Ta Vừa Là Ma Đầu Vừa Là Thánh Nhân
Chương 239: Rời Đi
buntieuthu
09/07/2020
“Được rồi, ta sẽ cho con chế độ bồi dưỡng cấp B, tuy rằng con hoàn toàn có thể được chế độ bồi dưỡng cấp cao nhất!”
“Cảm tạ Dương lão!” Hoàng Việt cười hì hì, thật ra hắn cũng không quá quan tâm mình sẽ được chế độ bồi dưỡng đẳng cấp nào, hắn chỉ cần tích phân mà thôi.
Không phải sao? Dược tài? Công pháp hay thuốc Gen, hắn đều có thể từ trong hệ thống hối đoái ra được, có điều sau này khi đến Thiên Đảo rồi, sợ rằng khó mà kiếm được nhiều tích phân được nữa.
Hoàng Việt quyết định rồi, trước khi rời đi, hắn phải tìm một mẻ lớn tích phân mới được, chỉ cần cho hắn vài giờ, là đủ rồi.
“Tốt, cụ thể chế độ B được gì thì sau khi con vào ứng dụng của tổ chức xem là sẽ hiểu, tuy nhiên ứng dụng này chỉ hoạt động ở Việt Nam được thôi, đến Thiên Đảo, mọi thiết bị di động hay gì đó đều sẽ không thể nào sử dụng được, đó cũng là chỗ đặc biệt của Thiên Đảo đấy!”
“Máy quay phim cũng không dùng được sao Dương lão!” Hoàng Việt cực kỳ bất ngờ.
“Ừm... Đúng vậy!”
“Dương lão không cùng con đi đến Thiên Đảo sao?”
“Ừm... Không đâu, ta còn phải quản lý an ninh của đất nước, sau này có dịp, ta sẽ đến đó thăm con!” Dương lão cười hiền hòa.
“Vâng, thưa Dương lão!”
“Tốt, đêm nay con sẽ lên thuyền, thời gian còn lại con dành cho gia đình đi!”
“Vâng ạ!”
“À mà Dương lão, con có một người bạn cũng muốn đi Thiên Đảo!”
“Hắn là Hải Đường công tử phải không?”
“Đúng là không giấu được Dương lão mà!”
“Thôi được, nhưng tên đó không thể gia nhập Quy Tổ, đến Thiên Đảo rồi, ta sẽ sai người thu xếp cho nó!” Nói rồi, Dương lão cùng Hoàng Việt cùng bước ra trụ sở Quy Tổ, Dương lão cũng trao cho Hoàng Việt một cái ví, bên trong có một tấm card, trên đó ghi: “Trần Hoàng Việt, tổ viên đội 1, tổ 3!”
“Xem ra ta chính thức là một con rùa rồi a!” Hoàng Việt cười hắc hắc, Quy Tổ, chắc hẳn là lấy hình tượng rùa vàng kim quy của nước Việt đi.
Dương Lão tiễn Hoàng Việt rời đi, tối nay Hoàng Việt sẽ quay lại trụ sở, lên đường đến Thiên Đảo trong đêm, không biết cuộc sống sau này ở Thiên Đảo sẽ như thế nào, nhưng Hoàng Việt tin chắc, mình có thể sống sót trở về.
...
Trưa hôm đó, toàn thể tổ chức nhà Toán học trên thế giới bị điên đảo, đúng vậy, là điên đảo, khi trên mạng, trên một nick Facebook nặc danh, có một người giải đúng bốn bí ẩn lớn nhất đã hàng trăm năm không có lời giải, sau đó gửi qua cho trang Facebook của tổ chức toán học này.
Những lời giải này vô cùng cặn kẽ chi tiết, nó xử lý bốn vấn đề khó nhất mà vô số năm qua người ta tìm mọi cách để giải quyết nhưng đều không tìm ra phương thức, gồm Giả thuyết Goldbach Tam Nguyên, Giả thuyết Riemann, Giả thuyết Hodge và Giả thuyết Birch và Swinnerton-Dyer.
Bốn vấn đề này đã làm khó nên toán học hàng trăm năm qua, ngay cả những nhà toán học thiên tài đều bó tay chịu trói, nay có người giải đúng hết, người này còn share công khai cách giải những bài toán này trong vài nhóm về Toán học, tuy rằng các giả thuyết này rất phức tạp nhưng bài giải lại chi tiết đơn giản đến lạ, chỉ cần có chút chuyên môn về toán học, học đến bậc Tiến Sĩ là có thể hiểu hết tất cả.
“Thiên Tài... Thiên Tài... Siêu Cấp Thiên Tài...” Các nhà Toán học trong trường đại học Havard cũng xem được những cách giải này, bọn họ không ngừng chuyền tay cho nhau, gửi cho bạn bè của mình, rất nhanh, tin này đã được đăng lên các tờ báo.
Đúng, không sai, những vấn đề này đều bị Hoàng Việt tốn tích phân để nhờ hệ thống đưa ra đáp án, chứ hắn cũng không nghiên cứu quá sâu về Toán học, chỉ tốn 10 triệu tích phân nhưng qua mấy tiếng đồng hồ hắn đã thu được vài tỷ tích phân vào sổ rồi.
Cả thế giới đều muốn biết nhà Toán học gia đại tài này là ai a, giải Fields danh giá nhất của Toán học đều đang chờ người này đến nhận đó à.
Dĩ nhiên, có rất nhiều người tự xưng mình là người giải được, các nhà khoa học cũng bó tay thật rồi, người này công khai ra ngoài thế này, làm sao có thể chứng minh được đây là công trình nghiên cứu của ai đây...
Bốn giả thuyết này chỉ cần giải được, có thể giúp người ta yên tâm ứng dụng được những giả thuyết này vào trong nhiều lĩnh vực, phải nói có thể làm nền khoa học có thêm nhiều cơ sở để nghiên cứu, đây là một hành động vĩ đại, cực kỳ vĩ đại, không biết ai đã tốn hàng năm trời nghiên cứu ra cách giải những giả thuyết này, mà lại công khai một cách hào phóng như vậy nữa, phải nói người này là siêu cấp thiên tài hay là siêu cấp kẻ ngu đây a????
Hoàng Việt chỉ cần biết, mình kiếm được tích phân là được rồi, những thứ khác hắn cũng không quan tâm lắm, bây giờ hắn còn đang dành thời gian cho người nhà đây, hắn cũng đã hối đoái Trường Sinh Công cho ba mình, để ba mình tu luyện công pháp này, với môn công pháp này, ông hoàn toàn có thể sống lâu hơn trăm tuổi, hắn cũng truyền thụ cho cả mẹ hắn nữa, tu luyện hai công pháp tuy rằng sẽ khiến hiệu suất bị ảnh hưởng nhưng vì thế mà tăng lên tuổi thọ thì càng tốt chứ sao.
Anh Vinh, Hải Đường, Nhân cá chép, Hoàng Tuấn, Hiểu My cũng đi gặp Hoàng Việt, bọn họ qua nhà chào Hoàng Việt, cùng nhau uống rượu ăn đồ nhắm, trong lúc đó không ngừng hàn huyên đủ chuyện, nhưng Hoàng Việt còn có một người hắn muốn gặp nhất trước khi đi, đó là Kiều Linh.
Sau khi từ biệt xong tất cả mọi người, hắn liền đi sang nhà Kiều Linh, ba mẹ cô rất nhanh mở cửa cho hắn vào, Hoàng Việt lên phòng Kiều Linh, gõ gõ cửa: “Anh đây!”
“Anh về đi, em không muốn gặp anh!” Kiều Linh ngồi trong phòng, vô cùng bối rối, giọng nói vừa muốn lại vừa không muốn.
“Anh sắp phải đi rồi, đi rất lâu!”
“Anh đi đâu???” Trong giọng nói của Kiều Linh có vẻ rất hoảng hốt.
“Anh đi một nơi rất xa, chắc vài năm mới có thể quay trở về!”
“Thật sao?”
“Ừ, anh vào được chứ?”
“Ừ...”
Hoàng Việt bước vào phòng, ngồi xuống giường, nhìn Kiều Linh, cô vẫn đẹp như ngày nào, cực kỳ hấp dẫn, làm Hoàng Việt thật sự muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng Kiều Linh cố gắng ngồi xích ra, cách xa hắn, cô nói: “Tại sao anh phải đi!”
“Bởi vì như vậy anh mới có thể mạnh lên!”
“Anh không sợ mình không thể tốt nghiệp lớp 12 sao?”
“Cái đó để sau cũng được!”
“Ừm... Anh đi rồi, phải chăm sóc bản thân thật tốt!”
“Em còn giận anh sao?”
“Không... em không giận!”
“Vậy anh đi nhé...” Hoàng Việt nghe được như vậy, lúc này yên tâm rồi, xem ra Kiều Linh cũng như mình nghĩ, cô ta chỉ là cảm thấy tự ti, chứ không hề giận hắn a.
“Khoan, đừng đi!” Kiều Linh níu tay Hoàng Việt lại, sau đó đứng bật dậy, bờ môi cô lập tức vụt tới bờ môi Hoàng Việt, hai người ôm chặt nhau, Hoàng Việt không kiềm chế được, hắn đã kiềm chế cảm xúc của mình rất lâu rồi, hắn luồn tay lên ngực cô, dục vọng của hai người không thể kiềm nén, cho dù đây là nhà Kiều Linh, nhưng cô quyết định bất chấp, Hoàng Việt bế Kiều Linh lên giường, tiếng rên rỉ nhanh chóng vang lên, cảnh xuân ngập tràn trong căn phòng ấm áp...
...
1h đêm, cảng Hải Phòng.
Sau khi đi máy bay đến Hải Phòng, Dương lão dẫn Hoàng Việt và Hải Đường công tử lên một chiếc du thuyền, đi cùng còn có một người trung niên, người này Dương lão giới thiệu với Hoàng Việt đây là một đại võ sư cảnh giới Ám Kình, là đội trưởng đội một trong tổ 3, một tổ gồm 6 đội, một đội gồm 12 thành viên, Hoàng Việt là một trong những thành viên nòng cốt của tổ, mới có thể vào được đội 1.
Hoàng Việt và Hải Đường đi lên một chiếc tàu du lịch nhỏ, cùng Dương lão vẫy vẫy tay, đất liền ngày càng xa dần, dần dà, trong mắt Hoàng Việt chỉ là một màu biển đen kìn kịt trong đêm...
“Đinh! Kí chủ kết thúc năm học lớp 12, hệ thống chuẩn bị tiến hành thăng cấp...”
- --Hết quyển 1---
“Cảm tạ Dương lão!” Hoàng Việt cười hì hì, thật ra hắn cũng không quá quan tâm mình sẽ được chế độ bồi dưỡng đẳng cấp nào, hắn chỉ cần tích phân mà thôi.
Không phải sao? Dược tài? Công pháp hay thuốc Gen, hắn đều có thể từ trong hệ thống hối đoái ra được, có điều sau này khi đến Thiên Đảo rồi, sợ rằng khó mà kiếm được nhiều tích phân được nữa.
Hoàng Việt quyết định rồi, trước khi rời đi, hắn phải tìm một mẻ lớn tích phân mới được, chỉ cần cho hắn vài giờ, là đủ rồi.
“Tốt, cụ thể chế độ B được gì thì sau khi con vào ứng dụng của tổ chức xem là sẽ hiểu, tuy nhiên ứng dụng này chỉ hoạt động ở Việt Nam được thôi, đến Thiên Đảo, mọi thiết bị di động hay gì đó đều sẽ không thể nào sử dụng được, đó cũng là chỗ đặc biệt của Thiên Đảo đấy!”
“Máy quay phim cũng không dùng được sao Dương lão!” Hoàng Việt cực kỳ bất ngờ.
“Ừm... Đúng vậy!”
“Dương lão không cùng con đi đến Thiên Đảo sao?”
“Ừm... Không đâu, ta còn phải quản lý an ninh của đất nước, sau này có dịp, ta sẽ đến đó thăm con!” Dương lão cười hiền hòa.
“Vâng, thưa Dương lão!”
“Tốt, đêm nay con sẽ lên thuyền, thời gian còn lại con dành cho gia đình đi!”
“Vâng ạ!”
“À mà Dương lão, con có một người bạn cũng muốn đi Thiên Đảo!”
“Hắn là Hải Đường công tử phải không?”
“Đúng là không giấu được Dương lão mà!”
“Thôi được, nhưng tên đó không thể gia nhập Quy Tổ, đến Thiên Đảo rồi, ta sẽ sai người thu xếp cho nó!” Nói rồi, Dương lão cùng Hoàng Việt cùng bước ra trụ sở Quy Tổ, Dương lão cũng trao cho Hoàng Việt một cái ví, bên trong có một tấm card, trên đó ghi: “Trần Hoàng Việt, tổ viên đội 1, tổ 3!”
“Xem ra ta chính thức là một con rùa rồi a!” Hoàng Việt cười hắc hắc, Quy Tổ, chắc hẳn là lấy hình tượng rùa vàng kim quy của nước Việt đi.
Dương Lão tiễn Hoàng Việt rời đi, tối nay Hoàng Việt sẽ quay lại trụ sở, lên đường đến Thiên Đảo trong đêm, không biết cuộc sống sau này ở Thiên Đảo sẽ như thế nào, nhưng Hoàng Việt tin chắc, mình có thể sống sót trở về.
...
Trưa hôm đó, toàn thể tổ chức nhà Toán học trên thế giới bị điên đảo, đúng vậy, là điên đảo, khi trên mạng, trên một nick Facebook nặc danh, có một người giải đúng bốn bí ẩn lớn nhất đã hàng trăm năm không có lời giải, sau đó gửi qua cho trang Facebook của tổ chức toán học này.
Những lời giải này vô cùng cặn kẽ chi tiết, nó xử lý bốn vấn đề khó nhất mà vô số năm qua người ta tìm mọi cách để giải quyết nhưng đều không tìm ra phương thức, gồm Giả thuyết Goldbach Tam Nguyên, Giả thuyết Riemann, Giả thuyết Hodge và Giả thuyết Birch và Swinnerton-Dyer.
Bốn vấn đề này đã làm khó nên toán học hàng trăm năm qua, ngay cả những nhà toán học thiên tài đều bó tay chịu trói, nay có người giải đúng hết, người này còn share công khai cách giải những bài toán này trong vài nhóm về Toán học, tuy rằng các giả thuyết này rất phức tạp nhưng bài giải lại chi tiết đơn giản đến lạ, chỉ cần có chút chuyên môn về toán học, học đến bậc Tiến Sĩ là có thể hiểu hết tất cả.
“Thiên Tài... Thiên Tài... Siêu Cấp Thiên Tài...” Các nhà Toán học trong trường đại học Havard cũng xem được những cách giải này, bọn họ không ngừng chuyền tay cho nhau, gửi cho bạn bè của mình, rất nhanh, tin này đã được đăng lên các tờ báo.
Đúng, không sai, những vấn đề này đều bị Hoàng Việt tốn tích phân để nhờ hệ thống đưa ra đáp án, chứ hắn cũng không nghiên cứu quá sâu về Toán học, chỉ tốn 10 triệu tích phân nhưng qua mấy tiếng đồng hồ hắn đã thu được vài tỷ tích phân vào sổ rồi.
Cả thế giới đều muốn biết nhà Toán học gia đại tài này là ai a, giải Fields danh giá nhất của Toán học đều đang chờ người này đến nhận đó à.
Dĩ nhiên, có rất nhiều người tự xưng mình là người giải được, các nhà khoa học cũng bó tay thật rồi, người này công khai ra ngoài thế này, làm sao có thể chứng minh được đây là công trình nghiên cứu của ai đây...
Bốn giả thuyết này chỉ cần giải được, có thể giúp người ta yên tâm ứng dụng được những giả thuyết này vào trong nhiều lĩnh vực, phải nói có thể làm nền khoa học có thêm nhiều cơ sở để nghiên cứu, đây là một hành động vĩ đại, cực kỳ vĩ đại, không biết ai đã tốn hàng năm trời nghiên cứu ra cách giải những giả thuyết này, mà lại công khai một cách hào phóng như vậy nữa, phải nói người này là siêu cấp thiên tài hay là siêu cấp kẻ ngu đây a????
Hoàng Việt chỉ cần biết, mình kiếm được tích phân là được rồi, những thứ khác hắn cũng không quan tâm lắm, bây giờ hắn còn đang dành thời gian cho người nhà đây, hắn cũng đã hối đoái Trường Sinh Công cho ba mình, để ba mình tu luyện công pháp này, với môn công pháp này, ông hoàn toàn có thể sống lâu hơn trăm tuổi, hắn cũng truyền thụ cho cả mẹ hắn nữa, tu luyện hai công pháp tuy rằng sẽ khiến hiệu suất bị ảnh hưởng nhưng vì thế mà tăng lên tuổi thọ thì càng tốt chứ sao.
Anh Vinh, Hải Đường, Nhân cá chép, Hoàng Tuấn, Hiểu My cũng đi gặp Hoàng Việt, bọn họ qua nhà chào Hoàng Việt, cùng nhau uống rượu ăn đồ nhắm, trong lúc đó không ngừng hàn huyên đủ chuyện, nhưng Hoàng Việt còn có một người hắn muốn gặp nhất trước khi đi, đó là Kiều Linh.
Sau khi từ biệt xong tất cả mọi người, hắn liền đi sang nhà Kiều Linh, ba mẹ cô rất nhanh mở cửa cho hắn vào, Hoàng Việt lên phòng Kiều Linh, gõ gõ cửa: “Anh đây!”
“Anh về đi, em không muốn gặp anh!” Kiều Linh ngồi trong phòng, vô cùng bối rối, giọng nói vừa muốn lại vừa không muốn.
“Anh sắp phải đi rồi, đi rất lâu!”
“Anh đi đâu???” Trong giọng nói của Kiều Linh có vẻ rất hoảng hốt.
“Anh đi một nơi rất xa, chắc vài năm mới có thể quay trở về!”
“Thật sao?”
“Ừ, anh vào được chứ?”
“Ừ...”
Hoàng Việt bước vào phòng, ngồi xuống giường, nhìn Kiều Linh, cô vẫn đẹp như ngày nào, cực kỳ hấp dẫn, làm Hoàng Việt thật sự muốn ôm chặt cô vào lòng, nhưng Kiều Linh cố gắng ngồi xích ra, cách xa hắn, cô nói: “Tại sao anh phải đi!”
“Bởi vì như vậy anh mới có thể mạnh lên!”
“Anh không sợ mình không thể tốt nghiệp lớp 12 sao?”
“Cái đó để sau cũng được!”
“Ừm... Anh đi rồi, phải chăm sóc bản thân thật tốt!”
“Em còn giận anh sao?”
“Không... em không giận!”
“Vậy anh đi nhé...” Hoàng Việt nghe được như vậy, lúc này yên tâm rồi, xem ra Kiều Linh cũng như mình nghĩ, cô ta chỉ là cảm thấy tự ti, chứ không hề giận hắn a.
“Khoan, đừng đi!” Kiều Linh níu tay Hoàng Việt lại, sau đó đứng bật dậy, bờ môi cô lập tức vụt tới bờ môi Hoàng Việt, hai người ôm chặt nhau, Hoàng Việt không kiềm chế được, hắn đã kiềm chế cảm xúc của mình rất lâu rồi, hắn luồn tay lên ngực cô, dục vọng của hai người không thể kiềm nén, cho dù đây là nhà Kiều Linh, nhưng cô quyết định bất chấp, Hoàng Việt bế Kiều Linh lên giường, tiếng rên rỉ nhanh chóng vang lên, cảnh xuân ngập tràn trong căn phòng ấm áp...
...
1h đêm, cảng Hải Phòng.
Sau khi đi máy bay đến Hải Phòng, Dương lão dẫn Hoàng Việt và Hải Đường công tử lên một chiếc du thuyền, đi cùng còn có một người trung niên, người này Dương lão giới thiệu với Hoàng Việt đây là một đại võ sư cảnh giới Ám Kình, là đội trưởng đội một trong tổ 3, một tổ gồm 6 đội, một đội gồm 12 thành viên, Hoàng Việt là một trong những thành viên nòng cốt của tổ, mới có thể vào được đội 1.
Hoàng Việt và Hải Đường đi lên một chiếc tàu du lịch nhỏ, cùng Dương lão vẫy vẫy tay, đất liền ngày càng xa dần, dần dà, trong mắt Hoàng Việt chỉ là một màu biển đen kìn kịt trong đêm...
“Đinh! Kí chủ kết thúc năm học lớp 12, hệ thống chuẩn bị tiến hành thăng cấp...”
- --Hết quyển 1---
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.