Ta Viết Truyện Sa Điêu Để Cứu Vớt Sư Môn
Chương 33:
Vân Thụ
05/02/2024
Nàng vắt hết óc mới nghĩ ra được một câu: "Lần này, chúng ta tranh giành danh ngạch đi vào bí cách với Triêu Thiên Tông, chỉ là một trận tỉ võ nhỏ, không phải đã chuẩn bị trước mấy y tu rồi sao? Thấy Cơ tiên quân kia ủ rũ không có tinh thần, chỉ e cần phải điều trị."
Một câu nói này của nàng đã đánh đòn phủ đầu trước.
Mặc dù, hiện tại Cơ Dữ Ý ủ rũ không có tình thần đều do nàng hại mà ra, nhưng nàng cũng phải giả vờ quan tâm hắn trước đã. Vi Sinh Cố có muốn vạch trần nàng hay không, hoàn toàn dựa vào thái độ của hắn.
Với hiểu biết ít ỏi nhưng chuẩn xác của Ngu Thù với sư tôn, hắn sẽ không quan tâm tới chuyện này.
Vi Sinh Cố xem nhẹ tất cả mọi thứ, chuyện sống chết của người ngoài không liên quan gì tới hắn. Nếu không cũng sẽ không đến mức hắn không buồn hỏi tới việc tổ chức hội võ ở Đệ Tam Phong, thậm chí còn không tiếp đón bao nhiêu y tu.
Đệ Lục Phong của Côn Luân Ngọc Kinh vốn tu tập y đạo.
Phong chủ Diêu Khâu của Đệ Lục Phong là một người nhiệt tình, phàm chỉ cần Vi Sinh Cố mở miệng, hoặc tiết lộ đôi chút trong lời nói, Diêu Phong chủ chắc chắn sẽ sắp xếp một nhóm người chữa bệnh tinh anh điều tới Đệ Tam Phong.
Cho dù không có liên hệ, bây giờ liên hệ cũng không muộn.
Nhưng rất rõ ràng, Vi Sinh Cố cũng không hề có ý định này.
Vi Sinh Cố nghe vậy, liếc mắt sang.
Thoạt nhìn, tâm trạng của hắn rất tốt, con mắt khẽ nheo lại, tầm mắt dừng lại ở một nơi không xa.
Bên kia, Cơ Dữ Ý như có như không che hai mắt mình lại, sợ hãi không dám nhìn người khác.
Vi Sinh Cố nói: "Cần y tu làm gì? Nếu người làm sai, đều giết hết. Người chết không cần y tu."
Ngu Thù: "?"
Chưa nói tới hội võ lớn, chỉ là một hội võ nhỏ mà thôi, nếu thật sự đánh chết người thì phải làm sao? Triêu Thiên tông tốt xấu gì cũng là tông hữu của Côn Luân Ngọc Kinh!
Sư tôn của nàng quả nhiên là pháp ngoại cuồng đồ!
Vi Sinh Cố không biết nghĩ tới điều gì, bèn nói tiếp: "Cơ Dữ Ý kia cũng là một tên phế vật, chẳng qua cũng chỉ thua trên lôi đài một lần, vậy mà lại sợ đầu sợ đuôi. Hắn phiền lòng như thế, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì hắn vẫn còn sống. Nếu chết rồi, làm gì còn những chuyện vớ vẩn như vậy."
"Bỏ qua chuyện lần này đi. Nếu lần sau, ngươi lại tỉ thí với Cơ đạo hữu, ngươi có thể suy xét tới việc giải thoát cho hắn, cũng coi như làm một việc thiện." Hắn bật cười quay đầu lại: "Ngươi nói xem, Ngu Thù?"
Tất cả những lời Ngu Thù định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Ác danh của Vi Sinh Cố trên giang hồ, hiện tại đã được thực tiễn chứng minh thực tiễn, hoàn toàn không phải chỉ là những lời đồn đại.
Thậm chí, những lời đó có thể nói là đã giảm nhẹ.
Hắn thậm chí còn không muốn giả vờ, trực tiếp xúi giục đồ đệ giết người ngay giữa ban ngày ban mặt! Đây là phần tử nguy hiểm gì thế!
Không thể không thừa nhận rằng, nàng có một sư tôn ác nhân.
Nhưng cũng may ý thức đạo đức của Vi Sinh Cố khá mỏng manh, cho nên mặc dù đã nhìn thấy nàng sử dụng Phược Tâm Tằm, hắn cũng lười lên tiếng.
Một câu nói này của nàng đã đánh đòn phủ đầu trước.
Mặc dù, hiện tại Cơ Dữ Ý ủ rũ không có tình thần đều do nàng hại mà ra, nhưng nàng cũng phải giả vờ quan tâm hắn trước đã. Vi Sinh Cố có muốn vạch trần nàng hay không, hoàn toàn dựa vào thái độ của hắn.
Với hiểu biết ít ỏi nhưng chuẩn xác của Ngu Thù với sư tôn, hắn sẽ không quan tâm tới chuyện này.
Vi Sinh Cố xem nhẹ tất cả mọi thứ, chuyện sống chết của người ngoài không liên quan gì tới hắn. Nếu không cũng sẽ không đến mức hắn không buồn hỏi tới việc tổ chức hội võ ở Đệ Tam Phong, thậm chí còn không tiếp đón bao nhiêu y tu.
Đệ Lục Phong của Côn Luân Ngọc Kinh vốn tu tập y đạo.
Phong chủ Diêu Khâu của Đệ Lục Phong là một người nhiệt tình, phàm chỉ cần Vi Sinh Cố mở miệng, hoặc tiết lộ đôi chút trong lời nói, Diêu Phong chủ chắc chắn sẽ sắp xếp một nhóm người chữa bệnh tinh anh điều tới Đệ Tam Phong.
Cho dù không có liên hệ, bây giờ liên hệ cũng không muộn.
Nhưng rất rõ ràng, Vi Sinh Cố cũng không hề có ý định này.
Vi Sinh Cố nghe vậy, liếc mắt sang.
Thoạt nhìn, tâm trạng của hắn rất tốt, con mắt khẽ nheo lại, tầm mắt dừng lại ở một nơi không xa.
Bên kia, Cơ Dữ Ý như có như không che hai mắt mình lại, sợ hãi không dám nhìn người khác.
Vi Sinh Cố nói: "Cần y tu làm gì? Nếu người làm sai, đều giết hết. Người chết không cần y tu."
Ngu Thù: "?"
Chưa nói tới hội võ lớn, chỉ là một hội võ nhỏ mà thôi, nếu thật sự đánh chết người thì phải làm sao? Triêu Thiên tông tốt xấu gì cũng là tông hữu của Côn Luân Ngọc Kinh!
Sư tôn của nàng quả nhiên là pháp ngoại cuồng đồ!
Vi Sinh Cố không biết nghĩ tới điều gì, bèn nói tiếp: "Cơ Dữ Ý kia cũng là một tên phế vật, chẳng qua cũng chỉ thua trên lôi đài một lần, vậy mà lại sợ đầu sợ đuôi. Hắn phiền lòng như thế, chẳng qua cũng chỉ là bởi vì hắn vẫn còn sống. Nếu chết rồi, làm gì còn những chuyện vớ vẩn như vậy."
"Bỏ qua chuyện lần này đi. Nếu lần sau, ngươi lại tỉ thí với Cơ đạo hữu, ngươi có thể suy xét tới việc giải thoát cho hắn, cũng coi như làm một việc thiện." Hắn bật cười quay đầu lại: "Ngươi nói xem, Ngu Thù?"
Tất cả những lời Ngu Thù định nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Ác danh của Vi Sinh Cố trên giang hồ, hiện tại đã được thực tiễn chứng minh thực tiễn, hoàn toàn không phải chỉ là những lời đồn đại.
Thậm chí, những lời đó có thể nói là đã giảm nhẹ.
Hắn thậm chí còn không muốn giả vờ, trực tiếp xúi giục đồ đệ giết người ngay giữa ban ngày ban mặt! Đây là phần tử nguy hiểm gì thế!
Không thể không thừa nhận rằng, nàng có một sư tôn ác nhân.
Nhưng cũng may ý thức đạo đức của Vi Sinh Cố khá mỏng manh, cho nên mặc dù đã nhìn thấy nàng sử dụng Phược Tâm Tằm, hắn cũng lười lên tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.