Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 193: Người đó là... Phạm ngọc thành!
buntieuthu
09/07/2020
“Anh Trương, ý anh là gì!” Giáo Sư Trần quát mắng.
“Giáo Sư Trần, xin hãy cho bác sĩ Trương nói tiếp!” Bên dưới, đám đông hô to, làm Giáo Sư Trần phải im lặng.
“Các vị, thật sự xin lỗi, tôi có tội, tôi có tội!” Trương Kiệt nức nở nói.
Chần chờ một lát, hắn nói tiếp: “Tự nhiên tôi thấy tôi sai lầm quá, khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của chư vị ngồi ở đây, tôi mới cảm nhận được tội lỗi này, đúng, là tôi bịa đặt, tôi không xứng đáng với sự vun trồng của đất nước, của ngành Y, tôi không phải là người tạo ra Vắc xin!”
“Ồ...”
“Trời ơi!”
“Tin được không?”
Lúc này, phía dưới hội trường, các phóng viên như vỡ tổ, các phóng viên nước ngoài hầu hết đều biết Tiếng Trung nên đều có thể nghe rõ Trương Kiệt nói gì.
“Thưa bác sĩ Trương, vậy ai là người tạo ra Vắc xin?” Rất nhiều người đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy, đó là một Phó Giáo Sư người Việt Nam, tên là Phạm Ngọc Thành!”
“Người Việt Nam, tên Phạm Ngọc Thành??” Mọi người ngẩn ra rồi, đây là ai a.
“Tôi biết, tôi biết!” Lúc này, một phóng viên người Việt Nam hô lớn, hỏi: “Đó có phải là ông già béo béo, mặt chữ quốc, có râu dê không?”
“Đúng, đúng!” Trương Kiệt lập tức xác nhận.
“Vậy chính là ông ta rồi, được mệnh danh là sao xui xẻo, đã từng làm virus SARS phát tán ra ngoài làm hơn 30 người chết!” Phóng viên người Việt Nam nói, nhưng lúc này không ai quan tâm chuyện này, mà bọn họ muốn biết Phạm Ngọc Thành ở đâu.
“Vậy Phạm Ngọc Thành ở đâu thưa bác sĩ Trương?” Mọi người dồn dập hỏi.
“À... ông ta đã bị biệt giam, đó là lỗi của tôi, là tôi uy hiếp ông ấy, là tôi cướp đi công trình nghiên cứu của ông ấy, xin mọi người tha lỗi cho tôi!”
Trái với phản ứng phẫn nộ của mọi người, ai nấy đều cảm động, xem ra vị bác sĩ Trương này vẫn còn y đức, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhất là người Trung Quốc, họ rất bênh dân mình, nên bác sĩ Giáo Sư Trần liền nói: “Bác sĩ Trương, tôi thông cảm với anh, đứng trước hấp dẫn lớn như vậy, là giải Nobel, cho dù là tôi cũng khó kiềm lòng được!”
“Đúng, chúng tôi cũng thông cảm cho anh, bác sĩ Trương!” Tất cả mọi người đều đồng thanh. Lúc này thì hiệu quả của thẻ thành thật cũng đã hết, bác sĩ Trương Kiệt một mặt mộng bức, chuyện gì xảy ra thế này??? Tại sao mình lại nói thật hết rồi????
“Tôi...tôi...” bác sĩ Trương Kiệt lắp ba lắp bắp, nhưng lúc này Giáo Sư Trần liền cản lại: “Thôi, buổi họp báo kết thúc ở đây đi, chúng tôi còn phải đi tìm Phó Giáo Sư Phạm Ngọc Thành!”
Mọi người chụp ảnh lia lịa, tin này chắc chắn sẽ hot đây, tuy rằng nhất định không thiếu người chỉ trích bác sĩ Trương nhưng hoàn cảnh của ông ta rất đáng thông cảm đó a!
Bác sĩ Trương Kiệt lập tức đi theo đám người Giáo Sư Trần đến đồn cảnh sát, trên đường đi, mọi người liên tục ngợi khen: “Tôi cảm phục anh, bác sĩ Trương, anh đúng là một người thành thật!”
“Ách...” Trương Kiệt gãi gãi đầu, má ơi, hên quá, suýt nữa thì con tiêu rồi...
Mọi người đi vào phòng biệt giam, lúc này Phó Giáo Sư Thành đang bị một tên điều tra viên dội nước xối xả vào mặt, hét: “Ông có khai không, dám lấy cắp công trình nghiên cứu của chúng tôi hả?”
“Tôi không có... Tôi không có!” Phạm Ngọc Thành ho sặc sụa, không dám nói gì.
Bụp một cái, cửa phòng biệt giam mở ra, Trương Kiệt hối hả chạy vào, quát: “Mau dừng tay!”
“Bác sĩ Trương!” Viên điều tra viên một mặt bối rối, tại sao lại đông người như vậy vào đây... Chẳng phải bác sĩ Trương dặn dò hắn nhất định không được để yên cho Phạm Ngọc Thành, phải bắt hắn khai cho bằng được sao?
“Anh Thành, anh không sao chứ?” Trương Kiệt làm bộ quan tâm hỏi, nhưng Phạm Ngọc Thành quát: “Anh được lắm, tôi sẽ kiện anh lên tòa án Quốc Tế!”
“Tôi...tôi!”
“Anh Thành, anh là người chế tạo ra Vắc xin Corona sao?” Lúc này, Giáo Sư Trần liền hỏi.
“Không sai, chính là tôi!” Phạm Ngọc Thành nhìn người đàn ông họ Trần này, nhìn ông ta dáng vẻ đạo mạo, đường hoàng, không giống như là kẻ xấu, nên có chút tin tưởng mà nói lời thật lòng.
“Còn không mau dìu Giáo Sư Thành ra ngoài!” Giáo Sư Trần quát, tên điều tra viên kia liền lau lau mặt cho Phạm Ngọc Thành, người sau liền hất tay hắn ra, một mặt bực tức nói: “Tôi tự đi được!”
Mọi người cùng ra ngoài, lúc này Phạm Ngọc Thành mới kể hết mọi chuyện cho mấy người Giáo Sư Trần, ai nấy nghe đều phải căm tức, xem ra tội của Trương Kiệt thật sự không nhẹ, tuy rằng đã ăn năn hối cải nhưng cũng phải ngồi tù vài năm à, phải biết ông Phạm Ngọc Thành này sau này chắc chắn lời nói sẽ rất có trọng lượng, nếu để ông ta ghi hận thì bất cứ ai cũng không thể ăn ngon ngủ yên.
“Lão Thành, xin lão tha cho tôi, tôi còn vợ và đứa con sắp sinh!” Trương Kiệt quỳ xuống bái lạy, lần này ông ta sợ rồi, khi mà thấy thái độ của mấy vị Giáo Sư không còn mềm dẻo với mình nữa.
“Hừ, làm sai thì phải chịu phạt, nhưng ông cũng có lòng tốt nói lời thật trong buổi họp báo, tôi sẽ làm đợn bãi nại ông, còn nhà nước Trung Quốc xử ông thế nào thì tôi không can thiệp được!” Phạm Ngọc Thành rất hiểu cảm giác của một người làm cha, hơn nữa tên này đã biết ăn năn hối cải, tha cho hắn một lần cũng không phải không được, tuy nhiên tất cả mọi chuyện ông sẽ khai báo hoàn toàn với thế giới, lúc đó hắn ta có chịu được áp lực từ dư luận hay không thì ông không có thời gian mà để ý đâu...
“Vâng... Cảm ơn ông... cảm ơn ông!” Trương Kiệt lúc này cảm ơn trời đất rồi, tuy rằng mình mất đi giải Nobel rất là đau đớn, nhưng mà ít ra không phải ngồi tù, chắc hẳn chỉ bị khiển trách và đuổi khỏi ngành Y mà thôi, dù gì cũng không ai có thể chấp nhận một người vì tư lợi mà bán rẻ lương tâm như hắn được...
“Ông biến đi, từ nay tôi không bao giờ muốn thấy mặt ông nữa!” Phạm Ngọc Thành quát.
“Vâng, tôi biến ngay, tôi biến ngay...” Trương Kiệt lập tức chạy đi mất, các vị Giáo Sư kia cũng cười hà hà, lúc này tâm trạng mọi người đều rất vui đây, vắc xin chữa Corona đã có, người tốt đã được minh oan, hôm nay tâm trạng của ai nấy đều hớn hở, chắc là ngày mai phải tổ chức lại một buổi họp báo thôi.
“Ông Thành, tối mai chúng tôi xin mời ông tham gia buổi họp báo, công bố công trình nghiên cứu của ông đối với thế giới, tất cả mọi chuyện ông trải qua vào ngày hôm đó ông cũng có thể nói ra tất cả, đất nước chúng tôi tuyệt không dung thứ đối với hành động xấu xa này!”
“Vâng, cám ơn các ông, chúng ta cùng thảo luận một chút về Virus được chứ, tôi ngưỡng mộ mấy ông đã lâu rồi!” Thật ra, Phạm Ngọc Thành cũng quen biết một ít chuyên gia Virus của Trung Quốc, nhưng đó là những chuyên gia không phải đầu ngành, dù gì chuyên môn của Phạm Ngọc Thành cũng không cao, hơn nữa Vũ Hán ông ấy chưa đến bao giờ, nên không biết mấy vị này cũng phải.
“Ha ha, chúng tôi mong còn không được đây, nào, chúng ta cùng đi nhà hàng, vừa ăn vừa thảo luận về Virus!”
“Được, được, haha, nhưng các ông cũng phải cho tôi tắm đã chứ!”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, hắc hắc!” Mấy lão Giáo Sư cười hề hề.
....
Lúc này, ở màn hình máy tính, Hoàng Việt cũng đã gấp Macbook lại, thầm cảm khái, xem ra tên Trương Kiệt này nhân phẩm không quá tệ, những lời hắn nói là những lời thật lòng, còn kia là dối lòng, lương tâm tên này không quá xấu, nếu hắn thật sự nghĩ việc cướp của người khác công trình nghiên cứu là việc đúng thì thật sự hôm nay không ai cứu hắn được...
“Giáo Sư Trần, xin hãy cho bác sĩ Trương nói tiếp!” Bên dưới, đám đông hô to, làm Giáo Sư Trần phải im lặng.
“Các vị, thật sự xin lỗi, tôi có tội, tôi có tội!” Trương Kiệt nức nở nói.
Chần chờ một lát, hắn nói tiếp: “Tự nhiên tôi thấy tôi sai lầm quá, khi nhìn thấy ánh mắt chờ mong của chư vị ngồi ở đây, tôi mới cảm nhận được tội lỗi này, đúng, là tôi bịa đặt, tôi không xứng đáng với sự vun trồng của đất nước, của ngành Y, tôi không phải là người tạo ra Vắc xin!”
“Ồ...”
“Trời ơi!”
“Tin được không?”
Lúc này, phía dưới hội trường, các phóng viên như vỡ tổ, các phóng viên nước ngoài hầu hết đều biết Tiếng Trung nên đều có thể nghe rõ Trương Kiệt nói gì.
“Thưa bác sĩ Trương, vậy ai là người tạo ra Vắc xin?” Rất nhiều người đồng thanh hỏi.
“Đúng vậy, đó là một Phó Giáo Sư người Việt Nam, tên là Phạm Ngọc Thành!”
“Người Việt Nam, tên Phạm Ngọc Thành??” Mọi người ngẩn ra rồi, đây là ai a.
“Tôi biết, tôi biết!” Lúc này, một phóng viên người Việt Nam hô lớn, hỏi: “Đó có phải là ông già béo béo, mặt chữ quốc, có râu dê không?”
“Đúng, đúng!” Trương Kiệt lập tức xác nhận.
“Vậy chính là ông ta rồi, được mệnh danh là sao xui xẻo, đã từng làm virus SARS phát tán ra ngoài làm hơn 30 người chết!” Phóng viên người Việt Nam nói, nhưng lúc này không ai quan tâm chuyện này, mà bọn họ muốn biết Phạm Ngọc Thành ở đâu.
“Vậy Phạm Ngọc Thành ở đâu thưa bác sĩ Trương?” Mọi người dồn dập hỏi.
“À... ông ta đã bị biệt giam, đó là lỗi của tôi, là tôi uy hiếp ông ấy, là tôi cướp đi công trình nghiên cứu của ông ấy, xin mọi người tha lỗi cho tôi!”
Trái với phản ứng phẫn nộ của mọi người, ai nấy đều cảm động, xem ra vị bác sĩ Trương này vẫn còn y đức, đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại, nhất là người Trung Quốc, họ rất bênh dân mình, nên bác sĩ Giáo Sư Trần liền nói: “Bác sĩ Trương, tôi thông cảm với anh, đứng trước hấp dẫn lớn như vậy, là giải Nobel, cho dù là tôi cũng khó kiềm lòng được!”
“Đúng, chúng tôi cũng thông cảm cho anh, bác sĩ Trương!” Tất cả mọi người đều đồng thanh. Lúc này thì hiệu quả của thẻ thành thật cũng đã hết, bác sĩ Trương Kiệt một mặt mộng bức, chuyện gì xảy ra thế này??? Tại sao mình lại nói thật hết rồi????
“Tôi...tôi...” bác sĩ Trương Kiệt lắp ba lắp bắp, nhưng lúc này Giáo Sư Trần liền cản lại: “Thôi, buổi họp báo kết thúc ở đây đi, chúng tôi còn phải đi tìm Phó Giáo Sư Phạm Ngọc Thành!”
Mọi người chụp ảnh lia lịa, tin này chắc chắn sẽ hot đây, tuy rằng nhất định không thiếu người chỉ trích bác sĩ Trương nhưng hoàn cảnh của ông ta rất đáng thông cảm đó a!
Bác sĩ Trương Kiệt lập tức đi theo đám người Giáo Sư Trần đến đồn cảnh sát, trên đường đi, mọi người liên tục ngợi khen: “Tôi cảm phục anh, bác sĩ Trương, anh đúng là một người thành thật!”
“Ách...” Trương Kiệt gãi gãi đầu, má ơi, hên quá, suýt nữa thì con tiêu rồi...
Mọi người đi vào phòng biệt giam, lúc này Phó Giáo Sư Thành đang bị một tên điều tra viên dội nước xối xả vào mặt, hét: “Ông có khai không, dám lấy cắp công trình nghiên cứu của chúng tôi hả?”
“Tôi không có... Tôi không có!” Phạm Ngọc Thành ho sặc sụa, không dám nói gì.
Bụp một cái, cửa phòng biệt giam mở ra, Trương Kiệt hối hả chạy vào, quát: “Mau dừng tay!”
“Bác sĩ Trương!” Viên điều tra viên một mặt bối rối, tại sao lại đông người như vậy vào đây... Chẳng phải bác sĩ Trương dặn dò hắn nhất định không được để yên cho Phạm Ngọc Thành, phải bắt hắn khai cho bằng được sao?
“Anh Thành, anh không sao chứ?” Trương Kiệt làm bộ quan tâm hỏi, nhưng Phạm Ngọc Thành quát: “Anh được lắm, tôi sẽ kiện anh lên tòa án Quốc Tế!”
“Tôi...tôi!”
“Anh Thành, anh là người chế tạo ra Vắc xin Corona sao?” Lúc này, Giáo Sư Trần liền hỏi.
“Không sai, chính là tôi!” Phạm Ngọc Thành nhìn người đàn ông họ Trần này, nhìn ông ta dáng vẻ đạo mạo, đường hoàng, không giống như là kẻ xấu, nên có chút tin tưởng mà nói lời thật lòng.
“Còn không mau dìu Giáo Sư Thành ra ngoài!” Giáo Sư Trần quát, tên điều tra viên kia liền lau lau mặt cho Phạm Ngọc Thành, người sau liền hất tay hắn ra, một mặt bực tức nói: “Tôi tự đi được!”
Mọi người cùng ra ngoài, lúc này Phạm Ngọc Thành mới kể hết mọi chuyện cho mấy người Giáo Sư Trần, ai nấy nghe đều phải căm tức, xem ra tội của Trương Kiệt thật sự không nhẹ, tuy rằng đã ăn năn hối cải nhưng cũng phải ngồi tù vài năm à, phải biết ông Phạm Ngọc Thành này sau này chắc chắn lời nói sẽ rất có trọng lượng, nếu để ông ta ghi hận thì bất cứ ai cũng không thể ăn ngon ngủ yên.
“Lão Thành, xin lão tha cho tôi, tôi còn vợ và đứa con sắp sinh!” Trương Kiệt quỳ xuống bái lạy, lần này ông ta sợ rồi, khi mà thấy thái độ của mấy vị Giáo Sư không còn mềm dẻo với mình nữa.
“Hừ, làm sai thì phải chịu phạt, nhưng ông cũng có lòng tốt nói lời thật trong buổi họp báo, tôi sẽ làm đợn bãi nại ông, còn nhà nước Trung Quốc xử ông thế nào thì tôi không can thiệp được!” Phạm Ngọc Thành rất hiểu cảm giác của một người làm cha, hơn nữa tên này đã biết ăn năn hối cải, tha cho hắn một lần cũng không phải không được, tuy nhiên tất cả mọi chuyện ông sẽ khai báo hoàn toàn với thế giới, lúc đó hắn ta có chịu được áp lực từ dư luận hay không thì ông không có thời gian mà để ý đâu...
“Vâng... Cảm ơn ông... cảm ơn ông!” Trương Kiệt lúc này cảm ơn trời đất rồi, tuy rằng mình mất đi giải Nobel rất là đau đớn, nhưng mà ít ra không phải ngồi tù, chắc hẳn chỉ bị khiển trách và đuổi khỏi ngành Y mà thôi, dù gì cũng không ai có thể chấp nhận một người vì tư lợi mà bán rẻ lương tâm như hắn được...
“Ông biến đi, từ nay tôi không bao giờ muốn thấy mặt ông nữa!” Phạm Ngọc Thành quát.
“Vâng, tôi biến ngay, tôi biến ngay...” Trương Kiệt lập tức chạy đi mất, các vị Giáo Sư kia cũng cười hà hà, lúc này tâm trạng mọi người đều rất vui đây, vắc xin chữa Corona đã có, người tốt đã được minh oan, hôm nay tâm trạng của ai nấy đều hớn hở, chắc là ngày mai phải tổ chức lại một buổi họp báo thôi.
“Ông Thành, tối mai chúng tôi xin mời ông tham gia buổi họp báo, công bố công trình nghiên cứu của ông đối với thế giới, tất cả mọi chuyện ông trải qua vào ngày hôm đó ông cũng có thể nói ra tất cả, đất nước chúng tôi tuyệt không dung thứ đối với hành động xấu xa này!”
“Vâng, cám ơn các ông, chúng ta cùng thảo luận một chút về Virus được chứ, tôi ngưỡng mộ mấy ông đã lâu rồi!” Thật ra, Phạm Ngọc Thành cũng quen biết một ít chuyên gia Virus của Trung Quốc, nhưng đó là những chuyên gia không phải đầu ngành, dù gì chuyên môn của Phạm Ngọc Thành cũng không cao, hơn nữa Vũ Hán ông ấy chưa đến bao giờ, nên không biết mấy vị này cũng phải.
“Ha ha, chúng tôi mong còn không được đây, nào, chúng ta cùng đi nhà hàng, vừa ăn vừa thảo luận về Virus!”
“Được, được, haha, nhưng các ông cũng phải cho tôi tắm đã chứ!”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên, hắc hắc!” Mấy lão Giáo Sư cười hề hề.
....
Lúc này, ở màn hình máy tính, Hoàng Việt cũng đã gấp Macbook lại, thầm cảm khái, xem ra tên Trương Kiệt này nhân phẩm không quá tệ, những lời hắn nói là những lời thật lòng, còn kia là dối lòng, lương tâm tên này không quá xấu, nếu hắn thật sự nghĩ việc cướp của người khác công trình nghiên cứu là việc đúng thì thật sự hôm nay không ai cứu hắn được...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.