Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 329: Châm Hạo Đãng
buntieuthu
09/07/2020
Đến sân thi đấu rồi, Hoàng Việt có thể thấy được ánh mắt từng người võ giả, từng trưởng bối của các môn phái, từng đệ tử nhìn mình đều khác xa ngày hôm qua, lúc này thực lực của Hoàng Việt đã được bọn họ công nhận, còn phải hỏi, một tên đệ tử bối phận thấp của phái Võ Đang, có thể thắng được thiếu nữ thiên tài của phái Nga Mi lần này, ai mà không kinh hãi cho được, lại thêm thực lực của Hoàng Việt sâu đến đâu vẫn chưa người nào có thể biết rõ được, chỉ biết là hôm qua khi đấu với Bạch Ngưng Sương, trông Hoàng Việt cũng không có bao nhiêu cố sức mà thôi!
Hoàng Việt cũng không để ý đến ánh mắt của toàn trường, ngồi yên một chỗ chờ đến lượt mình thi đấu, tuy vậy hôm nay hắn cũng không định không quan sát những trận đầu, vì trận đầu tiên là trận đấu giữa tên Châm Hạo Đãng của phái Đường Môn và phái Hành Sơn, tên đệ tử của phái Hành Sơn này coi như cũng gặp may, trận đấu trước gặp được người của một bang phái nhỏ, nên may mắn lọt vào vòng trong, chứ thực lực của hắn phải nói là cực kỳ yếu kém.
Không phải sao, ngay cả tên đại đệ tử Hồng Bảo của phái Hành Sơn cũng chả ra gì, nói chi là một tên sư đệ, đúng thật là trong các môn phái nhỏ, cảnh giới Hóa Kính trung kỳ đã có thể gọi là đại sư huynh rồi.
Phái Hành Sơn cũng là môn phái yếu nhất trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nên trận đấu này phải nói là chắc chắn phái Hành Sơn sẽ thua, chỉ là mọi người có chút tiếc hận, chắc hẳn tên Hồng Bảo của phái Hành Sơn sợ Minh Giáo sẽ báo thù nên không dám đến đây đi.
"Xin chỉ giáo!" Tên đệ tử của phái Hành Sơn hô, hắn cũng không quá sợ, dù gì Minh Giáo và Hành Sơn vẫn chưa triệt để vạch mặt, ở đây cũng có trưởng bối của phái hắn, chỉ có điều người này lúc này khuôn mặt cũng không quá tự nhiên.
"Tên Hồng Bảo thật nhát!"
"Đúng vậy, dù gì cũng đã là Hậu Thiên cao thủ!"
"Ngũ Nhạc Kiếm Phái dù gì đã kết minh, Minh Giáo cũng không dám làm quá, còn gì phải sợ!"
"Lại thêm ở đây còn có các danh môn chính phái, ài... thật là!"
Đám đông không ngừng xì xầm bàn tán, ngay cả những đệ tử của các môn phái khác cũng phải xấu hổ, có bọn họ ở đây, Minh Giáo làm sao dám làm, càn, tên Hồng Bảo nếu như đã đột phá đến Hậu Thiên sơ kỳ cao giai, hẳn là có thể đấu một trận với Dương Siêu Phong chứ, xem ra kỳ tranh tài lần này hẳn là Dương Siêu Phong dành ngôi vô địch, Minh Giáo sẽ càng dương dương tự đắc!
"Trận đầu tiên, Châm Hạo Đãng của Đường Môn và Sùng Tài Tiệp của Hành Sơn!" Người chủ trì hô to, lập tức hai tuyển thủ liền nhảy lên đài.
Mấy ngày hôm nay, Hoàng Việt cũng có chú ý đôi chút đến tên Châm Hạo Đãng này, tên này tuy rằng Hoàng Việt không ưa nhưng hắn thuộc tà phái, hẳn là đối địch với chính phái cũng chả có gì lạ, tuy rằng hôm bữa hắn ném phi đao vào người Hoàng Việt, nhưng Hoàng Việt cũng không đến nỗi quá ghét hắn, chỉ là nếu hắn gặp Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng sẽ không tha cho hắn dễ dàng.
"Nhãi ranh, biết điều mau mau nhận thua!" Châm Hạo Đãng ở trên lôi đài quét to, dường như không xem Sùng Tài Tiệp ra gì.
"Hừ, nếu ngươi có cốt khí, cùng đấu kiếm với ta!" Sùng Tài Tiệp gân cổ quát.
"Mơ tưởng!" Châm Hạo Đãng cười hắc hắc, thằng nhóc này cũng quá ngây thơ đi, môn phái của hắn nào có thời gian luyện kiếm, dùng ám khí không tốt hơn sao? Vừa có thể giết người từ xa, lại vừa độc và hiểm, đúng với tính cách của chính hắn.
Chính tà gặp nhau, vô cùng đỏ mắt, Châm Hạo Đãng lập tức rút ra mấy thanh phi đao trong túi quần, ném tới Sùng Tài Tiệp.
Sùng Tài Tiệp cũng lập tức rút kiếm ra, trận này, sở dĩ Sùng Tài Tiệp dám đánh, là do hắn nghĩ đối phương dùng ám khí cũng không quá là mạnh, chỉ cần mình đón đỡ tốt là được rồi, dù gì phi đao cũng không kèm theo nội lực, chỉ cần hắn tiếp cận được đối phương thì chiến thắng cũng không phải là không thể, bởi thế, dù cho chỉ có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ cao giai, Sùng Tài Tiệp vẫn quyết định đấu với cao thủ Hóa Kính hậu kỳ như Châm Hạo Đãng.
"Đúng là còn quá non!" Hoàng Việt lẩm bẩm, hắn nhìn cách Sùng Tài Tiệp rút kiếm và cầm kiếm là biết đối phương không thể ngăn cản được phi đao của Châm Hạo Đãng rồi, quả không sai, phi đao vừa bắn tới, Sùng Tài Tiệp không thể đón trước hướng bay, lập tức bị trúng đòn.
"A!!!!" Trúng đòn đau, Sùng Tài Tiệp không nhịn được rống lên, hai chiếc phi đao đâm vào ngay eo hắn, làm hắn ngã quỵ xuống đất, hai mắt nhìn Châm Hạo Đãng đầy căm phẫn.
"Đủ rồi, chúng ta thua!" Trưởng bối đại diện cho phái Hành Sơn hô to, ông cũng phần nào dự đoán được kết quả của trận đấu này, sở dĩ đồng ý cho đệ tử môn phái mình chiến đấu là muốn hắn biết phái Đường Môn đáng sợ đến cỡ nào mà thôi.
"Hắc hắc!" Châm Hạo Đãng cười đắc ý nhìn đối phương, sau đó nhảy xuống đài, đi về phía môn phái của mình, trước khi đi còn quét mắt nhìn Hoàng Việt, đầy khiêu khích, lần trước sở dĩ hắn không đả thương được Hoàng Việt hẳn là do lực đạo chưa đủ thôi, nếu hắn dùng toàn lực, liệu rằng da thịt của Hoàng Việt có vỡ ra hay không đúng là chưa nói trước được, tuy rằng Hoàng Việt có nội lực, có thể ngoại phóng, nhưng đó cũng chỉ là cảnh giới sơ thành, vả lại hắn phóng phi đao rất hiểm, Hoàng Việt có thể phòng thủ được chỗ yếu hại hay không, dù gì nội lực cũng không phải dễ điều khiển đâu à, nếu như ngoại phóng ra ngoài thành một lớp bảo vệ, dĩ nhiên là độ phòng ngự kém xa vận nội lực phòng thủ một vị trí rồi.
Hoàng Việt cũng nhìn thấy ánh mắt của Châm Hạo Đãng, nhưng cũng không coi đối phương ra gì, có điều nghệ thuật ném phi tiêu của đối phương đúng là đỉnh thật, bàn về độ xoáy còn nhỉnh hơn hắn, dù sao Hoàng Việt cũng chỉ học được thuật ném phi tiêu từ kỹ năng Ninja, chứ không phải là công pháp gì, cách phát lực so với đối phương thì kém hơn rất nhiều, sở dĩ lần trước Hoàng Việt ném phi tiêu đả thương được Cao Ý là do hắn mạnh hơn đối phương quá quá nhiều mà thôi.
Nhưng nếu phải làm đối thủ của Châm Hạo Đãng, Hoàng Việt cũng sẽ không tiếc tích phân để hối đoái một thuật ném ám khí, hắn muốn cho đối phương biết thế nào là trời cao đất rộng, dù gì đối phương chọc đến mình, cũng phải trả giá một chút đi, dù gì ngay cả các môn võ công đỉnh tiêm cũng chỉ cần vài trăm tỷ tích phân, tên Châm Hạo Đãng này cũng không phải cao thủ gì, chỉ cần 50 tỷ tích phân là đã đủ vượt xa hắn.
Trận đấu tiếp theo, cũng chính là trận đấu giữa Hoàng Việt và Cao Ý, tên này từ nãy đến giờ một mặt âm hiểm nhìn Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng không tính cùng đối phương dây dưa cái gì, lên lôi đài xử lý dứt khoát thôi, hắn cũng không nghĩ tới chuyện có người dàn xếp cặp đấu, vì dù gì tên Cao Ý này cũng chả phải cao thủ, nếu người ta muốn loại hắn sớm thì có thể xếp cho hắn gặp Dương Siêu Phong hoặc Huyền Đạt kìa.
Hoàng Việt cũng không để ý đến ánh mắt của toàn trường, ngồi yên một chỗ chờ đến lượt mình thi đấu, tuy vậy hôm nay hắn cũng không định không quan sát những trận đầu, vì trận đầu tiên là trận đấu giữa tên Châm Hạo Đãng của phái Đường Môn và phái Hành Sơn, tên đệ tử của phái Hành Sơn này coi như cũng gặp may, trận đấu trước gặp được người của một bang phái nhỏ, nên may mắn lọt vào vòng trong, chứ thực lực của hắn phải nói là cực kỳ yếu kém.
Không phải sao, ngay cả tên đại đệ tử Hồng Bảo của phái Hành Sơn cũng chả ra gì, nói chi là một tên sư đệ, đúng thật là trong các môn phái nhỏ, cảnh giới Hóa Kính trung kỳ đã có thể gọi là đại sư huynh rồi.
Phái Hành Sơn cũng là môn phái yếu nhất trong Ngũ Nhạc Kiếm Phái, nên trận đấu này phải nói là chắc chắn phái Hành Sơn sẽ thua, chỉ là mọi người có chút tiếc hận, chắc hẳn tên Hồng Bảo của phái Hành Sơn sợ Minh Giáo sẽ báo thù nên không dám đến đây đi.
"Xin chỉ giáo!" Tên đệ tử của phái Hành Sơn hô, hắn cũng không quá sợ, dù gì Minh Giáo và Hành Sơn vẫn chưa triệt để vạch mặt, ở đây cũng có trưởng bối của phái hắn, chỉ có điều người này lúc này khuôn mặt cũng không quá tự nhiên.
"Tên Hồng Bảo thật nhát!"
"Đúng vậy, dù gì cũng đã là Hậu Thiên cao thủ!"
"Ngũ Nhạc Kiếm Phái dù gì đã kết minh, Minh Giáo cũng không dám làm quá, còn gì phải sợ!"
"Lại thêm ở đây còn có các danh môn chính phái, ài... thật là!"
Đám đông không ngừng xì xầm bàn tán, ngay cả những đệ tử của các môn phái khác cũng phải xấu hổ, có bọn họ ở đây, Minh Giáo làm sao dám làm, càn, tên Hồng Bảo nếu như đã đột phá đến Hậu Thiên sơ kỳ cao giai, hẳn là có thể đấu một trận với Dương Siêu Phong chứ, xem ra kỳ tranh tài lần này hẳn là Dương Siêu Phong dành ngôi vô địch, Minh Giáo sẽ càng dương dương tự đắc!
"Trận đầu tiên, Châm Hạo Đãng của Đường Môn và Sùng Tài Tiệp của Hành Sơn!" Người chủ trì hô to, lập tức hai tuyển thủ liền nhảy lên đài.
Mấy ngày hôm nay, Hoàng Việt cũng có chú ý đôi chút đến tên Châm Hạo Đãng này, tên này tuy rằng Hoàng Việt không ưa nhưng hắn thuộc tà phái, hẳn là đối địch với chính phái cũng chả có gì lạ, tuy rằng hôm bữa hắn ném phi đao vào người Hoàng Việt, nhưng Hoàng Việt cũng không đến nỗi quá ghét hắn, chỉ là nếu hắn gặp Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng sẽ không tha cho hắn dễ dàng.
"Nhãi ranh, biết điều mau mau nhận thua!" Châm Hạo Đãng ở trên lôi đài quét to, dường như không xem Sùng Tài Tiệp ra gì.
"Hừ, nếu ngươi có cốt khí, cùng đấu kiếm với ta!" Sùng Tài Tiệp gân cổ quát.
"Mơ tưởng!" Châm Hạo Đãng cười hắc hắc, thằng nhóc này cũng quá ngây thơ đi, môn phái của hắn nào có thời gian luyện kiếm, dùng ám khí không tốt hơn sao? Vừa có thể giết người từ xa, lại vừa độc và hiểm, đúng với tính cách của chính hắn.
Chính tà gặp nhau, vô cùng đỏ mắt, Châm Hạo Đãng lập tức rút ra mấy thanh phi đao trong túi quần, ném tới Sùng Tài Tiệp.
Sùng Tài Tiệp cũng lập tức rút kiếm ra, trận này, sở dĩ Sùng Tài Tiệp dám đánh, là do hắn nghĩ đối phương dùng ám khí cũng không quá là mạnh, chỉ cần mình đón đỡ tốt là được rồi, dù gì phi đao cũng không kèm theo nội lực, chỉ cần hắn tiếp cận được đối phương thì chiến thắng cũng không phải là không thể, bởi thế, dù cho chỉ có cảnh giới Hóa Kính sơ kỳ cao giai, Sùng Tài Tiệp vẫn quyết định đấu với cao thủ Hóa Kính hậu kỳ như Châm Hạo Đãng.
"Đúng là còn quá non!" Hoàng Việt lẩm bẩm, hắn nhìn cách Sùng Tài Tiệp rút kiếm và cầm kiếm là biết đối phương không thể ngăn cản được phi đao của Châm Hạo Đãng rồi, quả không sai, phi đao vừa bắn tới, Sùng Tài Tiệp không thể đón trước hướng bay, lập tức bị trúng đòn.
"A!!!!" Trúng đòn đau, Sùng Tài Tiệp không nhịn được rống lên, hai chiếc phi đao đâm vào ngay eo hắn, làm hắn ngã quỵ xuống đất, hai mắt nhìn Châm Hạo Đãng đầy căm phẫn.
"Đủ rồi, chúng ta thua!" Trưởng bối đại diện cho phái Hành Sơn hô to, ông cũng phần nào dự đoán được kết quả của trận đấu này, sở dĩ đồng ý cho đệ tử môn phái mình chiến đấu là muốn hắn biết phái Đường Môn đáng sợ đến cỡ nào mà thôi.
"Hắc hắc!" Châm Hạo Đãng cười đắc ý nhìn đối phương, sau đó nhảy xuống đài, đi về phía môn phái của mình, trước khi đi còn quét mắt nhìn Hoàng Việt, đầy khiêu khích, lần trước sở dĩ hắn không đả thương được Hoàng Việt hẳn là do lực đạo chưa đủ thôi, nếu hắn dùng toàn lực, liệu rằng da thịt của Hoàng Việt có vỡ ra hay không đúng là chưa nói trước được, tuy rằng Hoàng Việt có nội lực, có thể ngoại phóng, nhưng đó cũng chỉ là cảnh giới sơ thành, vả lại hắn phóng phi đao rất hiểm, Hoàng Việt có thể phòng thủ được chỗ yếu hại hay không, dù gì nội lực cũng không phải dễ điều khiển đâu à, nếu như ngoại phóng ra ngoài thành một lớp bảo vệ, dĩ nhiên là độ phòng ngự kém xa vận nội lực phòng thủ một vị trí rồi.
Hoàng Việt cũng nhìn thấy ánh mắt của Châm Hạo Đãng, nhưng cũng không coi đối phương ra gì, có điều nghệ thuật ném phi tiêu của đối phương đúng là đỉnh thật, bàn về độ xoáy còn nhỉnh hơn hắn, dù sao Hoàng Việt cũng chỉ học được thuật ném phi tiêu từ kỹ năng Ninja, chứ không phải là công pháp gì, cách phát lực so với đối phương thì kém hơn rất nhiều, sở dĩ lần trước Hoàng Việt ném phi tiêu đả thương được Cao Ý là do hắn mạnh hơn đối phương quá quá nhiều mà thôi.
Nhưng nếu phải làm đối thủ của Châm Hạo Đãng, Hoàng Việt cũng sẽ không tiếc tích phân để hối đoái một thuật ném ám khí, hắn muốn cho đối phương biết thế nào là trời cao đất rộng, dù gì đối phương chọc đến mình, cũng phải trả giá một chút đi, dù gì ngay cả các môn võ công đỉnh tiêm cũng chỉ cần vài trăm tỷ tích phân, tên Châm Hạo Đãng này cũng không phải cao thủ gì, chỉ cần 50 tỷ tích phân là đã đủ vượt xa hắn.
Trận đấu tiếp theo, cũng chính là trận đấu giữa Hoàng Việt và Cao Ý, tên này từ nãy đến giờ một mặt âm hiểm nhìn Hoàng Việt, Hoàng Việt cũng không tính cùng đối phương dây dưa cái gì, lên lôi đài xử lý dứt khoát thôi, hắn cũng không nghĩ tới chuyện có người dàn xếp cặp đấu, vì dù gì tên Cao Ý này cũng chả phải cao thủ, nếu người ta muốn loại hắn sớm thì có thể xếp cho hắn gặp Dương Siêu Phong hoặc Huyền Đạt kìa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.