Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu (Dịch)
Chương 41: Nguy Cơ, Trên Đường Gặp Đại Yêu
Chiến Thiên Ngân
08/10/2023
"Thấy."
"Ngũ đại tổ lão không hổ là cường giả Độ Kiếp Cảnh cửu trọng tối đỉnh, vì ma luyện tâm cảnh của mình mà hóa trang thành tên ăn mày, muốn cảm nhận cuộc sống của tên ăn mày một chút."
"Mặc dù bọn họ không nói gì cả nhưng ta hiểu, hơn nữa cũng rất phối hợp với bọn họ, móc mười giọt Đại yêu tinh huyết cho người giống tên ăn mày nhất là Ngũ tổ lão, tự tay để vào trong chén của hắn."
Nghe Lạc Vô Danh hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích.
Phụt!
Nghe nói như thế, Lạc Vô Danh suýt chút hộc máu, mẹ nó, giỏi cho giả làm ăn mày ma luyện tâm cảnh!
Bọn họ vốn là đang giả làm ăn xin xin đồ của ngươi, ai bảo đồ trong tay ngươi đều là bảo bối hiếm có với với bọn họ, nếu không thì sao bọn họ lại làm như vậy chứ.
Kết quả ngươi lại cho là bọn họ đang ma luyện tâm cảnh, sau đó còn phối hợp với bọn họ?
Ngươi có biết hay không, ngươi tự nhận là phối hợp như vậy sẽ khiến cho bọn họ hiểu lầm, sẽ khiến cho bọn họ càng điên cuồng hơn nữa!
Hô!
Sâu thở dài một hơi, Lạc Vô Danh không có giải thích, sau này chuyện này sẽ phát triển thành như thế nào thì hắn cũng không thèm nghĩ nữa, dù sao chỉ là chơi thôi!
"Sư công, đệ tử tông môn đã chuẩn bị xong chưa?"
"Khi nào chúng ta đi truyền tống tháp đến Thiên Đạo Chiến Trường?"
Lúc này, Diệp Phong có chút không kịp chờ đợi hỏi.
"Khi nào đi cũng được, chúng ta không đi theo đội ngũ, do ta tự mình dẫn ngươi đi truyền tống tháp đến Thiên Đạo Chiến Trường."
"Ừm?"
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Nói xong, Lạc Vô Danh phát hiện Diệp Phong dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình chằm chằm, khiến cho hắn hơi sợ.
"Sư công, vậy ngươi tế phi kiếm ra đi, ta đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta tranh thủ đi."
Diệp Phong biết rõ còn hỏi.
...
Vậy ngươi nói thẳng, dùng ánh mắt ấy nhìn ta chằm chằm làm gì, nhìn đến ta hơi kinh hãi.
Lạc Vô Danh cũng điên rồi, không nói thêm lời nào, trực tiếp tế phi kiếm ra dẫn Diệp Phong phóng lên tận trời, rời khỏi tông môn.
"Đi, mặc dù tiểu tử này mới tới mấy ngày nhưng lần này hắn đi, ta vẫn nhớ hắn."
"Đúng vậy, tiểu tử này gia nhập Tinh Cực Tông chúng ta là do tông môn chúng ta may mắn!"
"Lần này hắn đi, sợ đến về thì sẽ trực tiếp về Tinh Hồn Tông do Thánh nữ sáng lập."
"Uy lực của đại trận hộ tông tăng lên gấp mười, hơn nữa còn duy trì trạng thái mở ra, không bằng chúng ta cũng đi Tinh Hồn Tông?"
Nghe tứ đại tổ lão nói như vậy, sắc mặt Lạc Thiên Hình càng ngày càng đen, rốt cục cuối cùng cũng không nhịn được, mắng to: "Bốn lão gia hỏa các ngươi có biết xấu hổ hay không hả, ăn xin ở bản tông coi như xong, còn muốn chạy tới Tinh Hồn Tông ăn xin hay sao!"
"Đại ca, sau khi bốn người chúng ta đi, tông môn giao lại cho ngươi!"
"Đại ca, không hổ là ngươi, còn suy nghĩ cho chúng tiểu đệ!"
"Đại ca, chờ chúng ta ăn xin được đồ tốt, đến lúc đó tuyệt đối sẽ giữ lại một chút cho ngươi, ngươi cứ yên tâm ở chỗ này trấn thủ bản tông đi!"
"Đại ca, đại ân không biết nói sao để cảm tạ, đều ở trong chén!"
Oanh!
Nghe bốn người nói như vậy, Lạc Thiên Hình lập tức nổi giận, khí tức cuồng bạo quét sạch bốn phía, nhìn chằm chằm tứ đại tổ lão, giận dữ hét: "Đều ở lại bản tông cho ta, ai cũng đừng hòng đi Tinh Hồn Tông, ta nói, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Nhìn thấy Lạc Thiên Hình nổi giận, tứ đại tổ lão liếc nhau, bó tay thở dài, chia tay Diệp Phong một ngày, bọn họ cảm thấy như mình làm mất bảo bối gì đó vậy.
Một bên khác.
"Sư công, yêu thú ở Huyền Thiên đại lục khác với yêu thú trong Thiên Đạo Chiến Trường hả?"
"Từ Tinh Hồn Tông đi tới Tinh Cực Tông, đi hai ngày đường cũng không có gặp được một con yêu thú nào, bọn chúng đều ở đâu?"
Trên phi kiếm, Diệp Phong nhàm chán quá nên hỏi thăm.
"Yêu thú trong Thiên Đạo Chiến Trường mạnh hơn yêu thú trong Huyền Thiên đại lục, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!"
"Cho dù là yêu thú cùng chủng tộc, cùng cảnh giới nhưng yêu thú trong Thiên Đạo Chiến Trường có thể nhẹ nhõm đối kháng ba con yêu thú trong Huyền Thiên đại lục, đối với tu sĩ chúng ta thì cũng giống như thế."
"Cho nên, ở Thiên Đạo Chiến Trường, nếu như gặp phải yêu thú cùng cảnh giới thì ít nhất phải có ba người liên thủ lại mới có thể đối kháng được."
"Về phần tại sao vẫn luôn không có gặp được yêu thú, không phải chúng ta cũng không có gặp được tu sĩ hay sao, Huyền Thiên đại lục rất lớn, không có gặp được dễ dàng như vậy."
Lạc Vô Danh nghe Diệp Phong hỏi thăm, cũng kiên nhẫn giải thích.
Nửa ngày sau.
Lạc Vô Danh bảo vệ Diệp Phong sau lưng, nhìn thanh niên áo trắng nở nụ cười trước mặt, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
"Đại yêu!"
"Thấp nhất cũng là Đại yêu Độ Kiếp Cảnh cửu trọng!"
"Diệp Phong, một hồi ta ngăn chặn hắn, ngươi toàn lực đào tẩu!"
Lạc Vô Danh hạ giọng nói với Diệp Phong sau lưng.
"Ngươi cho rằng có thể kéo ta lại?"
"Ngươi cho là hắn có thể trốn được từ trong tay của ta?"
Lúc này, thanh niên áo trắng nhìn Lạc Vô Danh, trên mặt lộ vẻ khinh thường, lên tiếng trào phúng.
"Như vầy đi, chúng ta làm một giao dịch thú vị được không?"
"Chỉ cần các ngươi có thể lấy thứ khiến cho ta động lòng ra, ta sẽ thả các ngươi bình yên rời khỏi đây."
Không có lập tức động thủ, hình như thanh niên áo trắng nghĩ tới chuyện hay ho nào đó, nhìn Lạc Vô Danh và Diệp Phong, nói.
"Hừ!"
"Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng Đại yêu như ngươi sao?"
Lạc Vô Danh nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, yêu thú chẳng bao giờ giữ lời, cái này chỉ là đối phương muốn trêu đùa hai người bọn họ thôi.
Xoát!
Nhưng mà ngay lúc Lạc Vô Danh chuẩn bị xuất thủ, đồng thời dặn Diệp Phong đừng quan tâm gì cả, chỉ cần liều mạng đào vong thôi thì mười giọt Đại yêu tinh huyết hóa thành mười đạo hồng sắc lưu quang từ phía sau hắn bắn ra, vọt thẳng đến trước mặt thanh niên áo trắng đối diện.
"Diệp Phong!"
"Có phải ngươi điên rồi hay không, sao lại tin lời Đại yêu được, bọn hắn hoàn toàn không đáng tin, hắn chỉ muốn trêu đùa chúng ta mà thôi, hơn nữa, nhìn thấy trong tay ngươi lại có bảo vật như thế thì hắn sẽ càng không bỏ qua cho ngươi, Đại yêu tinh huyết cũng cực kỳ quan trọng với yêu thú đó!"
"Ngũ đại tổ lão không hổ là cường giả Độ Kiếp Cảnh cửu trọng tối đỉnh, vì ma luyện tâm cảnh của mình mà hóa trang thành tên ăn mày, muốn cảm nhận cuộc sống của tên ăn mày một chút."
"Mặc dù bọn họ không nói gì cả nhưng ta hiểu, hơn nữa cũng rất phối hợp với bọn họ, móc mười giọt Đại yêu tinh huyết cho người giống tên ăn mày nhất là Ngũ tổ lão, tự tay để vào trong chén của hắn."
Nghe Lạc Vô Danh hỏi thăm, Diệp Phong cũng cười giải thích.
Phụt!
Nghe nói như thế, Lạc Vô Danh suýt chút hộc máu, mẹ nó, giỏi cho giả làm ăn mày ma luyện tâm cảnh!
Bọn họ vốn là đang giả làm ăn xin xin đồ của ngươi, ai bảo đồ trong tay ngươi đều là bảo bối hiếm có với với bọn họ, nếu không thì sao bọn họ lại làm như vậy chứ.
Kết quả ngươi lại cho là bọn họ đang ma luyện tâm cảnh, sau đó còn phối hợp với bọn họ?
Ngươi có biết hay không, ngươi tự nhận là phối hợp như vậy sẽ khiến cho bọn họ hiểu lầm, sẽ khiến cho bọn họ càng điên cuồng hơn nữa!
Hô!
Sâu thở dài một hơi, Lạc Vô Danh không có giải thích, sau này chuyện này sẽ phát triển thành như thế nào thì hắn cũng không thèm nghĩ nữa, dù sao chỉ là chơi thôi!
"Sư công, đệ tử tông môn đã chuẩn bị xong chưa?"
"Khi nào chúng ta đi truyền tống tháp đến Thiên Đạo Chiến Trường?"
Lúc này, Diệp Phong có chút không kịp chờ đợi hỏi.
"Khi nào đi cũng được, chúng ta không đi theo đội ngũ, do ta tự mình dẫn ngươi đi truyền tống tháp đến Thiên Đạo Chiến Trường."
"Ừm?"
"Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"
Nói xong, Lạc Vô Danh phát hiện Diệp Phong dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình chằm chằm, khiến cho hắn hơi sợ.
"Sư công, vậy ngươi tế phi kiếm ra đi, ta đã chuẩn bị xong, bây giờ chúng ta tranh thủ đi."
Diệp Phong biết rõ còn hỏi.
...
Vậy ngươi nói thẳng, dùng ánh mắt ấy nhìn ta chằm chằm làm gì, nhìn đến ta hơi kinh hãi.
Lạc Vô Danh cũng điên rồi, không nói thêm lời nào, trực tiếp tế phi kiếm ra dẫn Diệp Phong phóng lên tận trời, rời khỏi tông môn.
"Đi, mặc dù tiểu tử này mới tới mấy ngày nhưng lần này hắn đi, ta vẫn nhớ hắn."
"Đúng vậy, tiểu tử này gia nhập Tinh Cực Tông chúng ta là do tông môn chúng ta may mắn!"
"Lần này hắn đi, sợ đến về thì sẽ trực tiếp về Tinh Hồn Tông do Thánh nữ sáng lập."
"Uy lực của đại trận hộ tông tăng lên gấp mười, hơn nữa còn duy trì trạng thái mở ra, không bằng chúng ta cũng đi Tinh Hồn Tông?"
Nghe tứ đại tổ lão nói như vậy, sắc mặt Lạc Thiên Hình càng ngày càng đen, rốt cục cuối cùng cũng không nhịn được, mắng to: "Bốn lão gia hỏa các ngươi có biết xấu hổ hay không hả, ăn xin ở bản tông coi như xong, còn muốn chạy tới Tinh Hồn Tông ăn xin hay sao!"
"Đại ca, sau khi bốn người chúng ta đi, tông môn giao lại cho ngươi!"
"Đại ca, không hổ là ngươi, còn suy nghĩ cho chúng tiểu đệ!"
"Đại ca, chờ chúng ta ăn xin được đồ tốt, đến lúc đó tuyệt đối sẽ giữ lại một chút cho ngươi, ngươi cứ yên tâm ở chỗ này trấn thủ bản tông đi!"
"Đại ca, đại ân không biết nói sao để cảm tạ, đều ở trong chén!"
Oanh!
Nghe bốn người nói như vậy, Lạc Thiên Hình lập tức nổi giận, khí tức cuồng bạo quét sạch bốn phía, nhìn chằm chằm tứ đại tổ lão, giận dữ hét: "Đều ở lại bản tông cho ta, ai cũng đừng hòng đi Tinh Hồn Tông, ta nói, nếu không tự gánh lấy hậu quả!"
Nhìn thấy Lạc Thiên Hình nổi giận, tứ đại tổ lão liếc nhau, bó tay thở dài, chia tay Diệp Phong một ngày, bọn họ cảm thấy như mình làm mất bảo bối gì đó vậy.
Một bên khác.
"Sư công, yêu thú ở Huyền Thiên đại lục khác với yêu thú trong Thiên Đạo Chiến Trường hả?"
"Từ Tinh Hồn Tông đi tới Tinh Cực Tông, đi hai ngày đường cũng không có gặp được một con yêu thú nào, bọn chúng đều ở đâu?"
Trên phi kiếm, Diệp Phong nhàm chán quá nên hỏi thăm.
"Yêu thú trong Thiên Đạo Chiến Trường mạnh hơn yêu thú trong Huyền Thiên đại lục, hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều!"
"Cho dù là yêu thú cùng chủng tộc, cùng cảnh giới nhưng yêu thú trong Thiên Đạo Chiến Trường có thể nhẹ nhõm đối kháng ba con yêu thú trong Huyền Thiên đại lục, đối với tu sĩ chúng ta thì cũng giống như thế."
"Cho nên, ở Thiên Đạo Chiến Trường, nếu như gặp phải yêu thú cùng cảnh giới thì ít nhất phải có ba người liên thủ lại mới có thể đối kháng được."
"Về phần tại sao vẫn luôn không có gặp được yêu thú, không phải chúng ta cũng không có gặp được tu sĩ hay sao, Huyền Thiên đại lục rất lớn, không có gặp được dễ dàng như vậy."
Lạc Vô Danh nghe Diệp Phong hỏi thăm, cũng kiên nhẫn giải thích.
Nửa ngày sau.
Lạc Vô Danh bảo vệ Diệp Phong sau lưng, nhìn thanh niên áo trắng nở nụ cười trước mặt, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.
"Đại yêu!"
"Thấp nhất cũng là Đại yêu Độ Kiếp Cảnh cửu trọng!"
"Diệp Phong, một hồi ta ngăn chặn hắn, ngươi toàn lực đào tẩu!"
Lạc Vô Danh hạ giọng nói với Diệp Phong sau lưng.
"Ngươi cho rằng có thể kéo ta lại?"
"Ngươi cho là hắn có thể trốn được từ trong tay của ta?"
Lúc này, thanh niên áo trắng nhìn Lạc Vô Danh, trên mặt lộ vẻ khinh thường, lên tiếng trào phúng.
"Như vầy đi, chúng ta làm một giao dịch thú vị được không?"
"Chỉ cần các ngươi có thể lấy thứ khiến cho ta động lòng ra, ta sẽ thả các ngươi bình yên rời khỏi đây."
Không có lập tức động thủ, hình như thanh niên áo trắng nghĩ tới chuyện hay ho nào đó, nhìn Lạc Vô Danh và Diệp Phong, nói.
"Hừ!"
"Ngươi cho là ta sẽ tin tưởng Đại yêu như ngươi sao?"
Lạc Vô Danh nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, yêu thú chẳng bao giờ giữ lời, cái này chỉ là đối phương muốn trêu đùa hai người bọn họ thôi.
Xoát!
Nhưng mà ngay lúc Lạc Vô Danh chuẩn bị xuất thủ, đồng thời dặn Diệp Phong đừng quan tâm gì cả, chỉ cần liều mạng đào vong thôi thì mười giọt Đại yêu tinh huyết hóa thành mười đạo hồng sắc lưu quang từ phía sau hắn bắn ra, vọt thẳng đến trước mặt thanh niên áo trắng đối diện.
"Diệp Phong!"
"Có phải ngươi điên rồi hay không, sao lại tin lời Đại yêu được, bọn hắn hoàn toàn không đáng tin, hắn chỉ muốn trêu đùa chúng ta mà thôi, hơn nữa, nhìn thấy trong tay ngươi lại có bảo vật như thế thì hắn sẽ càng không bỏ qua cho ngươi, Đại yêu tinh huyết cũng cực kỳ quan trọng với yêu thú đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.