Chương 122: Phiên ngoại Tào Luyện và Quý Minh Phượng 8
Tiếu Giai Nhân
05/05/2023
Tào Luyện luôn đề phòng Quý Minh Phượng chạy trốn cho nên hắn sắp đặt hai người Trần Lưu và Ngô Đồng thủ bên người nàng.
Mới chỉ hai ba năm, dù Quý Minh Phượng có tư chất trời cho cũng không thể đánh lại Trần Lưu và Ngô Đồng, hai người bọn họ đều dốc sức luyện võ tới tận bảy tám năm, sau này làm nhiệm vụ vài lần, dù là võ nghệ hay năng lực ứng biến, hoặc là độ tỉ mỉ trong suy nghĩ đều không thể thua Quý Minh Phượng.
Nhưng Tào Luyện phát hiện ra một chuyện.
Bởi vì hắn đặc biệt xem trọng Quý Minh Phượng, ở chung ba năm, Trần Lưu và Ngô Đồng đã hạ thấp sự đề phòng với Quý Minh Phượng.
Quý Minh Phượng lập kế hoạch chạy trốn này cũng đã lâu rồi.
Trước kia dường như Tào Luyện bỏ qua những nữ nhân khác vì nàng, Quý Minh Phượng còn có thể dùng tình cảm của hắn để lừa dối bản thân, cho nên rất lâu không rời khỏi. Sau này, Tào Luyện thân mật với ca cơ dưới mí mắt của nàng, buổi tối đó Quý Minh Phượng phẫn nộ vô cùng, nàng lập tức có kế hoạch muốn chạy trốn.
Nàng không hận Tào Luyện, hắn là anh hùng và vẫn là Thế tử Hầu phủ ham mê nữ sắc, Quý Minh Phượng chỉ trách mình trầm mê trong đó, nàng lầm tưởng rằng mình và Tào Luyện sẽ mãi ở bên nhau, giữa bọn họ sẽ không có người ngoài xen vào.
Sau khi trở về biệt viện, Quý Minh Phượng vừa tiếp tục tập võ cùng Trần Lưu, vừa nghĩ cách chạy trốn.
Dựa vào võ công của nàng hiện tại, sau khi rời khỏi, chỉ cần không xui xẻo bị mấy người cao thủ để mắt, một mình nàng dư sức hành tẩu giang hồ.
Quan trọng là làm cách nào để bắt Trần Lưu và Ngô Đồng phục tùng đây.
Ngược lại Ngô Đồng dễ đối phó hơn vì Ngô Đồng hầu hạ bên cạnh nàng, dựa vào sự tin tưởng của Ngô Đồng đối với nàng, tỷ lệ đánh lén thành công của Quý Minh Phượng rất lớn, khó ở chỗ là bất kể nàng đi đâu, dù xa hay gần đều có Trần Lưu theo dõi nàng chằm chằm.
Ở biệt viện chắc chắn không thể thành công, không ngờ bầu không khí vui mừng của Tết Đoan Ngọ đã khiến Quý Minh Phượng nảy ra một ý tưởng.
Ngày Đoan Ngọ, Quý Minh Phượng đề nghị ra phố đi dạo.
Tào Luyện không giam cầm nàng, Ngô Đồng và Trần Lưu đều đồng ý, một người đi bên cạnh nàng, một người đi theo nàng từ đằng xa.
Từ lần đó trở đi, mỗi tháng Quý Minh Phượng đều ra ngoài hai ba lần.
Có đôi khi đi lên trấn phía trên, có đôi khi sẽ đến thị trấn bên cạnh, thậm chí là đến Kinh Thành. Đến Kinh Thành, Quý Minh Phượng cố ý nhìn xung quanh về phía phủ Bình Dương hầu để cho Ngô Đồng và Trần Lưu hiểu lầm rằng nàng muốn ngẫu nhiên gặp Tào Luyện đã bỏ rơi nàng rất lâu rồi.
Đi tới đi lui nhiều lần, tới tháng chín, Quý Minh Phượng đi đến thị trấn bên cạnh.
Đường phố trấn nhỏ không phồn hoa như Kinh Thành, ít người nên không có cơ hội chạy trốn.
Trần Lưu, Ngô Đồng cũng sẽ không ngờ nàng sẽ trốn.
Đi ngang qua tiệm tơ lụa, Quý Minh Phượng nhìn các thiếu nữ trẻ tuổi đang tỉ mỉ lựa vải ở bên trong, lập tức nảy lòng tham, nàng dẫn Ngô Đồng vào trong chọn chất vải.
Những nơi như thế này, Trần Lưu chỉ đành đứng chờ ở nơi đối diện cửa hàng.
Trong tiệm tơ lụa cũng có thợ may, Quý Minh Phượng muốn đi mặc thử, Ngô Đồng cũng đi theo nàng.
Trong phòng thử đồ dành riêng cho khách hàng nữ, Quý Minh Phượng đánh Ngô Đồng ngất xỉu thành công, sau đó mở cửa sổ trốn ra.
Trần Lưu chờ một lúc, cảm thấy thời gian cũng khá lâu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện có gì đó không đúng, hắn không để ý chưởng quầy ngăn cản mà xông thẳng vào.
Phát hiện cửa sổ bị mở toang, Trần Lưu không có thời gian quan tâm Ngô Đồng đang hôn mê mà lập tức đuổi theo.
Nhưng lúc đó Quý Minh Phượng đang trốn trong tiệm tơ lụa.
Nàng mở cửa sổ vì muốn đánh lừa Trần Lưu, thật ra nàng lén chuồn đến phòng vải của cửa hàng. Đợi Trần Lưu rời khỏi, Quý Minh Phượng vội vàng rời khỏi bằng cửa trước và lẫn vào đám người.
Kinh Thành chí có bốn cửa ở bốn hướng, còn thị trấn ở vùng ngoại ô thì khác, không có cửa thành vây quanh, hướng nào cũng có thể rời khỏi. Dù sao Trần Lưu chỉ có một mình, Quý Minh Phượng mua chút lương khô rồi trốn vào trong hầm của một hộ gia đình, trốn nữa tháng rồi nàng mới xuất hiện. Lúc này người của Tào Luyện đã đến nơi khác tìm nàng thì nàng càng dễ trốn hơn nữa.
Đương nhiên, Quý Minh Phượng cảm thấy Tào Luyện không tìm nàng suốt một năm, có lẽ đã sớm quên nàng, hắn vốn sẽ không phái người tìm nàng.
Bất kể như thế nào, một mặt Quý Minh Phượng liên tục đề phòng, mặt khác nàng không ngừng giả trang, có đôi khi nàng chạy suốt đêm, có đôi khi trốn vào vùng núi hơn nửa tháng, ngay cả nàng cũng không biết bản thân mình muốn đi đầu, tự do tự tại mà phiêu bạt khắp nơi, Tào Luyện làm sao tìm thấy nàng đây?
Tìm mấy tháng đều không thấy người, sắc mặt Tào Luyện càng lúc càng u ám.
Hắn tức giận vô cùng, hắn sợ những đêm dài miên man và trống rỗng, sợ mình không tìm thấy nữ nhân kia, thậm chí sợ không có cơ hội nói nàng biết hắn đã sớm lập kế hoạch cưới nàng làm thê.
Ban ngày, Tào Luyện là Thế tử hầu phủ, hắn sẽ cùng phụ thân âm thầm bàn bạc cách đối phó với âm mưu vu oan hãm hại tiếp theo của Kiến Nguyên Đế. Đêm đến mới đúng là lúc Tào Luyện bị giày vò, hắn nhớ nữ nhân kia, nhớ lúc thân mật ôm nàng và giảng binh thư cho nàng, hắn rất nhớ đôi mắt thẹn quá hóa giận khi bị hắn đánh ngã xuống đất, càng nhớ da diết khoảnh khắc triền miên quấn quýt nhau vào mỗi tối.
Lại qua một năm, tháng tư, người Hồ xâm lấn biên cương, Tào Luyện và phụ thân dẫn đầu đại quân đến Đông Bắc nghênh tiếp quân địch.
Tào Luyện bộc phát toàn bộ tức giận, trút hết trên người binh địch.
Chém giết từ tháng tư đến tháng mười một, trước khi Kiến Nguyên Đế xúi giục Bành Trung động thủ, phụ thân đã đón đầu ông ta, cố ý giả dạng vô ý ngã xuống ngựa, bị thương lúc giao chiến.
Phụ thân ngã ngựa, Tào Luyện dựa theo kế hoạch mà chạy đến ứng cứu, ngay khoảnh khắc hắn vung đao đánh lui quân địch, dường như Tào Luyện thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc thoáng xuất hiện trong đám người đang hỗn chiến. Bóng dáng kia phảng phất muốn đi về phía bọn họ nhưng ngay tại lúc hắn và phụ thân thoát khỏi nguy hiểm thì đã nhanh chóng rút lui.
Ma xui quỷ khiến Tào Luyện nghĩ tới Quý Minh Phượng.
Nàng thích binh thư như thế, Tào Luyện đã sớm nhìn ra nàng muốn làm nữ tướng quân, dựa vào võ công và sự gan dạ sáng suốt của nàng, việc nàng đến chiến trường giết địch cũng không phải lạ!
Nàng chỉ tới giết địch thôi sao? Có phải trong lòng nàng vẫn nhớ đến hắn, cố ý trốn ở xung quanh, nếu thấy hắn gặp nguy hiểm thì dưới tình huống cấp bách nàng dự định nhào ra cứu, bây giờ thấy hắn đã an toàn, nàng lại núp, không chịu gặp hắn?
Tào Luyện không ngủ cả đêm.
Hai năm, hắn đã không gặp nàng hơn hai năm rồi.
Nhưng Tào Luyện không dám mạo muội đến mỗi doanh trại tìm nàng, sợ nàng nghe được tin sẽ rời khỏi.
Chân phụ thân đã "gãy", chiến sự vẫn chưa kết thúc, Tào Luyện tiếp tục dẫn binh giết địch.
Hiện tại, Tào Luyện cố ý lộ ra sơ hở, trên cánh tay đã trúng một đao.
Hắn ôm tay ngã xuống ngựa, cận vệ chung quanh đã được hắn dặn dò nên đều tiếp tục giao chiến với binh địch đối diện, chưa đến cứu hắn.
Mắt thấy mấy tên binh sĩ giơ trường đao xông về phía hắn, Tào Luyện vừa cố gắng đi tới lụm trường thương rớt cách hắn vài bước, vừa lộ ra sơ hở lớn cho mấy tên binh lính kia.
Tào Luyện đang đánh cược, hắn cược xem trong lòng nữ nhân kia có hắn hay không, cược rằng nàng chỉ là một chú sói nhỏ chứ không phải sói mắt trắng, nàng hưởng lợi từ hắn nhiều như vậy sẽ không thể nào thoải mái quên đi sạch sẽ.
Cược thắng, hắn sẽ bắt nàng lại, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nàng.
Nếu thua, hắn xem như nàng là một con sói mắt trắng!
Ngay tại lúc Tào Luyện cầm lấy trường thương, chuẩn bị lật người đánh trả thì một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong đám người xông tới, ngăn chặn những tên lính này giúp hắn.
Tào Luyện nở nụ cười, hắn chụp lấy trường thương rồi tung người lên, dựa vào sau lưng Quý Minh Phượng, hắn vừa giết địch vừa nghiến răng nghiến lợi giải thích với nàng: "Ta vốn không chạm qua hai ca cơ kia, nàng bị ngốc à! Ta tức giận, chỉ diễn trò mà nàng cũng nhìn không ra?"
Thời điểm Quý Minh Phượng lộ diện, nàng biết mình sẽ không thoát khỏi tay Tào Luyện nhưng nàng không ngờ, hai năm không gặp, Tào Luyện không phải híp mắt đánh giá nàng cũng không hỏi nàng tại sao ở đây mà lại nói một câu như thế.
Hai ca cơ kia là một cái gai trong lòng Quý Minh Phượng, dù có rời khỏi Tào Luyện, nàng vẫn không nhổ ra được.
Nếu Tào Luyện nói lời này trễ chút thì Quý Minh Phượng sẽ không tin.
Nhưng thậm chí Tào Luyện còn chưa thấy mặt nàng, hắn trực tiếp dựa vào lưng nàng, cùng nhau đón địch. Hắn tin tưởng mà giao toàn bộ an toàn phía sau lưng cho nàng, cộng với ngữ khí nghiến răng nghiến lợi của hắn, không hiểu sao đã khiến Quý Minh Phượng tin rồi.
Quý Minh Phượng nở nụ cười, nhưng nàng không đáp lại gì cả.
Tào Luyện đánh ngã kẻ địch, áp sát vào lưng nàng lần nữa và nói: "Ta sắp đặt một thân phận mới giúp nàng, sau khi hồi kinh sẽ cưới nàng làm chính thê, nếu tin ta thì đêm nay đến lều vải của ta, còn không tin thì mau biến khỏi đây!"
Nói xong, Tào Luyện lên ngựa một lần nữa, xông thẳng về tiền tuyến.
Một ngày chém giết đã trôi qua, quân lính người Hồ đã tan rã.
Ban đêm, Tào Luyện ngồi một mình trong lều vải, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa lều. Khắp nơi đều đốt đèn dầu, mỗi lần có người bước ngang qua lều vải của hắn, cửa lều sẽ in lên một bóng dáng từ dài biến thành ngắn rồi từ ngắn biến thành dài.
Lại một bóng dáng mới đi tới, đến gần cửa lều vải, rồi lại đi thẳng về phía trước.
Tào Luyện cắn răng.
Bất chợt, bóng dáng vừa bỏ đi vài bước kia lại quay lại, đứng trước cửa lều vải.
Thị vệ chính là thuộc hạ của hắn, họ nhận ra Quý Minh Phượng.
Vậy nên không có thông báo, rèm cửa được vén lên, cả người Quý Minh Phượng ăn mặc hệt như tiểu binh sĩ đang tiến tới.
Tào Luyện ngồi bất động, nhìn chằm chằm nữ nhân ở đối diện.
Hơn hai năm, nàng không béo cũng không gầy, hơi đen một chút, gương mặt bị mưa gió và máu tanh chiến trường làm khô ráp một chút nhưng lại càng thêm anh khí bức người rồi.
"Xem như nàng còn có lương tâm." Tào Luyện oán hận nói.
Quý Minh Phượng không để ý đến những lời này của hắn, ngồi ở một bên, nói với vẻ hiếu kỳ: "Chàng phát hiện ra ta lúc nào? Ngày phụ thân chàng ngã ngựa sao?"
Nàng ẩn núp rất kỹ nhưng do phụ tử bọn họ gặp phải hiểm cảnh, nàng mới nhịn không được.
Tào Luyện hừ hừ, coi như thừa nhận.
Quý Minh Phượng im lặng.
Nàng không biết nên nói gì, phủ nhận tình cảm của bản thân, hắn sẽ không tin, chủ động nói muốn hắn không phải là lời nàng có thể nói ra miệng,
"Qua thay thuốc giúp ta." Tào Luyện đột nhiên cởi áo choàng bên ngoài, lộ ra nửa bả vai.
Ban ngày, hắn vì ép nàng xuất hiện nên đã cố ý trúng một đao.
Trên người Thế tử gia rất trắng càng làm nổi bật miệng vết thương máu thịt lẫn lộn khiến nó càng thêm đáng sợ, lần này Quý Minh Phượng lên chiến trường cũng có bị thương ngoài da một chút nên càng cảm thấy đồng cảm với hắn hơn.
Nàng không hề ưỡn ẹo gì đó, nàng ngồi bên cạnh Tào Luyện và bôi thuốc giúp hắn.
Lúc này, nàng mới giống nữ nhân, động tác rất dịu dàng.
Tào Luyện nhoài người tới ngửi ngửi mái tóc của nàng rồi nói với vẻ chán ghét: "Cả người toàn mùi mồ hôi, làm sao ta có thể nhìn trúng nàng được nhỉ?"
Quý Minh Phượng cười cười, cố ý tăng thêm lực trên tay.
Tào Luyện hít vào một hơi.
Quý Minh Phượng liếc hắn một cái, tiếp tục bôi thuốc.
Đau quá, lửa giận cũng vơi hơn phân nữa, cũng chẳng muốn nhắc tới nợ cũ, Tào Luyện nói thẳng: "Lần này xuất chinh, ta cố ý đề bạt một tướng sĩ cùng họ và cùng quê với nàng. Ta đã nói chuyện với hắn trước rồi, dặn hắn khi nói chuyện với người ngoài thì nói hắn ta có một muội muội giỏi võ từ nhỏ, bởi vì muội muội hắn thích múa đao cầm thương nên bị người ta chán ghét, cũng vì vậy mà đến 22 vẫn chưa gả ra ngoài. Sau khi hồi kinh, luận công ban thưởng xong rồi, hắn sẽ được chuyển đến Kinh Thành, lúc đó nàng thuận tiện dọn vào nhà hắn, đợi ta tìm cơ hội đến nhà cầu hôn."
Ngược lại đó lại là biện pháp tốt, dù sao Quý Minh Phượng hiện tại và Quý Minh Phượng lúc trước đào tẩu Viên gia tựa như hai người khác nhau, cho dù Quý phụ thân có đến đây, cũng không dám nhận nữ nhi này.
Quý Minh Phượng yên lặng, vừa nghe hắn nói vừa buộc băng gạc giúp hắn, nàng vừa rũ mắt xuống vừa hỏi: "Nếu ta không tới, không phải chàng uổng công sắp xếp rồi hả?"
Tào Luyện cười lạnh: "Uổng công thì uổng công, có người ngốc tới nỗi không chịu làm Thế tử phu nhân mà cực khổ lăn lộn ở bên ngoài, ta có phí công thì đã là gì đâu? Nàng không muốn gả cho ta, còn có rất nhiều cô nương cầu ta cưới các nàng ấy."
Quý Minh Phượng lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Vậy chàng đi cưới đi."
Nàng xoay ngoài tính rời khỏi.
Tào Luyện nhào tới tựa như mãnh thú chụp mồi, trực tiếp ôm Quý Minh Phượng từ sau lưng rồi ôm nàng ngã xuống đất.
Quý Minh Phượng mắng hắn: "Vết thương của chàng!"
Tào Luyện nhìn mặt nàng, gương mặt khiến hắn tưởng niệm tới mức phát cuồng, ánh mắt đã đỏ lên: "Con sói mắt trắng như nàng còn biết đau xót cho ta? Hai năm qua, mẹ nó, nàng trốn đi đâu vậy! Nàng có biết ta hối hận tới mức nào không!"
Hối hận vì bản thân mình trong lúc kích động đã diễn trò k1ch thích nàng, hối hận vì mình để ý sĩ diện lại còn vì bận rộn đại sự mà bỏ bê nàng cả năm trời, hối hận vì...mình chỉ sắp đặt hai người canh giữ nàng nên mới cho nàng cơ hội chạy trốn mất dạng.
Dỗ dành xong rồi, hắn không muốn cho Quý Minh Phượng thấy dáng vẻ này của hắn. Tào Luyện xé chiến bào của nàng một cái, chôn mặt vào trong ngực nàng, quyết tâm trừng phạt nàng.
Quý Minh Phượng:...
Thật ra, thứ hắn muốn chính là cái này nhỉ?
Mới chỉ hai ba năm, dù Quý Minh Phượng có tư chất trời cho cũng không thể đánh lại Trần Lưu và Ngô Đồng, hai người bọn họ đều dốc sức luyện võ tới tận bảy tám năm, sau này làm nhiệm vụ vài lần, dù là võ nghệ hay năng lực ứng biến, hoặc là độ tỉ mỉ trong suy nghĩ đều không thể thua Quý Minh Phượng.
Nhưng Tào Luyện phát hiện ra một chuyện.
Bởi vì hắn đặc biệt xem trọng Quý Minh Phượng, ở chung ba năm, Trần Lưu và Ngô Đồng đã hạ thấp sự đề phòng với Quý Minh Phượng.
Quý Minh Phượng lập kế hoạch chạy trốn này cũng đã lâu rồi.
Trước kia dường như Tào Luyện bỏ qua những nữ nhân khác vì nàng, Quý Minh Phượng còn có thể dùng tình cảm của hắn để lừa dối bản thân, cho nên rất lâu không rời khỏi. Sau này, Tào Luyện thân mật với ca cơ dưới mí mắt của nàng, buổi tối đó Quý Minh Phượng phẫn nộ vô cùng, nàng lập tức có kế hoạch muốn chạy trốn.
Nàng không hận Tào Luyện, hắn là anh hùng và vẫn là Thế tử Hầu phủ ham mê nữ sắc, Quý Minh Phượng chỉ trách mình trầm mê trong đó, nàng lầm tưởng rằng mình và Tào Luyện sẽ mãi ở bên nhau, giữa bọn họ sẽ không có người ngoài xen vào.
Sau khi trở về biệt viện, Quý Minh Phượng vừa tiếp tục tập võ cùng Trần Lưu, vừa nghĩ cách chạy trốn.
Dựa vào võ công của nàng hiện tại, sau khi rời khỏi, chỉ cần không xui xẻo bị mấy người cao thủ để mắt, một mình nàng dư sức hành tẩu giang hồ.
Quan trọng là làm cách nào để bắt Trần Lưu và Ngô Đồng phục tùng đây.
Ngược lại Ngô Đồng dễ đối phó hơn vì Ngô Đồng hầu hạ bên cạnh nàng, dựa vào sự tin tưởng của Ngô Đồng đối với nàng, tỷ lệ đánh lén thành công của Quý Minh Phượng rất lớn, khó ở chỗ là bất kể nàng đi đâu, dù xa hay gần đều có Trần Lưu theo dõi nàng chằm chằm.
Ở biệt viện chắc chắn không thể thành công, không ngờ bầu không khí vui mừng của Tết Đoan Ngọ đã khiến Quý Minh Phượng nảy ra một ý tưởng.
Ngày Đoan Ngọ, Quý Minh Phượng đề nghị ra phố đi dạo.
Tào Luyện không giam cầm nàng, Ngô Đồng và Trần Lưu đều đồng ý, một người đi bên cạnh nàng, một người đi theo nàng từ đằng xa.
Từ lần đó trở đi, mỗi tháng Quý Minh Phượng đều ra ngoài hai ba lần.
Có đôi khi đi lên trấn phía trên, có đôi khi sẽ đến thị trấn bên cạnh, thậm chí là đến Kinh Thành. Đến Kinh Thành, Quý Minh Phượng cố ý nhìn xung quanh về phía phủ Bình Dương hầu để cho Ngô Đồng và Trần Lưu hiểu lầm rằng nàng muốn ngẫu nhiên gặp Tào Luyện đã bỏ rơi nàng rất lâu rồi.
Đi tới đi lui nhiều lần, tới tháng chín, Quý Minh Phượng đi đến thị trấn bên cạnh.
Đường phố trấn nhỏ không phồn hoa như Kinh Thành, ít người nên không có cơ hội chạy trốn.
Trần Lưu, Ngô Đồng cũng sẽ không ngờ nàng sẽ trốn.
Đi ngang qua tiệm tơ lụa, Quý Minh Phượng nhìn các thiếu nữ trẻ tuổi đang tỉ mỉ lựa vải ở bên trong, lập tức nảy lòng tham, nàng dẫn Ngô Đồng vào trong chọn chất vải.
Những nơi như thế này, Trần Lưu chỉ đành đứng chờ ở nơi đối diện cửa hàng.
Trong tiệm tơ lụa cũng có thợ may, Quý Minh Phượng muốn đi mặc thử, Ngô Đồng cũng đi theo nàng.
Trong phòng thử đồ dành riêng cho khách hàng nữ, Quý Minh Phượng đánh Ngô Đồng ngất xỉu thành công, sau đó mở cửa sổ trốn ra.
Trần Lưu chờ một lúc, cảm thấy thời gian cũng khá lâu, rốt cuộc hắn cũng phát hiện có gì đó không đúng, hắn không để ý chưởng quầy ngăn cản mà xông thẳng vào.
Phát hiện cửa sổ bị mở toang, Trần Lưu không có thời gian quan tâm Ngô Đồng đang hôn mê mà lập tức đuổi theo.
Nhưng lúc đó Quý Minh Phượng đang trốn trong tiệm tơ lụa.
Nàng mở cửa sổ vì muốn đánh lừa Trần Lưu, thật ra nàng lén chuồn đến phòng vải của cửa hàng. Đợi Trần Lưu rời khỏi, Quý Minh Phượng vội vàng rời khỏi bằng cửa trước và lẫn vào đám người.
Kinh Thành chí có bốn cửa ở bốn hướng, còn thị trấn ở vùng ngoại ô thì khác, không có cửa thành vây quanh, hướng nào cũng có thể rời khỏi. Dù sao Trần Lưu chỉ có một mình, Quý Minh Phượng mua chút lương khô rồi trốn vào trong hầm của một hộ gia đình, trốn nữa tháng rồi nàng mới xuất hiện. Lúc này người của Tào Luyện đã đến nơi khác tìm nàng thì nàng càng dễ trốn hơn nữa.
Đương nhiên, Quý Minh Phượng cảm thấy Tào Luyện không tìm nàng suốt một năm, có lẽ đã sớm quên nàng, hắn vốn sẽ không phái người tìm nàng.
Bất kể như thế nào, một mặt Quý Minh Phượng liên tục đề phòng, mặt khác nàng không ngừng giả trang, có đôi khi nàng chạy suốt đêm, có đôi khi trốn vào vùng núi hơn nửa tháng, ngay cả nàng cũng không biết bản thân mình muốn đi đầu, tự do tự tại mà phiêu bạt khắp nơi, Tào Luyện làm sao tìm thấy nàng đây?
Tìm mấy tháng đều không thấy người, sắc mặt Tào Luyện càng lúc càng u ám.
Hắn tức giận vô cùng, hắn sợ những đêm dài miên man và trống rỗng, sợ mình không tìm thấy nữ nhân kia, thậm chí sợ không có cơ hội nói nàng biết hắn đã sớm lập kế hoạch cưới nàng làm thê.
Ban ngày, Tào Luyện là Thế tử hầu phủ, hắn sẽ cùng phụ thân âm thầm bàn bạc cách đối phó với âm mưu vu oan hãm hại tiếp theo của Kiến Nguyên Đế. Đêm đến mới đúng là lúc Tào Luyện bị giày vò, hắn nhớ nữ nhân kia, nhớ lúc thân mật ôm nàng và giảng binh thư cho nàng, hắn rất nhớ đôi mắt thẹn quá hóa giận khi bị hắn đánh ngã xuống đất, càng nhớ da diết khoảnh khắc triền miên quấn quýt nhau vào mỗi tối.
Lại qua một năm, tháng tư, người Hồ xâm lấn biên cương, Tào Luyện và phụ thân dẫn đầu đại quân đến Đông Bắc nghênh tiếp quân địch.
Tào Luyện bộc phát toàn bộ tức giận, trút hết trên người binh địch.
Chém giết từ tháng tư đến tháng mười một, trước khi Kiến Nguyên Đế xúi giục Bành Trung động thủ, phụ thân đã đón đầu ông ta, cố ý giả dạng vô ý ngã xuống ngựa, bị thương lúc giao chiến.
Phụ thân ngã ngựa, Tào Luyện dựa theo kế hoạch mà chạy đến ứng cứu, ngay khoảnh khắc hắn vung đao đánh lui quân địch, dường như Tào Luyện thấy một bóng dáng gầy gò quen thuộc thoáng xuất hiện trong đám người đang hỗn chiến. Bóng dáng kia phảng phất muốn đi về phía bọn họ nhưng ngay tại lúc hắn và phụ thân thoát khỏi nguy hiểm thì đã nhanh chóng rút lui.
Ma xui quỷ khiến Tào Luyện nghĩ tới Quý Minh Phượng.
Nàng thích binh thư như thế, Tào Luyện đã sớm nhìn ra nàng muốn làm nữ tướng quân, dựa vào võ công và sự gan dạ sáng suốt của nàng, việc nàng đến chiến trường giết địch cũng không phải lạ!
Nàng chỉ tới giết địch thôi sao? Có phải trong lòng nàng vẫn nhớ đến hắn, cố ý trốn ở xung quanh, nếu thấy hắn gặp nguy hiểm thì dưới tình huống cấp bách nàng dự định nhào ra cứu, bây giờ thấy hắn đã an toàn, nàng lại núp, không chịu gặp hắn?
Tào Luyện không ngủ cả đêm.
Hai năm, hắn đã không gặp nàng hơn hai năm rồi.
Nhưng Tào Luyện không dám mạo muội đến mỗi doanh trại tìm nàng, sợ nàng nghe được tin sẽ rời khỏi.
Chân phụ thân đã "gãy", chiến sự vẫn chưa kết thúc, Tào Luyện tiếp tục dẫn binh giết địch.
Hiện tại, Tào Luyện cố ý lộ ra sơ hở, trên cánh tay đã trúng một đao.
Hắn ôm tay ngã xuống ngựa, cận vệ chung quanh đã được hắn dặn dò nên đều tiếp tục giao chiến với binh địch đối diện, chưa đến cứu hắn.
Mắt thấy mấy tên binh sĩ giơ trường đao xông về phía hắn, Tào Luyện vừa cố gắng đi tới lụm trường thương rớt cách hắn vài bước, vừa lộ ra sơ hở lớn cho mấy tên binh lính kia.
Tào Luyện đang đánh cược, hắn cược xem trong lòng nữ nhân kia có hắn hay không, cược rằng nàng chỉ là một chú sói nhỏ chứ không phải sói mắt trắng, nàng hưởng lợi từ hắn nhiều như vậy sẽ không thể nào thoải mái quên đi sạch sẽ.
Cược thắng, hắn sẽ bắt nàng lại, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ nàng.
Nếu thua, hắn xem như nàng là một con sói mắt trắng!
Ngay tại lúc Tào Luyện cầm lấy trường thương, chuẩn bị lật người đánh trả thì một bóng dáng nhỏ nhắn từ trong đám người xông tới, ngăn chặn những tên lính này giúp hắn.
Tào Luyện nở nụ cười, hắn chụp lấy trường thương rồi tung người lên, dựa vào sau lưng Quý Minh Phượng, hắn vừa giết địch vừa nghiến răng nghiến lợi giải thích với nàng: "Ta vốn không chạm qua hai ca cơ kia, nàng bị ngốc à! Ta tức giận, chỉ diễn trò mà nàng cũng nhìn không ra?"
Thời điểm Quý Minh Phượng lộ diện, nàng biết mình sẽ không thoát khỏi tay Tào Luyện nhưng nàng không ngờ, hai năm không gặp, Tào Luyện không phải híp mắt đánh giá nàng cũng không hỏi nàng tại sao ở đây mà lại nói một câu như thế.
Hai ca cơ kia là một cái gai trong lòng Quý Minh Phượng, dù có rời khỏi Tào Luyện, nàng vẫn không nhổ ra được.
Nếu Tào Luyện nói lời này trễ chút thì Quý Minh Phượng sẽ không tin.
Nhưng thậm chí Tào Luyện còn chưa thấy mặt nàng, hắn trực tiếp dựa vào lưng nàng, cùng nhau đón địch. Hắn tin tưởng mà giao toàn bộ an toàn phía sau lưng cho nàng, cộng với ngữ khí nghiến răng nghiến lợi của hắn, không hiểu sao đã khiến Quý Minh Phượng tin rồi.
Quý Minh Phượng nở nụ cười, nhưng nàng không đáp lại gì cả.
Tào Luyện đánh ngã kẻ địch, áp sát vào lưng nàng lần nữa và nói: "Ta sắp đặt một thân phận mới giúp nàng, sau khi hồi kinh sẽ cưới nàng làm chính thê, nếu tin ta thì đêm nay đến lều vải của ta, còn không tin thì mau biến khỏi đây!"
Nói xong, Tào Luyện lên ngựa một lần nữa, xông thẳng về tiền tuyến.
Một ngày chém giết đã trôi qua, quân lính người Hồ đã tan rã.
Ban đêm, Tào Luyện ngồi một mình trong lều vải, đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm cửa lều. Khắp nơi đều đốt đèn dầu, mỗi lần có người bước ngang qua lều vải của hắn, cửa lều sẽ in lên một bóng dáng từ dài biến thành ngắn rồi từ ngắn biến thành dài.
Lại một bóng dáng mới đi tới, đến gần cửa lều vải, rồi lại đi thẳng về phía trước.
Tào Luyện cắn răng.
Bất chợt, bóng dáng vừa bỏ đi vài bước kia lại quay lại, đứng trước cửa lều vải.
Thị vệ chính là thuộc hạ của hắn, họ nhận ra Quý Minh Phượng.
Vậy nên không có thông báo, rèm cửa được vén lên, cả người Quý Minh Phượng ăn mặc hệt như tiểu binh sĩ đang tiến tới.
Tào Luyện ngồi bất động, nhìn chằm chằm nữ nhân ở đối diện.
Hơn hai năm, nàng không béo cũng không gầy, hơi đen một chút, gương mặt bị mưa gió và máu tanh chiến trường làm khô ráp một chút nhưng lại càng thêm anh khí bức người rồi.
"Xem như nàng còn có lương tâm." Tào Luyện oán hận nói.
Quý Minh Phượng không để ý đến những lời này của hắn, ngồi ở một bên, nói với vẻ hiếu kỳ: "Chàng phát hiện ra ta lúc nào? Ngày phụ thân chàng ngã ngựa sao?"
Nàng ẩn núp rất kỹ nhưng do phụ tử bọn họ gặp phải hiểm cảnh, nàng mới nhịn không được.
Tào Luyện hừ hừ, coi như thừa nhận.
Quý Minh Phượng im lặng.
Nàng không biết nên nói gì, phủ nhận tình cảm của bản thân, hắn sẽ không tin, chủ động nói muốn hắn không phải là lời nàng có thể nói ra miệng,
"Qua thay thuốc giúp ta." Tào Luyện đột nhiên cởi áo choàng bên ngoài, lộ ra nửa bả vai.
Ban ngày, hắn vì ép nàng xuất hiện nên đã cố ý trúng một đao.
Trên người Thế tử gia rất trắng càng làm nổi bật miệng vết thương máu thịt lẫn lộn khiến nó càng thêm đáng sợ, lần này Quý Minh Phượng lên chiến trường cũng có bị thương ngoài da một chút nên càng cảm thấy đồng cảm với hắn hơn.
Nàng không hề ưỡn ẹo gì đó, nàng ngồi bên cạnh Tào Luyện và bôi thuốc giúp hắn.
Lúc này, nàng mới giống nữ nhân, động tác rất dịu dàng.
Tào Luyện nhoài người tới ngửi ngửi mái tóc của nàng rồi nói với vẻ chán ghét: "Cả người toàn mùi mồ hôi, làm sao ta có thể nhìn trúng nàng được nhỉ?"
Quý Minh Phượng cười cười, cố ý tăng thêm lực trên tay.
Tào Luyện hít vào một hơi.
Quý Minh Phượng liếc hắn một cái, tiếp tục bôi thuốc.
Đau quá, lửa giận cũng vơi hơn phân nữa, cũng chẳng muốn nhắc tới nợ cũ, Tào Luyện nói thẳng: "Lần này xuất chinh, ta cố ý đề bạt một tướng sĩ cùng họ và cùng quê với nàng. Ta đã nói chuyện với hắn trước rồi, dặn hắn khi nói chuyện với người ngoài thì nói hắn ta có một muội muội giỏi võ từ nhỏ, bởi vì muội muội hắn thích múa đao cầm thương nên bị người ta chán ghét, cũng vì vậy mà đến 22 vẫn chưa gả ra ngoài. Sau khi hồi kinh, luận công ban thưởng xong rồi, hắn sẽ được chuyển đến Kinh Thành, lúc đó nàng thuận tiện dọn vào nhà hắn, đợi ta tìm cơ hội đến nhà cầu hôn."
Ngược lại đó lại là biện pháp tốt, dù sao Quý Minh Phượng hiện tại và Quý Minh Phượng lúc trước đào tẩu Viên gia tựa như hai người khác nhau, cho dù Quý phụ thân có đến đây, cũng không dám nhận nữ nhi này.
Quý Minh Phượng yên lặng, vừa nghe hắn nói vừa buộc băng gạc giúp hắn, nàng vừa rũ mắt xuống vừa hỏi: "Nếu ta không tới, không phải chàng uổng công sắp xếp rồi hả?"
Tào Luyện cười lạnh: "Uổng công thì uổng công, có người ngốc tới nỗi không chịu làm Thế tử phu nhân mà cực khổ lăn lộn ở bên ngoài, ta có phí công thì đã là gì đâu? Nàng không muốn gả cho ta, còn có rất nhiều cô nương cầu ta cưới các nàng ấy."
Quý Minh Phượng lập tức đứng lên, thản nhiên nói: "Vậy chàng đi cưới đi."
Nàng xoay ngoài tính rời khỏi.
Tào Luyện nhào tới tựa như mãnh thú chụp mồi, trực tiếp ôm Quý Minh Phượng từ sau lưng rồi ôm nàng ngã xuống đất.
Quý Minh Phượng mắng hắn: "Vết thương của chàng!"
Tào Luyện nhìn mặt nàng, gương mặt khiến hắn tưởng niệm tới mức phát cuồng, ánh mắt đã đỏ lên: "Con sói mắt trắng như nàng còn biết đau xót cho ta? Hai năm qua, mẹ nó, nàng trốn đi đâu vậy! Nàng có biết ta hối hận tới mức nào không!"
Hối hận vì bản thân mình trong lúc kích động đã diễn trò k1ch thích nàng, hối hận vì mình để ý sĩ diện lại còn vì bận rộn đại sự mà bỏ bê nàng cả năm trời, hối hận vì...mình chỉ sắp đặt hai người canh giữ nàng nên mới cho nàng cơ hội chạy trốn mất dạng.
Dỗ dành xong rồi, hắn không muốn cho Quý Minh Phượng thấy dáng vẻ này của hắn. Tào Luyện xé chiến bào của nàng một cái, chôn mặt vào trong ngực nàng, quyết tâm trừng phạt nàng.
Quý Minh Phượng:...
Thật ra, thứ hắn muốn chính là cái này nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.