Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 61: Đại Sư
buntieuthu
09/07/2020
“Đinh! Kí chủ rút thưởng trung cấp, đạt được kỹ năng may vá cao cấp!”
“Đinh! Kí chủ rút trúng ô chúc may mắn lần sau!”
“Đinh! Kí chủ rút thưởng trung cấp, được kỹ năng cắm hoa cao cấp!”
“Ê...ê... khoan, gì kì vậy, mấy cái này của lũ con gái mà!”
“Ha ha, hệ thống là ngẫu nhiên, do ngươi xui quá thôi!”
“100 ngàn tích phân chứ đâu phải chơi, nhiêu đây tương đương với 100 ngàn gói mì tôm chua cay chứ ít gì!”
“Thế nào, còn muốn rút nữa không, không thì ngươi cứ mua bình thường đi, nói gì mà nhiều dữ!”
“Có cách nào rút thưởng ra đồ chất hơn một chút không?”
“Hừ, hỏi rất hay, tất nhiên là có, ngươi có thể đặt ngôi sao hy vọng, tiêu hao điểm tích phân gấp đôi, vật phẩm rút được cũng có thể đề thăng phẩm chất cao hơn một chút nha!”
“Được, vậy ta dùng ngôi sao hy vọng!”
“Kí chủ xác định tiêu hao 200 ngàn tích phân để rút thưởng trung cấp với ngôi sao hy vọng chứ?”
“Xác định!”
“Đinh! Kí chủ rút được chai trà xanh không độ bản đặc chế!”
“Cái đệt, cái quái gì thế này, không phải là sẽ rút được vật phẩm cấp cao sao?”
“Còn tùy vận khí của kí chủ nữa? Xác định rút tiếp không?”
“Hừ, tiếp đi!”
“Có dùng ngôi sao hy vọng không?”
“Có, hỏi quài!”
“Đinh! Kí chủ dùng ngôi sao hy vọng rút thưởng trung cấp, đạt được 《Thái Cực Quyền: đại sư 》
“Haha, ngon, vậy mới được chứ, cái này nếu mua tốn bao nhiêu tích phân vậy hệ thống?”
“Ừ thì 700 ngàn tích phân, coi như nãy giờ ngươi huề vốn, hắc hắc!”
“Thôi thì cũng được, tiếp tục dùng ngồi sao hy vọng rút thưởng trung cấp một lần nữa!” Hoàng Việt thử chơi liều một lần chót.
“Đinh! Kí chủ dùng ngôi sao hy vọng rút thưởng trung cấp, đạt được một lọ thuốc trí lực cao cấp!”
“Wow! Cái này ta chưa có nè, giá bao nhiêu tích phân hả hệ thống?”
“1 triệu tích phân thưa kí chủ!”
“Quá tốt, hẳn là công dụng sẽ không kém!”
“Hệ thống, học tập kỹ năng Thái Cực Quyền!”
“Đinh! Bắt đầu truyền thụ!”
Rất nhanh, trong đầu Hoàng Việt nhận được thêm rất nhiều kiến thức về Thái Cực Quyền, như hắn đã tập dợt qua trăm ngàn lần, được đích thân Trương Tam Phong truyền thụ, Hoàng Việt cũng từ trong hệ thống biết được các môn võ công theo cơ bản sẽ chia làm các cấp độ là nhập môn, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, tinh thông, chuyên gia, đại sư, tông sư, đại tông sư, người sáng lập. Nói cách khác, hiện tại Hoàng Việt chỉ cần ba cấp độ nữa là có thể đạt được võ công như tổ sư Võ Đang, người sáng tạo ra Thái Cực Quyền, Trương Tam Phong.
Thái Cực Quyền là một môn võ công chuyên về lấy nhu chế cương, ngoài ra khi luyện tập còn có tác dụng dưỡng sinh, Hoàng Việt dự định sau này sẽ truyền thụ cho ba mẹ cùng em gái hắn.
Sau đó, Hoàng Việt nhận lấy lọ thuốc tăng trí lực, mở nắp ra, chuẩn bị uống vào, nhưng mà thoáng cái hắn suy nghĩ lại: “Nếu mình tặng cho Kiều Linh lọ thuốc này, chắc hẳn cậu ấy sẽ rất vui, ừ, quyết định thế đi!”
Sau đó, Hoàng Việt không kịp chờ đợi, xin phép ba mẹ rằng mình phải đi xa một hai ngày, ba mẹ hắn ban đầu cũng khá lo lắng, nhưng nghĩ lại con mình dù gì cũng đã trưởng thành, có thể giải quyết nhiều vấn đề mà ngay cả bọn họ cũng nhức óc, sau khi dặn dò và hỏi thăm một chút, liền quyết định đồng ý để Hoàng Việt đi.
Hoàng Việt lên mạng đặt vé máy bay, hắn chọn hãng Vietnam Airlines, một hãng hàng không rất an toàn, giờ bay là 7h 30 tối nay, hẳn là sau khi mình bay đến đó rồi sẽ nhận được tin tức từ anh Nhân đi.
Hiện tại, cũng không có gì làm, Hoàng Việt quyết định đạp xe ra công viên dợt lại vài bài Thái Cực Quyền, dù sao những ký ức về Thái Cực Quyền đó cũng giống như là bài học đã học thuộc, bây giờ là lúc để đem ra thực hành, phải để cho tay chân quen với môn võ này mới có thể phát huy tối đa tinh túy của nó.
...
Trong một nhà kho bỏ hoang, lúc này đang diễn ra một màn nếu để người khác nhìn thấy sẽ phải rợn cả người.
“NÓI, con đó nó trốn ở đâu?”
“A....a...”
Trên trần nhà, có một sợi dây thừng đang treo một cô gái, một tên thanh niên từ ngoại hình nhìn xem thì chạc tầm 20 tuổi đang không ngừng quất roi vào cô ta, người sau tuy rằng rất đau, nhưng vẫn rất ngang bướng không chịu mở miệng.
“Tụi bay, lấy dao!”
“Mày muốn làm gì?”
“Tao muốn làm gì à, tất nhiên là để sau này mày không dám ngẩng đầu gặp người đời nữa!”
Hải Đường công tử nhận lấy chiếc dao găm từ tên đàn em, cười lạnh, dí vào má của cô gái tên Vân.
“Tao đếm từ 1 tới 5, nếu mày không nói, hẳn là phải biết hậu quả!”
“1!”
“2!”
“3!”
“4!”
“Tôi nói, tôi nói....” bé Vân sợ hãi muốn chết, tuy rằng biết tên này là kẻ xấu, có thể làm hại bạn mình, nhưng nghĩ đến nếu như mình bị rạch mặt, sau này hẳn là sẽ không ai lấy, cô đành phải bán đứng người bạn thân nhất: “Tôi chỉ biết nếu anh tìm được một người tên Thành, ở Hải Phòng, từng học ở trường chúng tôi, thì có thể tìm được cậu ta!”
“Mày có hình nó không?”
“Anh lên trang web trường tìm là sẽ thấy, tôi cũng không dám chắc, anh thả tôi đi được chưa?”
“Nếu mày dám nói xạo, tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận, bọn bay, canh chừng nó, chờ tao về!”
“Vâng, công tử!”
....
Lúc này, trong một gian phòng khách sạn, có một tên trung niên đang ngủ say như chết, không sai, đó chính là tên Bảo, sau vài phút trò chuyện với thầy Quân, hắn vừa không nguyện ý uống ly cafe nóng thầy Quân pha, lại vừa muốn thầy Quân chiếm lấy mình, chẳng qua là nếu bị uống thuốc ngủ, hẳn là sẽ không cảm nhận được khoái cảm gì cả.
Nhưng mà thôi, đành phải vậy, nếu không để thầy Quân biết được hắn gắn Camera giám sát thì coi như công sức của mình bấy lâu nay trôi theo dòng nước.
Thầy Quân đã nhận lấy được chiếc USB chứa dữ liệu thư mục Camera của tên Bảo, sau khi bẻ khóa được vân tay rồi thì đã có thể truy cập vào, không khiến thầy Quân thất vọng, tên Bảo có lưu lại clip hắn đe dọa thầy Quân hôm đó, cùng bằng chứng chứng minh tên Hữu Phú ngầm giao dịch với tên Bảo, đổi lại nhà hắn tài trợ ngầm cho trường, nhưng nói trắng ra thì là muốn đạt được một số đặc quyền từ tên Bảo, hẳn là tên Bảo cũng thu về cho mình không ít.
...
Video clip Hoàng Việt và Kiều Linh song ca bài Xe Đạp chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã xếp vào Top 1 trending Youtube, trở thành clip ca nhạc hấp dẫn nhất trong ngày, các trang báo không ngừng đăng tin, còn cung cấp thêm thông tin về Hoàng Việt và Kiều Linh, lúc này tất cả mọi người mới biết được đây là hai học sinh xuất sắc nhất của ngôi trường nổi danh nhất Thành Phố, đã có vô số hội nhóm trên facebook được lập ra với danh nghĩa là hội fan hâm mộ, vẻ đẹp trai cùng giọng hát trầm ấm của Hoàng Việt làm say đắm con tim không biết bao nhiêu thiếu nữ, còn vẻ dịu dàng, tinh khôi của Kiều Linh thì làm mê mẩn vô số các chàng trai tuổi đôi mươi.
...
Hoàng Việt lúc này đã ra đến công viên, khí trời vào khoảng 2 giờ trưa tuy không quá mát mẻ nhưng nắng cũng không quá gắt, đối với Hoàng Việt hoàn toàn không tạo thành được ảnh hưởng gì, hắn ra một góc vắng, bắt đầu diễn luyện Thái Cực Quyền.
Ở trong thế giới hiện tại, môn võ Thái Cực Quyền cũng không phải là một môn võ hiếm lạ, ngược lại còn rất phổ biến, nhưng đó đều là Thái Cực Quyền không chính tông, được đơn giản hóa, dùng để cho người già tập luyện dưỡng sinh, dĩ nhiên, môn đồ của Trương Tam Phong cũng không lĩnh ngộ được hết tinh túy môn võ này của ông ấy, nên chia làm nhiều lưu phái, ngược lại kỹ năng Thái Cực Quyền mà Hoàng Việt lĩnh ngộ không khác gì được đích thân Trương Tam Phong tận tình truyền thụ, nói khác đi là cảnh giới khi ông ta mới lĩnh ngộ ra chưa tinh thâm, tuy rằng vẫn chỉ còn ở mức đại sư nhưng nếu sử dụng tích phân thì một ngày nào đó đạt tới cảnh giới người sáng lập cũng không phải là vấn đề quá khó.
Thái Cực Quyền được Trương Tam Phong ngộ ra và áp dụng đạo lý về Thái Cực, âm dương hài hòa, hỗ trợ nhau biến hóa, kết hợp thêm với vô số đạo pháp mà sáng tạo ra môn võ này.
Lúc này, Hoàng Việt nín thở ngưng thần, bắt đầu đánh ra bài quyền Thái Cực, động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng trầm ổn có lực, bắn ra một đạo khí công như có như không.
Ở cách đó không xa, có một ông lão tuổi tầm 70, nhưng mặt mũi quác thước sáng ngời, tinh khí thần hùng hậu, cũng đang múa Thái Cực Quyền, từ xa trông thấy Hoàng Việt đánh võ mà hoảng hốt, thốt lên: “Đại sư!”
“Đinh! Kí chủ rút trúng ô chúc may mắn lần sau!”
“Đinh! Kí chủ rút thưởng trung cấp, được kỹ năng cắm hoa cao cấp!”
“Ê...ê... khoan, gì kì vậy, mấy cái này của lũ con gái mà!”
“Ha ha, hệ thống là ngẫu nhiên, do ngươi xui quá thôi!”
“100 ngàn tích phân chứ đâu phải chơi, nhiêu đây tương đương với 100 ngàn gói mì tôm chua cay chứ ít gì!”
“Thế nào, còn muốn rút nữa không, không thì ngươi cứ mua bình thường đi, nói gì mà nhiều dữ!”
“Có cách nào rút thưởng ra đồ chất hơn một chút không?”
“Hừ, hỏi rất hay, tất nhiên là có, ngươi có thể đặt ngôi sao hy vọng, tiêu hao điểm tích phân gấp đôi, vật phẩm rút được cũng có thể đề thăng phẩm chất cao hơn một chút nha!”
“Được, vậy ta dùng ngôi sao hy vọng!”
“Kí chủ xác định tiêu hao 200 ngàn tích phân để rút thưởng trung cấp với ngôi sao hy vọng chứ?”
“Xác định!”
“Đinh! Kí chủ rút được chai trà xanh không độ bản đặc chế!”
“Cái đệt, cái quái gì thế này, không phải là sẽ rút được vật phẩm cấp cao sao?”
“Còn tùy vận khí của kí chủ nữa? Xác định rút tiếp không?”
“Hừ, tiếp đi!”
“Có dùng ngôi sao hy vọng không?”
“Có, hỏi quài!”
“Đinh! Kí chủ dùng ngôi sao hy vọng rút thưởng trung cấp, đạt được 《Thái Cực Quyền: đại sư 》
“Haha, ngon, vậy mới được chứ, cái này nếu mua tốn bao nhiêu tích phân vậy hệ thống?”
“Ừ thì 700 ngàn tích phân, coi như nãy giờ ngươi huề vốn, hắc hắc!”
“Thôi thì cũng được, tiếp tục dùng ngồi sao hy vọng rút thưởng trung cấp một lần nữa!” Hoàng Việt thử chơi liều một lần chót.
“Đinh! Kí chủ dùng ngôi sao hy vọng rút thưởng trung cấp, đạt được một lọ thuốc trí lực cao cấp!”
“Wow! Cái này ta chưa có nè, giá bao nhiêu tích phân hả hệ thống?”
“1 triệu tích phân thưa kí chủ!”
“Quá tốt, hẳn là công dụng sẽ không kém!”
“Hệ thống, học tập kỹ năng Thái Cực Quyền!”
“Đinh! Bắt đầu truyền thụ!”
Rất nhanh, trong đầu Hoàng Việt nhận được thêm rất nhiều kiến thức về Thái Cực Quyền, như hắn đã tập dợt qua trăm ngàn lần, được đích thân Trương Tam Phong truyền thụ, Hoàng Việt cũng từ trong hệ thống biết được các môn võ công theo cơ bản sẽ chia làm các cấp độ là nhập môn, sơ cấp, trung cấp, cao cấp, tinh thông, chuyên gia, đại sư, tông sư, đại tông sư, người sáng lập. Nói cách khác, hiện tại Hoàng Việt chỉ cần ba cấp độ nữa là có thể đạt được võ công như tổ sư Võ Đang, người sáng tạo ra Thái Cực Quyền, Trương Tam Phong.
Thái Cực Quyền là một môn võ công chuyên về lấy nhu chế cương, ngoài ra khi luyện tập còn có tác dụng dưỡng sinh, Hoàng Việt dự định sau này sẽ truyền thụ cho ba mẹ cùng em gái hắn.
Sau đó, Hoàng Việt nhận lấy lọ thuốc tăng trí lực, mở nắp ra, chuẩn bị uống vào, nhưng mà thoáng cái hắn suy nghĩ lại: “Nếu mình tặng cho Kiều Linh lọ thuốc này, chắc hẳn cậu ấy sẽ rất vui, ừ, quyết định thế đi!”
Sau đó, Hoàng Việt không kịp chờ đợi, xin phép ba mẹ rằng mình phải đi xa một hai ngày, ba mẹ hắn ban đầu cũng khá lo lắng, nhưng nghĩ lại con mình dù gì cũng đã trưởng thành, có thể giải quyết nhiều vấn đề mà ngay cả bọn họ cũng nhức óc, sau khi dặn dò và hỏi thăm một chút, liền quyết định đồng ý để Hoàng Việt đi.
Hoàng Việt lên mạng đặt vé máy bay, hắn chọn hãng Vietnam Airlines, một hãng hàng không rất an toàn, giờ bay là 7h 30 tối nay, hẳn là sau khi mình bay đến đó rồi sẽ nhận được tin tức từ anh Nhân đi.
Hiện tại, cũng không có gì làm, Hoàng Việt quyết định đạp xe ra công viên dợt lại vài bài Thái Cực Quyền, dù sao những ký ức về Thái Cực Quyền đó cũng giống như là bài học đã học thuộc, bây giờ là lúc để đem ra thực hành, phải để cho tay chân quen với môn võ này mới có thể phát huy tối đa tinh túy của nó.
...
Trong một nhà kho bỏ hoang, lúc này đang diễn ra một màn nếu để người khác nhìn thấy sẽ phải rợn cả người.
“NÓI, con đó nó trốn ở đâu?”
“A....a...”
Trên trần nhà, có một sợi dây thừng đang treo một cô gái, một tên thanh niên từ ngoại hình nhìn xem thì chạc tầm 20 tuổi đang không ngừng quất roi vào cô ta, người sau tuy rằng rất đau, nhưng vẫn rất ngang bướng không chịu mở miệng.
“Tụi bay, lấy dao!”
“Mày muốn làm gì?”
“Tao muốn làm gì à, tất nhiên là để sau này mày không dám ngẩng đầu gặp người đời nữa!”
Hải Đường công tử nhận lấy chiếc dao găm từ tên đàn em, cười lạnh, dí vào má của cô gái tên Vân.
“Tao đếm từ 1 tới 5, nếu mày không nói, hẳn là phải biết hậu quả!”
“1!”
“2!”
“3!”
“4!”
“Tôi nói, tôi nói....” bé Vân sợ hãi muốn chết, tuy rằng biết tên này là kẻ xấu, có thể làm hại bạn mình, nhưng nghĩ đến nếu như mình bị rạch mặt, sau này hẳn là sẽ không ai lấy, cô đành phải bán đứng người bạn thân nhất: “Tôi chỉ biết nếu anh tìm được một người tên Thành, ở Hải Phòng, từng học ở trường chúng tôi, thì có thể tìm được cậu ta!”
“Mày có hình nó không?”
“Anh lên trang web trường tìm là sẽ thấy, tôi cũng không dám chắc, anh thả tôi đi được chưa?”
“Nếu mày dám nói xạo, tao sẽ cho mày biết thế nào là hối hận, bọn bay, canh chừng nó, chờ tao về!”
“Vâng, công tử!”
....
Lúc này, trong một gian phòng khách sạn, có một tên trung niên đang ngủ say như chết, không sai, đó chính là tên Bảo, sau vài phút trò chuyện với thầy Quân, hắn vừa không nguyện ý uống ly cafe nóng thầy Quân pha, lại vừa muốn thầy Quân chiếm lấy mình, chẳng qua là nếu bị uống thuốc ngủ, hẳn là sẽ không cảm nhận được khoái cảm gì cả.
Nhưng mà thôi, đành phải vậy, nếu không để thầy Quân biết được hắn gắn Camera giám sát thì coi như công sức của mình bấy lâu nay trôi theo dòng nước.
Thầy Quân đã nhận lấy được chiếc USB chứa dữ liệu thư mục Camera của tên Bảo, sau khi bẻ khóa được vân tay rồi thì đã có thể truy cập vào, không khiến thầy Quân thất vọng, tên Bảo có lưu lại clip hắn đe dọa thầy Quân hôm đó, cùng bằng chứng chứng minh tên Hữu Phú ngầm giao dịch với tên Bảo, đổi lại nhà hắn tài trợ ngầm cho trường, nhưng nói trắng ra thì là muốn đạt được một số đặc quyền từ tên Bảo, hẳn là tên Bảo cũng thu về cho mình không ít.
...
Video clip Hoàng Việt và Kiều Linh song ca bài Xe Đạp chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi đã xếp vào Top 1 trending Youtube, trở thành clip ca nhạc hấp dẫn nhất trong ngày, các trang báo không ngừng đăng tin, còn cung cấp thêm thông tin về Hoàng Việt và Kiều Linh, lúc này tất cả mọi người mới biết được đây là hai học sinh xuất sắc nhất của ngôi trường nổi danh nhất Thành Phố, đã có vô số hội nhóm trên facebook được lập ra với danh nghĩa là hội fan hâm mộ, vẻ đẹp trai cùng giọng hát trầm ấm của Hoàng Việt làm say đắm con tim không biết bao nhiêu thiếu nữ, còn vẻ dịu dàng, tinh khôi của Kiều Linh thì làm mê mẩn vô số các chàng trai tuổi đôi mươi.
...
Hoàng Việt lúc này đã ra đến công viên, khí trời vào khoảng 2 giờ trưa tuy không quá mát mẻ nhưng nắng cũng không quá gắt, đối với Hoàng Việt hoàn toàn không tạo thành được ảnh hưởng gì, hắn ra một góc vắng, bắt đầu diễn luyện Thái Cực Quyền.
Ở trong thế giới hiện tại, môn võ Thái Cực Quyền cũng không phải là một môn võ hiếm lạ, ngược lại còn rất phổ biến, nhưng đó đều là Thái Cực Quyền không chính tông, được đơn giản hóa, dùng để cho người già tập luyện dưỡng sinh, dĩ nhiên, môn đồ của Trương Tam Phong cũng không lĩnh ngộ được hết tinh túy môn võ này của ông ấy, nên chia làm nhiều lưu phái, ngược lại kỹ năng Thái Cực Quyền mà Hoàng Việt lĩnh ngộ không khác gì được đích thân Trương Tam Phong tận tình truyền thụ, nói khác đi là cảnh giới khi ông ta mới lĩnh ngộ ra chưa tinh thâm, tuy rằng vẫn chỉ còn ở mức đại sư nhưng nếu sử dụng tích phân thì một ngày nào đó đạt tới cảnh giới người sáng lập cũng không phải là vấn đề quá khó.
Thái Cực Quyền được Trương Tam Phong ngộ ra và áp dụng đạo lý về Thái Cực, âm dương hài hòa, hỗ trợ nhau biến hóa, kết hợp thêm với vô số đạo pháp mà sáng tạo ra môn võ này.
Lúc này, Hoàng Việt nín thở ngưng thần, bắt đầu đánh ra bài quyền Thái Cực, động tác tuy nhẹ nhàng, nhưng trầm ổn có lực, bắn ra một đạo khí công như có như không.
Ở cách đó không xa, có một ông lão tuổi tầm 70, nhưng mặt mũi quác thước sáng ngời, tinh khí thần hùng hậu, cũng đang múa Thái Cực Quyền, từ xa trông thấy Hoàng Việt đánh võ mà hoảng hốt, thốt lên: “Đại sư!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.