Chương 224: Chặn đường ngăn lối
Tg Tuyệt Ca
01/06/2021
Linh Nhi chạy vội tới bên người Bao Cốc, hỏi:
"Bao Cốc, chúng ta khi nào quay về?"
Bao Cốc hỏi:
"Ngươi cùng sư tỷ về Huyền Thiên Môn cố địa xem qua chưa?"
Linh Nhi lắc đầu.
"Vẫn luôn không để ý."
Ngọc Mật cũng lắc lắc đầu.
Bao Cốc nói:
"Đó là nơi sư phụ bọn họ chôn xương, nên trở về xem."
Linh Nhi nói:
"Ta nghĩ ngươi là muốn tìm hộ sơn bà bà tính sổ."
Bao Cốc nhìn Linh Nhi nói:
"Bà ta đã sớm tự đoạn đường sống, cho dù bây giờ còn sống, nói vậy cũng rất thảm. Đi thôi, quay về xem xem."
Linh Nhi quay đầu lại nhìn về một đám yêu tộc phía sau đang tha thiết mong chờ nhìn mình, hỏi:
"Bọn họ thì sao? Ngươi thu bọn họ vào đi?"
Bao Cốc nói:
"Để sư tỷ thu đi! Túi siêu đại trữ vật của ta tối." Nói xong đi đến trước mặt Tử Vân Thù, hỏi:
"Tiểu sư thúc, phi kiếm của ta đâu?"
Tử Vân Thù ném cho Bao Cốc một thanh phi kiếm mới luyện chế.
"Thanh kiếm này tốt hơn thanh của ngươi trước kia."
Ngọc Mật thu gần ngàn yêu tộc này vào tiểu thế giới trong trữ vật thủ trạc Bao Cốc cho nàng. Yêu Thánh ném ra một Truyện Tống Trận thai, một đám hướng Huyền Thiên Môn cố địa bay đi.
Từ biệt mười năm, lại xuất hiện ở Huyền Thiên Môn, đập vào mắt chính là một mảnh hoang vu bị cỏ dại bao phủ. Ngọn núi bị đánh bằng đó, bức tường đổ tàn kia tất cả đều chôn dưới cỏ dại cùng cây non mới mọc, nào có nửa điểm bóng dáng của tu tiên môn phái năm đó.
Nếu không nhớ rõ tòa tiêu truyền tống pháp trận, Bao Cốc cơ hồ sẽ cho là mình đến nhầm chỗ. Nơi này linh khí loãng đến cơ hồ dò không ra nửa điểm linh khí, trên mặt đất cũng chỉ là cỏ dại bình thường, đại khái là năm đó chôn ở chỗ này hài cốt nhiều lắm, cỏ dại mọc nhưng thật ra vô cùng tốt.
Linh Vân cố phong chỉnh thể bị đào rỗng. Đỉnh núi Linh Vân cố phong đều bị san bằng!
Đa Bảo Linh Hầu từ trong hư không chui ra, mở to đôi mắt đen bóng nhìn trái nhìn phải, gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Bao Cốc, không rõ các nàng tới nơi này làm gì.
Linh Nhi ném cho Đa Bảo Linh Hầu hai chữ:
"Bái tế!"
Đa Bảo Linh Hầu liền lơ lững trên không trung lạy lạy.
Bao Cốc đi vào Linh Vân cố phong đã bị đào phẳng. Nàng nhắm mắt lại, không cảm giác được chút khí tức đồng môn chết trận năm đó còn lưu lại trong không khí, nơi này hoang vu đến khiến người khác cảm thấy bi thương. Nàng tìm nửa ngày, mới tìm được nơi chôn hài cốt của đồng môn năm đó.
Năm đó đi rất vội, đem bọn hắn vội vã an táng, ngay cả khối bia mộ đều không có.
Một trận chiến đi qua, thần hồn của bọn hắn đã sớm tan, hiện giờ chôn dưới đất chỉ là một bộ xương khô.
Bao Cốc đứng trước nơi chôn hài cốt đồng môn, bi thương từ trong lòng dâng lên, yết hầu nghẹn ngào, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh, nàng truyền âm tứ phương, kêu lên:
"Sư phụ, an nghỉ nhé, đồ nhi đã báo thù cho mọi ngươi!"
Ngọc Mật, Tử Vân Thù, đi đến bên cạnh Bao Cốc, quỳ xuống, cung kính dập đầu bái tế trước nơi chôn các đồng môn.
Yêu Thánh đứng sau lưng Tử Vân Thù, chờ Tử Vân Thù bái tế xong, nàng liền kéo Tử Vân Thù ôm vào lòng, thấp giọng khuyên nhủ:
"Người đã chết rồi..."
Tử Vân Thù 'ân' một tiếng, nói:
"Chỉ là nhớ tới các sư huynh vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, các sư điệt cả ngày bị ta khi dễ..."
Bao Cốc đứng yên ở Linh Vân cố phong hồi lâu, nàng mới trầm giọng nói:
"Linh Nhi, ngươi có thể tìm tới động phủ của hộ sơn bà bà sao? Ta muốn tìm bà ta ôn chuyện."
Linh Nhi 'ân' một tiếng, bay về phía Linh Vân phong đã biến thành núi hoang.
Bao Cốc theo phía sau Linh Nhi, thần niệm của nàng không ngừng mà thăm dò hướng bốn phía, phát hiện nơi này hoang vắng đến chỉ có một chút tiểu động vật lui tới, ngay cả dấu vết một con yêu thú đều không có. Thì ra linh mạch nơi này cũng đã khô kiệt, linh khí ít đến thương cảm, trước kia còn có hộ sơn pháp trận có thể tụ chút linh khí, rậm rạp cổ thụ này sinh trưởng không biết bao nhiêu năm cũng có chút cỏ cây tinh túy cùng linh khí đi ra, trận đại nạn kia, khiến núi đồng hủy hết, một tia linh khí cuối cùng đều oanh không có. Hộ sơn bà bà bị giam cầm ở này, canh giữ mảnh phế tích hoang vắng này có thể tu hành?
Vùng đất này, quỷ cũng không có một con, người cũng không có một ai, hộ sơn bà bà chính là muốn đi tà đạo tu hành cũng không có biện pháp.
Linh Nhi mang theo Bao Cốc vòng quanh Linh Vân phong một vòng, cuối cùng nói một câu:
"Bao Cốc, ngươi chờ ta một chút." Hóa thành dáng vẻ tiểu Thiên Hồ một nhảy vào trong núi hoang.
Yêu Thánh nhìn quanh bốn phía.
"Nơi này ngay cả một con tiểu yêu thú đều không có, không có bất kỳ khí tức của yêu tộc. Ân?" Nàng ngưng thần hướng cái khe từ trong núi mà Linh Nhi chui vào tìm kiếm động phủ chôn dưới phần đất sụp, nói:
"Động phủ của hộ sơn bà bà sụp, bên trong tất cả đều là dấu vết đánh nhau, tựa hồ là có người nào đó giết vào động phủ của bà."
Bao Cốc nói:
"Huyền Thiên Môn bỏ chạy, có vài người sẽ không cam lòng. Hộ sơn bà bà ở lại đây, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu của những người khác." Nàng buông tiếng thở dài:
"Tổ chim bị phá còn có trứng." Lại hỏi Yêu Thánh:
"Hộ sơn bà bà có còn ở đây không?"
Yêu Thánh 'ân' một tiếng, nói:
"Linh Nhi không phải đang mang bà ra sao?"
Linh Nhi từ trong núi chui ra, lại hóa thành hình người đi đến trước mặt Bao Cốc, trên tay cầm một đoạn mộc tàn âm trầm dài hơn thước, nói:
"Đây là thực thân của hộ sơn bà bà, chỉ tìm được một đoạn như vậy, bên trong còn có chút âm khí dao động."
Thần niệm của Bao Cốc thăm dò bên trong, rõ ràng nhìn thấy hộ sơn bà bà đã thành u hồn hoảng sợ rúc vào trong đoạn âm trầm mộc tàn đánh giá các nàng. Bao Cốc giơ tay lên, phóng ra một cỗ linh lực muốn đem hộ sơn bà bà câu ra, hộ sơn bà bà hoảng sợ đến cực điểm.
Yêu Thánh nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói:
Hiện tại mặt trời đang thịnh, ngươi đem bà từ âm trầm mộc tàn câu ra, mặt trời chiếu vào bà liền tiêu tan mây khói."
Bao Cốc cầm đoạn âm trầm mộc rơi trên mặt đất kia, nàng nâng chưởng oanh một cái, đánh ra một cái hố trên mặt đất, đem nhánh trầm mộc nơi hộ sơn bà bà cư trú ném vào trong cái hố, nàng nói với hộ sơn bà bà:
"Bà bà, con đường này là chính ngươi chọn, từ ngày ngươi yêu cầu lưu lại ta liền dự đoán được tương lai ngươi sẽ trôi qua không quá tốt, hiện giờ thấy ngươi rơi xuống hoàn cảnh như thế, ta tỏ vẻ thực vui mừng. Nói cho ngươi biết một chuyện, hiện giờ Huyền Thiên Môn mọi người trôi qua thật tốt, nhưng không có phần của ngươi. Một tháng trước, ta đã diệt Thái Âm môn cùng Huyền Nguyệt cổ thành Quân Phủ, ngươi yên tâm đi, cho dù có người biết ngươi còn một sợi âm hồn tồn tại cũng sẽ không còn có ai tìm ngươi ép hỏi tung tích Huyền Thiên Môn. Ngươi năm đó lập huyết thệ, thần hồn bị cấm cố không sai, ngài đầu thai chuyển sang kiếp khác là không thể. Đương nhiên, ánh trăng tinh hoa cùng âm khí dưới đất ngươi cũng đừng hy vọng hấp thu." Nàng nói xong nâng tay áo phất một cái, đem đất vừa rồi bị oanh ra cuốn vào trong hố, đem hộ sơn bà bà chôn dưới đáy.
Linh Nhi cúi đầu thở dài, nói:
"Bà năm đó còn chiếu cố ta một chút." Nói xong, nhảy lên trên hố dùng sức đạp mấy cái, kêu lên:
"Đừng cho là ta không biết năm đó ngươi tính kế biến ta làm yêu bộc! Nói cho ngươi biết, huyết khế sớm đã giải, ta bây giờ là tự do, là tự nguyện đi theo Bao Cốc!" Lại dùng lực đạp mấy cái.
"Không cần khóc, khóc cũng vô dụng! Gào khóc cũng vô dụng! Ngài chậm rãi gào khóc đi!" Bay đến không trung, bỗng nhiên thấy sảng khoái tinh thần, nói:
"Về đi!" Giải trừ xong nghẹn ức trong lòng do chuyện ác Quân Phủ gây ra.
Bao Cốc nhìn Linh Vân cố phong đã bị san bằng cùng nơi đồng môn chôn xương, nặng trĩu thở dài, khống chế phi kiếm cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Người đã chết rồi, nơi này chôn là đồng môn tử trận năm đó, còn có quá khứ của Huyền Thiên Môn.
Bay đến không trung, Bao Cốc lấy ra truyền tống pháp trận, khắc xuống tọa dộ Huyền Nguyệt cổ thành dùng truyền tống pháp trận trở về. Muốn về Huyền Thiên Môn, còn phải đi từ Truyện Tống Vực môn ở Huyền Nguyệt cổ thành, trước khi đi còn phải đến tạm biệt Lữ Đằng và Truy Hồn Các chủ.
Bỗng dưng, Bao Cốc cảm giác được khí tức không đúng, tiếp đó liền bị Yêu Thánh một phen túm cánh tay. Nàng quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Yêu Thánh vẻ mặt âm trầm nhìn về phía trước, nàng theo ánh mắt của Yêu Thánh nhìn thấy một nam tử hơn ba mươi tuổi, thân đeo đại kiếm đứng ở giữa đường, thần tình băng lãnh nhìn chằm chằm nàng.
Yêu Thánh thấp giọng nói:
"Là Động Huyền trung kỳ tu tiên giả, chúng ta bị hắn khóa chặt khí cơ, sợ là..." Nàng ngay cả trận kỳ cũng không kịp mang ra liền sẽ gặp bị hắn một kiếm thủ tánh mạng. Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chảy xuống.
Âm thanh băng lãnh kia vang lên:
"Giết hơn ba vạn người Quân Phủ ta, diệt truyền thừa Quân Phủ ta, san bằng Quân Phủ ta là các ngươi?"
Bao Cốc vừa kinh vừa giận trong lòng phát lạnh! Quân Phủ cư nhiên còn có một Động Huyền Kỳ tu tiên giả xuất hiện! Còn chặn đường ngăn lối ở đây! Nhưng nghĩ đến những người bên cạnh, căn bản không cho phép nàng có nửa điểm sợ hãi, nàng nhất định bảo hộ người bên cạnh nàng chu đáo, cho dù liều chết cũng phải bảo hộ tốt các nàng. Nàng thấp giọng nói:
"Đừng sợ!" Khí định thần nhàn đáp trên mặt đất, chậm rãi tiến lên, dừng ở khoảng cách ba trượng. Trong lòng của nàng càng sợ, vẻ mặt càng lãnh đạm, ngay cả thanh âm đều nhạt như nước. Nàng nói:
"Ngăn lộ chặn đường, là muốn báo mối thù diệt phủ sao?"
Tu tiên giả lui tới xung quanh thấy tình thế không đúng, nhanh chóng tránh đi rất xa.
Người nọ âm thanh lạnh lùng nói:
"San bằng Quân Phủ ta, nạp mạng đi." Nhìn tu hành cảnh giới của mấy người trước mặt, hắn một cái tát đều có thể chụp chết các nàng, ánh mắt nhìn các nàng đều không khác gì nhìn người chết.
Bao Cốc ánh mắt băng lãnh nhìn người nọ. Cảnh giới tu hành cùng thực lực của hắn khiến lòng nàng phát lạnh, không ai tương hộ, hôm nay chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng. Nhưng hành vi của Quân Phủ, hành vi của hắn lại khiến nàng cực kỳ khinh thường. Nàng dung Huyền Thiên Kiếm, mượn sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm có lẽ có thể được một kích, nhưng lo lắng an nguy của Thánh di, tiểu sư thúc, sư tỷ các nàng, nàng thấp giọng nói:
"Thánh Di, các ngươi đi!"
Người nọ khinh miệt hừ lạnh nói:
"Còn muốn đi?" Tiêu diệt Quân Phủ, còn muốn đi? Một tên đều đừng nghĩ đi.
Bao Cốc vốn đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, nghe được hắn muốn diệt sạch, giận tím mặt, sát khí bỗng nhiên nổi lên. Nàng lạnh lùng nói:
"Thế nào? Còn muốn giữ các nàng lại?" Hàn quang trong mắt hoàn toàn hiện ra! Hắn muốn mạng của các nàng, nàng lại há có thể cho phép hắn sống! Lôi kéo cùng hắn đồng quy vu tận cũng tuyệt không để cho hắn chạm tới Mật nhi cùng Thánh di các nàng nửa phần. Nếu nàng chết, Huyền Thiên Kiếm sẽ phong tuyệt một phương, người này cũng khó thoát khỏi cái chết. Chính là những người trong cả tòa Huyền Nguyệt cổ cùng Thánh di các nàng cũng sẽ bị liên luỵ gặp nạn. Nàng lúc này nói:
"Ngươi dám cùng ta ra khỏi thành chiến một trận không?" Ra khỏi thành đánh một trận, sinh tử đều bằng bản sự, nàng liền không còn băn khoăn.
Ngọc Mật đáp xuống bên cạnh Bao Cốc, cả người chiến ý bừng bừng, âm thầm súc thế! Nàng há có thể để cho Bao Cốc một mình chắn ở phía trước chịu chết! Phải chết, hai người cùng chết!
"Bao Cốc, chúng ta khi nào quay về?"
Bao Cốc hỏi:
"Ngươi cùng sư tỷ về Huyền Thiên Môn cố địa xem qua chưa?"
Linh Nhi lắc đầu.
"Vẫn luôn không để ý."
Ngọc Mật cũng lắc lắc đầu.
Bao Cốc nói:
"Đó là nơi sư phụ bọn họ chôn xương, nên trở về xem."
Linh Nhi nói:
"Ta nghĩ ngươi là muốn tìm hộ sơn bà bà tính sổ."
Bao Cốc nhìn Linh Nhi nói:
"Bà ta đã sớm tự đoạn đường sống, cho dù bây giờ còn sống, nói vậy cũng rất thảm. Đi thôi, quay về xem xem."
Linh Nhi quay đầu lại nhìn về một đám yêu tộc phía sau đang tha thiết mong chờ nhìn mình, hỏi:
"Bọn họ thì sao? Ngươi thu bọn họ vào đi?"
Bao Cốc nói:
"Để sư tỷ thu đi! Túi siêu đại trữ vật của ta tối." Nói xong đi đến trước mặt Tử Vân Thù, hỏi:
"Tiểu sư thúc, phi kiếm của ta đâu?"
Tử Vân Thù ném cho Bao Cốc một thanh phi kiếm mới luyện chế.
"Thanh kiếm này tốt hơn thanh của ngươi trước kia."
Ngọc Mật thu gần ngàn yêu tộc này vào tiểu thế giới trong trữ vật thủ trạc Bao Cốc cho nàng. Yêu Thánh ném ra một Truyện Tống Trận thai, một đám hướng Huyền Thiên Môn cố địa bay đi.
Từ biệt mười năm, lại xuất hiện ở Huyền Thiên Môn, đập vào mắt chính là một mảnh hoang vu bị cỏ dại bao phủ. Ngọn núi bị đánh bằng đó, bức tường đổ tàn kia tất cả đều chôn dưới cỏ dại cùng cây non mới mọc, nào có nửa điểm bóng dáng của tu tiên môn phái năm đó.
Nếu không nhớ rõ tòa tiêu truyền tống pháp trận, Bao Cốc cơ hồ sẽ cho là mình đến nhầm chỗ. Nơi này linh khí loãng đến cơ hồ dò không ra nửa điểm linh khí, trên mặt đất cũng chỉ là cỏ dại bình thường, đại khái là năm đó chôn ở chỗ này hài cốt nhiều lắm, cỏ dại mọc nhưng thật ra vô cùng tốt.
Linh Vân cố phong chỉnh thể bị đào rỗng. Đỉnh núi Linh Vân cố phong đều bị san bằng!
Đa Bảo Linh Hầu từ trong hư không chui ra, mở to đôi mắt đen bóng nhìn trái nhìn phải, gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Bao Cốc, không rõ các nàng tới nơi này làm gì.
Linh Nhi ném cho Đa Bảo Linh Hầu hai chữ:
"Bái tế!"
Đa Bảo Linh Hầu liền lơ lững trên không trung lạy lạy.
Bao Cốc đi vào Linh Vân cố phong đã bị đào phẳng. Nàng nhắm mắt lại, không cảm giác được chút khí tức đồng môn chết trận năm đó còn lưu lại trong không khí, nơi này hoang vu đến khiến người khác cảm thấy bi thương. Nàng tìm nửa ngày, mới tìm được nơi chôn hài cốt của đồng môn năm đó.
Năm đó đi rất vội, đem bọn hắn vội vã an táng, ngay cả khối bia mộ đều không có.
Một trận chiến đi qua, thần hồn của bọn hắn đã sớm tan, hiện giờ chôn dưới đất chỉ là một bộ xương khô.
Bao Cốc đứng trước nơi chôn hài cốt đồng môn, bi thương từ trong lòng dâng lên, yết hầu nghẹn ngào, trong hốc mắt có nước mắt đảo quanh, nàng truyền âm tứ phương, kêu lên:
"Sư phụ, an nghỉ nhé, đồ nhi đã báo thù cho mọi ngươi!"
Ngọc Mật, Tử Vân Thù, đi đến bên cạnh Bao Cốc, quỳ xuống, cung kính dập đầu bái tế trước nơi chôn các đồng môn.
Yêu Thánh đứng sau lưng Tử Vân Thù, chờ Tử Vân Thù bái tế xong, nàng liền kéo Tử Vân Thù ôm vào lòng, thấp giọng khuyên nhủ:
"Người đã chết rồi..."
Tử Vân Thù 'ân' một tiếng, nói:
"Chỉ là nhớ tới các sư huynh vẫn luôn đối xử với ta rất tốt, các sư điệt cả ngày bị ta khi dễ..."
Bao Cốc đứng yên ở Linh Vân cố phong hồi lâu, nàng mới trầm giọng nói:
"Linh Nhi, ngươi có thể tìm tới động phủ của hộ sơn bà bà sao? Ta muốn tìm bà ta ôn chuyện."
Linh Nhi 'ân' một tiếng, bay về phía Linh Vân phong đã biến thành núi hoang.
Bao Cốc theo phía sau Linh Nhi, thần niệm của nàng không ngừng mà thăm dò hướng bốn phía, phát hiện nơi này hoang vắng đến chỉ có một chút tiểu động vật lui tới, ngay cả dấu vết một con yêu thú đều không có. Thì ra linh mạch nơi này cũng đã khô kiệt, linh khí ít đến thương cảm, trước kia còn có hộ sơn pháp trận có thể tụ chút linh khí, rậm rạp cổ thụ này sinh trưởng không biết bao nhiêu năm cũng có chút cỏ cây tinh túy cùng linh khí đi ra, trận đại nạn kia, khiến núi đồng hủy hết, một tia linh khí cuối cùng đều oanh không có. Hộ sơn bà bà bị giam cầm ở này, canh giữ mảnh phế tích hoang vắng này có thể tu hành?
Vùng đất này, quỷ cũng không có một con, người cũng không có một ai, hộ sơn bà bà chính là muốn đi tà đạo tu hành cũng không có biện pháp.
Linh Nhi mang theo Bao Cốc vòng quanh Linh Vân phong một vòng, cuối cùng nói một câu:
"Bao Cốc, ngươi chờ ta một chút." Hóa thành dáng vẻ tiểu Thiên Hồ một nhảy vào trong núi hoang.
Yêu Thánh nhìn quanh bốn phía.
"Nơi này ngay cả một con tiểu yêu thú đều không có, không có bất kỳ khí tức của yêu tộc. Ân?" Nàng ngưng thần hướng cái khe từ trong núi mà Linh Nhi chui vào tìm kiếm động phủ chôn dưới phần đất sụp, nói:
"Động phủ của hộ sơn bà bà sụp, bên trong tất cả đều là dấu vết đánh nhau, tựa hồ là có người nào đó giết vào động phủ của bà."
Bao Cốc nói:
"Huyền Thiên Môn bỏ chạy, có vài người sẽ không cam lòng. Hộ sơn bà bà ở lại đây, tự nhiên sẽ trở thành mục tiêu của những người khác." Nàng buông tiếng thở dài:
"Tổ chim bị phá còn có trứng." Lại hỏi Yêu Thánh:
"Hộ sơn bà bà có còn ở đây không?"
Yêu Thánh 'ân' một tiếng, nói:
"Linh Nhi không phải đang mang bà ra sao?"
Linh Nhi từ trong núi chui ra, lại hóa thành hình người đi đến trước mặt Bao Cốc, trên tay cầm một đoạn mộc tàn âm trầm dài hơn thước, nói:
"Đây là thực thân của hộ sơn bà bà, chỉ tìm được một đoạn như vậy, bên trong còn có chút âm khí dao động."
Thần niệm của Bao Cốc thăm dò bên trong, rõ ràng nhìn thấy hộ sơn bà bà đã thành u hồn hoảng sợ rúc vào trong đoạn âm trầm mộc tàn đánh giá các nàng. Bao Cốc giơ tay lên, phóng ra một cỗ linh lực muốn đem hộ sơn bà bà câu ra, hộ sơn bà bà hoảng sợ đến cực điểm.
Yêu Thánh nhìn mặt trời trên đỉnh đầu, nói:
Hiện tại mặt trời đang thịnh, ngươi đem bà từ âm trầm mộc tàn câu ra, mặt trời chiếu vào bà liền tiêu tan mây khói."
Bao Cốc cầm đoạn âm trầm mộc rơi trên mặt đất kia, nàng nâng chưởng oanh một cái, đánh ra một cái hố trên mặt đất, đem nhánh trầm mộc nơi hộ sơn bà bà cư trú ném vào trong cái hố, nàng nói với hộ sơn bà bà:
"Bà bà, con đường này là chính ngươi chọn, từ ngày ngươi yêu cầu lưu lại ta liền dự đoán được tương lai ngươi sẽ trôi qua không quá tốt, hiện giờ thấy ngươi rơi xuống hoàn cảnh như thế, ta tỏ vẻ thực vui mừng. Nói cho ngươi biết một chuyện, hiện giờ Huyền Thiên Môn mọi người trôi qua thật tốt, nhưng không có phần của ngươi. Một tháng trước, ta đã diệt Thái Âm môn cùng Huyền Nguyệt cổ thành Quân Phủ, ngươi yên tâm đi, cho dù có người biết ngươi còn một sợi âm hồn tồn tại cũng sẽ không còn có ai tìm ngươi ép hỏi tung tích Huyền Thiên Môn. Ngươi năm đó lập huyết thệ, thần hồn bị cấm cố không sai, ngài đầu thai chuyển sang kiếp khác là không thể. Đương nhiên, ánh trăng tinh hoa cùng âm khí dưới đất ngươi cũng đừng hy vọng hấp thu." Nàng nói xong nâng tay áo phất một cái, đem đất vừa rồi bị oanh ra cuốn vào trong hố, đem hộ sơn bà bà chôn dưới đáy.
Linh Nhi cúi đầu thở dài, nói:
"Bà năm đó còn chiếu cố ta một chút." Nói xong, nhảy lên trên hố dùng sức đạp mấy cái, kêu lên:
"Đừng cho là ta không biết năm đó ngươi tính kế biến ta làm yêu bộc! Nói cho ngươi biết, huyết khế sớm đã giải, ta bây giờ là tự do, là tự nguyện đi theo Bao Cốc!" Lại dùng lực đạp mấy cái.
"Không cần khóc, khóc cũng vô dụng! Gào khóc cũng vô dụng! Ngài chậm rãi gào khóc đi!" Bay đến không trung, bỗng nhiên thấy sảng khoái tinh thần, nói:
"Về đi!" Giải trừ xong nghẹn ức trong lòng do chuyện ác Quân Phủ gây ra.
Bao Cốc nhìn Linh Vân cố phong đã bị san bằng cùng nơi đồng môn chôn xương, nặng trĩu thở dài, khống chế phi kiếm cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Người đã chết rồi, nơi này chôn là đồng môn tử trận năm đó, còn có quá khứ của Huyền Thiên Môn.
Bay đến không trung, Bao Cốc lấy ra truyền tống pháp trận, khắc xuống tọa dộ Huyền Nguyệt cổ thành dùng truyền tống pháp trận trở về. Muốn về Huyền Thiên Môn, còn phải đi từ Truyện Tống Vực môn ở Huyền Nguyệt cổ thành, trước khi đi còn phải đến tạm biệt Lữ Đằng và Truy Hồn Các chủ.
Bỗng dưng, Bao Cốc cảm giác được khí tức không đúng, tiếp đó liền bị Yêu Thánh một phen túm cánh tay. Nàng quay đầu vừa nhìn, chỉ thấy Yêu Thánh vẻ mặt âm trầm nhìn về phía trước, nàng theo ánh mắt của Yêu Thánh nhìn thấy một nam tử hơn ba mươi tuổi, thân đeo đại kiếm đứng ở giữa đường, thần tình băng lãnh nhìn chằm chằm nàng.
Yêu Thánh thấp giọng nói:
"Là Động Huyền trung kỳ tu tiên giả, chúng ta bị hắn khóa chặt khí cơ, sợ là..." Nàng ngay cả trận kỳ cũng không kịp mang ra liền sẽ gặp bị hắn một kiếm thủ tánh mạng. Mồ hôi lạnh dọc theo thái dương chảy xuống.
Âm thanh băng lãnh kia vang lên:
"Giết hơn ba vạn người Quân Phủ ta, diệt truyền thừa Quân Phủ ta, san bằng Quân Phủ ta là các ngươi?"
Bao Cốc vừa kinh vừa giận trong lòng phát lạnh! Quân Phủ cư nhiên còn có một Động Huyền Kỳ tu tiên giả xuất hiện! Còn chặn đường ngăn lối ở đây! Nhưng nghĩ đến những người bên cạnh, căn bản không cho phép nàng có nửa điểm sợ hãi, nàng nhất định bảo hộ người bên cạnh nàng chu đáo, cho dù liều chết cũng phải bảo hộ tốt các nàng. Nàng thấp giọng nói:
"Đừng sợ!" Khí định thần nhàn đáp trên mặt đất, chậm rãi tiến lên, dừng ở khoảng cách ba trượng. Trong lòng của nàng càng sợ, vẻ mặt càng lãnh đạm, ngay cả thanh âm đều nhạt như nước. Nàng nói:
"Ngăn lộ chặn đường, là muốn báo mối thù diệt phủ sao?"
Tu tiên giả lui tới xung quanh thấy tình thế không đúng, nhanh chóng tránh đi rất xa.
Người nọ âm thanh lạnh lùng nói:
"San bằng Quân Phủ ta, nạp mạng đi." Nhìn tu hành cảnh giới của mấy người trước mặt, hắn một cái tát đều có thể chụp chết các nàng, ánh mắt nhìn các nàng đều không khác gì nhìn người chết.
Bao Cốc ánh mắt băng lãnh nhìn người nọ. Cảnh giới tu hành cùng thực lực của hắn khiến lòng nàng phát lạnh, không ai tương hộ, hôm nay chỉ sợ chạy trời không khỏi nắng. Nhưng hành vi của Quân Phủ, hành vi của hắn lại khiến nàng cực kỳ khinh thường. Nàng dung Huyền Thiên Kiếm, mượn sức mạnh của Huyền Thiên Kiếm có lẽ có thể được một kích, nhưng lo lắng an nguy của Thánh di, tiểu sư thúc, sư tỷ các nàng, nàng thấp giọng nói:
"Thánh Di, các ngươi đi!"
Người nọ khinh miệt hừ lạnh nói:
"Còn muốn đi?" Tiêu diệt Quân Phủ, còn muốn đi? Một tên đều đừng nghĩ đi.
Bao Cốc vốn đã làm tốt chuẩn bị chịu chết, nghe được hắn muốn diệt sạch, giận tím mặt, sát khí bỗng nhiên nổi lên. Nàng lạnh lùng nói:
"Thế nào? Còn muốn giữ các nàng lại?" Hàn quang trong mắt hoàn toàn hiện ra! Hắn muốn mạng của các nàng, nàng lại há có thể cho phép hắn sống! Lôi kéo cùng hắn đồng quy vu tận cũng tuyệt không để cho hắn chạm tới Mật nhi cùng Thánh di các nàng nửa phần. Nếu nàng chết, Huyền Thiên Kiếm sẽ phong tuyệt một phương, người này cũng khó thoát khỏi cái chết. Chính là những người trong cả tòa Huyền Nguyệt cổ cùng Thánh di các nàng cũng sẽ bị liên luỵ gặp nạn. Nàng lúc này nói:
"Ngươi dám cùng ta ra khỏi thành chiến một trận không?" Ra khỏi thành đánh một trận, sinh tử đều bằng bản sự, nàng liền không còn băn khoăn.
Ngọc Mật đáp xuống bên cạnh Bao Cốc, cả người chiến ý bừng bừng, âm thầm súc thế! Nàng há có thể để cho Bao Cốc một mình chắn ở phía trước chịu chết! Phải chết, hai người cùng chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.