cả hai kiếp đều ra tay với nha hoàn bên cạnh nàng, A Ngư không thể xem hắn là ca ca ruột của Từ Tiềm mà kính trọng được. Nghĩ đến Từ Diễn sống lâu một ngày thì nàng lo lắng nhiều một ngày, A Ngư thà rằng làm một nữ nhân tâm địa ác động, cầu xin Bồ Tát phù hộ lần này Từ Diễn gặp đại nạn sẽ chết luôn.
Bước chân của đoàn người vội vàng, lúc đi tới chính viện, Từ lão thái quân đã đến nơi.
Thị vệ Từ Diễn lúc về đã tìm một danh y trong Kinh Thành tới, thái y trong cung bây giờ vẫn còn đang trên đường đi thỉnh.
Thầy lang am hiểu điều trị vết bỏng nặng, ra lệnh ngoại trừ nha hoàn đưa nước, bất kỳ ai cũng không được bước vào nội thất, để phòng ngừa mang hơi bệnh và tro bụi vào phòng.
Sau khi A Ngư đi theo Nhị phu nhân vào viện Từ Diễn, ngẩng đầu gặp Từ lão thái quân tiều tụy mà ngồi ở ghế chủ tọa. Đầu tóc bạc trắng của lão nhân gia vẫn chưa cài lược, đủ thấy lúc tới đã có bao nhiêu gấp gáp.
Nhìn Từ lão thái quân như vậy, trong lòng A Ngư rất khó chịu.
Nàng hận không thể để Từ Diễn lập tức chết đi, nhưng Từ Diễn chết, Từ lão thái quân phải là người đầu bạc tiễn người đầu xanh, A Ngư bây giờ đã là mẫu thân, biết Từ lão thái quân có bao nhiêu đau khổ.
"Mẫu thân." A Ngư quỳ bên cạnh Từ lão thái quân, khó chịu mà khóc.
Nàng không phải là nhi tức phụ tốt, một mặt trông ngóng trưởng tử của bà bà tốt nhất bệnh chết, một mặt lại giả mù sa mưa mà khổ sở thay bà bà.
A Ngư không muốn nói việc này cho Từ Tiềm, là vì không muốn Từ Tiềm cũng phải nhận loại khổ sở khó xử như thế này, không cách nào nhẫn tâm trả thù ca ca ruột, cũng không cách nào chấp nhận việc ca ca ruột phản bội tình thân.
Nhị phu nhân thấy A Ngư khóc, bà cũng quỳ xuống một bên khác của Từ lão thái quân, cúi đầu lau chùi khóe mắt không hề có nước mắt.
Từ lão thái quân nhìn hai nhi tức phụ, không nói gì cả.
Có thể nói gì đây, nhi tử ruột nửa chết nửa sống, Từ lão thái quân không còn sức lực mà dỗ đành bất cứ kẻ nào, nhi tức phụ thật tình hay giả vờ hiếu thuận với bà cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Không lâu sau, hai phòng ở Tây viện cũng chạy tới.
Trừ bọn nhỏ tuổi còn bé, tất cả nhóm người chủ tử của phủ Trấn Quốc Công đều đến hết rồi.
Dung Hoa trưởng công chúa cùng thái y trong cung đến cuối cùng.
Thái y hành lễ cùng Từ lão thái quân xong lập tức đi vào nội thất.
Tất cả mọi người nhìn về phía Dung Hoa trưởng công chúa cả người đều một màu sắc đơn thuần, không hề trang điểm, đôi mắt phiếm hồng, vẻ mặt Thế tử Từ Thận và Lục công tử Từ Khác vô cùng phức tạp.
Dung Hoa trưởng công chúa vừa đi về phía Từ lão thái quân, vừa dùng khăn xoa xoa ánh mắt: "Mẫu thân, Quốc Công gia vẫn đang tốt, làm sao có thể bị tai bay vạ gió như vậy?"
Từ lão thái quân nhìn nhi tức phụ hư tình giả ý, trong đôi mắt tang thương đột nhiên nổi lên một vẻ sắc bén.
Dung Hoa trưởng công chúa đứng mũi chịu sào, hốt hoảng dừng bước lại.
Trong nháy mắt đó, Dung Hoa trưởng công chúa hối hận rồi.
Đánh lén Từ Diễn thành công, bà quá đắc ý vênh váo, nhất thời đã quên mất bà bà này của nàng cũng xuất thân là công chúa hoàng gia, dù không tìm được chứng cứ nàng hành hung, cũng có thể có can đảm sử dụng hình phạt riêng với bà, mà cho dù Từ lão thái quân muốn giết bà, hoàng huynh cũng không có cách nào trừng phạt cô cô ruột, người mà năm đó đã dựa vào thực lực của bản thân phụ tá hoàng huynh ngồi lên long ỷ.
Đứng tại chỗ, Dung Hoa trưởng công chúa tiến cũng không được, mà lùi cũng không xong.
"Ngươi còn biết đường trở về à?" Ánh mắt đảo qua hai tôn tử hiểu chuyện là Từ Thận và Từ Khác, Từ lão thái quân thở dài ở trong lòng, sau đó vì tức giận của mình mà tìm một lý do thích hợp.
Dung Hoa trưởng công chúa nghe vậy, toàn thân cũng thả lỏng.
Thì ra Lão thái quân tức giận vì chuyện này, bà còn tưởng rằng Lão thái quân nhanh như vậy mà đã nghi ngờ bà rồi.
"Nhi tức biết sai rồi."
Dung Hoa trưởng công chúa không chút do dự quỳ xuống.
Từ lão thái quân quay đầu, giọng nói lạnh lùng: "Đi về phòng, tự mình quỳ xuống."
Dung Hoa trưởng công chúa cắn môi, nếu không phải vội vàng muốn biết Từ Diễn sống hay chết, bà mới không trở về chịu sự tức giận này.
Quét mắt nhìn đôi nhi tử, Dung Hoa trưởng công chúa xụ mặt rời khỏi.
Từ lão thái quân rất không chừa mặt mũi cho Dung Hoa trưởng công chúa, bà cùng mọi người ở sảnh đường canh giữ một đêm, Dung Hoa trưởng công chúa đã quỳ ở hậu viện tròn một đêm. Dung Hoa trưởng công chúa đương nhiên không nguyện ý để bản thân mình chịu uất ức, quỳ không bao lâu bà đã muốn lười biếng, nhưng Từ lão thái quân đã sớm dự đoán, phái Phương ma ma qua nói một câu bên tai Dung Hoa trưởng công chúa: "Lão thái quân nói, hoặc là người tự quỳ phế đi một đôi chân, hoặc là Lão thái quân gọi người cắt chân người."
Dung Hoa trưởng công chúa không phục: "Lúc trước ta rời khỏi phủ là vì Quốc Công gia phụ ta, mẫu thân dựa vào cái gì mà..."
Phương ma ma thở dài, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Dung Hoa trưởng công chúa nói: "Người làm gì, bản thân người rõ nhất."
Thanh danh Từ gia ở Kinh Thành luôn rất tốt, chưa từng đắc tội người nào, nếu Quốc Công gia đắc tội với đại thần triều đình, nhóm quan viên này có hận Quốc Công gia cũng sẽ không nghĩ tới loại biện pháp hại người nham hiểm như vậy, hắt nước lẩu, hắt dầu hỏa, hai biện pháp này đều na ná như nhau, cuối cùng Dung Hoa trưởng công chúa uống thuốc gì mới cho rằng người khác sẽ không nhìn ra là bà ra tay?
Bây giờ Từ lão thái quân chỉ muốn chân của Dung Hoa trưởng công chúa, nếu Quốc Công gia xảy ra chuyện gì không hay...
Phương ma ma hận không thể đánh Dung Hoa trưởng công chúa hai bạt tai.
Bà không xen vào ân oán giữa Dung Hoa trưởng công chúa và Quốc Công gia, đời này Phương ma ma chỉ trung thành với một mình Lão thái quân, Quốc Công gia đã chết, tương đương với việc khoét một lỗ trong tim của Từ lão thái quân, Phương ma ma đứng một bên nhìn cũng cảm thấy đau lòng thay chủ tử.
"Hai người các ngươi, trông chừng phu nhân cho tốt." Trước khi trở về làm bạn với Từ lão thái quân, Phương ma ma lớn tiếng phân phó hai bà tử.
Lần này Dung Hoa trưởng công chúa không quỳ cũng phải quỳ rồi.
Khiến cho Dung Hoa trưởng công chúa hết tức giận chính là khi trời sáng, tiền viện đột nhiên truyền đến một loạt tiếng khóc của nữ nhân.
Dung Hoa trưởng công chúa chật vật quỳ trên mặt đất nở nụ cười.
Chết là tốt, chết là tốt, dùng một đôi chân đổi cái chết của Từ Diễn, đáng giá.
Trước khi hôn mê, Dung Hoa trưởng công chúa hả giận mà nghĩ.
----
Một đêm qua đi, lúc chính tai nghe thái y, thầy lang khuyên nàng nén bi thương, Từ lão thái quân ngược lại còn bình tĩnh hơn lúc đang chờ đợi.
Bà đã từng ra chiến trường.
Công thành chiến thường dùng hỏa công, người thủ thành đứng ở xa bắn hoả tiễn, đứng gần thì sẽ ném thùng dầu hỏa xuống, phàm là người bị bỏng, chín phần là chết chỉ có một phần cơ hội sống.
Có lẽ, từ lúc nhìn thấy toàn thân nhi tử cháy đen, Từ lão thái quân đã chuẩn bị làm người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Chết thì chết, Từ lão thái quân đã sống đến từng tuổi này, đã tiễn quá nhiều người ra đi, phụ hoàng mẫu hậu hai tay buông xuôi, nhóm Vương gia đường huynh, đường đệ và nhóm chất tử tạo phản thất bại bị xử tử, còn đã tiễn lão gia tử nhà mình nữa. Bây giờ đến phiên nhi tử ruột, bà cũng không còn nhiều nước mắt để rơi.
Từ lão thái quân chỉ muốn biết một đáp án.
Người Từ gia, dù có chết cũng phải chết một cách rõ ràng, không thể làm quỷ hồ đồ.
Từ lão thái quân kêu tâm phúc của trưởng tử đến, thẩm vấn từng bước từng bước một.
Từ lão thái quân hận Dung Hoa trưởng công chúa, nhưng bà cũng biết, nếu không phải nhi tử trêu chọc Dung Hoa trưởng công chúa, Dung Hoa trưởng công chúa đang thoải mái vui sướng cùng nhóm trai lơ, không cần thiết phải bày ra sát chiêu này.
Từ Diễn đã chết, tâm phúc làm việc cho hắn không cần lo lắng đắc tội Quốc Công gia, cũng không dám nói dối trước mặt Lão thái quân, lập tức khai báo đầu đuôi ngọn nguồn mọi việc.
Tâm phúc cũng không biết Từ lão thái quân đã chắc chắn Dung Hoa trưởng công chúa hành hung người, vì giúp Lão thái quân điều tra tất cả những người có khả năng là hung thủ, tâm phúc vẫn khai báo toàn bộ những chuyện nằm trong dự đoán của Lão thái quân.
"Lão thái quân, Quốc Công gia từng sai người bắt cóc đại nha hoàn Bảo Điệp bên cạnh Ngũ phu nhân."
Từ lão thái quân đang rũ mí mắt xuống đột nhiên ngước lên: "Ngươi nói gì?"
Tâm phúc dập đầu, tường tận mà giải thích: "Ngày ấy Bảo Điệp về nhà thăm người thân, Quốc Công gia lệnh ta sắp xếp hai người bắt cóc Bảo Điệp, Quốc Công gia còn lệnh bọn họ hủy đi trong sạch của Bảo Điệp trên đường đi rồi mới mang Bảo Điệp tới thôn trang giao cho Quốc Công gia."
Từ lão thái quân cắn răng: "Ngươi có biết vì sao hắn phải làm vậy không?"
Tâm phúc do dự một chút.
Từ lão thái quân cầm ấm trà đập xuống đất: "Nói!"
Bả vai tâm phúc run rẩy, chợt nói: "Cụ thể thì nô tài không biết, nhưng mà, từ khi Trưởng công chúa chuyển đi, Quốc Công gia kêu nô tài nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Ngũ phu nhân, Quốc Công gia nói, nếu như Ngũ phu nhân ra cửa, nhất định phải báo ông biết."
Từ lão thái quân nhắm hai mắt lại.
Một mặt phái người nhìn chằm chằm đệ muội của mình, mặt khác lại phái người hủy trong sạch của đại nha hoàn bên cạnh đệ muội, hủy đi trong sạch rồi lại đưa tới bên cạnh ông, rõ ràng là muốn uy hiếp Bảo Điệp làm gì đó.
Một đại nha hoàn bên cạnh có thể làm được gì?
Từ lão thái quân nghe nói rất nhiều chuyện xấu xa ở hậu viện và lòng dạ đê tiện của nhi tử...
Từ lão thái quân đột nhiên nở nụ cười, vừa cười vừa đấm lên chân của mình.
Đều nói già rồi sẽ hay hồ đồ, vậy rốt cuộc là bà lão này hồ đồ, mới luôn cảm thấy phương pháp dạy nhi tử, chất tử, tôn tử của mình, đứa nào cũng đều có tiền đồ, hay là do trưởng tử lớn tuổi đột nhiên hồ đồ, mới có thể xuống tay với đệ muội ruột của mình đây? Lão Ngũ còn đang đánh giặc ở biên cương, ông thân là ca ca vậy mà ở nhà suy nghĩ cách làm sao để....
Từ lão thái quân từ từ ngưng cười.
Ánh mắt rơi vào nam nhân đang quỳ ở đó, Từ lão thái quân mệt mỏi nói: "Giữ miệng của mình cho tốt, nếu không ta sẽ lấy mạng ngươi."
Người nọ bẻ một ngón tay của mình ngay tại chỗ, thề tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ ai.
Từ lão thái quân thả hắn đi.
Trong phòng chỉ còn một mình bà, Từ lão thái quân chống quải trượng đi đến trước cửa sổ.
Bên ngoài trời tối đen như mực, bầu trời đầy sao cũng không đủ chiếu sáng trần gian.
Khóe mắt chảy xuống gì đó, Từ lão thái quân sờ sờ, cười khổ.
Có lẽ bà nên cảm kích Dung Hoa trưởng công chúa nhỉ?
Nếu không có nàng ta, có thể gia đình này sẽ bị hủy trong tay trưởng tử rồi.
So với huynh đệ thủ túc tương tàn, Từ lão thái quân càng tự nguyện chấp nhận chuyện trả thù ân oán giữa đôi phu thê.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.