Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch)
Chương 46: Lý Phi Huynh, Giúp Ta Ném
Chiến Thiên Ngân
08/10/2023
"Khốn kiếp!"
"Dựa vào ngoại lực thì có gì tài ba, có gan thì thả ta ra ngoài, chúng ta tranh tài một trận!"
Xụi lơ trong thổ lao, nam tử tức hổn hển nhìn Diệp Phong từ từ đi tới, giận rống lên.
Phốc!
Đi đến trước thổ lao, Diệp Phong không có nói nhảm, thanh trường kiếm cực kỳ sắc bén trong tay đâm xuyên qua ngực đối phương.
Cho dù là chết thì ánh mắt nam tử vẫn trừng to, hắn chết cũng không tin mình đường đường là Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong nhưng lại chết oan chết uổng trong Thiên Đạo Chiến Trường đệ nhị trọng như vậy!
"Chuyện này, mẹ nó, cũng là ngoan nhân!"
Nhìn Diệp Phong giết chết nam tử, Lý Phi hoàn toàn đổi mới nhận thức, mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn nhưng Diệp Phong mang tới cho hắn ấn tượng là cực kỳ hiền lành, cực kỳ ngây thơ.
Bây giờ mới biết là hắn bị đối phương cố ý giả vờ như vậy lừa gạt, buồn cười là hắn còn cho là đối phương là một tên gà mờ, sợ là đối phương bán đứng mình, mình cũng không biết.
"Lý Phi huynh, những phù chú này ngươi cầm, nếu còn gặp loại người này thì cứ dùng phù lục vây khốn đối phương, sau đó một kiếm giải quyết đối phương."
Diệp Phong không biết lúc này tâm lý Lý Phi muôn màu muôn vẻ cỡ nào, sau khi đi tới, đưa cho đối phương một nắm Tù Thổ Lao Phù Lục, thật sự là hắn cảm thấy một mình mình làm thì quá mệt mỏi, không đến năm tiếng nữa là đến mười giờ khuya, mà hắn còn hơn chín ngàn tấm phù lục chưa có lãng phí hết.
Nhìn trong tay ít nhất cũng có mấy trăm tấm Tù Thổ Lao Phù Lục, cho dù là Lý Phi thì cũng không nhịn được mà cơ mặt co rút, bây giờ rốt cuộc hắn biết tại sao Diệp Phong lại không cần thi thể những yêu thú Thiết Bối Thử đó rồi, bởi vì người ta không thiếu chút tiền này!
Hai mươi phút sau, gặp lại đàn yêu thú, hai người Diệp Phong và Lý Phi đứng ở đằng xa, liên tục ném Tù Thổ Lao Phù Lục, sau đó Diệp Phong cho Lý Phi mượn một thanh trường kiếm không biết là phẩm gì mà hắn mượn được từ hệ thống, hai người bắt đầu hành trình đồ sát yêu thú.
Sau bốn tiếng rưỡi.
"Đinh! Chúc mừng túc chủ tiêu hao hết sản phẩm bại gia hôm nay, thưởng một ngàn điểm phá sản, thưởng Đốn Ngộ Đan *100!"
Nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, Diệp Phong nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu, khóe miệng nở một nụ cười, nhìn Lý Phi đang cầm trường kiếm trong tay đánh giết từng con yêu thú bị vây trong thổ lao ở phía xa, tự lẩm bẩm: "Vẫn phải có người hỗ trợ mới tốt."
Có thể nói, hơn sáu ngàn tấm phù lục còn lại sau đó đều do Lý Phi giúp hắn xài hết, hắn chỉ cần năm nghỉ ngơi là được.
Hô!
Có chút mỏi mệt, Lý Phi giải quyết hết tất cả yêu thú, sau đó đi về, ý cười đầy mặt đưa trường kiếm trong tay lại cho Diệp Phong, sau đó đứng bên cạnh giống như tiểu đệ, chờ Diệp Phong dặn dò.
Bây giờ hắn phục thật!
Một vạn tấm phù lục!
Nửa buổi tối, hai người bọn họ xài hết một vạn tấm nhị phẩm cửu giai phù lục, hắn bị thủ đoạn phá sản ngang tàng của Diệp Phong làm cho phục, trong lòng đầu dám nghĩ xấu nữa.
Không nói khoa trương chút nào, chỉ với thu hoạch của nửa buổi tối hôm nay, sợ là không được một phần hai mươi giá trị của một vạn tấm nhị phẩm cửu giai phù lục.
"Tiểu Phi, ta cũng không để cho ngươi làm không công, viên Đốn Ngộ Đan này ngươi dùng đi, ta hộ pháp cho ngươi."
Diệp Phong nhìn Lý Phi mệt nhọc mấy canh giờ, không cần biết trước đó đối phương tiếp cận mình là có mục đích gì, nhưng bây giờ thành thành thật thật làm việc cho mình, như vậy thì phải thưởng, nếu không sẽ có lỗi với thân phận thần hào phá của của mình.
"Đốn Ngộ Đan?"
Lý Phi nhìn đan dược đen thui trong tay, đặc biệt là tên của đan dược này, khiến cho trong lòng hắn có chút hốt hoảng.
Đốn Ngộ Đan chó má gì chứ, chẳng lẽ ăn thì có thể đốn ngộ?
Làm sao bây giờ, có phải là độc đan hay không?
Nhưng mà nếu như không ăn thì có thể nói gia hỏa ngang tàng đến phát rồ sẽ xử lý mình hay không?
Mặc dù trong lòng đang giãy dụa kịch liệt nhưng cũng chỉ là một hai giây, cuối cùng Lý Phi vẫn nhắm hai mắt lại, nuốt đan dược trong tay.
Oanh!
Sau đó một luồng khí tức ngộ hiểu hiện lên, Lý Phi đột nhiên mở hai mắt ra, sắc mặt khó tin nhìn Diệp Phong.
Đốn ngộ!
Bây giờ hắn cảm nhận được rõ ràng mình tiến vào đốn ngộ chi cảnh, mà càng khủng bố hơn chính là bây giờ mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói chuyện thì nói, hoàn toàn sẽ không đánh vỡ đốn ngộ chi cảnh, giống như là đốn ngộ chi cảnh cưỡng chế giáng lâm lên người của hắn vậy.
"Ngươi ngốc hả, đốn ngộ chi cảnh này chỉ có thể duy trì hai mười phút, còn không chăm chỉ tu luyện?"
Nhìn Lý Phi trừng lớn hai mắt nhìn mình chằm chằm, Diệp Phong cảm thấy đầu óc đối phương có vấn đề, dưới tình huống này, không tranh thủ đốn ngộ tu luyện mà nhìn chằm chằm mình làm gì.
Nghe Diệp Phong nhắc nhở, Lý Phi đột nhiên phản ứng lại, vội khoanh chân tu luyện ngay tại chỗ.
"Nếu không phải lại lấy được một trăm viên Đốn Ngộ Đan thì ta cũng sẽ không cho ngươi thứ này, dù sao hai mươi viên còn lại trong tay ta phải giữ lại cho cẩu tử."
Thấy Lý Phi đi vào trạng thái tu luyện, Diệp Phong tự nói.
Mười chín phút sau.
Lý Phi chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy vô tận hối hận, đốn ngộ chi cảnh, cho dù là một phút cũng là vô giá mà hắn lại lãng phí một phút, nghĩ như vậy, trong lòng hắn vô cùng đau lòng.
"Diệp ca, đại ân không biết cảm tạ như thế nào, phần ân tình này Lý Phi ta nhớ kỹ, sau này nếu như có gì cần thì ngươi cứ nói."
Lúc này, Lý Phi đi tới trước mặt Diệp Phong, nghiêm túc nói.
"Ngươi đến từ thế giới nào?"
Nghe Lý Phi nói như vậy, Diệp Phong tò mò hỏi.
"Diệp ca, ta đến từ Thiên Hỏa Giới."
Nói xong, Lý Phi rất mong đợi nhìn Diệp Phong, giờ phút này hắn hi vọng Diệp Phong sẽ toát ra vẻ đại hỉ, hô to một tiếng ta cũng đến từ Thiên Hỏa Giới.
"Thiên Hỏa Giới, lần đầu tiên nghe nói tới, ta đến từ Huyền Thiên Giới."
Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không phải tới từ cùng một cái giao diện, dù là hẹn trước lần sau sẽ đi vào vào lúc nào nhưng đối với Thiên Đạo Chiến Trường rộng lớn vô ngần thì muốn gặp nhau đều phải dựa vào duyên phận.
"Dựa vào ngoại lực thì có gì tài ba, có gan thì thả ta ra ngoài, chúng ta tranh tài một trận!"
Xụi lơ trong thổ lao, nam tử tức hổn hển nhìn Diệp Phong từ từ đi tới, giận rống lên.
Phốc!
Đi đến trước thổ lao, Diệp Phong không có nói nhảm, thanh trường kiếm cực kỳ sắc bén trong tay đâm xuyên qua ngực đối phương.
Cho dù là chết thì ánh mắt nam tử vẫn trừng to, hắn chết cũng không tin mình đường đường là Khí Động Cảnh cửu trọng đỉnh phong nhưng lại chết oan chết uổng trong Thiên Đạo Chiến Trường đệ nhị trọng như vậy!
"Chuyện này, mẹ nó, cũng là ngoan nhân!"
Nhìn Diệp Phong giết chết nam tử, Lý Phi hoàn toàn đổi mới nhận thức, mặc dù thời gian tiếp xúc rất ngắn nhưng Diệp Phong mang tới cho hắn ấn tượng là cực kỳ hiền lành, cực kỳ ngây thơ.
Bây giờ mới biết là hắn bị đối phương cố ý giả vờ như vậy lừa gạt, buồn cười là hắn còn cho là đối phương là một tên gà mờ, sợ là đối phương bán đứng mình, mình cũng không biết.
"Lý Phi huynh, những phù chú này ngươi cầm, nếu còn gặp loại người này thì cứ dùng phù lục vây khốn đối phương, sau đó một kiếm giải quyết đối phương."
Diệp Phong không biết lúc này tâm lý Lý Phi muôn màu muôn vẻ cỡ nào, sau khi đi tới, đưa cho đối phương một nắm Tù Thổ Lao Phù Lục, thật sự là hắn cảm thấy một mình mình làm thì quá mệt mỏi, không đến năm tiếng nữa là đến mười giờ khuya, mà hắn còn hơn chín ngàn tấm phù lục chưa có lãng phí hết.
Nhìn trong tay ít nhất cũng có mấy trăm tấm Tù Thổ Lao Phù Lục, cho dù là Lý Phi thì cũng không nhịn được mà cơ mặt co rút, bây giờ rốt cuộc hắn biết tại sao Diệp Phong lại không cần thi thể những yêu thú Thiết Bối Thử đó rồi, bởi vì người ta không thiếu chút tiền này!
Hai mươi phút sau, gặp lại đàn yêu thú, hai người Diệp Phong và Lý Phi đứng ở đằng xa, liên tục ném Tù Thổ Lao Phù Lục, sau đó Diệp Phong cho Lý Phi mượn một thanh trường kiếm không biết là phẩm gì mà hắn mượn được từ hệ thống, hai người bắt đầu hành trình đồ sát yêu thú.
Sau bốn tiếng rưỡi.
"Đinh! Chúc mừng túc chủ tiêu hao hết sản phẩm bại gia hôm nay, thưởng một ngàn điểm phá sản, thưởng Đốn Ngộ Đan *100!"
Nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, Diệp Phong nghe được tiếng hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu, khóe miệng nở một nụ cười, nhìn Lý Phi đang cầm trường kiếm trong tay đánh giết từng con yêu thú bị vây trong thổ lao ở phía xa, tự lẩm bẩm: "Vẫn phải có người hỗ trợ mới tốt."
Có thể nói, hơn sáu ngàn tấm phù lục còn lại sau đó đều do Lý Phi giúp hắn xài hết, hắn chỉ cần năm nghỉ ngơi là được.
Hô!
Có chút mỏi mệt, Lý Phi giải quyết hết tất cả yêu thú, sau đó đi về, ý cười đầy mặt đưa trường kiếm trong tay lại cho Diệp Phong, sau đó đứng bên cạnh giống như tiểu đệ, chờ Diệp Phong dặn dò.
Bây giờ hắn phục thật!
Một vạn tấm phù lục!
Nửa buổi tối, hai người bọn họ xài hết một vạn tấm nhị phẩm cửu giai phù lục, hắn bị thủ đoạn phá sản ngang tàng của Diệp Phong làm cho phục, trong lòng đầu dám nghĩ xấu nữa.
Không nói khoa trương chút nào, chỉ với thu hoạch của nửa buổi tối hôm nay, sợ là không được một phần hai mươi giá trị của một vạn tấm nhị phẩm cửu giai phù lục.
"Tiểu Phi, ta cũng không để cho ngươi làm không công, viên Đốn Ngộ Đan này ngươi dùng đi, ta hộ pháp cho ngươi."
Diệp Phong nhìn Lý Phi mệt nhọc mấy canh giờ, không cần biết trước đó đối phương tiếp cận mình là có mục đích gì, nhưng bây giờ thành thành thật thật làm việc cho mình, như vậy thì phải thưởng, nếu không sẽ có lỗi với thân phận thần hào phá của của mình.
"Đốn Ngộ Đan?"
Lý Phi nhìn đan dược đen thui trong tay, đặc biệt là tên của đan dược này, khiến cho trong lòng hắn có chút hốt hoảng.
Đốn Ngộ Đan chó má gì chứ, chẳng lẽ ăn thì có thể đốn ngộ?
Làm sao bây giờ, có phải là độc đan hay không?
Nhưng mà nếu như không ăn thì có thể nói gia hỏa ngang tàng đến phát rồ sẽ xử lý mình hay không?
Mặc dù trong lòng đang giãy dụa kịch liệt nhưng cũng chỉ là một hai giây, cuối cùng Lý Phi vẫn nhắm hai mắt lại, nuốt đan dược trong tay.
Oanh!
Sau đó một luồng khí tức ngộ hiểu hiện lên, Lý Phi đột nhiên mở hai mắt ra, sắc mặt khó tin nhìn Diệp Phong.
Đốn ngộ!
Bây giờ hắn cảm nhận được rõ ràng mình tiến vào đốn ngộ chi cảnh, mà càng khủng bố hơn chính là bây giờ mình muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói chuyện thì nói, hoàn toàn sẽ không đánh vỡ đốn ngộ chi cảnh, giống như là đốn ngộ chi cảnh cưỡng chế giáng lâm lên người của hắn vậy.
"Ngươi ngốc hả, đốn ngộ chi cảnh này chỉ có thể duy trì hai mười phút, còn không chăm chỉ tu luyện?"
Nhìn Lý Phi trừng lớn hai mắt nhìn mình chằm chằm, Diệp Phong cảm thấy đầu óc đối phương có vấn đề, dưới tình huống này, không tranh thủ đốn ngộ tu luyện mà nhìn chằm chằm mình làm gì.
Nghe Diệp Phong nhắc nhở, Lý Phi đột nhiên phản ứng lại, vội khoanh chân tu luyện ngay tại chỗ.
"Nếu không phải lại lấy được một trăm viên Đốn Ngộ Đan thì ta cũng sẽ không cho ngươi thứ này, dù sao hai mươi viên còn lại trong tay ta phải giữ lại cho cẩu tử."
Thấy Lý Phi đi vào trạng thái tu luyện, Diệp Phong tự nói.
Mười chín phút sau.
Lý Phi chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt tràn đầy vô tận hối hận, đốn ngộ chi cảnh, cho dù là một phút cũng là vô giá mà hắn lại lãng phí một phút, nghĩ như vậy, trong lòng hắn vô cùng đau lòng.
"Diệp ca, đại ân không biết cảm tạ như thế nào, phần ân tình này Lý Phi ta nhớ kỹ, sau này nếu như có gì cần thì ngươi cứ nói."
Lúc này, Lý Phi đi tới trước mặt Diệp Phong, nghiêm túc nói.
"Ngươi đến từ thế giới nào?"
Nghe Lý Phi nói như vậy, Diệp Phong tò mò hỏi.
"Diệp ca, ta đến từ Thiên Hỏa Giới."
Nói xong, Lý Phi rất mong đợi nhìn Diệp Phong, giờ phút này hắn hi vọng Diệp Phong sẽ toát ra vẻ đại hỉ, hô to một tiếng ta cũng đến từ Thiên Hỏa Giới.
"Thiên Hỏa Giới, lần đầu tiên nghe nói tới, ta đến từ Huyền Thiên Giới."
Diệp Phong bất đắc dĩ lắc đầu, không phải tới từ cùng một cái giao diện, dù là hẹn trước lần sau sẽ đi vào vào lúc nào nhưng đối với Thiên Đạo Chiến Trường rộng lớn vô ngần thì muốn gặp nhau đều phải dựa vào duyên phận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.