Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 282: Bị bắt vào ngũ độc
buntieuthu
09/07/2020
"Ha ha, nhưng mà lão Viên này, thanh kiếm của tiểu tử đó cũng được phết ấy nhỉ!"
"Đúng vậy, khi Tu Kiệt đại nhân cho ta, ta nhận lấy mà không kiềm được hưng phấn, quả nhiên là cao thủ cảnh giới bán bộ Hóa Kính, dùng là binh khí đỉnh tiêm!" Mấy tên đệ tử của Ngũ Độc phái, phụ trách dẫn đám võ giả đi đến núi Ngũ Độc lần này cười khà khà.
"Thôi, tạm nghỉ, đi cả mấy tiếng rồi!" Tên đệ tử ốm lùn đi đầu lập tức hét to, sau đó ra hiệu cho những đệ tử còn lại quản lý kỹ đám người Hoàng Việt, cùng lấy đồ ăn cho bọn hắn.
"Tiểu huynh đệ, thật đáng tiếc, ta sống đã hơn 60 tuổi rồi, chết cũng không hề gì, cậu còn trẻ, lại còn là bán bộ Hóa Kính cao thủ, tương lai tiền đồ còn rất sáng lạng, tiếc quá, tiếc quá!"
Một người võ giả trung niên râu rậm ngồi cạnh Hoàng Việt than thở nói, hai người đã cùng đồng hành với nhau hơn 1 tháng trên quãng đường cực khổ này, Hoàng Việt đã nghe ông ta nhắc đến câu này hàng chục lần rồi, cũng có chút cảm khái, đúng là ở đâu cũng có người tốt người xấu, hắn tự nhủ, sau này sau khi mình tìm cách thoát khốn, sẽ ưu tiên cứu vị lão bá này ra ngoài.
"Lão bá, yên tâm, bọn họ không làm gì được con!"
"Haiz, nam tử hán đại trượng phu, không sợ chết, không sợ chết, cùng lắm 18 năm sau, con lại là một trang hán tử!"
"Vâng, lão bá!" Hoàng Việt cũng bó tay, hắn không phải người hán a...
Gặm xong mấy cái bánh nướng, uống chút nước, đám người Hoàng Việt lại bị bắt lên đường, do là võ giả, nên đám người Hoàng Việt đi rất nhanh, chứ Thiên Đảo rất lớn, nếu là người bình thường, có khi phải đi mấy tuần mới bằng bọn hắn đi một ngày, cũng nhờ vậy, chỉ khoảng hai ngày sau, bọn họ đã đi gần đến sơn trang của môn phái Ngũ Độc.
Trên đường đi, Hoàng Việt cũng được mọi người kể cho nghe về phái Ngũ Độc, môn phái này chuyên luyện chế độc dược, luyện công pháp độc công, nuôi trùng các loại động vật có độc như Ếch, Bọ Cạp, Nhện, Rắn Rết, nói chung tất cả những loài có độc, đều bị bọn hắn bắt về, trích độc tính ra mà luyện công, thủ đoạn khi môn phái này hành sự giang hồ phải nói là vô cùng ác độc và âm hiểm, là cái ung nhọt của Võ Lâm Trung Nguyên, nhưng do mối quan hệ rộng, hơn nữa những cao thủ đỉnh tiêm trong võ lâm cũng nhiều người dùng độc, thường xuyên mua độc dược của môn phái này nên nó cũng không phải là môn phái mà không có người ủng hộ, nhưng đa phần tất cả nhân sĩ trong võ lâm đều có ác cảm với Ngũ Độc giáo cả.
Từ trong miệng của đám đệ tử phái Ngũ Độc, Hoàng Việt cũng biết được bọn hắn muốn mượn mình để thử một loại độc mới do tên nào đó tên Kiền Phong luyện chế, sau đó hình như còn mượn độc tính trong người mình giúp hắn tu luyện, vốn dĩ Hoàng Việt hoàn toàn có thể tránh thoát rời đi, nhưng hắn cũng muốn biết bọn này rốt cuộc là luyện chế loại độc dược gì, cũng muốn nhờ phái Ngũ Độc để tìm hiểu tình hình võ lâm Trung Nguyên, hiện nay, Hoàng Việt đã dịch dung lại thành một bộ dáng mới bằng kỹ năng dịch dung của mình, hắn tự tin cho dù có cao thủ Đại Tông Sư cao giai đến đây cũng khó mà nhận ra hắn là người Trung hay người Việt, tuy rằng trên đường không ngừng phải đi bộ nhưng Hoàng Việt cũng âm thầm tu luyện Âm Dương Chân Kinh, thật ra cảnh giới của hắn đã là Hóa Kính, do dạo gần đây hắn còn chưa kịp củng cố nên thỉnh thoảng làm lộ ra một ít khí kình, mà khi kết hợp với Quy Tức Công, những người khác chỉ nhìn ra hắn có cảnh giới nửa bước Hóa Kính mà thôi.
Minh Vĩ Đại Nhân cũng đã truyền thụ khẩu quyết ba tầng tâm pháp của Quy Tức Công cho hắn, nếu Hoàng Việt có đủ tích phân, hoàn toàn có thể thăng cấp kỹ năng này lên cấp cao nhất, đến khi đó, hắn hoàn toàn có thể giống như Minh Vĩ Đại Nhân, chu du giang hồ mà không sợ có ai nhận ra mình, thậm chí là không sợ có ai có thể truy sát được hắn.
"Sắp đến nơi rồi, các ngươi, tận hưởng nốt những ngày cuối cùng đi thôi!"
"Ha ha ha ha!" Đám đệ tử phái Ngũ Độc vô cùng đắc ý, dường như bọn họ không coi nhau là đồng bào, mà chỉ coi nhau là người dưng nước lã, làm Hoàng Việt cũng có chút không biết phải làm sao.
"Giang hồ chính là như vậy sao?" Hoàng Việt lẩm bẩm.
"Cậu trai, cậu không hiểu về giang hồ nữa à?" Lão bá tên Đỗ Cường vội hỏi, sau đó lại không ngừng lải nhải: "Thôi, lẽ ra cậu nên ở trên đất liền thì hơn, giang hồ khốc liệt lắm, ta thật hoài niệm những ngày tháng hưởng lạc ở đất liền a, này, cậu có nghe đến một địa danh gọi là Hàng Châu chưa?"
"Rồi thưa lão bá, con cũng nghe qua về đất liền!" Hoàng Việt cũng không tiện nói mình đến từ đất liền, dù gì mình cũng chưa đến nước Trung Quốc, nếu bị hỏi có khi lại không hay.
"Ừ, ở Hàng Châu có Tây Hồ, người ở đất liền cũng sống rất sung sướng, có điều bọn họ không biết võ công!" Khuôn mặt vị lão bá Đỗ Cường có vẻ trở nên dễ chịu, Hoàng Việt cũng nghĩ rằng ông ta đã từng có nhiều kỷ niệm đẹp ở nơi này.
"Tây Hồ sao?" Dĩ nhiên, Hoàng Việt cũng từng nghe qua về Tây Hồ, đây là một hồ nước nổi danh của Trung Quốc a, haiz, nếu sau này có cơ hội, mình cũng phải dẫn Hiểu My và Kiều Linh đến tham quan thử xem thắng cảnh của Trung Quốc đẹp như thế nào.
"Tiếc là chúng ta không được sống bao nhiêu ngày nữa!" Vị lão bá Đỗ Cường lại thở dài, khuôn mặt buồn bã, thật sự tuy rằng ông nói ông hơn 60 tuổi nhưng Hoàng Việt nhìn ông ta chỉ tầm khoảng 40 tuổi so với một người bình thường mà thôi...
Một ngày sau, cuối cùng Hoàng Việt và đám người bị bắt, đám đệ tử của phái Ngũ Độc cũng đã đến sơn trang Ngũ Độc giáo, trước cổng có vô số đệ tử ra ra vào vào, bọn họ mang theo mấy cái túi lớn, trong đó có hình như có những độc vật không ngừng cựa quậy, làm đám người bị bắt ai nấy sợ vãi cả hồn...
"Chào mừng đến với Ngũ Độc Giáo, ha ha ha ha!" Mấy tên đệ tử vô cùng mừng rỡ, đi mấy tháng trời, cuối cùng cũng tới nơi, bọn họ lại được ăn uống linh đình nữa rồi...
"Mau mau dẫn bọn hắn vào!" Người đệ tử đi đầu lập tức sai sử một tên sư đệ, đám người Hoàng Việt liền bị hắn dẫn vào trong, sở dĩ đám người Hoàng Việt không ai có thể chạy đi, là vì dưới chân có xích, nếu như chạy cũng không chạy thoát được, khi đó có khi còn không tránh khỏi một trận đòn roi.
Đám người Hoàng Việt ai nấy đều ủ rũ, ai cũng biết sắp tới chính mình sẽ phải đón nhận từng màn tra tấn bằng độc, bọn họ nghĩ tới mà không khỏi rùng mình, đám Ngũ Độc Giáo này cũng quá bá đạo rồi chứ?
Sở dĩ, đám Ngũ Độc Giáo này dám tác oai tác quái như vậy cũng do nơi đây là ở gần môn phái bọn hắn, không có những môn phái khác, tất cả võ giả hầu hết đều là tán tu, vả lại cũng chỉ có cảnh giới Ám Kình, nếu có là đệ tử của đại phái thì cũng chỉ là đệ tử cấp thấp, những phái khác cũng sẽ không vì mấy tên võ giả quèn mà khai chiến với Ngũ Độc Giáo bọn hắn, dẫn đến kết cục của đám Hoàng Việt ngày hôm nay.
"Đúng vậy, khi Tu Kiệt đại nhân cho ta, ta nhận lấy mà không kiềm được hưng phấn, quả nhiên là cao thủ cảnh giới bán bộ Hóa Kính, dùng là binh khí đỉnh tiêm!" Mấy tên đệ tử của Ngũ Độc phái, phụ trách dẫn đám võ giả đi đến núi Ngũ Độc lần này cười khà khà.
"Thôi, tạm nghỉ, đi cả mấy tiếng rồi!" Tên đệ tử ốm lùn đi đầu lập tức hét to, sau đó ra hiệu cho những đệ tử còn lại quản lý kỹ đám người Hoàng Việt, cùng lấy đồ ăn cho bọn hắn.
"Tiểu huynh đệ, thật đáng tiếc, ta sống đã hơn 60 tuổi rồi, chết cũng không hề gì, cậu còn trẻ, lại còn là bán bộ Hóa Kính cao thủ, tương lai tiền đồ còn rất sáng lạng, tiếc quá, tiếc quá!"
Một người võ giả trung niên râu rậm ngồi cạnh Hoàng Việt than thở nói, hai người đã cùng đồng hành với nhau hơn 1 tháng trên quãng đường cực khổ này, Hoàng Việt đã nghe ông ta nhắc đến câu này hàng chục lần rồi, cũng có chút cảm khái, đúng là ở đâu cũng có người tốt người xấu, hắn tự nhủ, sau này sau khi mình tìm cách thoát khốn, sẽ ưu tiên cứu vị lão bá này ra ngoài.
"Lão bá, yên tâm, bọn họ không làm gì được con!"
"Haiz, nam tử hán đại trượng phu, không sợ chết, không sợ chết, cùng lắm 18 năm sau, con lại là một trang hán tử!"
"Vâng, lão bá!" Hoàng Việt cũng bó tay, hắn không phải người hán a...
Gặm xong mấy cái bánh nướng, uống chút nước, đám người Hoàng Việt lại bị bắt lên đường, do là võ giả, nên đám người Hoàng Việt đi rất nhanh, chứ Thiên Đảo rất lớn, nếu là người bình thường, có khi phải đi mấy tuần mới bằng bọn hắn đi một ngày, cũng nhờ vậy, chỉ khoảng hai ngày sau, bọn họ đã đi gần đến sơn trang của môn phái Ngũ Độc.
Trên đường đi, Hoàng Việt cũng được mọi người kể cho nghe về phái Ngũ Độc, môn phái này chuyên luyện chế độc dược, luyện công pháp độc công, nuôi trùng các loại động vật có độc như Ếch, Bọ Cạp, Nhện, Rắn Rết, nói chung tất cả những loài có độc, đều bị bọn hắn bắt về, trích độc tính ra mà luyện công, thủ đoạn khi môn phái này hành sự giang hồ phải nói là vô cùng ác độc và âm hiểm, là cái ung nhọt của Võ Lâm Trung Nguyên, nhưng do mối quan hệ rộng, hơn nữa những cao thủ đỉnh tiêm trong võ lâm cũng nhiều người dùng độc, thường xuyên mua độc dược của môn phái này nên nó cũng không phải là môn phái mà không có người ủng hộ, nhưng đa phần tất cả nhân sĩ trong võ lâm đều có ác cảm với Ngũ Độc giáo cả.
Từ trong miệng của đám đệ tử phái Ngũ Độc, Hoàng Việt cũng biết được bọn hắn muốn mượn mình để thử một loại độc mới do tên nào đó tên Kiền Phong luyện chế, sau đó hình như còn mượn độc tính trong người mình giúp hắn tu luyện, vốn dĩ Hoàng Việt hoàn toàn có thể tránh thoát rời đi, nhưng hắn cũng muốn biết bọn này rốt cuộc là luyện chế loại độc dược gì, cũng muốn nhờ phái Ngũ Độc để tìm hiểu tình hình võ lâm Trung Nguyên, hiện nay, Hoàng Việt đã dịch dung lại thành một bộ dáng mới bằng kỹ năng dịch dung của mình, hắn tự tin cho dù có cao thủ Đại Tông Sư cao giai đến đây cũng khó mà nhận ra hắn là người Trung hay người Việt, tuy rằng trên đường không ngừng phải đi bộ nhưng Hoàng Việt cũng âm thầm tu luyện Âm Dương Chân Kinh, thật ra cảnh giới của hắn đã là Hóa Kính, do dạo gần đây hắn còn chưa kịp củng cố nên thỉnh thoảng làm lộ ra một ít khí kình, mà khi kết hợp với Quy Tức Công, những người khác chỉ nhìn ra hắn có cảnh giới nửa bước Hóa Kính mà thôi.
Minh Vĩ Đại Nhân cũng đã truyền thụ khẩu quyết ba tầng tâm pháp của Quy Tức Công cho hắn, nếu Hoàng Việt có đủ tích phân, hoàn toàn có thể thăng cấp kỹ năng này lên cấp cao nhất, đến khi đó, hắn hoàn toàn có thể giống như Minh Vĩ Đại Nhân, chu du giang hồ mà không sợ có ai nhận ra mình, thậm chí là không sợ có ai có thể truy sát được hắn.
"Sắp đến nơi rồi, các ngươi, tận hưởng nốt những ngày cuối cùng đi thôi!"
"Ha ha ha ha!" Đám đệ tử phái Ngũ Độc vô cùng đắc ý, dường như bọn họ không coi nhau là đồng bào, mà chỉ coi nhau là người dưng nước lã, làm Hoàng Việt cũng có chút không biết phải làm sao.
"Giang hồ chính là như vậy sao?" Hoàng Việt lẩm bẩm.
"Cậu trai, cậu không hiểu về giang hồ nữa à?" Lão bá tên Đỗ Cường vội hỏi, sau đó lại không ngừng lải nhải: "Thôi, lẽ ra cậu nên ở trên đất liền thì hơn, giang hồ khốc liệt lắm, ta thật hoài niệm những ngày tháng hưởng lạc ở đất liền a, này, cậu có nghe đến một địa danh gọi là Hàng Châu chưa?"
"Rồi thưa lão bá, con cũng nghe qua về đất liền!" Hoàng Việt cũng không tiện nói mình đến từ đất liền, dù gì mình cũng chưa đến nước Trung Quốc, nếu bị hỏi có khi lại không hay.
"Ừ, ở Hàng Châu có Tây Hồ, người ở đất liền cũng sống rất sung sướng, có điều bọn họ không biết võ công!" Khuôn mặt vị lão bá Đỗ Cường có vẻ trở nên dễ chịu, Hoàng Việt cũng nghĩ rằng ông ta đã từng có nhiều kỷ niệm đẹp ở nơi này.
"Tây Hồ sao?" Dĩ nhiên, Hoàng Việt cũng từng nghe qua về Tây Hồ, đây là một hồ nước nổi danh của Trung Quốc a, haiz, nếu sau này có cơ hội, mình cũng phải dẫn Hiểu My và Kiều Linh đến tham quan thử xem thắng cảnh của Trung Quốc đẹp như thế nào.
"Tiếc là chúng ta không được sống bao nhiêu ngày nữa!" Vị lão bá Đỗ Cường lại thở dài, khuôn mặt buồn bã, thật sự tuy rằng ông nói ông hơn 60 tuổi nhưng Hoàng Việt nhìn ông ta chỉ tầm khoảng 40 tuổi so với một người bình thường mà thôi...
Một ngày sau, cuối cùng Hoàng Việt và đám người bị bắt, đám đệ tử của phái Ngũ Độc cũng đã đến sơn trang Ngũ Độc giáo, trước cổng có vô số đệ tử ra ra vào vào, bọn họ mang theo mấy cái túi lớn, trong đó có hình như có những độc vật không ngừng cựa quậy, làm đám người bị bắt ai nấy sợ vãi cả hồn...
"Chào mừng đến với Ngũ Độc Giáo, ha ha ha ha!" Mấy tên đệ tử vô cùng mừng rỡ, đi mấy tháng trời, cuối cùng cũng tới nơi, bọn họ lại được ăn uống linh đình nữa rồi...
"Mau mau dẫn bọn hắn vào!" Người đệ tử đi đầu lập tức sai sử một tên sư đệ, đám người Hoàng Việt liền bị hắn dẫn vào trong, sở dĩ đám người Hoàng Việt không ai có thể chạy đi, là vì dưới chân có xích, nếu như chạy cũng không chạy thoát được, khi đó có khi còn không tránh khỏi một trận đòn roi.
Đám người Hoàng Việt ai nấy đều ủ rũ, ai cũng biết sắp tới chính mình sẽ phải đón nhận từng màn tra tấn bằng độc, bọn họ nghĩ tới mà không khỏi rùng mình, đám Ngũ Độc Giáo này cũng quá bá đạo rồi chứ?
Sở dĩ, đám Ngũ Độc Giáo này dám tác oai tác quái như vậy cũng do nơi đây là ở gần môn phái bọn hắn, không có những môn phái khác, tất cả võ giả hầu hết đều là tán tu, vả lại cũng chỉ có cảnh giới Ám Kình, nếu có là đệ tử của đại phái thì cũng chỉ là đệ tử cấp thấp, những phái khác cũng sẽ không vì mấy tên võ giả quèn mà khai chiến với Ngũ Độc Giáo bọn hắn, dẫn đến kết cục của đám Hoàng Việt ngày hôm nay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.