Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 133: Lại Đến Võ Quán
buntieuthu
09/07/2020
>
Đang lướt web, bỗng nhiên Hoàng Việt thấy trên tờ báo vnexpress đăng một tin tức, ghi là “Giải đấu võ thanh thiếu niên toàn quốc sắp diễn ra, các võ sinh có thể đăng ký tham gia, phần thưởng lớn!”
Sau khi đọc xong, Hoàng Việt có chút xúc động, chính mình dù gì thế nào bây giờ cũng là Đại Tông Sư Võ Thuật a, vả lại đã lâu rồi mình chưa đến võ quán kia, chị tiếp tân của võ quán đó cũng đã nhiều lần gọi điện thoại cho mình, hắn click vào tin tức này xem thì thấy trong thể lệ đăng ký tham gia cần phải có võ quán đứng ra đảm bảo mới có thể đăng ký được, trong lòng thở dài, xem ra vẫn là phải đi đến võ quán Vovinam một chuyến.
Ngả người xuống giường nhắm mắt lại, Hoàng Việt cũng có chút cảm thán, dạo gần đây thật là nhiều cuộc thi diễn ra a, đang suy tư thì bỗng nhiên hắn nhận được thông báo từ hệ thống:
“Kí chủ, hệ thống phát động nhiệm vụ, kí chủ phải trở thành quán quân Võ Thuật của Giải Đấu Võ Thanh Thiếu Niên, nhiệm vụ thành công thưởng: Tố Nữ Kinh một quyển, nhiệm vụ thất bại: Giảm tu vi xuống còn Minh Kính sơ kỳ!”
“Cái đệt...” Hoàng Việt cạn lời, hệ thống có cần phải ác đến thế không, giảm tu vi xuống còn Minh Kính sơ kỳ, vậy chẳng phải công sức hắn tu luyện bấy lâu nay như muối bỏ biển sao.
Mà nếu hắn dùng danh nghĩa võ quán Vovinam Lý Thường Kiệt đi tham gia thi đấu, vậy thì hẳn là phải dùng môn võ Vovinam này rồi, Hoàng Việt lập tức quyết định hối đoái kỹ năng Vovinam đến Tông Sư, tốn 5 triệu tích phân, sau đó thì tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Chiều hôm sau, sau khi đi học về, Hoàng Việt quyết định lên xe đi tới võ quán Vovinam luôn, chị tiếp tân thấy Hoàng Việt đến thì mừng lắm, nhất là khi thấy hắn dường như vừa to cao vừa đẹp trai ra, chắc hẳn thực lực cũng tăng lên không ít.
Hoàng Việt sau khi nộp học phí, thì bắt đầu tiến vào tập chung với các bạn, thầy Hoàng từ nãy đến giờ đã cười đến sái cả quai hàm rồi, người võ sinh mà ông từng gọi là “Cao thủ Võ Lâm” đã quay lại, xem ra ngày tháng đứng lớp của ông sẽ không còn tẻ nhạt, nếu có thể, ông sẽ bồi dưỡng Hoàng Việt cho kỳ thi thanh thiếu niên toàn quốc lần sau luôn.
Không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, cô bạn nhỏ tên Nhi hôm bữa đã không thấy tập nữa, hắn hỏi thầy Hoàng thì biết là cô chưa qua được kì thi sát hạch, xem ra không có thiên phú luyện võ a.
Ở đằng xa xa, trong hàng dành cho các cao thủ Hồng đai, tên thiếu niên Quốc Thiên mà cả võ quán tôn xưng là Tiểu bá vương kia nhìn Hoàng Việt mà cười lạnh, cái tên bốc phét hôm nọ xem ra lại tới nữa rồi, nhất định phải có ngày hắn cho tên này một bài học.
Đang chuẩn bị vào học, bỗng nhiên Hoàng Việt nói một câu làm thầy Hoàng hết hồn: “Thưa thầy, em muốn tham gia thi hội đấu võ thanh thiếu niên toàn quốc!”
“CÁI GÌ, EM MUỐN THAM GIA THI HỘI ĐẤU VÕ THANH THIẾU NIÊN TOÀN QUỐC!” Thầy Hoàng nói to, ra vẻ rất ngạc nhiên, các võ sinh xung quanh cũng nghe thấy, đều ôm bụng cười.
“Hắc hắc, thằng nhóc đai vàng đòi tham gia thi đấu kìa!”
“Ha ha, tin được không, nhóc con mới học võ đã đòi thi đấu!”
“Bộ không sợ người ta hạ đo ván sao?”
Trong đó, người cười lớn nhất là tên Tiểu bá vương Quốc Thiên nọ, hừ, tên kia tuy biết chút võ nghệ, nhưng chỉ là đánh quyền có hồn thôi, còn thi đấu là một lĩnh vực hoàn toàn khác, chỉ có người dày dặn kinh nghiệm đấu trường như hắn mới có thể tung hoành ở giải đấu này, mà cho dù là hắn, cũng chưa chắc có thể giành giải quán quân, dù rằng hắn đã giành đai vô địch ở các giải đấu võ thuật, phải biết lần này giới hạn tuổi thí sinh tham gia nhưng mà tới 20 tuổi lận a!
“Em Việt, em nên nghĩ kỹ, em mới đai vàng, còn chưa thi đấu được đâu!” Thầy Hoàng khuyên nhủ.
“Thưa thầy, em đai vàng là do em chưa thi, chứ nếu em thi có thể lên được Hồng Đai luôn ạ!” Hoàng Việt tự tin nói.
“CÁI GÌ, NẾU EM THI CÓ THỂ THI LÊN HỒNG ĐAI LUÔN SAO?” Thầy Hoàng có vẻ là người giữ bình tĩnh không tốt, liên tục thất thố hét lớn lên.
“Ha ha, nó nói nếu thi sẽ lên Hồng Đai luôn kìa!”
“Ha ha, nó tưởng nó là anh Quốc Thiên chắc!”
“Anh Quốc Thiên muốn thi lên Hồng Đai cũng không nắm chắc 100%, hừ, hắn tưởng hắn là ai!”
Lúc này tên Quốc Thiên có vẻ tức rồi, tên này cũng quá không biết trời cao đất rộng đi, hắn tưởng thi lên Hồng Đai dễ dàng lắm chắc, phải biết điều kiện để thi lên Hồng Đai là phải học võ ít nhất 5 năm, còn phải hoàn thành luận án, có đóng góp nhất định cho môn phái, tên này cho rằng hắn làm được những gì, mới luyện võ 2 năm, mà cũng đòi đứng cùng một hàng với hắn sao?
“Em có thể chứng minh thưa thầy!” Hoàng Việt thấy thầy Hoàng có vẻ mất bình tĩnh cùng lời châm chọc của đám võ sinh thì vẫn bình chân như vại, nói thêm.
“Em muốn chứng minh bằng cách nào?” Thầy Hoàng nghi hoặc hỏi.
“Em sẽ đánh bại thầy!” Hoàng Việt cứng rắn nói.
“CÁI GÌ, EM NÓI LÀ SẼ ĐÁNH BẠI TÔI SAO?” Thầy Hoàng tức muốn nổ phổi, hét lên, thằng nhóc này tưởng mình là ai, mới đai vàng mà đòi đánh bại ông, mà lần trước nó hiển lộ thực lực mới chỉ là Minh Kính sơ kỳ, phải biết ông đã có cảnh giới Minh Kính trung kỳ sơ giai a!
“Đúng thế thưa thầy!” Hoàng Việt nói chắc như đinh đóng cột.
“Ha ha, nó đòi đánh bại thầy Hoàng kìa!”
“Thầy Hoàng là Minh Kính trung kỳ cao thủ đấy, trong các thầy giáo thì cũng xếp ở hạng nhất lưu, tuy không bằng thầy Danh có cảnh giới Minh Kính trung kỳ cao giai, nhưng đã rất giỏi rồi!”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng!”
Lúc này, ở xa xa, thầy Hoàng Công Danh nghe được những gì Hoàng Việt nói từ nãy đến giờ cũng lắc đầu, quả là ngọc bất trác bất thành khí, người có lòng cao ngạo thế này rất khó đào tạo thành nhân tài.
Thầy Hoàng thấy Hoàng Việt kiêu căng như thế này thì lắc đầu, haiz, xem ra lời của thầy Danh nói mấy lần trước là đúng, thằng nhóc này chỉ được cái miệng là giỏi, ngoài bốc phét ra thì còn rất khù khờ, bộ không biết ông đã luyện võ hơn 15 năm sao?
“Được, tôi sẽ đấu với em, nhưng tôi chấp em một chân và một tay, nếu em có thể bức tôi lui lại một bước, coi như em thắng!” Thầy Hoàng quyết định phải dạy cho Hoàng Việt một bài học, mong hắn nhờ đó mà thành người.
“Không thành vấn đề!” Hoàng Việt nói như giỡn.
“Hừ!” Thầy Hoàng nhìn thấy thái độ của Hoàng Việt khinh thị mình như vậy thì hừ lạnh, hôm nay nhất định ông phải cho thằng nhóc này biết tay.
Mọi người nhanh chóng tránh ra một bên, cho thầy Hoàng và Hoàng Việt lên sàn đấu võ, thầy Hoàng có Hồng Đai 2 vạch, trong 6 vạch cấp của Hồng Đai, ông kém hơn thầy Danh, thầy Danh là Hồng Đai 5 gạch.
“Em chắc chắn là muốn đánh với tôi chứ? Lên võ đài rồi thì tôi không bao giờ lưu thủ cả!” Thầy Hoàng hỏi lại Hoàng Việt, dù gì thằng nhóc này thua ông cả hai chục tuổi, ông cũng không muốn mang tiếng là đi bắt nạt trẻ em.
“Dạ, em chắc chắn thưa thầy!” Hoàng Việt bình chân như vại, làm ra thủ thế mời.
“Chết tiệt! Đã cho nó một bậc thang để xuống nước mà không biết thức thời, xem ra phải cho nó một trận!” Thầy Hoàng tự nhủ trong lòng, sau đó bắt đầu lao lên tấn công.
Đang lướt web, bỗng nhiên Hoàng Việt thấy trên tờ báo vnexpress đăng một tin tức, ghi là “Giải đấu võ thanh thiếu niên toàn quốc sắp diễn ra, các võ sinh có thể đăng ký tham gia, phần thưởng lớn!”
Sau khi đọc xong, Hoàng Việt có chút xúc động, chính mình dù gì thế nào bây giờ cũng là Đại Tông Sư Võ Thuật a, vả lại đã lâu rồi mình chưa đến võ quán kia, chị tiếp tân của võ quán đó cũng đã nhiều lần gọi điện thoại cho mình, hắn click vào tin tức này xem thì thấy trong thể lệ đăng ký tham gia cần phải có võ quán đứng ra đảm bảo mới có thể đăng ký được, trong lòng thở dài, xem ra vẫn là phải đi đến võ quán Vovinam một chuyến.
Ngả người xuống giường nhắm mắt lại, Hoàng Việt cũng có chút cảm thán, dạo gần đây thật là nhiều cuộc thi diễn ra a, đang suy tư thì bỗng nhiên hắn nhận được thông báo từ hệ thống:
“Kí chủ, hệ thống phát động nhiệm vụ, kí chủ phải trở thành quán quân Võ Thuật của Giải Đấu Võ Thanh Thiếu Niên, nhiệm vụ thành công thưởng: Tố Nữ Kinh một quyển, nhiệm vụ thất bại: Giảm tu vi xuống còn Minh Kính sơ kỳ!”
“Cái đệt...” Hoàng Việt cạn lời, hệ thống có cần phải ác đến thế không, giảm tu vi xuống còn Minh Kính sơ kỳ, vậy chẳng phải công sức hắn tu luyện bấy lâu nay như muối bỏ biển sao.
Mà nếu hắn dùng danh nghĩa võ quán Vovinam Lý Thường Kiệt đi tham gia thi đấu, vậy thì hẳn là phải dùng môn võ Vovinam này rồi, Hoàng Việt lập tức quyết định hối đoái kỹ năng Vovinam đến Tông Sư, tốn 5 triệu tích phân, sau đó thì tiếp tục tiến vào trạng thái tu luyện.
Chiều hôm sau, sau khi đi học về, Hoàng Việt quyết định lên xe đi tới võ quán Vovinam luôn, chị tiếp tân thấy Hoàng Việt đến thì mừng lắm, nhất là khi thấy hắn dường như vừa to cao vừa đẹp trai ra, chắc hẳn thực lực cũng tăng lên không ít.
Hoàng Việt sau khi nộp học phí, thì bắt đầu tiến vào tập chung với các bạn, thầy Hoàng từ nãy đến giờ đã cười đến sái cả quai hàm rồi, người võ sinh mà ông từng gọi là “Cao thủ Võ Lâm” đã quay lại, xem ra ngày tháng đứng lớp của ông sẽ không còn tẻ nhạt, nếu có thể, ông sẽ bồi dưỡng Hoàng Việt cho kỳ thi thanh thiếu niên toàn quốc lần sau luôn.
Không ngoài dự đoán của Hoàng Việt, cô bạn nhỏ tên Nhi hôm bữa đã không thấy tập nữa, hắn hỏi thầy Hoàng thì biết là cô chưa qua được kì thi sát hạch, xem ra không có thiên phú luyện võ a.
Ở đằng xa xa, trong hàng dành cho các cao thủ Hồng đai, tên thiếu niên Quốc Thiên mà cả võ quán tôn xưng là Tiểu bá vương kia nhìn Hoàng Việt mà cười lạnh, cái tên bốc phét hôm nọ xem ra lại tới nữa rồi, nhất định phải có ngày hắn cho tên này một bài học.
Đang chuẩn bị vào học, bỗng nhiên Hoàng Việt nói một câu làm thầy Hoàng hết hồn: “Thưa thầy, em muốn tham gia thi hội đấu võ thanh thiếu niên toàn quốc!”
“CÁI GÌ, EM MUỐN THAM GIA THI HỘI ĐẤU VÕ THANH THIẾU NIÊN TOÀN QUỐC!” Thầy Hoàng nói to, ra vẻ rất ngạc nhiên, các võ sinh xung quanh cũng nghe thấy, đều ôm bụng cười.
“Hắc hắc, thằng nhóc đai vàng đòi tham gia thi đấu kìa!”
“Ha ha, tin được không, nhóc con mới học võ đã đòi thi đấu!”
“Bộ không sợ người ta hạ đo ván sao?”
Trong đó, người cười lớn nhất là tên Tiểu bá vương Quốc Thiên nọ, hừ, tên kia tuy biết chút võ nghệ, nhưng chỉ là đánh quyền có hồn thôi, còn thi đấu là một lĩnh vực hoàn toàn khác, chỉ có người dày dặn kinh nghiệm đấu trường như hắn mới có thể tung hoành ở giải đấu này, mà cho dù là hắn, cũng chưa chắc có thể giành giải quán quân, dù rằng hắn đã giành đai vô địch ở các giải đấu võ thuật, phải biết lần này giới hạn tuổi thí sinh tham gia nhưng mà tới 20 tuổi lận a!
“Em Việt, em nên nghĩ kỹ, em mới đai vàng, còn chưa thi đấu được đâu!” Thầy Hoàng khuyên nhủ.
“Thưa thầy, em đai vàng là do em chưa thi, chứ nếu em thi có thể lên được Hồng Đai luôn ạ!” Hoàng Việt tự tin nói.
“CÁI GÌ, NẾU EM THI CÓ THỂ THI LÊN HỒNG ĐAI LUÔN SAO?” Thầy Hoàng có vẻ là người giữ bình tĩnh không tốt, liên tục thất thố hét lớn lên.
“Ha ha, nó nói nếu thi sẽ lên Hồng Đai luôn kìa!”
“Ha ha, nó tưởng nó là anh Quốc Thiên chắc!”
“Anh Quốc Thiên muốn thi lên Hồng Đai cũng không nắm chắc 100%, hừ, hắn tưởng hắn là ai!”
Lúc này tên Quốc Thiên có vẻ tức rồi, tên này cũng quá không biết trời cao đất rộng đi, hắn tưởng thi lên Hồng Đai dễ dàng lắm chắc, phải biết điều kiện để thi lên Hồng Đai là phải học võ ít nhất 5 năm, còn phải hoàn thành luận án, có đóng góp nhất định cho môn phái, tên này cho rằng hắn làm được những gì, mới luyện võ 2 năm, mà cũng đòi đứng cùng một hàng với hắn sao?
“Em có thể chứng minh thưa thầy!” Hoàng Việt thấy thầy Hoàng có vẻ mất bình tĩnh cùng lời châm chọc của đám võ sinh thì vẫn bình chân như vại, nói thêm.
“Em muốn chứng minh bằng cách nào?” Thầy Hoàng nghi hoặc hỏi.
“Em sẽ đánh bại thầy!” Hoàng Việt cứng rắn nói.
“CÁI GÌ, EM NÓI LÀ SẼ ĐÁNH BẠI TÔI SAO?” Thầy Hoàng tức muốn nổ phổi, hét lên, thằng nhóc này tưởng mình là ai, mới đai vàng mà đòi đánh bại ông, mà lần trước nó hiển lộ thực lực mới chỉ là Minh Kính sơ kỳ, phải biết ông đã có cảnh giới Minh Kính trung kỳ sơ giai a!
“Đúng thế thưa thầy!” Hoàng Việt nói chắc như đinh đóng cột.
“Ha ha, nó đòi đánh bại thầy Hoàng kìa!”
“Thầy Hoàng là Minh Kính trung kỳ cao thủ đấy, trong các thầy giáo thì cũng xếp ở hạng nhất lưu, tuy không bằng thầy Danh có cảnh giới Minh Kính trung kỳ cao giai, nhưng đã rất giỏi rồi!”
“Đúng là ếch ngồi đáy giếng!”
Lúc này, ở xa xa, thầy Hoàng Công Danh nghe được những gì Hoàng Việt nói từ nãy đến giờ cũng lắc đầu, quả là ngọc bất trác bất thành khí, người có lòng cao ngạo thế này rất khó đào tạo thành nhân tài.
Thầy Hoàng thấy Hoàng Việt kiêu căng như thế này thì lắc đầu, haiz, xem ra lời của thầy Danh nói mấy lần trước là đúng, thằng nhóc này chỉ được cái miệng là giỏi, ngoài bốc phét ra thì còn rất khù khờ, bộ không biết ông đã luyện võ hơn 15 năm sao?
“Được, tôi sẽ đấu với em, nhưng tôi chấp em một chân và một tay, nếu em có thể bức tôi lui lại một bước, coi như em thắng!” Thầy Hoàng quyết định phải dạy cho Hoàng Việt một bài học, mong hắn nhờ đó mà thành người.
“Không thành vấn đề!” Hoàng Việt nói như giỡn.
“Hừ!” Thầy Hoàng nhìn thấy thái độ của Hoàng Việt khinh thị mình như vậy thì hừ lạnh, hôm nay nhất định ông phải cho thằng nhóc này biết tay.
Mọi người nhanh chóng tránh ra một bên, cho thầy Hoàng và Hoàng Việt lên sàn đấu võ, thầy Hoàng có Hồng Đai 2 vạch, trong 6 vạch cấp của Hồng Đai, ông kém hơn thầy Danh, thầy Danh là Hồng Đai 5 gạch.
“Em chắc chắn là muốn đánh với tôi chứ? Lên võ đài rồi thì tôi không bao giờ lưu thủ cả!” Thầy Hoàng hỏi lại Hoàng Việt, dù gì thằng nhóc này thua ông cả hai chục tuổi, ông cũng không muốn mang tiếng là đi bắt nạt trẻ em.
“Dạ, em chắc chắn thưa thầy!” Hoàng Việt bình chân như vại, làm ra thủ thế mời.
“Chết tiệt! Đã cho nó một bậc thang để xuống nước mà không biết thức thời, xem ra phải cho nó một trận!” Thầy Hoàng tự nhủ trong lòng, sau đó bắt đầu lao lên tấn công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.