Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn
Chương 28:
Vân Thụ
05/02/2024
Lời này của nàng hoàn toàn là nói hưu nói vượn, nhưng Cơ Dữ Ý nóng đầu, hắn không hề nghe ra được.
Trọng điểm chú ý của hắn hoàn toàn lệch hướng: "Nhưng ta không có từ nào vừa ý cả, không biết nên thêu cái gì, vậy phải làm sao?"
Ngu Thù: "Đừng lo, ta có một ý kiến... ta thấy Cơ tiên quân nói năng nhanh nhẹn, lưỡi sáng như hoa sen, hẳn là một người vô cùng am hiểu hùng biện. Không bằng chân trái thêu chữ Đáp, chân phải thêu chữ Biện, mọi người nhìn thấy đều phải tôn kính người là đại hiệp hùng biện, rất có khí phách!"
Cơ Dữ Ý: "..."
Nghe có gì đó lạ lạ.
Cơ Dữ Ý suy nghĩ một hồi, hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng... hắn rõ ràng đang tỉ thí ở trên lôi đài, sao có thể đi mua giày được chứ?
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Thù đang cười híp mắt nhìn mình chằm chằm.
Hai mắt thiếu nữ sáng rực, trong suốt, giờ phút này trong ánh mắt của nàng lại tràn ngập thâm ý sâu xa, mập mờ không rõ ràng, phảng phất như đang quan sát một khối thịt mỡ siêu cấp đang chờ bị làm thịt, công khai yết giá là 500 linh thạch.
Cơ Dữ Ý: "!"
Bây giờ hắn mới phát hiện ra mình lại rơi vào quỷ kế của Ngu Thù!
Rất rõ ràng, đôi giày sắt này của nàng là 1 phương pháp đẩy mạnh tiêu thụ rất thông minh.
Nếu như hắn không hỏi, từ giờ trở đi, hắn sẽ cảm thấy ruột gan cồn cào với thân pháp của nàng. Nhẹ thì tinh thần bị quấy nhiễu, nặng thì đạo tâm đại loạn, tu vi ngưng trệ, không thể tăng lên được nữa.
Nhưng nếu hắn hỏi ra thì sẽ trúng phải quỷ kế của Ngu Thù! Nàng sẽ dốc sức đẩy mạnh tiêu thụ, cướp đi 500 linh thạch từ trong túi của hắn!
Cơ Dữ Ý đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Hắn nói: "Tạm thời gác lại chuyện giày sắt trước đã. Dưới đài còn có người quan sát, chúng ta tỉ thí cao thấp rồi giao dịch sau cũng không muộn. Ngu sư muội yên tâm, ta ra tay không nặng, chỉ cần nằm vài ngày là sẽ khỏi."
Ngu Thù mặt không đổi sắc: "Ta cũng không lo lắng. Thế nhưng giày sắt cần phải đặt trước, mong Cơ tiên quân trả trước 30% giá hàng."
Khóe miệng Cơ Dữ Ý co rút: "...Sư muội nói đùa rồi, ta cũng không có ý định quỵt nợ."
Hắn nhớ ra bên dưới lôi đài còn có người của cả hai tông phái đang nhìn, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy rất nhiều phản ứng ngạc nhiên và lấy làm lạ của những người bên dưới.
Trong đó còn có mấy người của Côn Luân Ngọc Kinh lấy tay che miệng lại, vô cùng chấn động: "Không thể ngờ được, Cơ tiên quân vậy mà lại là 1 nhân sĩ yêu giày! Mặc dù vẫn còn đang tỉ thí trên đài, thứ hắn chú ý nhất vẫn là giày của đối phương, thậm chí còn muốn kết nối ngay tại chỗ!"
Trong khi vẻ mặt của những người Triêu Thiên Tông ở bên cạnh lại trở nên lo lắng: "Cơ sư huynh tỉnh táo lại chút, không thể bởi vì giày của đối phương đẹp hơn của ngươi mà ngươi liền từ bỏ được!"
Cơ Dữ Ý: "???"
Không, đây là chuyện giày à?
Rõ ràng là tên gian thương Ngu Thù này sử dụng âm mưu quỷ kế để làm thịt khách hàng, bọn họ không trừng phạt nàng thì thôi đi, sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy chứ!
Cơ Dữ Ý lập tức cảm thấy chán nản.
Trọng điểm chú ý của hắn hoàn toàn lệch hướng: "Nhưng ta không có từ nào vừa ý cả, không biết nên thêu cái gì, vậy phải làm sao?"
Ngu Thù: "Đừng lo, ta có một ý kiến... ta thấy Cơ tiên quân nói năng nhanh nhẹn, lưỡi sáng như hoa sen, hẳn là một người vô cùng am hiểu hùng biện. Không bằng chân trái thêu chữ Đáp, chân phải thêu chữ Biện, mọi người nhìn thấy đều phải tôn kính người là đại hiệp hùng biện, rất có khí phách!"
Cơ Dữ Ý: "..."
Nghe có gì đó lạ lạ.
Cơ Dữ Ý suy nghĩ một hồi, hắn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng... hắn rõ ràng đang tỉ thí ở trên lôi đài, sao có thể đi mua giày được chứ?
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy Ngu Thù đang cười híp mắt nhìn mình chằm chằm.
Hai mắt thiếu nữ sáng rực, trong suốt, giờ phút này trong ánh mắt của nàng lại tràn ngập thâm ý sâu xa, mập mờ không rõ ràng, phảng phất như đang quan sát một khối thịt mỡ siêu cấp đang chờ bị làm thịt, công khai yết giá là 500 linh thạch.
Cơ Dữ Ý: "!"
Bây giờ hắn mới phát hiện ra mình lại rơi vào quỷ kế của Ngu Thù!
Rất rõ ràng, đôi giày sắt này của nàng là 1 phương pháp đẩy mạnh tiêu thụ rất thông minh.
Nếu như hắn không hỏi, từ giờ trở đi, hắn sẽ cảm thấy ruột gan cồn cào với thân pháp của nàng. Nhẹ thì tinh thần bị quấy nhiễu, nặng thì đạo tâm đại loạn, tu vi ngưng trệ, không thể tăng lên được nữa.
Nhưng nếu hắn hỏi ra thì sẽ trúng phải quỷ kế của Ngu Thù! Nàng sẽ dốc sức đẩy mạnh tiêu thụ, cướp đi 500 linh thạch từ trong túi của hắn!
Cơ Dữ Ý đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Hắn nói: "Tạm thời gác lại chuyện giày sắt trước đã. Dưới đài còn có người quan sát, chúng ta tỉ thí cao thấp rồi giao dịch sau cũng không muộn. Ngu sư muội yên tâm, ta ra tay không nặng, chỉ cần nằm vài ngày là sẽ khỏi."
Ngu Thù mặt không đổi sắc: "Ta cũng không lo lắng. Thế nhưng giày sắt cần phải đặt trước, mong Cơ tiên quân trả trước 30% giá hàng."
Khóe miệng Cơ Dữ Ý co rút: "...Sư muội nói đùa rồi, ta cũng không có ý định quỵt nợ."
Hắn nhớ ra bên dưới lôi đài còn có người của cả hai tông phái đang nhìn, hắn nhanh chóng quay đầu lại nhìn, lập tức nhìn thấy rất nhiều phản ứng ngạc nhiên và lấy làm lạ của những người bên dưới.
Trong đó còn có mấy người của Côn Luân Ngọc Kinh lấy tay che miệng lại, vô cùng chấn động: "Không thể ngờ được, Cơ tiên quân vậy mà lại là 1 nhân sĩ yêu giày! Mặc dù vẫn còn đang tỉ thí trên đài, thứ hắn chú ý nhất vẫn là giày của đối phương, thậm chí còn muốn kết nối ngay tại chỗ!"
Trong khi vẻ mặt của những người Triêu Thiên Tông ở bên cạnh lại trở nên lo lắng: "Cơ sư huynh tỉnh táo lại chút, không thể bởi vì giày của đối phương đẹp hơn của ngươi mà ngươi liền từ bỏ được!"
Cơ Dữ Ý: "???"
Không, đây là chuyện giày à?
Rõ ràng là tên gian thương Ngu Thù này sử dụng âm mưu quỷ kế để làm thịt khách hàng, bọn họ không trừng phạt nàng thì thôi đi, sao lại nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy chứ!
Cơ Dữ Ý lập tức cảm thấy chán nản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.