Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn
Chương 12:
Vân Thụ
05/02/2024
Những độc giả sau khi đọc tiểu thuyết này đều muốn bỏ ra một số tiền lớn để xem [Sau Khi Từ Bỏ Nhập Ma Ta Trở Thành Mỹ Thực Gia] chưa từng thấy qua này.
- Không nói đến cái khác, thật sự là bản thân cốt truyện này nó cứ… quái quái!
Văn án ít ỏi vài câu, miêu tả ra một chuyện xưa rất quỷ dị:
[Sư Vân Tịnh trọng sinh.
Kiếp trước hắn bị chúng bạn xa lánh, cầu toàn không được, ngày đêm chịu dày vò cuối cùng nghênh đón cái chết. Trọng sinh trở lại năm đó, hắn quyết định rơi vào ma đạo. Nhưng mà ở thời khắc nhập ma cuối cùng, thanh âm già nua trống rỗng đánh vào thức hải của hắn:
"Sau khi nhập ma, năm giác sáu thức đều sẽ đại biến, chẳng lẽ ngươi không có gì tiếc nuối sao?"
"Vậy món Phổi phu thê của Thục, ruột heo ram mặn của nước Lỗ, cá dấm nấu vịt muối của Giang Tả đã từng nếm qua hết rồi sao… cái gì, vẫn chưa?! Ngươi đúng là quá thất bại rồi, thiếu niên!"
Hóa ra, thanh âm già nua này vậy mà lại là tàn hồn của Thượng Cổ Thực Tu đại năng!
Đại năng thời tráng niên mất sớm, y bát chưa được truyền thừa. Hôm nay thấy Sư Vân Tịnh có thiên phú trù nghệ thượng thừa, có thể làm được việc lớn, lại cam nguyện trở thành ma tu ăn cam không thấy vị nên vô cùng tiếc hận.
Đại năng nói: "Kiếm đạo không thành, liền tu trù đạo đi, trù đạo chưa thành còn có ngàn vạn quang minh đại đạo. Ngươi không bất tài, tại sao lại tự hủy!"
Sư Vân Tịnh nghe xong ngọn nguồn, ánh mắt lập tức biến đổi.
Nhưng mà hiện giờ hắn bị ngàn người chỉ trích, không có cách nào dùng tên thật để hành tẩu bách vị giang hồ.
Đành phải lấy đi một nét trong chữ họ Sư, đặt nét đó vào trong chữ khác, cuối cùng có một cái tên hoàn toàn mới trong giới trù đạo: Suất Vân Phù.
Nhiều năm sau, một gã thiên tài mỹ thực tinh thông các món ăn xuất thế ngang trời tại đại lục Huyền Chân.
Mọi người đều biết đến tên hắn.
Trù Thần, Tiểu Suất.]
….
Các độc giả đều lâm vào trầm mặc.
Bọn họ đã gặp qua rất nhiều tiểu thuyết sáng tác dựa vào , phần lớn đều là tác phẩm trả thù hiện thực, cũng không ít những câu chuyện tình thù đẫm máu.
Nhưng trực tiếp đổi tên của Sư Vân Tịnh, còn đổi thành Tiểu Suất…
Tuy rằng lấy đi một nét chữ trong chữ Sư, đúng là soái, nhưng cũng quá kỳ quái đi! Thật sự chưa từng thấy qua!
Còn có lão già trù đạo đột nhiên xuất hiện kỳ lạ này, thật sự nghiêm túc sao?
Hắn rốt cuộc có biết Sư Vân Tịnh có thân phận gì hay không, vậy mà dám tùy tiện chọn người truyền thừa!
Đây chính là…
Sư Vân Tịnh.
Trong ấn tượng của độc giả, "Sư Vân Tịnh" là một sự tồn tại rực rỡ.
Hắn vừa sinh ra đã nhận được sự kỳ vọng của Tiên gia, bảy tuổi đã vào đỉnh Côn Lôn, vung tay áo mài gió tuyết làm đao binh. Mười hai tuổi kết đan, mười tám tuổi nguyên anh, là sự xuất hiện vô cùng xuất chúng của thế hệ thiếu niên mới của đại lục Huyền Chân, khó thấy được bóng lưng.
Tất cả mọi người đều cho rằng, sau này khi Sư Vân Tịnh lớn lên sẽ tiếp nhận sư tôn Vi Sinh Cố của hắn trở thành truyền nhân băng tuyết đạo thứ ba của Côn Luân Ngọc Kinh Phong.
Thẳng đến một ngày, ký ức trọng sinh bỗng nhiên xuất hiện, Sư Vân Tịnh nhớ lại kiếp trước.
- Không nói đến cái khác, thật sự là bản thân cốt truyện này nó cứ… quái quái!
Văn án ít ỏi vài câu, miêu tả ra một chuyện xưa rất quỷ dị:
[Sư Vân Tịnh trọng sinh.
Kiếp trước hắn bị chúng bạn xa lánh, cầu toàn không được, ngày đêm chịu dày vò cuối cùng nghênh đón cái chết. Trọng sinh trở lại năm đó, hắn quyết định rơi vào ma đạo. Nhưng mà ở thời khắc nhập ma cuối cùng, thanh âm già nua trống rỗng đánh vào thức hải của hắn:
"Sau khi nhập ma, năm giác sáu thức đều sẽ đại biến, chẳng lẽ ngươi không có gì tiếc nuối sao?"
"Vậy món Phổi phu thê của Thục, ruột heo ram mặn của nước Lỗ, cá dấm nấu vịt muối của Giang Tả đã từng nếm qua hết rồi sao… cái gì, vẫn chưa?! Ngươi đúng là quá thất bại rồi, thiếu niên!"
Hóa ra, thanh âm già nua này vậy mà lại là tàn hồn của Thượng Cổ Thực Tu đại năng!
Đại năng thời tráng niên mất sớm, y bát chưa được truyền thừa. Hôm nay thấy Sư Vân Tịnh có thiên phú trù nghệ thượng thừa, có thể làm được việc lớn, lại cam nguyện trở thành ma tu ăn cam không thấy vị nên vô cùng tiếc hận.
Đại năng nói: "Kiếm đạo không thành, liền tu trù đạo đi, trù đạo chưa thành còn có ngàn vạn quang minh đại đạo. Ngươi không bất tài, tại sao lại tự hủy!"
Sư Vân Tịnh nghe xong ngọn nguồn, ánh mắt lập tức biến đổi.
Nhưng mà hiện giờ hắn bị ngàn người chỉ trích, không có cách nào dùng tên thật để hành tẩu bách vị giang hồ.
Đành phải lấy đi một nét trong chữ họ Sư, đặt nét đó vào trong chữ khác, cuối cùng có một cái tên hoàn toàn mới trong giới trù đạo: Suất Vân Phù.
Nhiều năm sau, một gã thiên tài mỹ thực tinh thông các món ăn xuất thế ngang trời tại đại lục Huyền Chân.
Mọi người đều biết đến tên hắn.
Trù Thần, Tiểu Suất.]
….
Các độc giả đều lâm vào trầm mặc.
Bọn họ đã gặp qua rất nhiều tiểu thuyết sáng tác dựa vào , phần lớn đều là tác phẩm trả thù hiện thực, cũng không ít những câu chuyện tình thù đẫm máu.
Nhưng trực tiếp đổi tên của Sư Vân Tịnh, còn đổi thành Tiểu Suất…
Tuy rằng lấy đi một nét chữ trong chữ Sư, đúng là soái, nhưng cũng quá kỳ quái đi! Thật sự chưa từng thấy qua!
Còn có lão già trù đạo đột nhiên xuất hiện kỳ lạ này, thật sự nghiêm túc sao?
Hắn rốt cuộc có biết Sư Vân Tịnh có thân phận gì hay không, vậy mà dám tùy tiện chọn người truyền thừa!
Đây chính là…
Sư Vân Tịnh.
Trong ấn tượng của độc giả, "Sư Vân Tịnh" là một sự tồn tại rực rỡ.
Hắn vừa sinh ra đã nhận được sự kỳ vọng của Tiên gia, bảy tuổi đã vào đỉnh Côn Lôn, vung tay áo mài gió tuyết làm đao binh. Mười hai tuổi kết đan, mười tám tuổi nguyên anh, là sự xuất hiện vô cùng xuất chúng của thế hệ thiếu niên mới của đại lục Huyền Chân, khó thấy được bóng lưng.
Tất cả mọi người đều cho rằng, sau này khi Sư Vân Tịnh lớn lên sẽ tiếp nhận sư tôn Vi Sinh Cố của hắn trở thành truyền nhân băng tuyết đạo thứ ba của Côn Luân Ngọc Kinh Phong.
Thẳng đến một ngày, ký ức trọng sinh bỗng nhiên xuất hiện, Sư Vân Tịnh nhớ lại kiếp trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.