Chương 44: Qua đêm
Nhiphuongpham
25/01/2024
Trích Tâm ngồi một mình ở trong phòng uống rượu, Hồng Dịch kiếm liền
biến thành người xuất hiện bên cạnh chủ nhân. Trích Tâm nói đùa: "Ta có
triệu hồi ngươi đâu."
"Người đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe." Hồng Dịch thu gom tất cả bình rượu rỗng nằm lăn lốc trên bàn.
Trích Tâm vừa uống vừa nói: "Đây là rượu đào của Tần Đạo, lúc trước ở Thiên giới ta cũng thường hay uống lắm, ngươi ngồi xuống uống với ta đi."
Hồng Dịch liền nhận ra chắc chắn chủ nhân đang có chuyện gì đó buồn phiền nên mới uống nhiều rượu như vậy. Trích Tâm tâm sự với Hồng Dịch về chuyện Đế tôn đến cầu thân cô, cô không biết nên xử lý thế nào cho đúng. Hồng Dịch mới kêu chủ nhân mình từ từ cảm nhận bằng trái tim, nếu cô thật sự có tình cảm với Đế tôn thì cứ đến thôi còn nếu thật sự không có thì không cần phải miễn cưỡng. Đế tôn tuy nhìn rất luỵ tình nhưng anh cũng là một người có lý trí, nếu Trích Tâm không có tình cảm với anh thì anh cũng chẳng ép cô để làm gì. Trích Tâm không hiểu về sợi dây tơ hồng đặc biệt mà Đế tôn nói đến, nó được cột trên tay của cả cô và anh. Hồng Dịch mới nói đó không phải là sợi dây tơ hồng mà Nguyệt Lão hay phát cho các cô gái mà đó là sợi dây tơ tình xuất hiện khi cả hai đều có tình cảm với nhau thật sự. Hồng Dịch mới hỏi: "Chủ nhân có tình cảm với Đế tôn mà đúng không?"
Trích Tâm im lặng không trả lời mà uống một hơi hết vò rượu đang cầm trên tay sau đó gục trên bàn. Hồng Dịch cũng đành bó tay, anh lo dọn dẹp rồi định dìu Trích Tâm lên giường nằm cho đàng hoàng thì bất ngờ Đế tôn xuất hiện. Anh cho Hồng Dịch miễn lễ, Hồng Dịch tự hiểu chuyện nên đã gom hết chai rượu và lui ra ngoài đóng cửa lại. Đế tôn đi lại bế Trích Tâm lên giường, anh nhẹ nhàng tháo giày ra và đắp chăn cho cô. Đế tôn nén lại nhìn Trích Tâm một hồi lâu, anh biến ra một chiếc khăn lau tay cho cô rồi vén tóc cô lên tai một cách ân cần. Trích Tâm bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng nhìn Đế tôn thắc mắc: "Sao hôm nay nhìn ngươi giống Đế tôn quá vậy Hồng Dịch?"
"Ta không phải là Hồng Dịch." Một giọng trầm ấm thốt lên.
"Sao ngài lại ở Ma giới?" Trích Tâm hiếu kỳ.
Đế tôn nói rằng anh cảm nhận được cô cần anh chăm sóc cho nên anh mới đến. Sợi dây tơ hồng lại một lần nữa lấp ló kết nối hai cổ tay của hai người lại. Trích Tâm muốn ngồi dậy nên Đế tôn đỡ cô dậy. Cô hỏi: "Hồng Dịch nói với ta sợi dây trên cổ tay của hai chúng ta là tơ tình của ngài có đúng không?"
"Sao Hồng Dịch lại biết đó là tơ tình của ta?" Đế tôn thắc mắc bởi vì tơ tình của Thượng thần làm sao một cây kiếm như Hồng Dịch lại biết được.
"Ngài quên Hồng Dịch có tu vi của ngài sao?" Trích Tâm thở dài.
Đế tôn tâm sự bản thân mình rất muốn uống rượu trong lúc này và cả lúc xử phạt cô trên đài Thanh Long nhưng anh không cho phép mình say. Bởi vì anh cần phải tỉnh để chăm sóc cho người mình thương. Đế tôn ước gì Trích Tâm quay trở lại như trước kia, suy nghĩ đơn thuần, lúc nào cũng khiến anh lo lắng và hay chạy nhảy, luôn xuất hiện trước mắt anh. Còn bây giờ Trích Tâm không có đối thủ, cô chẳng cần anh nữa, linh lực cũng ngang ngửa Thượng thần rồi.
"Ta vẫn là Trích Tâm của Phủ Ngọc Dịch, nếu ngài đã đến đây rồi thì ta cũng sẽ trả lời ngài luôn." Trích Tâm nhìn thẳng vào mắt Đế tôn.
Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Trích Tâm chỉ là vô tình được giải trừ phong ấn ma lực chứ thật chất cô chẳng muốn làm Ma tôn, càng không muốn đứng đầu một giới.
"Đồ của ta đâu?" Trích Tâm giơ tay ra, Đế tôn không hiểu gì hết. Ý của cô nàng là lệnh bài của Trường An điện đâu, chẳng phải anh từng nói sẽ mang điện của mình làm sính lễ để cưới cô hay sao.
Đế tôn nghe vậy thì vui mừng vô cùng, anh bất giác ôm cô vào lòng. Vì không để ý nên vô tình chạm phải vết thương khiến anh phải khựng lại nhăn nhó mặt. Trích Tâm lo lắng sử dụng linh lực để trị thương cho Đế tôn. Và rồi màn đêm đã buông xuống từ lâu, Đế tôn vẫy tay một cái khắp căn phòng được treo toàn vải đỏ, rèm giường cũng đã rớt xuống, cả hai có một đêm ngon lành.
Sáng hôm sau, Hồng Dịch gõ cửa đi vào thì thấy cả hai người bọn họ đang dùng trà với nhau. Anh tò mò chẳng lẽ Đế tôn ở đây cả đêm hay là sáng nay anh đến tìm chủ nhân sớm? Tuy nhiên chuyện anh cần phải bẩm báo lại đó là không biết chuyện gì mà Trường An điện của Đế tôn đột nhiên được treo vải đỏ khắp nơi, các cung nữ nháo nhào cả lên còn mọi người thì rất là tò mò và hiếu kỳ. Đế tôn chợt nhớ ra: "Tối qua ta vui quá nên quên mất." Sau đó anh nắm lấy tay Trích Tâm và bay về Thiên cung, Hồng Dịch cũng theo ngay phía sau.
Bởi vì cô nàng muốn đến thỉnh an quận chúa An Minh và xin người được đường đường chính chính bước vào trong Trường An điện. Trích Tâm dập đầu cúi lạy trước bức tượng của quận chúa. Đột nhiên Nguyệt Hạ và Kỳ Duyên xuất hiện, lão nhân thấy Đế tôn nắm tay Trích Tâm thì thắc mắc: "Chẳng phải cô đã trở thành Ma tôn rồi sao?"
Đế tôn ra mặt nói là mình sẽ cưới cô về làm vợ, lão nhân liền nhận ra Trường An điện có hỷ đúng là hỷ của Đế tôn. Tuy năm nào đến sinh nhật của Đế tôn, Nguyệt Hạ cũng tặng dây tơ hồng cho anh hy vọng là anh sẽ sớm tìm được người mình thương nhưng có khi nào Đế tôn nhận đâu. Với lại lão chưa từng ghép hai người thành một cặp sao đột nhiên lại thông báo cưới nhau thế này. Đế tôn nắm tay Trích Tâm giơ lên thì sợi dây trên cổ tay hai người xuất hiện, Nguyệt Hạ lúc này mới há hốc mồm: "Thì ra là tơ tình của ngài, cũng đã lâu rồi ta mới được thấy lại tơ tình của Thượng thần."
Kỳ Duyên Thượng tiên lên tiếng: "Từ lúc giúp hai người lịch kiếp, ta đã đoán ra sẽ có ngày này mà."
Nguyệt Hạ trách: "Vậy sao cô không nói cho ta biết?"
"Người đừng uống rượu nữa, không tốt cho sức khỏe." Hồng Dịch thu gom tất cả bình rượu rỗng nằm lăn lốc trên bàn.
Trích Tâm vừa uống vừa nói: "Đây là rượu đào của Tần Đạo, lúc trước ở Thiên giới ta cũng thường hay uống lắm, ngươi ngồi xuống uống với ta đi."
Hồng Dịch liền nhận ra chắc chắn chủ nhân đang có chuyện gì đó buồn phiền nên mới uống nhiều rượu như vậy. Trích Tâm tâm sự với Hồng Dịch về chuyện Đế tôn đến cầu thân cô, cô không biết nên xử lý thế nào cho đúng. Hồng Dịch mới kêu chủ nhân mình từ từ cảm nhận bằng trái tim, nếu cô thật sự có tình cảm với Đế tôn thì cứ đến thôi còn nếu thật sự không có thì không cần phải miễn cưỡng. Đế tôn tuy nhìn rất luỵ tình nhưng anh cũng là một người có lý trí, nếu Trích Tâm không có tình cảm với anh thì anh cũng chẳng ép cô để làm gì. Trích Tâm không hiểu về sợi dây tơ hồng đặc biệt mà Đế tôn nói đến, nó được cột trên tay của cả cô và anh. Hồng Dịch mới nói đó không phải là sợi dây tơ hồng mà Nguyệt Lão hay phát cho các cô gái mà đó là sợi dây tơ tình xuất hiện khi cả hai đều có tình cảm với nhau thật sự. Hồng Dịch mới hỏi: "Chủ nhân có tình cảm với Đế tôn mà đúng không?"
Trích Tâm im lặng không trả lời mà uống một hơi hết vò rượu đang cầm trên tay sau đó gục trên bàn. Hồng Dịch cũng đành bó tay, anh lo dọn dẹp rồi định dìu Trích Tâm lên giường nằm cho đàng hoàng thì bất ngờ Đế tôn xuất hiện. Anh cho Hồng Dịch miễn lễ, Hồng Dịch tự hiểu chuyện nên đã gom hết chai rượu và lui ra ngoài đóng cửa lại. Đế tôn đi lại bế Trích Tâm lên giường, anh nhẹ nhàng tháo giày ra và đắp chăn cho cô. Đế tôn nén lại nhìn Trích Tâm một hồi lâu, anh biến ra một chiếc khăn lau tay cho cô rồi vén tóc cô lên tai một cách ân cần. Trích Tâm bị đánh thức, cô mơ mơ màng màng nhìn Đế tôn thắc mắc: "Sao hôm nay nhìn ngươi giống Đế tôn quá vậy Hồng Dịch?"
"Ta không phải là Hồng Dịch." Một giọng trầm ấm thốt lên.
"Sao ngài lại ở Ma giới?" Trích Tâm hiếu kỳ.
Đế tôn nói rằng anh cảm nhận được cô cần anh chăm sóc cho nên anh mới đến. Sợi dây tơ hồng lại một lần nữa lấp ló kết nối hai cổ tay của hai người lại. Trích Tâm muốn ngồi dậy nên Đế tôn đỡ cô dậy. Cô hỏi: "Hồng Dịch nói với ta sợi dây trên cổ tay của hai chúng ta là tơ tình của ngài có đúng không?"
"Sao Hồng Dịch lại biết đó là tơ tình của ta?" Đế tôn thắc mắc bởi vì tơ tình của Thượng thần làm sao một cây kiếm như Hồng Dịch lại biết được.
"Ngài quên Hồng Dịch có tu vi của ngài sao?" Trích Tâm thở dài.
Đế tôn tâm sự bản thân mình rất muốn uống rượu trong lúc này và cả lúc xử phạt cô trên đài Thanh Long nhưng anh không cho phép mình say. Bởi vì anh cần phải tỉnh để chăm sóc cho người mình thương. Đế tôn ước gì Trích Tâm quay trở lại như trước kia, suy nghĩ đơn thuần, lúc nào cũng khiến anh lo lắng và hay chạy nhảy, luôn xuất hiện trước mắt anh. Còn bây giờ Trích Tâm không có đối thủ, cô chẳng cần anh nữa, linh lực cũng ngang ngửa Thượng thần rồi.
"Ta vẫn là Trích Tâm của Phủ Ngọc Dịch, nếu ngài đã đến đây rồi thì ta cũng sẽ trả lời ngài luôn." Trích Tâm nhìn thẳng vào mắt Đế tôn.
Anh hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ cô, tim anh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi. Trích Tâm chỉ là vô tình được giải trừ phong ấn ma lực chứ thật chất cô chẳng muốn làm Ma tôn, càng không muốn đứng đầu một giới.
"Đồ của ta đâu?" Trích Tâm giơ tay ra, Đế tôn không hiểu gì hết. Ý của cô nàng là lệnh bài của Trường An điện đâu, chẳng phải anh từng nói sẽ mang điện của mình làm sính lễ để cưới cô hay sao.
Đế tôn nghe vậy thì vui mừng vô cùng, anh bất giác ôm cô vào lòng. Vì không để ý nên vô tình chạm phải vết thương khiến anh phải khựng lại nhăn nhó mặt. Trích Tâm lo lắng sử dụng linh lực để trị thương cho Đế tôn. Và rồi màn đêm đã buông xuống từ lâu, Đế tôn vẫy tay một cái khắp căn phòng được treo toàn vải đỏ, rèm giường cũng đã rớt xuống, cả hai có một đêm ngon lành.
Sáng hôm sau, Hồng Dịch gõ cửa đi vào thì thấy cả hai người bọn họ đang dùng trà với nhau. Anh tò mò chẳng lẽ Đế tôn ở đây cả đêm hay là sáng nay anh đến tìm chủ nhân sớm? Tuy nhiên chuyện anh cần phải bẩm báo lại đó là không biết chuyện gì mà Trường An điện của Đế tôn đột nhiên được treo vải đỏ khắp nơi, các cung nữ nháo nhào cả lên còn mọi người thì rất là tò mò và hiếu kỳ. Đế tôn chợt nhớ ra: "Tối qua ta vui quá nên quên mất." Sau đó anh nắm lấy tay Trích Tâm và bay về Thiên cung, Hồng Dịch cũng theo ngay phía sau.
Bởi vì cô nàng muốn đến thỉnh an quận chúa An Minh và xin người được đường đường chính chính bước vào trong Trường An điện. Trích Tâm dập đầu cúi lạy trước bức tượng của quận chúa. Đột nhiên Nguyệt Hạ và Kỳ Duyên xuất hiện, lão nhân thấy Đế tôn nắm tay Trích Tâm thì thắc mắc: "Chẳng phải cô đã trở thành Ma tôn rồi sao?"
Đế tôn ra mặt nói là mình sẽ cưới cô về làm vợ, lão nhân liền nhận ra Trường An điện có hỷ đúng là hỷ của Đế tôn. Tuy năm nào đến sinh nhật của Đế tôn, Nguyệt Hạ cũng tặng dây tơ hồng cho anh hy vọng là anh sẽ sớm tìm được người mình thương nhưng có khi nào Đế tôn nhận đâu. Với lại lão chưa từng ghép hai người thành một cặp sao đột nhiên lại thông báo cưới nhau thế này. Đế tôn nắm tay Trích Tâm giơ lên thì sợi dây trên cổ tay hai người xuất hiện, Nguyệt Hạ lúc này mới há hốc mồm: "Thì ra là tơ tình của ngài, cũng đã lâu rồi ta mới được thấy lại tơ tình của Thượng thần."
Kỳ Duyên Thượng tiên lên tiếng: "Từ lúc giúp hai người lịch kiếp, ta đã đoán ra sẽ có ngày này mà."
Nguyệt Hạ trách: "Vậy sao cô không nói cho ta biết?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.