Ta Vốn Phúc Hậu

Chương 46: Lưu manh thổ phỉ

Tg Tuyệt Ca

01/06/2021

Linh thạch màu sắc khác nhau, thuộc tính khác nhau hóa thành linh khí được Bao Cốc hấp thu vào trong cơ thể hội tụ đến đan điền chuyển hóa thành chân khí, chân khí ngũ sắc trộn lẫn trong đan điền chịu ngũ hành tương sinh tương khắc ảnh hưởng không ngừng dung hợp bài xích, diễn biến, có thể xem đan điền của Bao Cốc như một lò luyện hỗn loạn, nàng chỉ cảm thấy chân khí các thuộc tính kịch liệt biến hóa, đan điền đều sắp chống đỡ không nổi nữa rồi.

Tu luyện công pháp cũng không ghi chép gặp phải loại tình huống này.

Bao Cốc sợ hãi! Nàng rất lo lắng cho mình sẽ bị chân khí cường đại hỗn loạn phá vỡ đan điền chết ngay tại chỗ. Nàng kiệt lực khống chế dẫn đạo nhưng hiệu quả không nhiều. Nàng biết bản thân muốn giải trừ nguy cơ nhất định phải khiến ngũ hành trong cơ thể cân đối, nhưng trước đó hấp thu thủy linh khí thực sự quá nhiều, lượng lớn chuyển thành chân khí tụ trong đan điền, dẫn đến đan điền ngũ hành không cân đối.

Bao Cốc ổn định tinh thần, dẫn đạo linh khí trong thượng phẩm linh thạch bổ khuyết vài loại linh khí khuyết thiếu, cố gắng bù đắp.

Nhưng mà thủy linh chân khí thực sự quá nhiều, thậm chí vài lần xuất ra khỏi đan điền, nhân thấy đan điền sắp vỡ, nhưng rất quỷ dị lại không xảy ra chuyện gì, vẫn duy trì một loại chống đỡ khiến đan điền của nàng đau đến muốn chết, rồi lại không cho nàng chết.

Bao Cốc không dám dừng lại việc hấp thu linh khí, linh khí hấp thu chuyển hóa thành chân khí lại đánh nhau trong đan điền, dằn vặt Bao Cốc đến thống khổ, quả thực sống một ngày bằng một năm.

Đống thời thượng phẩm linh thạch trước mặt đều bị nàng hấp thu hết, chỉ còn lại một tầng hơi mỏng đọng lại trên mặt đất, không còn linh khí bổ sung nữa, chân khí trong cơ thể nàng kịch liệt đối kháng tựa như muốn nổ tung trong nháy mắt, hoặc là nói đã nổ tung.

Bao Cốc chỉ cảm thấy bản thân sắp chết!

Bỗng nhiên, nàng cảm giác đan điền nổ tung rồi, lại dường như chân khí hỗn loạn đã bão hòa!

Tiếp theo, nàng lại cảm thấy cả người nhẹ nhõm, giống như đột phá một điểm giới hạn. Nàng lập tức hướng đan điền quan sát, phát hiện chân khí của năm loại thuộc tính vừa rồi đối kháng nhau đã bình lặng xuống một cách vô cùng quỷ dị, dung hợp thành một khối chân khí ngũ sắc.

Trong đan điền của nàng tràn đầy chân khí, quanh thân cũng ấm áp dễ chịu, khí lực cường đại hơn rất nhiều!

Đây là đột phá? Không chết?

Bao Cốc khó có thể tin mà đứng lên, nhảy về phía trước vài cái, phát hiện cả người thoải mái, thân thể nhẹ nhàng.

Đây là đột phá vào Luyện Khí tầng thứ tư rồi!

Bao Cốc mừng rỡ lộ ra nụ cười sáng lạn, sau đó nàng nhìn thấy một bãi tàn tích trước mắt, thì cười không nổi nữa. Hơn bảy trăm thượng phẩm linh thạch a, cứ như vậy mất hết toàn bộ! Nàng lật tìm trong túi trữ vật siêu lớn trên cánh tay, phát hiện chỉ còn lại hơn hai trăm thượng phẩm linh thạch thuộc tính thủy cùng một chút hạ phẩm linh thạch trước đó sư tỷ cho nàng.

Nàng ra cửa, tản bộ trong sân viện, không nhìn thấy sư tỷ cùng tiểu sư thúc trở về, ra sân hướng đệ tử Thanh Phong Các hỏi thăm cũng không có người nhìn thấy hai người. Nàng xem qua ngày tháng mới phát hiện các nàng dĩ nhiên đã xuất môn nửa tháng.

Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?

Bao Cốc vừa nghĩ lại cảm thấy không có khả năng, có tiểu sư thúc đi cùng, sư tỷ nàng còn có pháp bảo truyền tin của các sư bá, hẳn là không đến mức gặp chuyện không hay.

Luyện công ra một thân mồ hôi, Bao Cốc rất chịu khó tìm được tiểu phòng bếp để nấu nước tắm, lại ở trong sân đốt lừa muốn nướng thịt hổ cùng tiểu hầu tử hảo hảo chúc mừng bản thân đột phá vào Luyện Khí tầng thứ tư.

Một con hổ được nướng chín, nàng ăn một cái đùi hổ, còn lại thịt toàn bộ đều vào bụng tiểu hầu tử, tiểu hầu tử ngay cả xương cũng không buông tha.

Bao Cốc thấy tiểu hầu tử một ngụm ăn con hổ chỉ còn lại xương cốt, chỉ cảm thấy da đầu tê cứng.

Hầu tử nhỏ như vậy thế nào lại có dạ dày lớn thế a! Thế nào chứa được a!

Cửa viện bỗng nhiên được đẩy ra, Ngọc Mật cùng tiểu sư thúc tiếu ý ôn nhu xuất hiện trước cửa.

Bao Cốc vui mừng gọi một tiếng:

"Sư tỷ!" Chạy vội tới trước mặt Ngọc Mật.

Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc cũng kinh ngạc, ngạc nhiên nói:

"Luyện Khí tầng thứ tư rồi? Nhanh như vậy?"

Bao Cốc đáp:

"Ân, ta tu luyện gặp phải bình cảnh phải thỉnh giáo Lữ thế bá, còn tìm hắn đổi tám trăm viên thượng phẩm linh thạch các loại thuộc tính...."

Ngọc Mật bỗng nhiên dự cảm đến một chuyện không hay, cắt đứt lời Bao Cốc, lớn tiếng hỏi:

" Tám trăm viên linh thạch ngươi dùng hết toàn bộ?"

Bao Cốc đáp:

"Dùng bảy trăm năm mươi viên."

Sắc mặt tiểu sư thúc trong nháy mắt tái đi!

Ngọc Mật thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu! Nàng tức giận đến giậm chân, quát lên:

"Ngươi là kẻ phá gia chi tử! Ngươi cũng không sợ tẩu hỏa nhập ma! Nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy được chuyển hóa, ngươi hấp thu được sao? Ngươi không sợ vỡ đan điền sao?"

Bao Cốc ngơ ngác nháy mắt mấy cái. Hình như thiếu chút nữa vỡ đan điền?

Tiểu sư thúc không nói gì mà chỉ lắc đầu, trực tiếp từ bên cạnh Bao Cốc đi qua, đi được vài chục bước, không thể nhịn được nữa quay đầu lại quát lên:

"Ngươi biết nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy có thể bày ra bao nhiêu Tụ Linh Pháp Trận cho ngươi tu luyện không? Ngươi là kẻ phá gia chi tử!"

Bao Cốc nói:

"Lữ thế bá nói Huyền Nguyệt Cổ Thành linh khí lấy thủy linh làm đa số, ta tu luyện khó có thể tiến bộ mới dùng linh thạch hấp thu linh khí. Tác dụng của linh thạch không phải là dùng để hấp thu tu luyện sao?"

Sắc mặt tiểu sư thúc đen đến mức trầm nặng, nàng bước vài bước trở lại trước mặt Bao Cốc, dựng thẳng ngón tay thon dài xỉ vào trán Bao Cốc mắng:

"Chẳng lẽ không thể đổi nơi có loại linh khí khác để bố Tụ Linh Pháp Trận sao? Ngươi nhất định phải ngồi một chỗ không di chuyển mà tu luyện sao?" Trực tiếp dùng linh thạch hấp thụ linh khí, đây là chuyện cỡ nào phá gia mới có thể làm được!

Bao Cốc nhỏ giọng nói thầm:

"Bên ngoài lạnh như vậy, ta di chuyển không được, các ngươi lại xuất môn lâu vậy cũng không trở về."

Tiểu sư thúc tức giận đến toàn thân run rẩy, hồi lâu mới từ hàm răng phun ra một câu:

"Ngọc Mật, lên, đánh chết nàng cứ tính trên đầu ta." Cũng không quay đầu lại mà bước vào trong viện.

Ngọc Mật nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Bao Cốc, một lúc lâu, nghẹn ra một câu:

"Ngươi còn sống ta cảm thấy rất may mắn!" Nhiều thượng phẩm linh thạch như vậy chỉ có thể tiến thêm một tầng, còn là một tiểu tầng Luyện Khí Kỳ, Bao Cốc, ngươi lợi hại! Sắp khiến nàng cùng tiểu sư thúc giận đến thổ huyết bỏ mình rồi. Nàng đi hai bước lại quay đầu, một tay túm lấy Bao Cốc kéo vào trong viện:

"Tu luyện chú ý tuần tự chất lượng, ngươi tùy tiện đột tiến như vậy rất dễ tẩu hỏa nhập ma, chết cũng không biết chết như thế nào! Linh thạch mất ta còn có thể kiếm lại, nhưng ngươi có mấy cái mạng nhỏ để mất? Ngươi là ngũ hành đồng tu, phải đảm bảo ngũ hành cân đối làm cơ sở tiến tu, nếu lúc tiến giai ngũ hành không căn bằng, hậu quả khó lường." Nàng bỗng nhiên ý thức được có gì đó không thích hợp, lại nói:

"Không đúng, tốc độ tu luyện của ngươi thế nào lại nhanh như vậy? Cho dù ngươi có lượng lớn linh thạch, nhưng với linh căn cùng tư chất của ngươi cũng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn hấp thu đủ linh khí để ngươi tiến giai — Tiểu sư thúc!"

Tiểu sư thúc nghe được Ngọc Mật gọi xin giúp đỡ, nàng suy nghĩ, lấy ra kiện trắc thí linh căn pháp bảo đưa cho Bao Cốc.

Bao Cốc tiếp nhận trắc linh căn pháp bảo nắm trong tay.

Lúc Ngọc Mật thấy trên trắc linh căn pháp bảo biểu hiện linh căn, kinh hô:

"Làm sao có thể."

Tiểu sư thúc thu hồi pháp bảo trắc linh căn, nói:

"Năm nhánh thượng đẳng linh căn, hơn bảy trăm thượng phẩm linh thạch thêm một tụ linh trận, mới vào một bậc, ngươi cũng đủ lợi hại rồi."

Ngọc Mật nói:

"Tiểu sư thúc, lúc ta thu nàng nhập môn ở Vân Thành trắc qua, nàng là trung đẳng linh căn."



Tiểu sư thúc cả kinh bỗng nhiên quay đầu lại chăm chú nhìn Ngọc Mật nói:

"Trước đó là trung đẳng linh căn? Linh căn tư chất trời sinh, còn có thể dài ra?"

Ngọc Mật cùng tiểu sư thúc bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, sau đó liền phát hiện đối phương cùng bản thân có cùng suy nghĩ. Hai người phản ứng, đồng thời nhìn Bao Cốc, trong đôi mắt phiếm tặc quang.

Bao Cốc sợ hãi, quay đầu chạy ra cửa.

Ngọc Mật cùng tiểu sư thúc đồng thời cất bước kéo Bao Cốc vào trong phòng.

Đa Bảo Linh Hầu bám trên đỉnh đầu Bao Cốc hướng Ngọc Mật cùng tiểu sư thúc nghiến răng.

Bao Cốc cố sức nắm lấy khung cửa kêu to:

"Cứu mạng a —" Không thể gọi cứu binh đến cũng không thể nhờ vào một khung cửa ngăn trở sư tỷ cùng tiểu sư thúc hung hãn, bị hai người các nàng liên thủ kéo về phòng đặt lên ghế.

Tiểu sư thúc tiếu ý ôn nhu nhìn Bao Cốc, vô hạn ân cần nói:

"Bao Cốc a, tiểu sư thúc đang chuẩn bị luyện chế một kiếm trận uy lực vô cùng lớn, ngươi trợ giúp một chút đi."

Ngọc Mật nói:

"Sư tỷ không đánh ngươi cũng không khi dễ ngươi, ngươi đem Huyền Thiên Kiếm của tổ sư gia phân ra một phần cho ta luyện Ly Hỏa kiếm, được không?"

Bao Cốc run rẩy lui trên ghế dùng lực nắm chặt hộ thân ngọc trên cổ, nơm nớp lo sợ hỏi:

"Tiểu... Tiểu sư thúc, ta.... ta có thể trợ giúp ngươi cái gì? Cái gì Huyền Thiên Kiếm?" Nàng sợ! Sư tỷ trước đó cùng nàng nói qua đồng môn cũng có thể tương tàn, đồng môn cũng sẽ đánh cướp đồng môn.

Đa Bảo Linh Hầu đứng trên đỉnh đầu Bao Cốc dựng thẳng móng vuốt khỉ chỉ vào Ngọc Mật cùng tiểu sư thúc chi chi kêu to liên tục, dáng vẻ hổn hển!

Ngọc Mật hướng Đa Bảo Linh Hầu liếc xéo một cái, xảo tiếu thiến hề, hỏi:

"Đa Bảo huynh, ta thấy ngươi thiên tư phi phàm dũng mãnh phi thường, có đồng ý cùng ta đánh một trận không?"

Đa Bảo Linh Hầu cong chân, bằng tốc độ nhanh nhất chạy vào nội phòng, oạch một cái thoáng chốc biến mất phải thấy tung ảnh, rất không lương tâm mà bỏ lại Bao Cốc đang sợ đến run rẩy!

Bao Cốc ủy khuất nói:

"Sư tỷ, ta có cái gì ngươi còn không biết sao? Ta nào có Huyền Thiên Kiếm!"

Ngọc Mật nói:

"Ngươi đến nhầm di chỉ Linh Vân Phong nhìn thấy thanh kiếm ngũ sắc, đó là Huyền Thiên Kiếm, nó cũng không phải hư không tiêu thất, mà chỉ ẩn giấu trong thân thể của ngươi thôi."

Bao Cốc tức giận đến miệng mũi đều lệch, kêu lên:

"Thanh kiếm lớn như vậy, ta còn có thể nuốt nó sao? Thổ phỉ, hai nữ thổ phỉ, sư điệt sư muội của mình cũng muốn cướp."

Tiểu sư thúc sửa đúng:

"Không phải cướp, là tìm ngươi nhờ giúp đỡ, là mượn."

Bao Cốc hô to:

"Sư tỷ nói người trong Huyền Thiên Môn cho đến bây giờ đều có mượn không có trả."

Tiểu sư thúc cây ngay không sợ chết đứng nói:

"Nhưng đó vẫn là mượn!" Đôi mắt đẹp mở to, hỏi:

"Một câu thôi, cho mượn hay không?"

Bao Cốc hầm hừ nói:

"Không, làm sao cho mượn?"

Tiểu sư thúc nói:

"Nếu ngươi thật sự không cho, ngươi cho rằng ta cùng sư tỷ ngươi ăn no không có chuyện gì làm đi khi dễ ngươi chơi thôi sao a? Huyền Thiên Kiếm của tổ sư gia a, Huyền Thiên Kiếm trấn môn trọng bảo, ngoan đi, cho tiểu sư thúc mượn một chút thôi, sau đó nhất định trả lại ngươi." Âm điệu kéo thật dài, ý tứ làm nũng khiến người khó có thể chống cự.

Bao Cốc quả thực sắp khóc, nói:

"Ta thật sự không có a! Cho dù có, một thanh kiếm, ta thế nào cho mượn? Chẳng lẽ còn muốn đem thanh kiếm chặt thành mấy đoạn cho các ngươi?"

Tiểu sư thúc nói:

"Chính là ý tứ này!"

Bao Cốc nói:

"Vậy trấn môn chi bảo sẽ bị hủy."

Tiểu sư thúc nói:

"Linh kiếm có linh tính, nếu như nó phá hủy tương lai sẽ tự mình tìm nguyên liệu tu bổ bản thân."

Bao Cốc chỉ cảm thấy ngũ hành chân khí trong đan điền run lên không có nguyên nhân, trong nháy mắt nhỏ lại một phần ba. Nàng ủy khuất gạt lệ, tiểu sư thúc hỗn đản, dọa đến chân khí nàng thật vất vả tu luyện được teo lại rồi.

Ngọc Mật hướng Bao Cốc ngoắc ngoắc ngón tay, bảo Bao Cốc tháo hộ thân ngọc trên cổ xuống. Nàng nhìn thấy Bao Cốc bất vi sở động, hừ nói:

"Không cho mượn cũng được, sau này bản thân ngươi tự mình tu luyện đi."

Bao Cốc tức giận mắng:

"Sư tỷ, ngươi vô lại! Tiểu sư thúc, ngươi cũng vô lại!" Nước mắt lưng tròng mà tháo hộ thân ngọc xuống.

Hai nữ thổ phỉ thấy Bao Cốc tháo hộ thân ngọc xuống lập tức dùng thần niệm tham nhập trong cơ thể Bao Cốc, nhưng cái gì cũng không tìm được. Hai người các nàng không cam lòng, liên thủ, trong nháy mắt lột sạch Bao Cốc.

Bao Cốc bị dọa đến oa oa kêu to, luống cuống tay chân che bộ vị trọng yếu, khóc đến nước mắt nước mũi chảy dài.

Ngọc Mật không tìm được bóng dáng Huyền Thiên Kiếm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, lúc trước Quyền chưởng môn cùng chư vị Huyền Thiên Môn Trưởng Lão đều đến cũng chưa từng tìm được Huyền Thiên Kiếm, huống hồ là nàng? Nàng lấy ra khăn tay thay Bao Cốc lau nước mũi, hài lòng cười không ngừng:

"Bao Cốc, mười bốn tuổi rồi đi? Còn có thể khóc giống như hài tử ba tuổi!"

Bao Cốc bị lột đến quang lỏa tức giận nhấc chân đá vào Ngọc Mật:

"Ta xem các ngươi như người trong nhà, các ngươi xem ta như dê béo! Sư tỷ xấu xa! Ô —" Gào khóc, tức giận đến cả người run rẩy.

Tiểu sư thúc biết Huyền Thiên Kiếm ngay trong cơ thể Bao Cốc nhưng ngay cả một chút bóng dáng cũng không nhìn thấy, tức giận đến chửi thầm! Tổ sư gia này lưu lại thứ gì cũng tinh ranh giảo hoạt!

Bao Cốc xoay người ghé vào trên ghế, cả người quang lỏa che mặt khóc vạn phần thê thảm.

Đa Bảo Linh Hầu từ nội phòng ló đầu ra nhìn Bao Cốc, thấy thân thể tuyết trắng lại lập tức che mắt, từ giữ kẽ tay nhìn qua.

Trong nháy Ngọc Mật xoay người lại nhìn Đa Bảo Linh Hầu, khiến Đa Bảo Linh Hầu sợ đến lùi về trong nội phòng. Ngọc Mật đeo hộ thân ngọc lại cho Bao Cốc, dỗ dành nàng:

"Ngoan, đừng khóc a!" Cầm cái yếm đưa cho Bao Cốc mặc vào.

Tiểu sư thúc nhìn thấy Bao Cốc khóc đến thương tâm, thân thể quang lỏa ngay cả y phục cũng không mặc, cũng biết mình đã gây họa, tròng mắt vừa chuyển lén lút chuồn ra bên ngoài.



Ngọc Mật gọi to:

"Trở về! Tiểu sư thúc, ngươi cũng có phần, bây giờ lại muốn chạy sao?"

Tiểu sư thúc vội vàng nói một câu:

"Ách, ta còn bận luyện pháp bảo, sư tỷ muội các ngươi hảo hảo trò chuyện, cáo lỗi ta không tiếp được." Bằng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

Ngọc Mật tức giận đến mắng thầm, nói với Bao Cốc:

"Được rồi, đừng khóc nữa, ngươi cũng không phải người đầu tiên bị tiểu sư thúc cởi sạch mà cướp."

Bao Cốc không để ý đến Ngọc Mật, tiếp tục lau nước mắt khóc lớn.

Ngọc Mật "ách" một tiếng, nói:

"Bao Cốc, ngực của ngươi hình như lớn hơn một chút, dáng người cũng rất tốt?"

Bao Cốc nước mắt lưng tròng ngẩng đầu hỏi:

"Thật sao?"

Ngọc Mật vô cùng nghiêm túc gật đầu, nói:

"Thực sự."

Bao Cốc gạt lệ, cúi đầu nhìn xuống ngực mình, sau đó lại bám vào lưng ghế dựa tiếp tục khóc, có điều tiếng khóc đã nhỏ hơn một chút.

Ngọc Mật rất muốn vứt Bao Cốc lại để nàng khóc đủ, nhưng nhìn thấy Bao Cốc lạnh đến nổi da gà, trong lòng không nở:

"Bao Cốc, mặc y phục lại rồi hãy khóc tiếp."

Bao Cốc khóc thút thít nói:

"Cởi y phục của người ta dễ, muốn để người ta mặc y phục, không dễ như vậy đâu."

Ngọc Mật hù dọa Bao Cốc nói:

"Vậy thì cứ bại lộ hết đi."

Bao Cốc khóc đáp lại:

"Sớm đã bại lộ hết rồi! Người ta vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ...."

Ngọc Mật tức giận liếc mắt, nói:

"Ta lại không hái hoa." Nàng nhìn thấy Đa Bảo Linh Hầu lại từ nội phòng ló ra, vội vàng nói:

"Bao Cốc, bên cạnh có con khỉ nhìn trộm."

Đa Bảo Linh Hầu hung hăng hướng Ngọc Mật kêu một tiếng chi, lại lùi về nội phòng.

Ngọc Mật nói:

"Ngươi cho rằng ta cùng tiểu sư thúc muốn khi dễ ngươi a? Bản mạng pháp bảo đối với tu luyện rất quan trọng, ta cùng tiểu sư thúc đều luyện kiếm đạo, bản mạng pháp bảo mạnh yếu quan hệ đến sinh tử tồn vong của bọn ta. Huyền Thiên Kiếm là trấn môn chi bảo của Huyền Thiên Môn, ta cùng Tiểu sư thúc dĩ nhiên sẽ không làm gì tổn hại nó. Nếu có thể tham khảo trận văn kiếm đồ trên Huyền Thiên Kiếm đối với việc bọn ta luyện bản mạng pháp bảo có giúp ích rất lớn. Cho dù dẫn đi một ít kiếm hồn tinh phách của nó, ngươi ôn dưỡng một thời gian cũng sẽ khôi phục lại. Việc này giống như lấy của ngươi một chút máu, thấy thì đáng sợ nhưng tịnh dưỡng vài ngày sẽ khôi phục thôi."

Bao Cốc hầm hừ nói:

"Ta không có Huyền Thiên Kiếm."

Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc đừng khóc, đem cái yếm cho Bao Cốc mặc vào, nói:

"Huyền Thiên Kiếm ngay trong cơ thể của ngươi, chỉ là thanh kiếm này so với hầu tử xấu xa còn lén lút hơn, còn có thể ẩn."

Bao Cốc nghiến răng nghiến lợi quát lên:

"Cho dù Huyền Thiên Kiếm ở trong cơ thể ta, các ngươi cởi y phục của ta thì có ích lợi gì?"

Ngọc Mật "ách" một tiếng, nói:

"Nhìn ngươi phát dục hay chưa, không được sao?"

Bao Cốc nhấc chân hướng Ngọc Mật đá tới, mắng:

"Sư tỷ lưu manh, Tiểu sư thúc lưu manh!"

Ngọc Mật nhanh nhẹn tránh ra, cười nói:

"Lột sạch soát người cũng có cái lợi a! Ai, còn không nói, tiểu lung bao lớn thêm một vòng rồi!"

Bao Cốc vừa tức vừa thẹn, lại đánh không được Ngọc Mật, tức giận đến nàng chu môi!

Ngọc Mật nói:

"Huyền Thiên tổ sư cũng là người luyện kiếm đạo, thanh kiếm này nếu đang ở trong cơ thể của ngươi vậy thì vô cùng có khả năng đã dung nhập cốt cách máu huyết của ngươi, nếu kiếm cùng thân hợp nhất, vừa rồi ngươi liều mạng giãy dụa rất có khả năng dẫn phát kiếm khí trong cơ thể việc này sẽ thể hiện trên da thịt."

Bao Cốc vừa xấu hổ vừa tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ trừng Ngọc Mật.

"Vậy ngươi vừa rồi thấy ta...... ta có kiếm sao?" Lời của nàng vừa ra miệng liền thấy Ngọc Mật đang nhìn giữa hai chân nàng mím môi nghẹn cười, nhất thời khép chặt hai chân, dùng tay ngăn trở, tức giận đến nhiệt khí dâng lên khuôn mặt đều đỏ thành gan heo. Nàng vội vàng quay đầu lại mặc quần vào.

Ngọc Mật không nén được, cười đến gập cả người, nói:

"Bao Cốc, mười bốn tuổi rồi a, nếu ở phàm gian, đều có thể làm mẫu thân rồi, ngươi thế nào.....lông còn không có dài a!" Mềm giống như tóc mai.

Bao Cốc giận dữ, lấy búa ra hướng Ngọc Mật bổ đến.

Ngọc Mật đuối lý, sao lại cùng Bao Cốc giao thủ, quay đầu lại chạy ra sân viện, sau khi nàng lao ra sân còn quay đầu lại hướng Bao Cốc chỉ mặc yếm cùng một cái quần khiêu khích nói:

"Có gan ngươi cứ như vậy đuổi theo ta đi."

Bao Cốc dĩ nhiên không dám đuổi theo, nàng cố sức vung búa ném về phía Ngọc Mật. Hai lưỡi búa phá không phát ra âm thanh vù vù thẳng hướng vào Ngọc Mật ném tới, búa đi vừa nhanh vừa chuẩn.

Ngọc Mật nâng tay tiếp được, đón lấy lưỡi búa to, chân đạp phi kiếm bay lên trời, xa xa truyền đến một câu:

"Sư muội, ta phải bế quan luyện chế pháp bảo, nhanh thì nửa tháng, chậm thì hơn một tháng."

Bao Cốc nhìn Ngọc Mật nhằm phía biệt viện của Lữ các chủ, tức giận đến nước mắt đảo quanh viền mắt. Nàng căm giận hét lên:

"Sư tỷ xấu xa, chờ đó! Chờ ta tương lai tu luyện thành công, ta phải lột sạch ngươi cùng tiểu sư thúc mà đánh!" Thật quá đáng.

Tiểu sư thúc cũng không đi xa, mà chỉ ngay phòng bên, đối với những lời Bao Cốc nói đương nhiên là tinh tường nghe vào trong tai. Nàng thầm nghĩ: 'Cho dù ngươi phúc duyên thâm hậu, nhưng muốn tiến vào Nguyên Anh kỳ, không hơn một ngàn năm thì cũng đừng nằm mơ!' Bao Cốc có Đa Bảo Linh Hầu cùng Huyền Thiên Kiếm, tương lai trên đường tu luyện đúng là có khả năng vượt trên nàng. Nàng nặng nề mà hừ một tiếng, nói:

"Bao Cốc, có bản lĩnh bây giờ ngươi cứ tới đây đánh vào mông ta, ta cam đoan sẽ không đánh chết ngươi."

Bao Cốc một hơi nghẹn trong ngực, nửa ngày mới thở ra, hướng Đa Bảo Linh Hầu gọi:

"Tiểu hầu tử, ta đói bụng, cho ta một linh quả Bát giai lót dạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Vốn Phúc Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook