Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Chương 113: Căn Bệnh Của Lý Lão

buntieuthu

09/07/2020

>

Sau khi trò chuyện với Dũng đại bàng khoảng 1 tiếng, Hoàng Việt cũng đã hiểu thêm về tên này, tên này ăn nói cực kỳ thận trọng, chứng tỏ hắn rất thông minh, sau khi Hoàng Việt nhờ hệ thống kiểm tra thì biết chỉ số IQ của hắn là 153, nhiêu đây đã đủ nằm trong danh sách những người thông minh nhất trên thế giới rồi.

Để tránh cho hắn cảnh giác, trong lúc nói chuyện, Hoàng Việt cố tỏ ra khù khờ hết sức có thể, cổ nhân có câu, Đại Trí Giả Ngu, đôi khi càng ngu mới có thể đem lại hiệu quả tốt nhất, khi mà đối phương sẽ khinh thường mình, từ đó ỷ y, cũng giống như Tư Mã Ý ngày xưa giả bệnh để dụ cho Tào Sảng lơ là vậy.

Tuy vậy, Hoàng Việt cũng phải lộ ra rằng mình là người rất cứng đầu, dù cho tên Dũng đại bàng nhiều lần ám chỉ hắn nên đầu quân cho đại ca của hắn ta nhưng Hoàng Việt vẫn làm ra vẻ rất do dự, không đồng ý nhưng cũng không từ chối, làm tên Dũng đại bàng mừng hết biết, xem ra kế hoạch của hắn có cơ hội thành công rồi a!

Về đến nhà, Hoàng Việt không để cho tên Dũng chờ đợi lâu, sau hai tiếng, hắn gọi điện thoại cho đối phương.

“Anh Dũng, em nghĩ kỹ rồi, em đồng ý đầu quân cho anh!”

“Tốt, tốt, chú em quả là người thức thời, nhưng điều này phải giữ bí mật, dù gì chú em cũng đang ở Tân Bình, tốt nhất là chú em giúp anh nằm vùng, sau này nếu có chỉ thị gì anh sẽ liên lạc cho chú!”

“Vâng, đại ca!” Hoàng Việt liền đổi cách xưng hô làm Dũng đại bàng cười khà khà.

“Ừ... Đưa cho anh tài khoản ngân hàng, tí anh bắn cho chú 1 tỷ tiêu xài!” Dũng đại bàng liền lập tức ban thưởng, lộ ra sự hào phóng của mình.

“Vâng. Em cám ơn đại ca ạ!” Hoàng Việt làm như mừng rỡ lắm.

Sau khi nói chuyện xong, Hoàng Việt cúp điện thoại, khuôn mặt trở nên lạnh như băng, hừ, phải gọi kẻ mà mình hết sức căm ghét là đại ca làm hắn vô cùng bực tức, nhưng vì đại kế hắn phải nhẫn nhịn vậy, rồi sẽ có một ngày, hắn sẽ bắt tên Dũng đại bàng này chui qua háng mình, để rửa lấy mối nhục hôm nay!

Ném hết suy nghĩ này ra sau đầu, Hoàng Việt liền đi ra công viên tập Thái Cực Quyền, hắn đã rất nhớ Lý lão, hẳn là ông ấy cũng vậy, Hoàng Việt cũng muốn khoe với Lý lão rằng mình đã đột phá cảnh giới của Thái Cực Quyền lên cấp Tông Sư, hẳn là Lý lão sẽ rất bất ngờ.



Dĩ nhiên, không phải ngày nào Lý lão cũng ra công viên luyện tập, vì vậy trước khi đi, Hoàng Việt liền gọi điện thoại cho Lý lão trước, sau khi xác nhận là ông ấy rảnh, hắn lập tức thay đồ thể thao, lái xe thẳng tới công viên cách nhà gần đó.

Công viên mà Hoàng Việt và gia đình thường hay ra là công viên Lê Thị Riêng, đây là một công viên rất lâu đời và nổi danh trong thành phố, nó cũng đã được trùng tu nhiều lần, giữa công viên có một hồ nước lớn, ngoài ra còn có hồ bơi cho trẻ em, nhiều sân rộng, kế bên công viên thì là khu vui chơi giải trí Thỏ Trắng, do có nhiều dịch vụ như vậy nên thường ngày lượng người dân đến đây rất đông, phải lên tới hàng chục ngàn người, mà công viên hoàn toàn đủ sức chứa một lượng người lớn như vậy.

Ngoài ra, bên trái công viên còn có một nhà sách, đó cũng là nơi trước đây Hoàng Việt thường đến, trong nhà sách có một bàn cân, Hoàng Việt vẫn còn nhớ rõ mấy lần trước mình thử đo cân nặng ở đó thì hắn còn nặng đến tận trên 100 ki lô gram.

Rất nhanh, Hoàng Việt đến một góc quen của công viên thì thấy được Lý lão, lâu ngày không gặp, trông Lý lão cũng không có vẻ gì là xuống phong độ, tinh thần vẫn minh mẫn quác thước như thường, nhưng bỗng nhiên, Hoàng Việt thấy ông ho sằng sặc, có vẻ rất khó chịu, liền hỏi:

“Lý lão, lão làm sao vậy?”

Lý lão không trả lời mà tiếp tục ho khan, sau đó thậm chí còn ói ra một búng máu.

“Lý lão, ông không sao chứ?” Hoàng Việt lập tức chạy tới đỡ Lý lão, một mặt hết sức lo lắng, lão ta cũng chỉ cười nhẹ, sau đó nói: “Bệnh lao phổi của lão đã rất nặng rồi, cậu em, không sao, lão đây đã sớm quen!”

“Lý lão, sao lão không đi bác sĩ!”

“Lão đã đi rồi, nhưng do lúc bị bệnh này, lão còn đang ở trên chiến trường, không uống thuốc thích hợp nên bệnh đã trở nặng, vốn tưởng rằng mấy tháng nay nó đã dịu đi ít nhiều, không ngờ bây giờ lại tái phát, haiz, xem ra ngày lão còn sống không còn bao lâu nữa a!” Lý lão thở dài, từ trên mặt ông ta thì Hoàng Việt biết ông vẫn còn vương vấn với cuộc đời nhiều lắm.

Hoàng Việt không chút do dự, lập tức nói: “Lý lão, con biết Y thuật, hay là để con bốc thuốc cho lão?”

“Ha ha, chú em có lòng như vậy là lão vui rồi, nhưng bệnh của lão rất nặng, đã đi tham bái hết tất cả danh y, bọn họ đều thúc thủ vô sách, con đừng bận tâm, lão đã chuẩn bị cho ngày này từ lâu rồi!” Lý lão tất nhiên sẽ không tin là Hoàng Việt làm được.

“Lý lão cứ để con thử một lần, nếu có hiệu quả thì tiếp tục, còn không thì dừng lại!” Hoàng Việt rất chắc chắn, với bệnh lao phổi, chỉ cần là kỹ năng Y Thuật Siêu Cấp đã có thể chữa, chớ nói chi là đẳng cấp Y Tiên như hắn.

“Thế cũng được, sao, con nói con đã đột phá Tông Sư Thái Cực Quyền, có thể cho lão đây chiêm ngưỡng thành tựu đó được không?” Lý lão trầm ngâm, điều khiến ông quên bệnh mà đến đây hôm nay đó là vì muốn chứng kiến một vị tông sư võ học ra đời.



“Được, mời Lý lão xem!”

Hoàng Việt lập tức đánh ra bài quyền Thái Cực, động tác phiêu dật, thanh thoát, trầm ổn có lực, đánh ra được cái gọi là “Hồn”, thể hiện gần như là tất cả tinh túy của bài quyền Thái Cực, lúc này, vô số người dân đi ngang qua chăm chú nhìn lại, bọn họ bị hấp dẫn bởi động tác của Hoàng Việt, dường như mang lại một cảm giác cảnh đẹp ý vui, khiến người ta nhìn mà không thể rời mắt, dần dà, số người bu lại càng ngày càng đông, lên tới hàng trăm người, Lý lão chỉ cười mà không nói, mọi người cũng hiểu ý, không ai lên tiếng làm phiền Hoàng Việt thi triển bài quyền Thái Cực.

“Đinh! Kí chủ nhận được 21023 tích phân!”

Sau khi đánh xong, mọi người vỗ tay như sấm rền, Hoàng Việt cười hì hì, chắp tay, sau đó bước đến bên cạnh Lý lão, nói: “Lý lão, ngài vẫn chưa khỏe, không nên ra ngoài gió lạnh, về nhà con nghỉ ngơi một chút đi, tiện thể mời ngài ăn phở gia truyền nhà con nấu!”

“Được... Được!” Lý lão ho khan, sau đó cười hiền hòa, cùng Hoàng Việt ra bãi giữ xe.

“Xe con đây à... Chơi lớn thế!” Ông cười trêu.

“Dạ... do một người bạn của con tặng!” Hoàng Việt cười hì hì, sau đó đưa nón bảo hiểm cho ông.

“Cho lão lái được không, hồi trẻ lão cũng là một dân mê môtô phân khối lớn đấy!” Lý lão đề nghị.

“Tất nhiên là được, mời lão!” Hoàng Việt liền ngồi ra sau, trao tay lái cho Lý lão, ông quả thật là người lành nghề, điều khiển con Ninja Kawasaki không gặp chút trúc trắc gì.

Đến nhà Hoàng Việt, ba hắn thấy hắn chở một ông lão về thì ngạc nhiên lắm, nhưng cũng biết đây là ai, hẳn là Thiếu Tướng Lý Hoàng Nguyên mà con mình đã giới thiệu, lập tức mời lão vào dùng phở.

“Phở ngon... phở ngon!” Sau khi nếm thử, Lý lão tấm tắc khen, đúng là phở gia truyền có khác, hèn chi quán này lại đông khách đến vậy.

“Lý lão quá khen!” Hoàng Việt đương nhiên cũng ăn cùng với ông, sau đó, hắn mời ông lên phòng nghỉ ngơi, còn hắn thì đi ra tiệm thuốc bắc bốc một ít loại thuốc, trong lúc đó còn không quên lấy ra một gốc Minh Ngọc Sâm, dĩ nhiên lần này hắn chỉ định dùng một nhánh nhỏ của gốc Minh Ngọc Sâm thôi, nếu để Lý lão phục dụng toàn bộ thì chỉ có chỗ hại chứ không có chỗ lợi, bởi vì bổ quá đôi khi cũng không tốt à!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook