Chương 119: Làm nát tâm sư phụ
Tg Tuyệt Ca
01/06/2021
Nước mắt của Bao Cốc đảo quanh viền mắt, nghẹn ngào phun ra hai chữ:
"Mất rồi."
Ngọc Mật gấp gáp hô lên:
"Đùa giỡn cái gì? Mất rồi? Sư phụ tu vi Hóa Thần Kỳ, cho dù đánh không lại cao thủ Hóa Thần Kỳ trung hậu kỳ, nếu muốn rút đi ai có thể ngăn được hắn?"
Bao Cốc cúi đầu nói:
"Là cùng gia chủ Tư Mã gia đồng quy vu tận."
Ngọc Mật tức giận hô lên:
"Đồng quy vu tận? Sư phụ chúng ta có thể làm ra loại chuyện đồng quy vu tận ngu xuẩn này sao? Gia chủ Tư Mã gia chịu cùng sư phụ chúng ta đồng quy vu tận? Ít nói nhảm đi! Bao Cốc, ngươi còn nói bậy một câu nữa ngươi có tin ta đánh ngươi không?"
Bao Cốc không nói được một lời cúi đầu. Nàng biết sư tỷ nàng không muốn tin tưởng sư phụ các nàng đã không còn.
Ngọc Mật thấy Tử Thiên Quân trở về, vừa tức vừa vội nàng nhìn Tử Thiên Quân, gọi một tiếng:
"Sư sông." Nàng hỏi:
"Sư phụ ta, hắn....."
Tử Thiên Quân nói:
"Các ngươi mới vừa bỏ chạy, hộ sơn pháp trận Linh Vân Phong liền bị gia chủ Tư Mã gia chấp trọng bảo Hóa Thần Kỳ đánh vỡ, bảo đỉnh đánh nát sơn lĩnh Linh Vân Cố Phong, oanh ra Huyền Thiên Ngọc Phủ của tổ sư gia chôn cất, vì bảo vệ bảo tàng tổ sư gia lưu lại không để rơi vào trong tay tứ đại thế lực, Huyền Thiên Môn chỉ có thể không tiếc trả giá mà tử chiến."
Ngọc Mật nghe được hai chữ tử chiến chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo như ngã vào vực sâu.
Tử Thiên Quân nói:
"Hôm nay Huyền Thiên Môn ngoại trừ một mạch đệ tử trẻ theo các ngươi bỏ chạy, cũng chỉ còn lại Phong sư bá cùng Ngưu trưởng lão, Trần sư bá của ngươi....đại Giao Long bên ngoài chính là Trần sư bá."
Ngọc Mật tay chân băng hàn toàn thân lạnh thấu, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Bao Cốc gọi:
"Sư tỷ.... sư tỷ..... Ngươi đừng thương tâm, đừng...... Cẩn thận tổn thương thân thể......" Nàng hiểu loại cảm giác khó chịu này, nàng nhìn sư tỷ như vậy, nàng khó chịu.
Ngọc Mật lấy lại tinh thần, hít sâu nói:
"Ta không sao!" Dứt lời hướng Tử Thiên Quân thi lễ xoay người ra khỏi nhà gỗ.
Bao Cốc lập tức đi theo phía sau Ngọc Mật đuổi theo ra ngoài, nói:
"Sư tỷ, nếu như ngươi khó chịu thì khóc đi, đừng nghẹn lấy."
Chúng đệ tử ở trong sân tu luyện nhìn thấy Ngọc Mật đi ra đều vây đến bên cạnh Ngọc Mật gọi:
"Ngọc Mật sư tỷ —" trong một mạch trẻ tuổi Ngọc Mật có thực lực cao nhất, nhập môn bất quá năm năm thì đã là Kim Đan Trung Kỳ, lúc môn phái gặp đại nạn không để ý tính mệnh mang bọn họ từ chiến hỏa cứu giúp bảo vệ bọn họ, khiến bọn họ đối với Ngọc Mật tràn ngập cảm kích cùng kính nể.
Ngọc Mật giương mắt nhìn những sư huynh đệ vây quanh, phát hiện thiếu rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã từng ở Truyền Công điện cùng nhau luyện công, cùng nhau luận bàn, tỷ thí tranh đoạt bài danh, còn có rất nhiều đồng môn cùng thế hệ cũng không thấy.
Bao Cốc chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Ngọc Mật.
Đồng môn sư huynh đệ vây quanh Ngọc Mật đều bị dáng vẻ của Ngọc Mật hù dọa.
Ngọc Mật rõ ràng là Hỏa linh căn tu luyện chính là công pháp thuộc tính lửa, lúc này quanh thân trên dưới lại tản ra hàn băng, khí tức kinh khủng như đến từ địa ngục, nàng cứ bất động đứng như vậy, ánh mắt sắc lạnh thê lương giống như một con lệ quỷ báo thù bước ra từ địa ngục.
Tử Thiên Quân ở trong nhà gỗ cảm giác được gì đó, hắn đứng lên ra cửa, trầm giọng rống:
"Ngọc Mật!" Giọng nói hùng hồn nặng nề giống như một đạo sấm sét đánh xuống!
Ngọc Mật đột nhiên xoay người ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn Tử Thiên Quân, toàn thân tràn ngập một cổ nồng đậm sát ý!
Tử Thiên Quân lần thứ hai quát lên:
"Ngọc Mật!" Một tiếng như sấm một tiếp một tiếng sấm liên tục đánh đến bên tai Ngọc Mật, khiến cả người Ngọc Mật run lên, "phốc" nàng phun ra một ngụm máu tươi, chân phải mềm nhũn, quỳ một gối xuống.
Bao Cốc lập tức ngồi xuống đỡ lấy sư tỷ, sợ đến sắc mặt trắng bệch hô lên:
"Sư công......"
Tử Thiên Quân nặng nề thở dài, nói:
"Không có việc gì nữa, đỡ nàng đi nghỉ ngơi đi."
Bao Cốc đỡ Ngọc Mật vào trong nhà gỗ của mình, lấy ra một hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu đưa cho Ngọc Mật, lo lắng gọi:
"Sư tỷ....."
Ngọc Mật tiếp nhận Hầu Nhi Tửu Bao Cốc đưa đến ngẩng đầu lên"ừng ực" cuồng ẩm, một bình Hầu Nhi Tửu một hơi uống thấy đáy, uống đến đôi mắt đỏ bừng, tâm tình phiên lãng.
Nàng vĩnh viễn đều ghi nhớ tất cả gian nan bản thân đã trải qua để đến Vân Thành muốn gia nhập vào tu tiên môn phái, lại bị người của Thái Âm Môn một cước đá ngã lăn xuống đài cao thê thảm bất lực.
Nàng vĩnh viễn đều nhớ kỹ sư phụ dẫn nàng vào Huyền Thiên Môn, truyền cho nàng công pháp, cho nàng linh dược bảo y cùng Ly Hỏa kiếm trân quý không gì sánh được.
Nàng vĩnh viễn đều nhớ kỹ đồng môn sư huynh đệ cùng nàng tu luyện cùng nhau luyện công, đánh nhau trở mặt, nhìn không vừa mắt, tranh danh tranh tài nguyên.
Nàng vĩnh viễn đều nhớ kỹ nàng có một sư huynh cùng nàng xung đột bị Phong trưởng lão chấp chưởng hình đường hung hăng đánh cho một trận. Không bao lâu, nàng ra ngoài gặp nạn phát tín hiệu cầu cứu, vị sư huynh kia nhìn thấy tín hiệu liền hoả tốc đến giúp đỡ, nhìn thấy là nàng, hắn vẫn xuất thủ tương trợ, vì cứu nàng cùng người liều mạng đến toàn thân thương tích, sau đó rốt cục cứu thoát nàng, vị sư huynh kia lau máu tươi bên khóe miệng, ném một câu: "Đừng cảm kích lão tử, tuy rằng lão tử nhìn ngươi không vừa mắt nhưng nếu như nhìn ngươi chết ở trên tay đệ tử phái khác, lão tử lại càng không thuận mắt!" Kéo thân thể bị thương nặng bay đi, sau đó đột nhiên ngã xuống, không thể đứng lên được nữa.
Năm đó các sư huynh đệ cùng nàng phục kích đệ tử Thái Âm Môn, hôm nay một người cũng không còn, vị sư tỷ đệ tử của Chu Đầu sư bá cũng không thấy nữa.
Ngọc Mật hỏi:
"Bao Cốc, còn có rượu sao?"
Bao Cốc lại cho Ngọc Mật một hồ lô.
Ngọc Mật lại hung hăng tu một ngụm lớn, sau đó thân thể mềm nhũn, tựa đầu vào vai Bao Cốc, hai hàng nước mắt theo khóe mắt của nàng chảy xuống. Nàng nghẹn ngào nói:
"Bao Cốc, ngươi chưa từng ở Truyền Công điện luyện công, không cùng những sư huynh đệ học kiếm thuật, luyện đan, luyện khí, ngươi không biết cái gì gọi là tình nghĩa đồng môn....." Nàng đôi mắt rưng rưng mỉm cười, nói:
"Ngươi có biết Chu Đầu sư bá có một chân truyền đệ tử, lúc học luyện đan thường bị nổ lô, mỗi lần thượng khóa bọn ta đều ngồi cách xa nàng, sau đó chờ nàng nổ lô để xem pháo hoa, nhưng nàng mỗi lần luyện thành một lô đan dược đều chia cho bọn ta....."
"Đã từng có một sư huynh, bọn ta khảo thí khóa tháng, ta hạ độc thủ đối với hắn, sau khi tỷ thí kết thúc, hắn tìm ta lôi thôi muốn cùng ta đánh một trận, Phong trưởng lão nghĩ hắn muốn trả thù riêng, nghiêm khắc đánh hắn một trận. Sau đó không bao lâu, ta ra ngoài gặp phải người của Thái Âm Môn, bị đánh trọng thương, ta phát tín hiệu cầu cứu, người đến cứu ta chính là vị sư huynh đó, hắn không vứt bỏ ta, trái lại che chở ta một ngày một đêm chạy thoát, sau đó bọn ta rốt cục chạy đến trước cửa sơn môn thoát khỏi người của Thái Âm Môn, vị sư huynh kia lại bởi vì thương thế quá nặng mà chết trước cửa Huyền Thiên Môn....."
"Bao Cốc, ngươi vẫn luôn nói là ta cứu ngươi, ngươi vẫn luôn nói Huyền Thiên Môn là nhà của ngươi, nhưng ngươi biết không, là Huyền Thiên Môn đã cứu ta, là sư phụ cùng đồng môn Huyền Thiên Môn đã cứu ta, không có Huyền Thiên Môn sẽ không có ta của hôm nay...."
Ngọc Mật tựa vào vai Bao Cốc nắm vạt áo Bao Cốc bi thống khóc một tiếng.
Huyền Thiên Môn nghèo khó, cho nên mọi người tranh đoạt tu tiên tài nguyên sẽ tranh rất gay gắt. Huyền Thiên Môn quá nghèo, tranh cũng tranh không được bao nhiêu, hơn nữa cùng Thái Âm Môn thù hận sâu đậm, cho nên sau khi nàng tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ bình thường sẽ đi theo các sư huynh đệ đi tìm đệ tử của Thái Âm Môn cướp tu tiên tài nguyên, trên đường tu tiên, mỗi một bước đều có bóng dáng của các sư huynh đệ. Những đồng môn năm đó cùng nhau luyện công cùng nhau đánh cướp chỉ còn lại mấy người! Trong lòng Ngọc Mật đang rỉ máu, rỉ máu mà đau nhức.
Bao Cốc gắt gao ôm lấy Ngọc Mật. Nàng không nghĩ đến Ngọc Mật lại khó chịu như vậy. Trước đây vẫn luôn cảm thấy trong lòng sư tỷ là lạnh lùng, vẫn luôn lạnh như băng cách người vạn dặm, đối với ai cũng không thân cận, chưa từng nghĩ đến sư tỷ nàng lại quan tâm sinh tử của đồng môn sư huynh đệ như vậy. Nàng bỗng nhiên cảm thấy sư tỷ rất nhiều lần không để ý tính mệnh liều mình bảo vệ nàng, không phải bởi vì trong người nàng có bao nhiêu bảo bối, mà chỉ vì nàng là sư muội của sư tỷ, thực lực tu hành của nàng thấp, nàng nhỏ yếu.
Bao Cốc không biết nên khuyên Ngọc Mật như thế nào. Nàng thấy Phong Mộng Long ló đầu ngoài cửa, hô một tiếng:
"Phong sư huynh." Đồng thời thần niệm tìm được không ít đồng môn đều tụ ở ngoài cửa. Nàng lập tức ra hiệu để Phong Mộng Long bọn họ rời khỏi.
Phong Mộng Long khẽ ho một tiếng, bước vào khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Ngọc Mật, hô:
"Ngọc Mật sư tỷ...." Vẻ mặt chế giễu, cũng chỉ thiếu việc nói: Yêu, sư tỷ, ngươi còn có thể khóc a?
Ngọc Mật rầu rĩ thấp giọng quát một tiếng:
"Cút!" Nàng ngồi dậy, cố sức hấp mũi, lau đi lệ ngân hung hăng trừng Phong Mộng Long.
Phong Mộng Long lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, sau đó đứng lên, nói:
"Xem đi, ta nói chỉ cần ta ngồi vào thì không cần dỗ dành sư tỷ cũng sẽ ổn. Ta Phong Mộng Long là ai chứ? Bao chữa trị các loại không thoải mái."
Khuôn mặt Ngọc Mật vốn dĩ say rượu đỏ bừng lúc này càng thêm đỏ, một đạo linh lực quấn lấy tứ giai Hầu Nhi Tửu liền ném về phía Phong Mộng Long.
Một trận tiếng hoan hô vang lên, các sư huynh đệ bật dậy cướp đi hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu, vô cùng náo nhiệt, mà Tử Thiên Quân cư nhiên làm như không thấy.
Bao Cốc không tìm được khăn tay, chỉ đành dùng tay áo thay Ngọc Mật lau lệ ngân còn chưa khô trên mặt Ngọc Mật.
Ngọc Mật xấu hổ quay mặt qua chỗ khác. Trải qua Phong Mộng Long cùng mọi người nháo loạn như vậy, trong lòng cũng không còn khó chịu nhưng thực sự xấu hổ muốn khóc, nàng nặng nề thở dài, nói:
"Bố một trận pháp ngăn chặn thần niệm để ta ngủ một chút."
Bao Cốc lập tức đứng dậy thay sư tỷ bố pháp trận, còn đem da hổ nàng đã thu hồi trải trên giường.
Ngọc Mật đứng dậy ngồi xuống trên giường lót da hổ, nàng nặng nề thở dài, nâng ánh mắt say rượu nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc ấn Ngọc Mật ngã vào trên giường, kéo da hổ đắp cho Ngọc Mật, nói:
"Say thì ngủ đi, nếu không sẽ mất mặt."
Ngọc Mật nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
"Ta không có say. Cảm ơn. Ta không sao, chỉ là nhất thời khó tiếp nhận chuyện này." Nàng vì hành vi mất mặt của bản thân mượn cớ.
Bao Cốc ân một tiếng, ngồi bên cạnh Ngọc Mật không phản bác.
Ngọc Mật không thèm nhắc lại, nàng âm thầm vận công dự định làm tan rượu trong cơ thể, nhưng tròn một hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu rót vào dạ dày, theo nàng vận công rượu cùng linh lực đều tan trong trong kinh mạch, không thể giải rượu ngược lại là say đến trực tiếp thiếp đi.
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật đã ngủ, thầm nghĩ: Còn nói không say!
Nàng ngồi bên cạnh Ngọc Mật một hồi, nhìn thấy Ngọc Mật ngủ rất trầm, cũng không có động tĩnh gì bất thường, liền đứng dậy đi tìm Tử Thiên Quân.
Bao Cốc nhìn thấy Tử Thiên Quân trong nhà gỗ, nàng ôm quyền thi lễ:
"Tham kiến sư công."
Tử Thiên Quân nhẹ nhàng gật đầu nói với Bao Cốc:
"Ngồi đi. Ngươi là muốn hỏi chuyện vừa rồi của sư tỷ ngươi?"
Bao Cốc ân một tiếng, nói:
"Dáng vẻ của sư tỷ vừa rồi có chút dọa người, hơn nữa sư công, ngươi vì sao lại rống to hai tiếng còn chấn động khiến sư tỷ thổ huyết." Nàng hoang mang nói:
"Còn có, sư tỷ thổ huyết rồi, nhưng ta thấy sắc mặt của nàng không giống chịu nội thương."
Tử Thiên Quân giương mắt nhìn về phía Bao Cốc, trầm ngâm không nói.
Bao Cốc hỏi:
"Sư công, có phải sư tỷ có gì đó bất ổn hay không?"
Tử Thiên Quân lắc đầu lại gật đầu, cuối cùng thở dài:
"Nói bất ổn quả thực không thỏa đáng, nói không có việc gì xác thực là có việc."
Bao Cốc hồ đồ rồi.
Tử Thiên Quân đứng lên thong thả bước quanh trong phòng, hắn trầm ngâm một lát mới nói:
"Nàng xác thực không trở ngại, phản ứng vừa rồi chỉ là đột ngột nghe tin dữ bi nộ công tâm thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Tu tiên giả cấm kỵ chính là tâm thần bất ổn, đừng nói sư tỷ ngươi, cho dù là Nam Sơn tiền bối cũng bị bi thương cực độ làm mê loạn tâm trí một thời gian rất dài."
Bao Cốc nháy mắt mấy cái, hỏi:
"Đây là dáng vẻ tẩu hỏa nhập ma? Thảo nào người của tu tiên giới đều nói tẩu hỏa nhập ma rất đáng sợ." Nàng nghĩ đến sư tỷ vừa rồi dáng vẻ như lệ quỷ muốn tìm tứ đại thế lực lấy mạng, không khỏi sợ hãi, may mà sư công lớn giọng rống hai lần thức tỉnh sư tỷ.
Tử Thiên Quân nói:
"Cho nên, ngươi tu luyện chậm một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải bảo vệ đạo tâm, gặp phải bất luận chuyện gì đều phải bình tĩnh mà chống đỡ."
Bao Cốc nhỏ giọng nói thầm một câu:
"Trong miệng nói tu luyện chậm một chút cũng không sao, vậy ngài còn suốt ngày nhìn chằm chằm ta tu luyện?"
Tử Thiên Quân nghe vậy hung hăng trừng Bao Cốc, trầm giọng nói:
"Còn không đi ra ngoài luyện công!"
Bao Cốc sợ đến xoay người bò lên chạy ra khỏi gian nhà của Tử Thiên Quân, nàng thầm mắng:
"Cho ngươi lắm miệng! Cho ngươi lắm miệng!" Nàng không muốn luyện công, nàng muốn đi trông chừng sư tỷ. Bao Cốc nhìn về gian nhà của mình, rất muốn trở lại bồi bên cạnh Ngọc Mật, nhưng nàng biết nếu như bản thân trở lại bồi Ngọc Mật sẽ bị sư công suốt ngày nhìn chằm chằm nàng luyện công mắng, nàng cắn chặt răng, chỉ đành thỏa hiệp, ngồi xổm trước cửa nhà gỗ luyện công.
Tử Thiên Quân nặng nề thở dài!
Hắn không nói cho Bao Cốc biết vừa rồi Ngọc Mật tuy rằng là bi nộ công tâm tẩu hỏa nhập ma, nhưng tu tiên giả bình thường tẩu hỏa nhập ma tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ như Ngọc Mật vừa rồi, khí tức trên người Ngọc Mật nếu không phải giết người vô số tuyệt khó có thể hình thành, đó là sát khí do thời gian dài giết người tích lũy sát niệm. Những năm gần đây hắn đối với Ngọc Mật hành sự dám đánh dám liều mạng có nghe thấy, nhưng cũng không cảm thấy không thích hợp. Trong tu tiên giới, ai lại không giẫm lên mấy cái mạng người, không phải ngươi giết ta đó là ta giết ngươi, ai mà không trưởng thành trong giết chóc? Đến tận vừa rồi hắn mới nhìn ra thực lực Ngọc Mật là trẻ tuổi xuất chúng trong hàng đệ tử, số người đã giết qua sợ là cũng thuộc hàng xuất chúng trong Huyền Thiên Môn. Đây là tư thái của Truy Hồn Các Chủ tứ hai? Muốn dùng sát chứng đạo? Nếu không phải, vậy tương lai tất có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
====
Tác giả:
Tử Thiên Quân: Đôi sư tỷ muội các ngươi, làm nát khỏa tâm vừa làm cha, vừa làm mẹ của ta rồi!
"Mất rồi."
Ngọc Mật gấp gáp hô lên:
"Đùa giỡn cái gì? Mất rồi? Sư phụ tu vi Hóa Thần Kỳ, cho dù đánh không lại cao thủ Hóa Thần Kỳ trung hậu kỳ, nếu muốn rút đi ai có thể ngăn được hắn?"
Bao Cốc cúi đầu nói:
"Là cùng gia chủ Tư Mã gia đồng quy vu tận."
Ngọc Mật tức giận hô lên:
"Đồng quy vu tận? Sư phụ chúng ta có thể làm ra loại chuyện đồng quy vu tận ngu xuẩn này sao? Gia chủ Tư Mã gia chịu cùng sư phụ chúng ta đồng quy vu tận? Ít nói nhảm đi! Bao Cốc, ngươi còn nói bậy một câu nữa ngươi có tin ta đánh ngươi không?"
Bao Cốc không nói được một lời cúi đầu. Nàng biết sư tỷ nàng không muốn tin tưởng sư phụ các nàng đã không còn.
Ngọc Mật thấy Tử Thiên Quân trở về, vừa tức vừa vội nàng nhìn Tử Thiên Quân, gọi một tiếng:
"Sư sông." Nàng hỏi:
"Sư phụ ta, hắn....."
Tử Thiên Quân nói:
"Các ngươi mới vừa bỏ chạy, hộ sơn pháp trận Linh Vân Phong liền bị gia chủ Tư Mã gia chấp trọng bảo Hóa Thần Kỳ đánh vỡ, bảo đỉnh đánh nát sơn lĩnh Linh Vân Cố Phong, oanh ra Huyền Thiên Ngọc Phủ của tổ sư gia chôn cất, vì bảo vệ bảo tàng tổ sư gia lưu lại không để rơi vào trong tay tứ đại thế lực, Huyền Thiên Môn chỉ có thể không tiếc trả giá mà tử chiến."
Ngọc Mật nghe được hai chữ tử chiến chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo như ngã vào vực sâu.
Tử Thiên Quân nói:
"Hôm nay Huyền Thiên Môn ngoại trừ một mạch đệ tử trẻ theo các ngươi bỏ chạy, cũng chỉ còn lại Phong sư bá cùng Ngưu trưởng lão, Trần sư bá của ngươi....đại Giao Long bên ngoài chính là Trần sư bá."
Ngọc Mật tay chân băng hàn toàn thân lạnh thấu, hồi lâu cũng không lấy lại tinh thần.
Bao Cốc gọi:
"Sư tỷ.... sư tỷ..... Ngươi đừng thương tâm, đừng...... Cẩn thận tổn thương thân thể......" Nàng hiểu loại cảm giác khó chịu này, nàng nhìn sư tỷ như vậy, nàng khó chịu.
Ngọc Mật lấy lại tinh thần, hít sâu nói:
"Ta không sao!" Dứt lời hướng Tử Thiên Quân thi lễ xoay người ra khỏi nhà gỗ.
Bao Cốc lập tức đi theo phía sau Ngọc Mật đuổi theo ra ngoài, nói:
"Sư tỷ, nếu như ngươi khó chịu thì khóc đi, đừng nghẹn lấy."
Chúng đệ tử ở trong sân tu luyện nhìn thấy Ngọc Mật đi ra đều vây đến bên cạnh Ngọc Mật gọi:
"Ngọc Mật sư tỷ —" trong một mạch trẻ tuổi Ngọc Mật có thực lực cao nhất, nhập môn bất quá năm năm thì đã là Kim Đan Trung Kỳ, lúc môn phái gặp đại nạn không để ý tính mệnh mang bọn họ từ chiến hỏa cứu giúp bảo vệ bọn họ, khiến bọn họ đối với Ngọc Mật tràn ngập cảm kích cùng kính nể.
Ngọc Mật giương mắt nhìn những sư huynh đệ vây quanh, phát hiện thiếu rất nhiều khuôn mặt quen thuộc đã từng ở Truyền Công điện cùng nhau luyện công, cùng nhau luận bàn, tỷ thí tranh đoạt bài danh, còn có rất nhiều đồng môn cùng thế hệ cũng không thấy.
Bao Cốc chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Ngọc Mật.
Đồng môn sư huynh đệ vây quanh Ngọc Mật đều bị dáng vẻ của Ngọc Mật hù dọa.
Ngọc Mật rõ ràng là Hỏa linh căn tu luyện chính là công pháp thuộc tính lửa, lúc này quanh thân trên dưới lại tản ra hàn băng, khí tức kinh khủng như đến từ địa ngục, nàng cứ bất động đứng như vậy, ánh mắt sắc lạnh thê lương giống như một con lệ quỷ báo thù bước ra từ địa ngục.
Tử Thiên Quân ở trong nhà gỗ cảm giác được gì đó, hắn đứng lên ra cửa, trầm giọng rống:
"Ngọc Mật!" Giọng nói hùng hồn nặng nề giống như một đạo sấm sét đánh xuống!
Ngọc Mật đột nhiên xoay người ánh mắt lạnh lẽo chăm chú nhìn Tử Thiên Quân, toàn thân tràn ngập một cổ nồng đậm sát ý!
Tử Thiên Quân lần thứ hai quát lên:
"Ngọc Mật!" Một tiếng như sấm một tiếp một tiếng sấm liên tục đánh đến bên tai Ngọc Mật, khiến cả người Ngọc Mật run lên, "phốc" nàng phun ra một ngụm máu tươi, chân phải mềm nhũn, quỳ một gối xuống.
Bao Cốc lập tức ngồi xuống đỡ lấy sư tỷ, sợ đến sắc mặt trắng bệch hô lên:
"Sư công......"
Tử Thiên Quân nặng nề thở dài, nói:
"Không có việc gì nữa, đỡ nàng đi nghỉ ngơi đi."
Bao Cốc đỡ Ngọc Mật vào trong nhà gỗ của mình, lấy ra một hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu đưa cho Ngọc Mật, lo lắng gọi:
"Sư tỷ....."
Ngọc Mật tiếp nhận Hầu Nhi Tửu Bao Cốc đưa đến ngẩng đầu lên"ừng ực" cuồng ẩm, một bình Hầu Nhi Tửu một hơi uống thấy đáy, uống đến đôi mắt đỏ bừng, tâm tình phiên lãng.
Nàng vĩnh viễn đều ghi nhớ tất cả gian nan bản thân đã trải qua để đến Vân Thành muốn gia nhập vào tu tiên môn phái, lại bị người của Thái Âm Môn một cước đá ngã lăn xuống đài cao thê thảm bất lực.
Nàng vĩnh viễn đều nhớ kỹ sư phụ dẫn nàng vào Huyền Thiên Môn, truyền cho nàng công pháp, cho nàng linh dược bảo y cùng Ly Hỏa kiếm trân quý không gì sánh được.
Nàng vĩnh viễn đều nhớ kỹ đồng môn sư huynh đệ cùng nàng tu luyện cùng nhau luyện công, đánh nhau trở mặt, nhìn không vừa mắt, tranh danh tranh tài nguyên.
Nàng vĩnh viễn đều nhớ kỹ nàng có một sư huynh cùng nàng xung đột bị Phong trưởng lão chấp chưởng hình đường hung hăng đánh cho một trận. Không bao lâu, nàng ra ngoài gặp nạn phát tín hiệu cầu cứu, vị sư huynh kia nhìn thấy tín hiệu liền hoả tốc đến giúp đỡ, nhìn thấy là nàng, hắn vẫn xuất thủ tương trợ, vì cứu nàng cùng người liều mạng đến toàn thân thương tích, sau đó rốt cục cứu thoát nàng, vị sư huynh kia lau máu tươi bên khóe miệng, ném một câu: "Đừng cảm kích lão tử, tuy rằng lão tử nhìn ngươi không vừa mắt nhưng nếu như nhìn ngươi chết ở trên tay đệ tử phái khác, lão tử lại càng không thuận mắt!" Kéo thân thể bị thương nặng bay đi, sau đó đột nhiên ngã xuống, không thể đứng lên được nữa.
Năm đó các sư huynh đệ cùng nàng phục kích đệ tử Thái Âm Môn, hôm nay một người cũng không còn, vị sư tỷ đệ tử của Chu Đầu sư bá cũng không thấy nữa.
Ngọc Mật hỏi:
"Bao Cốc, còn có rượu sao?"
Bao Cốc lại cho Ngọc Mật một hồ lô.
Ngọc Mật lại hung hăng tu một ngụm lớn, sau đó thân thể mềm nhũn, tựa đầu vào vai Bao Cốc, hai hàng nước mắt theo khóe mắt của nàng chảy xuống. Nàng nghẹn ngào nói:
"Bao Cốc, ngươi chưa từng ở Truyền Công điện luyện công, không cùng những sư huynh đệ học kiếm thuật, luyện đan, luyện khí, ngươi không biết cái gì gọi là tình nghĩa đồng môn....." Nàng đôi mắt rưng rưng mỉm cười, nói:
"Ngươi có biết Chu Đầu sư bá có một chân truyền đệ tử, lúc học luyện đan thường bị nổ lô, mỗi lần thượng khóa bọn ta đều ngồi cách xa nàng, sau đó chờ nàng nổ lô để xem pháo hoa, nhưng nàng mỗi lần luyện thành một lô đan dược đều chia cho bọn ta....."
"Đã từng có một sư huynh, bọn ta khảo thí khóa tháng, ta hạ độc thủ đối với hắn, sau khi tỷ thí kết thúc, hắn tìm ta lôi thôi muốn cùng ta đánh một trận, Phong trưởng lão nghĩ hắn muốn trả thù riêng, nghiêm khắc đánh hắn một trận. Sau đó không bao lâu, ta ra ngoài gặp phải người của Thái Âm Môn, bị đánh trọng thương, ta phát tín hiệu cầu cứu, người đến cứu ta chính là vị sư huynh đó, hắn không vứt bỏ ta, trái lại che chở ta một ngày một đêm chạy thoát, sau đó bọn ta rốt cục chạy đến trước cửa sơn môn thoát khỏi người của Thái Âm Môn, vị sư huynh kia lại bởi vì thương thế quá nặng mà chết trước cửa Huyền Thiên Môn....."
"Bao Cốc, ngươi vẫn luôn nói là ta cứu ngươi, ngươi vẫn luôn nói Huyền Thiên Môn là nhà của ngươi, nhưng ngươi biết không, là Huyền Thiên Môn đã cứu ta, là sư phụ cùng đồng môn Huyền Thiên Môn đã cứu ta, không có Huyền Thiên Môn sẽ không có ta của hôm nay...."
Ngọc Mật tựa vào vai Bao Cốc nắm vạt áo Bao Cốc bi thống khóc một tiếng.
Huyền Thiên Môn nghèo khó, cho nên mọi người tranh đoạt tu tiên tài nguyên sẽ tranh rất gay gắt. Huyền Thiên Môn quá nghèo, tranh cũng tranh không được bao nhiêu, hơn nữa cùng Thái Âm Môn thù hận sâu đậm, cho nên sau khi nàng tu luyện đến Trúc Cơ Kỳ bình thường sẽ đi theo các sư huynh đệ đi tìm đệ tử của Thái Âm Môn cướp tu tiên tài nguyên, trên đường tu tiên, mỗi một bước đều có bóng dáng của các sư huynh đệ. Những đồng môn năm đó cùng nhau luyện công cùng nhau đánh cướp chỉ còn lại mấy người! Trong lòng Ngọc Mật đang rỉ máu, rỉ máu mà đau nhức.
Bao Cốc gắt gao ôm lấy Ngọc Mật. Nàng không nghĩ đến Ngọc Mật lại khó chịu như vậy. Trước đây vẫn luôn cảm thấy trong lòng sư tỷ là lạnh lùng, vẫn luôn lạnh như băng cách người vạn dặm, đối với ai cũng không thân cận, chưa từng nghĩ đến sư tỷ nàng lại quan tâm sinh tử của đồng môn sư huynh đệ như vậy. Nàng bỗng nhiên cảm thấy sư tỷ rất nhiều lần không để ý tính mệnh liều mình bảo vệ nàng, không phải bởi vì trong người nàng có bao nhiêu bảo bối, mà chỉ vì nàng là sư muội của sư tỷ, thực lực tu hành của nàng thấp, nàng nhỏ yếu.
Bao Cốc không biết nên khuyên Ngọc Mật như thế nào. Nàng thấy Phong Mộng Long ló đầu ngoài cửa, hô một tiếng:
"Phong sư huynh." Đồng thời thần niệm tìm được không ít đồng môn đều tụ ở ngoài cửa. Nàng lập tức ra hiệu để Phong Mộng Long bọn họ rời khỏi.
Phong Mộng Long khẽ ho một tiếng, bước vào khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Ngọc Mật, hô:
"Ngọc Mật sư tỷ...." Vẻ mặt chế giễu, cũng chỉ thiếu việc nói: Yêu, sư tỷ, ngươi còn có thể khóc a?
Ngọc Mật rầu rĩ thấp giọng quát một tiếng:
"Cút!" Nàng ngồi dậy, cố sức hấp mũi, lau đi lệ ngân hung hăng trừng Phong Mộng Long.
Phong Mộng Long lộ ra khuôn mặt tươi cười sáng lạn, sau đó đứng lên, nói:
"Xem đi, ta nói chỉ cần ta ngồi vào thì không cần dỗ dành sư tỷ cũng sẽ ổn. Ta Phong Mộng Long là ai chứ? Bao chữa trị các loại không thoải mái."
Khuôn mặt Ngọc Mật vốn dĩ say rượu đỏ bừng lúc này càng thêm đỏ, một đạo linh lực quấn lấy tứ giai Hầu Nhi Tửu liền ném về phía Phong Mộng Long.
Một trận tiếng hoan hô vang lên, các sư huynh đệ bật dậy cướp đi hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu, vô cùng náo nhiệt, mà Tử Thiên Quân cư nhiên làm như không thấy.
Bao Cốc không tìm được khăn tay, chỉ đành dùng tay áo thay Ngọc Mật lau lệ ngân còn chưa khô trên mặt Ngọc Mật.
Ngọc Mật xấu hổ quay mặt qua chỗ khác. Trải qua Phong Mộng Long cùng mọi người nháo loạn như vậy, trong lòng cũng không còn khó chịu nhưng thực sự xấu hổ muốn khóc, nàng nặng nề thở dài, nói:
"Bố một trận pháp ngăn chặn thần niệm để ta ngủ một chút."
Bao Cốc lập tức đứng dậy thay sư tỷ bố pháp trận, còn đem da hổ nàng đã thu hồi trải trên giường.
Ngọc Mật đứng dậy ngồi xuống trên giường lót da hổ, nàng nặng nề thở dài, nâng ánh mắt say rượu nhìn Bao Cốc.
Bao Cốc ấn Ngọc Mật ngã vào trên giường, kéo da hổ đắp cho Ngọc Mật, nói:
"Say thì ngủ đi, nếu không sẽ mất mặt."
Ngọc Mật nhẹ nhàng nhắm mắt lại:
"Ta không có say. Cảm ơn. Ta không sao, chỉ là nhất thời khó tiếp nhận chuyện này." Nàng vì hành vi mất mặt của bản thân mượn cớ.
Bao Cốc ân một tiếng, ngồi bên cạnh Ngọc Mật không phản bác.
Ngọc Mật không thèm nhắc lại, nàng âm thầm vận công dự định làm tan rượu trong cơ thể, nhưng tròn một hồ lô tứ giai Hầu Nhi Tửu rót vào dạ dày, theo nàng vận công rượu cùng linh lực đều tan trong trong kinh mạch, không thể giải rượu ngược lại là say đến trực tiếp thiếp đi.
Bao Cốc nhìn thấy Ngọc Mật đã ngủ, thầm nghĩ: Còn nói không say!
Nàng ngồi bên cạnh Ngọc Mật một hồi, nhìn thấy Ngọc Mật ngủ rất trầm, cũng không có động tĩnh gì bất thường, liền đứng dậy đi tìm Tử Thiên Quân.
Bao Cốc nhìn thấy Tử Thiên Quân trong nhà gỗ, nàng ôm quyền thi lễ:
"Tham kiến sư công."
Tử Thiên Quân nhẹ nhàng gật đầu nói với Bao Cốc:
"Ngồi đi. Ngươi là muốn hỏi chuyện vừa rồi của sư tỷ ngươi?"
Bao Cốc ân một tiếng, nói:
"Dáng vẻ của sư tỷ vừa rồi có chút dọa người, hơn nữa sư công, ngươi vì sao lại rống to hai tiếng còn chấn động khiến sư tỷ thổ huyết." Nàng hoang mang nói:
"Còn có, sư tỷ thổ huyết rồi, nhưng ta thấy sắc mặt của nàng không giống chịu nội thương."
Tử Thiên Quân giương mắt nhìn về phía Bao Cốc, trầm ngâm không nói.
Bao Cốc hỏi:
"Sư công, có phải sư tỷ có gì đó bất ổn hay không?"
Tử Thiên Quân lắc đầu lại gật đầu, cuối cùng thở dài:
"Nói bất ổn quả thực không thỏa đáng, nói không có việc gì xác thực là có việc."
Bao Cốc hồ đồ rồi.
Tử Thiên Quân đứng lên thong thả bước quanh trong phòng, hắn trầm ngâm một lát mới nói:
"Nàng xác thực không trở ngại, phản ứng vừa rồi chỉ là đột ngột nghe tin dữ bi nộ công tâm thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Tu tiên giả cấm kỵ chính là tâm thần bất ổn, đừng nói sư tỷ ngươi, cho dù là Nam Sơn tiền bối cũng bị bi thương cực độ làm mê loạn tâm trí một thời gian rất dài."
Bao Cốc nháy mắt mấy cái, hỏi:
"Đây là dáng vẻ tẩu hỏa nhập ma? Thảo nào người của tu tiên giới đều nói tẩu hỏa nhập ma rất đáng sợ." Nàng nghĩ đến sư tỷ vừa rồi dáng vẻ như lệ quỷ muốn tìm tứ đại thế lực lấy mạng, không khỏi sợ hãi, may mà sư công lớn giọng rống hai lần thức tỉnh sư tỷ.
Tử Thiên Quân nói:
"Cho nên, ngươi tu luyện chậm một chút cũng không sao, nhưng nhất định phải bảo vệ đạo tâm, gặp phải bất luận chuyện gì đều phải bình tĩnh mà chống đỡ."
Bao Cốc nhỏ giọng nói thầm một câu:
"Trong miệng nói tu luyện chậm một chút cũng không sao, vậy ngài còn suốt ngày nhìn chằm chằm ta tu luyện?"
Tử Thiên Quân nghe vậy hung hăng trừng Bao Cốc, trầm giọng nói:
"Còn không đi ra ngoài luyện công!"
Bao Cốc sợ đến xoay người bò lên chạy ra khỏi gian nhà của Tử Thiên Quân, nàng thầm mắng:
"Cho ngươi lắm miệng! Cho ngươi lắm miệng!" Nàng không muốn luyện công, nàng muốn đi trông chừng sư tỷ. Bao Cốc nhìn về gian nhà của mình, rất muốn trở lại bồi bên cạnh Ngọc Mật, nhưng nàng biết nếu như bản thân trở lại bồi Ngọc Mật sẽ bị sư công suốt ngày nhìn chằm chằm nàng luyện công mắng, nàng cắn chặt răng, chỉ đành thỏa hiệp, ngồi xổm trước cửa nhà gỗ luyện công.
Tử Thiên Quân nặng nề thở dài!
Hắn không nói cho Bao Cốc biết vừa rồi Ngọc Mật tuy rằng là bi nộ công tâm tẩu hỏa nhập ma, nhưng tu tiên giả bình thường tẩu hỏa nhập ma tuyệt đối sẽ không có dáng vẻ như Ngọc Mật vừa rồi, khí tức trên người Ngọc Mật nếu không phải giết người vô số tuyệt khó có thể hình thành, đó là sát khí do thời gian dài giết người tích lũy sát niệm. Những năm gần đây hắn đối với Ngọc Mật hành sự dám đánh dám liều mạng có nghe thấy, nhưng cũng không cảm thấy không thích hợp. Trong tu tiên giới, ai lại không giẫm lên mấy cái mạng người, không phải ngươi giết ta đó là ta giết ngươi, ai mà không trưởng thành trong giết chóc? Đến tận vừa rồi hắn mới nhìn ra thực lực Ngọc Mật là trẻ tuổi xuất chúng trong hàng đệ tử, số người đã giết qua sợ là cũng thuộc hàng xuất chúng trong Huyền Thiên Môn. Đây là tư thái của Truy Hồn Các Chủ tứ hai? Muốn dùng sát chứng đạo? Nếu không phải, vậy tương lai tất có nguy hiểm tẩu hỏa nhập ma.
====
Tác giả:
Tử Thiên Quân: Đôi sư tỷ muội các ngươi, làm nát khỏa tâm vừa làm cha, vừa làm mẹ của ta rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.