Chương 220: Gả Đi a!
Tg Tuyệt Ca
01/06/2021
Tử Vân Thù, Yêu Thánh, Phong Dịch ba người cũng đều bị hai chữ 'sính lễ' làm kinh hách, ba ánh mắt càng không ngừng chuyển động giữa Ngọc Mật cùng Bao Cốc. Hai nàng lúc này mới đến Huyền Nguyệt cổ thành bao lâu, cư nhiên lại có thể phát triển đến trình độ kết thân?
Yêu Thánh nhìn vẻ mặt kinh hách của Ngọc Mật, mà Bao Cốc lại là nhất phái khí định thần nhàn*, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
* khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Tầm mắt của Phong Dịch không ngừng di chuyển động từ cây cung trong tay Ngọc Mật đến trên người Ngọc Mật, cũng chỉ thiếu điều không đem câu: 'Gả a, sính lễ dầy như vậy, ta cũng nguyện ý gả!' nói ra.
Tử Vân Thù chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Yêu Thánh, hỏi:
"A Thánh, tại sao là Bao Cốc đặt sính lễ mà không phải Ngọc Mật đặt sính lễ vậy?"
Yêu Thánh hướng Tử Vân Thù ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Tử Vân Thù đưa tai qua. Tử Vân Thù đưa lỗ tai qua, Yêu Thánh âm thầm truyền âm: "Ngươi không nhìn ra Ngọc Mật đã đem thân mình cho Bao Cốc sao?" Thật không hỗ là đệ tử đắc ý của nàng a.
Tử Vân Thù đi loanh quanh bên người Bao Cốc và Ngọc Mật, cuối cùng ngón tay đâm lên trán Ngọc Mật một cái, kêu lên:
"Ngươi cái kẻ không tiền đồ, Bao Cốc yếu thế như vậy, lại nghe ngươi nói, còn đánh không thắng ngươi, ngươi cư nhiên bị nàng ngủ, sao ngươi không đem Bao Cốc cấp ngủ a, ngươi nhìn khuôn mặt này của Bao Cốc, ngươi có muốn nàng ở dưới thân ngươi dục cự hoàn nghênh, muốn nói còn xấu hổ, yêu mị nhuyễn vũ uyển chuyển rên rỉ..."
Bao Cốc cùng Ngọc Mật còn có Yêu Thánh và Phong Dịch cùng nhau quay đầu nhìn Tử Vân Thù đang nói những lời cực không hợp với thân phận tiểu sư thúc, ngay cả nước miếng đều văng ra.
Bao Cốc nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, kêu:
"Tiểu sư thúc, ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Nàng phát hiện sau khi tiểu sư thúc thoát thai thành Giao long, tính tình càng cần chỉnh đốn.
Yêu Thánh không nói hai lời, xách cổ áo Tử Vân đi ra ngoài, tức giận hừ nói:
"Da lại ngứa rồi?"
Ngọc Mật lại là vẻ mặt bất đắc dĩ. Nàng nhưng thật muốn a! Nàng lại nghĩ, lời này của tiểu sư thúc không đúng a kỳ lạ.
Phong Dịch nói một tiếng:
"Ngọc Mật, nếu sính lễ thích hợp liền gả đi." Lắc lư đi mất, đi vài bước lại quay đầu lại hỏi: "Cần ta báo cáo chưởng môn sư công xử lý hôn sự cho các ngươi sao?"
Ngọc Mật mặt lạnh liếc nhìn Phong Dịch, đem cung đặt lại trong lòng Bao Cốc trong.
"Chờ khi nào ta tu luyện đến Đại Thừa kỳ dùng được cung này rồi nói sau."
Bao Cốc một phen giữ chặt Ngọc Mật vừa quẳng cung xoay người muốn đi, nói:
"Ngươi cũng thật không chọc được. Nếu ta thật sự muốn đặt sinh lễ há lại có thể tùy ý chỉ tặng một cây cung?" Nàng kéo Ngọc Mật về bên người, đem cung đặt vào tay Ngọc Mật.
"Cây cung này ngươi hiện giờ không dùng được, không có nghĩa là Huyền Thiên Môn cũng không ai kéo cung này được. Đây là thanh thánh khí đầy đủ không tổn hao gì, tương lai sẽ có lúc sư công tìm ngươi mượn cung." Nàng đau lòng nhìn Ngọc Mật, nói:
"Rất nhiều chuyện các ngươi giấu diếm ta không nói cho ta, không có nghĩa là ta không phát hiện. Những năm gần đây ngươi bởi vì ta đã chịu không ít ủy khuất... Ngươi giữ cây cung này đi."
Ngọc Mật hơi chần chờ, đem cung thu vào tiểu thế giới trong thủ trạc trữ vật Bao Cốc cho nàng. Nàng ngồi trên đùi Bao Cốc, quay đầu nhìn Bao Cốc, hỏi:
"Ngươi đang đau lòng ta?"
Bao Cốc ôm chặt Ngọc Mật, nói:
"Nhớ kỹ a, đây là một trong các 'sính lễ' đưa trước, ai cần đều chỉ có thể mượn, dùng xong lập tức trả lại nguyên vẹn, dù là chưởng môn sư công đều không có lý do gì đến đòi sính lễ của ngươi, hiểu chưa?"
Lời đều nói đến như vậy rồi, Ngọc Mật làm sao có thể không rõ? Nàng 'ân' một tiếng, yên lặng nhìn Bao Cốc, ngón tay đâm một cái lên trán Bao Cốc, nói:
"Bao Cốc a, trong đầu của ngươi cong cong thẳng thẳng cũng thật nhiều. Hôm nay những Nguyên Anh đó lại là chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi muốn đích thân thu ngoại môn đệ tử ai còn dám nói gì? Sao toàn bộ nhét vào môn hạ của ta?"
Bao Cốc nói:
"Bọn hắn có thực lực Nguyên Anh kỳ, dưới tình huống bảo đảm có Huyền Thiên Công biện pháp cùng đủ tu tiên tài nguyên, không bao lâu sẽ trở thành một chi chiến lực cường đại. Ngươi thành sư phụ của bọn họ, từ nay về sau ngươi chính là chỗ dựa vững chắc của bọn họ ở Huyền Thiên Môn, nếu ngươi có chuyện gì, bọn họ sẽ toàn lực giúp ngươi, sau này khi ngươi xuất môn đánh nhau thiếu người giúp đỡ cũng có thể danh chính ngôn thuận kéo bọn họ làm tay sai. Thu bọn họ nhập môn, bọn hắn sau này sẽ là Huyền Thiên Môn đệ tử, không thể đem bọn họ thu vào cửa liền mặc kệ. Ta không có thời gian cũng không có kiên nhẫn đi dạy bọn họ, không phải là sư phụ tốt, liền đem việc này giao cho ngươi. Lúc ngươi rãnh rỗi có thể kéo bọn họ đi tập luyện, những thứ của Huyền Thiên Môn nếu có thể dạy thì dạy một chút."
Ngọc Mật đáp ứng.
Bao Cốc còn nói:
"Sư tỷ, Linh Vân phong nhất mạch truyền đến bây giờ cũng chỉ có chúng ta cùng tiểu sư thúc ba người. Tiểu sư thúc trải qua nhiều lần khó khăn, niết bàn trọng sinh, đến bây giờ còn là một con tiểu Giao Long ngay cả móng vuốt cũng mềm nhu nhu, còn phải thời thời khắc khắc để Thánh Di chăm sóc. Ta không có tâm tư thu đồ đệ, cũng không có thời gian, cho nên trọng trách truyền thừa này vẫn phải đặt trên vai ngươi."
Ngọc Mật quay đầu lại liếc nhìn Bao Cốc, khẽ cười.
"Ngươi cho rằng ta sẽ là một sư phụ tốt sao?"
Bao Cốc nói:
"Ngươi nếu là không muốn tiếp tục thu đệ tử thì không thu, cũng không sao."
Ngọc Mật xoay người đối mặt Bao Cốc, ôm cổ, nhìn vào mắt nàng, nói:
"Giờ phút này ngươi cùng năm đó giống y như nhau."
Bao Cốc hỏi:
"Có áp lực sao?"
Ngọc Mật hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Ta đều là người của ngươi, ta còn có thể có áp lực gì? Ngươi tốt với ta không phải là chuyện hiển nhiên sao?"
Bao Cốc "ách" một tiếng, thầm nói: Ngươi thật đúng là không khách khí.
Ngọc Mật buồn bả thở dài:
"Ôn nhu hương, anh hùng trủng*! Nghĩ tới Ngọc Mật ta, anh kiệt nữ hào tung hoành tứ phương..." Nàng nhắm mắt lại nhấc đầu vùi vào cổ Bao Cốc, thấp giọng nói:
"Bao Cốc, ngươi khiến ta... thầm nghĩ uốn trong lòng ngươi đem tất cả bản thân đều cho ngươi, ngươi khiến ta trở nên không giống mình."
* ôn nhu hương, anh hùng trủng: nơi ôn nhu chính là mộ anh hùng
Bao Cốc nghe như thế, đau lòng ôm chặt Ngọc Mật.
Sư tỷ muốn đem bản thân cho nàng, đó là bởi vì sư tỷ trừ bản thân đã không còn gì. Dùng sức ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Ngọc Mật. Các nàng sống tại...Tu Tiên giới này, toàn bộ tu tiên giả, nếu không muốn trở thành xương trắng đều chỉ có thể giẫm lên hài cốt của người khác mà đi, dưới chân mỗi người đều là một đống xương trắng, con đường của mỗi người đều là do xương trắng trải thành. Chỉ có cường giả mới có thể tại...Tu Tiên giới này sống sót, tất cả mọi người liều mạng tìm mọi cách đi lên. Con đường của sư tỷ là sư tỷ từng kiếm từng kiếm chém ra tới, từ trong đao quang kiếm ảnh đẫm máu giết ra, dựa vào sát tính cùng hung kính không phải ngươi chết chính là ta chết mới sống tới ngày nay. Lời thì thầm của sư tỷ lộ ra thấp thỏm lo âu, là đang sợ hãi, sợ phân nhu nhuyễn kia làm mờ nhuệ khí từ đó biến thành một bộ xương khô đệm dưới chân người khác. Sư tỷ đang sợ hãi nhưng vẫn đem hết thảy đều cho nàng, ngay cả mệnh.
Bao Cốc nhẹ nhàng mà vỗ về mái tóc dài của Ngọc Mật, thấp giọng nói:
"Sư tỷ, ngươi vẫn là ngươi, điều duy nhất không giống là trong lòng của ngươi hơn một phân nhu nhuyễn, sau lưng của ngươi nhiều hơn một người là ta. Đừng sợ, ta sẽ vẫn luôn ở phía sau che chở ngươi."
Ngọc Mật đứng dậy, mắt lạnh liếc nhìn Bao Cốc, nhíu mày:
"Ta sợ? Cho ngươi vài phần mặt mũi liền muốn nhảy lên đầu lật ngói sao?"
Bao Cốc thầm nói: Ách, đây là thẹn quá hoá giận.
Ngọc Mật nâng cằm Bao Cốc, híp mắt tường tận thưởng ngoạn dung nhan của Bao Cốc, càng nhìn gương mặt càng tiến đến gần, đến tận khi môi chạm vào bờ môi óng ánh kia.
Bao Cốc ngửa đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Thanh âm của Vương Đỉnh không đúng lúc vang lên bên ngoài:
"Bẩm lệnh chủ -- "
Ngọc Mật cùng Bao Cốc đều kinh hách tách ra. Ngọc Mật mạnh ngồi thẳng lên, tức giận tới mức cắn răng!
Bao Cốc nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ngọc Mật, truyền âm nói: "Đừng giận, chờ làm xong chuyện ở đây, chúng ta liền trở về, đến lúc đó cho ngươi muốn ta."
Ngọc Mật nhãn tình sáng lên, thấp giọng truyền âm, hỏi: "Là thực?"
Bao Cốc vô cùng thành thật gật gật đầu, liền hỏi Vương Đỉnh:
"Chuyện gì?"
Thanh âm của Vương Đỉnh bên ngoài truyền đến, nói:
"Các khoản danh sách giết địch đã trù tính xong!"
Bao Cốc nói:
"Mang vào đi."
Ngọc Mật vội vàng từ Bao Cốc trên người đứng dậy, chuyển đến ngồi vào ghế bên cạnh.
Vương Đỉnh tiến vào khoang hạm, đem năm cuốn ngọc giản bày ra trên bàn Bao Cốc, cầm lấy một quyển trong đó, nói:
"Đây là tổng quyển sau khi đã tập hợp, bốn quyển khác là bản chính các đường trình lên. Ký sự chủ bạc đã đem danh lục thanh lý đăng ký tạo sách. Linh thạch bảo khố của Quân gia đã mở, ở đại môn bảo khố lục soát được một quyển trướng sách." Lúc nói chuyện, hắn lại đưa lên một phần ngọc giản.
"Cực phẩm linh thạch tổng cộng hơn mười ba vạn tám nghìn bảy trăm miếng, thượng phẩm linh thạch hơn bảy trăm vạn miếng, trung phẩm linh thạch hơn tám nghìn vạn miếng, hạ phẩm linh thạch ba mươi vạn miếng. Cụ thể số lượng thực tế, cần thẩm tra đối chiếu qua mới rõ ràng. Xin hỏi lệnh chủ, do ai đi kiểm kê?"
Ngọc Mật nghe được số lượng này liền cứng lưỡi. Cực phẩm linh thạch hơn mười ba vạn miếng, trời ạ!
Bao Cốc trước lấy thần niệm đọc danh sách trảm địch của các đường trảm địch. Chiến dịch này trảm Nguyên Anh kỳ tu tiên giả của Quân Phủ hơn bảy trăm người, Hóa Hình kỳ yêu thú hơn ba trăm con, Kim Đan kỳ tu tiên giả hơn ba vạn một ngàn người, Kim Đan kỳ yêu thú hơn bốn trăm con, Trúc Cơ kỳ tu tiên giả càng nhiều. Người của Khảm Bang cùng Truy Hồn Các sát thủ giết người là một giá, giết tán tu là một trăm miếng thượng phẩm linh thạch một người, giết Nguyên Anh kỳ tu tiên giả xuất thân từ thế lực tu tiên môn phái là ba trăm miếng thượng phẩm linh thạch một người, trảm Hóa Hình kỳ yêu thú là năm trăm miếng thượng phẩm linh thạch một con; giết Kim Đan kỳ tán tu mỗi người là một trăm miếng trung phẩm linh thạch, giết Kim Đan kỳ tu tiên giả xuất thân hế lực tu tiên môn phái là ba trăm miếng trung phẩm linh thạch một người, Kim Đan kỳ yêu thú năm trăm miếng trung phẩm linh thạch một con.
Bao Cốc xác minh xong, đem tổng lục chính mình nhận lấy, ở bản chính các đường trình lên nhất nhất phúc đáp, sau đó đưa trả lại cho Vương Đỉnh, nói:
"Ngươi từ linh thạch khố của Quân Phủ chi một số linh thạch chiếu chiến tích theo tiền lệ mà phân phát."
Vương Đỉnh đáp:
"Vâng!"
Bao Cốc còn nói:
"Lần này Huyền Thiên Môn xuất động Giao Long chiến thuyền, ta đáp ứng cấp hai phần đoạt được cho bọn hắn. Ngươi mang theo Ngọc Mật cùng ký sự chủ bạc đi kiểm kê linh thạch khố, sau khi phân phát chiến tích, đem số thực hai phần giao cho Ngọc Mật. Ngươi tiếp tục lấy ba phần linh thạch đặt ở chổ ngươi, một lát còn lại vài toà bảo khố sau khi lần lượt mở xong, tiếp tục đem chiến công khen thưởng phát tới các Đường. Cực phẩm linh thạch không động, như cũ chiết thành thượng phẩm linh thạch phát xuống. Linh thạch còn sót lại, ngươi giao cho Ngọc Mật là ta tặng. Đi thôi." Nàng nói với Ngọc Mật:
"Sư tỷ, ngươi đi một chuyến."
Có linh thạch thu, Ngọc Mật tự nhiên vừa ý. Nàng đứng dậy đi theo Vương Đỉnh.
Ngọc Mật mới vừa đi, liền lại có người của Khảm Bang đến bẩm báo với Bao nói khách điếm lão bản chưởng quầy ở Đông thành đang bên ngoài, muốn gặp Bao Cốc.
Bao Cốc bảo ngươi mang những khách điếm lão bản, chưởng quầy kia vào. Cũng may hạm khoang của nàng lớn hơn gian phòng của khách sạn rất nhiều, chung quy có thể chứa một đám người kia. Bao Cốc uốn trên ghế, nhìn bọn hắn, nói:
"Ta đây cũng đã đánh Quân Phủ xong, các ngươi mới đến đây? Nói đi, là bán hay là không bán? Giá bao nhiêu?"
Một tu tiên giả dẫn đầu hỏi:
"Lời lúc trước của lệnh chủ còn hiệu lực không?"
Bao Cốc thản nhiên nhìn lướt qua người nọ, nói:
"Ta nói chuyện trước giờ đều giữ lời."
Người kia nói:
"Được, lệnh chủ là người thống khoái, ta đây cũng nói thẳng. Bán! Giá cả đã định xong, nếu lệnh chủ cảm thấy được giá này thích hợp, thanh toán linh thạch, chúng ta lập tức cấp khế đất tháo dỡ khách điếm rời đi." Nói xong, đem một quyển ngọc đặt trước mặt Bao Cốc.
Bao Cốc lấy thần niệm đọc ngọc giản, lại hỏi:
"Khế đất gì?" Tu Tiên giới còn có khế đất?
Người nọ đáp:
"Quân Phủ để tránh phân tranh làm ra khế đất, Huyền Nguyệt cổ thành toàn bộ phòng ốc đều phải có khế đất của Quân Phủ, lúc giao dịch khế đất phải dâng lên thuế đất cho Quân Phủ!"
Bao Cốc:
"..." Quân Phủ thật đúng là đem Huyền Nguyệt cổ thành xem là nhà hắn sao? Người khác mua bán nhà còn phải dâng thuế mua bán đất cho Quân Phủ? Quân Phủ xem bản thân là triều đình sưu cao thuế nặng bức tử người a! Đây là Tu Tiên giới a! Nàng nói:
"Quân Phủ cũng không còn, khế đất kia các ngươi đốt đi!" Nàng thấy những người này cấp cho giá cả coi như đúng trọng tâm, không có công phu sư tử ngoạm, vì thế nói:
"Giá cả ta thấy thích hợp, nếu các ngươi không có dị nghị, buổi chiều ta phái người mang linh thạch qua giao dịch cùng các ngươi." Khảm Bang có Công Sự đường đặc biệt phụ trách chuyện xây Khảm Bang khách điếm. Chính là lúc này công sự đường đang ở bận tháo dỡ Quân Phủ.
Sau khi nàng đưa những người này đi, lại truyền âm cho Vương Đỉnh, để Vương Đỉnh an bài người của Công Sự đường đi mua khách điếm, tiếp tục bảo người của Công Sự đường người đi những cửa hàng bán linh tửu linh dược giữa các khách điếm bàn chuyện mua cửa hàng, nếu có những cửa hàng này kẹp ở giữa, khách điếm thật không tiện xây.
Một phiến cửa hàng khách điếm ở Đông thành đều mua hết, những tán tu này chỉ tốn một ngày liền đem pháp trận, phòng ốc ngay cả nền đều hủy đi, ngày hôm sau Công Sự đường liền bắt đầu đem những tài liệu từ việc tháo dỡ Quân Phủ đưa đến Đông thành bắt đầu xây Khảm Bang khách điếm.
Vương Đỉnh tìm được Bao Cốc, hỏi:
"Lệnh chủ, Khảm Bang khách điếm xây ở Đông thành, vậy mảnh đất ở Quân Phủ dùng làm gì?" Này ngay cả Truyện Tống Vực môn đều sửa xong.
Bao Cốc nói:
"Đông thành là nơi tán tu tụ tập, Khảm Bang khách điếm mở ở bên kia thích hợp. Quân Phủ bên này cần xây trung chuyển thương khố, còn có kinh doanh cửa hàng bán cao giai đan dược, thu mua luyện tài các loại, những nơi còn trống thì xây thành trạch viện."
Vương Đỉnh kinh ngạc hỏi:
"Tháo dỡ xong lại xây thành trạch viện?"
Bao Cốc nói:
"Ân, tháo đi lại xây lại." Nàng thấy vẻ mặt của Vương Đỉnh, nói:
"Quân Phủ mấy vạn năm cơ nghiệp, không hủy sạch, ngươi có biết trong nhà này còn lưu lại những thứ gì? Hủy đi xong rồi, thanh lý, một lần nữa đắp thành trạch viện mới yên tâm. Hiện tại thà rằng hao chút thời gian, đừng đợi sau này vào trụ lại nháo ra chuyện xui gì."
Vương Đỉnh nhớ tới hai ngày này tháo dỡ Quân Phủ, đào ra không ít vật ly kỳ cổ quái, vì thế gật đầu đồng ý.
Bao Cốc vùi trên ở trên chiến hạm xử lý tạp sự hai ngày cuối cùng mới được rỗi rãnh. Đều là một chút chuyện muốn động đến số lớn linh thạch, trước kia đều là tập trung một tháng liền chuyển đến chỗ nàng, sau khi nàng phê phục do Linh Nhi hoặc tiểu hầu tử cùng nhau đưa xuống là xong việc. Hiện giờ nàng vùi trên chiến hạm này, Vương Đỉnh thường là có một hai kiện liền trực tiếp đưa đến chỗ nàng, một ngày chạy đến hơn mười chuyến cũng không ngại mệt, nàng thấy Vương Đỉnh cũng cảm thấy mệt thay chân của hắn.
Sư tỷ Ngọc Mật của nàng, từ sau khi đi theo Vương Đỉnh đến bảo khố chứa linh thạch đã không thấy tăm hơi. Nàng dùng truyền âm lệnh phù liên hệ sư tỷ mới biết Ngọc Mật cùng tiểu sư thúc còn có Yêu Thánh, Phong sư bá chạy đến bảo khố rồi! Bởi vì Huyền Thiên Môn có hai phần, liền thỉnh lên Yêu Thánh đi phá bảo khố pháp bảo của Quân Phủ.
Có Khảm Bang thủ lĩnh pháp trận sư cùng Yêu Thánh ra tay, Quân Phủ bảo khố một tòa lại một tòa mở ra. Những người thấy bảo mờ mắt kia ngồi xổm trước bảo khố đều không dời nổi bước chân rồi, thế nào còn nhớ rõ chính chủ nàng đây đang ngồi trên chiến hạm nhìn chằm chằm ngọc quyển đối trướng. Bao Cốc nghiêm trọng hoài nghi, nếu không phải Hữu Sứ Cuồng Ma tự mình dẫn Khảm Bang tinh nhuệ một tấc cũng không rời trấn thủ bảo khố, đợi lúc nàng đi đến bảo khố phỏng chừng một sợi lông đều tìm không ra.
Bao Cốc rời khỏi chiến hạm, liền lắc ngươi đi đến bảo khố. Nàng vừa đi đến bên ngoài tòa bảo khố cuối cùng được mở liền thấy tiểu sư thúc đứng trước cửa bảo khố, một đôi móng vuốt nho nhỏ mềm mềm gắt gao bắt lấy cánh tay sư tỷ nàng, kêu:
"Ngọc Mật, gả đi, gả đi!" Tay của tiểu sư thúc lại chỉ vào trong bảo khố nói:
"Thấy không, một nửa đồ vật trong đây đều là của Bao Cốc a, ngươi còn nhớ linh thạch khố, pháp bảo khố, yêu thú tài liệu khố, quặng sắt khố, linh trân khố mở ra khi nãy không?! Ngọc Mật, ngươi nếu không muốn gả cho Bao Cốc, ta sẽ gả a! Ai nha, nhiều luyện tài như vậy, ta muốn luyện đến kiếp sau sau nữa đều luyện không xong a!"
Bao Cốc: "..."
Yêu Thánh bên cạnh: "..."
Yêu Thánh nhìn vẻ mặt kinh hách của Ngọc Mật, mà Bao Cốc lại là nhất phái khí định thần nhàn*, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
* khí định thần nhàn: Dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã
Tầm mắt của Phong Dịch không ngừng di chuyển động từ cây cung trong tay Ngọc Mật đến trên người Ngọc Mật, cũng chỉ thiếu điều không đem câu: 'Gả a, sính lễ dầy như vậy, ta cũng nguyện ý gả!' nói ra.
Tử Vân Thù chớp chớp mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Yêu Thánh, hỏi:
"A Thánh, tại sao là Bao Cốc đặt sính lễ mà không phải Ngọc Mật đặt sính lễ vậy?"
Yêu Thánh hướng Tử Vân Thù ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Tử Vân Thù đưa tai qua. Tử Vân Thù đưa lỗ tai qua, Yêu Thánh âm thầm truyền âm: "Ngươi không nhìn ra Ngọc Mật đã đem thân mình cho Bao Cốc sao?" Thật không hỗ là đệ tử đắc ý của nàng a.
Tử Vân Thù đi loanh quanh bên người Bao Cốc và Ngọc Mật, cuối cùng ngón tay đâm lên trán Ngọc Mật một cái, kêu lên:
"Ngươi cái kẻ không tiền đồ, Bao Cốc yếu thế như vậy, lại nghe ngươi nói, còn đánh không thắng ngươi, ngươi cư nhiên bị nàng ngủ, sao ngươi không đem Bao Cốc cấp ngủ a, ngươi nhìn khuôn mặt này của Bao Cốc, ngươi có muốn nàng ở dưới thân ngươi dục cự hoàn nghênh, muốn nói còn xấu hổ, yêu mị nhuyễn vũ uyển chuyển rên rỉ..."
Bao Cốc cùng Ngọc Mật còn có Yêu Thánh và Phong Dịch cùng nhau quay đầu nhìn Tử Vân Thù đang nói những lời cực không hợp với thân phận tiểu sư thúc, ngay cả nước miếng đều văng ra.
Bao Cốc nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng, kêu:
"Tiểu sư thúc, ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Nàng phát hiện sau khi tiểu sư thúc thoát thai thành Giao long, tính tình càng cần chỉnh đốn.
Yêu Thánh không nói hai lời, xách cổ áo Tử Vân đi ra ngoài, tức giận hừ nói:
"Da lại ngứa rồi?"
Ngọc Mật lại là vẻ mặt bất đắc dĩ. Nàng nhưng thật muốn a! Nàng lại nghĩ, lời này của tiểu sư thúc không đúng a kỳ lạ.
Phong Dịch nói một tiếng:
"Ngọc Mật, nếu sính lễ thích hợp liền gả đi." Lắc lư đi mất, đi vài bước lại quay đầu lại hỏi: "Cần ta báo cáo chưởng môn sư công xử lý hôn sự cho các ngươi sao?"
Ngọc Mật mặt lạnh liếc nhìn Phong Dịch, đem cung đặt lại trong lòng Bao Cốc trong.
"Chờ khi nào ta tu luyện đến Đại Thừa kỳ dùng được cung này rồi nói sau."
Bao Cốc một phen giữ chặt Ngọc Mật vừa quẳng cung xoay người muốn đi, nói:
"Ngươi cũng thật không chọc được. Nếu ta thật sự muốn đặt sinh lễ há lại có thể tùy ý chỉ tặng một cây cung?" Nàng kéo Ngọc Mật về bên người, đem cung đặt vào tay Ngọc Mật.
"Cây cung này ngươi hiện giờ không dùng được, không có nghĩa là Huyền Thiên Môn cũng không ai kéo cung này được. Đây là thanh thánh khí đầy đủ không tổn hao gì, tương lai sẽ có lúc sư công tìm ngươi mượn cung." Nàng đau lòng nhìn Ngọc Mật, nói:
"Rất nhiều chuyện các ngươi giấu diếm ta không nói cho ta, không có nghĩa là ta không phát hiện. Những năm gần đây ngươi bởi vì ta đã chịu không ít ủy khuất... Ngươi giữ cây cung này đi."
Ngọc Mật hơi chần chờ, đem cung thu vào tiểu thế giới trong thủ trạc trữ vật Bao Cốc cho nàng. Nàng ngồi trên đùi Bao Cốc, quay đầu nhìn Bao Cốc, hỏi:
"Ngươi đang đau lòng ta?"
Bao Cốc ôm chặt Ngọc Mật, nói:
"Nhớ kỹ a, đây là một trong các 'sính lễ' đưa trước, ai cần đều chỉ có thể mượn, dùng xong lập tức trả lại nguyên vẹn, dù là chưởng môn sư công đều không có lý do gì đến đòi sính lễ của ngươi, hiểu chưa?"
Lời đều nói đến như vậy rồi, Ngọc Mật làm sao có thể không rõ? Nàng 'ân' một tiếng, yên lặng nhìn Bao Cốc, ngón tay đâm một cái lên trán Bao Cốc, nói:
"Bao Cốc a, trong đầu của ngươi cong cong thẳng thẳng cũng thật nhiều. Hôm nay những Nguyên Anh đó lại là chuyện gì xảy ra? Nếu ngươi muốn đích thân thu ngoại môn đệ tử ai còn dám nói gì? Sao toàn bộ nhét vào môn hạ của ta?"
Bao Cốc nói:
"Bọn hắn có thực lực Nguyên Anh kỳ, dưới tình huống bảo đảm có Huyền Thiên Công biện pháp cùng đủ tu tiên tài nguyên, không bao lâu sẽ trở thành một chi chiến lực cường đại. Ngươi thành sư phụ của bọn họ, từ nay về sau ngươi chính là chỗ dựa vững chắc của bọn họ ở Huyền Thiên Môn, nếu ngươi có chuyện gì, bọn họ sẽ toàn lực giúp ngươi, sau này khi ngươi xuất môn đánh nhau thiếu người giúp đỡ cũng có thể danh chính ngôn thuận kéo bọn họ làm tay sai. Thu bọn họ nhập môn, bọn hắn sau này sẽ là Huyền Thiên Môn đệ tử, không thể đem bọn họ thu vào cửa liền mặc kệ. Ta không có thời gian cũng không có kiên nhẫn đi dạy bọn họ, không phải là sư phụ tốt, liền đem việc này giao cho ngươi. Lúc ngươi rãnh rỗi có thể kéo bọn họ đi tập luyện, những thứ của Huyền Thiên Môn nếu có thể dạy thì dạy một chút."
Ngọc Mật đáp ứng.
Bao Cốc còn nói:
"Sư tỷ, Linh Vân phong nhất mạch truyền đến bây giờ cũng chỉ có chúng ta cùng tiểu sư thúc ba người. Tiểu sư thúc trải qua nhiều lần khó khăn, niết bàn trọng sinh, đến bây giờ còn là một con tiểu Giao Long ngay cả móng vuốt cũng mềm nhu nhu, còn phải thời thời khắc khắc để Thánh Di chăm sóc. Ta không có tâm tư thu đồ đệ, cũng không có thời gian, cho nên trọng trách truyền thừa này vẫn phải đặt trên vai ngươi."
Ngọc Mật quay đầu lại liếc nhìn Bao Cốc, khẽ cười.
"Ngươi cho rằng ta sẽ là một sư phụ tốt sao?"
Bao Cốc nói:
"Ngươi nếu là không muốn tiếp tục thu đệ tử thì không thu, cũng không sao."
Ngọc Mật xoay người đối mặt Bao Cốc, ôm cổ, nhìn vào mắt nàng, nói:
"Giờ phút này ngươi cùng năm đó giống y như nhau."
Bao Cốc hỏi:
"Có áp lực sao?"
Ngọc Mật hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Ta đều là người của ngươi, ta còn có thể có áp lực gì? Ngươi tốt với ta không phải là chuyện hiển nhiên sao?"
Bao Cốc "ách" một tiếng, thầm nói: Ngươi thật đúng là không khách khí.
Ngọc Mật buồn bả thở dài:
"Ôn nhu hương, anh hùng trủng*! Nghĩ tới Ngọc Mật ta, anh kiệt nữ hào tung hoành tứ phương..." Nàng nhắm mắt lại nhấc đầu vùi vào cổ Bao Cốc, thấp giọng nói:
"Bao Cốc, ngươi khiến ta... thầm nghĩ uốn trong lòng ngươi đem tất cả bản thân đều cho ngươi, ngươi khiến ta trở nên không giống mình."
* ôn nhu hương, anh hùng trủng: nơi ôn nhu chính là mộ anh hùng
Bao Cốc nghe như thế, đau lòng ôm chặt Ngọc Mật.
Sư tỷ muốn đem bản thân cho nàng, đó là bởi vì sư tỷ trừ bản thân đã không còn gì. Dùng sức ôm chặt vòng eo nhỏ nhắn của Ngọc Mật. Các nàng sống tại...Tu Tiên giới này, toàn bộ tu tiên giả, nếu không muốn trở thành xương trắng đều chỉ có thể giẫm lên hài cốt của người khác mà đi, dưới chân mỗi người đều là một đống xương trắng, con đường của mỗi người đều là do xương trắng trải thành. Chỉ có cường giả mới có thể tại...Tu Tiên giới này sống sót, tất cả mọi người liều mạng tìm mọi cách đi lên. Con đường của sư tỷ là sư tỷ từng kiếm từng kiếm chém ra tới, từ trong đao quang kiếm ảnh đẫm máu giết ra, dựa vào sát tính cùng hung kính không phải ngươi chết chính là ta chết mới sống tới ngày nay. Lời thì thầm của sư tỷ lộ ra thấp thỏm lo âu, là đang sợ hãi, sợ phân nhu nhuyễn kia làm mờ nhuệ khí từ đó biến thành một bộ xương khô đệm dưới chân người khác. Sư tỷ đang sợ hãi nhưng vẫn đem hết thảy đều cho nàng, ngay cả mệnh.
Bao Cốc nhẹ nhàng mà vỗ về mái tóc dài của Ngọc Mật, thấp giọng nói:
"Sư tỷ, ngươi vẫn là ngươi, điều duy nhất không giống là trong lòng của ngươi hơn một phân nhu nhuyễn, sau lưng của ngươi nhiều hơn một người là ta. Đừng sợ, ta sẽ vẫn luôn ở phía sau che chở ngươi."
Ngọc Mật đứng dậy, mắt lạnh liếc nhìn Bao Cốc, nhíu mày:
"Ta sợ? Cho ngươi vài phần mặt mũi liền muốn nhảy lên đầu lật ngói sao?"
Bao Cốc thầm nói: Ách, đây là thẹn quá hoá giận.
Ngọc Mật nâng cằm Bao Cốc, híp mắt tường tận thưởng ngoạn dung nhan của Bao Cốc, càng nhìn gương mặt càng tiến đến gần, đến tận khi môi chạm vào bờ môi óng ánh kia.
Bao Cốc ngửa đầu, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Thanh âm của Vương Đỉnh không đúng lúc vang lên bên ngoài:
"Bẩm lệnh chủ -- "
Ngọc Mật cùng Bao Cốc đều kinh hách tách ra. Ngọc Mật mạnh ngồi thẳng lên, tức giận tới mức cắn răng!
Bao Cốc nhẹ nhàng vuốt ve lưng Ngọc Mật, truyền âm nói: "Đừng giận, chờ làm xong chuyện ở đây, chúng ta liền trở về, đến lúc đó cho ngươi muốn ta."
Ngọc Mật nhãn tình sáng lên, thấp giọng truyền âm, hỏi: "Là thực?"
Bao Cốc vô cùng thành thật gật gật đầu, liền hỏi Vương Đỉnh:
"Chuyện gì?"
Thanh âm của Vương Đỉnh bên ngoài truyền đến, nói:
"Các khoản danh sách giết địch đã trù tính xong!"
Bao Cốc nói:
"Mang vào đi."
Ngọc Mật vội vàng từ Bao Cốc trên người đứng dậy, chuyển đến ngồi vào ghế bên cạnh.
Vương Đỉnh tiến vào khoang hạm, đem năm cuốn ngọc giản bày ra trên bàn Bao Cốc, cầm lấy một quyển trong đó, nói:
"Đây là tổng quyển sau khi đã tập hợp, bốn quyển khác là bản chính các đường trình lên. Ký sự chủ bạc đã đem danh lục thanh lý đăng ký tạo sách. Linh thạch bảo khố của Quân gia đã mở, ở đại môn bảo khố lục soát được một quyển trướng sách." Lúc nói chuyện, hắn lại đưa lên một phần ngọc giản.
"Cực phẩm linh thạch tổng cộng hơn mười ba vạn tám nghìn bảy trăm miếng, thượng phẩm linh thạch hơn bảy trăm vạn miếng, trung phẩm linh thạch hơn tám nghìn vạn miếng, hạ phẩm linh thạch ba mươi vạn miếng. Cụ thể số lượng thực tế, cần thẩm tra đối chiếu qua mới rõ ràng. Xin hỏi lệnh chủ, do ai đi kiểm kê?"
Ngọc Mật nghe được số lượng này liền cứng lưỡi. Cực phẩm linh thạch hơn mười ba vạn miếng, trời ạ!
Bao Cốc trước lấy thần niệm đọc danh sách trảm địch của các đường trảm địch. Chiến dịch này trảm Nguyên Anh kỳ tu tiên giả của Quân Phủ hơn bảy trăm người, Hóa Hình kỳ yêu thú hơn ba trăm con, Kim Đan kỳ tu tiên giả hơn ba vạn một ngàn người, Kim Đan kỳ yêu thú hơn bốn trăm con, Trúc Cơ kỳ tu tiên giả càng nhiều. Người của Khảm Bang cùng Truy Hồn Các sát thủ giết người là một giá, giết tán tu là một trăm miếng thượng phẩm linh thạch một người, giết Nguyên Anh kỳ tu tiên giả xuất thân từ thế lực tu tiên môn phái là ba trăm miếng thượng phẩm linh thạch một người, trảm Hóa Hình kỳ yêu thú là năm trăm miếng thượng phẩm linh thạch một con; giết Kim Đan kỳ tán tu mỗi người là một trăm miếng trung phẩm linh thạch, giết Kim Đan kỳ tu tiên giả xuất thân hế lực tu tiên môn phái là ba trăm miếng trung phẩm linh thạch một người, Kim Đan kỳ yêu thú năm trăm miếng trung phẩm linh thạch một con.
Bao Cốc xác minh xong, đem tổng lục chính mình nhận lấy, ở bản chính các đường trình lên nhất nhất phúc đáp, sau đó đưa trả lại cho Vương Đỉnh, nói:
"Ngươi từ linh thạch khố của Quân Phủ chi một số linh thạch chiếu chiến tích theo tiền lệ mà phân phát."
Vương Đỉnh đáp:
"Vâng!"
Bao Cốc còn nói:
"Lần này Huyền Thiên Môn xuất động Giao Long chiến thuyền, ta đáp ứng cấp hai phần đoạt được cho bọn hắn. Ngươi mang theo Ngọc Mật cùng ký sự chủ bạc đi kiểm kê linh thạch khố, sau khi phân phát chiến tích, đem số thực hai phần giao cho Ngọc Mật. Ngươi tiếp tục lấy ba phần linh thạch đặt ở chổ ngươi, một lát còn lại vài toà bảo khố sau khi lần lượt mở xong, tiếp tục đem chiến công khen thưởng phát tới các Đường. Cực phẩm linh thạch không động, như cũ chiết thành thượng phẩm linh thạch phát xuống. Linh thạch còn sót lại, ngươi giao cho Ngọc Mật là ta tặng. Đi thôi." Nàng nói với Ngọc Mật:
"Sư tỷ, ngươi đi một chuyến."
Có linh thạch thu, Ngọc Mật tự nhiên vừa ý. Nàng đứng dậy đi theo Vương Đỉnh.
Ngọc Mật mới vừa đi, liền lại có người của Khảm Bang đến bẩm báo với Bao nói khách điếm lão bản chưởng quầy ở Đông thành đang bên ngoài, muốn gặp Bao Cốc.
Bao Cốc bảo ngươi mang những khách điếm lão bản, chưởng quầy kia vào. Cũng may hạm khoang của nàng lớn hơn gian phòng của khách sạn rất nhiều, chung quy có thể chứa một đám người kia. Bao Cốc uốn trên ghế, nhìn bọn hắn, nói:
"Ta đây cũng đã đánh Quân Phủ xong, các ngươi mới đến đây? Nói đi, là bán hay là không bán? Giá bao nhiêu?"
Một tu tiên giả dẫn đầu hỏi:
"Lời lúc trước của lệnh chủ còn hiệu lực không?"
Bao Cốc thản nhiên nhìn lướt qua người nọ, nói:
"Ta nói chuyện trước giờ đều giữ lời."
Người kia nói:
"Được, lệnh chủ là người thống khoái, ta đây cũng nói thẳng. Bán! Giá cả đã định xong, nếu lệnh chủ cảm thấy được giá này thích hợp, thanh toán linh thạch, chúng ta lập tức cấp khế đất tháo dỡ khách điếm rời đi." Nói xong, đem một quyển ngọc đặt trước mặt Bao Cốc.
Bao Cốc lấy thần niệm đọc ngọc giản, lại hỏi:
"Khế đất gì?" Tu Tiên giới còn có khế đất?
Người nọ đáp:
"Quân Phủ để tránh phân tranh làm ra khế đất, Huyền Nguyệt cổ thành toàn bộ phòng ốc đều phải có khế đất của Quân Phủ, lúc giao dịch khế đất phải dâng lên thuế đất cho Quân Phủ!"
Bao Cốc:
"..." Quân Phủ thật đúng là đem Huyền Nguyệt cổ thành xem là nhà hắn sao? Người khác mua bán nhà còn phải dâng thuế mua bán đất cho Quân Phủ? Quân Phủ xem bản thân là triều đình sưu cao thuế nặng bức tử người a! Đây là Tu Tiên giới a! Nàng nói:
"Quân Phủ cũng không còn, khế đất kia các ngươi đốt đi!" Nàng thấy những người này cấp cho giá cả coi như đúng trọng tâm, không có công phu sư tử ngoạm, vì thế nói:
"Giá cả ta thấy thích hợp, nếu các ngươi không có dị nghị, buổi chiều ta phái người mang linh thạch qua giao dịch cùng các ngươi." Khảm Bang có Công Sự đường đặc biệt phụ trách chuyện xây Khảm Bang khách điếm. Chính là lúc này công sự đường đang ở bận tháo dỡ Quân Phủ.
Sau khi nàng đưa những người này đi, lại truyền âm cho Vương Đỉnh, để Vương Đỉnh an bài người của Công Sự đường đi mua khách điếm, tiếp tục bảo người của Công Sự đường người đi những cửa hàng bán linh tửu linh dược giữa các khách điếm bàn chuyện mua cửa hàng, nếu có những cửa hàng này kẹp ở giữa, khách điếm thật không tiện xây.
Một phiến cửa hàng khách điếm ở Đông thành đều mua hết, những tán tu này chỉ tốn một ngày liền đem pháp trận, phòng ốc ngay cả nền đều hủy đi, ngày hôm sau Công Sự đường liền bắt đầu đem những tài liệu từ việc tháo dỡ Quân Phủ đưa đến Đông thành bắt đầu xây Khảm Bang khách điếm.
Vương Đỉnh tìm được Bao Cốc, hỏi:
"Lệnh chủ, Khảm Bang khách điếm xây ở Đông thành, vậy mảnh đất ở Quân Phủ dùng làm gì?" Này ngay cả Truyện Tống Vực môn đều sửa xong.
Bao Cốc nói:
"Đông thành là nơi tán tu tụ tập, Khảm Bang khách điếm mở ở bên kia thích hợp. Quân Phủ bên này cần xây trung chuyển thương khố, còn có kinh doanh cửa hàng bán cao giai đan dược, thu mua luyện tài các loại, những nơi còn trống thì xây thành trạch viện."
Vương Đỉnh kinh ngạc hỏi:
"Tháo dỡ xong lại xây thành trạch viện?"
Bao Cốc nói:
"Ân, tháo đi lại xây lại." Nàng thấy vẻ mặt của Vương Đỉnh, nói:
"Quân Phủ mấy vạn năm cơ nghiệp, không hủy sạch, ngươi có biết trong nhà này còn lưu lại những thứ gì? Hủy đi xong rồi, thanh lý, một lần nữa đắp thành trạch viện mới yên tâm. Hiện tại thà rằng hao chút thời gian, đừng đợi sau này vào trụ lại nháo ra chuyện xui gì."
Vương Đỉnh nhớ tới hai ngày này tháo dỡ Quân Phủ, đào ra không ít vật ly kỳ cổ quái, vì thế gật đầu đồng ý.
Bao Cốc vùi trên ở trên chiến hạm xử lý tạp sự hai ngày cuối cùng mới được rỗi rãnh. Đều là một chút chuyện muốn động đến số lớn linh thạch, trước kia đều là tập trung một tháng liền chuyển đến chỗ nàng, sau khi nàng phê phục do Linh Nhi hoặc tiểu hầu tử cùng nhau đưa xuống là xong việc. Hiện giờ nàng vùi trên chiến hạm này, Vương Đỉnh thường là có một hai kiện liền trực tiếp đưa đến chỗ nàng, một ngày chạy đến hơn mười chuyến cũng không ngại mệt, nàng thấy Vương Đỉnh cũng cảm thấy mệt thay chân của hắn.
Sư tỷ Ngọc Mật của nàng, từ sau khi đi theo Vương Đỉnh đến bảo khố chứa linh thạch đã không thấy tăm hơi. Nàng dùng truyền âm lệnh phù liên hệ sư tỷ mới biết Ngọc Mật cùng tiểu sư thúc còn có Yêu Thánh, Phong sư bá chạy đến bảo khố rồi! Bởi vì Huyền Thiên Môn có hai phần, liền thỉnh lên Yêu Thánh đi phá bảo khố pháp bảo của Quân Phủ.
Có Khảm Bang thủ lĩnh pháp trận sư cùng Yêu Thánh ra tay, Quân Phủ bảo khố một tòa lại một tòa mở ra. Những người thấy bảo mờ mắt kia ngồi xổm trước bảo khố đều không dời nổi bước chân rồi, thế nào còn nhớ rõ chính chủ nàng đây đang ngồi trên chiến hạm nhìn chằm chằm ngọc quyển đối trướng. Bao Cốc nghiêm trọng hoài nghi, nếu không phải Hữu Sứ Cuồng Ma tự mình dẫn Khảm Bang tinh nhuệ một tấc cũng không rời trấn thủ bảo khố, đợi lúc nàng đi đến bảo khố phỏng chừng một sợi lông đều tìm không ra.
Bao Cốc rời khỏi chiến hạm, liền lắc ngươi đi đến bảo khố. Nàng vừa đi đến bên ngoài tòa bảo khố cuối cùng được mở liền thấy tiểu sư thúc đứng trước cửa bảo khố, một đôi móng vuốt nho nhỏ mềm mềm gắt gao bắt lấy cánh tay sư tỷ nàng, kêu:
"Ngọc Mật, gả đi, gả đi!" Tay của tiểu sư thúc lại chỉ vào trong bảo khố nói:
"Thấy không, một nửa đồ vật trong đây đều là của Bao Cốc a, ngươi còn nhớ linh thạch khố, pháp bảo khố, yêu thú tài liệu khố, quặng sắt khố, linh trân khố mở ra khi nãy không?! Ngọc Mật, ngươi nếu không muốn gả cho Bao Cốc, ta sẽ gả a! Ai nha, nhiều luyện tài như vậy, ta muốn luyện đến kiếp sau sau nữa đều luyện không xong a!"
Bao Cốc: "..."
Yêu Thánh bên cạnh: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.